Thần Kỳ Mỹ Nữ Hệ Thống

Thần Kỳ Mỹ Nữ Hệ Thống - Q.1 - Chương 184: Chiến Ma Chi Thân thứ 2 trọng (length: 12532)

Chương 184: Chiến Ma Chi Thân tầng thứ 2 Đường Phong Nguyệt vẫn hôn mê đến ngày thứ năm, mới từ từ tỉnh lại.
"Ngươi cái đồ giả chết, ta còn tưởng ngươi đi đầu thai rồi chứ."
Lam Tần Nhi thường xuyên đến xem hắn, thấy hắn mở mắt, mặt mày hớn hở nhưng lập tức thu lại vẻ vui mừng.
"Đa tạ cô nương, ân cứu mạng."
Đường Phong Nguyệt khó nhọc đứng lên, mặt tái nhợt nói.
Năm ngày, âm khí trong cơ thể không tan, có đến bốn thành chí âm năng lượng đã bị hắn dung nhập vào tinh khí, lúc này mới giúp hắn dần dần hồi phục.
Tinh thần lực và nội lực bị âm khí giam cầm của hắn cũng đã hồi phục được khoảng bốn thành.
Đương nhiên, bốn thành này không phải là bốn thành ngày xưa.
Ở vùng đan điền của Đường Phong Nguyệt, lại xuất hiện thêm một viên cầu ánh sáng u ám lớn cỡ hòn đá bình thường. Đây là sau khi Chiến Ma Chi Thân đạt đến tầng thứ hai, ngưng tụ thành Huyền Âm chân khí.
Đường Phong Nguyệt có cảm giác, lúc này bốn thành công lực của mình đã vượt qua bốn thành công lực ngày xưa. Cụ thể vượt bao nhiêu, chỉ có đánh nhau mới biết được.
Hơn nữa, theo việc hắn không ngừng dung hợp chí âm năng lượng, khi hoàn thành tu luyện tầng thứ hai, chiến lực của hắn sẽ tăng lên mạnh mẽ!
"Chỉ nói cảm ơn ngoài miệng thì có gì đáng nói." Lam Tần Nhi tính tình bộc trực, nhưng thực ra là một cô gái kín đáo.
Có lẽ là do đã trải qua một đêm thẳng thắn gặp nhau, nàng nhìn Đường Phong Nguyệt thì, thấy hắn mặt mày tuấn tú, thân hình cường tráng, tựa hồ cũng không còn đáng ghét.
Đường Phong Nguyệt trêu chọc: "Cô nương muốn ta cảm ơn thế nào, chẳng lẽ muốn lấy thân báo đáp?"
Khuôn mặt Lam Tần Nhi lần đầu tiên ửng đỏ, trách mắng: "Ngươi cứ nằm mơ giữa ban ngày đi." Nàng đang nướng một xác Âm Phong Lang trên lửa, lương khô mang theo trước đó đã ăn hết rồi.
Sau khi nướng chín, nàng xé một chân đưa cho Đường Phong Nguyệt: "Ta đã nướng đi nướng lại bảy tám lần, âm khí trong thịt chắc là rất ít rồi, cầm lấy mà ăn đi."
Đường Phong Nguyệt không nhận, chỉ mỉm cười.
Lam Tần Nhi chợt thấy tủi thân, hất mạnh chân lang xuống đất: "Coi như ta cho chó ăn cũng không cần ngươi."
Đường Phong Nguyệt đột nhiên đưa tay lên, vuốt ve chỗ chân thịt lang mà Lam Tần Nhi vừa đưa lên miệng. Lam Tần Nhi tức giận nói: "Đồ khốn, ngươi làm cái gì vậy?"
"Cô nương, ăn cái này."
Đường Phong Nguyệt từ trong hệ thống mỹ nữ, dùng mười bốn tích phân đổi hai viên đan nén no bụng (Chương 158), đưa cho Lam Tần Nhi một viên.
Nghe Đường Phong Nguyệt giải thích, Lam Tần Nhi nửa tin nửa ngờ, nuốt vào, quả nhiên bụng đói nhanh chóng được lấp đầy.
Vừa lúc buổi sáng sớm, ánh mặt trời u ám chiếu xuống, càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lam Tần Nhi, đẹp tựa ngọc. Với chuyện kiều diễm một đêm kia, Đường Phong Nguyệt cũng cảm xúc dâng trào.
"Tần Nhi, nàng thật là đẹp, đời này ta nhất định sẽ cưới nàng."
Lời thổ lộ đột ngột, làm Lam Tần Nhi sững người. Mặt đỏ lên, một lát sau mới ấp úng nói: "Đồ khốn, ngươi, ngươi cái tên trơ trẽn không biết xấu hổ... Ta có khi còn khối người theo đuổi, mới không thèm loại người ốm yếu như ngươi."
Trong thế giới này, quân tử giai nhân, việc biểu lộ tình cảm từ trước đến giờ rất hàm xúc, tặng tín vật định ước cũng phải giấu giếm. Cách nói trực tiếp kiểu địa cầu của Đường Phong Nguyệt, không nghi ngờ gì là đã làm kinh hãi Lam Tần Nhi.
Đường Phong Nguyệt thưởng thức vẻ mặt thẹn thùng của Lam Tần Nhi, dưới lớp áo choàng lam rộng thùng thình kia, là một thân hình mềm mại nóng bỏng đã trưởng thành. Đường Phong Nguyệt thấy lòng nóng ran, một tay ôm lấy Lam Tần Nhi còn chưa kịp chuẩn bị vào lòng.
"Đồ ốm, ngươi..." Tiếng kêu bị chặn lại, tiếp đó vang lên một tràng âm thanh mút mát "chít chít ô ô".
Trong kẽ đá lớn, ánh nắng u ám trở nên rực rỡ.
Hai trái tim trẻ tuổi, va chạm ra những tia lửa kịch liệt, bùng cháy rực rỡ.
"Tần Nhi, nước miếng của nàng không những có vị ngọt ngào, mà còn có thể giải khát, uống ngon thật." Không biết qua bao lâu, Đường Phong Nguyệt ôm Lam Tần Nhi nửa người mềm nhũn, miệng không quên trêu chọc.
Lam Tần Nhi vùi mặt sâu hơn, khẽ hừ một tiếng.
Nàng mới bước chân vào giang hồ không lâu, đã gặp không ít những chàng trai xuất sắc. Lần này chắc là bị ma xui quỷ khiến, mới bị Tiêu Nhật Thiên đáng ghét này cướp mất nụ hôn đầu.
Nhưng mà, thì ra cảm giác thân mật của nam nữ lại là tốt đẹp và mãnh liệt như thế. Đến giờ phút này, đầu lưỡi của Lam Tần Nhi vẫn còn đang tê dại, cả thân người vẫn chưa lấy lại được sức.
"Người khác thì đang giết Âm Phong Lang, còn hai người thì ân ái ở đây, trốn ở đây tiêu dao khoái hoạt. Lam Phượng Hoàng vang danh giang hồ à, hóa ra cũng chỉ..."
Vài tiếng cười nhạo đánh thức Lam Tần Nhi.
Ngay sau đó, trước tảng đá lớn, vài thanh niên mang đầy vẻ ác ý nhảy ra.
Đường Phong Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra, mấy người này chính là đám chó săn theo sau Bành Hùng chuyên dùng phi đao.
Trương Hoa cười đểu giả, ánh mắt hiện lên sự ghen tị và vẻ tàn ác: "Lam Phượng Hoàng, giang hồ đều nói ngươi giữ mình trong sạch, thì ra là một con đàn bà lẳng lơ. Hắc hắc, chỉ là mắt nhìn của cô cũng tệ quá, lại đi chọn một tên yếu nhớt không bằng Tiên Thiên."
Mấy ngày trước, Bành Hùng đánh với Uông Trạm Tình, Trương Hoa và mấy người khác đều đã thấy rõ, Đường Phong Nguyệt còn không tránh khỏi dư âm từ hai người bọn họ.
Bên cạnh Trương Hoa, một gã đàn ông khác cười nói: "Hoa ca, nếu Lam Phượng Hoàng đã không còn coi trọng tự trọng thì chúng ta cũng không cần khách khí. Lam Phượng Hoàng à, ông đây đã sớm muốn cưỡi nàng rồi."
Một tràng cười dâm đãng vang lên.
Mấy tên đàn ông đều là tu vi Tiên Thiên, đừng coi bọn chúng là chó săn của Bành Hùng, nhưng nếu ở trong giang hồ thì cũng là cao thủ trẻ tuổi có hạng.
Bọn chúng tin chắc, nếu hợp sức lại, Lam Phượng Hoàng cùng với một tên yếu ớt chắc chắn không thoát khỏi lòng bàn tay.
"Một đám khốn nạn vô liêm sỉ, ai dám tiến lên, ta sẽ đánh cho hắn thân tàn ma dại."
Lam Tần Nhi đứng lên, mặt mày tức giận, quất mạnh roi trong tay ra.
"Đồ ốm, lát nữa đánh nhau, ngươi cứ chạy trước đi." Lam Tần Nhi nhỏ giọng nói với Đường Phong Nguyệt.
Nếu là mình đơn độc, dù có đánh không lại đám người kia, vẫn có thể chạy thoát được. Nhưng nàng không thể bỏ mặc Đường Phong Nguyệt. Tình cảm của thiếu nữ, đến lúc nào cũng đều đột ngột và mãnh liệt như thế.
"Ha ha ha, Lam cô nương đừng nóng vội. Chờ lát nữa bắt được nàng rồi, roi của các ca ca mới có cơ hội để nàng xem cho thỏa thích." Dưới sự chỉ đạo của Trương Hoa, mấy tên chó săn mắt rực lửa, cười phá lên.
"Cà!"
Trong cơn giận dữ, Lam Phượng Hoàng quất roi ra, tạo thành những bóng roi trùng trùng điệp điệp.
"Định thân quyền!"
Quyền kình của Trương Hoa thập phần ngưng tụ, như một tấm thép dày, chặn lại ngọn roi đang tới. Nhân cơ hội đó, hắn tiến lên quấn lấy Lam Phượng Hoàng.
Cùng lúc đó, mấy tên chó săn khác cười gằn, xông về phía Đường Phong Nguyệt.
"Đồ ốm, sao ngươi không chạy?" Lam Tần Nhi quay đầu lại nhìn, đôi mắt đẹp mở lớn.
Đường Phong Nguyệt nói: "Tần Nhi, nếu vi phu bỏ mặc nàng thì sao xứng với lương tâm?"
Trong khi nói, đòn tấn công mạnh mẽ của mấy tên chó săn đã lao tới.
Hai tay Đường Phong Nguyệt khẽ động, nhu lực kéo dài.
Thái Nhu Bát Pháp.
Trong chớp mắt, đòn tấn công của mấy người như rơi vào một vũng bùn, uy lực giảm đi quá nửa. Điều làm bọn chúng kinh hãi hơn là, tên yếu ớt mà chúng xem thường, nội lực lại ẩn chứa một luồng âm trầm khí.
Giống như, Âm Thiên Vân Hải âm khí!
"Ta đã trọng thương trong người, hôm nay cùng Tần Nhi khó thoát vận rủi. Cho nên, các ngươi đều đi chết đi."
Đôi mắt Đường Phong Nguyệt trở nên lạnh lẽo, như Diêm Vương vô tình tuyên án số mạng của kẻ khác. Một quyền đánh ra, một luồng hôi khí chui vào một tên phía trước, ngay lập tức làm hắn thảm thiết kêu lên, ngã xuống đất chết.
Âm khí vốn gây tổn thương rất lớn đến cơ thể người, càng không nói đến luồng Huyền Âm chân khí của Đường Phong Nguyệt là tinh hoa chí âm năng lượng, đã dung hợp với tinh khí bản thân.
"Tất lão tam... Thằng nhãi, mày..."
Mấy người đều ngây ra. Nghĩ Tất lão tam sơ ý, càng thêm giận dữ xông lên.
Đường Phong Nguyệt ra tay liên tục, đôi bàn tay thon dài trắng nõn, phảng phất như lá bùa đòi mạng của Diêm Vương. Mỗi lần biến đổi, đều có một người ngã xuống chết.
Trong nháy mắt, đám chó săn vây công hắn đều đã bị giết sạch.
"Cái gì?!"
Biến cố này, làm cho Lam Phượng Hoàng và Trương Hoa đều kinh hãi.
Đường Phong Nguyệt tung một cú đấm hút người, ôm Lam Tần Nhi vào lòng, hít hương thơm của nàng, nói: "Tần Nhi, vi phu không phải kẻ yếu, sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng."
Hai má Lam Tần Nhi ửng đỏ, vừa xấu hổ lại vừa mừng. Nữ nhân nào, lại không mong muốn nam nhân của mình là một cường giả chứ?
"Tên nhãi giả bộ, ta muốn giết ngươi."
Trương Hoa tức giận, tung định thân quyền ồ ạt về phía Đường Phong Nguyệt.
Lam Tần Nhi biến sắc, Đường Phong Nguyệt đã tiến lên nghênh chiến. Luận nội lực, hắn mới hồi phục bốn thành, đương nhiên không thể đánh ngang với Trương Hoa.
Nhưng mà, nội lực cũng không thể đại diện cho chiến lực.
Triết lý của Thái Nhu Bát Pháp là dùng nhu thắng cương. Mà Huyền Âm chân khí mà Đường Phong Nguyệt vừa nắm giữ, lại càng đến từ cái lạnh và mềm mại. Hai thứ bổ trợ lẫn nhau, nâng cao uy lực lên một mức mà ngay cả Đường Phong Nguyệt cũng phải ngạc nhiên.
"Bốp!"
Một chiêu nhanh đẩy, Trương Hoa rõ ràng chiếm thế thượng phong về nội lực, thế nhưng một luồng hàn lực lạnh thấu xương đánh tới, làm hắn toàn thân run lên, nội lực vận chuyển đều bị quấy rầy nghiêm trọng.
"Dám mơ ước vũ nhục nữ nhân của ta, đi chết đi."
Đường Phong Nguyệt vung hai tay, hàn lực kéo dài như thủy triều. Vài cái chớp mắt, cả người Trương Hoa đã cứng đờ, chết không thể chết lại.
"Đồ ốm, võ công của ngươi?"
Lam Tần Nhi kinh ngạc hô lên, không hiểu chuyện gì.
Đường Phong Nguyệt xoay người ôm nàng, ôn nhu nói: "Bảo bối Tần Nhi, tướng công của nàng mấy ngày nay đang tu luyện một môn võ công, sau này sẽ không còn sợ âm khí ở Biển Mây nữa."
Chiến Ma Chi Thân tầng thứ hai vẫn chưa hoàn thành, nhưng vì Huyền Âm chân khí đã hình thành trong đan điền của Đường Phong Nguyệt, sau này hắn không những không cần vận công chống lại âm khí, mà còn có thể dùng Huyền Âm chân khí để hấp thụ âm khí, tăng tiến nội lực và thúc đẩy tầng thứ hai mau chóng hoàn thành.
Chiến Ma Chi Thân, càng nguy hiểm thì hiệu quả lại càng lớn. Một khi luyện thành, uy lực nghịch thiên của nó, đủ để khiến bất kỳ ai phải khiếp sợ.
Lam Tần Nhi cúi đầu dậm chân, hừ một tiếng nói: "Ngươi mới không phải tướng công của ta, còn dám nói bậy bạ, đừng có mơ tưởng ta để ý tới ngươi."
Đường Phong Nguyệt không để ý tới lời của nàng, vẫn ôm nàng dỗ dành một phen. Không lâu sau, hai người thu dọn chỉnh tề, rời khỏi nơi tình cảm khó quên này.
Dọc đường đi, Lam Tần Nhi cuối cùng đã thấy rõ Đường Phong Nguyệt sau khi "chết mà sống lại" đáng sợ đến nhường nào.
Một nhóm Âm Phong Lang chạy đến. Đường Phong Nguyệt vận chuyển Huyền Âm chân khí bao phủ mình và Lam Tần Nhi, kết quả nhóm Âm Phong Lang kia lập tức chạy qua, kính sợ hai người từ xa.
Một đám báo đen xông đến, sau khi cảm nhận được khí tức trên người Đường Phong Nguyệt, thì lại vòng sang một bên chạy đi, không hề dám khiêu khích hai người.
"Ngươi, ngươi làm thế nào được vậy?"
"Mấy thứ này là do bị âm khí xâm lấn biến dị. Bây giờ chân khí của ta ẩn chứa chí âm thuộc tính, bọn chúng đương nhiên không dám ra tay với ta."
Các võ giả giang hồ cẩn thận từng chút, vốn coi Âm Thiên Vân Hải như vùng đất chết phải dè chừng. Lúc này, trong mắt Đường Phong Nguyệt, nơi đây lại giống như khu vườn sau nhà của mình, có thể tự do đi lại, nhàn nhã bước chân.
Đương nhiên, đây chỉ là bên ngoài Âm Thiên Vân Hải. Nếu như tiến sâu vào trong, nồng độ âm khí tăng lên, cơ thể của Đường Phong Nguyệt cũng chưa chắc có thể chịu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận