Thần Kỳ Mỹ Nữ Hệ Thống

Thần Kỳ Mỹ Nữ Hệ Thống - Q.1 - Chương 80: Tử Y Mộng La (length: 13008)

Cách tiến vào phủ thành chủ còn ba ngày nữa, Đường Phong Nguyệt vốn định nhân tiện đi một chuyến Bách Hoa cốc. Từ lần trước tại Thanh Tước hồ từ biệt, cũng đã mấy tháng không gặp hai tỷ muội Hoa Bách Hợp và Hoa Hải Đường.
Nhưng vì Bách Hoa cốc cách Bách Hoa thành tận năm mươi dặm, thêm vào thời gian gấp gáp, Đường Phong Nguyệt đành phải hoãn chuyến đi Bách Hoa cốc lại.
Những lúc rảnh rỗi ba ngày này, ngoài việc ngồi xuống luyện công, hắn cứ chạy tới chỗ Liễu Ngọc Lang.
Liễu Ngọc Lang thấy hắn quá đỗi nhàm chán, dứt khoát dạy hắn thuật dịch dung. Điều này làm Đường Phong Nguyệt sướng đến phát điên.
Thuật dịch dung, đây không phải là thứ tầm thường ngoài đường. Trên thực tế, trong toàn bộ giới giang hồ, người thực sự tinh thông thuật dịch dung lác đác chẳng có mấy. Một số thứ tà môn ngoại đạo khác, rất dễ bị nhìn thấu, tự nhiên không cần học.
Năm đó Liễu Ngọc Lang có thể thoát khỏi hai đạo chính tà truy sát, ngoài việc có hồng nhan tri kỷ giúp đỡ, thuật dịch dung chắc chắn lập công đầu.
Trong viện.
Liễu Ngọc Lang bày đầy trên bàn đá nào là thạch cao, cặn dầu, lông tóc, phấn lót các thứ.
"Muốn học giỏi thuật dịch dung, trước tiên cần có khả năng quan sát nhạy bén. Khuôn mặt đối phương xương cốt, màu da, trên da dù là nốt ruồi đen, hay vết sẹo nhỏ cũng phải thấy tỉ mỉ, nhớ rõ vị trí."
"Tiếp theo, là xem công phu ở trên tay..."
Liễu Ngọc Lang vừa truyền thụ các yếu điểm của thuật dịch dung, vừa bắt đầu điều chế vật liệu. Đường Phong Nguyệt tinh thần tập trung, không dám bỏ lỡ bất kỳ động tác nào của Liễu Ngọc Lang.
Mất khoảng nửa ngày, Liễu Ngọc Lang làm ra một lớp da mỏng bên ngoài, thoa lên mặt. Chớp mắt, hắn liền biến thành 'Như Tâm'.
Đường Phong Nguyệt liên tục kinh ngạc thán phục. Thật lòng mà nói, nếu không phải dáng người, kiểu tóc các thứ không giống, Đường Phong Nguyệt thật sự không phân biệt được Như Tâm này với Như Tâm thật.
Được chứng kiến sự thần kỳ của thuật dịch dung, Đường Phong Nguyệt càng muốn học cho bằng được. Đến lúc đó có thể ngụy trang thân phận, dễ dàng tiếp cận mỹ nữ, hắc hắc.
"Màu da điều chỉnh, cần xem độ ẩm; xương mặt chỉnh sửa, thì cần phải dùng bút miêu tả khái quát..."
Liễu Ngọc Lang có thể nói rất cặn kẽ, không hề giấu diếm: "Năm xưa học thuật dịch dung này, ta mất trọn nửa năm trời. Sư phụ ta còn khen ta là thiên tài vô song trong phương diện này, ha ha."
Đến đêm ngày thứ ba.
Đường Phong Nguyệt tự mình làm xong một lớp mặt nạ, mang lên mặt. Thoạt nhìn, là khuôn mặt của Liễu Ngọc Lang, nhìn kỹ lại, thì có sáu bảy phần tương tự.
Liễu Ngọc Lang chậc chậc tán thưởng, trên mặt là vẻ mặt như thấy ma: "Đường huynh, tư chất của ngươi ngay cả ta còn phải ngưỡng mộ. Chỉ ba ngày thôi mà đã học được thuật dịch dung đến mức này, e là thiên hạ không tìm được người thứ hai."
Đường Phong Nguyệt cười không nói.
Hắn cực kỳ nghi ngờ, việc mình học nhanh như vậy là do gần đây tinh thần lực càng thêm mạnh mẽ.
Mấu chốt của thuật dịch dung nằm ở khả năng quan sát và điều chế, nó có yêu cầu rất lớn đối với tinh thần lực, đằng này tinh thần lực của hắn lại mạnh đến bất thường.
Uống vài chén rượu, Đường Phong Nguyệt trở về khách sạn. Hôm sau, hắn rửa mặt sạch sẽ rồi đến phủ thành chủ báo danh.
Người dẫn hắn vào phủ thành chủ là phó thống lĩnh. Nghe ông ta nói, đại thống lĩnh và lão quản gia đều có việc quan trọng phải đi ra ngoài. Đường Phong Nguyệt không khỏi nghĩ, có lẽ liên quan đến Mạn Thủy thành chăng?
Bên trong phủ thành chủ, cảnh tượng lịch sự tao nhã. Đường Phong Nguyệt nhìn xung quanh, thấy đình đài hành lang uốn lượn, gác cao sừng sững, còn có vô số kỳ nham quái thạch, cầu nhỏ nước chảy.
Thỉnh thoảng có nô bộc hạ nhân qua lại, khi thấy phó thống lĩnh, đều cúi đầu hành lễ.
"Đường thiếu hiệp, ta dẫn ngươi đi gặp hai người đồng bạn của ngươi trước đã." Phó thống lĩnh có vẻ thần bí.
Đồng bạn?
Đường Phong Nguyệt chợt nhớ ra, trước mình, phủ thành chủ mới tuyển thêm hai hộ vệ hạng A. Nghe nói hai người này đã vượt lên từ mười vạn người, trâu bò khỏi nói.
Nhưng Đường Phong Nguyệt hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với hai người đó. Hắn ghé lại gần phó thống lĩnh hỏi: "Thống lĩnh đại thúc, khi nào ta có thể gặp Tuyết thành chủ?"
Phó thống lĩnh cười nói: "Thường thì không có đại sự, thành chủ đại nhân sẽ chỉ ở trong Ngọc Hương các luyện công, sẽ không lộ diện."
Ngọc Hương các, nhớ kỹ rồi.
"Thống lĩnh đại thúc, Tuyết thành chủ bình thường có sở thích gì không, ví dụ như nghe ca hát chẳng hạn?"
Khóe miệng phó thống lĩnh giật một cái. Ngươi coi thành chủ đại nhân là gái thanh lâu sao, mà lại đòi nghe ca hát.
"Thống lĩnh đại thúc, Tuyết thành chủ dáng dấp ra sao, dáng người nhất định rất chuẩn đúng không?"
Phó thống lĩnh dừng bước, nhìn Đường Phong Nguyệt, chân thành nói: "Với phong thái tuyệt thế của thành chủ đại nhân, thực sự dễ khiến người ta yêu từ cái nhìn đầu tiên, đặc biệt là các ngươi những người trẻ tuổi này. Nhưng ta khuyên Đường thiếu hiệp ngươi vẫn là đừng nên vọng tưởng, nếu không cuối cùng sẽ chỉ hại bản thân."
Xem ra, vị đại thúc này thật lòng muốn tốt cho mình. Nhưng ông ta đâu biết nỗi khổ của mình chứ? Mình mà không cua được Tuyết Ngọc Hương thì sẽ chết mất.
Đường Phong Nguyệt thở dài một tiếng, cười nói: "Đa tạ đại thúc nhắc nhở. Thực ra ta chỉ tò mò thôi, tiện thể hỏi vậy thôi."
Phó thống lĩnh thở phào nhẹ nhõm, dẫn Đường Phong Nguyệt đông cong tây ngoặt, cuối cùng đến một khoảng sân rộng vài chục mét.
Trong viện cảnh trí rất đẹp, lại có một hồ nước nhỏ độc lập. Bên trên hồ có một cái đình, trong đình đang có một nam một nữ đang đánh cờ.
"Tiểu Mộ Mộ, xem ra có người mới đến."
Nữ tử mặc bộ áo tím, gương mặt xinh đẹp yêu mị. Điều khiến người ta ấn tượng nhất, là đôi mắt được tô điểm bằng phấn mắt màu tím, càng tăng thêm ba phần quyến rũ.
Tần Mộ bất đắc dĩ cười nói: "La muội, đã là người mới, sau này cũng là đồng bạn của chúng ta, muội đừng làm khó người ta."
Tử Mộng La lộ ra nụ cười làm mê muội lòng người: "Hừ! Có phải là đồng bạn hay không vẫn chưa chắc, phải xem hắn có đủ tư cách này không đã."
Tần Mộ cười khổ, nhìn hai người đang chậm rãi đi tới, trong lòng thầm mặc niệm cho thiếu niên áo lam sau lưng phó thống lĩnh.
"Thống lĩnh đại thúc, sao ngươi không đi nữa?"
Thấy phó thống lĩnh đột nhiên dừng lại, Đường Phong Nguyệt tò mò hỏi. Hắn giống như vừa thấy một đại mỹ nữ áo tím trong đình, đang rất hưng phấn.
Phó thống lĩnh cười ha ha: "Đường thiếu hiệp, ta vừa lúc có việc phải làm, dù sao hai vị đồng bạn của ngươi ở đây, sau này các ngươi cứ tự chăm sóc lẫn nhau đi."
Nói xong, ông ta liền quay người đi về phía ngoài viện.
Đường Phong Nguyệt nhìn vào, luôn cảm thấy đối phương có cảm giác như đang bỏ chạy.
Lắc đầu, Đường Phong Nguyệt đang định chào hỏi hai người trong đình. Kết quả mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển, cái "rầm" đã nứt ra một lỗ hổng lớn.
Gặp sự cố bất ngờ, Đường Phong Nguyệt lập tức rơi xuống. Càng tồi tệ hơn, từ bên dưới truyền đến một loạt tiếng xé gió, hóa ra có mũi tên nhắm vào lòng bàn chân hắn mà phóng tới.
Không cần nghĩ nhiều, nếu như né không kịp, mình chắc chắn sẽ bị bắn thành con nhím, còn là loại trên dưới xuyên thấu.
Hai chân đạp vào khoảng không, Đường Phong Nguyệt như cưỡi gió. Bóng dáng của hắn như một vệt sáng, còn nhanh hơn cả những mũi tên kia, từ miệng tử bên trong thoát ra.
Đang giữa không trung, đầu ngón tay của đại mỹ nữ áo tím trong đình khẽ động, những quân cờ đen trắng kia giống như đạn bắn ra, lực sát thương còn đáng sợ hơn cả mũi tên vừa rồi!
Đường Phong Nguyệt suýt nữa đã chửi ầm lên. Mẹ nó, cô mỹ nữ áo tím này có thù với mình hay sao?
Không dám khinh suất, Đường Phong Nguyệt lập tức thi triển 'Trường Không Ngự Phong Quyết'. Thân hình hắn lượn vòng trên không trung, mượn lực từ hư không, lao ngang một mạch năm sáu trượng.
Trong đình vang lên hai tiếng kinh hãi.
Tử Mộng La nhón chân bay lên, dáng người ma quỷ kia lập tức phô bày ra không hề che giấu.
Đường Phong Nguyệt hai mắt sáng lên, ngay cả còn đang giao chiến cũng không buồn lo.
Tử Mộng La lạnh lùng hừ một tiếng, tiểu tử này chẳng tốt đẹp gì. Móng tay tím của nàng liên tục vung, có mấy đạo kình khí màu tím xé gió bay đi, như sao băng lao đến.
Kình khí tím xếp thành hình tam giác, đến nửa đường, chúng đột nhiên vặn vẹo, hỗn loạn, bắn ra vô số hào quang tím, bao phủ Đường Phong Nguyệt bằng một thế phô thiên cái địa.
Hỏng bét!
Sắc mặt Đường Phong Nguyệt thay đổi, thực lực của đại mỹ nữ áo tím này vượt ngoài dự đoán của hắn. Hắn cảm nhận được, bất cứ một tia hào quang tím nào trong đó, đều đủ bù cho một nửa lực công kích của hắn.
"Hồn lá vũ."
Đường Phong Nguyệt vung hai tay áo, ánh sáng xanh biếc như hai con Thanh Long lao ra, rồi nổ tung trên không. Đây là hắn tiếp nhận sự chỉ dẫn của kiếm lưu tinh Mạnh Địch, tự mình lĩnh ngộ ra một chiêu thủ pháp ám khí.
Chiêu này, tuy uy lực không mạnh bằng chiêu 'Đoạt Hồn Diệp' chính tông, nhưng bù lại là phạm vi công kích rộng, vừa vặn đối phó được công kích của đại mỹ nữ áo tím lúc này.
Oanh!
Ánh sáng tím và xanh hòa trộn vào nhau, sau đó bất ngờ nổ về phía xung quanh, lá rụng trên đường bay tán loạn, lập tức bị nghiền thành tro bụi.
"La muội, dừng tay."
Tử Mộng La còn muốn ra tay tiếp thì bị Tần Mộ từ trong đình bay ra gọi dừng.
Tần Mộ chắp tay nói với Đường Phong Nguyệt: "Huynh đài, La muội vừa rồi chỉ muốn thử chút ít thôi, không có ác ý gì, mong ngươi đừng để trong lòng."
Hai người này, chính là thiên tài hộ vệ hạng A đã được đồn đại sao?
Đường Phong Nguyệt đảo mắt qua Tần Mộ và Tử Mộng La, cười nói: "Nếu là người bình thường, ta sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu. Nhưng mà muội muội áo tím xinh đẹp như vậy, ta đành không so đo."
Tần Mộ cười khổ. Tiểu huynh đệ mới đến này cũng thật là gan dạ, dám trêu ghẹo La muội ngay trước mặt.
Tử Mộng La nhíu mày hạnh, trong đôi mắt quyến rũ ánh lên một tia khinh miệt lạnh lùng, cười quyến rũ nói: "Có thể đỡ được Tử Khí Lưu Quang của ta, coi như ngươi đủ tiêu chuẩn ở lại đây. Nhưng nha, tỷ tỷ muội muội không nên gọi nhầm đấy."
Đường Phong Nguyệt bật cười, âm thầm kích hoạt Mỹ Nữ Hệ Thống, lập tức có thông tin của Tử Mộng La.
"Tên: Tử Mộng La."
"Cấp độ dung mạo: Cấp S."
"Gia thế: Cô nhi."
"Tính cách: Ngoài nóng trong lạnh, bề ngoài yêu mị, nội tâm thanh thuần."
"Độ khó chinh phục: Bốn sao."
Đường Phong Nguyệt miệng phát ra tiếng chậc chậc than thở.
Dung mạo của Tử Mộng La, đã đạt đến cấp bậc của Lâu Thải Lê, lại có dáng người nóng bỏng hơn. Chỉ là chẳng hiểu sao nàng lại không có trong bảng Lạc Nhạn, chắc là do xuất thân của nàng.
"Tiểu đệ đệ, ngươi cứ nhìn ta như vậy, ta sợ mình sẽ không nhịn được mà móc mắt của ngươi đó." Thấy Đường Phong Nguyệt nhìn mình không chớp mắt, Tử Mộng La cười nói.
Đường Phong Nguyệt lập tức dời ánh mắt.
Hắn vừa mới xem qua giới thiệu cuộc đời của người phụ nữ này, biết đây là một nhân vật hung ác. Từng có người đàn ông trêu đùa nàng, cởi quần cho nàng xem cuống họng, kết quả bị nàng chém cho một dao.
Đường Phong Nguyệt vẫn muốn xem kỹ năng vợ chồng và bí mật nhỏ của Tử Mộng La. Đáng tiếc dung mạo của Tử Mộng La đã đạt cấp S, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ liên quan, mới có tư cách xem hai hạng đó.
Đường Phong Nguyệt ý thức chìm vào não hải, mở thanh nhiệm vụ kén vợ kén chồng.
"Nhiệm vụ một: Xoa bóp hai bầu ngực của Tử Mộng La mỗi bên năm lần, thu được mười điểm tích lũy." Lại xem kỹ năng vợ chồng của Tử Mộng La, điểm tích lũy cần quan sát vừa vặn là mười điểm.
Ánh mắt Đường Phong Nguyệt lướt qua hai ngọn núi hùng vĩ trước ngực Tử Mộng La, gần như làm áo tím căng hết cỡ, nuốt một ngụm nước bọt.
Trong lòng hắn rục rịch, nhưng lại không dám. Với tính cách tâm ngoan thủ lạt của người phụ nữ này, nếu mình dám làm vậy, chắc chắn sẽ bị nàng băm cho chó ăn.
Offline mừng sinh nhật Tàng Thư Viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận