Thần Kỳ Mỹ Nữ Hệ Thống

Thần Kỳ Mỹ Nữ Hệ Thống - Q.1 - Chương 250: Cùng tam trưởng lão song tu (length: 12861)

"Không đúng, là ngươi, chính ngươi cố ý hãm hại ta?"
Lục Phù dù sao cũng là người cực kỳ thông minh. Nhớ lại tình cảnh vừa mới động thủ, còn có việc Đường Phong Nguyệt lấy ra hóa thi phấn thong dong, rõ ràng là hắn đã sớm chuẩn bị.
Thân thể mềm mại của Lục Phù run rẩy, toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra: "Hết thảy đều là âm mưu của ngươi."
Đường Phong Nguyệt ủy khuất nói: "Sư tỷ, ta hảo ý giúp ngươi, ngươi ngược lại đem trách nhiệm đổ lên người ta, thật khiến cho người ta đau lòng."
Lục Phù lắc đầu, không ngừng lùi lại: "Tiêu Kiếm Anh căn bản không thể luyện võ công, ngươi không phải Tiêu Kiếm Anh, ngươi là gian tế... Ta muốn đi nói với sư phụ."
Nàng vừa định hô to, Đường Phong Nguyệt đã khống chế nàng, thở dài: "Sư tỷ, người quá thông minh, thường gây ra cho mình những phiền toái không cần thiết."
"Ngươi muốn diệt khẩu?"
"Sư tỷ đối với ta tốt như vậy, ta làm sao nỡ? Ta chỉ là muốn dùng thành ý lớn nhất để báo đáp sư tỷ đã chiếu cố ta những ngày này."
Hắn ôm lấy Lục Phù, đến giữa ngồi xuống, để nàng thân thể mềm mại ngồi trên chân của mình, hai tay bắt đầu không quy củ.
"Hỗn đản, ngươi dừng tay! Đây chính là cách ngươi báo đáp ta sao?"
Lục Phù vừa sợ vừa tức, khuôn mặt nhỏ nhắn trái xoan đã đỏ bừng.
Đường Phong Nguyệt cười tà nói: "Lấy thân báo đáp, chẳng phải là cách báo đáp tốt nhất sao?"
Tay hắn phảng phất mang theo điện. Mỗi lần chạm vào một chỗ, đều làm da thịt Lục Phù tê dại, khí lực từ toàn thân trong lỗ chân lông tản ra khắp nơi, rất nhanh như một vũng bùn nhão mềm oặt đổ vào lồng ngực thiếu niên.
Việc chiếm được Lục Phù là một bước quan trọng trong kế hoạch đã được Đường Phong Nguyệt tính toán từ trước.
Bởi vì trong thời gian quan sát vừa qua, hắn thấy rằng Lục Phù là người duy nhất mà Tam trưởng lão trong sân tín nhiệm.
Không chỉ bất cứ chuyện gì đều giao cho Lục Phù quản lý, mà chỉ có Lục Phù mới có thể tự do ra vào phòng của Tam trưởng lão.
Nếu muốn đối phó Tam trưởng lão, phải có đồng minh giúp sức. Không hề nghi ngờ, Lục Phù là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên, hành động này cũng có khả năng thất bại. Nhưng kể cả thất bại, Đường Phong Nguyệt vẫn phải đảm bảo Lục Phù không được phản bội.
Cái chết của Lý Đa Hải, chính là sự đảm bảo này.
Việc thân phận của hắn bị bại lộ là không sai, nhưng Lục Phù tự tay giết Lý Đa Hải cũng là sự thật. Vì nghĩ cho tính mạng của mình, nàng cũng không thể phản bội hắn nữa.
Sau khi vuốt ve an ủi, Đường Phong Nguyệt hỏi dò tình hình của Tam trưởng lão.
Không ngờ nha đầu Lục Phù này có ý chí rất kiên cường, nhất quyết không chịu hé răng nửa lời.
Hơn nữa nhìn ý nàng, cho dù đánh cược cả tính mạng, vứt bỏ cả trinh tiết, cũng sẽ không phản bội Tam trưởng lão.
Đường Phong Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải tạm thả nàng rời đi.
Lại qua một ngày.
Vào giữa trưa hôm đó, Đường Phong Nguyệt cảm nhận được một luồng khí tức đang tới gần viện tử. Nghiến răng, hắn phi thân nhảy lên tầng hai lầu các của Tam trưởng lão.
Khí tức trong phòng chợt mạnh chợt yếu, cực kỳ bất ổn.
Tam trưởng lão đích xác đang bị trọng thương, lúc này chìm vào tĩnh dưỡng, cũng không phát hiện Đường Phong Nguyệt tới gần.
"Bạch Tích Hương, ngươi cút ra đây cho lão phu!"
Một tiếng gầm giận dữ vang lên như sấm.
Một ông lão dáng người cao lớn, đầu tóc bạc trắng rơi xuống sân, một thân khí thế uy nghiêm không giận tự có, chính là Tứ trưởng lão của hậu tông.
Trong phòng, người phụ nữ mở đôi mắt đẹp, ánh lên vẻ tàn khốc, đẩy cửa đi ra.
"Tứ trưởng lão, có chuyện gì?"
Tam trưởng lão Bạch Tích Hương đứng ở bên ngoài hành lang lầu các, nhìn xuống Tứ trưởng lão trong sân.
"Ngươi làm gì tự ngươi biết! Đồ nhi của ta là Lý Đa Hải, từ khi vào viện ngươi hôm qua thì bặt vô âm tín, nhất định là ngươi ỷ vào tu vi cao thâm, âm thầm sát hại hắn."
Mặt mo của Tứ trưởng lão dữ tợn.
Một mặt, hắn gần như chắc chắn Lý Đa Hải đã chết, trong lòng vô cùng đau khổ. Mặt khác, lại đắc ý vì có thể lợi dụng cơ hội ngàn năm có một này, ra tay với Bạch Tích Hương.
Với tình trạng của Bạch Tích Hương lúc này, bị hắn đánh gần chết cũng coi như đánh không. Hơn nữa sau này dù tông chủ có truy cứu, cũng có thể nói là báo thù cho đồ nhi.
"Ta không hề thấy đồ nhi của ngươi, ngươi tìm nhầm người rồi."
Bạch Tích Hương lạnh lùng nói.
"Nói nhiều vô ích, nhận chiêu."
Tứ trưởng lão sợ đêm dài lắm mộng, tung người nhảy lên, một chưởng cuồng bạo mạnh mẽ đánh về phía Bạch Tích Hương.
Chưởng này xé gió trên không phát ra tiếng rít dữ dội, như có bầy diều hâu đang gào thét. Sóng âm truyền ra làm cho các nữ đệ tử trong sân choáng váng đầu óc, suýt chút nữa thì ngất tại chỗ.
Đúng lúc Tứ trưởng lão đắc ý, tưởng rằng có thể một chiêu thu phục Bạch Tích Hương, trên mặt bà hiện lên một vệt hồng bất thường, toàn thân khí thế tăng vọt.
Xoát.
Bàn tay thon dài mảnh khảnh xòe năm ngón tay, lập tức bắn ra năm đạo kiếm khí sắc bén tuyệt luân, đâm thẳng vào kình phong kinh thiên của chưởng.
Sắc mặt Tứ trưởng lão biến đổi: "Lão phu không tin, ngươi còn dư lực chống cự."
Toàn bộ nội lực đều tụ vào lòng bàn tay, một quả cầu ánh sáng hình thành, tỏa ra những dao động kinh khủng, bất thình lình đánh về phía Bạch Tích Hương.
Bạch Tích Hương nhón mũi chân, không lùi mà tiến, ngang nhiên nghênh chiến với toàn lực công kích của Tứ trưởng lão.
Khi hai người giao chiến, Đường Phong Nguyệt đã lẻn vào phòng của Tam trưởng lão.
Giữa những phong ấn chi thạch có sự cảm ứng với nhau. Phong ấn chi thạch Đường Phong Nguyệt có được từ Mộ Tuyết Thanh đặt ở trong ngực, lúc này quả nhiên có chút rung động.
Tinh thần lực của hắn như những xúc tu lan tỏa, cảm giác tỉ mỉ mọi thứ trong phòng.
"Không ổn rồi!"
Sắc mặt Đường Phong Nguyệt thay đổi.
Lão già Tứ trưởng lão kia quá yếu, sau hai chiêu thấy không có cơ hội liền trực tiếp rút lui.
Bạch Tích Hương quay lại.
Bước chân Đường Phong Nguyệt vừa động, một đạo kiếm khí đáng sợ đã lao về phía hắn.
Xùy.
Máu bắn tung tóe.
Hắn rõ ràng đã tránh được, nhưng dư âm kiếm khí lan ra vẫn làm rách da thịt cánh tay hắn. Có thể thấy được, nếu Bạch Tích Hương không bị thương thì một kiếm này tuyệt đối có thể lấy mạng hắn.
"Tự tiện xông vào phòng ta, bất kể ngươi là ai cũng phải chết."
Bạch Tích Hương khẽ điểm ba ngón tay. Mỗi khi một ngón tay điểm ra, khí tức của nàng suy yếu đi một phần.
Đường Phong Nguyệt gần như đã dùng hết toàn lực. Liên tục thi triển Cửu Sinh Nhất Tử bộ, Ngự Phong bộ và Ngự Phong Quyết trên không mới có thể khó khăn tránh khỏi ba lần công kích.
Hắn kinh hãi đổ mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, trên mình có bốn vết thương đang không ngừng rướm máu.
Trọng thương đến mức này mà vẫn ép mình đến mức độ này. Thật khó tưởng tượng thực lực của Bạch Tích Hương rốt cuộc đã đạt đến mức độ nào.
"Cửu Kiếm Liên Sát!"
Bạch Tích Hương vô cùng kiên quyết. Vừa rồi kích thích sinh mệnh tiềm năng, kinh sợ Tứ trưởng lão, lúc này bị thương nặng đến mức gần như không thể nhấc tay, bà đã tung ra một tuyệt chiêu sát phạt.
Chín đạo kiếm khí xen kẽ thành lưới, vừa khéo hợp thành số lượng cửu tinh, trong nháy mắt phong tỏa đường lui của Đường Phong Nguyệt.
Cảm nhận được nguy cơ tử vong đang đến gần, Đường Phong Nguyệt giật mình, vội vàng vận chuyển toàn lực, thi triển tuyệt chiêu phòng ngự - Lấy ít địch nhiều.
Mũi thương xoay tròn một vòng, tạo thành một vòng xoáy xảo kình. Ai ngờ chín đạo kiếm khí cùng lúc đánh tới, lại xuyên thủng lệch đạo chi lực, chém ra năm vết máu trên người Đường Phong Nguyệt.
Hắn há mồm phun ra một đạo máu.
Kiếm khí như điên long, va chạm không ngừng trong cơ thể hắn. Đường Phong Nguyệt kinh hãi phát hiện, ngay cả thân thể được Chiến Ma chi thân rèn luyện cũng có chút không chống đỡ được.
Đây là việc chưa từng xảy ra.
Hắn hung ác trong lòng, trước khi hôn mê đã dồn hết sức lực cuối cùng, một chưởng đánh thẳng về phía Bạch Tích Hương.
Phanh.
Bạch Tích Hương sớm đã cạn kiệt thể lực, lại bị Đường Phong Nguyệt đánh trúng trực diện, khóe miệng cũng chảy máu không ngừng, vô lực ngã xuống đất.
Hai người gần như cùng lúc mất đi ý thức.
Sắc trời bắt đầu tối, trăng sao lưa thưa.
Đường Phong Nguyệt chậm rãi tỉnh lại từ trong cơn hôn mê.
Hắn khẽ động năm ngón tay, cảm thấy toàn thân đau nhức dữ dội, phải mất nửa ngày mới có thể khó khăn bò dậy từ dưới đất.
Một bóng trắng chạy đến từ phía trước không xa.
Hắn tập tễnh bước tới, lật người, chính là Bạch Tích Hương không thể nghi ngờ.
"Lần này ngươi rơi vào tay ta rồi, Tam trưởng lão, đến lúc ngươi phải nếm mùi đau khổ."
Nhớ lại trận chiến ban ngày, suýt chút nữa thì bỏ mạng ở đây, Đường Phong Nguyệt hoảng sợ. Hắn lại nghỉ một lát, sau đó nghiến răng ôm Bạch Tích Hương lên giường.
Động tác này khiến hắn mệt đến thở hồng hộc, suýt chút nữa lại hôn mê.
Hắn cười tà hắc hắc, bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình và Bạch Tích Hương.
Chín đạo kiếm khí vô cùng bá đạo, gần như đã phá hủy hơn phân nửa xương cốt kinh mạch trong cơ thể hắn.
Với thương thế có tính phá hủy này, người bình thường chỉ còn biết ngửa mặt lên trời than thở. Nhưng Đường Phong Nguyệt lại không sợ, bởi vì hắn có tiêu dao thần tiên trải qua.
Bạch Tích Hương bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn dung nhan như chỉ hai lăm, hai sáu tuổi.
Sau khi cởi bỏ xiêm y, thân thể không một mảnh vải che thân càng như một khối ngọc trắng chạm khắc. Dáng người thẳng tắp, cao ngất, eo thon nhưng căng tràn, mông tròn trịa đầy đặn, quả thật không có chỗ nào không đẹp, không có chỗ nào không ổn.
Đường Phong Nguyệt thấy đến ngẩn ngơ, hồi lâu mới kìm nén cảm xúc nóng rực trong lòng xuống.
Hắn hít sâu một hơi, cơ thể tráng kiện chồng lên cơ thể mềm mại trắng như ngọc, nhớ đến tư thế chữa thương song tu trong tiêu dao thần tiên trải qua, bắt đầu hành trình chữa thương đầy kiều diễm.
...
Đêm tối và ban ngày thay nhau, đã trôi qua ba ngày.
Trong ba ngày này, Đường Phong Nguyệt đã thử các tư thế chữa thương không dưới trăm lần. Với một thân thể dung nhan lạnh lùng, dáng người hoàn mỹ, tự nhiên cực kỳ hưởng thụ nhưng lại vô cùng thống khổ.
Hắn gần như nhẫn đến mức sắp nổ tung.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến yêu cầu đáng chết của hệ thống mỹ nữ, không thể phá thân đồng tử, hắn lại chỉ có thể liều mạng nhẫn nhịn, không tiến thêm bước cuối cùng.
Sự tra tấn đáng sợ này đơn giản còn đau khổ hơn cả lăng trì, khiến hắn sống không bằng chết.
Hiệu quả của tiêu dao thần tiên trải qua rất kinh ngạc.
Ba ngày qua, thương thế của Đường Phong Nguyệt đã gần như hồi phục. Hơn nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn phát hiện chân khí của mình lại trở nên cô đọng và tinh thuần hơn.
Ưm một tiếng, trên giường giai nhân lông mi như quạt một trận run rẩy, sau đó từ từ mở mắt.
"Tam trưởng lão, chào buổi sáng."
Đường Phong Nguyệt sớm đã mặc quần áo chỉnh tề, thản nhiên nhìn đối phương.
Bạch Tích Hương có chút mờ mịt. Nhưng nàng nhanh chóng phát hiện ra tình cảnh thực tế của mình, vừa định đề công giết người, thì phát hiện huyệt đạo đã bị chế ngự.
"Tiểu tử, súc sinh, ta nhất định sẽ giết ngươi."
Bạch Tích Hương không hề la hét. Đôi mắt bà lạnh lùng, như muốn làm cho máu huyết người khác đông lại.
Bà là phụ nữ, hơn nữa lại là một phụ nữ rất đẹp. Chàng trai trẻ đã làm gì lúc mình hôn mê, chỉ cần nghĩ cũng sẽ biết.
"Không hổ là Tam trưởng lão của hậu tông, tâm tính đúng là không giống."
Thấy bà bình tĩnh, Đường Phong Nguyệt cố ý chọc tức bà, tay lại chiếm không ít tiện nghi.
Điều này khiến cho Bạch Tích Hương không thể nhịn được cơn giận và sự sỉ nhục nữa. Từ khuôn mặt cho đến cổ, thậm chí xương quai xanh, đều đỏ bừng cả lên.
"Tam trưởng lão, chúng ta bàn một vụ giao dịch nhé?"
"Giết ta đi. Giữa ngươi và ta, ngoài sống và chết ra, không còn kết cục nào khác."
"Giết ngươi rất đơn giản. Nhưng nếu ngươi chết rồi, thì chẳng phải là bảy đại truyền nhân mất đi một người sao?"
Nghe thấy câu này, ánh mắt Bạch Tích Hương đột nhiên ngưng tụ, chăm chú nhìn Đường Phong Nguyệt thật lâu, như muốn nhìn thấu hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận