Ta, Vững Vàng Kim Ô, Chỉ Muốn Cưới Vợ Sinh Hoạt !

Chương 175: Thiên đạo: Đem đầu thấp!

Chương 175: Thiên đạo: Hãy cúi đầu!
Mái vòm Cửu Tiêu – Phù Quang lên ngôi đế vị, quan sát chúng sinh trong vũ trụ. Trong khoảnh khắc, khiến một đám đại thần thông giả phải im tiếng, chúng sinh sinh lòng tôn kính. Chưa để chúng sinh thoát khỏi sự uy nghiêm mà một bậc chí nhân chí thiện, chí tôn chí quý tiên thần mang đến từ cái vị trí ngay ngắn trên mái vòm kia, để tâm thần mình lơ đãng. Ngay sau đó, dị tượng lại một lần nữa hiển hiện giữa đất trời hồng hoang.
Ông! Các tầng trời Cửu Tiêu khẽ ngân nga, vô hạn tiên quang chiếu rọi, tử khí tường thụy đầy trời hướng về mái vòm Cửu Tiêu mà tuôn trào.
Ầm ầm! Đất đai bát hoang đều rung chuyển, khí Huyền Hoàng mênh mông từ lòng đất vô tận phun trào, tụ lại thành hàng ức đạo sắc màu Huyền Hoàng, hướng đến mái vòm Cửu Tiêu. Ngay cả mảnh đất phương tây đã tàn tạ cũng phát ra hàng vạn đạo sắc màu Huyền Hoàng, huống chi là các vùng đất khác.
Soạt! Tứ hải cuồn cuộn sóng trào, từng đạo bọt nước xanh thẳm, hòa cùng tử khí tường thụy đầy trời và sắc màu Huyền Hoàng vô tận của đại địa, cũng tràn vào mái vòm Cửu Tiêu.
Trong vô vàn dị tượng, dưới sự chú ý của tất cả tu sĩ và chúng sinh trong vũ trụ hồng hoang. Tử khí tường thụy, sắc màu Huyền Hoàng và vô lượng bọt nước hội tụ ở mái vòm Cửu Tiêu.
Ngay sau đó, Ông! Trên đó lưu chuyển hào quang vô tận, vô song tôn quý, bảo vật tượng trưng cho quyền sở hữu trời đất – Hồng Mông Thiên Địa Miện, hiển lộ ra thế gian.
Ngồi trên bảo tọa chí cao, Phù Quang nhìn Hồng Mông Thiên Địa Miện xuất hiện, trên mặt lộ rõ vẻ tươi cười không thể giấu được.
Không để Phù Quang phải chờ đợi lâu. Hồng Mông Thiên Địa Miện vừa xuất hiện, liền từ trên trời rơi xuống, đáp lên đỉnh đầu Phù Quang đang ngồi ngay ngắn trên bảo tọa chí cao.
Mái tóc đen vốn xõa sau lưng được Hồng Mông Thiên Địa Miện búi lên, thần quang hoàng văn thiên đạo giữa mi tâm lưu chuyển, Hồng Mông nhật nguyệt tinh thần bào trên người tỏa sáng rực rỡ.
Ngay khoảnh khắc thiên địa đội Hồng Mông Thiên Địa Miện lên cho Phù Quang, Ông! Trong vô ngần tinh không, Thái Dương tinh bỗng bừng sáng, Thái Âm tinh theo sát phía sau, chư thiên tinh thần hiển hiện trên bầu trời, tạo thành một bức tranh tinh hải.
Ầm ầm! Đạo âm vang vọng từ Cửu Tiêu thiên khung và tứ hải bát hoang, lớp lớp không ngớt.
Bá! Các thiên nữ dị tượng, các vị tiên nhân, hàng vạn thần tướng, vô tận thiên binh đều cúi đầu, chúng sinh đều quỳ lạy.
Giờ phút này, dưới sự hiển hiện của thiên đạo vĩ lực – Mười phương thiên địa nghênh Thần Hoàng, chúng sinh bái Thiên Đế!
Cảnh tượng này, rơi vào mắt chúng sinh hồng hoang, vô luận là ai. Mặc kệ tu vi. Đừng nói thân phận. Tất cả mọi người – đều phải cúi đầu!
Huyết hải vô tận. Tại đạo tràng của mình, Minh Hà lão tổ mặt mày xanh mét, nghiến chặt răng, rất không cam lòng cúi đầu về phía bóng hình trên mái vòm Cửu Tiêu.
Không cúi không được. Một cỗ vĩ lực đáng sợ đang treo trên đỉnh đầu hắn, dám đối chọi với cỗ thiên uy vĩ ngạn này, thiên đạo thần lôi sẽ lập tức giáng xuống. Thậm chí, lúc này Minh Hà lão tổ còn không dám có ý nghĩ gầm thét phát tiết, sợ gặp sét đánh...
Bắc Minh Hải. Côn bằng vốn đang bế quan lĩnh hội Hồng Mông tử khí, giờ phút này đã bị vĩ lực làm tỉnh lại khỏi trạng thái lĩnh hội. Cúi đầu, mặt mày mờ mịt – Đây là có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy?
Trên Linh Sơn phương tây. Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cúi đầu, biểu lộ thành khẩn và trang trọng, không dám có chút dị động. Cảm nhận được vĩ lực thiên đạo đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu, hai huynh đệ này – không dám chút nào làm càn!
Dưới thiên khung Cửu Tiêu, nơi gần Phù Quang nhất, Tam Thanh cùng các đại thần thông giả, thành viên các tộc tiên thiên cũng cảm nhận được cỗ vĩ lực vô thượng bao trùm vũ trụ hồng hoang. Dù trong lòng có người không cam lòng, cũng phải cúi đầu.
Còn so với những người bất đắc dĩ kia, các tiên nhân Kim Ô Cung sau khi hoàn hồn lại thì sắc mặt đều trở nên nghiêm túc, cam tâm tình nguyện hướng về phía chủ nhân cung mình đang ngồi ngay ngắn trên bảo tọa chí cao ở Cửu Tiêu thiên khung, hành đại lễ cúi đầu: “Tham kiến cung chủ!”
Tiếng các tiên nhân chỉnh tề, vang dội rõ ràng, truyền thẳng lên Cửu Tiêu! Mọi người đều có thể nghe được sự hưng phấn của các tiên nhân Kim Ô Cung.
Thiên đạo lên ngôi, thiên địa nghênh đón, chúng sinh triều bái. Cảnh tượng này – Từ xưa đến nay vô số đại thần thông giả, mạnh như tổ của ba tộc tiên thiên, phách lối như Ma Tổ La Hầu, thậm chí là vị Thánh Nhân hợp đạo trong Tử Tiêu Cung hiện tại, ai có thể sánh bằng phong thái của chủ nhân cung mình? Không ai! Trước đây không có, sau này – cũng sẽ không bao giờ có! Chủ nhân cung mình là duy nhất trong thiên địa, trong vũ trụ này, kể từ khai thiên lập địa đến giờ!
Vinh dự này dành cho chủ nhân cung mình, nhưng bọn họ các tiên nhân Kim Ô Cung cũng được hưởng chút vinh quang này!
Trong các tiên nhân Kim Ô Cung, Phục Hi và Bạch Trạch mặt tươi cười rạng rỡ, khóe miệng cong lên không thể nào kìm nén được. Hai người bọn họ – là những người ngay từ đầu đã chắc chắn chủ nhân cung mình sẽ thành tựu một sự nghiệp to lớn. Hơn nữa, hai người còn không chút do dự, dù phải dấn thân vào lượng kiếp cũng nhất quyết đi theo chủ nhân cung mình.
Trong thuộc hạ của Kim Ô Cung, không ai hưng phấn hơn Phục Hi và Bạch Trạch. Cảm nhận được chủ nhân cung mình đang ngồi trên bảo tọa chí cao, thiên đạo lên ngôi, thiên địa cung nghênh, chúng sinh triều bái uy thế. Tình cảnh này, Phục Hi và Bạch Trạch không nghĩ ra được – vị trí Thiên Đế tôn quý, không phải cung chủ thì còn ai? Dù là ai – cũng không thể vượt qua chủ nhân cung mình, để trở thành chí tôn thiên địa!
Địa vị chủ nhân cung mình là xứng đáng, ai có thể sánh bằng? Cái tên Đông Vương Công bị Tổ Vu đánh chết vài quyền ấy sao? Cũng là hắn chết sớm. Nếu không, thấy cảnh này hắn sẽ trực tiếp phát cuồng tâm ma, rơi vào ma đạo. Nam tiên đứng đầu được Thánh nhân hợp đạo chỉ định lại rơi vào ma đạo – vậy thì thật sự là đại sự rồi...
Sau muôn vàn ý nghĩ, ân phúc ban xuống cho chúng sinh. Dù nghi thức có lớn thế nào, động tĩnh có to đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ đến lúc tàn. Một thời gian sau, động tĩnh Phù Quang lên ngôi cuối cùng cũng tiêu tán hoàn toàn.
Giữa đất trời, tất cả dị tượng đều biến mất, rồi lại khôi phục bình tĩnh như trước. Chỉ là, tất cả tu sĩ, chúng sinh đều biết – đã có chín tầng trời vô lượng, có bốn cột chống trời, vũ trụ thiên địa càng thêm kiên cố.
Giờ phút này, trên thiên khung Cửu Tiêu – Phù Quang mặc Hồng Mông nhật nguyệt tinh thần bào, đội Hồng Mông thiên địa miện, mặt tươi cười. Trong lòng rất hài lòng: “Tuy không giống với con đường đăng cơ ta đã nghĩ, nhưng thời cơ này thực sự là thích hợp nhất.”
“Thôi.”
“Nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích.”
“Bây giờ nếu đã mười phần nắm chắc, thì không cần thiết phải quá lo trước lo sau như vậy.”
Phù Quang vẫn là người như thế – Tuy làm việc chắc chắn, cẩn trọng, đi một bước tính trăm bước, nhưng không có nghĩa là cơ hội tốt nhất bày ra trước mặt mà lại còn làm bộ làm tịch, muốn né tránh! Như vậy không phải là tính cách của Phù Quang. Đến lúc cần xuất thủ thì phải xuất thủ. Do dự chỉ khiến bản thân hối tiếc! Mỗi lần đều thiếu một chút, đến cuối cùng, nhất định sẽ luôn thiếu một chút.
Sau khi bình tĩnh lại, mắt vàng của Phù Quang đảo nhìn giữa thiên địa. Đúng như hắn dự đoán – Phúc phận chúng sinh công đức lớn này giáng xuống, tử khí tường thụy đầy trời, vô số đại đạo kim hoa, linh túy kim liên tiên thiên khắp nơi trên mặt đất, quả nhiên là làm cho sát khí lượng kiếp đầy giữa đất trời lại hạ xuống thêm mấy bậc nữa. Gần như muốn khôi phục về tiêu chuẩn của thời kỳ đầu lượng kiếp!
Đây là chuyện tốt – Vì điều này có nghĩa là hắn có thêm thời gian để sắp xếp mọi việc trong lượng kiếp này. Không đùa. Từ khi hắn quyết định từng bước đi ra thì lượng kiếp này, cũng đã nằm trong sự nắm giữ của Phù Quang hắn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận