Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 318: Cầu xin tha thứ vẫn là cầu yêu (1) (length: 7923)

Kỷ Thanh Thanh gần đây rất đắc ý, theo đoàn ca múa văn nghệ binh cùng nhau ca hát, nhảy múa.
Tuy rằng mọi người xa lánh nàng, nhưng nhân duyên của nàng trong đám nam nhân rất tốt.
Ca ca này, đệ đệ kia mọi việc đều thuận lợi, khỏi phải nói sung sướng.
Lâm đoàn trưởng nhìn Kỷ Thanh Thanh dáng vẻ không đáng tiền kia, yên tâm không ít.
Trong khoảng thời gian này, Kỷ Thanh Thanh cố gắng câu dẫn Lâm đoàn trưởng, nhưng người ta đến nhìn còn chẳng buồn liếc mắt nhìn nàng.
Kỷ Thanh Thanh thấy thông đồng không được Lâm đoàn trưởng, lại đem mũi nhọn nhắm ngay nam binh trong vũ đoàn.
Gần đây, Kỷ Thanh Thanh cùng Lâm Hằng đi lại đặc biệt gần.
Chính là người của đài truyền hình đã giúp Chung Sở Sở học trưởng, tiệm quảng cáo của bọn Kỷ Hiểu Nguyệt là hắn giúp.
Lâm Hằng là con trai của Lâm đoàn trưởng, khi hắn nghỉ ngơi sẽ giúp mẹ hắn đưa cơm.
Kỷ Thanh Thanh liền ở văn phòng Lâm đoàn trưởng, qua lại thường xuyên, hai người gần đây đang qua lại rất mặn nồng.
Lâm Hằng năm đó theo đuổi Chung Sở Sở một nửa nguyên nhân là bởi nàng là cháu gái của Chung tư lệnh, một nửa thì là bởi vì nàng khi đó là nữ thần trong lòng của tất cả nam sinh.
Mấy năm nay, Chung Sở Sở đã thành nỗi niềm khó nói trong lòng Lâm Hằng.
Khi lại một lần nữa gặp được Chung Sở Sở, hắn biết nàng ly hôn, trong lòng lại có ý nghĩ.
Nhưng thực tế nếu quả thật khiến hắn cùng Chung Sở Sở kết hôn, hắn nhất định là sẽ do dự.
Dù sao, hắn chưa từng kết hôn, còn Chung Sở Sở đã là lần đò thứ hai. Trong lòng của hắn chung quy là có phần khinh thị.
Hiện giờ, đối mặt Kỷ Thanh Thanh ôn nhu, lại hiểu chuyện, Kỷ Thanh Thanh băng thanh ngọc khiết, Lâm Hằng hết sức thích.
Kỷ Thanh Thanh nói cho hắn biết, chính mình là người nông thôn, gia cảnh nghèo khó, chỉ có thể vào đoàn ca múa làm việc vặt. Tìm kiếm hạnh phúc là Lâm đoàn trưởng thưởng thức, nàng mới có thể đi vào đoàn ca múa.
Về phần chuyện Kỷ Thanh Thanh từng kết hôn, cùng với việc nàng cùng nam nhân khác không rõ ràng, nàng tự nhiên là sẽ không để cho Lâm Hằng biết được.
Lâm đoàn trưởng người này thẳng thắn mà lại cứng nhắc, con trai trước kia cũng thường đến đoàn ca múa.
Đoàn ca múa có rất nhiều cô nương xinh đẹp, nhưng là con trai mình trước kia cũng chưa từng để ý qua ai, cho nên hắn căn bản không có khả năng nghĩ đến con trai mình sẽ bị Kỷ Thanh Thanh thông đồng.
Hắn hoàn toàn không chú ý tới con trai mình cùng Kỷ Thanh Thanh đưa đẩy tình ý.
Hôm nay, Lâm Hằng lại đưa sủi cảo cho cha hắn.
Hắn còn chuyên môn đưa cho Kỷ Thanh Thanh một phần: "Đồng chí Kỷ Thanh Thanh, phần này là mẹ ta chuyên môn làm cho cô."
Kỷ Thanh Thanh ngượng ngùng cúi đầu, õng ẹo nói ra: "Lâm đại ca, về sau không cần phiền phức như vậy. Bản thân ta tùy tiện ăn một chút là được rồi."
Lâm Hằng đau lòng nhìn Kỷ Thanh Thanh: "Gần đây cô trông gầy đi, ta nhìn mà đau lòng."
Kỷ Thanh Thanh quật cường hướng hắn cười: "Lâm đại ca, ta thích khiêu vũ, thân thể ta vốn là không tốt, ta khiêu vũ so người khác càng khó, ta tự nhiên muốn so người khác cố gắng gấp mười."
Nàng xưa nay biết nam nhân thích dạng nữ nhân nào, giả bộ nhu nhược, đáng thương vốn là nghề của nàng.
Lâm Hằng kỳ thật bên cạnh không thiếu nữ nhân, nhưng những cô nương xung quanh hắn đều là người kiêu ngạo, ưu tú, không có giống như Kỷ Thanh Thanh, cho nên đương gặp được Kỷ Thanh Thanh loại nữ nhân yếu đuối, làm cho đau lòng này, hắn làm sao có thể cự tuyệt.
Kỷ Thanh Thanh nhìn Lâm Hằng dáng vẻ đau lòng kia, nàng liền biết Lâm Hằng đã mắc câu.
Nàng một mặt tỏ vẻ yếu đuối, một mặt lại biểu hiện quật cường, bất khuất, bộ dáng này, hoàn toàn nắm chắc Lâm Hằng trong tay.
Khiến hắn đau lòng hận không thể đem người ôm vào trong lòng.
Lúc trước, Kỷ Thanh Thanh chính là dùng bộ dáng này thông đồng Tôn Kiến Bân.
Lúc hai người đang khanh khanh ta ta, Lâm đoàn trưởng đẩy cửa phòng làm việc.
Hắn đẩy cửa văn phòng trong nháy mắt, nhìn đến Kỷ Thanh Thanh tựa vào trong ngực Lâm Hằng.
Hắn lập tức biến sắc, giận không kềm được chỉ vào hai người: "Các ngươi đang làm gì?"
Kỷ Thanh Thanh lập tức đẩy Lâm Hằng ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lâm đoàn trưởng: "Lâm đoàn trưởng, sự tình không phải như ngài nghĩ."
Nàng lập tức hoảng sợ đứng dậy, bộ dáng kia thật sự đáng thương vô cùng.
Lâm đoàn trưởng hướng con trai mình hỏi: "Ta hỏi ngươi, các ngươi đang làm gì?"
Lâm Hằng chần chờ một chút, sau đó nói với cha mình: "Cha, cha muốn con theo đuổi Chung Sở Sở, con trước kia thích cô ấy. Hiện giờ cô ấy là một người đàn bà đã qua một lần đò, con đã không còn nhiệt tình như năm đó nữa rồi."
Lâm đoàn trưởng bị những lời này làm cho tức đến bật cười: "Chung Sở Sở người ta cho dù đã qua một lần đò, thì cũng là người mà con với không tới. Kỷ Thanh Thanh này, con có biết là lai lịch thế nào không?"
Lâm Hằng cản trước mặt Kỷ Thanh Thanh, gấp giọng nói: "Cha, con thích là Thanh Thanh người này, nàng kiên cường, nỗ lực kiên trì của nàng, đều là những thứ mà con thích."
Lâm đoàn trưởng nghe những lời này của con trai, nửa ngày sau vẫn chưa hoàn hồn.
Hắn cũng hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.
Con trai mình từng đi du học, làm ở đài truyền hình ba năm liền đã làm chủ nhiệm, hiện tại lại nói với mình là thích loại nữ nhân như Kỷ Thanh Thanh.
Hắn sau khi nghe Kim bí thư nói cho hắn biết chi tiết của Kỷ Thanh Thanh, liền chuyên môn đi nghe ngóng về người này.
Nàng không chỉ lập trường có vấn đề, tác phong cũng có vấn đề. Hơn nữa sau lưng nàng còn có vấn đề chính trị.
Con trai mình nếu như cùng nữ nhân như vậy dính dáng tới nhau, vậy thì nhà hắn sẽ bị hủy hoại mất.
Hắn giơ tay tát con trai mình một cái: "Đồ hỗn trướng, Kỷ Thanh Thanh đã kết hôn rồi. Nàng có nam nhân, ngươi có biết mình đang làm cái gì không."
Kỷ Thanh Thanh vốn là còn muốn ở trước mặt Lâm đoàn trưởng diễn một chút, nghe được hắn nói những lời này, lập tức hoảng sợ ngẩng đầu.
Lâm đoàn trưởng đã biết rồi, hắn đã điều tra qua mình.
Lâm Hằng nghe được những lời này của cha, không thể tin nhìn về phía Kỷ Thanh Thanh.
"Cô kết hôn rồi?"
Kỷ Thanh Thanh biết chuyện này đã không thể chối cãi được, cúi đầu, khẽ gật đầu, lập tức lộ ra bộ dáng như đang muốn nói rồi lại thôi.
Lâm Hằng xem Kỷ Thanh Thanh đã thừa nhận, giống như bị sét đánh, không thể tin nhìn về phía nàng.
"Cô... Sao không nói sớm, ta đã nghĩ cô vẫn chưa có đối tượng."
Lâm đoàn trưởng lại tát con trai mình thêm một cái: "Hiện tại đã thanh tỉnh chưa?"
Lâm Hằng nhìn Kỷ Thanh Thanh, lại nhìn cha mình, sau đó xoay người chạy.
Chờ Lâm Hằng rời đi, Lâm đoàn trưởng trào phúng nhìn Kỷ Thanh Thanh: "Kỷ Thanh Thanh, bản lĩnh của cô cũng lớn thật. Không chỉ thông đồng người trong vũ đoàn, mà còn dám thông đồng với cả con trai ta."
Kỷ Thanh Thanh lập tức gấp giọng nói ra: "Lâm đoàn trưởng, sự tình không phải như ngài nghĩ."
Lâm đoàn trưởng vốn là muốn đem người thả ở bên cạnh mình xem nàng muốn làm cái gì.
Nhưng tình huống trước mắt, Kỷ Thanh Thanh rõ ràng cho thấy không thể lưu lại được.
Hắn nhịn nhịn nữa mới miễn cưỡng ngăn được xúc động muốn khai trừ nàng: "Kỷ Thanh Thanh, ban đầu là ta đặc biệt cho phép cô cùng mọi người trong đoàn ca múa luyện tập, về sau cô chỉ cần làm tốt công tác của mình là được rồi."
Lâm đoàn trưởng nói xong, giận dữ rời đi.
Kỷ Thanh Thanh nhìn bóng lưng Lâm đoàn trưởng, nắm chặt nắm tay.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Thanh Thanh hối hận đã kết hôn sớm như vậy.
Nàng khi đó không kịp chờ đợi muốn gả cho Tôn Kiến Bân, là vì muốn chặt chẽ trói chặt Tôn Kiến Bân, người về sau sẽ làm tỉnh trưởng.
Nhưng hôm nay, nó lại thành sợi dây trói buộc nàng.
Lâm đoàn trưởng xoay người đi ra, gọi lại con trai mình: "Lâm Hằng, về sau đừng đến đoàn ca múa nữa. Ta cũng sắp về hưu rồi, ta sẽ nói với mẹ con, không cần lại đến đưa cơm cho ta nữa."
Lâm Hằng quay đầu nhìn cha mình: "Cha, cha có thể tiếp thu Chung Sở Sở dù cô ấy đã qua một lần đò, vì sao lại không thể tiếp thu Kỷ Thanh Thanh. Trong khoảng thời gian con và cô ấy quen biết nhau, nam nhân của nàng chưa từng xuất hiện. Nàng nhất định là không hạnh phúc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận