Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu

Thập niên 80: Thật Thiên Kim Hắc Hóa Xé Trà Xanh Đạp Tra Phu - Chương 47: Trang bức bị sét đánh (length: 8138)

Trần Bách Hợp và Phó Quỳ nhìn nhau một cái.
Phó Quỳ khẽ lắc đầu: Nàng không còn dám ra mặt. Ngày hôm qua nàng đã bị Đại gia gia giáo huấn. Hôm nay nếu trước mặt nhiều người như vậy lại bị bác bỏ, vậy thì mối thân thích này của nhà nàng sẽ phải đoạn tuyệt mất.
Trần Bách Hợp thấy Phó Quỳ không hành động, nàng cắn răng tiến lên chen miệng nói: "Đồng chí Hiểu Nguyệt hóa ra quen biết Nghiêm bá bá. Bức tranh này hóa ra thật sự do Nghiêm bá bá tự tay vẽ."
Trải qua thương chiến ở hiện thế và tranh đấu nơi công sở, Kỷ Hiểu Nguyệt sao có thể không biết chút tâm tư này của Trần Bách Hợp, nàng cười như không cười nhìn Trần Bách Hợp làm trò.
Nàng cũng muốn xem thủ đoạn của vị tiểu thanh mai Phó Lập Nghiệp này.
Nghiêm Quan Sơn thản nhiên nhìn Trần Bách Hợp một cái.
Nghiêm Quan Sơn tính tình nóng nảy, lại không nể mặt ai, từ khi mới vào, hắn đã có chút không kiên nhẫn với cô gái lăng xăng nhảy nhót này.
Hắn kỳ thật đối với Trần Bách Hợp ký ức không sâu, chỉ biết là đây là do người thân thích nào đó của Phó gia đưa tới muốn trèo cao.
Nguyên bản mục đích đã không thuần, còn khiến người ta thấy phiền như thế.
Hắn nhìn thoáng qua Hiểu Nguyệt nhà mình, vừa so sánh, lập tức kiêu ngạo nói: Vẫn là Hiểu Nguyệt nhà mình trầm ổn. Cô nương này lăng xăng nhảy nhót quá đáng ghét.
"Hiểu Nguyệt đã nói là ta tự tay vẽ lẽ nào còn có thể gạt người hay sao, không cần suy bụng ta ra bụng người." Nghiêm Quan Sơn không nhịn được nói, sau đó dẫn theo Kỷ Hiểu Nguyệt cùng lão gia tử nói chuyện.
Trần Bách Hợp bị Nghiêm Quan Sơn nói nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
Nàng nhìn bóng lưng Kỷ Hiểu Nguyệt, trong lòng thống hận.
Kỷ Hiểu Nguyệt, loại thôn nữ không ra gì này, ngay cả đại học đều không học qua, sao có thể vượt qua nàng gả cho Phó Lập Nghiệp.
"Nghiêm bá bá, ngài không phải nói đồng chí Kỷ Hiểu Nguyệt theo ngài học vẽ tranh sao. Hôm nay mọi người đều ở đây, lại là đại thọ 70 tuổi của lão gia tử, ngài bảo cô ấy vẽ một bức cho lão gia tử ngay tại đây đi."
Lời này của nàng vừa ra, bốn phía lại im lặng không một tiếng động.
Ở đây đều là những người có thân phận địa vị, chút tâm tư nhỏ này của nàng mọi người đều rõ như ban ngày.
Vốn dĩ khúc nhạc đệm vừa rồi đã qua, nàng vừa mở miệng như vậy, hoàn toàn chính là khiêu khích.
Trần Bách Hợp kỳ thật dựa vào Phó gia đạt được không ít tài nguyên, ngay cả chi phí công đi du học khi đó, ai mà biết được bao nhiêu trường học là nể mặt Phó gia chứ.
Kỳ thật thân phận địa vị đủ cao rồi, đều không cần cùng người khác tỏ rõ thân phận, người ta biết ngươi là ai, đều là gấp gáp đủ kiểu nịnh bợ, đủ cách vuốt mông ngựa.
Nếu là người đủ hiểu chuyện, nàng ta nên biết tốt thì dừng lại.
Được Lưu Hồng, người nhà mẹ đẻ vốn cũng không phải là người hiểu chuyện gì, từ nhỏ đã truyền đạt cho Trần Bách Hợp rằng sau này nàng ta sẽ gả cho Phó Lập Nghiệp. Cho nên hiện giờ khi Phó Lập Nghiệp dẫn theo đối tượng trở về, nàng ta cảm giác mình đồ vật bị người khác đoạt mất.
Sau khi Trần Bách Hợp nói ra lời này, Lưu Hồng cũng là sắc mặt xanh mét, tiến lên kéo nàng ta lại: "Bách Hợp, nhiều người như vậy, hôm nay mọi người đều là đến chúc thọ lão gia tử."
Nàng ta nói bóng gió chính là đừng làm loạn, nhiều người như vậy.
Trần Bách Hợp quật cường trỗi dậy, khiêu khích nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt: "Đồng chí Kỷ Hiểu Nguyệt, Nghiêm bá bá vẽ tranh nổi tiếng trong nước, một bức tranh khó có được. Ngài ấy nói cô là do ngài ấy tự tay dạy dỗ, cô cũng nên để cho mọi người nhìn bản lĩnh của cô xem."
Kỷ Hiểu Nguyệt nghe được lời này của Trần Bách Hợp, nhún nhún vai: "Ta không cần cùng ai chứng minh bản lĩnh của ta, ta chính là một thôn nữ."
Trần Bách Hợp không nghĩ tới Kỷ Hiểu Nguyệt sẽ cự tuyệt trước mặt mọi người, nói tiếp: "Vừa hay ta cũng học vẽ tranh mấy năm, hay là chúng ta mỗi người vẽ một bức cho lão gia tử, coi như là chúc phúc của tiểu bối chúng ta đối với lão gia tử."
Lúc này, Phó Quỳ thấy Trần Bách Hợp không xuống đài được, hai người từ nhỏ quan hệ tốt, nàng ta cũng chen miệng nói: "Kỷ Hiểu Nguyệt, không phải là cô không dám đi."
Lưu Hồng nhìn con gái mình và Trần Bách Hợp, sắc mặt trắng bệch.
Nàng biết hôm nay mặc kệ Trần Bách Hợp thắng hay thua, nhà nàng đã đắc tội triệt để với lão gia tử rồi.
Nàng châm chước cân nhắc một chút, cắn răng, cũng mở miệng: "Bách Hợp nhà ta cũng theo Tôn Hoằng Tôn lão học vẽ hơn mười năm, nếu ta nhớ không lầm, Tôn lão và Nghiêm lão trong giới hội họa là ngang hàng nhau."
Nàng đã nghĩ thông suốt, nếu đã đắc tội lão gia tử, vậy thì không thể thua, không thể cả mặt mũi lẫn bên trong đều không có.
Nàng ta cố ý nhắc tới Tôn Hoằng.
Bởi vì năm đó Nghiêm Quan Sơn chính là bị Tôn Hoằng hãm hại mới bị hạ phóng.
Quả nhiên, Lưu Hồng nhắc tới Tôn Hoằng, Nghiêm Quan Sơn sắc mặt liền rất khó coi.
Kỷ Hiểu Nguyệt mặc dù biết nội dung cốt truyện của tiểu thuyết, nhưng Nghiêm Quan Sơn bọn họ là nhân vật phụ, nguyên tác nhắc tới cũng không nhiều, nàng cũng không biết Tôn Hoằng là ai, bất quá nàng nhìn thấy thần sắc của Nghiêm Quan Sơn liền biết đối phương cùng hắn không phải có thù thì chính là có oán.
Nàng cười nói với Trần Bách Hợp: "Được! Bất quá ta chỉ học chút da lông của Nghiêm bá bá thôi, vẽ không được khá là do ta không có bản lĩnh, không liên quan gì tới Nghiêm bá bá. Ông ấy từ nhỏ đã nuông chiều ta, không có yêu cầu nghiêm khắc ta phải học vẽ cho tốt, ta cũng không có học một cách có hệ thống, chỉ sợ là sẽ làm mất mặt Nghiêm bá bá."
Lời nói này của nàng vừa bất đắc dĩ lại kiêu ngạo.
Mọi người biết Nghiêm Quan Sơn, ai mà không biết cái tính tình cứng rắn như đá của hắn. Hắn nguyện ý sủng ái nuông chiều tiểu cô nương, thật đáng ngưỡng mộ.
Nàng mỉm cười nhìn về phía Trần Bách Hợp, cười cười: "Đồng chí Trần, cô vẽ trước đi."
Trần Bách Hợp là thật sự nghiêm túc học mười lăm năm. Người Lưu gia biết lão gia tử thích quốc họa, vì đạt được điều này, để Trần Bách Hợp lấy lòng Phó gia, chuyên môn đưa đến chỗ Tôn Hoằng học vẽ.
Phó lão gia tử cũng biết ý muốn của Trần Bách Hợp, nhưng ông không có ngăn cản.
Cô nhóc Trần gia này nên được dạy dỗ cẩn thận một chút.
Ông quay đầu nói với Phó Lập Nghiệp: "Lát nữa con phải nói chuyện thật tốt với Hiểu Nguyệt, đến một chuyến nhà ta lại khiến con bé chịu không ít ủy khuất."
Vẻ mặt Phó Lập Nghiệp cũng có chút khó coi, rũ mắt im lặng, nói với lão gia tử: "Gia gia, về sau đừng qua lại với người thân thích bên Đại gia gia nữa."
Phó lão gia tử sắc mặt âm trầm khẽ gật đầu.
Mấy năm rồi lão gia tử thích náo nhiệt, đám thân thích này cũng thích tới gần, bọn họ tự nhiên là đồng ý.
Hiện giờ, vừa có tâm tư như thế, vậy thì đích xác không cần thiết phải qua lại.
Rất nhanh, có người liền trải giấy Tuyên Thành cùng bút mực cho Trần Bách Hợp.
Trần Bách Hợp chần chờ một chút, liền cúi đầu bắt đầu vẽ tranh.
Trần Bách Hợp ngồi nghiêm túc vẽ tranh, rất nhanh một bức tranh liền hoàn thành.
Là một bức tranh cây đào chúc thọ, ngụ ý vô cùng tốt.
Mọi người xem tranh đều nhìn ra Trần Bách Hợp có nền tảng.
"Học trò của Tôn lão, quả thật là không giống bình thường." Có người tán thưởng.
Mọi người cũng là cùng nhau nịnh bợ khen ngợi.
Trần Bách Hợp trong lòng rất là đắc ý.
Nàng học mấy năm nay, chính là muốn biểu hiện trong trường hợp như vậy, đối với thanh danh của nàng là cực tốt. Danh tiếng nàng là học trò của Tôn Hoằng cũng được mọi người biết đến.
Nàng nâng bức tranh lên đưa cho Nghiêm Quan Sơn: "Nghiêm bá bá, cháu vẽ không được khá, ngài đừng chê cười cháu."
Nghiêm Quan Sơn nhìn thoáng qua, nhíu mày nói: "Học trò của Tôn Hoằng đích xác giống hệt hắn."
Lời này của hắn mang theo châm chọc và giễu cợt.
Nói xong, hắn quay đầu nói với Kỷ Hiểu Nguyệt: "Cháu cứ vẽ theo sở thích của mình, không cần so sánh, không cần thiết."
Kỷ Hiểu Nguyệt cười cười gật đầu: "Vâng ạ."
Trần Bách Hợp đưa tay đưa bút vẽ cho Kỷ Hiểu Nguyệt: "Cho cô!"
Kỷ Hiểu Nguyệt lại không có nhận lấy, chỉ cười nói: "Ta vẽ tranh không dùng bút này."
Nói xong, tự mình trải giấy vẽ, tay trực tiếp đưa về phía nghiên mực.
Mọi người kinh ngạc mà nhìn Kỷ Hiểu Nguyệt, không hiểu nàng ta muốn làm cái gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận