Ta, Vững Vàng Kim Ô, Chỉ Muốn Cưới Vợ Sinh Hoạt !

Chương 321: Nguyên Thủy: Hắn bây giờ thậm chí đều không gọi ta một tiếng huynh trưởng.

Chương 321: Nguyên Thủy: Hắn bây giờ thậm chí còn không gọi ta một tiếng huynh trưởng. Cuối cùng, Thông Thiên thu hồi ánh mắt của mình, chung quy là không đem những lời trong lòng nói ra. Trong lúc nhấc tay, hắn lại lần nữa đánh ra một đạo pháp chỉ Thánh Nhân, đem Cơ Hiên Viên cùng Xi Vưu cùng là hai nhân vật chính trong vòng thứ ba của sự nghiệp lớn nhân đạo, thông báo đến chỗ Đa Bảo ở Cửu Lê Quốc. Sau đó, Thông Thiên chính là không còn quản nhiều nữa…
Một bên khác. Nguyên Thủy ở đại điện Ngọc Thanh, thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía đại điện Thượng Thanh, thở dài một hơi: "Ai!"
Vòng thứ ba sự nghiệp lớn nhân đạo này xuất hiện hai nhân vật chính, hắn cũng không dự kiến tới. Cùng với ánh mắt đối diện của Thông Thiên, trên thực tế Nguyên Thủy trong lòng đã làm tốt chuẩn bị, chỉ cần Thông Thiên mở miệng, một vòng cơ duyên sự nghiệp lớn đại hưng nhân đạo này, Xiển giáo của hắn sẽ nhường. Dù sao cũng là Tam đệ cùng mình trưởng thành từ nhỏ tới lớn, dù là sau khi thành thánh, giữa huynh đệ đã có một khoảng cách. Nhưng mà Tam Thanh vốn là một thể, Nguyên Thủy vẫn là quan tâm đệ đệ của mình! Tất cả đều dễ nói chuyện. Chỉ cần Thông Thiên mở miệng, không cần phải nói quá nhiều, dù là Thông Thiên chỉ cần mở miệng gọi hắn một tiếng huynh trưởng, vậy là đã đủ rồi. Kết quả thế nào? Tam đệ quả thực là tính tình ngày càng khó dạy bảo, bây giờ đến gọi một tiếng huynh trưởng cũng không muốn kêu à!
Nghĩ đến đây, Nguyên Thủy hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra chút bất mãn. Cuối cùng, đưa tay cũng là cho Quảng Thành Tử một đạo pháp chỉ Thánh Nhân, sau khi thông báo tình huống xong, ánh mắt bình tĩnh mà đạm mạc. Trong lòng của hắn trầm ngâm: “Thôi.”
“Nếu hắn không cần ta, người huynh trưởng này hỗ trợ, ta cũng không cần phải làm khó dễ đệ tử mà đi giúp hắn thành toàn.”
“Vậy để ta xem thử.”
“Những năm gần đây, hắn có bao nhiêu tiến bộ rồi.”
Mang theo ý nghĩ như vậy, trong pháp chỉ Thánh Nhân Nguyên Thủy cho Quảng Thành Tử, còn có thêm một câu, toàn lực ứng phó, không cần lo lắng. Câu nói kia vốn là Nguyên Thủy nhắc nhở Quảng Thành Tử, không cần kiêng kỵ quan hệ của hắn cùng Thông Thiên. Nguyên Thủy tin tưởng, Quảng Thành Tử có thể hiểu ý của hắn…
Cửu Lê Quốc. Từ khi Đa Bảo ở Cửu Lê Quốc quan sát Xi Vưu đến nay, một vài đệ tử hạch tâm của Tiệt giáo cũng đi theo Đa Bảo tới đây, đã có những cống hiến không nhỏ trong việc làm cho Cửu Lê Quốc phát triển lớn mạnh. Bây giờ, khi biết sư huynh nhà mình, cùng với tên đệ tử đại gian xảo của Xiển giáo kia - Quảng Thành Tử, đồng thời đưa ra lựa chọn, đám đệ tử Tiệt giáo đều có chút mông lung. Trong lúc nhất thời, cũng không biết nên làm gì. Dù sao một vòng sự nghiệp lớn đại hưng nhân đạo có hai nhân vật chính, tình huống này rõ ràng có chút không hợp lý. Duy nhất bình tĩnh cũng chỉ có Đa Bảo. Nếu hắn chọn sai, vậy thì Đa Bảo hắn cũng coi như là có một đệ tử làm hắn hài lòng, cũng là vì Tiệt giáo khai chi tán diệp, hơn nữa Xi Vưu cũng có tư chất đại hiền, bồi dưỡng lớn lên cũng sẽ không kém. Chỉ là được ít chút, nhưng làm sao cũng sẽ không thua thiệt. Nếu như lựa chọn của hắn không sai, vậy thì không còn gì tốt hơn. Cũng may, đám đệ tử Tiệt giáo cũng không phải lo lắng quá lâu, pháp chỉ của Thông Thiên Thánh Nhân đã đến.
Thấy Đa Bảo đón lấy pháp chỉ Thánh Nhân, một đám đệ tử Tiệt giáo vội vàng vây quanh Đa Bảo: “Đại sư huynh, lão sư pháp chỉ nói như thế nào?”
“Chúng ta là thua hay thắng?”
“Nhất định là thắng rồi.”
“Đại sư huynh tự mình chọn ra minh chủ đại hiền, sao lại sai được?”
“Đúng là như thế!”
“……”
Nghe lời khích lệ của các sư đệ sư muội xung quanh, Đa Bảo mặt tươi cười, trầm ổn như cũ, cũng không vì vậy mà tự cao tự đại. Hắn mở miệng nói: “Lão sư pháp chỉ nói rõ, đồ nhi Xi Vưu của ta chính là một trong các nhân vật chính của sự nghiệp lớn đại hưng nhân đạo vòng này.”
Nghe được chính miệng Đa Bảo xác nhận, tất cả đệ tử Tiệt giáo ở đây đều reo hò, từng người cười lớn khen ngợi Đa Bảo: “Đại sư huynh không hổ là đại sư huynh, quả thật không có chọn sai, thật là điển hình của Tiệt giáo ta!”
“Thật không hổ là đại sư huynh!”
“Có đại sư huynh ở đây, lũ ngụy quân tử Xiển giáo kia đừng hòng lật nổi sóng gió gì.”
“Đúng thế đúng thế!”
“……”
Thấy mọi người vui vẻ, cũng không chú ý tới điểm yếu trong lời hắn nói, Đa Bảo không khỏi cười nhắc nhở: “Không nên vui mừng quá sớm.”
“Thắng bại bây giờ chỉ mới bắt đầu, vui vẻ lúc này vẫn còn sớm.”
“Tuy rằng đồ nhi Xi Vưu của ta là một trong những nhân vật chính của sự nghiệp lớn đại hưng nhân đạo lần này, nhưng cũng tương tự, lựa chọn của Quảng Thành Tử cũng không sai, Cơ Hiên Viên đệ tử của hắn, đồng dạng cũng là một trong các nhân vật chính lần này!”
“Nói cách khác.”
“Một vòng sự nghiệp lớn đại hưng nhân đạo này có hai nhân vật chính!”
“Cuộc đọ sức giữa chúng ta và đệ tử Xiển giáo, từ giờ phút này, mới chính thức bắt đầu.”
Nghe Đa Bảo nói xong, một đám đệ tử hạch tâm của Tiệt giáo đều là vẻ mặt ngơ ngác, sau đó mọi người đều lộ vẻ nghiêm túc. Không có gì khác, những đệ tử Tiệt giáo bọn họ cùng đám người Quảng Thành Tử của Xiển giáo không ưa nhau, đã là trạng thái bình thường. Lần này sự tình lại dính đến sự nghiệp lớn đại hưng nhân đạo, chẳng khác gì đem ma sát trong lời nói thường ngày trực tiếp phóng tới tranh đấu đạo thống, tranh đấu mặt mũi Thánh Nhân. Như vậy thì không ai muốn thua cả, đám đệ tử hạch tâm của Tiệt giáo đã cảm nhận được áp lực cực lớn. Tiếp đó chính là đánh cược vào mặt mũi của Tiệt giáo, mặt mũi của lão sư mình, mặt mũi của cả nhóm người, để cùng đám người Quảng Thành Tử tranh đấu. Thấy sắc mặt chăm chú của sư đệ sư muội, Đa Bảo cũng không gây thêm áp lực cho bọn họ, mà là mở miệng nói: “Mau đi chuẩn bị đi!”
“Lần này can hệ trọng đại, quyết không thể qua loa.”
“Đồng thời…”
“Cũng phải ước thúc tốt môn hạ ngoại môn, đệ tử ký danh, và đạo thống Tiệt giáo mà các ngươi truyền xuống trong khoảng thời gian gần đây.”
“Không được làm loạn.”
“Ta cảm thấy sự nghiệp lớn đại hưng nhân đạo lần này vô cùng không đơn giản, chỉ sơ ý một chút là có thể phạm vào điều cấm kỵ, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả lão sư ra mặt cũng chưa chắc đã cứu được chúng ta!”
Nghe Đa Bảo căn dặn, đám đệ tử Tiệt giáo đều ngẩn ra một chút, sau đó dùng sức gật đầu. Những người ở đây đều là đệ tử hạch tâm. Bọn họ đã từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng khi Thiên Đình cùng Vu tộc lúc ấy còn rất cường đại, tàn sát bừa bãi ở giữa trời đất Hồng Hoang. Đồng thời, bọn họ cũng đã tận mắt chứng kiến vị Thiên Đế bệ hạ chí cao vô thượng mấy lần ra tay giáo huấn Thánh Nhân. Nào dám làm loạn, làm hỏng sự nghiệp lớn đại hưng nhân đạo do Thiên Đế bệ hạ quyết định? Có biết hay không, Hồng Hoang này là thiên của ai? Là thiên của Thiên Đế! Lão sư của bọn họ đúng là một trong những người cường đại nhất của Thánh Nhân, nhưng dưới thước của Thiên Đế thì cũng phải tuân theo quy củ. Cho nên tất cả đệ tử hạch tâm của Tiệt giáo đều không ai không để lời dặn của Đa Bảo trong lòng! Bọn họ cũng biết, rất nhiều đệ tử ngoại môn, đệ tử ký danh của Tiệt giáo, tay chân không được sạch sẽ cho lắm, chỉ bất quá, bình thường mọi người huynh đệ tình cảm tốt, cũng cho qua, mở một mắt nhắm một mắt coi như xong. Nhưng mà tình huống hiện giờ khác biệt. Lại thêm việc có đại sư huynh phân phó, nên thế nào cũng phải ước thúc tốt những đệ tử còn lại trong vòng sự nghiệp lớn đại hưng nhân đạo này.
Rất nhanh, sau khi thương nghị với Đa Bảo, đông đảo đệ tử hạch tâm của Tiệt giáo, nhao nhao mang theo nhiệm vụ của Đa Bảo rời khỏi Cửu Lê Quốc. Mà Đa Bảo ở lại Cửu Lê Quốc, thì chính thức bắt đầu dạy bảo Xi Vưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận