Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 229: Cữu cữu đến cùng có cái gì bí mật (length: 8344)

Nàng theo cái bóng dáng kia đi vòng đến một con ngõ nhỏ, ngay lập tức bóng dáng kia lách người một cái, đã không thấy người đâu nữa.
Kỷ Hiểu Nguyệt trong lòng thắt lại, nhìn quanh bốn phía, lập tức sau lưng có một bóng người đi ra: "Đồng chí, cô đi theo tôi làm gì?"
Một người đàn ông dáng người thấp bé từ phía sau Kỷ Hiểu Nguyệt đi ra.
Thân hình cùng cách ăn mặc của hắn giống hệt với bóng dáng vừa nãy.
Kỷ Hiểu Nguyệt quan sát hắn một cái, sau đó miễn cưỡng cười gượng: "Ngại quá, tôi nhầm người. Anh rất giống một người nhà của tôi. Tôi cho rằng là người nhà, cho nên mới đi theo để xem."
Người đàn ông kia cười lạnh: "Đồng chí, hôm nay ca ca sẽ dạy cho cô, có những người không thể tùy tiện đi theo. Nhất là cô nương xinh đẹp như cô."
Hắn nói, từng bước tiến lại gần Kỷ Hiểu Nguyệt, mặt đầy vẻ đáng khinh sáp lại gần Kỷ Hiểu Nguyệt: "Nếu cô thích đi theo đàn ông, vậy hôm nay ca sẽ thương yêu cô."
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm người đàn ông đang đến gần, bình tĩnh mở miệng: "Đồng chí, bên này là phố Nam La, ngay dưới chân kinh thành, sẽ có dân cảnh tuần tra. Anh nhất định phải ở trong này làm gì đó với tôi sao?"
Người đàn ông kia cười lạnh: "Ngược lại cô rất bình tĩnh, một chút cũng không sợ. Dân cảnh không qua được nơi này, cô có kêu rách cổ họng cũng không có người đến cứu đâu."
Kỷ Hiểu Nguyệt chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, nhìn hắn đến gần mình thì nàng nhấc chân đá vào hạ bộ của hắn.
Người đàn ông kia lắc mình muốn tránh thì Kỷ Hiểu Nguyệt đưa tay chọc vào mắt hắn.
Người đàn ông kia và Kỷ Hiểu Nguyệt không khác nhau lắm, Kỷ Hiểu Nguyệt sử dụng những phương thức vô lại nhất, người đàn ông kia tránh được cú đá kia, nhưng không phòng bị đôi mắt, mắt bị chọc không mở ra được.
Kỷ Hiểu Nguyệt thừa dịp này, co giò bỏ chạy.
Đi đến nơi đông người, Kỷ Hiểu Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua hướng vừa rồi, trong mắt cảm xúc cuồn cuộn.
Người đàn ông kia đích xác không phải cữu cữu, nhưng cái bóng lưng kia chắc chắn là cữu cữu.
Không phải nàng nhìn nhầm người, mà là đối phương đã sớm chuẩn bị.
Lòng nàng từng chút một chìm xuống.
Nàng đi đến một chiếc xe ba bánh, ngồi lên xe.
Đến Phó gia, Kỷ Hiểu Nguyệt gọi điện thoại cho cữu cữu ở quán nhỏ gần Tứ Hợp Viện.
Ở đó có điện thoại sẽ giúp người ta đi gọi, mỗi lần gọi phải trả năm xu.
Hiện giờ liên lạc không tiện, mọi người đều lưu số điện thoại ở quán nhỏ này.
"Phương thẩm, tôi tìm Tôn Căn Sinh, phiền thẩm giúp tôi đi gọi một chút." Kỷ Hiểu Nguyệt nói vào điện thoại.
Phương thẩm lên tiếng: "Cô đợi một chút, tôi đi gọi người."
Không bao lâu, Tôn Đại Hoa đến nghe điện thoại: "Hiểu Nguyệt, cô tìm ba làm gì? Ông ấy đi làm công ở bên ngoài rồi."
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe vậy, không để lộ dấu vết truy vấn: "Chân cữu cữu đỡ hơn chưa? Ông ấy đi đâu làm việc vậy? Mợ giờ một mình bày quán có bận không? Cữu cữu ở nhà giúp đỡ không tốt sao?"
Tôn Đại Hoa bất đắc dĩ nói: "Cha tôi không muốn ở nhà, sau khi cô đi được hai ngày, thừa dịp cô không có ở nhà liền đi. Đây là mẹ tôi đợi ba tôi đi rồi mới nói cho tôi biết. Bọn họ sợ tôi không đồng ý."
Kỷ Hiểu Nguyệt lặng lẽ nói: "Cô hỏi thử mợ xem ông ấy đi đâu. Đợi tôi về, chúng ta cùng nhau đi thăm cữu cữu. Có thể tạm thời tôi chưa về được, Phó lão gia tử thân thể không tốt, phải làm phẫu thuật, tạm thời tôi sẽ ở lại kinh thành. Mợ bày quán nếu một mình không kham nổi thì nấu ít đi một chút."
Tôn Đại Hoa không phát hiện ra điểm gì khác thường, nghe Kỷ Hiểu Nguyệt nhắc nhở, cười đáp ứng: "Cô yên tâm, có tôi ở đây! Tôi sẽ giúp bà ấy. Nếu bà ấy không kham nổi, tôi sẽ tạm thời không đi lấy hàng nữa. Sắp tới tôi phải thi, có thể không có thời gian đi nhập hàng, tôi tính trước mắt không bán quần áo nữa, giúp mẹ tôi, tập trung ôn thi cho tốt."
Kỷ Hiểu Nguyệt không hỏi nhiều nữa, hàn huyên với Tôn Đại Hoa một hồi rồi mới cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, nàng đứng ngây ra đó một lát.
Phó Lập Nghiệp đột nhiên bị đình chức trở về kinh thành, nàng lại thấy cữu cữu ở phố Nam La.
Có một vài chuyện trước đây nàng không nghĩ thông, giờ đã bắt đầu xâu chuỗi lại được.
Có lẽ lần này Phó Lập Nghiệp bị đình chức trở lại kinh thành không hề đơn giản.
Nàng xoay người thì vừa hay nhìn thấy Phó Lập Nghiệp từ ngoài cửa đi vào.
Phó Lập Nghiệp nói với nàng: "Hiểu Nguyệt, ngày mai tôi phải đi mời bác sĩ Daniel đến đây, có thể phải mất dăm ba ngày. Đối phương ở trong điện thoại đã từ chối đến Trung Quốc để phẫu thuật cho gia gia."
Hôm nay Kỷ Hiểu Nguyệt còn chưa đến bệnh viện, cũng không biết tình hình của lão gia tử.
Tình hình của lão gia tử hôm nay càng không ổn, đã không đợi được nữa.
"Được, anh yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho gia gia."
Phó Lập Nghiệp đưa tay ôm lấy Kỷ Hiểu Nguyệt, khẽ nói: "Gần đây vất vả cho cô rồi. Ba mẹ công việc bận rộn, không thể thường xuyên ở bệnh viện cùng, cho nên chỉ có thể nhờ cô và nãi nãi năng đến bệnh viện. Bà nội tôi không biết chăm sóc người khác, chỉ có thể làm phiền cô."
Kỷ Hiểu Nguyệt gật đầu: "Anh đừng lo lắng, tôi sẽ đi đón Tống lão thái thái đến bệnh viện."
Phó Lập Nghiệp ôm Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ nói: "Cảm ơn cô!"
Mấy ngày nay hắn rất mệt mỏi, bởi vì Phó Cương Chính bận rộn nhiều việc, dù đã cố gắng bớt chút thời gian đến bệnh viện nhưng hắn vẫn không có nhiều thời gian ở bên cạnh lão gia tử.
Chuyện của lão gia tử đều do Phó Lập Nghiệp quyết định.
Kỷ Hiểu Nguyệt vốn định đợi Phó Lập Nghiệp về sẽ nói cho hắn biết chuyện mình đã gặp cữu cữu, nhưng thấy hắn mệt mỏi như vậy, cuối cùng vẫn không nói ra.
Phó Lập Nghiệp sáng sớm đã đi.
Kỷ Hiểu Nguyệt như thường lệ đi đón lão thái thái giống Phó Lập Nghiệp.
Lão thái thái biết cháu trai đi mời bác sĩ, nói với Kỷ Hiểu Nguyệt: "Kỷ Hiểu Nguyệt, lát nữa ta từ bệnh viện trở về, tự chúng ta về là được. Cô không cần mỗi ngày đến đón ta, ta tự mình đi bệnh viện được."
Phó gia có tài xế riêng, nhưng tài xế này đưa đón Phó Cương Chính.
Phó Cương Chính bận rộn, mỗi ngày có rất nhiều cuộc họp, thường xuyên cần dùng xe, mỗi ngày đến đón Tống lão thái thái rất phiền phức.
Trước kia, lão thái thái quen có xe đưa xe đón, cũng không cảm thấy có gì.
Giờ Phó Lập Nghiệp không có ở đây, Kỷ Hiểu Nguyệt đến đón, bà cảm thấy rất khó chịu.
"Được, vậy khi về tôi sẽ đưa bà đi xe buýt." Kỷ Hiểu Nguyệt không nói nhiều.
Lão thái thái tuổi đã cao, thật sự cần phải học được cách tự lực cánh sinh.
Trên đường đi, lão thái thái không nói chuyện nhiều với Kỷ Hiểu Nguyệt, chỉ là khi sắp đến bệnh viện thì đột nhiên hỏi Kỷ Hiểu Nguyệt một câu: "Chuyện của Bách Hợp và Tôn Hoằng có phải là thật không?"
Kỷ Hiểu Nguyệt ngẩn người, lập tức thản nhiên nói: "Không biết! Chuyện này bà nên đi hỏi cô ta."
Nghe được câu trả lời của Kỷ Hiểu Nguyệt, vẻ mặt lão thái thái cứng đờ, hồi lâu không nói gì.
Trước kia Trần Bách Hợp đã chửi bới Kỷ Hiểu Nguyệt như thế nào, đến giờ bà vẫn còn nhớ rõ, nhưng hôm nay bà hỏi Kỷ Hiểu Nguyệt về chuyện của Trần Bách Hợp, nàng lại không hề chửi bới.
"Lúc trước ta là vì nghe Trần Bách Hợp xúi giục mới ép cô và Phó Lập Nghiệp ly hôn. Giờ cô có cơ hội trả thù, tại sao không nói." Lão thái thái hỏi Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt giễu cợt nói: "Tôi không muốn trở thành loại người như Bách Hợp, tôi cũng khinh thường đi chửi bới cô ta."
Kỷ Hiểu Nguyệt nói xong, đã xuống xe trước.
Nàng không giống những người khác đi mở cửa xe cho lão thái thái.
Bản thân nàng không phải không có tay, mở cửa xe cũng cần người khác mở cho.
Lão thái thái thấy nàng đứng đợi mình ngoài xe, nhíu mày hỏi: "Cô đứng đó làm gì, sao không mở cửa xe cho ta! Trước kia Bách Hợp đều mở cửa xe cho ta!"
Kỷ Hiểu Nguyệt thản nhiên nói với bà: "Tôi đã nói rồi, tôi không muốn làm loại người như Trần Bách Hợp, sau này phiền bà tự mở cửa xe."
Lão thái thái liếc nàng một cái, xoay người đi vào bệnh viện.
Đến đại sảnh bệnh viện, khi nàng theo lão thái thái đi đến chỗ rẽ thì lại nhìn thấy bóng dáng của Tôn Căn Sinh.
"Bà đi vào trước đi, tôi qua bên kia xem một chút." Kỷ Hiểu Nguyệt giao phó cho lão thái thái một câu, lập tức đi theo hướng rẽ kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận