Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?

Chương 282: Song thương đến sáng tác bài hát từ, hắn vô ngôn lấy cái gì đấu với chúng ta?

**Chương 282: Song thương hợp bích sáng tác lời, hắn lấy gì đấu với chúng ta?**
Công ty Văn hóa Xán Tinh.
Đêm nay, đèn đuốc sáng trưng một mảnh.
Tại một phòng nghỉ sang trọng nào đó, ca vương Cao Sam trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn người soạn nhạc vương bài Ngô Duệ đối diện.
"Duệ ca, lần này chúng ta hợp tác, ngươi có chắc chắn không?"
Ngô Duệ biểu lộ có chút lạnh lùng, nghe vậy nói: "Ngươi nói xem?"
Cao Sam: "Thất bại lần trước chỉ là ngoài ý muốn."
Ngô Duệ: "Ta cũng vậy."
Cao Sam cười đến xán lạn: "Vậy thì tốt."
Hai người trước đó đều từng thua Vô Ngôn, chỉ là hai người đều biết, bọn hắn thất bại không phải bởi vì bản thân không có thực lực, mà là bị Vô Ngôn may mắn thắng được.
Lần này hai người cường cường liên hợp, hắn Vô Ngôn lấy cái gì ra đấu?
Lúc đầu hai người trong ngày thường cơ bản chưa từng hợp tác, nhưng lần này công ty nói muốn vây quét Vô Ngôn. Vừa vặn hai người đã từng thua trong tay Vô Ngôn, cho nên lập tức ăn ý, thành lập nên mối quan hệ hợp tác mật thiết.
Một người là ca vương.
Một người là người soạn nhạc vương bài.
Hai người liên hợp có thể tạo ra năng lượng lớn đến mức nào, chính bọn hắn nghĩ đến thôi cũng đã thấy kh·ủ·n·g ·k·h·i·ế·p.
Đến tận đây.
Hai người liếc nhau, ánh mắt mang theo thâm ý khó hiểu.
Bọn hắn giữa lẫn nhau đều đã nhìn ra, tranh bảng tháng chín lần này: Vô Ngôn đã không đủ để trở thành đối thủ của bọn hắn, mục tiêu của bọn hắn đã từ Vô Ngôn chuyển hướng tới những ca vương, ca hậu khác.
Vô Ngôn ư?
Không đủ để gây sợ hãi.
Trên bảng ca khúc mới tháng chín, đ·á·n·h bại Thẩm Thừa Toàn hoặc là Dương Bội Phương, mới là mục tiêu chân chính của hai người.
Trong phòng nghỉ.
Còn có mấy người nữa.
Ví dụ như: Ca hậu Dương Bội Phương.
Dương Bội Phương hơn 40 tuổi, giờ phút này đang ngồi đối diện Cao Sam. Dù đã bước vào tuổi tr·u·ng niên, nhưng trên mặt nàng không nhìn thấy nửa điểm dấu vết thời gian, làn da vẫn mịn màng, non nớt.
Thời khắc này nàng đang nghe Cao Sam cùng Ngô Duệ đối thoại, trên khuôn mặt xinh đẹp treo nụ cười nhàn nhạt.
So sánh với Cao Sam, Dương Bội Phương mới thật sự là ca hậu đang nổi.
Bởi vì trước đó, Cao Sam tại giới ca hát đã xem như ở trạng thái nửa ẩn lui, bằng không thì cũng sẽ không hai năm mới ra một bài đơn khúc.
Có thể Dương Bội Phương thì khác, ở độ tuổi này nàng đang đứng ở trạng thái đỉnh cao nhất trong cuộc đời, hoạt động sôi nổi tại giới ca hát, tại các chương trình âm nhạc lớn. Có thể nói, xét về lực ảnh hưởng trong giới ca hát, nàng hoàn toàn có thể tiến vào ba vị trí đầu!
Kỳ thật lúc đầu Dương Bội Phương vốn kh·i·n·h thường việc vây quét Vô Ngôn.
Vô Ngôn ư?
Mặc dù nàng biết đối phương sáng tác bài hát rất lợi h·ạ·i, nhưng đối với nàng căn bản sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào.
Nàng có thể tới là bởi vì hai nguyên nhân:
Thứ nhất, chồng mình là quản lý cấp cao của công ty Văn hóa Xán Tinh.
Thứ hai, công ty Văn hóa Xán Tinh hứa hẹn, chỉ cần nàng phát ca khúc vào tháng chín, liền sẽ mời Chu Hàm lão sư viết một ca khúc cho nàng.
Nhất là nguyên nhân thứ hai, mới là mấu chốt thúc đẩy nàng đồng ý.
Chu Hàm!
Đây chính là đại lão từ khúc trong văn đàn, đại sư văn học đương thời.
Cho nên Dương Bội Phương mới tim đập thình thịch, cả đời này nàng đã hát qua không biết bao nhiêu ca khúc kinh điển, nhưng chưa bao giờ hợp tác với đại lão văn đàn.
Nếu như có thể để Chu Hàm lão sư - một văn học gia như vậy viết cho mình một ca khúc, dù chỉ là làm thơ, đối với Dương Bội Phương mà nói cũng là một sự dụ hoặc mãnh liệt.
Dù sao, nếu thơ của Chu Hàm lão sư có thể trở thành ca từ cho một bài hát nào đó của nàng. Bài hát này tương lai có lẽ sẽ trở thành một giai thoại trong giới ca hát. Nàng cũng sẽ trở thành một đỉnh phong mới của giới ca hát.
Nghĩ đến đây.
Dương Bội Phương quay đầu, nhìn về phía một bên.
Nơi đó, Chu Hàm lão sư đang nhấm nháp, biểu lộ dương dương tự đắc.
Cao Sam vừa vặn nhìn sang, cười nói: "Dương tỷ, trước đó ta hỏi tỷ mấy lần, tỷ cũng không chịu tiết lộ tỷ hát loại hình ca khúc gì trong tháng chín, bây giờ lập tức đến tháng chín rồi, tỷ cũng có thể nói cho ta biết rồi chứ?"
Dương Bội Phương nhìn thoáng qua Chu Hàm.
Chu Hàm mỉm cười, gật đầu biểu thị có thể.
Dương Bội Phương lúc này mới cười nói: "Không phải ta không chịu tiết lộ, là Chu lão sư muốn cho mọi người một sự kinh hỉ."
Nghe nàng nhắc tới Chu Hàm.
Không chỉ là Cao Sam.
Tất cả mọi người trong phòng nghỉ đều đổ dồn ánh mắt, trong mắt mang theo hiếu kỳ cùng tôn kính.
Trước mặt Chu Hàm - một đại lão văn đàn chân chính, bọn hắn cho dù là ca vương, ca hậu trong giới ca hát, cũng kém xa về thân phận.
Thấy ánh mắt mọi người tụ vào.
Dương Bội Phương lúc này mới tiếp tục nói: "Lần này, Chu Hàm lão sư viết cho ta bài thơ tên là “Vọng Nguyệt”."
Thấy mọi người lộ vẻ nghi hoặc.
Nàng mỉm cười: "Vừa mới nghe được tên bài thơ, ta cũng có chút buồn bực, không rõ ràng cho lắm, nhưng rất nhanh liền biết Chu Hàm lão sư vì sao lại chọn bài thơ này làm ca từ. Bởi vì tháng chín, sắp nghênh đón tết Tr·u·ng thu - một ngày lễ lớn mỗi năm một lần của Hoa Hạ. Mà bài thơ “Vọng Nguyệt” vừa vặn viết về ngày hội Tr·u·ng thu."
Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người chấn động.
"Ôi, hóa ra là có ý này."
"Đúng dịp gặp Tr·u·ng thu hát “Vọng Nguyệt” quá hợp tình hợp lý đi?"
"Trời ạ, sao ta không nghĩ tới điểm này?"
"Hay là Chu Hàm lão sư nghĩ sâu xa hơn."
"Đây chính là văn đàn mọi người, không ra tay thì thôi, một khi ra tay liền sẽ cân nhắc hết thảy các nhân tố, sau đó làm ra bài thơ hoàn mỹ nhất."
"Không hổ là Chu Hàm lão sư, bội phục, bội phục."
"......"
Cho đến khi tiếng nghị luận của đám người trong phòng nghỉ giảm bớt.
Dương Bội Phương mới nói tiếp: "Cho nên, tên ca khúc mới của ta liền gọi là « Vọng Nguyệt », mong mọi người chiếu cố nhiều hơn."
Nói đến đây.
Dương Bội Phương có loại cao ngạo nhìn xuống đám người.
Bởi vì chỉ có nàng mới biết được, “Vọng Nguyệt” được viết hay đến cỡ nào.
Lần đầu tiên nhìn thấy toàn bài thơ “Vọng Nguyệt” mà Chu Hàm đưa cho nàng, cả người nàng đều tê dại.
Nàng không cách nào tưởng tượng, một bài thơ như vậy lại có một ngày trở thành ca từ biểu diễn của nàng.
Thật vinh hạnh biết bao!
Lúc đó.
Chu Hàm nói như thế này: "Ta không hiểu ca hát, cũng không hiểu soạn nhạc. Nhưng ta có thể phụ trách nhiệm nói cho cô biết: Chỉ cần bài thơ này trở thành ca khúc biểu diễn của cô, vậy nó nhất định là ca từ chói mắt nhất tháng chín. Vô song!"
Câu nói này, Dương Bội Phương không chút nghi ngờ sự chân thật của nó.
Mặc dù hay dở của một ca khúc, không chỉ dựa vào ca từ để thể hiện. Nhưng nếu ca từ xuất sắc, vậy nhất định sẽ tăng thêm không ít phong thái cho ca khúc.
Còn về khúc?
Biên khúc và soạn nhạc cho « Vọng Nguyệt » cũng do người soạn nhạc hàng đầu trong nghề - Lâm Gia Luân phụ trách.
Lại thêm nàng - một ca hậu đang nổi.
Tam đại đỉnh lưu liên hợp!
Liền hỏi: Bảng ca khúc mới tháng chín, còn ai có thể cạnh tranh?
Còn về vây quét Vô Ngôn?
Vô Ngôn là ai?
Đáng giá để nàng ra tay sao?
Dương Bội Phương nàng, sau khi quyết định tham gia chiến đấu trên bảng ca khúc mới tháng chín, cho tới bây giờ đều không hề có ý nghĩ vây quét Vô Ngôn.
Mục đích của nàng chỉ có một: Đó chính là giành quán quân bảng ca khúc mới tháng chín, để « Vọng Nguyệt » đ·á·n·h ra vòng, trở thành ca khúc kinh điển, lưu lại vết tích vĩnh hằng trong giới ca hát.
Dương Bội Phương ánh mắt sáng ngời.
Cùng Chu Hàm đối mắt.
Chu Hàm khẽ gật đầu, dáng tươi cười ôn hòa.
Lúc này, vị "song thương" (ý chỉ người giỏi cả làm thơ và viết văn) trong giới thơ từ này, trong lòng cũng hăng hái.
Trước đó, hắn làm sao lại không nghĩ tới việc hợp tác với người trong giới ca hát?
Viết một ca khúc lời, nhẹ nhõm liền có thể cầm tới mấy triệu thù lao, loại chuyện này không nên quá mỹ diệu.
Nhớ tới trước kia "bế môn tạo xa" (ý chỉ chỉ làm việc theo ý mình mà không tìm hiểu thực tế), một năm viết một tập thơ, phát biểu ra còn phải tự bỏ tiền cho nhà xuất bản, khi đó thật là quá ngu ngốc.
Còn may bởi vì "sơn âm bôi" (một cuộc thi thơ) do Douyin (TikTok Trung Quốc) tổ chức lần trước đã khiến hắn phát hiện ra một con đường k·i·ế·m tiền khác.
Hợp tác với ca sĩ, cũng là lần đầu tiên trong sự nghiệp của hắn.
Lần hợp tác này, công ty Văn hóa Xán Tinh chỉ cho hắn một điều kiện: Đè bẹp Vô Ngôn về mặt ca từ, nếu thành c·ô·ng, có thể nhận được một triệu thù lao.
"Chỉ vậy thôi sao?"
Nghe được yêu cầu, Chu Hàm cảm thấy mình bị sỉ nhục.
Đường đường là đại lão trong giới thơ từ, nếu viết ca từ còn không thể so sánh với một người soạn nhạc trong giới ca hát, vậy hắn cảm thấy mình có thể rút lui khỏi văn đàn.
Bất quá vì một triệu này, Chu Hàm vẫn lấy ra tác phẩm đắc ý nhất của mình: « Vọng Nguyệt ».
Chu Hàm có tự tin.
Bài thơ này.
Đừng nói là giành vị trí thứ nhất trong bảng ca khúc mới tháng chín nhỏ bé.
Dù là đặt trong văn đàn đương đại Hoa Hạ, cũng có thể quét ngang hết thảy.
Ân, ngoại trừ Tây Lâu.
Trong lòng Chu Hàm, cái tên Tây Lâu là một cấm kỵ trong lòng hắn. Cả đời này của hắn, cùng lắm cũng chỉ tranh giành với Phùng Luân mấy chục năm trong giới thơ từ, nhưng vẫn luôn ngang tài ngang sức.
Cho đến khi Tây Lâu xuất hiện, mới đ·á·n·h cho hắn tơi tả.
Tây Lâu kia, chính là một yêu nghiệt, không thể so sánh.
Ngoài ra, xét về phương diện thơ từ, Chu Hàm tự tin hắn có thể chiến thắng bất kỳ ai.
Cho nên, dùng tác phẩm đắc ý của mình « Vọng Nguyệt » để làm ca từ, ai có thể thắng được?
Không có!
"Đây sẽ là ca từ xuất sắc nhất năm nay của giới ca hát!"
Trên mặt Chu Hàm tràn đầy tự tin mãnh liệt.
Đồng thời.
Hắn hơi xúc động: Dùng một bài thơ hay như vậy để làm ca từ, có phải là quá lãng phí không? Ca từ hay như vậy, lại có mấy người có thể chân chính thưởng thức được nội hàm duyên dáng của nó?
Ai.
Tịch mịch a!......
Hiển nhiên.
Mỗi một ca vương, ca hậu, trên mặt nổi là vì vây quét Vô Ngôn mà đến.
Nhưng giờ phút này, trong lòng bọn họ đã không còn xem Vô Ngôn là đối thủ chân chính, mà là âm thầm bắt đầu cạnh tranh với nhau, xem ai lợi h·ạ·i hơn.
Tại công ty Giải trí Khải Minh.
Ca vương Thẩm Thừa Toàn cũng cười nói với người soạn nhạc của mình, Triệu Văn Đông: "Tháng chín, đ·á·n·h lén Vô Ngôn đã thành thứ yếu, đối kháng Cao Sam và Dương Bội Phương, mới là mục đích chủ yếu của chúng ta."
Triệu Văn Đông rất tán thành: "Đúng vậy, ta cũng chưa từng xem Vô Ngôn là đối thủ. Hắn Vô Ngôn có lẽ rất lợi h·ạ·i, nhưng khẳng định không phải vào tháng chín."
Thẩm Thừa Toàn nghe vậy, cười ha ha.
Có thể trở thành ca vương, mọi người đều là những nhân vật ngạo khí ngút trời, làm sao có thể vì vây quét Vô Ngôn, mà phải huy động mấy ca vương cấp bậc khác?
Cho nên.
Mục đích cuối cùng, vẫn là cạnh tranh giữa lẫn nhau.
Dù sao.
Bất luận là Cao Sam, hay là Dương Bội Phương, hay là Thẩm Thừa Toàn, ba người đều không thuộc cùng một đội, vốn dĩ đã có quan hệ cạnh tranh.
Vừa vặn thừa dịp cơ hội này, so tài cao thấp.
Sau đó thuận tay diệt trừ mối uy h·iếp Vô Ngôn này.
Nhất cử lưỡng tiện.
Ba người trên mặt đều tràn đầy tự tin, chờ đợi tiếng chuông 0 giờ gõ vang.
Đối với việc vây quét Vô Ngôn, bọn hắn càng mong chờ tháng chín, trong ba người rốt cuộc ai có thể giành được vị trí thứ nhất.
Cuối cùng.
Trong sự chờ mong này.
Đồng hồ chỉ hướng 12 giờ khuya.
Keng ~~~
Tiếng chuông nửa đêm gõ vang, biểu thị tháng tám chính thức kết thúc, nghênh đón một tháng chín hoàn toàn mới.
"Bắt đầu rồi."
"Tới rồi, tới rồi."
"Rốt cuộc đã đến."
"......"
Giờ khắc này.
Không biết có bao nhiêu người tràn vào các nền tảng âm nhạc lớn, làm mới giao diện âm nhạc.
Đại chiến bảng ca khúc mới tháng chín.
Chính thức kéo màn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận