Ta, Vững Vàng Kim Ô, Chỉ Muốn Cưới Vợ Sinh Hoạt !

Chương 46:

Chương 46: Cũng không bao lâu sau. Ông —— Trong một trận tiên quang màu vàng, Phù Quang mặc bộ đồ ở nhà nhàn tản, cứ thế xuất hiện ở vị trí chủ tọa. Thấy vậy, Bạch Trạch và những người đang chờ ở đó đều nghiêm mặt, định đứng dậy hành lễ. Chỉ là khi bọn họ vừa muốn có động tác, một luồng sức mạnh nhu hòa nhưng không thể cưỡng lại đè lại thân hình của họ. Cùng lúc đó, giọng của Phù Quang vang lên: "Không cần hành lễ, mọi người ngồi xuống đi!" So với khi tìm đến Phục Hi và những người khác, dùng thái độ ngang hàng để giao lưu, đối đãi, thì khi đối mặt với đám người Bạch Trạch, tư thái của Phù Quang lại có phần cao hơn. Chuyện này rất bình thường thôi, bát lớn đến đâu thì múc cơm lượng chừng đó! Bạch Trạch và những người khác tuy có duyên với mình, nhưng dù sao họ cũng chỉ là một đám Đại La Kim Tiên, thậm chí đạo quả Đại La cũng còn chưa viên mãn, chỉ là đám hậu sinh nhỏ bé. Với Phù Quang mà nói, có thể thiết đãi họ rượu ngon, thức ngon, thậm chí đích thân mình xuất hiện đã là rất đúng lễ tiết rồi. Thêm nữa thì sẽ có chút vượt quá giới hạn. Tất nhiên không phải Phù Quang vượt quá giới hạn mà là đám người Bạch Trạch sẽ trở thành người vượt quá giới hạn! Lễ nghĩa cấp bậc là như thế, kẻ mạnh có thể không để ý, nhưng kẻ yếu thì không thể sai sót. Bởi vì kẻ mạnh có đặc quyền tùy ý làm càn!
Quay trở lại chuyện chính. Thái độ của Phù Quang không làm cho đám người Bạch Trạch cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy đó là điều đương nhiên. Mọi người an vị tại chỗ của mình, hướng về phía Phù Quang trên vị trí chủ tọa, chắp tay cúi đầu thi lễ, lớn tiếng nói: "Bái kiến Phù Quang tiền bối!" Nhẹ gật đầu. Phù Quang tùy ý cầm một chén rượu lên, một thị nữ cúc cung rót đầy rượu cho hắn. Uống một ngụm, đôi mắt vàng trong vẻ điềm tĩnh, lại làm cho Bạch Trạch cảm nhận được một sự áp bách, nhìn về phía bọn họ: "Nói đi!" "Các ngươi không ngại đường xá gian nan từ đạo tràng của mình, đến thái dương tinh của ta, rốt cuộc là có chuyện gì?" "Cứ nói thẳng ——" "Ta không thích kiểu vòng vo tam quốc, đoán qua đoán lại." Tuy Phù Quang không đi theo con đường đế vương, nhưng dù sao cũng là mệnh cách cửu cửu chí tôn, trời sinh đã có khí tràng của người trên, cảm giác uy nghiêm. Người trong giới đồng đạo, thực lực đủ mạnh thì còn cảm giác không rõ ràng. Nhưng thực tế, nhất cử nhất động của Phù Quang đối với kẻ dưới mà nói đều là có lực áp bức của người trên. Lúc này, đối mặt với Phù Quang ở vị trí cao hơn hỏi thăm, dù trong mắt Phù Quang, bản thân chỉ là một người bình dị, lười biếng suy tính, nên muốn bọn họ nói rõ ý đồ thì hơn, nhưng trong mắt Bạch Trạch và mọi người thì, lời của Phù Quang lúc này chính là: "Ta biết các ngươi có ý định, cũng không cần nói nhảm để lãng phí thời gian." "Nếu không, ta sẽ không vui." "Ta mà không vui thì các ngươi xui xẻo." Áp lực, lập tức tăng lên cực lớn! Đám người không dám nhìn thẳng Phù Quang, ánh mắt đều hướng về phía Bạch Trạch, người ở vị trí gần Phù Quang nhất. Rõ ràng, nhiệm vụ sắp mở miệng nói rõ ý định đã được giao cho Bạch Trạch. Bạch Trạch cũng là người có văn hóa. Và những sinh linh tiên thiên này đều là những tồn tại do trời đất sinh ra. Nếu không thì Bạch Trạch nhất định sẽ chửi thề ở đây! Mẹ nó! Các ngươi sợ sệt, ta Bạch Trạch không sợ sao? Áp lực của các ngươi rất lớn, áp lực của ta Bạch Trạch không lớn sao? Đồ khốn! Đám hỗn đản này. Trước kia khi chung đụng, sao không thấy lũ gia hỏa này trốn tránh trách nhiệm thuần thục như vậy. Thật là quá tệ. Sau một hồi trầm mặc, Bạch Trạch đành phải đứng lên, không còn cách nào, ai bảo hắn là người chủ trương cùng nhau đến thái dương tinh, tìm Phù Quang tiền bối nương tựa, kiếm chút sự che chở chứ? "Bẩm tiền bối ——" Bạch Trạch vẻ mặt thành khẩn và nghiêm túc, đứng lên chắp tay khom người nói: "Chúng ta đến thái dương tinh, là muốn đầu quân vào Kim Ô Cung, làm việc dưới trướng tiền bối, để đổi lấy sự che chở của tiền bối, cầu một nơi an thân!" Nghe vậy, mặt Phù Quang không lộ bất cứ vẻ gì, cũng không lên tiếng, chỉ tùy ý nâng chén rượu trên tay, chờ đợi Bạch Trạch nói tiếp. Dừng một lát, Bạch Trạch lại lên tiếng: "Tất cả nguyên nhân gây ra, đều là do động thái gần đây của Tiên Đình." "Mấy cái nguyên hội trước......" “……” Bạch Trạch kể lại hết cho Phù Quang mọi chuyện từ việc Tiên Đình liên tục mời gọi bọn họ, đến việc cuối cùng nhận được "tối hậu thư". Sau đó, Bạch Trạch một mực thành khẩn thỉnh cầu nói: "Mong tiền bối thu lưu chúng ta!" Đồng thời, những người khác trong đại điện cũng đồng loạt đứng lên, một mực cung kính hướng về phía Phù Quang hành lễ, khẩn cầu: "Xin tiền bối khai ân!" Nói thật, được Bạch Trạch và mọi người cung kính thỉnh cầu như vậy, trong lòng Phù Quang có chút xao động, thậm chí có một chút hào tình tráng chí, thiếu chút nữa là vung tay lên, hô nhận bọn họ. Nhưng mầm mống này vừa xuất hiện đã bị Phù Quang bóp chết ngay. Thu người chẳng khác nào là muốn kiến lập thế lực. Mà với mệnh cách của hắn, một khi xây dựng thế lực, rất có thể sẽ như hồng thủy mênh mông, một khi đã xảy ra thì không thể ngăn cản, cuối cùng bị ép đi trên con đường tranh bá! Đừng hoài nghi. Đại thế một khi bắt đầu thì sẽ không chuyển theo ý chí cá nhân. Cũng giống như đám người Bạch Trạch vậy, bọn họ muốn an sinh nhưng Tiên Đình cuốn vào đại thế, ép buộc họ không được an định, chỉ có thể từ bỏ đạo tràng của mình, đến thái dương tinh tìm nơi nương tựa. Vì vậy, có những thứ thật sự chỉ cần dính vào một chút là sẽ thay đổi một chút, sau đó hình thành một cái lưới lớn không thể thoát ra được. Cuối cùng, trừ khi có thực lực đủ mạnh để xé rách cái lưới này, bằng không thì kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì! Nhất là hắn lại là một con cá lớn chứ không phải là con tôm nhỏ có thể luồn qua mắt lưới. Trầm ngâm một lát, Phù Quang nhẹ nhàng giơ tay ép xuống, mọi người liền cảm thấy một luồng sức mạnh đưa bọn họ trở lại vị trí của mình. Trong ánh mắt nghi hoặc và đầy vẻ căng thẳng của Bạch Trạch và những người khác, Phù Quang ở vị trí chủ tọa nhàn nhạt mở miệng nói: "Ta chỉ là một người tự tại, một lòng cầu đạo tán tu thôi!" "Mục tiêu tìm nơi nương tựa và che chở của các ngươi đã chọn sai rồi." "Kim Ô Cung ——" "Sẽ không thu khách, bộ khúc, các ngươi không cần phí tâm tư ở đây." Phù Quang trực tiếp nói rõ thái độ của mình, hắn không thu người, cũng sẽ không tùy tiện che chở ai. Còn về bốn nàng tiên thì các nàng chỉ là thị nữ của Phù Quang thôi. Đùa gì vậy, hắn là Thái Dương thần, tổ sư văn đạo, cường giả Hỗn Nguyên Kim Tiên, lẽ nào lại không thể có mấy thị nữ? Thiên đạo đến, cũng không thể nói gì về chuyện này! Nhưng Bạch Trạch và mọi người không giống vậy. Việc thu nhận một đám Đại La Kim Tiên, Thái Ất Kim Tiên vào dưới trướng, trong mắt chúng sinh hồng hoang, có một ý nghĩa hoàn toàn khác biệt. Cho nên, đám người này —— Không thể thu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận