Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 72: Tra nam tiện nữ tao thao tác (length: 8490)

Ngày thứ hai, Lưu quả phụ liền mang theo lão thái thái đến tìm gia đình Kỷ Hiểu Nguyệt tính sổ.
Nàng ta chọn đúng lúc mấy người họ đi giao hàng.
Hiện giờ người trong thôn đều biết Tôn Căn Sinh bọn họ làm thịt đầu heo, mỗi ngày đều phải đi giao hàng.
Lưu quả phụ dùng hết mọi cách gả cho Tôn Nhị Cường vì nhi tử có thể được ăn thịt mỗi bữa.
Giờ thì hay rồi, thịt không đủ ăn, lão thái bà này suốt ngày lại còn bắt kẻ thông dâm.
"Ai nha, Đại ca, nhà ngươi hiện giờ sống tốt rồi, ngươi không thể qua cầu rút ván a. Mọi người đều là người một nhà, nhà ngươi phải chiếu cố Nhị Cường nữa chứ." Nàng ta lôi kéo Tôn lão thái lại đây, vừa đến cửa, liền thẳng hướng Tôn Căn Sinh đi tới.
Nàng ta cố tình kéo cổ áo mình xuống thật thấp, bộ ngực như ẩn như hiện, chỉ cần vừa cúi đầu liền nhìn thấy hai đoàn thịt trắng nõn.
Tôn Căn Sinh dường như đoán được bọn họ hôm nay sẽ còn tới, chờ nàng ta đến gần, đột nhiên liền giơ con dao chặt xương trong tay lên: "Tới! Tới! Tới!"
Con dao chặt xương bổ qua khiến Lưu quả phụ ngã ngồi xuống đất.
"Đại ca, ngươi điên rồi sao? Các ngươi lấy được nhiều đồ như vậy, mọi người đều là người một nhà, chúng ta lấy một chút thì có sao?" Lưu quả phụ chắc chắn Tôn Căn Sinh không dám động thủ thật, muốn đứng dậy, nhưng con dao chặt xương trong tay hắn lại đập tới.
Lúc này Lưu quả phụ thật sự sợ hãi.
Nàng ta lảo đảo bò dậy, nhưng còn chưa kịp đứng lên, con dao kia lại hướng nàng ta đập tới.
Nàng ta hét lên một tiếng, trơ mắt nhìn tóc mình bị đánh rụng mất một mảng.
Tôn lão thái nhìn xem một màn này, lạnh giọng nói: "Căn Sinh, chém chết cái đồ lăng loàn này, làm nhà ta tan nát, suốt ngày đối nghịch với ta."
Tôn lão thái vừa nghĩ đến việc cháu trai mình bị mang đi, phải để cho quả phụ này nuôi ba đứa nhỏ, bà ta hận không thể để ả ta chết đi cho rồi.
"Nhà ta ầm ĩ thành như vậy, chính là do cái đồ gây họa này làm ra."
Lưu quả phụ thật sự sợ Tôn Căn Sinh, nhưng nàng ta không sợ Tôn lão thái, nghe vậy liền nhào qua đánh nhau với Tôn lão thái.
Hai người cứ như vậy không coi ai ra gì mà đánh nhau, túm tóc đối phương.
Tôn Căn Sinh đặt dao chặt xương ở bên chân, tựa vào cửa xem kịch.
Đồ đạc trong nhà đã dần dần được thu dọn.
Hôm nay Kỷ Hiểu Nguyệt cùng Vương Quế Hoa bọn họ đã mang đi một ít đồ đã thu dọn.
Đồ đạc, bọn họ mỗi ngày chuyển đi một ít, cứ từ từ mà làm.
Hiểu Nguyệt nhà hắn hôm qua còn nói, đợi sau khi thu dọn xong đồ đạc rồi rời đi, nàng ta muốn cho Tôn lão thái và Lưu quả phụ một bài học.
Trước kia Tôn Căn Sinh có chút sợ Tôn lão thái, hiện giờ thì không, hắn chỉ muốn xem Hiểu Nguyệt nhà mình làm thế nào thu thập bọn họ.
...
Trong đại viện, Phó Lập Nghiệp cuối cùng cũng được phê duyệt báo cáo kết hôn.
Hắn đã đợi đến mức sốt ruột nóng lòng.
Trương nãi nãi nhìn Phó Lập Nghiệp đang cầm báo cáo kết hôn cười ngây ngô, cười nói: "Mau mau đi tìm Hiểu Nguyệt nói đi. Đêm dài lắm mộng, tốt nhất hai đứa hôm nay liền kết hôn."
Nói xong, bà ta kéo Phó Lập Nghiệp: "Đi nói cho Hiểu Nguyệt đi, ta muốn đi nhà Kỷ Đại Hải bô bô cái mồm. Tức chết cả nhà bọn họ."
Phó Lập Nghiệp cười, xoay người.
Vừa định đi ra ngoài, Tôn Kiến Bân liền tới đây tìm Phó Lập Nghiệp.
Trương nãi nãi nhíu mày nhìn Phó Lập Nghiệp một cái, có chút lo lắng: "Lập Nghiệp, hắn chắc chắn là tới nói xấu, ngươi đừng tin."
Phó Lập Nghiệp thúc giục Trương nãi nãi: "Vậy ngươi cũng đi nói đi, chúng ta không thể thua."
Trương nãi nãi do dự một chút, dẫn hai đứa nhỏ đến nhà Kỷ Đại Hải khoe khoang.
Lập Nghiệp nhà bà có chủ ý, chắc chắn sẽ không tin tưởng lời nói dối của Tôn Kiến Bân.
Tôn Kiến Bân nhìn thấy Phó Lập Nghiệp, thấp giọng hỏi: "Nghe nói ngươi thật sự muốn cùng Kỷ Hiểu Nguyệt kết hôn?"
Phó Lập Nghiệp không kiên nhẫn nhìn Tôn Kiến Bân: "Liên quan gì đến ngươi?"
Tôn Kiến Bân trước kia ghét bỏ Kỷ Hiểu Nguyệt quấn lấy mình, nhưng hôm nay nghe được cha mẹ mình nói Phó Lập Nghiệp mang "tứ đại kiện" cùng một xe sính lễ đi cầu hôn, trong lòng hắn ta lại không thoải mái.
Hắn ta không cam tâm nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt sống tốt hơn mình.
Hắn ta muốn Kỷ Hiểu Nguyệt sau khi rời khỏi hắn ta, thống khổ không thôi, lưu luyến không rời, nhưng lại không thể ảnh hưởng đến tình cảm của hắn ta và Kỷ Thanh Thanh.
"Ngươi biết Kỷ Hiểu Nguyệt là loại người nào sao? Nàng ta... Ti tiện, đanh đá, cái gì cũng muốn tranh giành với Thanh Thanh, bản thân nàng ta sống không tốt, liền không muốn thấy người khác sống tốt. Ta cùng nàng ta ở An Hòa thôn cùng nhau sinh sống ba năm, không ai hiểu rõ nàng ta hơn ta. Ta hy vọng ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút." Tôn Kiến Bân lẽ thẳng khí hùng nói xấu Kỷ Hiểu Nguyệt.
Bất quá hắn ta thấy, những lời hắn ta nói đều là sự thật, không phải nói xấu.
Phó Lập Nghiệp lạnh lùng nhìn Tôn Kiến Bân, yếu ớt nói: "Đồng chí Tôn Kiến Bân, chính ngươi phụ bạc Kỷ Hiểu Nguyệt, hiện tại lại chạy tới nói với ta những lời này, ngươi thật sự cho rằng tất cả mọi người đều ngu ngốc như ngươi sao?"
Tôn Kiến Bân sắc mặt trắng bệch, hắn ta nhìn chằm chằm Phó Lập Nghiệp nói: "Là Kỷ Hiểu Nguyệt ti tiện, không biết xấu hổ, ta mới..."
Không đợi Tôn Kiến Bân nói xong, Phó Lập Nghiệp thản nhiên nói: "Ti tiện như nàng ta chưa từng có nói qua một câu không tốt về ngươi và Kỷ Thanh Thanh trước mặt ta. Đáng mặt ngươi cùng Kỷ Thanh Thanh thay phiên nhau tới trước mặt ta nhảy nhót. Ngươi thật sự cho rằng ta không biết ngươi làm thế nào thi đậu đại học, cha mẹ ngươi làm thế nào quan phục nguyên chức sao? Hay là ngươi cho rằng ta không biết danh ngạch lên đại học của Kỷ Thanh Thanh từ đâu mà có? Cả nhà các ngươi có phải hay không muốn ở trên ranh giới cuối cùng của ta mà tìm đường chết?"
Phó Lập Nghiệp chức vị cao hơn Kỷ Đại Hải, năm đó cha mẹ Tôn Kiến Bân dựa vào Kỷ Đại Hải mới quan phục nguyên chức.
Cho nên khi Phó Lập Nghiệp nói như vậy, Tôn Kiến Bân đột nhiên không nói nên lời.
Với địa vị của Phó gia, đừng nói đối phó bọn họ, cho dù đối phó Kỷ Đại Hải cũng không tốn bao nhiêu công phu.
"Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết bộ mặt thật của Kỷ Hiểu Nguyệt. Nếu ngươi không cảm kích, vậy thì thôi." Tôn Kiến Bân cuối cùng cắn răng nói.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Phó sư trưởng."
Là giọng Kỷ Thanh Thanh.
Phó Lập Nghiệp nhìn thoáng qua Tôn Kiến Bân, thản nhiên nói: "Hôm nay ta liền cho ngươi xem, Kỷ Thanh Thanh không ti tiện này của ngươi là thế nào muốn mặt."
Hắn nói xong, chỉ chỉ căn phòng: "Vào đi."
Trên người Phó Lập Nghiệp mang theo khí thế không thể xem nhẹ.
Tôn Kiến Bân vô thức đi vào trong nhà theo lời Phó Lập Nghiệp.
Sau khi Tôn Kiến Bân vào nhà, Kỷ Thanh Thanh liền chạy tới.
Nàng ta đứng ở trước mặt Phó Lập Nghiệp, dùng giọng nói yếu ớt mở miệng: "Phó sư trưởng, ta nghe nói... Nghe nói ngươi muốn cùng Hiểu Nguyệt kết hôn. Báo cáo kết hôn của ngươi đã được phê duyệt rồi."
Khi nói chuyện, trong mắt nàng ta ngấn lệ.
Phó Lập Nghiệp nhìn Kỷ Thanh Thanh, thản nhiên hỏi: "Ân? Ngươi có chuyện gì sao? Ta nghe nói ngươi cũng sắp kết hôn với Tôn Kiến Bân."
Kỷ Thanh Thanh nghe vậy, sửng sốt, lập tức mở miệng giải thích: "Phó sư trưởng, ta và Tôn Kiến Bân không có gì cả. Là chính Tôn Kiến Bân quấn lấy ta. Ngươi đừng nghe những lời đồn đại trong đại viện, ngày đó hai chúng ta bị người trong đại viện nhìn thấy là bởi vì chúng ta đều bị bỏ thuốc, ngày đó chúng ta không có phát sinh chuyện gì cả."
Phó Lập Nghiệp nghe vậy, ý cười nơi khóe môi càng lạnh hơn: "Chuyện của các ngươi không liên quan gì đến ta."
Kỷ Thanh Thanh nghe vậy, cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Phó sư trưởng, kỳ thật người ta thích là ngươi, nhưng ta là con nuôi, ta không có tư cách nói những lời này. Ta mấy năm nay ở Kỷ gia thân phận rất xấu hổ, Hiểu Nguyệt oán hận ta, ngay cả ba mẹ ta đều cảm thấy bởi vì ta mà làm cho con gái ruột thịt của họ ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy. Ta... Ta cũng không muốn như vậy."
Phó Lập Nghiệp nghe lời này, lại hỏi nàng ta một câu: "Ngươi cùng Tôn Kiến Bân không phải thật tâm yêu nhau sao? Ta nghe nói hắn trước kia là vị hôn phu của Kỷ Hiểu Nguyệt? Nguyên lai là hắn quấn lấy ngươi."
"Ta sao lại có thể muốn vị hôn phu của chị ta. Ta với hắn không có quan hệ gì hết, ta..."
Không đợi Kỷ Thanh Thanh nói xong, Tôn Kiến Bân đã từ trong phòng đi ra.
Kỷ Thanh Thanh còn muốn ra vẻ yếu đuối đáng thương mở miệng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tôn Kiến Bân đang đứng sau lưng Phó Lập Nghiệp: "Kiến... Kiến Bân, sao ngươi lại ở đây?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận