Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 294: Năm đó đến cùng phải hay không cố ý ôm sai (length: 8401)

Người nhà họ Ngụy nhìn thấy bà già tê liệt này, cùng hai đứa nhỏ gầy trơ xương như que củi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thông gia, các người đây là muốn làm cái gì? Chúng ta đã gả con gái cho các người, chúng ta không hỏi các người đòi con gái, các người ngược lại tới tìm chúng ta gây sự?"
Lý lão thái chỉ chỉ hai đứa nhỏ: "Các người cũng là người làm cha làm mẹ, các người xem hai đứa nhỏ gầy thành ra cái dạng gì."
Bà ta nói, hướng hai đứa trẻ nói: "Gọi bà ngoại!"
Đứa nhỏ tự nhiên còn chưa biết gọi, đứa lớn miệng lưỡi không rõ kêu một tiếng bà ngoại.
"Ngài xem xem Lão Nhị, còn đang bú sữa, Lão Đại cũng mới hơn ba tuổi. Con trai ta cưới Ngụy Hồng Mai khi đó cũng là có công việc. Hiện giờ, hai đứa nhỏ không có mẹ, con trai ta bị tạm giam. Ngụy Hồng Mai theo trai. Các người không nể mặt sư thì cũng nể mặt Phật, không chiếu cố ta, cũng phải thu nhận hai đứa nhỏ."
Ngụy tư lệnh nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, muốn cho người đem bọn họ đưa về thôn.
Chỉ nghe Lý lão thái nói: "Các người cho dù đem chúng ta đưa trở về, chúng ta cũng vẫn có thể tới. Nếu Ngụy tư lệnh không ngại mất mặt, ta đây liền cùng mọi người nói rõ ràng. Năm đó là Ngụy Hồng Mai quyến rũ con trai ta. Con trai ta ở nông thôn có vợ, nếu không phải Ngụy Hồng Mai nhà các người quấn lấy, thì sẽ thành ra như vậy sao?"
Ngụy mẫu nghe nói như thế, nghiến răng nói: "Nhà ta một cô nương trong sạch theo con trai của bà, bà nói với ta là con gái của ta dụ dỗ, các người có biết xấu hổ hay không?"
Lý lão thái cười lạnh: "Nàng ta nếu là người biết giữ mình thì sẽ đi theo dã nam nhân sao? Nhà ta Đại Hải tuy rằng cùng Tôn Đại Hoa kết hôn, nhưng đến động phòng còn chưa động qua. Nhà các người mới là thật sự bỏ lại hai đứa nhỏ bỏ trốn, chính các người sờ lương tâm nói xem là ai không biết giữ mình."
Ngụy tư lệnh đã không muốn nhắc đến bất kỳ quan hệ gì với cô con gái này.
Trước kia mỗi ngày về nhà đến đòi tiền, sau này, hắn không cho Ngụy mẫu đưa tiền, nàng ta liền theo trai.
Hắn cả đời coi trọng nhất thể diện, nhưng mặt mũi của hắn đều bị ném ở trên người cô con gái này.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Lý lão thái nói: "Bà rốt cuộc muốn cái gì?"
Lý lão thái chậm rãi nói: "Nhà chúng ta là gia đình đàng hoàng. Không cần tiền của nhà các người, không quan tâm nhà các người là tư lệnh. Chúng ta chỉ cần các người đem Ngụy Hồng Mai tìm trở về, sống tốt với con trai ta, chăm sóc tốt hai đứa nhỏ, cho nhà ta Đại Hải tìm công việc. Còn nữa, các người phải trông coi Ngụy Hồng Mai, không thể lại để nàng ta theo người đàn ông khác bỏ trốn."
Bà ta nói tới đây, chỉ vào hai đứa nhỏ: "Ta cũng là đau lòng hai đứa nhỏ. Hai đứa nhỏ không có mẹ, nhà ta Đại Hải một người đàn ông, chăm sóc không tốt bọn nhỏ, ta lại tê liệt trên giường. Chỉ có thể để mặc hai đứa nhỏ."
Ngụy tư lệnh nhìn xem hai đứa nhỏ, cuối cùng cắn răng một cái: "Được! Các người về trước đi, trong vòng 3 ngày ta sẽ đem Ngụy Hồng Mai tìm trở về."
Lý lão thái lạnh giọng nói ra: "Con trai ta bị công an mang đi, ta một người tê liệt chăm sóc không được hai đứa nhỏ, trước khi các người tìm được Ngụy Hồng Mai trở về, ta liền ở lại nhà các người. Nhà các người không phải có bảo mẫu sao? Các người vừa lúc có thể cho bảo mẫu chăm sóc ta và bọn nhỏ."
Ngụy tư lệnh trong lòng chán ghét, nhưng cuối cùng không có đem người trực tiếp ném ra.
Hắn còn có mấy năm nữa là về hưu, nếu chuyện trong nhà vỡ lở ra, hắn sợ đối thủ sẽ lợi dụng mấy chuyện này.
Ngụy mẫu bị Lý lão thái không biết xấu hổ chọc giận đến bật cười: "Con gái của ta bị lừa đến cái gia đình này của các người, chúng ta còn phải chăm sóc các người?"
Lý lão thái chậm rãi nói: "Ai bảo Ngụy Hồng Mai theo trai! Nếu không phải Ngụy Hồng Mai theo trai, chúng ta sẽ không tìm đến đây."
Kỷ Hiểu Nguyệt mang theo Tôn Đại Hoa đến khu nhà ở quân đội.
Tôn Đại Hoa không muốn quay về tìm Vương Quế Hoa, cho nên đêm nay liền ở lại chỗ Kỷ Hiểu Nguyệt.
Ngày thứ hai, Kỷ Hiểu Nguyệt đến khu nhà Ngụy tư lệnh hỏi thăm một chút.
Người nhà quân khu bên này đều ở tại một khu, chẳng qua là phân chia theo cấp bậc.
Khu nhà Ngụy tư lệnh được phân chia có điều kiện tốt hơn một chút, cảnh vệ nhiều hơn một chút.
Nàng đi hỏi thăm, mọi người biết nàng là người nhà Phó Lập Nghiệp, tất nhiên là đem chuyện ngày hôm qua của nhà họ Ngụy kể lại.
Vốn dĩ nhà họ Ngụy đem chuyện Ngụy Hồng Mai theo trai giấu rất kỹ.
Hiện giờ bị Lý lão thái làm lớn chuyện, tất cả mọi người đều biết.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe được xung quanh bàn tán, biết Ngụy Hồng Mai qua vài ngày nữa nhất định có thể trở về.
Tôn Đại Hoa đi cùng để nghe được bọn họ bàn tán về Ngụy Hồng Mai, trong lòng nàng thấy thống khoái.
Những uất ức và không cam lòng trước đây giờ đều được giải tỏa.
"Hiểu Nguyệt, ta không trở về. Ta muốn đi kinh thành. Ta mấy ngày nay sẽ đi." Tôn Đại Hoa nói.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe được Tôn Đại Hoa nói như vậy, nhíu mày: "Chị muốn nhờ em lấy giấy chứng nhận và hộ khẩu?"
Tôn Đại Hoa gật đầu.
Kỷ Hiểu Nguyệt yên lặng một chút rồi nói ra: "Chị cứ thế mà đi, mợ sẽ lo lắng cho chị, chờ chị đến kinh thành, chị gọi điện thoại cho bà ấy."
Tôn Đại Hoa khẽ gật đầu: "Hiểu Nguyệt, em cẩn thận. Ta người này không thông minh, không giúp được em, cho nên ta liền không ở lại."
Tôn Đại Hoa sợ chính mình liên lụy Kỷ Hiểu Nguyệt, cho nên trực tiếp rời đi.
Chỉ xem Hiểu Nguyệt giúp nàng xử lý chuyện nhà họ Lý, cả đời này nàng cũng không nghĩ ra được biện pháp như vậy để thoát khỏi người nhà họ Lý.
Cho dù hiện giờ nàng so với trước đây càng thêm kiên cường, nhưng cũng nghĩ không ra phương pháp như vậy.
"Cậu và mợ đối ta có mưu đồ, sẽ không hại ta, chỉ biết lợi dụng ta, chị đừng lo lắng." Kỷ Hiểu Nguyệt biết nàng đang lo lắng điều gì, an ủi nàng.
Tôn Đại Hoa do dự một chút rồi mở miệng hỏi Kỷ Hiểu Nguyệt: "Hiểu Nguyệt, năm đó ba mẹ ta có phải hay không cố ý đem em và Kỷ Thanh Thanh ôm nhầm?"
Từ ngày đó nghe được bọn họ nói muốn làm gì đó với Hiểu Nguyệt, thì trong lòng nàng liền có nghi ngờ này.
Nàng hỏi qua Vương Quế Hoa, bà ấy không trả lời, bảo nàng đừng xen vào.
Kỷ Hiểu Nguyệt hướng Tôn Đại Hoa cười khổ: "Cái này ta cũng không biết. Lời này ta cũng muốn hỏi cậu và mợ."
Tôn Đại Hoa nghe được Kỷ Hiểu Nguyệt nói như vậy, kỳ thật đã có đáp án.
Nàng khẽ hỏi: "Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?"
Kỷ Hiểu Nguyệt vỗ vỗ Tôn Đại Hoa: "Biểu tỷ, hiện tại chị không biết càng tốt hơn. Về sau chị cuối cùng sẽ biết được."
Hôm đó nàng nghe được Thúy Thẩm nói vợ chồng cậu vốn có thể cho hai đứa nhỏ học đại học, nhưng cậu chỉ cho Tôn Đại Hoa học lớp xóa mù chữ, sau đó liền không cho học tiếp.
Nàng kỳ thật trong lòng là có suy đoán.
Nàng đại khái có thể đoán được nguyên nhân.
Kỷ Hiểu Nguyệt bảo Tôn Đại Hoa hai ngày nay cứ ở chỗ nàng, nàng sẽ nghĩ cách đi giúp nàng lấy giấy chứng nhận.
Buổi chiều, Kỷ Hiểu Nguyệt đi đến chỗ Vương Quế Hoa bày hàng, bà ấy vừa lúc đang thu dọn đồ đạc: "Hiểu Nguyệt, hôm nay đồ vật đã bán xong. Hôm nay thu hàng sớm, ta đã lâu không về thôn, ta muốn trở về xem sao."
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe được Vương Quế Hoa nói như vậy, cười cười, không lộ dấu vết nói: "Ta cũng đã lâu không về, ta cùng đi với mợ."
Vương Quế Hoa sửng sốt, lập tức lắc đầu: "Không cần, không cần! Ta một mình đi là được."
Kỷ Hiểu Nguyệt nói tiếp: "Mợ, gần đây con vừa lúc muốn làm học tịch, sổ hộ khẩu của con ở chỗ mợ, mợ có thể đưa sổ hộ khẩu cho con được không, con làm xong sẽ trả lại cho mợ."
Vương Quế Hoa vừa định từ chối, Kỷ Hiểu Nguyệt nói tiếp: "Con vừa lúc từ kinh thành mang theo ít đồ, con muốn lấy một ít về thôn."
Vương Quế Hoa sắc mặt cứng đờ: "Con đến nhà lấy đi, ở trong phòng của biểu tỷ con, con... con đi trước xử lý học tịch của con đi, ở nông thôn ta một mình trở về là được."
Vốn dĩ, bà ấy còn muốn hỏi Kỷ Hiểu Nguyệt sổ hộ khẩu dùng để làm cái gì, nhưng trước mắt không để ý hỏi nhiều, chỉ muốn nhanh chóng gạt Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt không lộ dấu vết nhếch nhếch môi cười, gật đầu: "Được ạ!"
Nàng biết mợ nhất định là lo lắng Tôn Đại Hoa sốt ruột trở về xem, chắc chắn sẽ không dẫn nàng theo, nàng lúc này mới lên tiếng đòi sổ hộ khẩu.
Vương Quế Hoa vì không muốn nàng đi theo, khẳng định sẽ bảo chính nàng đi lấy, không thì Kỷ Hiểu Nguyệt liền phải cùng bà ấy về thôn.
Vương Quế Hoa tâm nhãn không nhiều, cho nên chiêu này có tác dụng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận