Ta, Vững Vàng Kim Ô, Chỉ Muốn Cưới Vợ Sinh Hoạt !

Chương 270: Thiên Đế cho ăn cơm, ăn không vô chính là của ngươi vấn đề!

Chương 270: Thiên Đế cho ăn cơm, ăn không vô chính là vấn đề của ngươi! Ngồi chơi mấy trăm năm. Tâm tình rất tốt, Nữ Oa cáo từ, rời khỏi Thiên Đế cung, về Oa Hoàng cung của nàng bế quan. Thiên Đế tái tạo mười hai Tổ Vu Đạo Thể, cái một tay hóa mục nát thành thần kỳ, thủ đoạn tạo hóa, quả thực làm nàng hai mắt tỏa sáng. Đồng thời, về việc làm sao mở rộng con đường tu hành tạo hóa đại đạo của mình, nàng cũng có nhiều ý nghĩ hơn, muốn thử nghiệm thật tốt một chút. Về phần tiến triển với Thiên Đế – Tạm thời không nóng nảy! Lần này, có thể có được Thiên Đế đối đãi như đối đãi Đế Hậu, đế phi bình thường, đã khiến Nữ Oa đủ hài lòng. Tu vi đến tầng thứ bây giờ. Vô lượng lượng kiếp cũng không thể khiến nàng vẫn lạc – Thời gian bao nhiêu là đủ? Từ từ rồi sẽ đến cũng được. Luôn có ngày nước chảy thành sông! Sau khi Nữ Oa rời đi. Nhân dịp khoảng thời gian bế quan tu hành tốt đẹp này, Hi Hòa và Thường Hi hai tỷ muội cũng đi bế quan. Hiện tại, hai tỷ muội các nàng lại được một phần công đức! Đồng thời, còn được mở rộng qua sáu thành quyền hành của thái âm tinh, hưởng thụ nhiều lợi ích từ vành đai hành tinh thái âm mang lại! Sau khi bế quan tiêu hóa một phen, chắc có thể chạm đến bình cảnh Á Thánh tam trọng. Chứng đạo – Mặc dù còn quá xa xôi, nhưng có thể tiến thêm một bước cũng rất tốt rồi! ... Bên trong Liên Hoa Đình. Một mình ngồi ở vị trí của mình, đôi mắt vàng của Thiên Đế mang theo trầm ngâm và suy tư. Lượng kiếp qua đi. Bây giờ cân bằng thiên địa, nội tình sâu hơn. Hồng Hoang hoàn vũ rộng lớn như vậy, sức chịu đựng đang từng bước tăng lên. Bởi vậy – Sau đó nên đến lúc nhân đạo hưng thịnh! Đại hưng nhân đạo. Đây cũng là trách nhiệm của Ngài, thân là Thiên Đế! "Cho nên nói –" Vừa nghĩ đến đây. Trên khuôn mặt Thiên Đế mang theo cảm khái: “Cái chí tôn bảo tọa này, vị trí Thánh Nhân, ý nghĩa chân chính tồn tại, từ trước đến giờ không phải đơn giản chỉ là vẻ ngoài vĩ lực, quyền hành, địa vị." "Mà là một phần trách nhiệm!" "Một phần trách nhiệm đặt lên vai thiên địa Hồng Hoang, chúng sinh hữu tình!" Nói đến đây. Phù Quang một đôi mắt vàng liếc qua Côn Lôn Sơn, Linh Sơn phương tây. Uống một ngụm trà ngộ đạo: "Cho nên –" "Sau đó phải khảo nghiệm một chút mấy vị Thánh Nhân đại giáo này, xem bọn họ có nghe những lời trẫm nói vào trong lòng không!" "Nếu vẫn chỉ lo lợi ích bản thân, vậy vẫn cần phải tái giáo dục!" "Thánh Nhân này –" "Cũng không phải không thể đi luân hồi tu hành!" Không phải nói Thánh Nhân thì không thể vì mình tranh giành lợi ích. Chuyện như vậy, phàm là chúng sinh hữu tình, đều không có cách nào làm được – Chính là Thiên Đế như Ngài cũng không làm được! Chỉ bất quá, trong khi mưu đồ lợi ích cho bản thân, không thể không chiếu cố thiên địa, chúng sinh hữu tình thôi. Vị trí Thánh Nhân – Bản ý là thiên địa cho Thánh Nhân một phần vinh quang! Đừng để đến cuối cùng, người đáng lẽ là đại công đức Thánh Nhân lại trở thành đạo tặc trong miệng chúng sinh, biến vinh quang thiên địa ban cho thành một chỗ nhơ bẩn. Ngay lúc Thiên Đế trầm ngâm suy tư. Cạch – Cạch – Cạch – ... Một tràng tiếng bước chân truyền đến. Ngay sau đó, Đông Mai, một trong tứ hoa tiên Tùy thị, dẫn Bạch Trạch đến Liên Hoa Trì. Khom người thi lễ. Thần sắc Đông Mai cung kính: "Bệ hạ, Hữu Tướng Bạch Trạch đã đến." Sau khi nói xong. Đông Mai liền dời thân thể sang một bên. Bạch Trạch tiến lên, cung kính hướng Thiên Đế trong đình thi lễ cúi đầu. Lãng Thanh Đạo: “Thần, Bạch Trạch, tham kiến bệ hạ!” Đợi đến khi Bạch Trạch hành lễ xong, để hắn đứng dậy. Trong đình, đôi mắt vàng bình tĩnh của Thiên Đế rơi xuống trên người Bạch Trạch. Ngài tùy ý mở miệng nói: "Lượng kiếp hạ màn kết thúc, nhưng nhiệm vụ của Thiên Đình vẫn chưa kết thúc." "Tiếp tục dựa theo thiên quy, thiên điều, chư pháp của Thiên Đình, thực hiện hết chức trách của chúng tiên Thiên Đình." "Chỉ bất quá –" "Khoảng thời gian này cũng là thời gian tu hành tốt nhất, đối với chúng tiên có thiên chức trong người, cũng không công bằng." "Cho nên –" "Trong một Nguyên hội này, phàm là giữ vững cương vị, không chối từ khó nhọc thực hiện thiên chức, một ngàn năm sau, trẫm sẽ một mình giảng đạo cho bọn họ một ngàn năm!" Nghe vậy. Bá – Trong mắt Bạch Trạch lóe lên một đạo tinh quang. Sau đó, vẻ mặt thành thật hành lễ: "Cẩn tuân pháp chỉ của bệ hạ!" Dừng một chút. Sau khi Thiên Đế hơi trầm ngâm, suy nghĩ khẽ động, từng quyển từng quyển sách Ngài tự tay biên soạn, cứ vậy rơi xuống trước mặt Bạch Trạch. Ngài tiếp tục nói: "Những sách này –" "Chính là do trẫm tự tay biên soạn, ẩn chứa tinh túy Văn Đạo, dẫn dắt chúng sinh hữu tình hướng đến đạo lý." "Đồng thời còn ẩn chứa diệu pháp do trẫm lấy khí vận Văn Đạo làm căn cơ, tổng hợp thiên địa chính khí, thanh khí, lực lượng quy tắc sáng tạo ra, một loại mà chúng sinh đều có thể kiêm tu." "Nếu ngươi có thể thông ngộ tinh túy trong sách, học được một loại diệu pháp Văn Đạo này." "Ngươi có thể nhờ đó mà lập ra một phương đại giáo, hội tụ khí vận Văn Đạo, đạt được một phần công đức thiên đạo không kém gì Thánh Nhân đại giáo." Dừng lại một chút. Thiên Đế tiếp tục nói: "Nếu thành." "Về sau, cái mưu đồ có liên quan đến Phục Hi, ngươi có thể đạt được nhiều lợi ích hơn!" "Nếu không thành." "Vậy những gì ngươi có được, sẽ ít đi rất nhiều!" "Có thể đạt được bao nhiêu, đều xem cơ duyên của ngươi." Trong khi nói chuyện. Thiên Đế yên lặng tính toán một chút thời gian trong lòng. Lại lần nữa nhắc nhở Bạch Trạch: “Thời gian lập giáo nhất định phải hoàn thành trong ba Nguyên hội, quá ba Nguyên hội, cơ duyên này không có duyên với ngươi, trẫm sẽ để người khác đi hái!” Nghe vậy. Bạch Trạch vẻ mặt nghiêm túc bái lạy: "Thần, nhất định cố gắng, không phụ sự kỳ vọng của bệ hạ!" Nhẹ gật đầu. Thiên Đế không tiếp tục nói nhiều về chuyện này. Cũng không cần thiết phải chỉ điểm thêm – Dù sao, mật mã thu hoạch cơ duyên này, đều đã bày ra trước mặt Bạch Trạch. Hắn chỉ cần nghiên cứu một chút, đọc hiểu những cuốn sách này, từ đó lĩnh ngộ ra diệu pháp Văn Đạo mà Ngài giấu trong đó, là có thể nhờ đó lập giáo. Thậm chí, Văn Đạo chi tổ như Ngài còn đứng ra đỡ, đồng thời sẽ giúp hắn trấn áp phần khí vận đại giáo kia. Khác gì Ngài trực tiếp nhét cơ duyên vào miệng Bạch Trạch. Nếu như vậy mà hắn vẫn không nuốt trôi – Thì đó chính là vấn đề của Bạch Trạch, chứ không phải do chủ tử như Ngài không đủ rộng rãi. “Oa Hoàng mấy năm nay sáng tạo ra vô số chủng tộc hậu thiên." Thiên Đế vừa cầm chén trà lên vừa tiếp tục an bài những việc Bạch Trạch cần làm: "Trong những năm tháng sau đó, ngươi đích thân đi quan sát những chủng tộc hậu thiên này." "Từ đó chọn ra một nhóm –" "Chủng tộc có tính mềm dẻo cao, còn có tiềm năng, có thể nhân giống và bồi dưỡng các chủng tộc hậu thiên nhanh hơn, sắp xếp đặc điểm, năng khiếu, ưu thế của nhóm chủng tộc hậu thiên này ngươi đã chọn, biên tập thành sách, trực tiếp nhập vào hồ sơ tiên cung của Thiên Đình!" "Chuyện quan trọng –" "Ngươi tự mình biên soạn phần hồ sơ này, nhất định phải cẩn thận, tỉ mỉ, không được qua loa chút nào!" Dừng một chút. Mắt vàng của Thiên Đế có chút lấp lánh. Lại mở miệng nói: “Khi quan sát –” “Ngươi hãy nhìn nhiều hơn vài lần Nhân tộc ở tân Đông Hải đi!” Thiên Đế đang chuẩn bị cho việc nhân đạo đại hưng sắp tới. Tuy các tiên tộc cũng nằm trong chúng sinh nhân đạo – Nhưng trải qua mấy lần lượng kiếp, bắt đầu từ khi khai thiên tích địa, sau hưng thịnh rồi đến đại diệt tuyệt, các tiên tộc đã mất đi khả năng trở thành mục tiêu cho nhân đạo hưng thịnh lần này. Các tộc hậu thiên mới là mục tiêu của lần nhân đạo đại hưng này! Mà câu nói cuối cùng này – Chính là Thiên Đế Ngài, ban cho Nhân tộc một chút thiên vị. Như vậy, đã là cực hạn. Ngoài đình. Bạch Trạch lại một lần nữa vẻ mặt thành thật lĩnh mệnh: "Cẩn tuân pháp chỉ của bệ hạ!" Đặt chén trà trong tay xuống. Thiên Đế mở miệng: "Tạm thời chỉ có những việc này, ngươi có thể lui." Nếu là ngày thường. Bạch Trạch nghe bệ hạ mình nói xong câu kia, thì đã hành lễ cáo lui rồi. Nhưng hôm nay thì khác. Hắn do dự một chút. Lại lần nữa cúi đầu: "Bệ hạ –" "Thần cả gan muốn hỏi thăm một chút, tả tướng Phục Hi hiện tại… như thế nào?" Lông mày nhíu lại. Trên mặt Thiên Đế thoáng qua vẻ kinh ngạc nhìn về phía Bạch Trạch – Cũng hay. Phục Hi, cô em gái ruột không quan tâm tình hình ca ca mình, mà ngươi, Bạch Trạch lại quan tâm? Nhưng vừa nghĩ tới hai người Bạch Trạch và Phục Hi vốn có mối giao hảo chí giao. Thiên Đế lại cảm thấy bình thường. Cười nói: "Yên tâm, tả tướng hết thảy đều mạnh khỏe, ngươi mau xuống dưới cũng được!" Nghe được Thiên Đế trả lời. Thần sắc Bạch Trạch buông lỏng. Hành lễ cáo lui: “Cẩn tuân pháp chỉ của bệ hạ!” “Thần, Bạch Trạch, cáo lui.” Nhìn Bạch Trạch mang theo thư tịch rời đi. Đôi mắt vàng của Thiên Đế hơi nheo lại – Về mưu đồ cơ duyên của Phục Hi, trong lòng Ngài nảy ra thêm chút ý nghĩ mới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận