Ta, Vững Vàng Kim Ô, Chỉ Muốn Cưới Vợ Sinh Hoạt !

Chương 132: Phục Hi: Không hì hì .

Chương 132: Phục Hi: Không hề cười hề hề. Lúc này, ở bên trong dòng chảy hỗn loạn thời không vô tận. Từ vô số công đức Linh Bảo, cùng đại đạo của Phù Quang biến hóa ra, ném vào bên trong kẽ nứt thời không của đại thiên thế giới ——Ầm ầm! Tay cầm cây bút nhỏ, người khoác kinh văn vạn chữ, vô số công đức Linh Bảo che chở xung quanh. Phù Quang thần sắc chăm chú, tư thái cũng rất tùy ý. Trong lúc phất tay, đủ loại đại đạo hóa thành ngàn vạn dị tượng, chìm chìm nổi nổi. Ứng phó lấy chín vị Tổ Vu như Đế Giang khí huyết dung hợp, vượt xa cảnh giới viên mãn Hỗn Nguyên Kim Tiên mà sát phạt! Thời khắc này bên trong đại thiên thế giới——thiên địa tái diễn băng diệt, diễn hóa quá trình, các loại đại đạo chi lực lưu chuyển, đạo và lý xen lẫn, pháp tắc cùng quy tắc không ngừng diễn hóa. Không ngừng chống lại sát phạt liên thủ của chín vị Tổ Vu. Phù Quang ứng phó thong dong, lộ ra thành thạo điêu luyện. Mà đối diện chín vị Tổ Vu, đối mặt với các tầng lớp thủ đoạn đại đạo của Phù Quang, dù không ngừng chống đỡ, nhưng cũng không tạo ra được bao nhiêu công phạt hữu hiệu. Càng giằng co xuống, từng người thì càng bực bội, cảm thấy khó chịu đến cực điểm! Rất nhanh liền bắt đầu không ngừng gào thét, rống giận. Nhao nhao hướng phía Phù Quang chửi ầm lên: “Đồ súc sinh, ta là cha ngươi đấy!”“Có gan thì đến đấm một quyền!”“Phù Quang tiểu nhi, ngay cả đấm với lão nương một quyền cũng không dám sao? Thất phu không có trứng!”“Thần mặt trời Phù Quang? Cái rắm thần Phù Quang!”“Ngươi chỉ xứng liếm chân lão nương!”“......”Nghe chín vị Tổ Vu nhục mạ, đủ loại lời lẽ dơ bẩn. Sắc mặt Phù Quang không đổi, thậm chí cảm xúc cũng không có dao động quá nhiều. Chỉ thế thôi sao? Các ngươi đám Tổ Vu còn được giáo dục lễ nghi cao cấp không vậy? Mắng cũng nhẹ nhàng thế! Không giận Phù Quang, thôi động Linh Bảo, một lòng diễn hóa đủ loại đại đạo viên mãn của bản thân, ra tay càng trở nên nặng nề. Giữa hai bên tạm thời giằng co bất phân thắng bại. Trận chiến này—— Ở bên trong dòng chảy hỗn loạn thời không vô tận, không biết kéo dài bao lâu năm tháng! Cho đến một ngày nào đó. Ầm ầm——Một loại đại đạo viên mãn chi lực diễn hóa ra, ma diệt một lần công phạt liên thủ của đám Tổ Vu. Phù Quang hơi nhíu mày. Sau đó, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng: “Đến rồi sao?”Lời hắn vừa dứt. Hai đạo lưu quang trực tiếp vượt qua dòng chảy hỗn loạn thời không mà đến, rơi vào bên trong đại thiên thế giới, đi tới trước mặt Phù Quang. Chính là—— Hồng Mông Lượng Thiên Xích cùng Càn Khôn Đỉnh! Đưa tay nhận Hồng Mông Lượng Thiên Xích và Càn Khôn Đỉnh. Trên mặt Phù Quang lộ ra nụ cười ấm áp, nhìn về phía chín vị Tổ Vu đã mắng mệt, đang điên cuồng công kích xung quanh hắn. Giọng điệu ôn hòa nói: “Chư vị Tổ Vu——”“Xin hãy cẩn thận!”Nghe được lời Phù Quang. Chín vị Tổ Vu chiến đấu vô tận năm tháng vẫn tinh lực dồi dào, trạng thái tốt đẹp như Đế Giang, đều sửng sốt một chút. Đương nhiên. Công kích trên tay lại không hề chậm lại! “Cố tình bày trận nghi binh, hù dọa ai đây?”Đế Giang trợn mắt, như kẻ điên nhìn chằm chằm Phù Quang, giận dữ hét. Không trả lời. Phù Quang chỉ là mặt lộ mỉm cười. Ông——Đủ loại đại đạo viên mãn quanh thân cuồn cuộn, pháp lực mênh mông vô tận mạnh mẽ, không chút do dự rót vào Hồng Mông Lượng Thiên Xích cùng Càn Khôn Đỉnh, và trong vô số công đức Linh Bảo trước đây hắn đã tế ra. Lập tức, Vô số Linh Bảo đều phóng xuất ra bảo quang cực hạn chiếu rọi đại thiên thế giới, thậm chí chiếu sáng cả dòng chảy hỗn loạn thời không bên ngoài đại thiên thế giới. Bảo quang như thế bắn ra, trực tiếp khiến cho chín vị Tổ Vu như Đế Giang, theo bản năng đưa tay che lại. Chính là trong nháy mắt bọn họ đưa tay ra——Tranh! Hồng Mông Lượng Thiên Xích lại biến thành một đạo phong mang Huyền Hoàng công kích cực hạn, mang theo uy năng và tốc độ chém rách thời không, trực tiếp vạch tới phía chín vị Tổ Vu. Đồng thời, Kinh Văn Vạn Chữ triển khai, diễn hóa dị tượng văn đạo. Cây bút nhỏ vạch một đường, đại thiên thế giới trong nháy mắt phân hóa. Vô số công đức Linh Bảo cũng diễn hóa ra đủ loại đại đạo chi lực viên mãn, phân biệt công kích chín vị Tổ Vu, kiềm chế tất cả các Tổ Vu. Phốc——Nương theo tiếng xé rách da thịt vang lên, Tổ Vu đứng đầu Đế Giang, trên chân thân xuất hiện một vết thương cực lớn, máu của Tổ Vu mang theo hung sát khí không ngừng phun ra. Đồng thời, Chân thân to lớn kia mất đà lùi lại, một bước đạp hụt, ngã vào bên trong dòng chảy hỗn loạn thời không vô tận! Biến cố đột ngột này, khiến cho tám tôn Tổ Vu khác đều toàn thân rung động! Nhìn về phía vị trí Đế Giang rơi xuống trong dòng chảy hỗn loạn thời không——Nơi đó còn có bóng dáng Đế Giang đâu? Tám tôn Tổ Vu kinh hãi: “Huynh trưởng!”“Ca ca!”“Mẹ nó! Đại ca!”“......”Không chờ bọn họ ra tay tìm Đế Giang. Tranh——Hồng Mông Lượng Thiên Xích biến thành phong mang Huyền Hoàng, qua lại bên trong thời không, thế không thể đỡ liên tiếp chém về phía đám Tổ Vu. Chỉ trong khoảnh khắc—— Cộng Công suýt nữa bị chém ngang lưng. Chúc Dung đầu bị bổ một nhát rách toạc. Huyền Minh đùi bị xuyên thủng. Ngực Hậu Thổ bị xé mở một lỗ hổng thấy xương....... Bất quá trong thời gian mấy hơi thở. Từng Tổ Vu một, máu tươi vẩy khắp đại thiên, trọng thương ngã vào bên trong dòng chảy hỗn loạn thời không. Ông——Sau khi trọng thương chín vị Tổ Vu, đánh rơi xuống dòng chảy hỗn loạn thời không, Hồng Mông Lượng Thiên Xích, Càn Khôn Đỉnh, Kinh Văn Vạn Chữ các loại vô số Linh Bảo, phóng xuất ra tiên quang cuồn cuộn, nhao nhao chui vào trong dòng chảy hỗn loạn thời không mà đi. Đồng thời, Một phương đại thiên thế giới mất đi Linh Bảo chống đỡ, cũng mất đi đại đạo chi lực chèo chống, bắt đầu hỏng mất. Mà bên trong đại thiên thế giới, Phù Quang đã hư ảo thân ảnh, hóa thành một đạo tiên quang màu vàng, cùng đại thiên thế giới cùng nhau tan biến vào bên trong dòng chảy hỗn loạn thời không...... Phượng Tê Sơn bị vô tận thời không phân hóa. Ông——Một đạo tiên quang màu vàng lướt qua vô tận thời không hỗn loạn, như vuốt phẳng nếp nhăn quần áo, tiên quang màu vàng ôn hòa vuốt lên thời không phương thiên địa này. Đồng thời, tiên quang màu vàng ôn hòa mang đến sinh cơ tạo hóa vô tận, khiến cho đại địa đã bị mấy chục vạn Vu tộc tự bạo cùng sự xuất hiện của đám Tổ Vu tàn phá tan hoang, từng bước khôi phục nguyên khí. Quan sát một trận chiến này. Phục Hi, Bạch Trạch các loại chúng tiên Phượng Tê Sơn không bị thương, ai nấy đều mang tâm tình từ rung động chuyển qua bình tĩnh, nhìn sự biến động của thiên địa này. Một màn này, So với trận chiến vừa thấy kia—— Chuyện này chỉ có thể xem như chút ý tứ nho nhỏ thôi! Lúc bọn họ còn đang ngơ ngác như phỗng. Ông——Thân ảnh Phù Quang, trực tiếp từ trong thời không đi ra. Thấy Phù Quang hiện thân. Phục Hi, Bạch Trạch các loại chúng tiên Phượng Tê Sơn đều lấy lại tinh thần. Từng người một mực cung kính hướng về Phù Quang chấp lễ cúi đầu: “Bái kiến cung chủ đại nhân!”Nhìn mọi người một cái. Phù Quang khẽ gật đầu: “Chuyện này, tạm thời đã qua một thời gian.”“Các ngươi trước đây định làm thế nào thì cứ làm chuyện đó!”Tùy ý thông báo một câu. Phù Quang cũng không nói nhảm, thân hóa một sợi kim quang, đã biến mất trước mặt Phục Hi, Bạch Trạch các loại chúng tiên Phượng Tê Sơn. Đợi đến khi Phù Quang rời đi. Chúng tiên Phượng Tê Sơn mới thở dài một hơi, ngay cả Phục Hi, Bạch Trạch cũng không ngoại lệ. Chẳng là gì. Sau trận chiến này, khi đối mặt với cung chủ đại nhân, ai cũng có thể cảm nhận được áp lực to lớn. Nhất là Phục Hi——Cuối cùng hắn đã cảm nhận được chênh lệch quá lớn giữa hai bên. Trước kia chưa được chứng kiến cung chủ đại nhân mình đại sát tứ phương, cảnh tượng kinh thiên động địa, cho nên hắn còn dám cười hề hề xưng hô cung chủ đại nhân mình là đạo hữu. Bây giờ thì—— Cho hắn thêm lá gan, hắn cũng không dám, cũng không hề cười hề hề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận