Ta, Vững Vàng Kim Ô, Chỉ Muốn Cưới Vợ Sinh Hoạt !

Chương 75:

Chương 75: Đối với Hồng Vân từ tận đáy lòng cảm tạ và trịnh trọng cam kết. Phù Quang cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, đạo hữu không cần khách sáo như vậy!”“Lần này đạo hữu có thể bình yên vô sự, là do mọi người cùng nhau cố gắng, tuyệt không phải chỉ một mình công của Phù Quang!”“Mời chư vị nâng chén ——”“Cạn.”Mọi người cùng nhau cụng ly, nụ cười trên mặt càng thêm tươi rói, tâm tình cũng sảng khoái hơn nhiều. Ai nấy đều vui vẻ nể tình nâng chén cạn ly. Rất nhanh sau đó. Trong yến tiệc, tất cả mọi người đều cụng chén giao bôi, vui vẻ trò chuyện! Sau khi vui vẻ trò chuyện. Mọi người cũng bắt đầu một hoạt động thiết yếu khi quần tiên hồng hoang tụ họp - Luận đạo! Dù cho trước đó mới nghe giảng đạo ở Tử Tiêu Cung, nhưng lần giảng thứ ba này chỉ có một phần rất nhỏ liên quan đến cảnh giới Chuẩn Thánh. Phần lớn đều nói về đại đạo của thánh nhân tu hành như thế nào. Dù cho mọi người có chút lĩnh ngộ, nhưng cũng chưa có khả năng tiêu hóa hết những điều này. Ngược lại. Luận đạo giữa đồng môn có thể giúp họ thu hoạch được không ít! Nhất là – Ở đây còn có Phù Quang, một trong những người đứng đầu trong ba ngàn khách, thì lại càng đáng quý. Sau trận chiến vừa rồi, cho dù Phù Quang chưa từng giao thủ với Tam Thanh Bàn Cổ - người được quần tiên công nhận là mạnh nhất, nhưng cũng mơ hồ có danh xưng đệ nhất nhân dưới thánh nhân. Vì vậy, có thể cùng Phù Quang luận đạo một phen là chuyện may mắn! Rất nhanh. Đạo âm du dương vang vọng trong Ngũ Trang Quán, dị tượng xuất hiện, đầy trời điềm lành tụ tập lại - luận đạo giữa những bậc đại thần thông giả tự nhiên có thể gây ra cộng hưởng với đại đạo… Phong cảnh trong Vạn Thọ Sơn vẫn như cũ, bên ngoài Vạn Thọ Sơn thì thời gian cứ thế trôi. Hơn ngàn năm thoáng chốc trôi qua – Dị tượng luận đạo trong Ngũ Trang Quán dần tản đi, những vị khách ở lại đây cũng lần lượt rời đi. Phù Quang, Hi Hòa và Thường Hi là những người cuối cùng ra về. Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử đưa tiễn đến bên ngoài Ngũ Trang Quán. Chắp tay nói: “Ba vị đạo hữu, đi thong thả!” Phù Quang ôm quyền đáp lễ rồi nhìn về phía Hồng Vân: “Đạo hữu sau này hành tẩu ở hồng hoang, phải nhớ kỹ cẩn trọng!” Đây chỉ là một lời nhắc nhở nhỏ bình thường. Phù Quang biết Hồng Vân không thể ở mãi trong Ngũ Trang Quán, nhưng như lời Côn Bằng nói, hắn không thể lúc nào cũng trông chừng Hồng Vân. Vì vậy, chỉ có thể nhắc nhở Hồng Vân cẩn thận. Đương nhiên. Sau thất bại ngàn năm trước, quần tiên hồng hoang muốn động đến Hồng Vân cũng sẽ phải lên kế hoạch cẩn trọng. Bằng không, không thể dễ dàng hành động! Phù Quang thậm chí có thể chắc chắn - trước khi chư thiên thánh nhân xuất hiện, nguy cơ của Hồng Vân có lẽ sẽ có, nhưng sẽ không quá lớn. Kiếp nạn lớn nhất của Hồng Vân không phải do quần tiên gây ra, cũng không phải là đạo Hồng Mông tử khí. Mà là do hai vị thánh phương tây Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề, hai vị thánh nhân thiên định, không thể gánh nổi nhân quả to lớn của hai vị thánh! Hồng Vân không chết. Dù nói theo hướng nhân quả nhỏ nhất thì Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cũng thiếu Hồng Vân một thánh vị, nói lớn chuyện thì là hai thánh vị! Điều này ai gánh nổi? Bán hai người bọn họ đi cũng không trả nổi! Hơn nữa - hai người họ thành thánh đều nhờ phát ra bốn mươi tám lời thề nguyện lớn, mượn công đức của trời đất mới thành thánh. Bản thân còn đang nợ trời vay, làm sao còn có tâm trí đi gánh nợ hai vị thánh nhân khác? Vì vậy, giết chết Hồng Vân là lựa chọn tốt nhất của hai vị thánh phương Tây. Tránh được nhân quả tiêu vong. Đợi đến khi Hồng Vân chết, cho dù chân linh của ông ấy quay lại, nhân quả to lớn của hai vị thánh vị cũng sẽ tiêu tan. Quay lại chuyện chính. Nghe Phù Quang nhắc nhở và khuyên nhủ. Hồng Vân nghiêm mặt nói: “Đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở, bần đạo hiểu rõ!” Phù Quang khẽ gật đầu không nói thêm gì. Dưới chân, hắn tạo ra một đám tường vân, đỡ ba người Hi Hòa, Thường Hi và bản thân bay lên không trung. Sau khi cáo từ với Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân, liền hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng lên tinh khung. Nhìn theo ba người rời đi. Hồng Vân mang theo vẻ cảm khái: “Ba vị đạo hữu Phù Quang đúng là như hình với bóng, keo sơn một tấc vậy!”“Bọn họ đã thành đạo lữ rồi sao?” Nghe Hồng Vân hỏi, Trấn Nguyên Tử sờ râu ria, tay không tự chủ siết chặt, kéo cả râu. Ông im lặng liếc nhìn Hồng Vân: “Ngươi hiếu kỳ như vậy, sao không đi trực tiếp hỏi ba vị đạo hữu kia xem sao?” Lắc đầu. Hồng Vân nói: “Không đi.”“Bần đạo sợ bị đánh!” Dù hắn có quan hệ khá tốt với Phù Quang, nhưng đi tùy tiện hỏi chuyện riêng tư như vậy, chẳng phải tự tìm đánh sao? Hồng Vân không ngu ngốc như vậy. Hai người vừa nói vừa cười đi vào trong Ngũ Trang Quán: “Ngươi nói xem, bao giờ bần đạo mới có thể lĩnh hội được đạo Hồng Mông tử khí này?” “Không biết.” “Hả? Sao ngươi lại thờ ơ như vậy? Bần đạo đã hiểu, ngươi đang ghen tị vận khí của bần đạo đấy hả?” “Không có.” “Yên tâm đi! Chờ bần đạo lĩnh hội được thành thánh chi cơ, nhất định sẽ bảo kê cho ngươi, đến lúc đó tứ hải bát hoang ngươi đi ngang đều được!” “Ta cảm ơn ngươi nhé!” “Ha ha ha...” “...” Trở lại trên đám mây, Phù Quang mang trên mặt ý cười, cũng cảm thấy nhẹ nhàng, tự tại hơn nhiều, không giống như ngàn năm trước còn cảm thấy nặng nề. Một bên. Hi Hòa nhận ra sự thay đổi của Phù Quang nên mỉm cười hỏi: “Chuyện trước đây khiến ngươi lo lắng, ngươi đã nghĩ thông suốt rồi?” Nghe vậy. Phù Quang khựng lại, rồi cười nhìn Hi Hòa: “Ngươi nhận ra rồi sao?” Khẽ gật đầu. Hi Hòa không phủ nhận: “Không chỉ có mình ta nhận ra! Chỉ cần người quen thuộc ngươi đều sẽ cảm giác được! Đúng không, muội muội?” Một bên, Thường Hi cũng gật đầu đồng ý với lời Hi Hòa, mở miệng nói: “Đúng vậy, ta cũng cảm nhận được.” Đối với điều này, Phù Quang cũng không để ý: “Đúng là ta đã nghĩ thông suốt được vài chuyện, cũng đã quyết định một số thứ!”“Chỉ là cụ thể thế nào thì chưa thể nói ra được.” “Hy vọng các ngươi có thể tha thứ cho ta.” Nhẹ nhàng gật đầu. Hi Hòa cười nói: “Tỷ muội chúng ta giống loại người không biết phải trái sao? Ngươi cứ yên tâm.” Hi Hòa hơi dừng lại rồi nói: “Đúng rồi –”“Trước đó, Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử hứa hẹn với ngươi, ngươi thấy thế nào?” Trầm ngâm một chút. Phù Quang cũng lên tiếng: “Chuyện tốt.” Trước đó, Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử không có thứ gì Phù Quang cần để trả ơn, vì vậy chỉ có thể hứa, sau này Phù Quang có việc cần đến, bọn họ sẽ không cự tuyệt. Lời hứa của hai đại thần thông giả, dù chỉ dùng được hai lần cũng là một món quà rất tốt. Theo tình hình trước mắt của Hồng Vân mà nói, cuối cùng ông ấy vẫn sẽ khó thoát khỏi cái chết. Nhưng đối với Phù Quang – có thể dùng lời hứa này trước khi ông ấy chết. Hoặc để Trấn Nguyên Tử thực hiện lời hứa đó sau khi Hồng Vân chết cũng không có vấn đề gì. Với mối quan hệ của Trấn Nguyên Tử và Hồng Vân, Trấn Nguyên Tử chắc hẳn sẽ không quỵt nợ. Nhìn sắc mặt thản nhiên của Phù Quang. Hi Hòa thầm nghĩ: “Chỉ cần một lần ra tay đơn giản, có thể đổi lấy sự cảm kích của Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử cùng một lời hứa!” “Ngoài ra –” “Sau trận chiến ngàn năm trước, danh tiếng của Phù Quang chắc hẳn sẽ lan rộng khắp hồng hoang, cộng thêm trước đó tiếng tăm nhân nghĩa của hắn.” “Kết hợp với tình hình hiện tại, chỉ cần hắn hô một tiếng, không biết sẽ có bao nhiêu người hưởng ứng.” “Lần ra tay này của hắn, quả thực là một nước cờ tuyệt diệu!” “Một mũi tên trúng nhiều đích, quả thật là cao kiến.” Hi Hòa không hề suy đoán lung tung - Chỉ là từ góc độ của nàng mà quan sát các chi tiết trước sau của sự việc này, dễ dàng có thể nhận ra rằng Phù Quang thu được cả lợi ích hữu hình lẫn vô hình, thực sự quá nhiều. Điều này khiến nàng không thể không cảm thán!
Bạn cần đăng nhập để bình luận