Ta, Vững Vàng Kim Ô, Chỉ Muốn Cưới Vợ Sinh Hoạt !

Chương 241: Thông thiên: Không nên là như vậy!

Chương 241: Thông Thiên: Không nên là như vậy!
Trầm mặc một hồi. Lão tử không để ý đến cách làm Nguyên Thủy cùng Thông Thiên giận dỗi rời đi. Đôi mắt già nua nhìn về phía Phục Hi còn chưa rời đi. Mở miệng hỏi: "Không biết Phục Hi đạo hữu, còn có chuyện gì?"
Lão tử vừa mở miệng như vậy. Mang theo nhiệm vụ đến Phục Hi, lông mày nhíu lại, sắc mặt không hề biến đổi. Chắp tay thi lễ với lão tử nói: "Thánh Nhân cho bẩm."
"Trước khi đến Côn Lôn Sơn, bệ hạ có lời như sau ——"
Hơi dừng lại. Phục Hi ngồi thẳng lên, sắc mặt nghiêm túc, ngữ khí bình tĩnh thuật lại lời của Thiên Đế. Hắn nói: "Thái Thanh đạo hữu lập giáo sự tình, xử lý không ổn thỏa."
"Trẫm đã hứa với Oa Hoàng, sẽ không để nàng phải chịu ấm ức trong chuyện này, để Thái Thanh đạo hữu xuất ra thành ý, kết thúc lần này nhân quả!"
"Chớ để trẫm tự mình lên tận cửa hỏi han ý kiến."
Thuật lại nguyên văn lời của Thiên Đế. Phục Hi lại lần nữa chắp tay cúi đầu với lão tử: "Là như vậy."
"Xin thứ cho Tả Tướng Phục Hi mạo phạm ——"
"Còn xin Thái Thanh Thánh Nhân xuất ra thành ý, kết thúc nhân quả lần này cùng Thiên Đình Oa Hoàng thánh mẫu nương nương!"
Nhìn thái độ của lão tử, có vẻ như không muốn bồi thường. Nhưng điều đó không quan trọng ——
Hắn Phục Hi có mệnh lệnh của Thiên Đế! Việc lão tử có muốn hay không bồi thường không quan trọng. Quan trọng là, Thiên Đế muốn lão tử phải bồi thường cho tiểu muội của mình! Bệ hạ muốn, lão tử liền phải cho!
Nghe được lời nói và yêu cầu của Phục Hi. Đôi mắt già nua vẩn đục của lão tử hiện lên một đạo hàn quang, lông mày nhíu chặt lại. Hắn tuyệt đối không ngờ rằng ——
Bản thân mình là Thánh Nhân, bị Thiên Đế đánh cho một trận rồi, lại còn không thể kết thúc nhân quả lập Nhân giáo. Giờ phút này, lại còn bị Tả Tướng Thiên Đình, một Chuẩn Thánh nho nhỏ tìm tới cửa, mở miệng đòi "thành ý". Quả thật quá khinh người! Lần này Thiên Đế thật sự là khinh người quá đáng rồi!
Lúc này, tuy lão tử không lộ vẻ gì nhiều, nhưng trong lòng đã cảm thấy vô cùng tức giận!
Nhưng vừa nghĩ đến thực lực đáng sợ mà hiện tại bản thân hoàn toàn không dò được của Thiên Đế, lão tử rất nhanh đã đè cơn giận xuống. Ánh mắt bình tĩnh nhìn Phục Hi: "Thành ý như thế nào mới được tính là thành ý?"
Nghe vậy. Phục Hi lắc đầu: "Đều xem tâm ý của Thánh Nhân."
Nói xong. Phục Hi cứ như vậy bình tĩnh đứng ở chính điện Ngọc Hư Cung, chờ lão tử phản ứng. Hắn nói là tùy vào tâm ý của lão tử. Nhưng trên thực tế, bất kể là lão tử, hay là Nguyên Thủy và Thông Thiên hai người vẫn đang âm thầm quan sát mà chọn cách rời đi, đều rất rõ ràng——
Thành ý không đến nơi đến chốn. Lần tiếp theo tới sẽ là Thiên Đế. Đến lúc đó, e rằng Tam Thanh Thánh Nhân của bọn họ không những phải ăn đòn mà còn phải trả cái giá cao hơn nữa để Thiên Đế rời đi. Dù hiện tại Thiên Đế còn bị giới hạn do tự phong, nhưng với thực lực của hắn, muốn kết thúc lượng kiếp này đơn giản không có gì khó. Nói cách khác —— nếu Thiên Đế thật sự quyết tâm muốn đến Côn Lôn Sơn đánh Tam Thanh Thánh Nhân, thì hắn sẽ đến thật!
Vết thương cũ chưa lành, lại sắp bị đánh tiếp. Cứ như vậy——Tam Thanh Thánh Nhân của bọn họ cứ mỗi ngày bế quan chữa thương thôi. Còn thu đồ đệ, lập đại giáo, giáo hóa sinh linh gì nữa chứ?
Trầm mặc hồi lâu. Sắc mặt lão tử không hề biến đổi, phất tay đưa ra ba bình cửu chuyển kim đan, đồng thời mang theo một cây cờ tiên thiên cực phẩm linh bảo cấp độ, có chân hỏa lưu chuyển, đưa đến trước mặt Phục Hi.
Liếc nhìn những vật này. Mặt Phục Hi không có chút biểu cảm nào, không nói một lời tiếp tục đứng đó.
Không đủ. Còn thiếu rất nhiều——
Cửu chuyển kim đan? Hồng Vân, Tiên Quân lửa bộ của Thiên Đình bọn họ cũng có thể luyện chế, chỉ là không giống với cửu chuyển kim đan của lão tử luyện chế thôi. Chiếc cờ nhỏ - Ly Địa Diễm Quang Kỳ này đúng là một pháp bảo không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi. Quan trọng hơn là —— Thiên Đình bọn họ thiếu tiên thiên linh bảo sao? Hoàn toàn không thiếu!
Hơn nữa, từ khi Thiên Đế bệ hạ mở đầu xu hướng tốt, chúng tiên Thiên Đình tu hành, chú trọng hơn vào đại đạo bản thân, việc truy cầu pháp bảo cũng sớm đã không mù quáng như tu sĩ khác. Hơn nữa đây đều là muốn bồi thường cho tiểu muội mà——Ngươi cho mấy bình đan dược, một món cực phẩm tiên thiên linh bảo mà muốn xoa dịu một Thánh Nhân sao? Coi thường ai đây!
Mặc dù Phục Hi không nói gì, nhưng việc hắn không hề nhúc nhích thân hình, đã thể hiện rõ thái độ.
Địa vị còn mạnh hơn người. Không còn cách nào, lão tử lại lần nữa lấy ra vài món linh bảo, một chút tiên thiên linh căn. Chỉ tiếc——Phục Hi vẫn cứ thờ ơ!
Đôi mắt già nua nheo lại. Nhìn Phục Hi, lão tử ngồi trên bồ đoàn lên tiếng: "Phục Hi đạo hữu, không ngại cứ nói thẳng ra!"
Hắn coi như đã thấy rõ rồi. Trong lòng Phục Hi đã có ý định trước! Không đưa ra vật phẩm phù hợp ý của hắn, hắn sẽ không hài lòng.
Nghe thấy lão tử lần nữa lên tiếng. Phục Hi hơi trầm ngâm, chắp tay thi lễ rồi mở miệng: "Xin hỏi Thánh Nhân——"
"Linh bảo dù tốt, đối với ngài mà nói, tác dụng có còn lớn như trước đây?"
Bá——
Tiếng Phục Hi vừa dứt, một đạo tinh quang bắn ra trong mắt lão tử, nhìn chằm chằm vào hắn. Mà đối mặt với ánh mắt chăm chú của Thánh Nhân, dù Phục Hi cảm thấy áp lực rất lớn, nhưng vừa nghĩ đến mệnh lệnh của Thiên Đế và lời căn dặn của tiểu muội, hắn liền kiên trì đứng vững.
Đúng vậy. Thái Thanh Thánh Nhân cho hắn áp lực rất lớn, nhưng áp lực từ tiểu muội của mình càng ghê gớm hơn! Hơn nữa, lần này hắn đại diện cho Thiên Đế đến, vì thể diện của bệ hạ, cũng không thể lùi bước!
Hồi lâu. Tinh quang trong mắt lão tử thu liễm, sau đó đưa tay vung lên, thu lại hết Linh Bảo, linh căn và Đan Dược trước mặt.
Ông!
Vẫy tay một cái, một trận tiên quang Huyền Hoàng, một tòa Huyền Hoàng bảo tháp 49 tầng, liền xuất hiện trong tay lão tử. Đây chính là chí bảo do lão tử tạo thành——Hậu thiên công đức chí bảo - Thiên Địa Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp.
Nhìn bảo tháp trong tay. Lão tử đau xót, không nỡ nhìn Linh Lung Bảo Tháp trong tay mình một cái. Sau đó, suy nghĩ khẽ động, thu hồi lạc ấn Nguyên Thần của mình từ trên bảo tháp, rồi chắc chắn đưa đến trước mặt Phục Hi.
Nhìn món hậu thiên công đức chí bảo này. Rốt cuộc trên mặt Phục Hi lộ ra một chút tươi cười: "Thánh Nhân thật hào phóng!"
Nói là nói vậy, nhưng Phục Hi vẫn chưa vội thu bảo——
Vẫn chưa đủ! Linh Lung Bảo Tháp thật sự rất tốt, nhưng Phục Hi mang theo nhiệm vụ tới, vẫn chưa thỏa mãn.
Thấy Phục Hi như vậy. Ánh mắt lão tử cực kỳ đạm mạc, khẽ suy nghĩ, đem những đồ tốt vừa mới lấy ra, lại một lần nữa bày ra.
Không hề để ý đến ánh mắt đạm mạc của lão tử. Phục Hi nhìn những đồ tốt này, đưa tay nhận lấy Linh Lung Bảo Tháp, Ly Địa Diễm Quang Kỳ, một gốc tiên thiên linh căn thượng phẩm, mấy bình cửu chuyển kim đan. Sau đó, ánh mắt của hắn thoáng nhìn về hai vị trí của Nguyên Thủy và Thông Thiên đã không còn ai——
Đồ vật của lão tử đã lấy một vòng rồi. Tiếp theo sẽ là đến lượt Nguyên Thủy và Thông Thiên. Cứ nghĩ rằng rời đi trước, vứt lại một kiện linh bảo tiên thiên hạ phẩm là xong sao? Đâu dễ dàng như vậy!
Thấy Phục Hi có hành động. Lão tử vung tay thu lại những đồ vật Phục Hi không cần, sau đó ngồi lại trên bồ đoàn, nhắm mắt bất động.
Nếu là ba anh em cùng bị đánh. Vậy thì hiện tại——Không có lý nào chỉ có một mình lão tử hắn bỏ đồ ra, mà Nguyên Thủy và Thông Thiên lại không phải ra thứ gì.
Lúc này, Nguyên Thủy và Thông Thiên đang quan sát ở trong điện của mình, đều khẽ nhướng mày. Trong mắt có chút bất mãn liếc nhìn lão tử ——Chuyện này là do lão tử ngươi làm không thỏa đáng, là huynh đệ hai người bọn họ cùng lão tử ngươi bị đánh, cùng mất mặt thì thôi đi. Bây giờ còn muốn cả hai bọn họ phải gánh hậu quả do ngươi làm hỏng chuyện? Có người anh cả nào làm như vậy sao?
Nguyên Thủy hoàn toàn không nghĩ đến người huynh trưởng mà từ trước đến giờ mình vẫn kính trọng lại có bộ dáng như vậy. Cách nhìn của Thông Thiên đối với lão tử còn đỡ ——Dù sao hắn ở trong Tam Thanh không có bao nhiêu quyền lên tiếng, từ trước đến nay đều là hai vị trước quyết định, hắn chỉ cần đi theo là được. Nhưng điều khiến hắn cực kỳ khó chịu chính là, lão tử người anh cả này không có chút trách nhiệm nào cả. Khi xảy ra chuyện —— Liền để tiểu đệ ra mặt chống đỡ! Nhất là người tiểu đệ ra mặt chống đỡ này lại chính là hắn - Thông Thiên!
Khó chịu thì khó chịu. Nhưng lúc này quan trọng nhất——Vẫn là phải đưa tiễn Phục Hi đi. Bằng không, lần tới Thiên Đế đến——E là có thể danh chính ngôn thuận lấy bất cứ thứ gì mà bọn họ có!
Vừa nghĩ đến trận chiến trước đó. Thiên Đế phẩy tay một cái liền thu hết toàn bộ linh bảo của bọn họ. Nguyên Thủy và Thông Thiên đều cảm thấy da đầu tê rần! Không dám để vị kia đích thân tới. Tối thiểu nhất là trước khi bọn họ hoàn toàn nắm giữ được thủ đoạn của Thánh Nhân thì tuyệt đối không dám! Thủ đoạn của Thánh Nhân nói cấm thì cấm, pháp bảo nói thu là thu. Cái này phải đánh như thế nào đây?
Bây giờ coi như là rủi ro cản tai. Tạm lánh mũi nhọn của Thiên Đế!
Một lát sau. Từng đạo linh quang từ điện của Nguyên Thủy và Thông Thiên bay ra, trực tiếp rơi xuống trước mặt Phục Hi. Vật phẩm không nhiều, nhưng đều là đồ tốt——Tuất Thổ Hạnh Hoàng Kỳ, Hỗn Nguyên Kim Đấu, tiên hạnh linh căn,... đều là những bảo vật có giá trị!
Liếc nhìn một lượt. Phục Hi liền phất tay thu hết những thứ này. Sau đó, hắn cười thi lễ với Tam Thanh Thánh Nhân ở phía xa: "Thành ý của ba vị Thánh Nhân, Tả Tướng Phục Hi sẽ mang về cho bệ hạ và Oa Hoàng."
"Nghĩ rằng——"
"Những thành ý này đã là đầy đủ rồi!"
Sau khi nói ra câu nói khiến Tam Thanh Thánh Nhân đều theo bản năng thở dài một hơi, Phục Hi liền cáo từ. Không bao lâu sau. Phục Hi rời khỏi Côn Lôn Sơn, hóa thành một đạo lưu quang, thẳng hướng Thiên Đình mà đi!
Sau khi Phục Hi rời đi. Lão tử ánh mắt đạm mạc liếc nhìn về hướng Thiên Đình, quay người trở về đại điện của mình, đi bế quan chữa thương. Cũng không thèm chào hỏi Nguyên Thủy và Thông Thiên một tiếng. Cảnh tượng này khiến Nguyên Thủy và Thông Thiên đang chờ đợi một lời cảm tạ từ lão tử, đều khẽ nhướng mày, sự bất mãn trong lòng đối với lão tử càng thêm lớn.
Khóe miệng run rẩy. Thấy hành động của lão tử, theo bản năng Nguyên Thủy muốn thốt ra một câu thường nói. Nhưng nghĩ đến đây là huynh trưởng của mình——Liền cố nén.
Thông Thiên liếc mắt nhìn cung điện của lão tử, lại liếc nhìn cung điện của Nguyên Thủy. Giờ khắc này, hắn đột nhiên phát hiện——Hai người huynh trưởng luôn dạy dỗ hắn phải thế này thế nọ, hình như cũng không tốt đẹp như vậy!
Hơn nữa, bọn họ là Bàn Cổ Tam Thanh, mình cũng là Bàn Cổ Tam Thanh, bọn họ là Thánh Nhân, mình cũng là Thánh Nhân! Vì sao——Hết lần này đến lần khác hắn - Thông Thiên lại không có chút quyền nói chuyện nào, mà còn thường xuyên bị phê bình?
Không phải như vậy! Hắn - Thông Thiên cũng nên có tiếng nói của mình mới phải! Phải tìm cơ hội, đưa ra ý kiến của mình, phát ra thanh âm của mình mới được.
Nghĩ như vậy, Thông Thiên bắt đầu bế quan khôi phục vết thương đại đạo của bản thân —— cây thước kia của Thiên Đế không chỉ mang theo quy tắc đại đạo đáng sợ, trong đó còn ẩn chứa thiên quy chi lực đáng sợ. Khiến vết thương đại đạo trên người Tam Thanh của bọn họ, so với vết thương đại đạo thông thường còn hiếm gặp hơn mới có thể lành lại! Cần phải mất một thời gian dài mới có thể từ từ khôi phục được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận