Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 43: Bị người đương hầu đồng dạng xem xét (length: 8074)

**Phó gia**
Bởi vì biết hôm nay Phó Lập Nghiệp muốn dẫn đối tượng về, Phó gia ngồi đầy người.
Phó lão gia tử tổng cộng có ba người con trai, hai người con đã hy sinh trong lúc đ·á·n·h nhau, chỉ còn sót lại người con trai cả là Phó Lập Nghiệp, liền trở thành dòng đ·ộ·c đinh của Phó gia.
Những người khác đều là người thuộc bàng chi của Phó gia.
Phó Lập Nghiệp đã 28 tuổi, mấy năm trước, mấy thím, mấy dì của Phó gia đều đã giới thiệu qua không ít tiểu cô nương, nhưng hắn đến xem mắt cũng không thèm về.
Hiện giờ, hắn muốn dẫn tiểu cô nương trở về, thất đại cô bát đại di của Phó gia đều muốn đến xem cô nương này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Kỷ Hiểu Nguyệt nắm tay hai đứa nhỏ đi vào, cảm giác mình tựa như một con khỉ bị người ta săm soi, mọi ánh mắt đều tập trung vào người của mình.
Phó Lập Nghiệp mang theo Kỷ Hiểu Nguyệt cùng hai đứa trẻ đi vào, cảnh tượng này cũng làm cho người trong phòng hoảng sợ.
Ngày tết, người trong nhà đến cũng không được đông như vậy.
Trong đại sảnh của nhà, lão gia tử ngồi ở chủ vị ở giữa, nhìn thấy Phó Lập Nghiệp, cười nói: "Lập Nghiệp, về rồi à."
Phó Lập Nghiệp đi đến bên cạnh lão gia tử, mở miệng: "Gia gia, đây chính là đồng chí Kỷ Hiểu Nguyệt. Hai đứa bé này chính là hai đứa nhỏ của Trương gia. Về sau ta sẽ nuôi bọn họ."
Phó lão gia tử đầu tiên là quan s·á·t Kỷ Hiểu Nguyệt một chút, sau đó ôn hòa hiền lành cười với nàng: "Bây giờ ở lại nhà ăn cơm tối, rồi đưa ngươi về nhà khách. Lập Nghiệp nhà ta lần đầu tiên mang cô nương đến cửa, mọi người đều hiếm lạ, không làm ngươi sợ chứ."
Kỷ Hiểu Nguyệt bị nhìn như xem khỉ, có chút quẫn bách, cũng không cảm thấy x·ấ·u hổ, nhếch miệng cười: "Lão gia tử, ta tên Kỷ Hiểu Nguyệt, chào ngài."
Lúc đến, nàng có nhờ Phó Lập Nghiệp ghé qua cửa hàng bách hoá.
Nàng mua một vài thứ đến cửa, hiện tại Phó Lập Nghiệp cùng tài xế đang mang theo.
Lão gia tử đối với sự tự nhiên hào phóng của Kỷ Hiểu Nguyệt rất hài lòng.
Phó Lập Nghiệp có đối tượng, sau khi lão gia tử biết việc này liền đi hỏi thăm quân đội.
Vương chính ủy bên kia nói nguyện ý làm mai, ông nghe Vương chính ủy nói nguyện ý làm mai, trong lòng của ông đã có tính toán.
Vương chính ủy không phải là người t·h·í·c·h xen vào chuyện của người khác, nghĩ đến cô nương này hẳn là không tệ, không thì sẽ không nói như vậy.
Vương chính ủy ngày hôm qua đã nói chuyện điện thoại với lão gia tử, đem tình huống nhà Kỷ Hiểu Nguyệt nói một cách đơn giản.
Phó lão gia tử cũng biết chuyện Kỷ Hiểu Nguyệt bị ôm nhầm, biết tiểu cô nương này đã chịu rất nhiều khổ.
"Đây là ba mẹ ta." Phó Lập Nghiệp giới thiệu với Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt lập tức khéo léo chào hỏi ba mẹ Phó Lập Nghiệp: "Thúc thúc, a di, chào hai bác ạ."
Cha của Phó Lập Nghiệp là lãnh đạo lớn nhất bên tài chính, còn mẹ Phó Lập Nghiệp làm về phương diện chữa b·ệ·n·h.
Hai người đều là đại nhân vật trong mắt người khác.
Phó Lập Nghiệp không có giới thiệu qua với Kỷ Hiểu Nguyệt tình huống trong nhà, chỉ nói với nàng đây là gia đình bình thường, không cần phải có gánh nặng.
Kỷ Hiểu Nguyệt là người đã xem qua nội dung cốt truyện trong nguyên thư, Phó Lập Nghiệp là "buff" lớn nhất của Kỷ Thanh Thanh. Trong tiểu thuyết có giới thiệu chi tiết bối cảnh, cho nên nàng biết rõ tình huống gia đình Phó Lập Nghiệp.
Nàng cũng không quá khẩn trương, cung kính chào hỏi bọn họ xong, thuận th·e·o đứng ở đó.
Phó phụ bản thân quen với quan trường, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra bản chất của một người. Hắn có ấn tượng vô cùng tốt với Kỷ Hiểu Nguyệt, tiểu cô nương lớn lên xinh đẹp, đôi mắt trong suốt sạch sẽ, có thể thấy cô nương này có chút tâm nhãn, nhưng không nhiều.
Phó mẫu thì nhàn nhạt, đối với Kỷ Hiểu Nguyệt không có quá nhiều biểu đạt cảm xúc, chỉ là khẽ gật đầu.
Những thân t·h·í·c·h khác, Phó Lập Nghiệp cũng không có giới thiệu.
"Những thân t·h·í·c·h khác sau này đợi hai ta kết hôn ngươi liền quen biết. Ngươi lần đầu tiên tới, không cần phải làm quen." Phó Lập Nghiệp nói thẳng.
Thân t·h·í·c·h xung quanh có chút ngượng ngập, bất quá bọn hắn cũng hiểu được, hôm nay bọn hắn tới đông như vậy, ít nhiều có chút mạo muội.
Lão gia tử vẫy tay với hai đứa nhỏ: "Lại đây, để gia gia nhìn xem."
Hai đứa nhỏ nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt cùng Phó Lập Nghiệp một chút, thấy Phó Lập Nghiệp gật đầu với bọn chúng, hai người lúc này mới chạy tới chỗ lão gia tử.
Đại khái là bởi vì không khí khẩn trương, cha mẹ Phó Lập Nghiệp cùng lão gia tử mang th·e·o hài t·ử cùng Phó Lập Nghiệp đi thư phòng.
Phó Lập Nghiệp có chút không yên lòng: "Ngươi một mình có sao không?"
Trong lòng Phó Lập Nghiệp là bất mãn: Hôm nay Kỷ Hiểu Nguyệt lần đầu tiên tới, vốn đã gò bó cẩn thận, trong nhà lại tới nhiều người như vậy. Đây không phải là làm cho người ta không được tự nhiên sao?
Kỷ Hiểu Nguyệt cười cười: "Không sao, ngươi đi đi."
Ở nguyên thế giới, Kỷ Hiểu Nguyệt là tổng giám đốc của một công ty niêm yết, đại nhân vật cũng đã gặp không ít, loại trường hợp nào mà chưa từng thấy qua, đối với ánh mắt xem khỉ của những người thân t·h·í·c·h này, nàng cũng không thèm để ý.
Chờ sau khi Phó Lập Nghiệp bọn người đi vào, người nhà họ Phó xung quanh cũng không có ai chủ động nói chuyện với Kỷ Hiểu Nguyệt, bọn họ chỉ là nhìn nàng.
Trong đó có một cô gái nhỏ tuổi hơn Kỷ Hiểu Nguyệt một chút hỏi: "Chị Kỷ Hiểu Nguyệt, hiện tại chị đang học đại học sao?"
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe được có người kêu nàng, nàng ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, sau đó vẻ mặt thản nhiên nói: "Không có?"
Cô bé kia nghe được Kỷ Hiểu Nguyệt t·r·ả lời, nghi ngờ hỏi lại một câu: "Chị là không t·h·i đậu đại học sao?"
Kỷ Hiểu Nguyệt không có giải t·h·í·c·h thêm, chỉ cười nhẹ với nàng.
Tiểu cô nương kia thấy Kỷ Hiểu Nguyệt như vậy, tưởng rằng nàng đã chấp nhận, nàng có chút mỉa mai nói: "Nhà chúng ta không có ai là không t·h·i đậu đại học. Như vậy chị có thể hay không không xứng với đường ca ta? Ta nghe nói chị là người n·ô·ng thôn, hai người có tiếng nói chung sao? Chị và đường ca ta quen nhau thế nào?"
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe tiểu cô nương này mang th·e·o khinh miệt châm chọc, chỉ cười nhạt với nàng, không nói gì.
Người chung quanh vẫn như cũ nhìn chằm chằm Kỷ Hiểu Nguyệt.
Nếu đổi lại là cô nương khác, bị nhiều ánh mắt nhìn như thế, còn bị người ta hỏi những vấn đề khó chịu như vậy, sớm đã đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng chỉ nhàn nhạt cười, không giải t·h·í·c·h, cũng không nói nhiều.
Không khí càng thêm lúng túng.
Tiểu cô nương kia rõ ràng không muốn cứ như vậy bỏ qua Kỷ Hiểu Nguyệt, tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ chị có c·ô·ng tác không? Người nhà chị làm nghề gì?"
Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn như cũ duy trì nụ cười, không nói lời nào.
Tiểu cô nương kia thấy Kỷ Hiểu Nguyệt lại không cảm thấy x·ấ·u hổ, giọng nói càng thêm giễu cợt: "Chị không phải là muốn gả cho đường ca ta, rồi sẽ không cần đi làm đó chứ! Người như chị không đủ tư cách gả cho đường ca ta."
Người chung quanh rốt cuộc nghe không nổi nữa, mở miệng ngăn cản: "Tiểu Qùy, đủ rồi. Kỷ tiểu thư lần đầu tiên đến cửa, làm sao con có thể hỏi những chuyện này, con như vậy không phải là làm cho người ta x·ấ·u hổ sao?"
Kỷ Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn người con gái ngăn cản kia, người nói chuyện là một phụ nữ tr·u·ng niên, ngoài miệng nàng quát lớn, nhưng trong mắt cũng tràn đầy mỉa mai.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn ra được, nữ nhân này cùng tiểu cô nương kia là người một nhà.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: "Có hay không có tư cách không phải do người khác định đoạt. Về phần chuyện đi làm, ta có năng lực nuôi sống bản thân, ta sẽ không dựa vào Phó Lập Nghiệp nuôi."
Nói xong, nàng nhếch miệng cười: "Cô hỏi một người lần đầu tiên đến cửa như vậy, rất không có giáo dưỡng."
Những lời cuối cùng này của nàng, vẫn như cũ mang th·e·o nụ cười nhẹ.
Tiểu cô nương kia bị Kỷ Hiểu Nguyệt nói là không có giáo dục, mạnh mẽ đứng dậy, lấy ngón tay chỉ vào Kỷ Hiểu Nguyệt: "Cô... Cô thì tính là cái gì, lại dám nói ta không có giáo dục."
Kỷ Hiểu Nguyệt hít sâu một hơi, duy trì nụ cười nhẹ trên mặt: "Trưởng bối đều không có đến chất vấn ta, cô chỉ là một vãn bối, cũng không có tư cách đến đ·á·n·h giá ta. Đây là lời mà một người có giáo dưỡng nói được sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận