Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 12: Lừa coi tiền như rác Kỷ Thanh Thanh tiền (length: 8074)

Kỷ Hiểu Nguyệt đi về phía xưởng thịt bên kia thị trấn.
Nàng đưa cho người gác cổng một phần thịt heo đầu và rau trộn, cái thời đại này bình thường nhà nào ăn Tết mới dám ăn thịt, hôm qua nàng cũng đã tới. Người gác cổng thấy thịt, dĩ nhiên là mở cửa cho nàng.
Kỷ Hiểu Nguyệt đưa đồ cho xưởng trưởng, nói chuyện với hắn một chút về giá cả cung cấp thịt heo và lòng lợn sau này.
Xưởng trưởng là một lão già hơn năm mươi tuổi, kỳ thật hắn ta rất coi trọng Kỷ Hiểu Nguyệt.
Hắn muốn Kỷ Hiểu Nguyệt làm vợ cho con trai hắn, còn muốn "thả dây dài câu cá lớn" nên dùng chức vụ để cho nàng giá rất thấp.
Cái ý nghĩ này của hắn Kỷ Hiểu Nguyệt tất nhiên là không biết.
Nàng đi ra nhà máy, liền tính toán: Mấy vị bá bá sắp đi, mấy vị này đều là lão đại tương lai, nàng nhất định phải để lại cho bọn họ chút vật kỷ niệm.
Kỷ Hiểu Nguyệt sau khi ra khỏi xưởng thịt liền đi hợp tác xã cung tiêu của thị trấn.
Thực sự là cạn túi, bọn họ một cái có tới năm người, Kỷ Hiểu Nguyệt ở hợp tác xã cung tiêu đi tới đi lui rất lâu cũng không biết nên mua cái gì.
Trong tay nàng có phiếu vải, chính nàng biết may quần áo, nhưng tiền trên tay nàng không nhiều, nàng còn muốn mua thịt heo đầu, lòng lợn cùng nguyên liệu trộn rau.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể ủ rũ cúi đầu rời khỏi hợp tác xã cung tiêu.
Vừa ra khỏi hợp tác xã cung tiêu, nàng liền thấy hai bóng người quen thuộc đi về phía bên này, hẳn là muốn đi tiệm vải đối diện.
Đối diện là tiệm vải tư nhân, mẫu mã càng nhiều, giá lại càng đắt, vừa rồi Kỷ Hiểu Nguyệt đã xem qua.
Mua không nổi, hoàn toàn mua không nổi.
Cách đó không xa, người đang đi tới chính là Kỷ Thanh Thanh và bạn của nàng ta.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn thấy Kỷ Thanh Thanh suýt chút nữa cười ra tiếng.
Đây không phải là buồn ngủ lại có người mang gối đến sao!
Nàng nhanh chân hơn Kỷ Thanh Thanh bước vào tiệm vải, nàng nói với ông chủ tiệm vải vài câu rồi chờ Kỷ Thanh Thanh ở trong cửa hàng.
Kỷ Thanh Thanh vừa nãy đã nhìn thấy Kỷ Hiểu Nguyệt.
Bởi vì con tiện nhân nhỏ Kỷ Hiểu Nguyệt kia, nàng đến giờ vẫn bị người ta chỉ trỏ. Nàng hôm nay nhất định sẽ không bỏ qua cho Kỷ Hiểu Nguyệt.
Nàng ghé sát vào tai tiểu tỷ muội nói nhỏ vài câu.
Tiểu tỷ muội của nàng ta cắn răng mắng: "Đồ nhà quê quả nhiên xấu xa, lại dám cho mày bài, làm mày mất hết mặt mũi, mày xem tao thu thập nó thế nào."
Hai người chậm hơn Kỷ Hiểu Nguyệt một bước tiến vào tiệm vải.
Kỷ Hiểu Nguyệt liếc nhìn thấy Kỷ Thanh Thanh và hảo tỷ muội của nàng ta cùng nhau đi vào, lập tức chỉ vào mấy xấp vải nói với ông chủ: "Ông chủ, tôi muốn mấy xấp kia, ông lấy xuống cho tôi xem."
Ông chủ lập tức đem mấy xấp vải Kỷ Hiểu Nguyệt vừa chỉ đặt trước mặt nàng.
"Đồng chí, ánh mắt cô thật là tốt nha, đây là loại vải tốt nhất trong cửa hàng của chúng tôi, là kiểu dáng mới nhất năm nay. May quần áo cho nam giới là đẹp mắt nhất, đứng dáng."
Từ lúc vào cửa, Kỷ Thanh Thanh đã kéo tay áo của hảo tỷ muội.
"A Mai." Nàng cầu xin gọi một tiếng với tiểu tỷ muội bên cạnh.
Cùng nàng đi tới là Lâm Mai, phụ thân là trung đội trưởng, cũng là một thiên kim tiểu thư ngạo khí.
Nàng ta rất thích bộ dáng yếu thế của Kỷ Thanh Thanh, trong cốt truyện gốc, Kỷ Thanh Thanh là trọng sinh đoàn sủng, khuê mật coi tiền như rác này là thương của Kỷ Thanh Thanh, chỉ đâu đánh đó. Mọi việc xông pha chiến đấu đều do nàng ta làm.
"Kỷ Hiểu Nguyệt, vải tốt như vậy, mày mua nổi không?" Lâm Mai xông tới giật lấy mấy xấp vải trên bàn.
Kỷ Hiểu Nguyệt hừ lạnh: "Liên quan quái gì đến các người."
Nàng nói, cười như không cười nhìn Kỷ Thanh Thanh: "Ai nha, đây không phải là con gái nuôi của Kỷ sư trưởng sao? Ngày đó thân thể trắng bóng đều bị người ta thấy hết, sao ngươi còn có mặt mũi ra ngoài thế! Nếu là ta, ta sợ là sau này không dám ra khỏi cửa."
Nàng nói, lại lui về sau hai bước, chậc chậc nói: "Một cỗ mùi khai. Ban ngày đã lăn lộn cùng nam nhân, vội vã như thế nha."
Nàng ta khoa trương đánh giá Kỷ Thanh Thanh.
Kỷ Thanh Thanh cũng vì chuyện ngày hôm đó mà đã nhiều ngày không ra khỏi cửa. Hôm nay rốt cuộc lấy hết dũng khí đi ra cùng Lâm Mai may quần áo, bị Kỷ Hiểu Nguyệt nhắc lại chuyện cũ, vừa thẹn thùng vừa hận.
Bất quá, nàng xưa nay thông minh, sẽ không tự mình ra mặt, nàng ta ủy khuất kéo tay Lâm Mai: "A Mai, chúng ta đi thôi, nó là con gái ruột của ba mẹ, ta không muốn cãi nhau với nó, ta chịu chút uất ức không sao cả."
Không nói lời này thì còn đỡ, vừa nói ra, Lâm Mai giống như mồi lửa bị châm ngòi, lập tức bùng nổ.
"Ông chủ, Kỷ Hiểu Nguyệt vừa ý mấy xấp vải nào, tôi lấy hết. Về sau chúng tôi đều đến tiệm các người mua, ông đừng bán cho loại nhà quê này." Lâm Mai hào khí nói với ông chủ.
Ông chủ khó xử nhìn Lâm Mai: "Vị nữ đồng chí này, chúng tôi mở cửa làm ăn, ngài như vậy, chúng tôi rất khó xử."
Không đợi ông chủ nói xong, Kỷ Hiểu Nguyệt yếu ớt mở miệng: "Ông chủ, tôi trả gấp đôi, bán cho tôi."
Nàng nói, hướng Kỷ Thanh Thanh cắn răng nói: "Kỷ Thanh Thanh, mày đã cướp đi cha mẹ của tao, tao nhất định phải có mấy xấp vải này, hôm nay sẽ không thua mày."
Kỷ Thanh Thanh nghe Kỷ Hiểu Nguyệt nói vậy, trong lòng đắc ý, lại nhẹ nhàng kéo Lâm Mai.
Lâm Mai giống như được khích lệ: "Gấp ba! Chúng ta trả gấp ba. Kỷ Hiểu Nguyệt, mày có tiền không?"
Thế là, Kỷ Hiểu Nguyệt oán hận nhìn hai người, cắn răng nói: "Các ngươi ỷ ta không có tiền, các ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi."
Nói xong, nàng vừa dậm chân vừa xoay người rời đi: "Ta bỏ cuộc!"
Lâm Mai đắc ý cười lạnh: "Mua không nổi thì nói là mua không nổi, đồ nhà quê."
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe nói như vậy, lại quay trở lại, nàng ghé sát vào tai Kỷ Thanh Thanh, từng chữ từng chữ nói: "Kỷ Thanh Thanh, mày chờ đó cho tao, suất học đại học thuộc về tao, tao sẽ lấy lại."
Nói xong, nàng ngẩng đầu, vẻ mặt không chịu thua đi thẳng.
Kỷ Thanh Thanh và Lâm Mai đắc ý cười lạnh.
Kỷ Hiểu Nguyệt sau khi ra khỏi tiệm vải, liền trốn sang một bên đợi các nàng rời đi.
Hai người lại ở trong cửa hàng nán lại một lát, hẳn là mua thêm mấy xấp vải khác, không lâu sau, giống như gà trống thắng trận ngẩng cao đầu đi ra.
Chờ sau khi hai người đi rồi, Kỷ Hiểu Nguyệt quay trở lại tiệm vải.
Ông chủ đem xấp vải Kỷ Thanh Thanh vừa ý cắt cho nàng, lại đưa cho nàng 25 đồng.
"Đây là tiền còn lại sau khi trừ đi số vải cô muốn."
Vừa rồi Kỷ Hiểu Nguyệt trước khi vào đã nói với ông chủ, nàng có thể để cho Kỷ Thanh Thanh và Lâm Mai mua với giá gấp ba, nhưng số tiền vượt quá giá gốc kia phải chia cho nàng một nửa.
"Đồng chí, nếu sau này còn có chuyện tốt như này, cô nhớ tìm tôi nhé." Ông chủ tự nhiên kiếm được tiền nên vui vẻ không ngậm được miệng.
Kỷ Hiểu Nguyệt cười toe toét với hắn: "Được thôi!"
Nàng cũng vui vẻ cầm vải và tiền đi về.
Sau khi trở về, nàng lập tức đi chuồng bò đo kích thước may quần áo cho mấy vị lão đại bá bá.
Mấy người đàn ông to lớn thấy Kỷ Hiểu Nguyệt bận rộn, nhíu mày nói: "Nguyệt Nguyệt, không cần vội quá, sáng mai chúng ta liền đi, năm bộ quần áo lận, không kịp đâu."
Kỷ Hiểu Nguyệt vỗ ngực: "Không được! Các ngươi đi rồi, sau này chưa chắc chúng ta còn có thể gặp lại, ta không nỡ xa các ngươi."
Lời này khiến cho năm người đàn ông đôi mắt có chút ươn ướt.
Kỷ Hiểu Nguyệt trong lòng nghĩ: Ta là muốn các ngươi thường xuyên nhớ tới ta a. Không thì các ngươi phục chức rồi quên ta thì sao.
Vì thế, nàng ta sau khi đo kích thước cho bọn hắn, liền suốt đêm trở về may quần áo cho mấy người.
Trước khi xuyên vào quyển sách này, bà nội Kỷ Hiểu Nguyệt là thợ may, khi còn nhỏ nàng đã theo bà nội học cắt, vẽ rập và đạp máy may.
Ngày đó nàng thấy mợ nàng có máy may, nàng mới nghĩ tới việc may quần áo.
Kỷ Hiểu Nguyệt không chỉ may quần áo cho năm vị bá bá, còn may cho cậu mợ và biểu tỷ mỗi người một bộ.
"Biểu tỷ, ba bộ này các ngươi đều thử xem. Ta bây giờ đưa cho mấy vị bá bá, không thì không kịp."
Kỷ Hiểu Nguyệt cả đêm không ngủ, không chỉ thức đêm may quần áo, còn thức đêm làm rau trộn và thịt heo đầu mà hôm nay phải mang đến tiệm cơm Kiến Quốc.
"Tốt; ngươi mau đi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận