Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 112: Muốn hay không chính mình nghe một chút biên cái gì lời nói dối (length: 8186)

Vương Chính nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt một lúc, cắn môi nói: "Trương Bình Bình nói, năm đó nàng sinh ra một cái t·ử thai. Bởi vì không chịu nổi đả kích, cho nên mới ôm con người khác. Nhưng sau này bởi vì Kỷ Đại Hải p·h·át hiện nhóm máu của đứa bé không đúng, cho nên mới nói ngươi là con của Kỷ gia."
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe vậy, khóe miệng hơi giật giật.
Trương Bình Bình có tự mình nghe lại những lời dối trá mà nàng ta bịa ra không!
"Các ngươi đều tin?" Vương Chính gật đầu: "Nàng không cần phải lừa ta. Kỷ Đại Hải cũng đã biết năm đó ta cùng Trương Bình Bình lấy danh nghĩa vợ chồng sống ba năm, chuyện con cái nàng không cần phải lừa gạt nữa."
Kỷ Hiểu Nguyệt thương hại nhìn Vương Chính, không nói thêm lời nào.
Vương Chính đã nguyện ý tin tưởng những lời dối trá này của Trương Bình Bình, nàng còn có thể nói gì.
"Thân thế của ngươi, ngươi phải tự mình đi hỏi Trương Bình Bình. Ta vài ngày nữa phải về." Vương Chính nói với Kỷ Hiểu Nguyệt.
Hắn là vì biết chuyện này có chút đau lòng Kỷ Hiểu Nguyệt, cho nên hôm nay mới đặc biệt đến nói cho Kỷ Hiểu Nguyệt.
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe được lời này của Vương Chính, kinh ngạc nói: "Ngài đi ngay lúc này sao?"
Vương Chính cười với nàng: "Ta vốn là muốn đến nhận ngươi, hiện giờ ngươi không phải con gái ta, ta liền trở về. Ta không có con cái, ta chính là muốn có con của mình."
Vương Chính nói xong, thất hồn lạc phách rời đi.
Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn bóng lưng cô đơn của Vương Chính, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật sự muốn nói, trừ chức vị của Vương Chính không bằng Kỷ Đại Hải, kỳ thật bất luận phương diện nào đều tốt hơn Kỷ Đại Hải.
Nàng vỗ vỗ tay, xoay người vào đại viện.
Nàng còn muốn đi xem Kỷ Đại Hải và Trương Bình Bình bị đ·á·n·h thành dạng gì.
Đến gần Kỷ gia, từ xa Kỷ Hiểu Nguyệt đã nghe được tiếng khóc của Trương Bình Bình.
Kỷ Hiểu Nguyệt quang minh chính đại đi về phía Kỷ gia.
Tới cửa, liền nghe được Kỷ Đại Hải chỉ vào Trương Bình Bình mắng: "Trương Bình Bình, ngươi cái đồ đĩ, cái thứ không biết xấu hổ. Nguyên lai ngươi cùng Vương Chính đã sớm sống chung với nhau. Năm đó ta còn vì ngươi và con mà liều mạng muốn điều trở về."
Trương Bình Bình ôm mặt khóc.
Kỷ Đại Hải và Trương Bình Bình đều là đầy mặt thương tích, nhất là Trương Bình Bình, bộ dáng kia so với Vương Chính còn buồn cười hơn.
Đến cùng là người sĩ diện, đều đ·á·n·h thành như vậy mà còn không có làm ầm ĩ lên đồn công an.
"Đại Hải, ta chính là phạm phải lỗi lầm mà t·h·i·ê·n hạ phụ nữ đều sẽ phạm. Năm đó, những ngày tháng ở chuồng bò quá khó khăn, ta cùng Vương Chính mặc dù là lấy danh nghĩa vợ chồng sinh hoạt, ta chỉ là muốn được chiếu cố mà thôi. Hai ta không có gì." Ngay cả lúc này, Trương Bình Bình vẫn còn mở mắt nói dối.
Kỷ Hiểu Nguyệt cứ như vậy tùy tiện đứng ở cửa.
Nghe được Trương Bình Bình nói, Kỷ Hiểu Nguyệt là thật sự không nhịn được cười ra tiếng.
Trách không được Kỷ Thanh Thanh lại có thể mở mắt nói dối, đã cởi sạch cùng Tôn Kiến Bân nằm chung một chỗ, nàng ta cũng nói mình và Tôn Kiến Bân cái gì cũng chưa p·h·át sinh, quả nhiên là người một nhà.
"Không p·h·át sinh cái gì, hắn vì sao nói Kỷ Hiểu Nguyệt là con gái của hắn? Hắn không chạm vào ngươi, làm sao có thể cảm thấy cùng ngươi có một đứa con." Kỷ Đại Hải cũng tức nổ tung, giơ tay lại tát cho Trương Bình Bình một cái.
Trương Bình Bình mấy năm nay coi hắn là rùa đen đội nón xanh, đến bây giờ còn mở mắt nói dối.
Trương Bình Bình bị đ·á·n·h đến lảo đảo ngã từ tr·ê·n ghế xuống, nàng ta còn muốn lên tiếng, vừa vặn nhìn thấy Kỷ Hiểu Nguyệt, nàng ta lập tức gấp giọng nói: "Sao ngươi lại tới đây."
Kỷ Hiểu Nguyệt xem náo nhiệt không chê chuyện lớn: "Ta tới hỏi một chút ta có phải hay không từ bên trong kẽ đá nhảy ra? Không phải con gái của Vương Chính, cũng không phải con gái của Kỷ Đại Hải, chẳng lẽ, ngươi còn có người đàn ông khác."
Lời này của Kỷ Hiểu Nguyệt vừa ra, xung quanh đột nhiên liền yên lặng.
Một giây sau, tiếng hô của Kỷ Đại Hải lại vang lên: "Trương Bình Bình, ngươi còn có một chân với người đàn ông khác."
Kỷ Hiểu Nguyệt nhịn cười nói tiếp: "Kỷ sư trưởng, dù sao đội một cái nón xanh cũng là đội, đội hai cái cũng là đội. Chỉ cần đội đủ nhiều nón xanh, tất cả đều là con của ngươi. Ngươi nghĩ xem, con không nhất định là của ngươi, thế nhưng vợ ngươi nhất định là của ngươi. Nếu như ngươi không truy cứu, con trai, vợ của con trai, người một nhà chỉnh tề, ngươi muốn truy cứu, con trai và con gái không nhất định là của ngươi, vợ cũng không nhất định là của ngươi."
Nàng nói xong lời này, trực tiếp xoay người chạy.
Nàng vốn không phải nguyên thân, cho nên Kỷ Hiểu Nguyệt rốt cuộc là con gái của ai, nàng kỳ thật không quan trọng.
Nàng không mong cầu tình thân, huyết thống hay không huyết thống đối với nàng không quan trọng. Cậu và mợ của nàng không có huyết thống với nàng, bọn họ cũng đối xử với nàng như con mình.
Sau lưng truyền đến tiếng Trương Bình Bình vội vàng nói dối: "Đại Hải, con trai đều là của anh, anh phải tin tưởng em. Anh làm sao có thể hoài nghi con trai của chúng ta..."
Vào ban đêm, Kỷ Thành đưa Kỷ Thanh Thanh từ b·ệ·n·h viện trở về.
Chung Sở Sở cũng thu dọn đồ đạc đứng ở cửa Kỷ gia chờ Kỷ Thành.
Kỷ Thành nhìn thấy Chung Sở Sở, đến cùng là có chút chột dạ.
Hắn còn muốn dựa vào quan hệ của cha mẹ nàng ta để một bước lên mây, dựa vào quan hệ của cha mẹ hắn để quen biết với những người mà cả đời này hắn cũng không trèo cao lên được.
Hắn và Kỷ Đại Hải bất hòa, cho nên không muốn dựa vào quan hệ của Kỷ Đại Hải.
"Sở Sở, sự tình không phải như em thấy. Anh và Thanh Thanh thật sự chỉ là tình huynh muội." Kỷ Thành tiến lên giải thích, giọng nói ôn nhu lưu luyến.
Kỷ Đại Hải và Trương Bình Bình đều là người要面子 (sĩ diện), nhìn thấy Chung Sở Sở, hai người không hề nhắc tới chuyện của Vương Chính.
Kỷ Đại Hải sẽ không l·y· ·h·ô·n, thế nhưng đ·á·n·h Trương Bình Bình xong có lẽ sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Nếu hắn muốn l·y· ·h·ô·n, năm đó vừa biết chuyện của Trương Bình Bình và Vương Chính đã l·y· ·h·ô·n rồi.
Hiện giờ l·y· ·h·ô·n vẫn là một chuyện rất m·ấ·t mặt, lại là bởi vì bị đội nón xanh.
Chung Sở Sở lẳng lặng nhìn Kỷ Thành, bình tĩnh nói: "Em biết, hai người chính là huynh muội."
Nàng nói, lại chậm rãi nói tiếp: "Em cũng là vừa mới biết, Thanh Thanh đã mang thai, lập tức muốn kết hôn với một người đàn ông tên là Tôn Kiến Bân. Nếu như vậy, vậy chúng ta đợi nàng ta kết hôn rồi đi."
Nàng nói, mỉm cười nhìn về phía Kỷ Thành: "Đại Thành, hai người huynh muội tình cảm tốt như vậy, anh chắc cũng là muốn đợi Thanh Thanh kết hôn xong rồi đi."
Lập tức, nàng ta lại nói với Kỷ Đại Hải và Trương Bình Bình: "Con nghe nói Thanh Thanh cùng mấy người anh em khác quan hệ đều rất tốt. Con và Đại Thành kết hôn đến bây giờ, con còn chưa gặp qua mấy người em, lần này thừa dịp Thanh Thanh kết hôn, một lượt gặp mặt."
Sắc mặt Kỷ Thành biến đổi, nhíu mày nói: "Thanh Thanh tuổi còn nhỏ, không vội kết hôn."
Chung Sở Sở cũng không giận, hỏi ngược lại bọn họ một câu: "Các thím các dì trong đại viện đều nói với con Thanh Thanh mang thai. Không kết hôn, là phải chờ đứa bé sinh ra rồi nói sao?"
Kỷ Thành còn muốn mở miệng nói chuyện, Trương Bình Bình bị đ·á·n·h đến giống như đầu h·e·o đứng dậy: "Phải! Thanh Thanh và Tôn Kiến Bân phải nhanh chóng kết hôn. Sở Sở, con vào trước đi."
Mãi cho tới bây giờ Chung Sở Sở dường như mới p·h·át hiện ra vết thương tr·ê·n mặt Trương Bình Bình, kinh hô một tiếng: "Cha mẹ, mọi người làm sao vậy? Tr·ê·n mặt sao lại bị thương thành như vậy?"
Kỷ Đại Hải và Trương Bình Bình đều là vẻ mặt mất tự nhiên sờ sờ mặt: "Hai ta cưỡi xe đạp bị ngã."
Chung Sở Sở nhìn chằm chằm hai người: "Hai người đ·á·n·h nhau sao? Chỗ này không giống bị ngã, giống như bị người đ·á·n·h."
Trương Bình Bình gượng cười: "Ngã, chính là ngã, không có việc gì, không đau."
Chung Sở Sở nhìn đám người Kỷ gia kia, chán ghét lại ghét bỏ.
Nếu không phải nàng không cam lòng, nàng đều không muốn chung sống với đám người này.
Kỷ Thành lợi dụng nàng, nàng cũng không thể để người nhà họ Kỷ dễ chịu, một người cũng không buông tha.
Nàng muốn vào ngày Kỷ Thanh Thanh kết hôn, để cho họ hàng bạn bè của nhà họ Kỷ cùng họ hàng bạn bè nhà trai tất cả đều nhìn thấy phía sau bọn họ cái gọi là tình huynh muội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận