Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 83: Thế thân danh ngạch sự vỡ lở ra (length: 8148)

Kỷ Đại Hải nhìn Trương Bình Bình, lạnh giọng nói: "Ta đứa con này không nhất định là con ruột nhưng nó là từ trong bụng ngươi sinh ra, ngươi nhất định phải tìm cách ngăn cản Kỷ Hiểu Nguyệt, nếu không hai chúng ta đều không sống nổi."
Trương Bình Bình nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, muốn tranh cãi, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Đại Hải, nàng biết lúc này không phải lúc nói chuyện của nàng và Vương Chính.
"Con nhỏ t·i·ệ·n nhân đó không nghe ta. Cũng không biết có chuyện gì xảy ra, trước kia đối với chúng ta nói gì nghe nấy, bây giờ thấy chúng ta cứ như thấy kẻ thù." Trương Bình Bình c·ắ·n răng nói.
Lúc này, Kỷ Thanh Thanh cũng lên tiếng: "Việc này có muốn các ca ca trở về hỗ trợ không? Hoặc Hứa ca ca có biện pháp,"
Kỷ Đại Hải trừng mắt nhìn Kỷ Thanh Thanh: "Sự tình ầm ĩ thành ra như vậy mà ngươi còn muốn đem ca ca ngươi dụ dỗ vào, ngươi có đầu óc không?"
Kỷ Thanh Thanh mím chặt môi, không dám nói tiếp nữa.
Tính ích kỷ, nịnh hót của cả nhà Kỷ Đại Hải, kiếp trước nàng đã được chứng kiến rõ ràng. Hiện giờ, bởi vì nàng không thi đậu đại học mà làm ầm ĩ lên, nếu không giải quyết tốt việc này; nàng về sau cũng không có ngày sống dễ chịu.
Nàng chính là biết cả nhà Kỷ Đại Hải chỉ coi trọng lợi ích, kiếp trước đã nhìn thấu bộ mặt của cả nhà họ, cho nên trọng sinh, có thể nắm chắc cả nhà bọn họ.
"Ba người chúng ta, Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ có một người. Cùng lắm thì chúng ta trực tiếp chặn người lại, không cho nàng đi ra ngoài. Trước mắt cứ canh chừng hai ngày nay, những chuyện khác rồi lại nghĩ biện pháp." Trương Bình Bình c·ắ·n chặt răng nói.
Kỷ Đại Hải trừng mắt nhìn nàng: "Có thể canh chừng được mấy ngày? Ngươi có thể giam lỏng người ta cả đời được sao?"
Trương Bình Bình khẽ c·ắ·n môi, buột miệng nói ra: "Lần trước lẽ ra nên p·h·ủ định toàn bộ nó. Để nó sống làm hại người."
Kỷ Đại Hải nghe vậy, ánh mắt q·u·á·i dị nhìn Trương Bình Bình một cái.
Chính hắn tuy rằng cũng nghĩ như vậy, nhưng lời này từ miệng Trương Bình Bình nói ra, hắn cảm thấy không giống nhau.
Dù sao, Kỷ Hiểu Nguyệt có thể là con của nàng và Vương Chính, hắn muốn Kỷ Hiểu Nguyệt c·h·ế·t là bởi vì đứa bé này không nhất định là con của ai. Được, Trương Bình Bình thân là mẹ đẻ là chuyện ván đã đóng thuyền.
Giờ khắc này, hắn càng cảm thấy Trương Bình Bình bạc tình bạc nghĩa.
Cảm giác được Kỷ Đại Hải trầm mặc, Trương Bình Bình ý thức được điều gì: "Đại Hải, ta chỉ là tức giận quá nên nói lẫy. Như vậy đi, ta đi tìm Kỷ Hiểu Nguyệt trước. Nếu như nói không thông, vậy thì chúng ta canh chừng nàng, tuyệt đối không thể để nàng đi ra ngoài, nghĩ biện pháp giữ nàng lại, không cho nàng đi ầm ĩ. Người thì đều có nhược điểm, nàng để ý cữu cữu và mợ, chúng ta liền nghĩ biện pháp dùng bọn họ uy h·i·ế·p nàng. May mắn trong khoảng thời gian này Phó Lập Nghiệp chấp hành nhiệm vụ đi, nếu Phó Lập Nghiệp ở, chúng ta càng không làm được cái gì."
Trong lòng Kỷ Đại Hải cũng nghĩ như vậy.
Chỉ có thể dùng những người mà Kỷ Hiểu Nguyệt quan tâm uy h·i·ế·p.
"Nhưng những hành vi này đều chỉ là phần ngọn không trị được phần gốc, còn phải nghĩ biện pháp để nàng bỏ đi suy nghĩ kia." Kỷ Đại Hải sắc mặt ngưng trọng nói: "Ta còn phải đi cảm tạ Lão Diệp, việc này là ông ấy giúp ta đè xuống."
Ba người thương lượng xong, Trương Bình Bình cùng Kỷ Thanh Thanh đi tìm Kỷ Hiểu Nguyệt trước.
Tr·ê·n đường, Trương Bình Bình lôi kéo Kỷ Thanh Thanh nói: "Mặc kệ dùng phương pháp gì, cho dù là q·u·ỳ xuống, ngươi đều phải ổn định nàng."
Kỷ Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, nghẹn ngào nói: "Mẹ, mặc kệ dùng phương pháp gì, con đều sẽ khiến Hiểu Nguyệt tha thứ cho con."
Hai người đến cửa, gõ cửa rất lâu nhưng không ai mở.
Hai người không còn cách nào, chỉ có thể đứng ở cửa chờ Kỷ Hiểu Nguyệt.
"Chúng ta cứ đứng đây canh, nàng ngày mai muốn đi ầm ĩ thì luôn phải đi ra ngoài." Trương Bình Bình nói.
Kỷ Thanh Thanh do dự một lúc: "Mẹ, tim con không tốt, hay là con đi về trước."
Nàng không muốn canh, đây chính là cả một đêm.
Trương Bình Bình lạnh lùng nhìn nàng, mặt không biểu cảm nói: "Thanh Thanh, việc này ba mẹ cũng là vì ngươi mới ầm ĩ thành ra như vậy. Ngươi là quên m·ấ·t trường đại học của ngươi từ đâu mà có sao? Nếu việc này làm lớn chuyện, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đi học đại học sao?"
Sắc mặt Kỷ Thanh Thanh tái nhợt, mím chặt môi không nói.
Nàng cúi đầu trở nên ngoan ngoãn, nhẹ giọng nói: "Mẹ, chúng ta cùng nhau canh chừng, không cho nàng đi ra ngoài."
Thế là, hai người liền cùng nhau đứng canh ở cửa.
Hai người nào biết, Kỷ Hiểu Nguyệt chính là biết buổi tối bọn họ vẫn sẽ tìm đến nàng, mang th·e·o con cái ở cùng nhau ở nhà Trương nãi nãi.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Đại Hải thấy Kỷ Thanh Thanh và Trương Bình Bình một đêm không trở về, sang đây xem: "Kỷ Hiểu Nguyệt đâu?"
Trương Bình Bình chỉ vào cánh cửa đóng chặt: "Người ở bên trong, không ra. Chúng ta cứ canh chừng, chỉ cần chúng ta canh, nàng liền không đi được."
Nhà Trương nãi nãi.
Hôm nay Trương nãi nãi dậy thật sớm nấu mì cho Kỷ Hiểu Nguyệt, ăn no nê liền bảo nàng ra ngoài.
Nhà Trương nãi nãi và Phó Lập Nghiệp cách có chút xa, ngược lại là cách nhà Kỷ Đại Hải rất gần.
Cả nhà Kỷ Đại Hải nằm mơ đều không nghĩ đến Kỷ Hiểu Nguyệt sẽ trực tiếp ở nhà lão thái thái.
Khi Kỷ Hiểu Nguyệt rời đi, nói với Trương nãi nãi: "Tối nay ta không về, phiền ngài trông nom con cái giúp ta."
Trương nãi nãi do dự hỏi: "Cháu đừng ở nhà cữu cữu, bọn họ ở bên cạnh không tìm được cháu, khẳng định sẽ đến nhà cữu cữu ở n·ô·ng thôn tìm cháu."
Kỷ Hiểu Nguyệt cười nói: "Cả nhà cữu cữu cháu khoảng thời gian trước đang dọn nhà. Bọn họ không ở n·ô·ng thôn, đã tìm địa điểm mới, Kỷ Đại Hải bọn họ tạm thời không biết cả nhà cữu cữu cháu đang ở đâu. Tối nay ta và cữu cữu sẽ ở nhà thuê. Ngày mai ta đi tìm phóng viên, đợi việc này ầm ĩ lên, bọn họ ngược lại không dám đ·ộ·n·g ·t·h·ủ. Bởi vì quá nhiều người, một khi có gió thổi cỏ lay, vậy thì có nghĩa là bọn họ chột dạ."
Trương nãi nãi nghe được Kỷ Hiểu Nguyệt nói, gật đầu: "Cháu cứ làm việc của cháu đi, hai đứa bé này ta trông quen rồi; trước đó Lập Nghiệp không về đều là ngủ nhà ta. Mấy ngày nay cháu không về cũng không có việc gì."
"Vâng ạ!"
Khi Kỷ Hiểu Nguyệt rời đi còn chào hỏi người gác cổng.
Nàng vừa rời khỏi cửa, Kỷ Đại Hải, Trương Bình Bình và Kỷ Thanh Thanh ba người liền ôm cây đợi thỏ, canh chừng ở cửa nhà Phó Lập Nghiệp.
Kỷ Hiểu Nguyệt đón cữu cữu rồi đi đến cửa chính phủ.
Hôm nay nàng trực tiếp giăng biểu ngữ, hai người càng thêm lớn lối.
Tối qua, Tôn Đại Hoa và Vương Quế Hoa giao đồ cho tiệm cơm Kiến Quốc xong cũng đến đây, hai người cũng là giăng biểu ngữ đứng ở một chỗ khác.
Cái này động tĩnh so với hôm qua càng lớn, xung quanh người xem náo nhiệt càng nhiều.
Có mấy người đại khái cũng là người bị hại, nhìn thấy hành động của Kỷ Hiểu Nguyệt, cũng cùng nhau đứng lên.
Chờ Thị trưởng Diệp họp xong, biết được tin tức thì cửa chính phủ đã có không ít người.
Ông vốn cho rằng ngày hôm qua gọi điện thoại cho Kỷ Đại Hải, nói rõ lợi h·ạ·i, Kỷ Đại Hải mặc kệ dùng phương p·h·áp gì đều sẽ ngăn cản Kỷ Hiểu Nguyệt.
Ông như thế nào cũng không nghĩ tới, hôm nay Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn có thể giăng biểu ngữ đến đây.
Ông giận đến mức trán căng lên, thông báo cho thư ký nhanh chóng bảo c·ô·ng an phái người đến mang người đi.
Hôm nay Thị trưởng Diệp mở cuộc họp cả một buổi sáng, người của văn phòng chính phủ cũng đều đang họp, cho nên việc này cả buổi sáng không ai xử lý, vì thế nên khi ông biết được thì đã là buổi trưa.
Biểu ngữ kéo một buổi sáng, đã có không ít người đứng cạnh Kỷ Hiểu Nguyệt.
Việc thế thân danh ngạch không phải trường hợp cá biệt, cũng có người bị hại.
Chờ c·ô·ng an tới nơi, quần chúng liền ầm ĩ.
Thị trưởng Diệp giận đến mức gọi điện thoại cho Kỷ Đại Hải.
Đơn vị của Kỷ Đại Hải nói hôm nay ông xin phép không đi làm.
Thị trưởng Diệp giận đến mức đập cả điện thoại trong phòng làm việc: "Kỷ Đại Hải là đ·i·ê·n rồi sao? Để con gái làm ầm ĩ như vậy, nàng là muốn h·ạ·i c·h·ế·t ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận