Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 301: Mợ cùng Kỷ Hiểu Nguyệt thẳng thắn (length: 8079)

Kỷ Hiểu Nguyệt từ bệnh viện trở về, nhìn thấy Vương Quế Hoa với mái đầu tóc rối bù.
Nàng ngẩn người, kinh ngạc hỏi: "Mợ, mợ làm sao vậy?"
Vương Quế Hoa nắm tay Kỷ Hiểu Nguyệt, gấp gáp nói: "Hiểu Nguyệt, đừng tin lời nói của cậu con. Hắn đều là lừa gạt con. Ta không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì. Mấy năm trước chính hắn đã tráo đổi Kỷ Thanh Thanh. Hắn là cố ý bế nhầm."
Vương Quế Hoa nói, nắm tay Kỷ Hiểu Nguyệt nói: "Tôn lão thái bế ra là hai đứa nhỏ. Hắn đem Kỷ Thanh Thanh bế cho Kỷ gia. Tôn Thảo Thảo chính là loại đàn bà lăng loàn, rõ ràng trong bụng mang thai, nàng còn lăng nhăng này nọ. Kỳ thật ban đầu nàng so với Vương Lệ Quyên cùng Trương Bình Bình sinh muộn hơn một tháng. Là do nàng cùng nam nhân làm loạn, cho nên mới sinh non. Kỷ Thanh Thanh sinh ra đã bị bệnh tim, lại còn là trẻ sinh non, nếu để lại trong thôn thì không thể nuôi sống được. Lúc ấy ta tưởng rằng hắn vì muốn có người nuôi sống con của em gái mình cho nên mới tráo đổi đứa nhỏ."
Nàng nói tới đây, tiếp tục kích động nói: "Sau này ta mới phát hiện không phải như vậy, hắn có mục đích, hắn rốt cuộc muốn làm gì chưa bao giờ nói cho ta biết. Hắn chướng mắt ta, loại phụ nữ nông thôn này, lại cùng ta, loại phụ nữ nông thôn này kết hôn."
Nàng nói tới đây, nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt: "Trước khi Kỷ Thanh Thanh đi tìm bà Kế kia của ta, hắn cũng trở lại thôn. Ta không biết hắn trở về làm cái gì, lần đó ta muốn cùng trở về nhưng hắn không đồng ý."
Vương Quế Hoa nói năng lộn xộn, không đầu không đuôi.
Kỷ Hiểu Nguyệt không ngắt lời, yên lặng lắng nghe.
"Đại Hoa là hắn nhất định muốn gả cho Lý Đại Hải. Ta ban đầu không đồng ý! Nhưng là không có biện pháp. Sau này Đại Hoa quả thật là không được sống cuộc sống tốt." Vương Quế Hoa ban đầu là muốn nói cho Kỷ Hiểu Nguyệt về chuyện của Tôn Căn Sinh.
Nhưng vì Kỷ Hiểu Nguyệt không truy vấn, chủ đề của nàng liền đi quá xa.
Kỷ Hiểu Nguyệt chờ nàng nói xong, nhẹ giọng nói: "Mợ, mợ nói cho ta biết những điều này, cậu sẽ đ·á·n·h c·h·ế·t mợ."
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn dấu tay trên mặt nàng.
Nàng hiện giờ cũng không dám hoàn toàn tin tưởng những gì Vương Quế Hoa nói với nàng.
Dù sao, Vương Quế Hoa đã lừa gạt nguyên thân hai mươi năm, nàng không thể bởi vì Vương Quế Hoa nói những điều này liền quên đi sự lừa gạt trước kia.
Vương Quế Hoa thấy vẻ mặt Kỷ Hiểu Nguyệt lạnh nhạt, tựa hồ cũng không thèm để ý lời nàng nói.
"Hiểu Nguyệt, ta nói đều là thật. Trước kia con nói con ở kinh thành nhìn thấy cậu con, đó chính là cậu con. Hắn sau khi con đến Phó gia cũng đã đi kinh thành." Vương Quế Hoa nói, nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt: "Ta... Muốn đi kinh thành tìm biểu tỷ của con. Hiểu Nguyệt mặc kệ con tin hay không, ta đều nói cho con, chính con phải cẩn thận."
Vương Quế Hoa trong tay có tiền, nàng trên đường tìm đến Kỷ Hiểu Nguyệt đã nghĩ kỹ, đem sự tình nói cho Kỷ Hiểu Nguyệt xong, nàng liền đi kinh thành.
Tôn Căn Sinh muốn làm cái gì cùng nàng không có bất cứ quan hệ nào. Nàng trước kia luôn sợ ra khỏi An Bình thôn liền không sống nổi nữa, nàng không có năng lực sinh tồn.
Hiện giờ, nàng đã biết bày quán, mặc kệ làm cái gì nàng cũng có thể sống tiếp.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn Vương Quế Hoa, đột nhiên mở miệng hỏi một câu: "Mợ, mấy năm nay đối với con là thật lòng sao?"
Kỳ thật nguyên thân là Vương Quế Hoa nuôi lớn, theo lý nàng cùng Vương Quế Hoa tình cảm phải sâu sắc hơn một chút.
Vương Quế Hoa cười khổ: "Ban đầu, ta tự nhiên không phải thật tâm. Cậu con muốn ta đối với con còn tốt hơn so với Đại Hoa, ta nghĩ không thông, cũng không nguyện ý. Ta chỉ là một người phụ nữ nông thôn chưa từng đi học, ta nào có hiểu biết gì, cho nên ta ngay từ đầu cũng không nguyện ý."
Nói xong, nàng đưa tay kéo tay Kỷ Hiểu Nguyệt: "Con hẳn là không nhớ rõ cánh tay con bị bỏng."
Kỷ Hiểu Nguyệt lắc đầu.
"Đó là con vì cứu ta mà hất dầu vào Tôn lão thái nên bị bỏng. Lão già kia mỗi ngày muốn t·r·a· ·t·ấ·n ta. Có một lần ta cãi nhau với nàng ta, dầu trong nồi của nàng ta đang dùng để chiên trứng cho con trai, trực tiếp hất dầu trong nồi lên người ta. Con vì đẩy ta ra, chính mình bị nóng nát một bàn tay. Tay con sau này ba tháng đều không khỏi. Đến lúc đó ta mới thật sự coi con là con của mình." Vương Quế Hoa thấp giọng nói: "Ta ngày mai liền đi, nếu cậu con hỏi con, con cứ làm như không biết."
Nàng nói xong, liền xoay người rời đi.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn bóng lưng nàng, nói với nàng: "Mợ, biểu tỷ đi Hải Thành, nếu mợ muốn đi tìm biểu tỷ, mợ hãy đi Hải Thành tìm người."
Vương Quế Hoa kinh ngạc quay đầu: "Hiểu Nguyệt, làm sao con biết?"
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn nàng: "Trước khi biểu tỷ đi, ta đã gặp biểu tỷ."
Vương Quế Hoa cũng không hỏi nhiều, sau khi gật đầu xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Vương Quế Hoa, Kỷ Hiểu Nguyệt hồi lâu đều không nói chuyện.
Trong đầu hiện lên cảnh Vương Quế Hoa mang theo nguyên thân đi trên đường, đút cơm cho nàng, thậm chí ngay cả Kỷ Hiểu Nguyệt cũng gọi là mợ.
Có lẽ Kỷ Hiểu Nguyệt cũng từng nhận được qua sự yêu mến ngắn ngủi.
Nàng không có cách nào quản chuyện của Vương Quế Hoa. Đó cũng không phải là chuyện của người tốt bụng, mà là Tôn Căn Sinh bên này không biết còn muốn làm cái gì. Nàng cũng không xác định Vương Quế Hoa mấy năm nay đã giúp Tôn Căn Sinh làm những gì.
Vương Quế Hoa cuối cùng có thể hay không bị liên lụy chỉ có thể đợi tổ chức điều tra.
Kỷ Hiểu Nguyệt trở lại đại viện, gặp được người quen.
Ngụy Hồng Mai!
Ngụy Hồng Mai trong tay dắt một đứa, trên lưng cõng một đứa, nàng oán hận nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn thấy Ngụy Hồng Mai, nhếch miệng cười: "Ngụy đồng chí, cô đã về. Con còn nhỏ, cô cho dù cảm thấy ngày tháng khổ sở quá cũng không thể bỏ lại con cùng người khác bỏ trốn."
Ngụy Hồng Mai nhìn chằm chằm nàng: "Nghe nói là cô đã bày kế cho lão già c·h·ế·t tiệt kia, bảo bà ta đi tìm cha mẹ ta."
Kỷ Hiểu Nguyệt chững chạc đàng hoàng nói: "Ngụy đồng chí, có phải cô bởi vì trở về cùng hai đứa con trai đoàn tụ nên rất vui, muốn mang theo con đến cảm tạ ta. Ta trước đó đã nói với Lý bác gái. Lúc trước ngài là thiên kim của tư lệnh gả cho Lý Đại Hải, không màng nhà hắn nghèo, không màng nhà hắn không có nhà, chính là thích Lý Đại Hải. Không thì với điều kiện như cô tìm loại đàn ông nào mà không có, lại cứ muốn tìm loại người có vợ như Lý Đại Hải. Không phải sao, cô đã trở về."
Kỷ Hiểu Nguyệt nói năng hùng hồn.
Ngụy Hồng Mai cười lạnh: "Kỷ Hiểu Nguyệt, cô chờ đó, nếu cô thích xen vào việc của người khác, tôi sẽ khiến cô phải trả giá đắt."
Kỷ Hiểu Nguyệt cười nhạt nói: "Đó cũng không phải xen vào việc của người khác. Ta chỉ là cảm thấy cô cùng Lý Đại Hải là một đôi trời sinh, cô nhất định phải đi theo hắn chịu khổ, dù sao trước kia cô là con gái tư lệnh, trong nhà không có gì khổ, cho nên phải làm cho cô theo Lý Đại Hải ăn nhiều khổ một chút. Không chịu khổ làm sao cô biết chính mình mù quáng, không chịu khổ làm sao có thể khiến cô hối hận."
Kỷ Hiểu Nguyệt cười sáng lạn lại vui vẻ.
Ngụy Hồng Mai giơ tay muốn tát vào mặt nàng, Kỷ Hiểu Nguyệt né tránh: "Ngụy Hồng Mai, cô vẫn là nên trở về chăm sóc tốt cho mẹ chồng bị liệt cùng hai đứa con chưa đầy năm tuổi của cô đi. Những ngày an nhàn của cô còn ở phía trước."
Kỷ Hiểu Nguyệt cười, trêu đùa hai đứa nhỏ một câu: "Tỷ tỷ có đáp ứng các cháu tìm mẹ trở về hay không? Tỷ tỷ lợi hại không, ba ngày không đến đã giúp các cháu tìm mẹ trở về."
Đứa lớn gật đầu: "Đa tạ tỷ tỷ!"
Ngụy Hồng Mai không đợi con nói xong, giơ tay tát một cái: "Đồ tạp chủng, mày cảm ơn cái rắm."
Đúng lúc này, Ngụy phu nhân chạy tới: "Mau về đi, mang theo mẹ chồng của con ra khỏi nhà. Lão già kia ngay cả với ta cũng khoa tay múa chân."
Ngụy Hồng Mai không để ý nói lời cay nghiệt với Kỷ Hiểu Nguyệt, xoay người bị mẹ nàng kéo trở về.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn bóng lưng Ngụy Hồng Mai dắt con, cười lạnh: Ngụy Hồng Mai, đây chính là những ngày tốt đẹp mà cô giành được, về sau nhà mẹ đẻ cô chắc hẳn tuyệt đối sẽ không cho phép cô lại chạy trốn.
Những ngày an nhàn của cô còn nhiều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận