Ta, Vững Vàng Kim Ô, Chỉ Muốn Cưới Vợ Sinh Hoạt !

Chương 203: Thiên địa đồng bi, chúng sinh cùng khóc

Chương 203: Trời đất cùng bi ai, chúng sinh cùng khóc. Trấn Nguyên Tử không lên tiếng thì thôi, một tiếng nói ra làm kinh người. Một phen kích động bén nhọn lời nói, trực tiếp khiến Côn Bằng đang nằm tại Bắc Minh Hải á khẩu không trả lời được. Không phải Trấn Nguyên Tử nói chuyện khó nghe. Mà là vì hắn nói đúng —— Côn Bằng hắn vì bất lực trêu chọc Thánh nhân ký danh đệ tử, nên mới gắt gao để mắt tới Hồng Vân dễ ức hiếp, đồng thời còn có một đạo Hồng Mông Tử Khí. Đến sau, càng đem mọi cừu hận, đều trút lên người Hồng Vân! Sau khi Côn Bằng trầm mặc. Trong mắt Trấn Nguyên Tử mang theo khinh thường. Ngược lại nhìn về phía Hồng Vân đã hiểu ra, thu liễm tâm địa yếu đuối của mình. Mở miệng nói: “Hồng Vân đạo hữu, còn chưa động thủ?” Nghe Trấn Nguyên Tử nói vậy. Hồng Vân trên bảo tọa cũng nghiêm túc mặt mày, quanh thân sát khí cuồn cuộn. Hồng Vân hắn là kẻ ba phải không sai, nhưng nếu đã đánh đến mức này. Liền quả quyết không có khả năng dừng tay, lưu thủ! Tâm địa tốt nhất của hắn là về sau ra tay tàn nhẫn một chút, đưa Côn Bằng đạo hữu nhanh chóng qua đời. Để tránh còn sống chịu thống khổ! Vừa nghĩ đến đây. Hồng Vân trực tiếp khoát tay, tản ra khí tức cực phẩm tiên thiên linh bảo bảo hồ lô, liền xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn. Hắn nhìn Côn Bằng trong Bắc Minh Hải: “Nói nhiều vô ích.” “Nếu đạo hữu có bản lĩnh đào thoát, vậy thì tùy thích thi triển!” Tiếng nói vừa ra. Vang lên một tiếng "Ông" —— Bảo hồ lô hào quang tỏa sáng. Hồng Vân lên tiếng: “Trấn Nguyên Tử đạo huynh, các vị đạo hữu, xin giúp bần đạo đưa Côn Bằng đạo hữu lên đường!” Sau khi nghe được lời của Hồng Vân. Các đại thần thông giả của Thiên Đình xung quanh đều thi lễ. Đáp lại: “Tuân theo pháp chỉ của Tiên Quân!” Đồng thời, Trấn Nguyên Tử đang ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, lần này vô cùng cao điệu, trên mặt tươi cười, hơi phất tay phất trần. Trong tay Địa Thư nở rộ bảo quang: “Đại thiện!” Các đại thần thông giả của Thiên Đình dưới sự dẫn dắt của hai cường giả Chuẩn Thánh viên mãn là Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử, trực tiếp động thủ. Ầm ầm —— Hỏa Vân cuồn cuộn, Huyền Hoàng chi khí bốc lên, các loại đại đạo chi lực từ bốn phương tám hướng xen lẫn. Sau một khắc, một phương đại trận đáng sợ, trực tiếp phong tỏa ngăn cản không gian Bắc Minh Hải. Còn chưa đợi một đám đại thần thông giả thấy rõ ràng. "Ông" một tiếng —— Đại trận xoắn lấy thiên địa đại thế, che đậy kín đại trận. Không gian Bắc Minh Hải dường như khôi phục lại bình thường. Thân ảnh của chúng tiên Thiên Đình và Côn Bằng Đạo Nhân lại một lần nữa biến mất không thấy. Các đại thần thông giả đang tập trung tinh thần xem kịch vui, vốn đang có tâm trạng cẩn thận quan sát một phen, lập tức bị đánh gãy. Từng người câm nín nhìn Bắc Minh Hải đã khôi phục lại bình tĩnh. Cảm thấy có chút im lặng —— Không phải, chuyện này là sao thế? Người của Thiên Đình các ngươi, đều am hiểu trận pháp vậy sao? Đầu tiên là Bạch Trạch triển lộ ra đại trận Thiên La Địa Võng. Hiện tại Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử bọn người, lại triển lộ ra một phương đại trận khác. Sao có cảm giác các tiên của Thiên Đình —— Từng người đều là đại gia trận pháp vậy? Không có kịch hay để xem khiến chúng tiên có chút mệt mỏi hứng thú ngẩng đầu nhìn phương hướng tinh không ——Các loại đại trận của Thiên Đình nhiều cũng bình thường. Dù sao từ khi năm đó Thần Đế còn là Nhật Thần bố trí đại trận Chu Thiên Tinh Thần Thủ Hộ, tu vi trận pháp của hắn đã là độc nhất vô nhị trong số các tu sĩ Hồng Hoang. Khai phá rất nhiều trận pháp ra, dạy bảo cho chúng tiên Thiên Đình sử dụng, cũng là rất bình thường. Chỉ là, nếu Thiên Đình cứ mãi đóng cửa đánh nhau như vậy ——Khiến bọn họ không có kịch hay để xem, thì lại có chút mất hứng. Không có kịch hay để xem. Các đại thần thông giả liền bắt đầu suy nghĩ, khai phá thủ đoạn thần thông đại đạo của bản thân. Đồng thời, phân ra tâm tư tiếp tục chú ý tình huống bên Bắc Minh Hải và vô tận huyết hải! Trực giác cho bọn họ biết —— Ngày Côn Bằng Đạo Nhân và Minh Hà Lão Tổ vẫn lạc đã không còn xa....... Một đám đại thần thông giả xem trò vui còn có tâm tình tu hành một phen. Mà giờ phút này, hai người Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề ở trên Linh Sơn phía Tây, liền không có được tâm tình bình thản như vậy. Chuẩn Đề vốn khá thiện ngữ thì sắc mặt tái xanh. Trên thân khí tức Chuẩn Thánh đáng sợ bạo động: “Đáng hận!” “Đáng giận!” “Thật bực!” “A a a ——” “Tức chết ta mất!” Sau một hồi phát tiết. Chuẩn Đề đầy tức giận nhìn về phía Tiếp Dẫn bên cạnh: “Sư huynh, Trấn Nguyên Tử tên này ức hiếp sư huynh đệ chúng ta quá đáng, không thể lưu hắn!” “Lần này qua đi ——” “Ngươi và ta sư huynh đệ dù thành thánh, cũng sẽ bị thế nhân chế nhạo và lên án trong lòng!” “Vậy sao có thể nhẫn?” Giờ phút này Chuẩn Đề chỉ có một ý niệm trong đầu —— giết hắn. Nhất định phải giết hắn! Dù thế nào thì Trấn Nguyên Tử cũng phải chết! Sau khi nghe lời Chuẩn Đề. Tiếp Dẫn hiếm thấy không phản bác sự phẫn nộ của Chuẩn Đề lúc này, trên mặt của hắn cũng không có vẻ đau khổ, mà trở nên vô cùng bình tĩnh. Đương nhiên. Sự bình tĩnh ấy ẩn chứa sự căm giận ngút trời, những người quen thuộc Tiếp Dẫn, đều biết. Một hồi lâu. Tiếp Dẫn đè nén lửa giận trong lòng, sắc mặt khôi phục hoàn toàn vẻ đau khổ như trước. Mở miệng nói: “Sư đệ, an tâm đừng vội.” “Chuyện này ——” “Cần bàn bạc kỹ hơn!” Trong lúc nói. Tiếp Dẫn liếc nhìn về phía Thiên Đình —— Bây giờ Trấn Nguyên Tử, là Tiên Quân Thổ Bộ trong Lục Bộ của Thiên Đình! Đối mặt với Thiên Đình có thế lực vượt xa các phe ở Hồng Hoang một cấp bậc, và vô cùng có khả năng chỉ còn một niệm là chứng đạo, thậm chí có thể đã chứng đạo là Thiên Đế, thì hai sư huynh đệ bọn hắn thế đơn lực mỏng, căn bản không thể trêu chọc nổi. Vậy nên —— Tạm thời nhẫn nại, đợi thời cơ! Sau khi nghe lời Tiếp Dẫn, nhìn thấy ánh mắt sư huynh mình nhìn về phía Thiên Đình. Trong mắt Chuẩn Đề cũng hiện lên một đạo hàn quang, cuối cùng triệt để bình phục lại. Sư huynh nói đúng, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn. Nhưng nhân quả với Trấn Nguyên Tử này ——Xem như đã hoàn toàn kết. Thực ra, nếu là sinh linh bình thường nói những lời như vậy, thì Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cũng sẽ không để ý. Nhưng Trấn Nguyên Tử lại không giống vậy ——Chuẩn Thánh viên mãn. Tiên Quân Thiên Đình. Danh tiếng vang dội Hồng Hoang. Các thân phận này cộng lại, khiến lời nói của Trấn Nguyên Tử có sức ảnh hưởng quá lớn. Nói cách khác, danh tiếng xấu như lừa đảo, thủ đoạn hèn hạ để đến thánh vị... chỉ cần người ở cấp độ Trấn Nguyên Tử tùy tiện nói chuyện, thì hai người bọn họ nhất định phải gánh lấy. Nhân quả này —— Đúng là quá lớn rồi. Nên nói, họa từ miệng mà ra thật sự không phải câu nói đùa!...... Thời gian trôi qua nhanh chóng. Trong nháy mắt, ước chừng một vạn năm thời gian trôi qua. Ngày hôm đó —— Bắc Minh Hải đột nhiên dâng lên vẻ bi thương, đồng thời nhanh chóng tràn ngập ra. Lập tức, trên trời rơi xuống mưa máu, nhuộm đỏ trời đất mênh mông đại dương. Vang lên tiếng "ông" —— Hai loại đại đạo âm dương hiển hóa giữa trời đất, phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết, vừa có dị tượng chúng sinh động tình thút thít hiển hóa ở khắp phiến thiên địa. Động tĩnh như vậy truyền ra. Vô số tu sĩ đang chú ý động tĩnh của Bắc Minh Hải, đều dâng lên trong lòng một tia cảm giác bi thương. Sau khi một ý niệm chém đi một tia cảm nhiễm bi thương trong thiên địa, các đại thần thông giả đều im lặng. Đều minh bạch một việc —— Thời gian đã trôi qua lâu rồi, lại có một Chuẩn Thánh ngã xuống. Hơn nữa, đại thần thông giả này ——Vẫn là Côn Bằng Đạo Nhân đã từng tạo ra uy danh hiển hách ở giữa trời đất! Nói thật, cho dù Côn Bằng Đạo Nhân, một trong số ít cường giả đỉnh cao, đã ngã xuống, trong lòng đám đại thần thông giả vẫn nổi lên một làn sóng không nhỏ! Dù sao đó cũng là những cường giả đỉnh cao hiếm hoi mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận