Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 416: Tiết mục trọng đại cải cách, chân chính đỉnh phong vương giả
**Chương 416: Cải cách lớn trong tiết mục, vương giả đỉnh phong chân chính**
Vương Mặc tạm thời không hay biết những lời bàn tán sôi nổi trên internet.
Nếu biết có lẽ hắn cũng chỉ nhịn không được bật cười, vì sự tưởng tượng phong phú của cư dân mạng mà cảm thấy bội phục.
Bởi vì hắn căn bản không hề có ý nghĩ tương tự.
Chinh phục tất cả các nhóm tuổi?
Thua thật, bọn họ nghĩ ra được.
Huống chi, trong ấn tượng của hắn, hình như cũng không có ca khúc nào chinh phục được nam giới trung niên hoặc các ông chú.
Dù sao hai nhóm người này, chín trên mười người đừng nói không có hứng thú với ca hát, ngay cả internet cũng không hứng thú. Bọn họ hoặc đang bôn ba lo toan cuộc sống gia đình, hoặc đang chuyên tâm dưỡng sinh. Cho nên, lần này, thật sự dù thần tiên hạ phàm sáng tác bài hát, cũng không cách nào chinh phục những người này.
Trở lại tiết mục.
Sau khi tiết mục chính thức bắt đầu ghi hình.
Tổng đạo diễn Triệu Tuyền liền chân thành nói: “Hiện tại trên internet xuất hiện rất nhiều ý kiến, cho rằng phần tranh tài giữa tổ sáng tác và tổ ca sĩ trong tiết mục quá không công bằng. Đương nhiên, không phải nói cách chúng ta ra đề mục và bốc thăm không công bằng. Mà là một vị khách mời nào đó quá mạnh, mạnh đến mức có thể không cần quan tâm độ khó dễ của đề mục, khiến các vị khách mời khác không biết làm gì.” Nói đến đây.
Vèo!
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Vương Mặc.
Lưu Vĩnh Xương dùng sức gật đầu: “Nói rất đúng.” Dương Tiếu phụ họa: “Quá đúng.” Ngô Duệ: “Hình như có chút đạo lý… Lần này ta đều không có cảm giác tồn tại.” Ba người thậm chí muốn nói, Vương Mặc không phải rất mạnh, mà là mạnh đến biến thái.
Tất cả mọi người đều đang thi đấu.
Kết quả mỗi bài hát Vương Mặc đều có thể làm khuấy đảo cả internet, như vậy còn so thế nào?
Hoàn toàn chính là làm nhục người khác.
Vương Mặc: “…” Triệu Tuyền tiếp tục nói: “Cứ như vậy, làm cho người hâm mộ của tổ ca sĩ cảm thấy rất không công bằng. Vì vậy sau khi chúng ta suy nghĩ kỹ, đã quyết định những tập sau của tiết mục sẽ mở ra khâu đỉnh phong chân chính.” “Khâu đỉnh phong?” Vương Mặc và những người khác nhướng mày, chờ đợi Triệu Tuyền giải thích cặn kẽ.
Triệu Tuyền nói: “Nếu tiết mục này tên là ‘Đỉnh phong chi ca, Đỉnh phong vương giả’ vậy khẳng định là ngoài việc chọn ra ca khúc có thể xưng là đỉnh phong, còn phải chọn ra đỉnh phong vương giả. Về phương diện ca khúc, mấy bài hát trước của Vương Mặc gần như đều đạt đến một trình độ đỉnh phong nào đó, hắn cũng xứng đáng là đỉnh phong vương giả trong giới nhạc sĩ. Hai điều này đều là không thể thay thế, xem như hoàn toàn xứng đáng. Nhưng mà tuyển thủ của hắn lại không phải là không thể sao chép. Ví dụ như: Cao Kỳ hát « Ta Của Quá Khứ », Lưu Thục Phương hát nhạc nhảy quảng trường và « Thấp Thỏm », cho dù là Vương Mặc hát « Chiến Binh Cô Độc » cũng đều có ca sĩ có thể thay thế. Cứ như vậy, mỗi một ca sĩ đều không phải đỉnh phong vương giả.” Mọi người nghe đến đây, đều đã hiểu được phần nào.
“Vì vậy, những tập sau của tiết mục, chính là hy vọng các vị tìm ra đỉnh phong vương giả trong giới ca sĩ.” “Nói ví dụ: Vương Mặc trước kia ở « Che Mặt Vượt Giới Ca Vương » hát « Cá Lớn » đã được đông đảo người yêu nhạc tôn làm ca khúc kinh điển, bất kỳ ai cũng không thể hát lại được cái hồn của nó. Vì thế: Tại « Cá Lớn », Vương Mặc có thể được xưng là đỉnh phong vương giả, không ai sánh kịp.” Triệu Tuyền từ từ nói.
"Vậy bây giờ vấn đề rất đơn giản: Từ tập sau của tiết mục trở đi, chúng ta cần bốn vị sáng tác hoặc viết ra một bài hát phù hợp với đề mục, đồng thời tổ tiết mục sẽ tìm 100 tuyển thủ ưu tú trên khắp cả nước. Các vị cần từ trong một trăm người này tìm ra một tuyển thủ, bồi dưỡng đối phương thành tuyển thủ phù hợp nhất với ca khúc của các vị, để người đó tại bài hát này, trở thành tồn tại độc nhất vô nhị. Nói cách khác: Với ca khúc này, người đó chính là vương giả.
Cuối cùng, chúng ta vẫn sẽ giao quyền bỏ phiếu cho đông đảo cư dân mạng, ai nhận được nhiều sự tán thành nhất, người đó chính là người thắng cuộc."
Nói xong.
Triệu Tuyền nhìn về phía mọi người: “Bốn vị lão sư có chỗ nào không rõ?” “Không có.” “Không có.” Bốn người đều lắc đầu.
Quy tắc rất dễ hiểu, nhưng trên mày mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Ngay cả Vương Mặc, cũng cảm thấy áp lực.
Thật sự là quy tắc này độ khó quá nghịch thiên. Muốn để tuyển thủ tại bài hát này trở thành tồn tại độc nhất vô nhị?
Độ khó gần như vượt trần.
Dù sao những tuyển thủ mà tổ tiết mục tìm, hầu như không có ca sĩ chuyên nghiệp nào. Bọn họ so với ca sĩ chuyên nghiệp, chênh lệch ở các phương diện rất rõ ràng. Cho nên, dù cho bọn họ có được ca khúc tốt đến đâu, cũng khó để hát ra được hương vị riêng.
“Xem ra chỉ có thể căn cứ vào tuyển thủ, để sáng tác ca khúc cho phù hợp.” “Đúng vậy, không còn cách nào khác.” “Căn cứ vào điều kiện của tuyển thủ, để sáng tác ca khúc là lựa chọn tốt nhất.” Mấy người liếc nhau, thảo luận vài câu.
Tuy nhiên căn cứ vào điều kiện của tuyển thủ để định chế ca khúc, bởi vì trình độ chuyên môn của tuyển thủ không cao, có lẽ sẽ khiến mọi người khi sáng tác ca khúc gặp phải nhiều hạn chế, sau đó làm giảm chất lượng ca khúc.
Nhưng đây là chuyện không thể tránh, dù sao cá và tay gấu không thể có cả hai.
Đến đâu hay đến đó đi.
Triệu Tuyền tiếp tục nói: "Bởi vì quy tắc thay đổi, nên chúng ta sẽ không cần rút thăm chọn tuyển thủ. Lát nữa sau khi xác định đề mục, mọi người hãy tự đi chọn tuyển thủ phù hợp là được. Mặt khác, mặc dù quy tắc của tiết mục thay đổi, nhưng độ khó của đề mục vẫn không hề giảm, thậm chí còn có thể trở nên càng thách thức hơn. Hy vọng mọi người may mắn."
Nói xong, hắn liền lấy ra một đề mục từ trong hòm rút thăm.
Bao gồm cả Vương Mặc, bốn người đều vươn cổ.
"Đề mục gì?"
"Đừng quá đáng quá."
"Đúng vậy, tuyệt đối đừng lại là nhạc thiếu nhi, một đề mục biến thái như vậy."
"..."
Triệu Tuyền chăm chú nhìn.
Hắn nhướng mày, cười tủm tỉm nói: "Các vị, lần này đề mục rất dễ hiểu, tên là "Ca khúc khó nhất". Nói cách khác, các vị kỳ tiếp theo sẽ đưa ra ca khúc khó nhất ở một phương diện nào đó. Ví dụ như: Giai điệu khó nhất, ca từ khó nhất, âm vực khó nhất, giọng thấp khó nhất, hòa âm khó nhất… Vân vân. Dù sao chỉ cần khán giả tán thành ca khúc của các vị lão sư đưa ra, đạt tiêu chuẩn khó nhất ở một phương diện nào đó, coi như là vượt qua kiểm tra."
Bốn người nghe được đề mục, sắc mặt cùng nhau biến đổi.
Thật sự… khó nhất!
Nói thì đơn giản, nhưng bốn người đều là nhân vật đỉnh cao của giới ca hát, mọi người đều biết để một ca khúc có danh hiệu "khó nhất", thì bản thân nó đã là một chuyện khó khăn nhất rồi.
Ngô Duệ nhìn chằm chằm Triệu Tuyền: "Tổ tiết mục đúng là biết cách hành hạ người mà."
Lưu Vĩnh Xương: "Triệu đạo, anh đây là biến hình ảo thuật để tra tấn chúng tôi a."
Dương Tiếu: "Lão Triệu, ta muốn đánh chết ngươi. Ngươi đưa ra đề mục như vậy, có nghĩ tới cảm nhận của ta - một người không biết sáng tác ca khúc không?"
Triệu Tuyền cười tủm tỉm nói: "Nếu không thì tiết mục này sao được gọi là đỉnh phong chứ? Muốn xứng với hai chữ đỉnh phong, tất nhiên độ khó của đề mục phải đủ sức thuyết phục khán giả. Bốn vị lão sư, tiếp theo đây xin mời mọi người trổ tài."
Nói xong.
Hắn xoay người rời đi, sợ nếu chậm trễ thật sự sẽ bị bốn người này đánh một trận.
Dù sao bốn người này, ai cũng có vị thế lớn hơn hắn, không ai có thể đắc tội nổi.
Vì vậy Triệu Tuyền vẫn nên nhanh chóng chuồn mất thôi.
Trước khi đi, Triệu Tuyền nói lớn: "Bốn vị lão sư, mọi người có thể đi chọn tuyển thủ mình yêu thích. Nếu như có nhiều người chọn cùng một tuyển thủ, thì sẽ dựa theo số liệu của vòng thi trước, khách mời có số liệu tốt sẽ có quyền ưu tiên lựa chọn."
Rất nhanh.
Triệu Tuyền đã không thấy bóng dáng.
Mấy người đều im lặng.
Dương Tiếu: "Sớm muộn gì cũng đánh hắn một trận."
Lưu Vĩnh Xương: "Nhất định."
Ngô Duệ: "Ta đồng ý, Vương lão sư, ngươi thấy sao?"
Vương Mặc: "Ta cảm thấy đề mục không khó a."
Trong nháy mắt.
Hiện trường rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Một lát sau, ba người liếc nhau, ăn ý phóng tới Vương Mặc: "Đánh hắn một trận trước! Quá đáng!!!"
Nửa giờ sau.
Lưu Vĩnh Xương, Dương Tiếu, Ngô Duệ ba người đều đi lựa chọn tuyển thủ phù hợp. Theo bọn họ nghĩ, đầu tiên phải chọn được tuyển thủ ưng ý, sau đó mới có thể căn cứ các điều kiện của đối phương để sáng tác hoặc lựa chọn ca khúc phù hợp.
Mà Vương Mặc lại khác.
Vương Mặc một mình quay trở về phòng.
Hắn bây giờ không lo lắng vấn đề tuyển thủ, hắn cần phải tìm ra ca khúc phù hợp trước, sau đó mới đi căn cứ vào ca khúc để chọn người. Về phần tuyển thủ có thể hay không khống chế ca khúc mình lựa chọn, hắn không hề lo lắng.
Trước mắt mình có hơn 20 triệu điểm danh vọng.
Cho dù là một con chó, với số điểm danh vọng đầy đủ, mình cũng có thể biến nó thành ca thần.
Tiền nhiều như nước!
Sợ cái gì?
Rất nhanh, Vương Mặc liền chìm vào hệ thống, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm trong kho ca khúc.
"Rốt cuộc ca khúc như thế nào mới có thể được xưng là khó nhất đây?"
Vương Mặc thầm nghĩ.
Muốn đạt tới khó nhất, nhất định phải phù hợp với một điều kiện: Ca sĩ khác không thể hát được.
Kỳ thật, xét ở một mức độ nào đó, Vương Mặc cảm thấy « Thấp Thỏm » đã đạt tiêu chuẩn khó nhất ở phương diện nào đó. Dù sao bài hát này được cả internet công nhận là siêu khó.
Nhưng không được rồi, bài hát này Lưu đại mụ đã hát qua, không thể dùng lại.
Huống hồ, dù chưa ai hát, Vương Mặc cũng không chuẩn bị đưa nó ra.
Bởi vì hắn cho rằng, mặc dù « Thấp Thỏm » có độ khó cao, nhưng vẫn không thể được xem là ca khúc khó nhất.
Kiếp trước, bài hát này đã bị không ít người hát lại, thậm chí có mấy bản còn hát rất tốt. Chỉ điểm này, liền chứng tỏ nó chỉ kỳ lạ, không thể coi là khó nhất.
"Khó nhất…"
Vương Mặc cho rằng, một bài hát có thể được vinh danh khó nhất, thì cần phải làm cho người ta nhìn đã thấy sợ, khiến người ta thậm chí không có dũng khí để hát lại!
Đó mới là khó nhất!
Nghĩ đến đây.
Trong đầu hắn lập tức hiện lên một ca khúc.
Chính là nó!
Vương Mặc trong nháy mắt đã đưa ra quyết định.
Tiếp theo, trên mặt hắn lộ ra nụ cười rạng rỡ: "Ca khúc khó nhất đúng không? Tốt… Vậy tiếp theo đây, sẽ cho các ngươi kiến thức, cái gì mới gọi là khó nhất!"
Xác định ca khúc.
Sau đó mọi chuyện sẽ dễ dàng.
Hắn không chút do dự mua ca khúc trong cửa hàng hệ thống.
Sau đó… Bước tiếp theo, chọn người!
Vương Mặc lập tức đi theo sự hướng dẫn của nhân viên, tiến vào sảnh tuyển thủ.
Đến nơi.
Chỉ thấy 100 tên tuyển thủ đều ngồi trên ghế.
Nam nữ già trẻ, cao thấp mập ốm tất cả đều tề tựu.
Mỗi người đều đeo một tấm bảng, ghi tên và nghề nghiệp của mình, còn có loại ca khúc sở trường.
Vương Mặc nhìn quanh một vòng, phát hiện Lưu Vĩnh Xương và Ngô Duệ đã lựa chọn xong, chỉ có Dương Tiếu còn đang do dự, nhưng cũng đã có vài đối tượng vừa ý.
Lưu Vĩnh Xương chọn một thiếu nữ tóc dài khoảng 20 tuổi, nhìn rất thanh xuân hoạt bát.
Vương Mặc cười nói: "Xương ca, chuẩn bị viết bài gì cho cô ấy?"
Lưu Vĩnh Xương nhướng mày: "Sao? Tìm hiểu tình hình à? Không nói!"
Ngô Duệ khẽ nói: "Lão Lưu, anh còn che giấu cái gì? Anh giỏi nhất thể loại ca khúc nào ai mà không biết? Anh chọn cô gái này am hiểu hát dân ca, lại thêm anh nghiên cứu dân ca sâu nhất, khẳng định là muốn viết dân ca cho cô ấy thôi."
Lưu Vĩnh Xương liếc hắn một cái, đang định nói.
Ngô Duệ lại giành nói trước: "Anh xem ta rất thẳng thắn, ta chọn cậu tuyển thủ này, ta phát hiện cậu ấy có ba loại giọng khác nhau, cho nên ta chuẩn bị căn cứ vào thiên phú này, sáng tác một ca khúc."
Biến âm?
Lại còn có ba loại giọng?
Vương Mặc trong mắt lộ vẻ bất ngờ, nhìn người trẻ tuổi bên cạnh Ngô Duệ mấy lần.
Đây đúng là một thiên phú hiếm có.
Về phần Ngô Duệ nói Lưu Vĩnh Xương muốn viết dân ca, Vương Mặc ngược lại có chút nghĩ không ra, dân ca làm sao có thể thể hiện ca khúc khó nhất.
Không lâu sau.
Dương Tiếu cũng đã chọn xong, lại là một người trung niên.
Người trung niên này mặt đầy vẻ từng trải, cả người dường như mang theo khí chất ưu buồn.
Dương Tiếu tựa như nhặt được bảo vật, sau khi xác định người trung niên này, lập tức kéo đối phương rời khỏi nơi này, sợ tiết lộ tin tức.
Rất nhanh.
Lưu Vĩnh Xương và Ngô Duệ hai người cũng dẫn người mình chọn rời đi. Thứ nhất là thời gian gấp gáp, bọn họ phải nhanh chóng đi sáng tác ca khúc phù hợp với tuyển thủ. Thứ hai là bọn họ lo lắng Vương Mặc cướp người, dù sao Vương Mặc là hạng nhất tập trước, nếu Vương Mặc nhìn trúng tuyển thủ của bọn họ, bọn họ chỉ có thể chắp tay nhường cho.
Vương Mặc biết nỗi lòng của mấy người, chỉ cười cười, không để ý.
Bởi vì mấy tuyển thủ này, đều không phải mục tiêu của hắn.
Không phải vậy Dương Tiếu bọn họ chạy nhanh thế nào cũng vô dụng.
Sau khi ba người rời đi, Vương Mặc đứng trước mặt các tuyển thủ.
Giờ phút này, hiện trường còn lại 97 người, lần này tổ tiết mục biết độ khó của đề mục, người bình thường căn bản không thể khống chế. Do đó không tìm các bác gái bán thức ăn, shipper giao hàng… Mà tìm về cơ bản đều là những người yêu thích âm nhạc hoặc ca sĩ tự do chuyên về âm nhạc.
Cho nên mặc dù những người này còn chưa bước vào giới ca hát chuyên nghiệp, nhưng về trình độ chuyên môn, bọn họ vượt xa mấy nhóm tuyển thủ trước đó. Có không ít người thậm chí còn xuất thân từ các trường đại học chuyên nghiệp.
Điều này khiến Vương Mặc rất vui.
Tuyển thủ thực lực càng mạnh, đối với hắn càng tốt.
Cùng lúc đó.
97 tên tuyển thủ, ánh mắt đều tập trung vào Vương Mặc, nhìn thanh niên tuấn tú này, trong mắt rất nhiều người đều có sự cuồng nhiệt.
Bọn họ không giống Lưu Thục Phương, Lưu Thục Phương không biết tài năng của Vương Mặc, nhưng bọn họ đều biết.
Vì thế, trong lòng bọn họ mới vô cùng kích động.
Bởi vì bọn họ biết, chỉ cần ai được Vương Mặc chọn trúng, thì khả năng lớn là sẽ một bước lên mây.
Trước đây, mỗi người được Vương Mặc để ý, mỗi người hát ca khúc của Vương Mặc, bây giờ đều đã trở thành những nhân vật nổi bật trong giới ca hát, thậm chí bao gồm cả ca hậu, ca sĩ hạng nhất.
"Phật Tổ phù hộ, chọn ta."
"Chọn ta, chọn ta."
"Hy vọng ta được chọn."
Mỗi người đều đang mong đợi mình được Vương Mặc để mắt.
Thậm chí có mấy cô gái cố gắng ưỡn cao ngực, phô bày vẻ quyến rũ của mình.
Khi mọi người đang thấp thỏm.
Vương Mặc lên tiếng: "Mời ai biết tiếng Quảng Đông đứng lên."
Hả?
Không ít người sửng sốt.
Nhưng rất nhanh, có gần 20 người đứng lên.
Những người khác mặt đầy vẻ mờ mịt, rất nhiều người nhất thời mặt mày ủ rũ. Không phải chứ? Bọn họ cứ như vậy bị loại? Thậm chí ngay cả cơ hội biểu hiện cũng không có?
Nhưng ai có thể ngờ Vương Mặc đột nhiên hỏi mọi người có biết tiếng Quảng Đông không chứ.
Những tuyển thủ không biết, trong lòng chìm xuống đáy cốc.
Còn những người biết tiếng Quảng Đông, tất cả đều mặt mày hớn hở. Không ngờ bọn họ dễ dàng PK mất hơn bảy mươi người như vậy.
Vương Mặc tiếp tục nói: "Ai có giọng hát đặc trưng ngọt ngào mời ngồi xuống."
Mấy cô gái do dự một chút, rồi ngồi xuống.
Vương Mặc: "Khi hát tiếng Quảng Đông, ai không nói nhanh được mời ngồi xuống."
Lần này, không ai ngồi xuống, hiển nhiên mọi người đều rất tự tin.
Vương Mặc: "Ai tự cảm thấy khả năng kiểm soát hơi thở yếu, mời ngồi xuống, ta cần người có khả năng kiểm soát hơi thở từ mức khá trở lên."
Lần này, lại có bốn năm người do dự nửa ngày, rồi ngồi xuống.
Còn lại chín người.
Chín người này, trong mắt đều có sự tự tin mãnh liệt.
Ba nữ, sáu nam.
Vương Mặc không đưa ra thêm điều kiện, mà nói: "Phiền chín vị hát một đoạn tiếng Quảng Đông sở trường nhất của mình, yêu cầu: Nói nhanh, nhiều lời, độ khó càng cao càng tốt."
Chín người đều gật đầu.
Rất nhanh, có một nữ tuyển thủ xung phong bắt đầu biểu diễn, hát một bài tiếng Quảng Đông kinh điển - "Màn Che Mộng" của Lam Tinh.
Vương Mặc nghe, thầm gật đầu.
Cô gái này có giọng hát rất đặc biệt, khả năng kiểm soát hơi thở cũng không tệ, chỉ là giọng hơi cao.
Tiếp theo là một người trẻ tuổi hơn 20, hát một đoạn bài hát tiếng Quảng Đông khác.
Người này biểu hiện kém hơn cô gái đầu tiên một chút, nhưng âm sắc rất thuần hậu.
Vương Mặc đều không bình luận.
Lần lượt nghe.
Người thứ ba.
Người thứ tư.
Vương Mặc khi thì thầm gật đầu, khi thì nhíu mày.
Hắn phát hiện, mỗi tuyển thủ đều có ưu điểm, nhưng cũng có khuyết điểm rõ ràng. Điều này làm hắn hơi khó lựa chọn.
Cho đến người thứ sáu, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đứng lên.
Người này lại hát bài hát tiếng Quảng Đông mà Vương Mặc đã từng công bố - « Shu Zi Ren Sheng », hơn nữa lại hát đoạn cao trào của bài.
"0434 0434 0232 0232 0646 0646 0878 0878 0515 0515 0242 0242 0696 0696 0272 0272…"
Hả?
Nghe đối phương biểu diễn, mắt Vương Mặc đột nhiên sáng lên.
Bài « Shu Zi Ren Sheng » này được cả internet công nhận là bài hát tiếng Quảng Đông khó nhất, thậm chí phiên bản trên internet hiện tại vẫn là bản giọng điện tử do Vương Mặc công bố.
Sau khi hắn công bố bài hát, có mấy ca sĩ nổi tiếng hát tiếng Quảng Đông đã hát lại, nhưng đều kém một chút.
Dù sao bài hát này quá khó để kiểm soát hơi thở, nắm bắt cao độ.
Đừng nói là hát tốt.
Cho dù dùng tiếng Quảng Đông đọc ra cũng khó.
Thật không ngờ, người đàn ông trước mặt lại hát rất giống, đoạn cao trào dài đến mấy chục giây, gần như không có sự chuyển đổi hơi thở, mà dùng khả năng kiểm soát hơi thở mạnh mẽ hát một mạch.
Nhất là giọng hát thuần hậu, và giọng nam tính đặc trưng của người trung niên, làm cho hắn mừng rỡ không thôi.
Mặc dù hiệu quả không thể đạt đến bản gốc của Lâm Tử Tường Đại Ma Vương trong trí nhớ của Vương Mặc, nhưng cũng đủ để Vương Mặc kinh ngạc.
Dù sao đại bộ phận ca sĩ chuyên nghiệp đều không hát tốt, vậy mà người đàn ông này lại hát ra dáng.
Quả nhiên cao thủ ở trong dân gian.
Vương Mặc nhìn kỹ bảng tên trên ngực đối phương.
Tên: Tào Bân.
Tuổi: 43 tuổi.
Nghề nghiệp: Nhà sản xuất âm nhạc.
Ca khúc sở trường: Pop, rock, dân ca.
"Ừ."
Sau khi đối phương hát xong, Vương Mặc mỉm cười, tạm thời không nói gì.
Mà nghe ba người phía sau biểu diễn.
Tiếp theo.
Vương Mặc gọi điện cho tổng đạo diễn Triệu Tuyền: "Triệu đạo, nhóm tuyển thủ này đã ký hợp đồng với Mango TV sao?"
Triệu Tuyền: "Chỉ là một hiệp ước đơn giản tham gia tiết mục, nếu như các vị ưng ai, chúng ta mới tiến hành ký kết sâu hơn. Vương lão sư, sao vậy?"
Vương Mặc: "Ta ưng ý mấy người, hay là nhường cho Vân Hải Media của ta? Anh xem, bộ phận mới của ta vừa thành lập, đang thiếu người."
Triệu Tuyền cười nói: "Chuyện này dễ, ngài ưng ai, chỉ cần thương lượng với họ là được. Nếu bọn họ đồng ý gia nhập Vân Hải Media, tôi sẽ cho phép ngay."
Nếu là người khác đưa ra yêu cầu như vậy, Triệu Tuyền chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý.
Dù sao những người này đều là những tinh anh được tổ tiết mục vất vả tìm kiếm trên cả nước.
Nhưng Vương Mặc thì khác… Dù Vương Mặc có muốn đưa 100 người đi, Triệu Tuyền cũng cam tâm tình nguyện đồng ý.
Giá trị của Vương Mặc đối với Mango TV, không phải những người mới chưa có tiếng tăm này có thể sánh được.
Đừng nói 100 người, một ngàn người, một vạn người cũng không sánh nổi.
"Cảm ơn."
Vương Mặc không khách khí chút nào, sau đó nhìn ba tuyển thủ trong số chín người: "Hồ Uyển Ngọc, Lưu Huy, La Hồng, ba người có ý định gia nhập Vân Hải Media không? Nếu các vị đồng ý, có thể liên hệ với Viên tổng của bộ phận mới, cứ nói là ta giới thiệu."
Ba người này, là do hắn vừa mới phát hiện khả năng ca hát của họ không tệ, giọng hát cũng rất đặc biệt, hẳn là những tuyển thủ có tiềm năng.
Chỉ là không phù hợp với yêu cầu chọn người lần này của hắn.
Nhưng Vương Mặc có chút quý tài, cho nên mới đưa ra lời mời.
Ba người này sao có thể không đồng ý?
Mấy người kinh ngạc gật đầu, mừng rỡ như điên.
Những người khác thì đều ném ánh mắt ngưỡng mộ, biết ba người này gia nhập Vân Hải Media, lại còn là bộ phận mới do Vương Mặc sáng lập, tương lai chắc chắn tiền đồ rộng mở.
Tào Bân cũng vô cùng hâm mộ, hắn vốn rất hài lòng với màn biểu diễn vừa rồi của mình, bởi vì mấy điều kiện mà Vương Mặc đưa ra, đều trúng sở trường của hắn, thật không ngờ cuối cùng Vương Mặc chọn ba người, mà vẫn không có hắn.
Chỉ là sự chín chắn của người trung niên, khiến hắn không biểu lộ cảm xúc ra mặt.
Đúng lúc trong lòng hắn có phần khó chịu.
Chỉ nghe thấy một giọng nói: "Tào Bân? Tào đại ca, phiền anh đi theo ta một chút."
Đầu óc Tào Bân ong ong, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Vương Mặc đang mỉm cười nhìn mình.
Tim hắn đập thình thịch, lấy lại bình tĩnh, mới xác nhận hỏi: "Vương… Lão sư, ngài nói là tôi?"
"Ừ."
Vương Mặc cười cười: "Anh vừa hát rất tốt, có hứng thú hợp tác với ta trong những tập tiếp theo của tiết mục không?"
Bờ môi Tào Bân run rẩy.
Hắn hít sâu mấy hơi, mới gật đầu: "Đây là vinh hạnh của tôi."
"Tốt! Vậy Tào đại ca đi theo ta."
Vương Mặc cười cười.
Tào Bân dùng sức nắm chặt nắm đấm, hơn 40 tuổi nhưng vẫn thấy người nóng bừng.
Trở lại phòng riêng.
Vương Mặc nhìn về phía Tào Bân: "Tào đại ca, sao anh hát tiếng Quảng Đông tốt như vậy? Người bình thường, thậm chí nhiều ca sĩ chuyên nghiệp đều không hát nổi « Shu Zi Ren Sheng »."
Tào Bân ngại ngùng nói: "Vương lão sư, tôi vốn là người Quảng Đông, nên đối với tiếng Quảng Đông luôn rất quen thuộc. Nhưng kỳ thật trước kia tôi cũng không giỏi hát tiếng Quảng Đông. Chỉ là sau khi nhìn thấy ngài sáng tác « Shu Zi Ren Sheng », tôi đã nảy sinh một ý nghĩ: Nhất định phải chinh phục nó. Tôi là người có tính bướng bỉnh, đã quyết định làm gì thì nhất định phải làm cho bằng được, vì vậy sau đó tôi cố gắng học cách tăng tốc độ nói, cách kiểm soát hơi thở, lại thêm vốn đã thông thạo tiếng Quảng Đông. Đồng thời xuất phát từ nghề nghiệp, có được không ít người chỉ dẫn, cho nên cuối cùng sau một năm đã thành công khống chế bài hát này. Mặc dù tôi biết vẫn hát không được tốt lắm, nhưng ít nhất tôi đã đạt được mục tiêu. Nhưng tôi không ngờ, việc học hát và kiểm soát hơi thở trước kia, hôm nay lại có đất dụng võ, được Vương lão sư ngài chọn trúng."
Nói xong, Tào Bân dường như vẫn còn cảm thấy mình quá may mắn, không ngừng cảm thán.
"Không phải may mắn."
Vương Mặc cười nói: "Là trước kia anh đã nỗ lực, nên mới có cơ hội. Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị."
Nói.
Hắn tiếp tục nói: "Chính vì vậy, ta mới chọn anh. Nhưng bài hát sau này ta chuẩn bị cho anh, độ khó còn cao hơn « Shu Zi Ren Sheng », nếu như anh không thể hát được, đến lúc đó ta vẫn sẽ đổi người."
So với « Shu Zi Ren Sheng » độ khó còn cao hơn?
Tào Bân có chút kinh hãi, nhưng lập tức chân thành nói: "Tốt, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực. Nếu tôi thật sự không hát được ca khúc ngài viết, tôi cũng sẽ chủ động rời đi, sẽ không để ngài khó xử."
Nói chuyện với người trung niên, thật thoải mái.
Vương Mặc gật gật đầu.
Hắn nói với Tào Bân: "Tào đại ca, anh đi luyện tập thêm về cách nói nhanh tiếng Quảng Đông và điều tiết hơi thở. Hôm nay ta sẽ viết ca khúc, ngày mai chính thức bắt đầu luyện tập."
"Được."
Tào Bân đồng ý, sau đó rời đi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Vương Mặc tiện tay mở máy tính, đem ca khúc đã chuẩn bị xong từ trước ra.
Vương Mặc tạm thời không hay biết những lời bàn tán sôi nổi trên internet.
Nếu biết có lẽ hắn cũng chỉ nhịn không được bật cười, vì sự tưởng tượng phong phú của cư dân mạng mà cảm thấy bội phục.
Bởi vì hắn căn bản không hề có ý nghĩ tương tự.
Chinh phục tất cả các nhóm tuổi?
Thua thật, bọn họ nghĩ ra được.
Huống chi, trong ấn tượng của hắn, hình như cũng không có ca khúc nào chinh phục được nam giới trung niên hoặc các ông chú.
Dù sao hai nhóm người này, chín trên mười người đừng nói không có hứng thú với ca hát, ngay cả internet cũng không hứng thú. Bọn họ hoặc đang bôn ba lo toan cuộc sống gia đình, hoặc đang chuyên tâm dưỡng sinh. Cho nên, lần này, thật sự dù thần tiên hạ phàm sáng tác bài hát, cũng không cách nào chinh phục những người này.
Trở lại tiết mục.
Sau khi tiết mục chính thức bắt đầu ghi hình.
Tổng đạo diễn Triệu Tuyền liền chân thành nói: “Hiện tại trên internet xuất hiện rất nhiều ý kiến, cho rằng phần tranh tài giữa tổ sáng tác và tổ ca sĩ trong tiết mục quá không công bằng. Đương nhiên, không phải nói cách chúng ta ra đề mục và bốc thăm không công bằng. Mà là một vị khách mời nào đó quá mạnh, mạnh đến mức có thể không cần quan tâm độ khó dễ của đề mục, khiến các vị khách mời khác không biết làm gì.” Nói đến đây.
Vèo!
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Vương Mặc.
Lưu Vĩnh Xương dùng sức gật đầu: “Nói rất đúng.” Dương Tiếu phụ họa: “Quá đúng.” Ngô Duệ: “Hình như có chút đạo lý… Lần này ta đều không có cảm giác tồn tại.” Ba người thậm chí muốn nói, Vương Mặc không phải rất mạnh, mà là mạnh đến biến thái.
Tất cả mọi người đều đang thi đấu.
Kết quả mỗi bài hát Vương Mặc đều có thể làm khuấy đảo cả internet, như vậy còn so thế nào?
Hoàn toàn chính là làm nhục người khác.
Vương Mặc: “…” Triệu Tuyền tiếp tục nói: “Cứ như vậy, làm cho người hâm mộ của tổ ca sĩ cảm thấy rất không công bằng. Vì vậy sau khi chúng ta suy nghĩ kỹ, đã quyết định những tập sau của tiết mục sẽ mở ra khâu đỉnh phong chân chính.” “Khâu đỉnh phong?” Vương Mặc và những người khác nhướng mày, chờ đợi Triệu Tuyền giải thích cặn kẽ.
Triệu Tuyền nói: “Nếu tiết mục này tên là ‘Đỉnh phong chi ca, Đỉnh phong vương giả’ vậy khẳng định là ngoài việc chọn ra ca khúc có thể xưng là đỉnh phong, còn phải chọn ra đỉnh phong vương giả. Về phương diện ca khúc, mấy bài hát trước của Vương Mặc gần như đều đạt đến một trình độ đỉnh phong nào đó, hắn cũng xứng đáng là đỉnh phong vương giả trong giới nhạc sĩ. Hai điều này đều là không thể thay thế, xem như hoàn toàn xứng đáng. Nhưng mà tuyển thủ của hắn lại không phải là không thể sao chép. Ví dụ như: Cao Kỳ hát « Ta Của Quá Khứ », Lưu Thục Phương hát nhạc nhảy quảng trường và « Thấp Thỏm », cho dù là Vương Mặc hát « Chiến Binh Cô Độc » cũng đều có ca sĩ có thể thay thế. Cứ như vậy, mỗi một ca sĩ đều không phải đỉnh phong vương giả.” Mọi người nghe đến đây, đều đã hiểu được phần nào.
“Vì vậy, những tập sau của tiết mục, chính là hy vọng các vị tìm ra đỉnh phong vương giả trong giới ca sĩ.” “Nói ví dụ: Vương Mặc trước kia ở « Che Mặt Vượt Giới Ca Vương » hát « Cá Lớn » đã được đông đảo người yêu nhạc tôn làm ca khúc kinh điển, bất kỳ ai cũng không thể hát lại được cái hồn của nó. Vì thế: Tại « Cá Lớn », Vương Mặc có thể được xưng là đỉnh phong vương giả, không ai sánh kịp.” Triệu Tuyền từ từ nói.
"Vậy bây giờ vấn đề rất đơn giản: Từ tập sau của tiết mục trở đi, chúng ta cần bốn vị sáng tác hoặc viết ra một bài hát phù hợp với đề mục, đồng thời tổ tiết mục sẽ tìm 100 tuyển thủ ưu tú trên khắp cả nước. Các vị cần từ trong một trăm người này tìm ra một tuyển thủ, bồi dưỡng đối phương thành tuyển thủ phù hợp nhất với ca khúc của các vị, để người đó tại bài hát này, trở thành tồn tại độc nhất vô nhị. Nói cách khác: Với ca khúc này, người đó chính là vương giả.
Cuối cùng, chúng ta vẫn sẽ giao quyền bỏ phiếu cho đông đảo cư dân mạng, ai nhận được nhiều sự tán thành nhất, người đó chính là người thắng cuộc."
Nói xong.
Triệu Tuyền nhìn về phía mọi người: “Bốn vị lão sư có chỗ nào không rõ?” “Không có.” “Không có.” Bốn người đều lắc đầu.
Quy tắc rất dễ hiểu, nhưng trên mày mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
Ngay cả Vương Mặc, cũng cảm thấy áp lực.
Thật sự là quy tắc này độ khó quá nghịch thiên. Muốn để tuyển thủ tại bài hát này trở thành tồn tại độc nhất vô nhị?
Độ khó gần như vượt trần.
Dù sao những tuyển thủ mà tổ tiết mục tìm, hầu như không có ca sĩ chuyên nghiệp nào. Bọn họ so với ca sĩ chuyên nghiệp, chênh lệch ở các phương diện rất rõ ràng. Cho nên, dù cho bọn họ có được ca khúc tốt đến đâu, cũng khó để hát ra được hương vị riêng.
“Xem ra chỉ có thể căn cứ vào tuyển thủ, để sáng tác ca khúc cho phù hợp.” “Đúng vậy, không còn cách nào khác.” “Căn cứ vào điều kiện của tuyển thủ, để sáng tác ca khúc là lựa chọn tốt nhất.” Mấy người liếc nhau, thảo luận vài câu.
Tuy nhiên căn cứ vào điều kiện của tuyển thủ để định chế ca khúc, bởi vì trình độ chuyên môn của tuyển thủ không cao, có lẽ sẽ khiến mọi người khi sáng tác ca khúc gặp phải nhiều hạn chế, sau đó làm giảm chất lượng ca khúc.
Nhưng đây là chuyện không thể tránh, dù sao cá và tay gấu không thể có cả hai.
Đến đâu hay đến đó đi.
Triệu Tuyền tiếp tục nói: "Bởi vì quy tắc thay đổi, nên chúng ta sẽ không cần rút thăm chọn tuyển thủ. Lát nữa sau khi xác định đề mục, mọi người hãy tự đi chọn tuyển thủ phù hợp là được. Mặt khác, mặc dù quy tắc của tiết mục thay đổi, nhưng độ khó của đề mục vẫn không hề giảm, thậm chí còn có thể trở nên càng thách thức hơn. Hy vọng mọi người may mắn."
Nói xong, hắn liền lấy ra một đề mục từ trong hòm rút thăm.
Bao gồm cả Vương Mặc, bốn người đều vươn cổ.
"Đề mục gì?"
"Đừng quá đáng quá."
"Đúng vậy, tuyệt đối đừng lại là nhạc thiếu nhi, một đề mục biến thái như vậy."
"..."
Triệu Tuyền chăm chú nhìn.
Hắn nhướng mày, cười tủm tỉm nói: "Các vị, lần này đề mục rất dễ hiểu, tên là "Ca khúc khó nhất". Nói cách khác, các vị kỳ tiếp theo sẽ đưa ra ca khúc khó nhất ở một phương diện nào đó. Ví dụ như: Giai điệu khó nhất, ca từ khó nhất, âm vực khó nhất, giọng thấp khó nhất, hòa âm khó nhất… Vân vân. Dù sao chỉ cần khán giả tán thành ca khúc của các vị lão sư đưa ra, đạt tiêu chuẩn khó nhất ở một phương diện nào đó, coi như là vượt qua kiểm tra."
Bốn người nghe được đề mục, sắc mặt cùng nhau biến đổi.
Thật sự… khó nhất!
Nói thì đơn giản, nhưng bốn người đều là nhân vật đỉnh cao của giới ca hát, mọi người đều biết để một ca khúc có danh hiệu "khó nhất", thì bản thân nó đã là một chuyện khó khăn nhất rồi.
Ngô Duệ nhìn chằm chằm Triệu Tuyền: "Tổ tiết mục đúng là biết cách hành hạ người mà."
Lưu Vĩnh Xương: "Triệu đạo, anh đây là biến hình ảo thuật để tra tấn chúng tôi a."
Dương Tiếu: "Lão Triệu, ta muốn đánh chết ngươi. Ngươi đưa ra đề mục như vậy, có nghĩ tới cảm nhận của ta - một người không biết sáng tác ca khúc không?"
Triệu Tuyền cười tủm tỉm nói: "Nếu không thì tiết mục này sao được gọi là đỉnh phong chứ? Muốn xứng với hai chữ đỉnh phong, tất nhiên độ khó của đề mục phải đủ sức thuyết phục khán giả. Bốn vị lão sư, tiếp theo đây xin mời mọi người trổ tài."
Nói xong.
Hắn xoay người rời đi, sợ nếu chậm trễ thật sự sẽ bị bốn người này đánh một trận.
Dù sao bốn người này, ai cũng có vị thế lớn hơn hắn, không ai có thể đắc tội nổi.
Vì vậy Triệu Tuyền vẫn nên nhanh chóng chuồn mất thôi.
Trước khi đi, Triệu Tuyền nói lớn: "Bốn vị lão sư, mọi người có thể đi chọn tuyển thủ mình yêu thích. Nếu như có nhiều người chọn cùng một tuyển thủ, thì sẽ dựa theo số liệu của vòng thi trước, khách mời có số liệu tốt sẽ có quyền ưu tiên lựa chọn."
Rất nhanh.
Triệu Tuyền đã không thấy bóng dáng.
Mấy người đều im lặng.
Dương Tiếu: "Sớm muộn gì cũng đánh hắn một trận."
Lưu Vĩnh Xương: "Nhất định."
Ngô Duệ: "Ta đồng ý, Vương lão sư, ngươi thấy sao?"
Vương Mặc: "Ta cảm thấy đề mục không khó a."
Trong nháy mắt.
Hiện trường rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Một lát sau, ba người liếc nhau, ăn ý phóng tới Vương Mặc: "Đánh hắn một trận trước! Quá đáng!!!"
Nửa giờ sau.
Lưu Vĩnh Xương, Dương Tiếu, Ngô Duệ ba người đều đi lựa chọn tuyển thủ phù hợp. Theo bọn họ nghĩ, đầu tiên phải chọn được tuyển thủ ưng ý, sau đó mới có thể căn cứ các điều kiện của đối phương để sáng tác hoặc lựa chọn ca khúc phù hợp.
Mà Vương Mặc lại khác.
Vương Mặc một mình quay trở về phòng.
Hắn bây giờ không lo lắng vấn đề tuyển thủ, hắn cần phải tìm ra ca khúc phù hợp trước, sau đó mới đi căn cứ vào ca khúc để chọn người. Về phần tuyển thủ có thể hay không khống chế ca khúc mình lựa chọn, hắn không hề lo lắng.
Trước mắt mình có hơn 20 triệu điểm danh vọng.
Cho dù là một con chó, với số điểm danh vọng đầy đủ, mình cũng có thể biến nó thành ca thần.
Tiền nhiều như nước!
Sợ cái gì?
Rất nhanh, Vương Mặc liền chìm vào hệ thống, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm trong kho ca khúc.
"Rốt cuộc ca khúc như thế nào mới có thể được xưng là khó nhất đây?"
Vương Mặc thầm nghĩ.
Muốn đạt tới khó nhất, nhất định phải phù hợp với một điều kiện: Ca sĩ khác không thể hát được.
Kỳ thật, xét ở một mức độ nào đó, Vương Mặc cảm thấy « Thấp Thỏm » đã đạt tiêu chuẩn khó nhất ở phương diện nào đó. Dù sao bài hát này được cả internet công nhận là siêu khó.
Nhưng không được rồi, bài hát này Lưu đại mụ đã hát qua, không thể dùng lại.
Huống hồ, dù chưa ai hát, Vương Mặc cũng không chuẩn bị đưa nó ra.
Bởi vì hắn cho rằng, mặc dù « Thấp Thỏm » có độ khó cao, nhưng vẫn không thể được xem là ca khúc khó nhất.
Kiếp trước, bài hát này đã bị không ít người hát lại, thậm chí có mấy bản còn hát rất tốt. Chỉ điểm này, liền chứng tỏ nó chỉ kỳ lạ, không thể coi là khó nhất.
"Khó nhất…"
Vương Mặc cho rằng, một bài hát có thể được vinh danh khó nhất, thì cần phải làm cho người ta nhìn đã thấy sợ, khiến người ta thậm chí không có dũng khí để hát lại!
Đó mới là khó nhất!
Nghĩ đến đây.
Trong đầu hắn lập tức hiện lên một ca khúc.
Chính là nó!
Vương Mặc trong nháy mắt đã đưa ra quyết định.
Tiếp theo, trên mặt hắn lộ ra nụ cười rạng rỡ: "Ca khúc khó nhất đúng không? Tốt… Vậy tiếp theo đây, sẽ cho các ngươi kiến thức, cái gì mới gọi là khó nhất!"
Xác định ca khúc.
Sau đó mọi chuyện sẽ dễ dàng.
Hắn không chút do dự mua ca khúc trong cửa hàng hệ thống.
Sau đó… Bước tiếp theo, chọn người!
Vương Mặc lập tức đi theo sự hướng dẫn của nhân viên, tiến vào sảnh tuyển thủ.
Đến nơi.
Chỉ thấy 100 tên tuyển thủ đều ngồi trên ghế.
Nam nữ già trẻ, cao thấp mập ốm tất cả đều tề tựu.
Mỗi người đều đeo một tấm bảng, ghi tên và nghề nghiệp của mình, còn có loại ca khúc sở trường.
Vương Mặc nhìn quanh một vòng, phát hiện Lưu Vĩnh Xương và Ngô Duệ đã lựa chọn xong, chỉ có Dương Tiếu còn đang do dự, nhưng cũng đã có vài đối tượng vừa ý.
Lưu Vĩnh Xương chọn một thiếu nữ tóc dài khoảng 20 tuổi, nhìn rất thanh xuân hoạt bát.
Vương Mặc cười nói: "Xương ca, chuẩn bị viết bài gì cho cô ấy?"
Lưu Vĩnh Xương nhướng mày: "Sao? Tìm hiểu tình hình à? Không nói!"
Ngô Duệ khẽ nói: "Lão Lưu, anh còn che giấu cái gì? Anh giỏi nhất thể loại ca khúc nào ai mà không biết? Anh chọn cô gái này am hiểu hát dân ca, lại thêm anh nghiên cứu dân ca sâu nhất, khẳng định là muốn viết dân ca cho cô ấy thôi."
Lưu Vĩnh Xương liếc hắn một cái, đang định nói.
Ngô Duệ lại giành nói trước: "Anh xem ta rất thẳng thắn, ta chọn cậu tuyển thủ này, ta phát hiện cậu ấy có ba loại giọng khác nhau, cho nên ta chuẩn bị căn cứ vào thiên phú này, sáng tác một ca khúc."
Biến âm?
Lại còn có ba loại giọng?
Vương Mặc trong mắt lộ vẻ bất ngờ, nhìn người trẻ tuổi bên cạnh Ngô Duệ mấy lần.
Đây đúng là một thiên phú hiếm có.
Về phần Ngô Duệ nói Lưu Vĩnh Xương muốn viết dân ca, Vương Mặc ngược lại có chút nghĩ không ra, dân ca làm sao có thể thể hiện ca khúc khó nhất.
Không lâu sau.
Dương Tiếu cũng đã chọn xong, lại là một người trung niên.
Người trung niên này mặt đầy vẻ từng trải, cả người dường như mang theo khí chất ưu buồn.
Dương Tiếu tựa như nhặt được bảo vật, sau khi xác định người trung niên này, lập tức kéo đối phương rời khỏi nơi này, sợ tiết lộ tin tức.
Rất nhanh.
Lưu Vĩnh Xương và Ngô Duệ hai người cũng dẫn người mình chọn rời đi. Thứ nhất là thời gian gấp gáp, bọn họ phải nhanh chóng đi sáng tác ca khúc phù hợp với tuyển thủ. Thứ hai là bọn họ lo lắng Vương Mặc cướp người, dù sao Vương Mặc là hạng nhất tập trước, nếu Vương Mặc nhìn trúng tuyển thủ của bọn họ, bọn họ chỉ có thể chắp tay nhường cho.
Vương Mặc biết nỗi lòng của mấy người, chỉ cười cười, không để ý.
Bởi vì mấy tuyển thủ này, đều không phải mục tiêu của hắn.
Không phải vậy Dương Tiếu bọn họ chạy nhanh thế nào cũng vô dụng.
Sau khi ba người rời đi, Vương Mặc đứng trước mặt các tuyển thủ.
Giờ phút này, hiện trường còn lại 97 người, lần này tổ tiết mục biết độ khó của đề mục, người bình thường căn bản không thể khống chế. Do đó không tìm các bác gái bán thức ăn, shipper giao hàng… Mà tìm về cơ bản đều là những người yêu thích âm nhạc hoặc ca sĩ tự do chuyên về âm nhạc.
Cho nên mặc dù những người này còn chưa bước vào giới ca hát chuyên nghiệp, nhưng về trình độ chuyên môn, bọn họ vượt xa mấy nhóm tuyển thủ trước đó. Có không ít người thậm chí còn xuất thân từ các trường đại học chuyên nghiệp.
Điều này khiến Vương Mặc rất vui.
Tuyển thủ thực lực càng mạnh, đối với hắn càng tốt.
Cùng lúc đó.
97 tên tuyển thủ, ánh mắt đều tập trung vào Vương Mặc, nhìn thanh niên tuấn tú này, trong mắt rất nhiều người đều có sự cuồng nhiệt.
Bọn họ không giống Lưu Thục Phương, Lưu Thục Phương không biết tài năng của Vương Mặc, nhưng bọn họ đều biết.
Vì thế, trong lòng bọn họ mới vô cùng kích động.
Bởi vì bọn họ biết, chỉ cần ai được Vương Mặc chọn trúng, thì khả năng lớn là sẽ một bước lên mây.
Trước đây, mỗi người được Vương Mặc để ý, mỗi người hát ca khúc của Vương Mặc, bây giờ đều đã trở thành những nhân vật nổi bật trong giới ca hát, thậm chí bao gồm cả ca hậu, ca sĩ hạng nhất.
"Phật Tổ phù hộ, chọn ta."
"Chọn ta, chọn ta."
"Hy vọng ta được chọn."
Mỗi người đều đang mong đợi mình được Vương Mặc để mắt.
Thậm chí có mấy cô gái cố gắng ưỡn cao ngực, phô bày vẻ quyến rũ của mình.
Khi mọi người đang thấp thỏm.
Vương Mặc lên tiếng: "Mời ai biết tiếng Quảng Đông đứng lên."
Hả?
Không ít người sửng sốt.
Nhưng rất nhanh, có gần 20 người đứng lên.
Những người khác mặt đầy vẻ mờ mịt, rất nhiều người nhất thời mặt mày ủ rũ. Không phải chứ? Bọn họ cứ như vậy bị loại? Thậm chí ngay cả cơ hội biểu hiện cũng không có?
Nhưng ai có thể ngờ Vương Mặc đột nhiên hỏi mọi người có biết tiếng Quảng Đông không chứ.
Những tuyển thủ không biết, trong lòng chìm xuống đáy cốc.
Còn những người biết tiếng Quảng Đông, tất cả đều mặt mày hớn hở. Không ngờ bọn họ dễ dàng PK mất hơn bảy mươi người như vậy.
Vương Mặc tiếp tục nói: "Ai có giọng hát đặc trưng ngọt ngào mời ngồi xuống."
Mấy cô gái do dự một chút, rồi ngồi xuống.
Vương Mặc: "Khi hát tiếng Quảng Đông, ai không nói nhanh được mời ngồi xuống."
Lần này, không ai ngồi xuống, hiển nhiên mọi người đều rất tự tin.
Vương Mặc: "Ai tự cảm thấy khả năng kiểm soát hơi thở yếu, mời ngồi xuống, ta cần người có khả năng kiểm soát hơi thở từ mức khá trở lên."
Lần này, lại có bốn năm người do dự nửa ngày, rồi ngồi xuống.
Còn lại chín người.
Chín người này, trong mắt đều có sự tự tin mãnh liệt.
Ba nữ, sáu nam.
Vương Mặc không đưa ra thêm điều kiện, mà nói: "Phiền chín vị hát một đoạn tiếng Quảng Đông sở trường nhất của mình, yêu cầu: Nói nhanh, nhiều lời, độ khó càng cao càng tốt."
Chín người đều gật đầu.
Rất nhanh, có một nữ tuyển thủ xung phong bắt đầu biểu diễn, hát một bài tiếng Quảng Đông kinh điển - "Màn Che Mộng" của Lam Tinh.
Vương Mặc nghe, thầm gật đầu.
Cô gái này có giọng hát rất đặc biệt, khả năng kiểm soát hơi thở cũng không tệ, chỉ là giọng hơi cao.
Tiếp theo là một người trẻ tuổi hơn 20, hát một đoạn bài hát tiếng Quảng Đông khác.
Người này biểu hiện kém hơn cô gái đầu tiên một chút, nhưng âm sắc rất thuần hậu.
Vương Mặc đều không bình luận.
Lần lượt nghe.
Người thứ ba.
Người thứ tư.
Vương Mặc khi thì thầm gật đầu, khi thì nhíu mày.
Hắn phát hiện, mỗi tuyển thủ đều có ưu điểm, nhưng cũng có khuyết điểm rõ ràng. Điều này làm hắn hơi khó lựa chọn.
Cho đến người thứ sáu, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đứng lên.
Người này lại hát bài hát tiếng Quảng Đông mà Vương Mặc đã từng công bố - « Shu Zi Ren Sheng », hơn nữa lại hát đoạn cao trào của bài.
"0434 0434 0232 0232 0646 0646 0878 0878 0515 0515 0242 0242 0696 0696 0272 0272…"
Hả?
Nghe đối phương biểu diễn, mắt Vương Mặc đột nhiên sáng lên.
Bài « Shu Zi Ren Sheng » này được cả internet công nhận là bài hát tiếng Quảng Đông khó nhất, thậm chí phiên bản trên internet hiện tại vẫn là bản giọng điện tử do Vương Mặc công bố.
Sau khi hắn công bố bài hát, có mấy ca sĩ nổi tiếng hát tiếng Quảng Đông đã hát lại, nhưng đều kém một chút.
Dù sao bài hát này quá khó để kiểm soát hơi thở, nắm bắt cao độ.
Đừng nói là hát tốt.
Cho dù dùng tiếng Quảng Đông đọc ra cũng khó.
Thật không ngờ, người đàn ông trước mặt lại hát rất giống, đoạn cao trào dài đến mấy chục giây, gần như không có sự chuyển đổi hơi thở, mà dùng khả năng kiểm soát hơi thở mạnh mẽ hát một mạch.
Nhất là giọng hát thuần hậu, và giọng nam tính đặc trưng của người trung niên, làm cho hắn mừng rỡ không thôi.
Mặc dù hiệu quả không thể đạt đến bản gốc của Lâm Tử Tường Đại Ma Vương trong trí nhớ của Vương Mặc, nhưng cũng đủ để Vương Mặc kinh ngạc.
Dù sao đại bộ phận ca sĩ chuyên nghiệp đều không hát tốt, vậy mà người đàn ông này lại hát ra dáng.
Quả nhiên cao thủ ở trong dân gian.
Vương Mặc nhìn kỹ bảng tên trên ngực đối phương.
Tên: Tào Bân.
Tuổi: 43 tuổi.
Nghề nghiệp: Nhà sản xuất âm nhạc.
Ca khúc sở trường: Pop, rock, dân ca.
"Ừ."
Sau khi đối phương hát xong, Vương Mặc mỉm cười, tạm thời không nói gì.
Mà nghe ba người phía sau biểu diễn.
Tiếp theo.
Vương Mặc gọi điện cho tổng đạo diễn Triệu Tuyền: "Triệu đạo, nhóm tuyển thủ này đã ký hợp đồng với Mango TV sao?"
Triệu Tuyền: "Chỉ là một hiệp ước đơn giản tham gia tiết mục, nếu như các vị ưng ai, chúng ta mới tiến hành ký kết sâu hơn. Vương lão sư, sao vậy?"
Vương Mặc: "Ta ưng ý mấy người, hay là nhường cho Vân Hải Media của ta? Anh xem, bộ phận mới của ta vừa thành lập, đang thiếu người."
Triệu Tuyền cười nói: "Chuyện này dễ, ngài ưng ai, chỉ cần thương lượng với họ là được. Nếu bọn họ đồng ý gia nhập Vân Hải Media, tôi sẽ cho phép ngay."
Nếu là người khác đưa ra yêu cầu như vậy, Triệu Tuyền chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý.
Dù sao những người này đều là những tinh anh được tổ tiết mục vất vả tìm kiếm trên cả nước.
Nhưng Vương Mặc thì khác… Dù Vương Mặc có muốn đưa 100 người đi, Triệu Tuyền cũng cam tâm tình nguyện đồng ý.
Giá trị của Vương Mặc đối với Mango TV, không phải những người mới chưa có tiếng tăm này có thể sánh được.
Đừng nói 100 người, một ngàn người, một vạn người cũng không sánh nổi.
"Cảm ơn."
Vương Mặc không khách khí chút nào, sau đó nhìn ba tuyển thủ trong số chín người: "Hồ Uyển Ngọc, Lưu Huy, La Hồng, ba người có ý định gia nhập Vân Hải Media không? Nếu các vị đồng ý, có thể liên hệ với Viên tổng của bộ phận mới, cứ nói là ta giới thiệu."
Ba người này, là do hắn vừa mới phát hiện khả năng ca hát của họ không tệ, giọng hát cũng rất đặc biệt, hẳn là những tuyển thủ có tiềm năng.
Chỉ là không phù hợp với yêu cầu chọn người lần này của hắn.
Nhưng Vương Mặc có chút quý tài, cho nên mới đưa ra lời mời.
Ba người này sao có thể không đồng ý?
Mấy người kinh ngạc gật đầu, mừng rỡ như điên.
Những người khác thì đều ném ánh mắt ngưỡng mộ, biết ba người này gia nhập Vân Hải Media, lại còn là bộ phận mới do Vương Mặc sáng lập, tương lai chắc chắn tiền đồ rộng mở.
Tào Bân cũng vô cùng hâm mộ, hắn vốn rất hài lòng với màn biểu diễn vừa rồi của mình, bởi vì mấy điều kiện mà Vương Mặc đưa ra, đều trúng sở trường của hắn, thật không ngờ cuối cùng Vương Mặc chọn ba người, mà vẫn không có hắn.
Chỉ là sự chín chắn của người trung niên, khiến hắn không biểu lộ cảm xúc ra mặt.
Đúng lúc trong lòng hắn có phần khó chịu.
Chỉ nghe thấy một giọng nói: "Tào Bân? Tào đại ca, phiền anh đi theo ta một chút."
Đầu óc Tào Bân ong ong, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Vương Mặc đang mỉm cười nhìn mình.
Tim hắn đập thình thịch, lấy lại bình tĩnh, mới xác nhận hỏi: "Vương… Lão sư, ngài nói là tôi?"
"Ừ."
Vương Mặc cười cười: "Anh vừa hát rất tốt, có hứng thú hợp tác với ta trong những tập tiếp theo của tiết mục không?"
Bờ môi Tào Bân run rẩy.
Hắn hít sâu mấy hơi, mới gật đầu: "Đây là vinh hạnh của tôi."
"Tốt! Vậy Tào đại ca đi theo ta."
Vương Mặc cười cười.
Tào Bân dùng sức nắm chặt nắm đấm, hơn 40 tuổi nhưng vẫn thấy người nóng bừng.
Trở lại phòng riêng.
Vương Mặc nhìn về phía Tào Bân: "Tào đại ca, sao anh hát tiếng Quảng Đông tốt như vậy? Người bình thường, thậm chí nhiều ca sĩ chuyên nghiệp đều không hát nổi « Shu Zi Ren Sheng »."
Tào Bân ngại ngùng nói: "Vương lão sư, tôi vốn là người Quảng Đông, nên đối với tiếng Quảng Đông luôn rất quen thuộc. Nhưng kỳ thật trước kia tôi cũng không giỏi hát tiếng Quảng Đông. Chỉ là sau khi nhìn thấy ngài sáng tác « Shu Zi Ren Sheng », tôi đã nảy sinh một ý nghĩ: Nhất định phải chinh phục nó. Tôi là người có tính bướng bỉnh, đã quyết định làm gì thì nhất định phải làm cho bằng được, vì vậy sau đó tôi cố gắng học cách tăng tốc độ nói, cách kiểm soát hơi thở, lại thêm vốn đã thông thạo tiếng Quảng Đông. Đồng thời xuất phát từ nghề nghiệp, có được không ít người chỉ dẫn, cho nên cuối cùng sau một năm đã thành công khống chế bài hát này. Mặc dù tôi biết vẫn hát không được tốt lắm, nhưng ít nhất tôi đã đạt được mục tiêu. Nhưng tôi không ngờ, việc học hát và kiểm soát hơi thở trước kia, hôm nay lại có đất dụng võ, được Vương lão sư ngài chọn trúng."
Nói xong, Tào Bân dường như vẫn còn cảm thấy mình quá may mắn, không ngừng cảm thán.
"Không phải may mắn."
Vương Mặc cười nói: "Là trước kia anh đã nỗ lực, nên mới có cơ hội. Cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị."
Nói.
Hắn tiếp tục nói: "Chính vì vậy, ta mới chọn anh. Nhưng bài hát sau này ta chuẩn bị cho anh, độ khó còn cao hơn « Shu Zi Ren Sheng », nếu như anh không thể hát được, đến lúc đó ta vẫn sẽ đổi người."
So với « Shu Zi Ren Sheng » độ khó còn cao hơn?
Tào Bân có chút kinh hãi, nhưng lập tức chân thành nói: "Tốt, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực. Nếu tôi thật sự không hát được ca khúc ngài viết, tôi cũng sẽ chủ động rời đi, sẽ không để ngài khó xử."
Nói chuyện với người trung niên, thật thoải mái.
Vương Mặc gật gật đầu.
Hắn nói với Tào Bân: "Tào đại ca, anh đi luyện tập thêm về cách nói nhanh tiếng Quảng Đông và điều tiết hơi thở. Hôm nay ta sẽ viết ca khúc, ngày mai chính thức bắt đầu luyện tập."
"Được."
Tào Bân đồng ý, sau đó rời đi.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Vương Mặc tiện tay mở máy tính, đem ca khúc đã chuẩn bị xong từ trước ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận