Ta, Vững Vàng Kim Ô, Chỉ Muốn Cưới Vợ Sinh Hoạt !

Chương 159: Vu tộc còn tại ra trang!

Chương 159: Vu tộc lại bắt đầu gây sự! Hi Hòa đặt câu hỏi. Khiến Phù Quang ngẩn người một chút —— Đối sách? Hắn, Phù Quang, luôn ôn tồn lễ độ, thản nhiên, không thích tính toán, quang minh chính đại, lấy chân thành đối đãi người, trong lòng làm gì có loại đối sách hại người? Nếu có những hành động đó thì cũng chỉ là Phục Hi cùng Bạch Trạch hai kẻ mưu trí nghĩ ra, là hành động cá nhân mà thôi. Huống chi, đối mặt với mười hai Tổ Vu và Vu tộc —— Đám người này căn bản không hề để ý đến kế hoạch và sắp xếp của ngươi, chúng chỉ nhắm đúng một mục tiêu, rồi hung hãn xông đến giết, kiểu gì đối sách cũng sẽ không có tác dụng quá lớn. Bởi vì khi mười hai Tổ Vu đã nhắm mục tiêu thì trong đầu chỉ có một suy nghĩ —— Hoặc là ta đánh chết ngươi, hoặc là ngươi đánh chết ta! Đồng thời bọn chúng thật sự có thực lực liều mạng trên người, mưu kế đối sách đều vô dụng. "Không cần đối sách ——" Buông cây bút trong tay. Bàn tay lớn của Phù Quang ôm lấy Hi Hòa dịu dàng như nước, kéo vào lòng. Một tay ôm, một tay thưởng thức mặt trăng lớn. Tiếp tục nói: "Giao đấu với mười hai Tổ Vu, đối sách nào cũng vô dụng cả." "Cái đám mọi rợ đó ——" "Trong đó thật có một hai người có chút đầu óc nhưng chắc chắn là không nhiều!" "Bình thường thì còn đỡ, chúng nó còn biết phối hợp để tiến hành chút mưu đồ." "Nhưng lần trước thảm bại dưới tay vi phu, e rằng mỗi một tên đều lửa giận ngút trời, đã sớm làm cho chút ít đầu óc vốn đã không nhiều của chúng bị mờ mịt cả rồi." "Tiếp theo đây sẽ là một trận đại chiến không thể tránh khỏi ——" "Mười hai Tổ Vu sẽ dẫn Vu tộc, không hề che giấu mà tấn công thẳng vào tinh không." "Đối mặt với loại đối thủ thẳng thắn như vậy, ngoài việc chuẩn bị đầy đủ cho đại chiến, thì không còn đối sách nào khác." Nằm trong ngực Phù Quang. Đôi mắt đẹp của Hi Hòa như nước, gương mặt xinh xắn hơi ửng hồng. Suy nghĩ một chút lời phu quân nói, nàng khẽ gật đầu thừa nhận —— Xác thực. Với phong cách trước sau như một của mười hai Tổ Vu và Vu tộc, trực tiếp đánh lên tinh không, có lẽ đó là điều bọn chúng có thể làm được nhất. "Không cần lo lắng." Trong tay, mặt trăng lớn không ngừng biến đổi hình dạng. Giọng Phù Quang nhẹ nhàng: "Tuy đối sách không có tác dụng." "Nhưng chuẩn bị thì có thể ——" "Vi phu sớm đã biết sẽ có một trận chiến như thế này, nên đã sớm chuẩn bị trước rồi, phu nhân không cần lo lắng!" Nghe Phù Quang nói vậy. Đôi mắt long lanh của Hi Hòa liếc xéo hắn một cái, rồi không còn lo lắng nữa. Xem ra —— Phu quân của nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến với mười hai Tổ Vu và Vu tộc. Nếu không —— Tính tình hiếu chiến này của hắn sẽ không bình tĩnh được như vậy. Bạch Hạt nàng lo lắng mà! ... Mười hai Tổ Vu trở về. Vốn đã suy yếu một thời gian, Vu tộc lại khôi phục dáng vẻ phách lối như xưa —— Trong khoảng thời gian hai nguyên hội này, những cảnh tượng hỗn loạn trong tứ hải bát hoang lại một lần nữa tăng lên đến cực điểm! Trước đây, thừa dịp mười hai Tổ Vu không có ở đây, vạn tộc đã gây ra không ít phiền phức cho Vu tộc, những cường tộc bị tổn thất, trong khoảng thời gian hai nguyên hội ngắn ngủi này đã phải trả một cái giá thê thảm. Từng chủng tộc một triệt để biến mất khỏi hồng hoang hoàn vũ. Như thể đã bị diệt vong hoàn toàn! Vô số sinh linh vẫn lạc, nhiều chủng tộc tuyệt diệt trên đại địa hồng hoang. Kết quả, trong khoảng thời gian hơn hai nguyên hội ngắn ngủi này —— Khí tức kiếp sát của lượng kiếp kỷ nguyên này, tăng vọt lên gấp mấy lần không thôi! Mà Vu tộc trưởng thành, sau khi đạt đến một trình độ nhất định sẽ bắt đầu sử dụng trọc khí và kiếp sát khí. Cho nên, kiếp sát khí tăng vọt cũng đồng thời mang đến cho thế lực của Vu tộc, một sự lớn mạnh trở lại! Bây giờ, trong hồng hoang hoàn vũ —— Những đại thần thông giả có thể đối đầu với Vu tộc một phen, sau khi được chủ tinh tú Kim Ô Cung đặc biệt nhắc nhở một lượt, đã chọn cách né tránh Vu tộc, không còn ra tay giao đấu với Vu tộc nữa. Vạn tộc cũng làm như vậy. Chỉ có điều, Vạn tộc thế lớn, nghiệp lớn —— Cho dù trốn đông trốn tây, thì vẫn cứ thường xuyên, cứ một khoảng thời gian, lại có một chủng tộc tung tích hoàn toàn tuyệt diệt trong tứ hải bát hoang! Trong tuyệt vọng và hoảng loạn. Vạn tộc tất cả mọi người —— Đều đang mong chờ Kim Ô Cung ở trên tinh không, sẽ gửi lời mời tham gia tới bọn họ. Chỉ cần Kim Ô Cung mở lời, rất nhiều chủng tộc thậm chí có thể không cần đề bất kỳ điều kiện gì cũng sẵn sàng tham gia, chờ chủ tinh tú phân việc. Chỉ có điều, không ai ngờ rằng —— Kim Ô Cung, một trong những thế lực bá chủ trong hồng hoang hoàn vũ, cao ngất trên thái dương tinh, chỉ biến tinh không vô ngần thành đại bản doanh, lo kinh doanh mà thôi. Đối với chiến loạn trong tứ hải bát hoang, không hề có chút dấu hiệu nào cho thấy họ sẽ xuất thủ tranh bá cùng Vu tộc. Còn nói đến việc vạn tộc đang chờ thư mời sao? Điều đó còn không có cái bóng, ngay cả chút tin tức nào cũng không có. Hàng loạt tình huống kết hợp lại. Khiến Vu tộc vốn dĩ đã hoành hành bá đạo, mà theo như chúng cảm thấy thì đã bị kìm hãm một thời gian, trở nên càng thêm phách lối và bá đạo. Nghiệp sát đang không ngừng tích lũy. Sát khí đang không ngừng hội tụ. Trong tình cảnh đó, tất cả sinh linh hồng hoang đều dần dần rơi vào trạng thái hoảng loạn, tuyệt vọng mất phương hướng. ... Côn Lôn Sơn. Tam Thanh nhìn thấy khí tức kiếp sát bốc lên giữa trời đất, đều cau mày không vui. Lão Tử không nói một lời. Ông có thái độ thờ ơ và khinh thường đối với mười hai Tổ Vu và Vu tộc. Dù sao bây giờ mười hai Tổ Vu và Vu tộc vẫn chưa đụng đến lợi ích của Tam Thanh, càng chưa chạm đến lợi ích của ông ta! Không liên quan đến mình, đương nhiên ông không quan tâm. Nguyên Thủy nhíu mày. Ông không hề giấu diếm sự khó chịu đối với Vu tộc. Thỉnh thoảng lại nghe Nguyên Thủy phê bình Vu tộc: "Không biết số trời, không tu đức hạnh, thô bỉ mọi rợ, quả thực làm nhục danh hiệu chính tông Bàn Cổ!" Nếu không phải vì Vu tộc là nhân vật chính trong lượng kiếp, cộng thêm phúc phận thiên địa ban tặng, e rằng Nguyên Thủy đã không thể nhịn được mà ra tay trừng phạt Vu tộc một phen. Thông Thiên cũng khó chịu. Nhìn Vu tộc hoành hành bá đạo, trong lòng hắn luôn có ý nghĩ muốn so tài với mười hai Tổ Vu, xem ai mới thực sự là chính tông Bàn Cổ. Đồng thời, nhìn thấy chúng sinh vạn tộc gặp nạn, tính cách của chàng trai Thông Thiên hăng hái, luôn cảm khái. Nhiều lần có ý muốn vì chúng sinh vạn tộc mà ra tay, mang lại một chút hy vọng sống cho họ. Nếu không có Nguyên Thủy luôn đè nén tính khí của hắn —— Chỉ sợ Thông Thiên đã sớm xuất thủ vài lần để đối phó với Vu tộc rồi. ... Tây Côn Lôn. Tây Vương Mẫu trở về đạo tràng ban đầu của mình, đóng cửa không ra, yên tĩnh quan sát đại thế trong tứ hải bát hoang bằng Côn Lôn kính. Bên cạnh Tây Vương Mẫu. Huyền Nữ nhìn thấy sự cường thế và đáng sợ của Vu tộc hiện tại, trên mặt lộ vẻ mờ mịt. Nàng quay đầu nhìn Tây Vương Mẫu: "Nương nương, mười hai Tổ Vu và Vu tộc chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai nguyên hội đã lớn mạnh đến vậy, chủ tinh tú và chúng tiên Kim Ô Cung thực sự có thể chống đỡ được Vu tộc sao?" "Vu tộc này ——" "Lượng kiếp càng hung hiểm, bọn chúng càng cường đại. Bọn chúng càng mạnh, lượng kiếp càng nguy hiểm." "Xin thứ lỗi cho Huyền Nữ mắt vụng về ... Huyền Nữ thật sự không nhìn ra, làm sao mới có thể đủ sức chiến thắng Vu tộc ngày càng đáng sợ này." Nghe Huyền Nữ nói ra thắc mắc. Tây Vương Mẫu cau mày. Rồi lắc đầu nói: "Bần đạo cũng không biết chủ tinh tú muốn phá cục thế nào." "Vu tộc này ——" "Đúng là một đại địch khó lường!" "Chỉ có điều, Tây Côn Lôn ta bây giờ cũng đang cầu người che chở, cục diện thế này lại không thể tham dự vào được." "Chỉ hy vọng bần đạo lần này đặt cược hết tất cả ——" "Có thể đặt đúng!" Đối với Tây Vương Mẫu mà nói —— Cục diện hiện tại, đã là một canh bạc mà bà cược hết thảy. Tây Vương Mẫu đã sớm đặt tất cả của mình vào buổi yến tiệc thiên hôn và trong hai nguyên hội vừa qua, tất cả đều cược vào Kim Ô Cung, cược vào chủ tinh tú. Nếu cược đúng —— Nàng chắc chắn vượt qua đại kiếp, tương lai đại đạo cũng sẽ rộng mở! Nếu cược sai —— Thân tử đạo tiêu là cái kết chắc chắn, cũng không cần phải để ý chuyện mất cả chì lẫn chài này. Tây Vương Mẫu bây giờ không làm gì được. Chỉ có thể đóng cửa ở Tây Côn Lôn, chờ đợi thời cơ thích hợp đến, rồi gia nhập Kim Ô Cung mà thôi ... Một góc Bắc Minh Hải. Côn Bằng đang bế quan trong hành cung của mình, sau khi khỏi hẳn vết thương, giờ phút này đang cố gắng lĩnh hội, luyện hóa hồng mông tử khí ... Vô tận huyết hải. Minh Hà Lão Tổ vẫn đang chuẩn bị bố trí trận pháp, Linh Bảo cần dùng vẫn còn thiếu. Chỉ có điều, ông cũng để ý thấy sát khí biến đổi giữa trời đất. Sau khi hiểu rõ tình hình, Minh Hà mừng rỡ: "Cứ đánh đi, cứ giết đi! Ha ha ha ——" "Giết càng nhiều, sát khí càng nhiều, đại trận của lão tổ càng phát huy tác dụng, công đức thiên đạo cũng càng nhiều." "Ha ha ha ......" Đồng thời, Minh Hà Lão Tổ, người tu luyện giết chóc đại đạo, từ chiến tranh lan rộng do Vu tộc gây ra mà có thể cảm ngộ sâu sắc đại đạo giết chóc của bản thân! Có thể nói, toàn bộ hồng hoang hoàn vũ này, ngoài Phù Quang trên thái dương tinh ra, không ai thích hành vi bá đạo, tàn sát tứ phương của Vu tộc bằng Minh Hà Lão Tổ ... Hỗn loạn vẫn tiếp diễn. Vu tộc vẫn không ngừng lớn mạnh. Lượng kiếp sát khí giữa trời đất cũng dần dần đạt đến một ngưỡng mới. Lại qua vài vạn năm. Một ngày nọ, Bất Chu Sơn đã hoàn toàn biến thành sàn diễn của Vu tộc —— Tại chân núi, bên ngoài Bàn Cổ thần điện, Vu tộc có đông đảo những cường giả thực lực mạnh mẽ, thậm chí có không ít đại vu có thể sánh ngang Chuẩn Thánh, nhao nhao tề tựu ở nơi này. Các đại vu đều đang mong chờ nhìn về phía Bàn Cổ thần điện. Bọn họ chờ đợi không lâu. Ầm ầm —— Trong Bàn Cổ thần điện, từng đợt khí huyết hung thần ba động phát ra. Cảm nhận được từng đợt khí huyết hung thần cường hãn này. Các đại vu đều cuồng nhiệt: "Tổ Vu sắp ra rồi!" "Có phải chúng ta sắp đi tìm Kim Ô Cung phiền phức không?" "Đúng vậy! Sắp có chỗ đánh nhau rồi!" "Tốt quá rồi! Nắm đấm của ta, đã sớm đói khát khó nhịn!" "Ta cũng vậy!" "Vu!" "Vu!" "Vu!" "..." Dần dần. Các đại vu mặt mày tràn đầy cuồng nhiệt, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Bàn Cổ Thần Điện, vừa đấm ngực dậm chân, vừa gào thét lớn. Thanh âm của đám đại vu vang ra ngoài. Càng ngày càng nhiều Vu tộc không hẹn mà cùng đấm ngực dậm chân hô to. Âm thanh cuồn cuộn như thần lôi, dẫn động sát khí ngưng tụ ở Bất Chu Sơn không tan, không ngừng cuộn trào. Động tĩnh và thanh thế lớn như vậy. Đương nhiên là dễ dàng lọt vào mắt của các đại thần thông giả và các đại chủng tộc luôn theo dõi nhất cử nhất động của Vu tộc. Vừa thấy Vu tộc thanh thế như vậy. Các đại thần thông giả, ánh mắt các cao tầng của các tộc đều khựng lại, trong lòng suy tư: "E rằng mười hai Tổ Vu đã khôi phục vết thương, sắp chính thức xuất quan rồi." Vừa nghĩ đến đây. Mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phương hướng thái dương tinh. Năm đó mười hai Tổ Vu thảm bại dưới tay chủ tinh tú. Đã định trước rằng giữa hai bên tất nhiên sẽ có một trận đại chiến chấn động thế gian. Bây giờ, trận chiến này —— E là sắp bắt đầu rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận