Ta, Vững Vàng Kim Ô, Chỉ Muốn Cưới Vợ Sinh Hoạt !

Chương 155: Côn Bằng: Không cho phép có người đối với ta nói chuyện lớn tiếng!

Chương 155: Côn Bằng: Không cho phép ai đối với ta nói chuyện lớn tiếng! Thông Thiên phô diễn một phen, khiến trong đại điện một đám đại thần thông giả đều có chút im lặng —— Đúng là vậy. Mặc dù bọn hắn so với mười hai Tổ Vu thì nhỏ yếu hơn rất nhiều, nhưng ba huynh đệ nhà người ta thì đúng là không cần lo lắng. Lão Tử có thái cực đồ, Nguyên Thủy có cờ Bàn Cổ, Thông Thiên có Tru Tiên kiếm trận, đều là chí bảo đại sát khí hàng đầu. Đối đầu với mười hai Tổ Vu thì đúng là không sợ chút nào. Nhìn vẻ mặt không cam lòng của Thông Thiên. Phù Quang lộ vẻ áy náy. Sau đó hướng về phía tam thanh chắp tay thi lễ: “Ba vị đạo hữu, lần này là bần đạo có chút lỡ lời, xin hãy tha thứ!” Nghe được lời nói tràn đầy áy náy này của Phù Quang. Trên bàn tiệc, Thông Thiên vốn còn có chút không cam lòng, sắc mặt cũng dịu lại. Đáp lễ xong, Thông Thiên mở miệng nói: “Không sao.” “Vậy mời đạo hữu thứ lỗi, là bần đạo thất thố.” Sau khi Thông Thiên nói xong. Nguyên Thủy và Lão Tử ở bên cạnh hắn đều nhẹ gật đầu. Nguyên Thủy cũng nể tình đáp lời của Phù Quang. Mở miệng nói: “Tính Thông Thiên nóng nảy, hắn vô ý mạo phạm, Phù Quang Đạo Hữu cũng xin thứ lỗi.” “Mười hai Tổ Vu chi lưu kia, dù tự xưng là Bàn Cổ chính tông, nhưng đích thật là bọn man di không biết số trời, đề nghị của đạo hữu, đối với các vị đạo hữu khác, chúng sinh Phổ La đúng là trúng tim đen, không sai chút nào.” Lời nói này của Nguyên Thủy, ngữ khí thì rất bình thản, nhưng ý tứ trong lời nói lại thể hiện sự cao ngạo của tam thanh không hề nghi ngờ. Mười hai Tổ Vu tự xưng là Bàn Cổ chính tông sao? Vậy các ngươi tam thanh chính là thật chính tông à? Lảng tránh mũi nhọn, đối với các đạo hữu khác, chúng sinh Phổ La là trúng tim đen? Không nhắc đến bản thân các ngươi, chẳng phải là nói tam thanh các ngươi lợi hại hơn tất cả bọn họ, so với bọn họ không tầm thường hơn sao? Nguyên Thủy vừa dứt lời. Sắc mặt đám đại thần thông giả trong điện trong nháy mắt trở nên khó coi, các tộc trưởng của từng tiên thiên chủng tộc cũng nổi lên bất mãn trong lòng. Sao thế? Ngoài các ngươi tam thanh ra thì những tu sĩ, chúng sinh khác đều là rác rưởi cả à? Được thôi được thôi, biết tam thanh các ngươi cao ngạo lắm rồi, nhưng làm như thế có phải quá coi thường người khác không vậy? Chúng tiên trong lòng đều có bất mãn. Nhưng đối với điều này, mặc kệ là Nguyên Thủy hay Lão Tử, Thông Thiên, đều không để trong lòng. Nguyên Thủy có thể không biết lời mình nói rất tổn thương người khác sao? Lão Tử và Thông Thiên có thể không biết những lời này sẽ khiến chúng tiên khó chịu sao? Đương nhiên là bọn họ biết chứ. Nhưng tam thanh thì không quan tâm! Có ai khó chịu thì tiến lên đây lý luận một phen, hoặc trực tiếp tới đánh một trận thử xem? Tất cả mọi người có mặt ở đây, ngoài Phù Quang đạo nhân ra thì tam thanh chẳng sợ ai cả! Ngay cả Phù Quang đạo nhân, chờ bọn tam thanh tìm hiểu thấu đáo hồng mông tử khí, chứng đạo thành thánh rồi, còn sợ cái gì nữa? Cho nên, sự cao ngạo của tam thanh lúc này là hoàn toàn có cơ sở! Cũng không thèm để ý lời nói có vẻ khách khí nhưng thực chất cao ngạo đến cực điểm của Nguyên Thủy. Phù Quang chỉnh trang lại thân mình. Nhìn về phía tất cả tân khách trong đại điện: “Hỉ sự của bần đạo đã xong.” “Bây giờ rất nhiều công việc coi như tạm thời kết thúc!” “Tiếp theo đây…” “Nếu chư vị khách nhân có chuyện quan trọng, trước tiên có thể rời đi.” “Nếu không có chuyện quan trọng, cũng có thể tạm thời ở lại, bần đạo muốn mời các vị đạo hữu luận đạo một phen, chư vị khách nhân không ngại nghe thử, có lẽ có thu hoạch.” “Đây cũng là chút tâm ý của bần đạo dành cho chư vị khách nhân!” Nghe lời của Phù Quang. Vẻ mặt của đám đại thần thông giả đều lộ vẻ mong chờ. Phía dưới chúng tiên cũng lộ vẻ kinh hỉ. Đồng thời, họ cũng tạm thời quên đi lời nói vừa rồi của Nguyên Thủy. Không quên thì cũng chịu, tu vi không đánh lại, tương lai cũng không đánh lại, bối cảnh cũng không đấu lại. Ngoại trừ nhẫn nhịn ra thì chẳng còn cách nào khác. Thông tri cho chúng tiên một tiếng. Ánh mắt Phù Quang chuyển hướng về đám đại thần thông giả. Cười nói: “Các vị đạo hữu!” “Bần đạo xin múa rìu qua mắt thợ trước một phen!” “Xin mời chư vị nể mặt, đến nghiên cứu thảo luận!” Nghe người được mệnh danh là đệ nhất nhân dưới thánh nhân là Chúng Tinh chi Chủ nói như vậy. Mặc kệ là tam thanh hay những đại thần thông giả khác, đều lộ vẻ hài lòng. Sau đó, nhao nhao lên tiếng: “Phù Quang Đạo Hữu quá lời rồi.” “Đạo hữu thịnh tình mời, sao dám không theo?” “Rất tốt!” “Đạo hữu cứ tự nhiên!” “……” Một đám đại thần thông giả đáp lời. Phù Quang hài lòng gật đầu, cũng không khách sáo nữa. Trực tiếp thả ra từng đóa đạo hoa trên đỉnh đầu, dẫn dắt nhiều đại đạo viên mãn cộng hưởng theo, phát ra đạo âm du dương khiến người say mê. Trong chớp mắt, sau lưng Phù Quang, có trăm hoa văn đạo đua nở, diễn hóa cảnh tượng chúng sinh tập văn làm mực, vượt qua núi sách, tranh tài nơi biển học. Lại có vô tận biển lửa cuồn cuộn, phảng phất có thể đốt cháy cả trời đất dị tượng kinh khủng. Lại có thời không vô tận hiện ra, trong đó lơ lửng vô số đại thiên giới, tiểu thiên giới, trung thiên giới, vô số thế giới, thiên địa khác biệt về tầng cấp, khung cảnh! …… Lúc này, Phù Quang dùng sức một người bao trùm toàn bộ Kim Ô Cung vào vô vàn chân ý đại đạo. Thấy một lần cảnh tượng Phù Quang gây ra. Đông đảo đại thần thông giả cũng không cam lòng thua kém: tam thanh diễn đạo, xung quanh khí thanh bốc lên. Tiếp Dẫn đạo nhân và Chuẩn Đề đạo nhân trang nghiêm, kim thân rực rỡ. Nữ Oa xung quanh tạo hóa huyền diệu lưu chuyển… Các đại thần thông giả trong điện đều đang diễn hóa đại đạo của riêng mình, đều đang dùng đạo âm truyền đạo, đồng thời cũng cầu đạo. Phía dưới các khách nhân và quần tiên Kim Ô Cung đều chìm đắm trong cảnh tượng chân ý đại đạo cộng minh, được tạo ra do đám đại thần thông giả diễn đạo, giảng đạo, cầu đạo. Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó tại Bắc Minh Hải, bên trong một đạo tràng nhỏ được bao phủ bởi một đại trận ẩn nấp. “Ầm!” Thân thể đầy vết thương, hình tượng thê thảm của Côn Bằng từ trong không gian rơi ra, xuất hiện ở đạo tràng bí ẩn này. “Khụ khụ khụ…” Vừa mới xuất hiện. Côn Bằng đã không kìm được mà phun ra tiên huyết, vẻ mặt âm tàn: “Đáng chết Minh Hà!” “Đáng chết mười hai Tổ Vu!” “Còn có dư nghiệt tiên đình!” “Các ngươi cứ chờ đấy cho bản tọa, ngày bản tọa luyện hóa được hồng mông tử khí, chứng đạo thành thánh, mọi sỉ nhục sẽ đòi lại hết!” “Thề không bỏ qua!” Sau một hồi gào thét. Ngọn lửa giận trên mặt Côn Bằng dần tắt đi, thay vào đó là cuồng hỉ. Hắn cất tiếng cười lớn: “Ha ha ha…” “Cuối cùng thì bản tọa cũng có được cơ duyên thành thánh.” “Chứng đạo thành thánh, ngoài ta còn ai?” “Ha ha ha…” “Đợi đến khi bản tọa chứng đạo thành thánh, tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào đối với bản tọa nói chuyện lớn tiếng!” “Ha ha ha…” Hồng mông tử khí đã vào tay. Đồng thời lại còn tình cờ vượt qua được sát kiếp vì hồng mông tử khí gây ra. Tuy quá trình không mấy suôn sẻ, bản thân còn bị trọng thương. Nhưng dù sao cũng thành công vượt qua. Cho nên lúc này, Côn Bằng trong lòng vừa thoải mái, nhẹ nhõm lại vừa tràn đầy chờ mong, tất cả đều lộ rõ trên mặt! ... Thời gian thấm thoắt trôi qua. Chỉ chớp mắt, đã qua ngàn năm. Hôm đó, trước cửa Kim Ô Cung trên Thái Dương Tinh, Bạch Trạch cùng những người khác đang tiễn đưa từng nhóm đại thần thông giả kết thúc luận đạo và thu hoạch được những kết quả đáng giá cùng đông đảo tân khách. Cùng lúc đó, tại đình viện Phù Tang, bên cạnh Hi Hòa, Thường Hi cùng Phục Hi- đại trưởng lão của Kim Ô Cung, Phù Quang đang đặc biệt chiêu đãi hai vị quý khách đã không tiếc hao tổn mà mang tặng quà đến là Tây Vương Mẫu và Huyền Nữ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận