Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 10: Bày cặn bã cha một đạo (length: 8014)

Kỷ Hiểu Nguyệt cầm theo thịt heo đầu và rau trộn đến chuồng bò thăm mấy vị "lão bằng hữu".
Mấy năm nay, Kỷ Hiểu Nguyệt sống ở nông thôn ngày tháng không tốt, nhưng nàng may mắn nhất là gặp được những “chuyên gia” bị hạ phóng này.
Ở đây có năm người bác của nàng, bọn họ đều đã từng dạy Kỷ Hiểu Nguyệt trong lĩnh vực am hiểu của mình.
Đây cũng là lý do vì sao tài nguyên giáo dục của Kỷ Hiểu Nguyệt kém như vậy mà vẫn có thể thi đậu đại học.
Năm nay là năm cuối cùng quay về thành phố, mấy bác này cũng đều sắp trở về.
"Bác Ngưu, bác Hồng, bác Nghiêm, cháu tự làm chút đồ ăn mang đến cho các bác." Nàng vừa đến cửa đã gọi.
Mấy vị lão nhân đang thu dọn đồ đạc.
Ở đây tổng cộng có năm người, Ngưu Hồng Chương, Hồng Thời Hiền, Nghiêm Quan Sơn, bọn họ trẻ hơn một chút, đều hơn bốn mươi tuổi, còn có hai người là Trương Minh Cương, Tần Tôn Việt, hai người đều đã sáu bảy mươi tuổi.
"Kỷ nha đầu, bố mẹ cháu không phải đón cháu về thành phố rồi sao? Sao cháu lại tới đây?" Ngưu Hồng Chương từng được Kỷ Hiểu Nguyệt cứu mạng, ông quan tâm Kỷ Hiểu Nguyệt nhất.
Kỷ Hiểu Nguyệt biết thân phận của năm người này, hôm nay nàng đến đây chính là để bày Kỷ Đại Hải một vố.
Ngưu Hồng Chương năm đó là tư lệnh, vì một số nguyên nhân bị hạ phóng, bây giờ muốn trở về, chức vị chắc chắn sẽ không thấp. Đến lúc đó sẽ tìm cơ hội để dạy dỗ tên cha bất công cẩu cắn của nàng.
"Ba mẹ cháu đem danh ngạch đại học của cháu cho Kỷ Thanh Thanh, đuổi cháu ra khỏi nhà! Cháu tạm thời không thể lên đại học. Bác Ngưu, thật xin lỗi, cháu đã làm các bác thất vọng."
Kỷ Hiểu Nguyệt nói với vẻ mặt tịch mịch.
Nghe vậy, Ngưu Hồng Chương ném đồ trong tay xuống: "Cái gì? Đồ hỗn trướng! Cháu là bảo bối may mắn được năm lão già chúng ta tỉ mỉ bồi dưỡng, ta còn muốn sau khi trở về tiếp tục bồi dưỡng cháu."
Những người khác đang thu dọn đồ đạc bên trong cũng đi ra.
"Chuyện gì xảy ra? Bây giờ không phải nói việc mua bán danh ngạch đại học đã ít đi rất nhiều sao? Sao vẫn còn có. Nếu ta nhớ không lầm, bố cháu hình như là sư trưởng. Ông ta biết pháp phạm pháp?" Hồng Thế Hiền nói.
Lão gia tử trong nhà Hồng Thế Hiền là lão thủ trưởng, cũng vì trong nhà xảy ra chuyện nên đã chủ động đưa ông ấy tới đây.
"Bố cháu nói cháu thua thiệt Kỷ Thanh Thanh..." Kỷ Hiểu Nguyệt ủy khuất cúi đầu.
Ngay sau đó, nàng lại ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn kiên cường lên: "Trước không nói việc này, không cần gấp gáp. Các bác sắp đi rồi, cháu làm thịt heo đầu và rau trộn, các bác thử xem."
Có một số lời chỉ cần điểm đến là dừng.
Việc này không thể gấp, nàng không vội vàng trở về tranh danh ngạch, nàng phải kiếm tiền trước, sau đó mới trở về lấy lại. Nếu không thì dù có lên đại học, nàng cũng không có tiền để học.
Mấy người nhìn nhau, cũng không hỏi thêm nữa.
Nguyên thân và mấy bác này quan hệ rất tốt, trong nhà tuy nghèo, nàng vẫn luôn tìm cách mang đồ ăn đến cho họ.
Thậm chí còn tự mình xuống sông bắt cá, tôm, đi ruộng bắt lươn giúp họ bồi bổ sức khỏe.
Trước đây, bác Ngưu bị bệnh, Kỷ Hiểu Nguyệt còn đi ruộng bắt rắn, móc trứng rắn cho bác ăn, vì vậy còn bị rắn cắn, may mà con rắn đó là rắn nước, không có độc.
Các bác đều biết bản tính của Kỷ Hiểu Nguyệt, xem nàng như con gái ruột của mình.
Đương nhiên, nguyên thân không biết thân phận của mấy bác này, chỉ biết bọn họ là bị hạ phóng tới đây.
Nhưng hôm nay Kỷ Hiểu Nguyệt biết.
Họ đều là những nhân vật có thành tựu trong lĩnh vực của mình, vì vậy nàng muốn nịnh bợ họ trước khi họ trở về thành phố.
Nàng không giống nguyên thân, nàng đối xử tốt với người khác đều có mục đích; hơn nữa chỉ trong phạm vi năng lực của mình. Nàng không làm thánh mẫu, cũng không có tâm thánh mẫu.
"Kỷ nha đầu, món rau trộn của cháu ngon đấy." Mấy người ăn ngon lành.
Kỷ Hiểu Nguyệt cười nói: "Cháu tạm thời không muốn lên đại học, cháu đang nghiên cứu một số món ăn, cháu muốn mang những món này đến các quán cơm ở thị trấn thử xem. Trước tiên cho mọi người thử, không biết có được không."
Nghe Kỷ Hiểu Nguyệt nói vậy, Trương Minh Cương nhíu mày hỏi: "Không đi học? Danh ngạch cứ vậy mà bị người ta cướp mất?"
Kỷ Hiểu Nguyệt lắc đầu: "Bác Trương, cháu phải kiếm tiền trước đã. Nhà họ Kỷ hiện giờ không quan tâm cháu, tình huống hiện tại của cháu ngay cả đại học cũng không lên được. Đi học cũng cần tiền ăn cơm ạ. Bây giờ cháu muốn lấy lại danh ngạch đại học cũng vô dụng."
Nghe vậy, Trương Minh Cương khẽ gật đầu: "Cũng được! Mấy người chúng ta sắp về rồi. Chờ chúng ta ổn định chỗ đứng, sẽ giúp cháu lấy lại công đạo."
Ông nói, ngập ngừng một chút, rồi nói với Kỷ Hiểu Nguyệt: "Cháu đến quán cơm Kiến Quốc ở thị trấn tìm Vương Hùng, người này là huynh đệ của ta. Cái vòng tay bạc nhỏ này cháu trả lại cho hắn, cháu cứ nói là ta bảo cháu đưa. Cháu cho hắn thử món ăn."
Kỷ Hiểu Nguyệt vốn định đến tạo mối quan hệ với bọn họ, nàng định tự mình đến từng quán cơm ở thị trấn hỏi thăm, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nàng lập tức nhận lấy, ngọt ngào nói lời cảm ơn.
Mấy người ăn đến no nê, thỏa mãn ợ hơi.
Mấy người khác đều không nói gì, nhưng sắc mặt đều không tốt lắm.
Kỷ Hiểu Nguyệt biết bọn họ đang nghĩ gì, bèn nói với họ: "Cháu sẽ lên đại học. Mấy năm nay các bác tốn nhiều tâm huyết dạy cháu, cháu sẽ không để các bác thất vọng."
Ngưu Hồng Chương thở dài: "Bọn họ không nỡ xa cháu. Chờ chúng ta về rồi, e rằng muốn gặp lại cháu cũng khó."
Kỷ Hiểu Nguyệt vỗ ngực nói: "Không đâu! Một thời gian ngắn nữa cháu sẽ theo cậu mợ lên thành phố."
Mấy người lại nói thêm vài câu với Kỷ Hiểu Nguyệt, nàng mới rời đi.
Chờ Kỷ Hiểu Nguyệt đi rồi, sắc mặt mấy người khó coi nói: "Mộc đỏ, chuyện mua bán danh ngạch này ngươi về phải xử lý ngay. Bảo bối mà chúng ta dạy dỗ bị người ta khi dễ thành ra như vậy."
"Tên Kỷ Đại Hải đó còn là cha ruột nữa, đúng là không phải người!"
"Ừ, đợi sau khi trở về phải thương yêu Kỷ nha đầu thật tốt!"
"..."
Kỷ Hiểu Nguyệt rời khỏi chuồng bò, liền mang theo phần rau trộn và thịt heo đầu đã chuẩn bị đến nhà quả phụ Lưu.
Nhìn thấy Kỷ Hiểu Nguyệt đến, quả phụ Lưu nghiến răng mắng: "Con khốn, mày còn dám đến nhà tao. Chính vì mày nói lung tung nên con đàn bà chanh chua vợ của Tôn Nhị Cường mới đến nhà tao làm ầm ĩ."
Kỷ Hiểu Nguyệt nhếch miệng cười với bà ta: "Chị Lưu, hôm đó là em thấy cậu em bị khi dễ nên tức giận quá. Hôm nay em mang thịt heo đầu đến xin lỗi chị."
Bây giờ ở nông thôn ăn thịt cũng khó, quả phụ Lưu vốn thích chiếm tiện nghi, nghe Kỷ Hiểu Nguyệt nói có thịt heo đầu, lập tức đổi sắc mặt.
"Được rồi!"
Kỷ Hiểu Nguyệt đổ thịt heo đầu và rau trộn trong hộp cơm cho quả phụ Lưu.
Quả phụ Lưu ngửi thấy mùi thơm, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.
Quả phụ Lưu này có ba con trai, đều đang tuổi ăn tuổi lớn, chồng bà ba năm trước làm việc ngoài đồng chết đuối dưới mương.
Một mình bà nuôi ba đứa con rất vất vả. Bà muốn tái giá cũng không được, bây giờ điều kiện ai cũng không tốt, nhà nào chịu nuôi ba đứa con cho bà.
"Hiểu Nguyệt, tao với cậu hai mày cũng chỉ là vui đùa thôi. Tao cũng không có cách nào khác, lần sau mày không được nói lung tung nữa." Quả phụ Lưu nhìn thấy thịt đương nhiên sẽ không giận Kỷ Hiểu Nguyệt nữa.
Kỷ Hiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, rồi ngẩng đầu hỏi quả phụ Lưu: "Chị Lưu, một mình chị nuôi ba đứa con chắc vất vả lắm. Chị xinh đẹp như vậy, em thấy chị làm mợ của em thì tốt hơn. Mợ hai bây giờ của em luôn bắt nạt em và nhà cậu."
Kỷ Hiểu Nguyệt vừa dứt lời, quả phụ Lưu lập tức nhìn chằm chằm vào nàng: "Thật sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận