Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 260: Kỷ Hiểu Nguyệt nhận về thủ trưởng cha mẹ (length: 7741)

Khi thư ký Kim tới đón Kỷ Hiểu Nguyệt thì nàng đã đợi sẵn.
Thư ký Kim cung kính nói với nàng: "Cô Kỷ, mời lên xe."
Sau khi Kỷ Hiểu Nguyệt lên xe, thư ký Kim cười nói với hắn: "Hôm qua, thủ trưởng đã tìm Kỷ Thanh Thanh nói rõ mọi chuyện. Bảo bọn họ mau chóng chuyển đi khỏi Tứ Hợp Viện, nhưng đến hôm nay bọn họ vẫn chưa chuyển đi."
Kỷ Hiểu Nguyệt không ngờ Trương Quốc Đống và Vương Lệ Quyên lại trực tiếp đi nói thẳng như vậy.
"Vậy bọn họ sẽ ở lại kinh thành sao?" Kỷ Hiểu Nguyệt thuận miệng hỏi một câu.
Thật sự không phải Kỷ Hiểu Nguyệt muốn quan tâm bọn họ, mà là nàng rất hiếu kì tình huống của nguyên văn đại nữ chủ và nam chủ.
Trong nguyên văn, hai người đó đều tính đạp lên Kỷ Hiểu Nguyệt để có được tất cả.
"Kỳ thật thủ trưởng vẫn là người nhân từ, ông ấy đã an bài trường học cho Tôn Kiến Bân. Cũng đã an bài công việc cho Kỷ Thanh Thanh. Nếu như nàng ta nguyện ý làm đến nơi đến chốn, tìm công việc nhân viên chức, sau này cuộc sống của bọn họ sẽ không quá kém. Cố tình hai người đó đều là loại 'nói như rồng leo, làm như mèo mửa'. Tôn Kiến Bân chê trường học không tốt. Kỷ Thanh Thanh thì không muốn đi làm. Bọn họ đã không quý trọng cơ hội, vậy thì không có biện pháp nào." Thư ký Kim giải thích.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe vậy, cười giễu một tiếng: "Loại người như Kỷ Thanh Thanh muốn đạp lên người khác để đi lên. Sao nàng ta có thể an phận đi làm chứ."
Nguyên cốt truyện ban đầu vốn đã tương đối điên rồ, Kỷ Thanh Thanh cũng không phải dựa vào năng lực và ánh mắt của mình mà thành công.
Trong nguyên cốt truyện, nàng ta dựa vào mị lực của mình để khiến người xung quanh thành kẻ si mê, cuối cùng giúp nàng ta đạt được tất cả.
Thư ký Kim cười cười: "Hôm qua, thủ trưởng và cục trưởng đi qua thì Kỷ Thanh Thanh đang làm chuyện 'phá hài' với người đàn ông khác, bị bắt gian tại giường. Ta đi điều tra người đàn ông hôm qua, lại là một gã đàn ông có vợ."
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe thư ký Kim nói những điều này, cũng không khỏi thổn thức.
Đại nữ chủ này lại không theo đuổi như thế sao?
Nàng nhớ tới kết cục của Phó Lập Nghiệp trong mộng, lại hỏi thư ký Kim một câu: "Trương thúc thúc bị đình chức bao lâu?"
Thư ký Kim cười nói: "Sẽ sớm thôi! Kỳ thật việc này có thể coi như thủ trưởng tự mình yêu cầu. Hơn nữa bệnh viêm túi mật của ông ấy cũng rất nghiêm trọng, cần phải nhanh chóng phẫu thuật."
Lập tức, thư ký Kim nói thêm: "Lần này thủ trưởng phẫu thuật ở Nam Thành, phiền ngài chiếu cố ông ấy nhiều hơn. Ta phải ở lại kinh thành làm việc, không thể đi cùng chăm sóc."
Thư ký Kim biết thủ trưởng muốn ở cùng con gái nhiều hơn, nên mới chuyên môn đến Nam Thành phẫu thuật.
Đây mới là thái độ đối với con gái ruột.
Trước kia đối với Kỷ Thanh Thanh, cũng may Kỷ Thanh Thanh không hề hay biết.
Nhà ai lại đối xử với con gái ruột vừa mới nhận về lại xa lạ như thế.
Suốt dọc đường, Kỷ Hiểu Nguyệt thuận miệng hỏi thăm một số sở thích và thói quen của Trương Quốc Đống và Vương Lệ Quyên.
Thư ký Kim theo Trương Quốc Đống đã lâu, rất hiểu chuyện của ông, đem tất cả những gì mình biết nói cho Kỷ Hiểu Nguyệt.
Đến nhà cũ của Trương gia.
Thư ký Kim mở cửa xe cho nàng, cười nói: "Cô vào đi! Tôi còn phải đi xử lý chuyện bên phía Kỷ Thanh Thanh. Buổi tối tôi sẽ đưa cô về."
Kỷ Hiểu Nguyệt đi vào nhà Tứ Hợp Viện của Trương Quốc Đống.
Tứ Hợp Viện ở đây không lớn bằng nhà họ Phó, cũng không có vị trí địa lý tốt như nhà họ Phó.
Kỷ Hiểu Nguyệt đi vào thì thấy Vương Lệ Quyên đã thò đầu ra ngoài ngó nghiêng.
Nhìn thấy nàng, lập tức tươi cười ra đón: "Hiểu Nguyệt, con đến rồi! Hôm nay mẹ tự mình xuống bếp làm đồ ăn, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm."
Kỷ Hiểu Nguyệt có chút không được tự nhiên, gật đầu: "Vâng ạ!"
Sau khi vào nhà, Trương Quốc Đống mặc quần áo ở nhà, tươi cười nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt: "Hiểu Nguyệt, con đến chỗ ba."
Vương Lệ Quyên kỳ thật đã quen nhìn cảnh tượng hoành tráng nhưng lúc này trước mặt con gái, bà vẫn có vẻ luống cuống tay chân.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn dáng vẻ của Vương Lệ Quyên, nhớ tới tối qua Lưu Hồng Mai lại kéo nàng kể chuyện Vương Lệ Quyên nhớ thương con gái.
Nàng do dự một lát, mở miệng gọi: "Mẹ, mẹ đi làm việc đi, con nói chuyện với ba một lát."
Kỷ Hiểu Nguyệt là cô nhi, từ nhỏ không có cha mẹ, gọi ba mẹ khiến nàng có chút mất tự nhiên.
Vương Lệ Quyên nghe Kỷ Hiểu Nguyệt gọi mẹ, hốc mắt nháy mắt liền đỏ hoe, bà lau nước mắt nói: "Ai! Trước đây nghe con gọi bà bà của con là mẹ, con không biết ta hâm mộ đến mức nào. Trong lòng ta cũng muốn khuê nữ của ta gọi ta là mẹ."
Trương Quốc Đống cũng lên tiếng: "Hiểu Nguyệt, lại đây, lại đây!"
Kỷ Hiểu Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Trương Quốc Đống.
Trương Quốc Đống cười nói với nàng: "Chúng ta phải nhanh chóng đến chỗ bà ngoại con. Ngày mai đi có được không? Bà ngoại đang chờ con đấy, thừa dịp bà ấy còn có tinh thần, con hãy nói chuyện với bà ấy."
Kỷ Hiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng! Con cũng có thể đi thăm Chung gia gia một chút."
Trương Quốc Đống cười gật đầu: "Chung tổng tư lệnh đã gọi điện cho ta. Ông ấy thật sự thích con, khen con không dứt miệng. Lúc đó ta không dám nói cho ông ấy biết, con chính là con gái của ta."
Chung Minh đã trao đổi với Trương Quốc Đống, nói về chuyện của Văn gia, cũng đã nói cháu gái lớn của mình và Kỷ Thành là do Tôn Học Lượng làm mai.
Lần này Trương Quốc Đống qua đó, cho dù Kỷ Hiểu Nguyệt không đi tìm Chung Minh, ông cũng phải đi tìm.
"Chung gia gia cũng là một lão đầu thú vị." Kỷ Hiểu Nguyệt cười nói.
Trương Quốc Đống nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt, chần chừ mở miệng: "Con ở Tôn gia đã chịu nhiều khổ, phải không?"
Kỷ Hiểu Nguyệt trầm mặc không nói.
Nàng không thể hoàn toàn phủ định nguyên thân chịu khổ, nhưng cũng không thể cố ý đi nói, chỉ có thể cúi đầu không nói lời nào.
Trương Quốc Đống nhìn nàng cúi đầu không nói, càng đau lòng hơn: "Ba mẹ sau này nhất định sẽ bù đắp cho con thật tốt."
Trương Quốc Đống biết không thể bù đắp được những khổ cực mà nàng đã chịu trước kia, nhưng ông và Vương Lệ Quyên thật sự nợ con gái này quá nhiều.
"Cậu của con hôm nay về Nam Thành." Trương Quốc Đống đột nhiên nói.
Kỷ Hiểu Nguyệt ngẩn người, lập tức gật đầu.
Nàng không biết cậu đóng vai trò gì trong sự kiện này, nhưng ông ta nhất định biết tất cả những việc Tôn Học Lượng làm.
Ông ta thậm chí có thể là người tham dự.
Kỷ Hiểu Nguyệt trầm mặc hỏi: "Tạm thời mọi chuyện vẫn như bình thường sao?"
Trương Quốc Đống gật đầu: "Đúng! Cứ như trước kia, con và mợ con vẫn đi bày quán."
Kỷ Hiểu Nguyệt gật đầu.
Trương Quốc Đống nói tiếp: "Tình trạng sức khỏe của Tôn Học Lượng không tốt lắm. Khối u của ông ta là ác tính. Cho dù có phẫu thuật cũng sẽ chuyển biến xấu. Không biết bọn họ còn muốn làm gì."
Kỷ Hiểu Nguyệt yên lặng lắng nghe: "Đây hết thảy đều là do Tôn Học Lượng tính kế. Nếu ta là ông ta, ta muốn nhìn thấy kết cục. Ngài biết ông ta còn bao nhiêu ngày không?"
Trương Quốc Đống nói với Kỷ Hiểu Nguyệt: "Một năm!"
Kỷ Hiểu Nguyệt gật đầu: "Vậy bọn họ nhất định sẽ động thủ trong vòng một năm."
Khi hai cha con nàng đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Kỷ Thanh Thanh và Tôn Kiến Bân.
"Ba, mẹ, hai người ra đây nghe con giải thích."
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe thấy giọng nói của Kỷ Thanh Thanh, nói với Trương Quốc Đống: "Ba, chúng ta ra ngoài xem một chút đi!"
Trương Quốc Đống cười lạnh: "Cái con Kỷ Thanh Thanh này da mặt thật là dày, bị vạch trần rồi mà còn dám tới."
Kỷ Hiểu Nguyệt cười nói: "Ngài là chỗ dựa của nàng ta, nàng ta phải ôm lấy ngài. Một mình ngài ra trước xem sao, con trốn ở cửa. Con muốn xem nàng ta sẽ nói gì."
"Được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận