Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?

Chương 96: Không Thành

**Chương 96: Không Thành**
Sân khấu hoa mỹ, ánh đèn rực rỡ.
Nhưng bất luận là khán giả tại hiện trường, hay là hàng ngàn vạn cư dân m·ạ·n·g đang xem trực tiếp, có một khoảnh khắc đều cảm thấy thời gian như ngưng đọng lại.
Chỉ có tổ đạo diễn.
Giờ phút này, đạo diễn nhìn chằm chằm vào màn hình, trong mắt toát ra ánh sáng xanh mơn mởn, hắn dùng một loại âm điệu vừa k·í·c·h động lại vừa q·u·á·i dị nói ra: "Vở kịch hay, rốt cục cũng mở màn!"
Tiếp đó, đạo diễn liền bắt đầu gào to.
"Máy quay nhắm ngay hết cho ta."
"Tất cả đèn đóm đều chuẩn bị sẵn sàng."
"Chú ý biểu cảm của khán giả và k·h·á·c·h mời."
"Đổi cảnh cận bất cứ lúc nào!"
"Không được bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào."
"Lão t·ử muốn ghi lại hết tất cả b·iểu t·ình biến hóa của mọi người tiếp theo! Chúng, chính là yếu tố mấu chốt để tỷ lệ người xem bùng nổ sau khi chương trình kỳ sau được phát sóng!"
Từ khi « Ca Sĩ Phong Phạm » công bố phát sóng.
Bởi vì một tấm poster, tổ tiết mục và h·á·c·h Minh Hưng đã vướng vào vòng xoáy dư luận.
h·á·c·h Minh Hưng còn đỡ, được cứu vớt trở về nhờ một chủ đề "Đau lòng cho h·á·c·h Minh Hưng, tấm bia đỡ đ·ạ·n".
Thế nhưng tổ đạo diễn « Ca Sĩ Phong Phạm », lại bị vô số người yêu nhạc mắng chửi té tát.
Mà từ giờ phút này trở đi.
Tổ tiết mục bọn họ, rốt cuộc cũng nghênh đón thời khắc nở mày nở mặt!
Bày bố tấm lưới lớn lâu như vậy, ở vài phút sau, rốt cục cũng bắt đầu thu hoạch!...
Ở giữa sân khấu.
h·á·c·h Minh Hưng vẫn mang nụ cười nhàn nhạt trên mặt.
Thế nhưng giờ khắc này người dẫn chương trình, đã bị chấn động đến đơ ra.
Cũng may tố chất chuyên nghiệp thâm hậu, giúp hắn vẻn vẹn chỉ trong một hai giây đã hoàn hồn, nhưng trên mặt vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc: "Ngươi...... Nói là, lát nữa ngươi sẽ hát ca khúc mới?"
"Đúng vậy."
"Đây là bài hát gì?"
"Lát nữa ngươi sẽ biết."
Người dẫn chương trình hít sâu một hơi: "Tốt, hy vọng ca khúc mới tiếp theo của ngươi có thể mang đến cho chúng ta cảm thụ hoàn toàn mới, hiện tại, sân khấu giao cho ngươi."
Sau khi nói xong, hắn mới nhanh chóng bước xuống dưới sân khấu.
Mà khán giả dưới đài, đã sớm n·ổ tung.
Phòng trực tiếp, mưa đ·ạ·n cũng đột nhiên tăng mạnh.
"Ta không nghe nhầm chứ?"
"h·á·c·h Minh Hưng muốn hát ca khúc mới?"
"Đây là thao tác gì vậy?"
"Khó trách h·á·c·h Minh Hưng vẫn luôn bình tĩnh như thế, hóa ra là có hậu chiêu."
"Nhưng, ca khúc mới có thể nghịch t·h·i·ê·n cải m·ệ·n·h sao? Đừng có đùa. Ngươi hát một bài hát cũ cải biên, rất dễ dàng thu được sự đồng cảm của khán giả. Nhưng nếu hát ca khúc mới, trừ phi bài hát này hay một cách nghịch t·h·i·ê·n, nếu không trong thời gian ngắn căn bản là không có cách nào đạt được sự tán thành của người xem, có thể nói là được không bù m·ấ·t."
Trong các chương trình âm nhạc tổng hợp nghệ thuật trước đây, không phải không có người hát ca khúc mới, nhưng hiệu quả đều không tốt.
Bởi vì hát ca khúc mới, là một loại thử thách có độ khó cao.
Trừ phi ngươi có sự tự tin mạnh mẽ, cho rằng ca khúc mới có thể trong thời gian ngắn nhất thu được sự đồng cảm của người xem, nếu không còn không bằng hát bài hát cũ.
h·á·c·h Minh Hưng có thể có tự tin như vậy sao?
Khán giả vẫn còn đang bàn tán xôn xao.
Ở giữa sân khấu.
Ánh đèn vốn đang tĩnh lặng đột nhiên trở nên sáng chói.
Các loại nhạc cụ gõ theo giai điệu dương cầm vang lên, mở ra khúc nhạc dạo đầu của âm nhạc.
Khán phòng ngừng ồn ào, ánh mắt dần dần tập trung vào h·á·c·h Minh Hưng trên sân khấu.
Một thân trang phục giản dị bình thường, h·á·c·h Minh Hưng ánh mắt nhìn về phía nơi t·r·ố·ng t·r·ải, trong mắt dường như có thêm một tia tình cảm khó hiểu, hắn cầm microphone lên bắt đầu biểu diễn.
Tiếng ca, vẫn mang theo phong cách smoke voice đặc biệt chỉ hắn mới có.
"Có thể do yên tĩnh, nên không khí trở nên rất mỏng manh, Đèn neon thắp sáng cả thành phố hoang vắng.
Còn vì em mà chờ đợi, tâm ta sắp héo mòn rồi, Phải dùng thứ gì khuấy động tâm hồn ta."
Dưới đài.
Biểu cảm của khán giả dần trở nên đặc sắc.
Giọng hát của h·á·c·h Minh Hưng quá đặc biệt, cho nên một ca khúc có hay hay không, gần như chỉ cần vừa cất giọng là có thể phân biệt ra.
Mà bài hát này.
Dường như......
Từ biểu diễn của h·á·c·h Minh Hưng mà xem, rất không tệ!
Ngược lại khi tiếng hát truyền vào tai đám người, tất cả mọi người có loại cảm giác đã chán nghe những ca khúc phổ thông trước đó, thông suốt cảm thấy mười phần tươi mới.
Nhất là mấy vị k·h·á·c·h mời ở một bên, trên mặt đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Ca khúc mới!
Thật sự là ca khúc mới!
Mỗi một vị k·h·á·c·h mời đều là nhân vật có trình độ âm nhạc rất cao, có người là ca sĩ chuyên nghiệp, có người là nhà soạn nhạc n·ổi tiếng, cho nên trình độ thưởng thức của họ cao hơn khán giả bình thường rất nhiều.
Theo như bọn họ thấy, h·á·c·h Minh Hưng biểu diễn ca khúc mới này, xét về phần nhạc thì không tệ, lại phối hợp với giọng hát đặc biệt của h·á·c·h Minh Hưng, cho nên chỉ vẻn vẹn vài câu, đã phô bày ra được ý vị của bài hát.
"Có chút ý tứ."
"Đặc sắc thật đấy."
Mấy vị k·h·á·c·h mời liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khác lạ trong mắt đối phương.
Từ hiện tại xem ra, h·á·c·h Minh Hưng chưa chắc đã là bia đỡ đ·ạ·n.
Trên sân khấu.
Âm sắc của h·á·c·h Minh Hưng càng thêm rõ ràng, mang theo giọng khàn khàn cùng cảm giác t·ang t·hương, biến ca từ buồn bã thành tiếng hát có thể thẩm thấu vào nội tâm con người, giữ chặt lại tâm huyền của mỗi người.
Khiến trong lòng tất cả khán giả không hiểu sao bị bao phủ bởi một tầng u buồn.
"Yêu quá đậm sâu, quá nhiều Để mặc em tự do, chơi đùa trên nỗi đau của ta."
Ca khúc bình thường nghe giai điệu.
Ca khúc hay nghe ý cảnh.
Không ít khán giả tại hiện trường, đã chìm vào trong một loại ý cảnh đặc thù do ca khúc tạo ra.
Phảng phất như nỗi cô tịch đã cách một thế hệ.
Phồn hoa bình lặng lại, t·r·ố·ng t·r·ải.
Không Thành...... Trong nội tâm mỗi người đều có một tòa không thành như vậy, ẩn sâu trong đó là nội tâm sâu kín nhất, không muốn ai biết của chính mình.
Cư dân m·ạ·n·g đang xem trực tiếp, giờ khắc này thậm chí không biết phải tung ra loại mưa đ·ạ·n gì.
"Ca khúc mới như vậy sao?"
"Nghe xong tâm trạng tôi trùng xuống."
"Nghe hay thật, thậm chí còn hay hơn cả « Không Quan Trọng »."
"Giọng của h·á·c·h Minh Hưng, đặc biệt quá."
"Bài hát này, giọng hát này, cho tôi cảm giác cô tịch chưa từng có, quá tuyệt."
"......"
Đúng lúc này.
Âm thanh của h·á·c·h Minh Hưng trở nên cao vút nhưng không chói tai, một loại giọng giả thanh gần như chưa từng có vang lên.
“Thành phố này hoang t·à·n đến vậy sao, những hồi ức sao m·ã·n·h l·i·ệ·t đến thế, Giữa đại lộ nhộn nhịp này, ta có thể ôm lấy ai đây.
Đôi mày này sao nặng nề đến vậy, nỗi nhớ cứ thế đậm sâu, Alone, Ta cứ mãi th·e·o đ·u·ổ·i cảm giác ấy.”
Khi tiếng hát x·u·y·ê·n qua sân khấu, khán giả cảm giác trái tim cũng theo giai điệu bắt đầu phiêu du, du đãng tại trong toà Không Thành này.
Như là linh hồn được giải phóng.
Đột nhiên, phảng phất có dòng điện từ trong thân thể x·u·y·ê·n qua, loại cảm giác tê dại kia gần như khó có thể diễn tả bằng lời.
Gần như tất cả máy quay đều ghi lại một màn này dưới góc quay cận cảnh.
Đó là sự nghẹt thở của linh hồn.
Trước máy truyền hình, trước màn hình trực tuyến, tất cả người xem liền thấy được một vài b·ứ·c biểu cảm khoa trương.
Có người kinh ngạc đến r·u·n·g đ·ộng đồng tử.
Có người trợn mắt há hốc mồm.
Có người há to mồm.
Có người đờ đẫn như phỗng.
Mấy vị k·h·á·c·h mời vừa rồi còn ngồi ở bên cạnh, gần như không hẹn mà cùng đứng dậy.
Họ không thể ngồi yên.
Tiếp đó, lại một lần nữa!
“Thành phố này hoang t·à·n đến vậy sao, không em mọi thứ t·r·ố·ng rỗng, Ngay cả hơi thở cũng mang theo làn gió, ồn ào đến c·h·ói tai.
Ta đứng tại trong bóng tối, trái tim đã không đ·ậ·p, Alone, alone, alone Có yêu thêm cũng vô dụng thôi.”
Âm thanh của h·á·c·h Minh Hưng lần thứ hai phát ra tiếng gào th·é·t trầm thấp, phát tiết cảm xúc cùng bi thương từ sâu trong thân thể.
Hắn cúi gập người thật sâu, dùng hết toàn bộ sức lực của mình hướng về microphone.
Cho đến......
Qùy một chân xuống ở giữa sân khấu, không nhúc nhích.
Vút!
Tất cả ánh đèn hội tụ trên đỉnh đầu hắn, u ám nhưng lại sáng tỏ.
Những nơi khác của sân khấu thì trở nên tối đen.
Giờ khắc này.
Toàn trường yên tĩnh, nhưng b·iểu t·ình của mỗi người lại không giống nhau.
Vài đoạn tiếng hát vừa rồi của h·á·c·h Minh Hưng, giống như tia chớp xé rách tâm thần của mỗi người, tiếng ca biến thành từng đợt sóng lớn hung hăng đ·ậ·p vào sâu trong tâm linh người xem, cộng hưởng trong thân thể.
Rất nhiều người nhìn thân ảnh q·u·ỳ một chân trên sân khấu kia, cảm giác mình toàn thân đều kh·ố·n·g chế không n·ổi mà r·u·n rẩy.
Đây là bài hát gì?
Đây là màn biểu diễn gì?
Rốt cục......
h·á·c·h Minh Hưng chậm rãi ngẩng đầu lên, khi hắn còn chưa đứng dậy.
Rầm rầm ~~~
Mấy vị ban giám khảo vẫn đứng yên vỗ tay trước.
Những tiếng vỗ tay này giống như ngòi nổ, trong nháy mắt đã làm nổ tung toàn trường.
Vô số khán giả dưới đài lần lượt đứng lên, bắt đầu vỗ tay.
Chỉ trong nháy mắt, phòng thu lớn như vậy liền ầm ĩ trở nên sôi trào, đại biểu cho nội tâm k·í·c·h động cùng nóng bỏng của đám người lúc này.
Tổ đạo diễn đã sớm chuẩn bị, đem các loại máy quay đổi đến vị trí tốt nhất, ghi lại biểu cảm khoa trương trên mặt mọi người.
Trong tiếng vỗ tay.
Khán giả rốt cục phát ra các loại tiếng thét chói tai cùng hò hét.
"Trời ơi!"
"Quá xuất sắc!"
"Ngọa tào thật chứ."
"Đây là ca khúc gì vậy?"
"Nghe mà muốn choáng váng."
"Nhất là bộ ph·ậ·n cao trào, quả thực ."
"A a a a! Ta muốn đ·i·ê·n rồi!!!!"
"......"
Đương nhiên, đây chỉ là phản ứng của khán giả bên trong chương trình.
Giờ phút này hàng ngàn vạn người xem đang theo dõi trực tiếp, phản ứng còn gấp trăm ngàn lần vượt qua những người trong TV.
Vô số người đại não gần như còn rơi vào trạng thái t·r·ố·ng rỗng.
Có người đứng trước máy vi tính, hung hăng nắm chặt tay, khuôn mặt đỏ bừng.
Có người theo khán giả trong TV cùng nhau thét lên và hô to, hoàn toàn quên giờ phút này đã là đêm khuya.
Về phần mưa đ·ạ·n trong phòng trực tiếp.
Giờ khắc này, hoàn toàn biến thành màn hình bông tuyết, không còn nhìn rõ cư dân m·ạ·n·g đang tung ra nội dung gì nữa.
Hậu trường.
Một đám ca sĩ đang đợi, tất cả đều đờ đẫn ngồi tại chỗ, kinh ngạc nhìn thân ảnh trên sân khấu kia.
Đó còn là h·á·c·h Minh Hưng sao?
Đó còn là tấm bia đỡ đ·ạ·n trong tưởng tượng của bọn họ sao?
Mấy phút đồng hồ trước, tất cả bọn họ đều không xem h·á·c·h Minh Hưng ra gì, đối thủ của bọn họ chỉ có lẫn nhau. Mà h·á·c·h Minh Hưng, đã bị họ sớm đá văng ra.
Mà sau mấy phút đồng hồ, giờ phút này, ân...... Tất cả bọn họ vẫn không xem h·á·c·h Minh Hưng là đối thủ.
Bởi vì!
Sau khi h·á·c·h Minh Hưng hát xong, bọn họ liền đã biết: Hạng nhất của trận này đã không còn gì phải bàn cãi nữa. Còn làm đối thủ cái gì? Cái đó thuần túy là tự tìm n·h·ụ·c nhã.
Bỗng nhiên.
Có một người toàn thân giật mình, lẩm bẩm nói: "? Ai viết bài hát này vậy?"
Mấy chữ, khiến mấy ca sĩ khác đều chấn động trong lòng.
Đúng vậy.
Bài hát này là của ai?
Ai viết cho h·á·c·h Minh Hưng vậy?
Không phải nói giọng hát như của h·á·c·h Minh Hưng, rất khó tìm được ca khúc t·h·í·c·h hợp sao? Huống chi là ca khúc này gần như hoàn toàn phù hợp với linh hồn hắn như vậy.
Trong mắt mọi người, giọng của h·á·c·h Minh Hưng tuy có đặc sắc, nhưng có thể trên sân khấu gây ra tiếng vang lớn như vậy, tất cả đều nhờ ca khúc mới không giống bình thường này.
Nó, mới là mấu chốt để h·á·c·h Minh Hưng nghiền ép toàn trường.
Trên sân khấu.
Người dẫn chương trình đã lên đài, hắn cũng hỏi vấn đề mà giờ phút này mọi người muốn biết nhất trong lòng: "h·á·c·h Minh Hưng, bài hát này tên là gì?"
"« Không Thành »."
"Do ai viết ca khúc này vậy?"
"Vô Ngôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận