Thần Kỳ Mỹ Nữ Hệ Thống

Thần Kỳ Mỹ Nữ Hệ Thống - Q.4 - Chương 738: Tổ phụ tin tức (length: 11950)

Lúc hè tàn thu tới, ánh trăng tĩnh mịch cũng mang theo chút oi nóng.
Một vầng trăng đẹp tuyệt trần, đi giữa rừng cây thơm ngát, bất chợt lọt vào tầm mắt Đường Phong Nguyệt.
Nàng mặc váy sa trắng, mái tóc đen chỉ buộc đơn giản, mặt trang điểm nhẹ, nhưng còn rạng rỡ hơn trăng trên trời.
Ma nữ Lý Sư Dung.
"Đường huynh đến sớm vậy sao?"
"Giai nhân mời, sao có thể không đến sớm?"
Trải qua chuyện đời, Đường Phong Nguyệt có phần bạo dạn hơn trước, khi ánh mắt đảo trên người Lý Sư Dung, trong lòng trào dâng ngọn lửa khó kiềm chế.
Dáng người người phụ nữ này quá tuyệt.
Nhất là, không biết có phải cố ý hay không, váy sa trắng Lý Sư Dung mặc tối nay rất bó, khiến đôi gò bồng đảo càng thêm đồ sộ, bờ mông như muốn nứt cả áo.
Đường Phong Nguyệt thầm so sánh, thấy vóc dáng Lý Sư Dung trong số những người phụ nữ hắn từng thấy, nếu dám nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Ngay cả Cung Vũ Mính, Tử Mộng La, Lâu Thải Lê ba nàng cũng hơi kém một chút.
"Đường huynh, chuyện ban ngày, xin đừng để bụng. Coi như lúc ấy huynh không kịp phản ứng, Sư Dung cũng sẽ không thật làm tổn thương huynh."
Lý Sư Dung tiến lại gần, cách Đường Phong Nguyệt một bước rồi dừng, giọng áy náy nói.
Lúc này, Đường Phong Nguyệt nhìn từ trên cao xuống, thấy rõ hàng mi dài của nàng, ngửi được hơi thở thơm mát. Thậm chí, cặp tuyết lê đồ sộ của Lý Sư Dung gần như chạm vào ngực Đường Phong Nguyệt.
Đường Phong Nguyệt tim nhảy lên, hít sâu một hơi trấn định nói: "Sư Dung nàng truyền âm mời ta ra đây, chỉ để xin lỗi thôi sao?"
Lý Sư Dung không chút bận tâm tư thế thân mật trước mắt, vuốt mái tóc, cười duyên: "Đường huynh, lần này Vô Ưu cốc và Ma Môn xung đột, hoàn toàn có thể tránh được."
"Sư Dung lấy gì dạy ta?"
Đôi mắt Lý Sư Dung như thu thủy, mang theo chút ý tứ quyến rũ nhìn Đường Phong Nguyệt: "Đường huynh, Sư Dung nghe kiếm tâm linh lung thần kỳ, nên muốn kiến thức một chút. Chỉ cần huynh cho ta xem, ta liền lập tức dẫn người rời đi."
Đường Phong Nguyệt hiểu rõ, hóa ra Ma Môn đang nhắm đến kiếm tâm linh lung.
Quả thật, Lý Sư Dung kiếm thuật cao siêu, ngộ tính kinh người, nếu cho nàng mượn kiếm tâm linh lung cảm ngộ một lần, nói không chừng sẽ đột phá lớn mạnh.
"Sư Dung, kiếm tâm linh lung có độc, vẫn là không nên nhìn thì hơn."
Đường Phong Nguyệt cười nói.
Mặt Lý Sư Dung ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Đường huynh, Sư Dung đời này lần đầu cầu xin nam tử, huynh không thể nể tình sao?"
Nàng dậm chân, đôi gò bồng đảo rung lên dữ dội, có mấy lần cọ vào ngực Đường Phong Nguyệt, làm nửa người hắn tê dại.
Đường Phong Nguyệt miệng đắng lưỡi khô, bụng dưới trào lên ngọn lửa, thật muốn hướng ngực đối phương bóp một cái, xem độ đàn hồi ra sao.
Không đúng!
Luồng khí tinh thần quét qua não, Đường Phong Nguyệt ý thức tỉnh táo, lùi lại một bước nói: "Mị thuật của Sư Dung thật cao minh, tại hạ suýt nữa trúng chiêu."
Đáy mắt Lý Sư Dung hiện lên vẻ khác lạ, nói: "Đường huynh, huynh thật là một nam tử chẳng hiểu phong tình."
Nàng thừa nhận mình đánh giá thấp Đường Phong Nguyệt, đối phương tuy háo sắc, nhưng háo sắc cũng rất có chừng mực.
Nhưng càng như vậy, nàng Lý Sư Dung càng muốn chinh phục hắn, để đến lúc đó hắn quỳ liếm dưới chân mình như chó, rồi lại hung hăng đạp văng ra!
Đường Phong Nguyệt nói: "Nếu không có gì quan trọng, tại hạ hơi mệt chút, xin cáo từ." Quay người rời đi, không chút mảy may lưu luyến vì mỹ nhân diễm lệ kia.
Giọng Lý Sư Dung mang theo ma lực mê người, cười nói: "Đường huynh, chỉ cần huynh đồng ý cho ta xem kiếm tâm linh lung một lần, Sư Dung có thể đáp ứng huynh một điều kiện, bất cứ điều kiện nào."
Đường Phong Nguyệt bỗng quay lại, cười tủm tỉm nói: "Lời này là thật?"
Lý Sư Dung nói: "Bản thánh nữ nói một không hai." Nói xong, nghiêng người, để Đường Phong Nguyệt thấy rõ hơn đường cong ma quỷ lên xuống của nàng.
Đường Phong Nguyệt cười tà nói: "Sư Dung, ta muốn lên giường với nàng, nàng cũng cho ta sao?"
Vẻ mặt tươi cười của Lý Sư Dung vốn đầy, bỗng chốc cứng đờ, không ngờ Đường Phong Nguyệt phong độ nhẹ nhàng lại nói ra những lời thấp kém vô sỉ như vậy.
Những người Lý Sư Dung từng tiếp xúc, ai nấy đều là tuấn kiệt trong giang hồ, từng cử chỉ đều tao nhã. Ở trước mặt nàng, ngay cả lời ăn tiếng nói đều phải cẩn trọng, sợ gây khó chịu.
Thằng nhãi này thì hay rồi, chẳng lẽ không sợ mình chê hắn thô tục sao?
Đường Phong Nguyệt vẫn không biết xấu hổ, nói vẻ dâm đãng: "Vóc dáng của Sư Dung nàng quá tuyệt, nếu được hưởng lạc một lần, đừng nói một kiếm tâm linh lung, mười cái ta cũng cho."
Trong lòng Lý Sư Dung thầm hận, nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên nở nụ cười: "Đường huynh thật hài hước. Nhưng Sư Dung đời này sẽ chỉ hiến thân cho phu quân, nếu Đường huynh chịu ở rể Ma Môn, tuyên bố từ nay trung thành với Ma Môn, có lẽ có cơ hội đấy."
Đường Phong Nguyệt lắc đầu, người phụ nữ này quả nhiên xảo quyệt, lại cho mình cái ngân phiếu khống. Hắn bước đi, hoàn toàn lờ Lý Sư Dung.
"Đường huynh, ta có một tin tức quan trọng muốn trao đổi cùng huynh!"
Giọng Lý Sư Dung đã có chút giận dữ. Đây là lần đầu nàng thua trong giao đấu giữa nam nữ, chủ yếu là Đường Phong Nguyệt quá vô sỉ, lại không màng tới mị lực của nàng.
Bước chân Đường Phong Nguyệt không ngừng lại.
Lý Sư Dung tức giận đến thân thể mềm mại run rẩy, kêu lên: "Huynh không muốn biết tin tức của tổ phụ huynh sao?"
Cuối cùng Đường Phong Nguyệt cũng dừng bước.
Lý Sư Dung đắc ý cười nói: "Tổ phụ của huynh mất tích khó hiểu hơn 30 năm trước, từng một phen gây náo động giang hồ, Đường huynh không muốn biết tình hình gần đây và tung tích của ông sao?"
Vụt.
Bóng người lóe lên, Đường Phong Nguyệt đột ngột xuất hiện trước mặt Lý Sư Dung. Ngực hắn cọ vào đôi gò bồng đảo của Lý Sư Dung, khiến không gian giữa hai người trở nên chật hẹp.
Nàng kêu khẽ, thanh nhuyễn kiếm bên hông đột nhiên rút ra.
Đường Phong Nguyệt thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai kịp thời né tránh, không bị đâm trúng.
Lý Sư Dung thu kiếm lại, mặt đỏ bừng nói: "Đường huynh, huynh chờ đấy, sớm muộn gì ta sẽ tặng huynh một kiếm."
Đường Phong Nguyệt nói: "Hay là nói về tin tức của ngươi đi." Trong lòng vẫn còn dư vị sự va chạm vừa rồi, suýt chút nữa tan cả hồn phách.
Lý Sư Dung nói: "Sau nhiều năm Ma Môn điều tra, ngày trước đã phát hiện tung tích của lệnh tổ."
"Ta làm sao biết nàng không lừa gạt ta?"
Đáy lòng Đường Phong Nguyệt có chút tin tưởng. Bởi vì thế lực của Ma Môn quá kín kẽ, nói về tai mắt thì khó có môn phái nào sánh bằng.
Nói một cách nghiêm túc, Đường Phong Nguyệt đối với vị tổ phụ giấu mặt kia đương nhiên không có tình cảm sâu sắc gì, nhưng phụ thân Đường Thiên Ý lại thường xuyên nhắc tới, ngày đêm lo lắng.
Nay đã biết tin tức tổ phụ, hắn đương nhiên không thể làm ngơ.
"Đường huynh chỉ cần cùng Sư Dung đến đó xem, tự khắc sẽ biết thật giả."
Trong Vô Ưu cốc có chân dung của Đường Quân Lâm, thêm nữa Đường Quân Lâm giống Đường Thiên Ý, tu luyện chính là tu di hòa hợp đại pháp, bằng khí tức Đường Phong Nguyệt cũng có thể phân biệt, khó mà sai được.
Chỉ là, ma nữ này tin tưởng mình dễ dàng vậy sao, không sợ mình đổi ý à?
Lý Sư Dung cười nói: "Trước khi đi, Đường huynh cần dùng võ đạo chi tâm phát thệ, nếu lệnh tổ là thật, thì phải cho Sư Dung quan sát kiếm tâm linh lung."
Đường Phong Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: "Được!"
Hắn đúng hẹn phát thệ.
"Đường huynh mời đi theo ta."
Hai người rời khỏi rừng cây nhỏ, phía trước xuất hiện hai con ngựa tốt.
Đường Phong Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, ma nữ này quả nhiên tâm cơ thâm sâu, xem ra sớm đoán trước được tình huống hôm nay, nên đã chuẩn bị sẵn ngựa.
Hai người lên ngựa, một đường chạy ra ngoài.
Ước chừng bảy ngày sau đó, đến một vùng ngoại ô rừng trúc có phủ đệ.
"Từ phủ? Nàng sẽ không nói với ta, tổ phụ đang ở nơi này chứ?"
Từ xa nhìn tòa phủ đệ xa hoa, Đường Phong Nguyệt hỏi.
Lý Sư Dung cười nói: "Đường huynh, lát nữa vào trong, huynh nhất định sẽ giật mình. Nhưng để tránh tổ phụ huynh lánh mặt, chúng ta vẫn là nên lẻn vào thì hơn."
Đường Phong Nguyệt gật đầu đồng ý.
Thực ra, hắn đã sớm nghi ngờ, với thực lực của Vô Ưu cốc, tìm kiếm hơn 30 năm, nếu tổ phụ thật sự trốn ở võ lâm Đại Chu quốc thì đã sớm tìm được.
Trừ khi, ông cố ý che giấu, không muốn người khác biết.
Vậy thì lại có vấn đề, tổ phụ vì sao phải che giấu mình?
Nghĩ tới việc sắp gặp mặt vị tổ phụ chỉ có trong truyền thuyết, lòng Đường Phong Nguyệt có chút cảm xúc khó tả. Hắn và Lý Sư Dung dừng ngựa ở nơi xa, sau đó khinh thân lướt đi, tiến vào Từ phủ.
Từ phủ không lớn không nhỏ, có hơn chục dãy nhà kiểu sân viện ba lớp. Lý Sư Dung quen đường, dẫn Đường Phong Nguyệt, nhanh chóng đi tới một chỗ sân nhỏ phía đông.
Hai người núp sau tường, nhìn thấy trong sân bày mười mấy chiếc bàn thấp ghế tựa, có hơn mười trẻ con đang ngâm nga đọc thơ.
Tinh thần lực tản ra, Đường Phong Nguyệt nhanh chóng cảm nhận được một luồng khí tức từ căn phòng trong sân. Khí tức này không mạnh, không khác gì những lão già bình thường.
Lý Sư Dung đang định lên tiếng thì đột ngột truyền âm: "Có người đến!"
Một tiếng bước chân vang lên, một người trung niên hào hùng khí khái vội vã đẩy cửa sân đi vào, nói: "Tiên sinh!"
Một ông lão trạc sáu bảy mươi tuổi từ trong phòng bước ra.
Lão lưng thẳng, mặc áo vải vá và giày vải, tóc hoa râm chải gọn gàng thành một búi tóc. Dù ăn mặc giản dị, nhưng trên người lại toát lên vẻ hạo nhiên chính khí khiến người ngưỡng mộ.
Đường Phong Nguyệt giật mình.
Dù không cảm nhận được khí tức mạnh mẽ từ người lão, nhưng trong lòng hắn lại dấy lên một cảm giác khó hiểu, như máu huyết đang tăng tốc lưu động.
"Tiên sinh, đám người kia vẫn chưa bỏ cuộc, nói sẽ đến lấy đầu của người vào trưa nay."
Từ Dần vẻ mặt không cam tâm, còn có cả lo lắng.
Tiên sinh cười nhạt nói: "Một cái đầu của lão phu, lại có người thèm khát như vậy."
Từ Dần nói: "Lần này bọn chúng đưa đến không ít viện binh, đều là những cao thủ nổi danh giang hồ mấy chục năm trước, e là không dễ đối phó."
Mấy ngày trước, có cao thủ võ lâm đột ngột xông vào Từ phủ, muốn gây bất lợi cho tiên sinh, đã bị Từ Dần đánh lui. Không ngờ lần này bọn chúng tặc tâm bất tử, dám quay lại.
Tiên sinh nghĩ ngợi, nói: "Để tránh liên lụy các ngươi, lão phu phải đi."
Từ Dần đột nhiên quỳ gối trước mặt tiên sinh, lớn tiếng nói: "Tiên sinh không được! Từ gia chịu ơn tiên sinh, mới thịnh vượng đến ngày nay. Phụ thân còn để lại di ngôn, muốn Từ Dần đối đãi với tiên sinh như cha ruột, nay tiên sinh gặp nạn, Từ gia sao có thể làm ngơ!"
Nói xong, nước mắt lã chã rơi.
Tiên sinh đỡ Từ Dần đứng dậy, thở dài: "Đồ ngốc, con làm gì vậy."
Từ Dần một mặt quyết tuyệt nói: "Tiên sinh là ân nhân của Từ gia, cũng là trưởng bối mà Từ Dần tôn kính nhất, ai muốn lấy tính mạng người, trước hết hãy bước qua xác Từ Dần này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận