Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 70: Tự mình đa tình Kỷ Đại Hải một nhà (length: 8855)

Đại viện, nhà Kỷ Đại Hải từ kinh thành trở về liền gà bay chó sủa. Chuyện của Trương Bình Bình và Vương Chính không rõ ràng.
Kỷ Đại Hải vì thế chuyên môn đi tìm mấy người trước kia cùng Vương Chính xuống nông thôn để hỏi thăm.
Mấy người kia đều rất rõ chuyện của Vương Chính và Trương Bình Bình, năm đó những thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn đều biết.
Chẳng qua lâu như vậy, mọi người đều có tâm tư "nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện", cho nên Kỷ Đại Hải đến hỏi thăm, bọn họ đều nói không biết.
Kỷ Thanh Thanh ngày đó mặt mày bầm dập trở về.
Kỷ Đại Hải một lòng đều để ý chuyện Trương Bình Bình làm "phá hài", ngay cả Kỷ Thanh Thanh đầy mặt dấu bàn tay cũng không hỏi nhiều.
Kỷ Thanh Thanh cảm giác được cảm xúc của Kỷ Đại Hải không đúng, cũng không dám làm ra vẻ cáo trạng.
"Trong nhà thu dọn một chút, hôm nay Phó Lập Nghiệp và Vương chính ủy muốn tới nhà ta cầu hôn." Hôm nay Kỷ Đại Hải từ sớm đã về nhà, rốt cuộc lộ ra nụ cười duy nhất trong nhiều ngày qua.
"Cái gì?" Trương Bình Bình nhìn thấy Kỷ Đại Hải tr·ê·n mặt có ý cười, lập tức liền tiến lên truy vấn: "Cái gì cầu hôn?"
Kỷ Đại Hải đắc ý nói: "Hôm nay Phó Lập Nghiệp mang theo Vương chính ủy muốn tới nhà ta cầu hôn Kỷ Hiểu Nguyệt."
Trương Bình Bình sững sờ, lập tức gấp giọng nói: "Nhanh như vậy sao? Vậy Thanh Thanh nhà ta đâu?"
Kỷ Đại Hải lạnh lùng nhìn nàng một cái: "Đều là con gái, Thanh Thanh cũng đã cùng Tôn Kiến Bân như vậy, nhân gia Phó Lập Nghiệp chướng mắt cũng là bình thường. Dù sao Kỷ Hiểu Nguyệt mới là con gái ruột, chỉ cần có thể gả cho Phó Lập Nghiệp, con gái nào mà không phải con gái."
Không đợi Trương Bình Bình nói chuyện, Kỷ Thanh Thanh vừa về đến nhà sắc mặt trắng bệch: "Ba! Phó Lập Nghiệp muốn xin cưới?"
Kỷ Đại Hải nhìn Kỷ Thanh Thanh một cái, đi qua an ủi: "Tôn Kiến Bân là chính con nhìn trúng, cha mẹ hắn quan phục nguyên chức, hắn cùng con cùng nhau lên đại học, về sau tiền đồ cũng rất tốt."
Kỷ Thanh Thanh ngơ ngác thì thầm: "Phó Lập Nghiệp vì sao có thể coi trọng Kỷ Hiểu Nguyệt, hắn rốt cuộc coi trọng Kỷ Hiểu Nguyệt cái gì?"
Kỷ Đại Hải thì chào hỏi Trương Bình Bình: "Trong nhà thu dọn một chút, trong bộ đội đều đang đồn, lễ hỏi của Phó Lập Nghiệp có tứ đại kiện. Ngươi nhanh chóng thu xếp chỗ đi ra. TV, tủ lạnh, máy giặt cùng máy ghi âm phải có chỗ để."
Việc Phó Lập Nghiệp cầu hôn truyền khắp quân đội.
Kỷ Đại Hải vốn là khinh thường hắn, căn bản chướng mắt Kỷ Hiểu Nguyệt.
Nhưng làm các lãnh đạo trong bộ đội đều tới chúc mừng hắn, hắn mới ý thức được Kỷ Hiểu Nguyệt có thể gả cho Phó Lập Nghiệp đối với hắn có sự giúp đỡ không hề kém so với Kỷ Thanh Thanh.
Hôm nay cả ngày, hắn đều được những người khác nhau chúc mừng.
Cấp trên trực tiếp của hắn còn chuyên môn bảo hắn tan làm sớm để về xử lý chuyện cầu hôn.
Thế nên hắn đắc ý mà trở về nhà.
TV, tủ lạnh, máy giặt, nhà bọn họ đều không có.
Hiện giờ điều kiện sinh hoạt, nhà ai có thể mua được nhiều đồ nhập khẩu như thế.
Không nói đến những đồ điện gia dụng này, nghe người trong bộ đội nói tiền và đồ vật được đưa, trong nhà đều chất không hết.
"Đại Hải, anh có biết bọn họ khi nào tới không? Em có nên đi mua ít đồ ăn, để bọn họ ở lại ăn cơm không?" Trương Bình Bình bởi vì chuyện của Vương Chính gần đây đều cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế.
Lúc này nghe được Phó Lập Nghiệp cầu hôn, trong lòng không quá nguyện ý, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì.
Nàng là không muốn lại dính líu quan hệ với Phó gia, một khi nhắc tới liền có nghĩa là chuyện với Vương Chính không rõ ràng, vậy những việc này sớm muộn gì cũng bị phơi bày.
Nhưng tình huống hôm nay, nàng nào dám nói gì.
Kỷ Thanh Thanh chua xót nói: "Ba mẹ, Phó gia thật sự để ý Kỷ Hiểu Nguyệt sao? Không phải là Phó Lập Nghiệp một bên tình nguyện, đến lúc đó không chắc có thể sống tốt."
Nàng nói, ôm n·g·ự·c: "Ba mẹ, con không thoải mái, con không thở nổi, các người..."
Kỷ Đại Hải nghe vậy, ngắt lời Kỷ Thanh Thanh: "Không thoải mái thì uống t·h·u·ố·c, hôm nay là ngày gì, con lại chọn đúng lúc này không thoải mái vậy."
Kỷ Thanh Thanh nghe xong, sắc mặt trắng bệch, xoay người đi vào.
Trở lại phòng, nàng muốn đập đồ, cuối cùng nhịn được.
Lại tới nữa!
Kiếp trước, cũng là tình cảnh như thế.
Nàng ban đầu cũng không bị đuổi về ở nông thôn, nhưng người một nhà Kỷ Đại Hải trong mắt chỉ có Kỷ Hiểu Nguyệt.
Tôn Kiến Bân nhà xách lễ hỏi đến cầu thân, cả nhà hoan hoan hỉ hỉ, chỉ có nàng là người ngoài.
Kỷ Hiểu Nguyệt gả cho Tôn Kiến Bân, nàng lại gả cho tên con trai không ra gì của xưởng thịt.
Nàng nắm chặt nắm tay, từng chữ từng chữ nói: "Ta tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ, chuyện của kiếp trước sẽ không p·h·át sinh. Ta muốn cướp đi hết thảy những gì thuộc về Kỷ Hiểu Nguyệt, trải qua cuộc đời của nàng."
Ở nơi khác, Kỷ Đại Hải một nhà đang chờ Phó Lập Nghiệp đến cửa cầu hôn.
Bên này, Phó Lập Nghiệp đã đem đồ vật chuyển vào nhà Tôn Căn Sinh.
Đồ vật không bỏ xuống được, liền tạm thời đặt ở trong tường vây.
"Hôm nay mọi người ở lại ăn cơm đi, chúng ta..." Vương Quế Hoa nhìn xem người cả phòng, tính toán muốn đi mua thức ăn.
Vương chính ủy lên tiếng: "Không được, hôm nay chúng ta còn phải về quân đội. Chờ Hiểu Nguyệt và Phó Lập Nghiệp kết hôn chúng ta lại ăn. Báo cáo kết hôn của Phó Lập Nghiệp đã đưa lên rồi."
Một nhóm người hùng hổ đến, sau đó đem đồ vật bỏ xuống rồi lại hùng hổ đi.
Phó Lập Nghiệp đi chậm một chút, nói với Kỷ Hiểu Nguyệt: "Hôm nay trong bộ đội buổi tối còn phải họp, bọn họ về trước. Ta hôm nay cũng không thể ở lại."
Bọn họ là buổi sáng đến, vẫn luôn chờ đợi.
Vốn tưởng rằng có thể ăn cơm trưa, kết quả Kỷ Hiểu Nguyệt ba người bọn họ đến chạng vạng mới trở về, không kịp ăn gì.
"Thứ này của anh nhiều quá." Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn xem một sân đầy đồ vật.
Phó Lập Nghiệp cười nói: "Con người em là vô giá. Em gả cho ta, thứ nhất là muốn em giúp ta chăm sóc hai đứa nhỏ, ủy khuất em rồi."
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn Phó Lập Nghiệp, hơi xúc động, muốn nói điều gì, nghe được sau lưng tiếng xe loa thúc giục, hắn nói với Kỷ Hiểu Nguyệt: "Hai ngày nữa đợi báo cáo kết hôn được duyệt, chúng ta liền đi lĩnh chứng."
Kỷ Hiểu Nguyệt gật đầu.
Phó Lập Nghiệp vui vẻ suýt chút nữa bật dậy, xoay người đi.
Lúc rời đi, các vệ binh kia đồng thanh hô: "Chào chị dâu!"
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn theo bóng lưng Phó Lập Nghiệp đi xa, trong lòng có chút gợn sóng.
Kỳ thật ngay cả chính Kỷ Hiểu Nguyệt cũng phân không rõ, gả cho Phó Lập Nghiệp là vì hắn là chỗ dựa sau này của Kỷ Thanh Thanh, hay là bởi vì nàng muốn kết hôn với Phó Lập Nghiệp.
Thích Phó Lập Nghiệp sao?
Đương nhiên thích, tám múi cơ bụng lại là cán bộ cao cấp, con nhà binh ca ca, ai mà không thích!
Chính là gặp sắc nảy lòng tham, Phó Lập Nghiệp cũng có điều kiện này.
"Hiểu Nguyệt, nhiều đồ như vậy, trong nhà không chứa hết, vậy phải làm sao bây giờ."
Vương Quế Hoa hốt hoảng chạy đến.
Sầu c·h·ế·t nàng!
Nhiều đồ như vậy, nhà nàng quá nhỏ không chứa hết, thật sự không chứa hết!
Nhà bên cạnh Thúy Thẩm cười nói: "Nhà các ngươi không chứa hết đồ thì để tạm nhà ta, chờ ngày mai lại nghĩ cách, trong đêm để ngoài tường rào sợ có người để ý."
Vương Quế Hoa kiêu ngạo nói: "Đúng vậy! Vậy chúng ta chuyển qua nhà ngươi để tạm."
Thúy Thẩm nhìn xem Vương Quế Hoa đôi mắt nhỏ ngạo kiều: "Không phải ta nói, Hiểu Nguyệt nhà ngươi tìm được đối tượng như vậy, độc nhất vô nhị! TV, tủ lạnh, máy giặt, máy ghi âm, chúng ta thấy còn chưa từng thấy. Tôn lão thái đêm nay chỉ có nước mất ngủ."
Nói, nàng liền nghĩ tới cái gì, nói với Vương Quế Hoa: "Ta hôm nay trong đám người nhìn thấy Lý Đại Hải. Cả nhà đó không biết xấu hổ. Nhìn xem đỏ mắt c·h·ế·t bọn họ, Lý Đại Hải sớm muộn cũng hối hận."
Vương Quế Hoa cười lạnh: "Nhân gia lấy con gái Tư Lệnh, tiền đồ không có giới hạn, nhà ta trèo cao không nổi."
"... Có bọn họ hối hận."
So với nhà Tôn Căn Sinh náo nhiệt, nhà Kỷ Đại Hải liền vắng lạnh.
Bọn họ đợi nửa ngày, cũng không thấy người đến cầu hôn.
Kỷ Đại Hải từ cười tươi như hoa, đến cuối cùng sắc mặt tái xanh.
"Đại Hải, người sao còn chưa tới?" Trương Bình Bình nhẹ giọng hỏi.
Không đợi Kỷ Đại Hải mở miệng, trong đại viện liền có người đang kêu: "Phó sư trưởng, cầu hôn về rồi? Đồ vật đều đưa qua rồi sao?"
Phó Lập Nghiệp cười t·r·ả lời: "Đều đưa nhà cậu mợ rồi. Chờ ta kết hôn, ta mời mọi người ăn kẹo."
Đại viện cách âm không tốt, Kỷ Đại Hải nhìn xem một bàn đồ ăn, sắc mặt càng khó coi hơn.
Hắn vươn tay hất ngược bàn: "Chúng ta mới là cha mẹ ruột của Kỷ Hiểu Nguyệt, hắn lại đem đồ vật đưa đến Tôn gia, có hay không có một chút quy củ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận