Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 454: Trong chiến loạn Rhapsody!
**Chương 454: Rhapsody trong chiến loạn!**
Còn tranh cái gì nữa?!
Aida, Rudolf và những người khác sau khi hoàn hồn, nhìn nhau với vẻ chán nản.
Lúc ban đầu, bọn họ chỉ cảm thấy Vương Mặc sáng tác ra "Für Elise" là do thiên tài cộng thêm chút may mắn, nên còn miễn cưỡng chấp nhận việc đối phương giành được vị trí số một.
Dù sao ai cũng từng trải qua thời tuổi trẻ ngông cuồng.
Nếu quay ngược thời gian về hai ba mươi năm trước, mỗi người bọn họ đều là những tồn tại ngông cuồng, ngạo mạn.
Mà khi Vương Mặc mang ra bài thứ hai "Kiss The Rain", mọi người đều có chút không thể ngồi yên.
Hai bài khúc dương cầm đẳng cấp thế giới, chứng tỏ Vương Mặc không phải là người có linh cảm bộc phát nhất thời, mà là người thực sự sở hữu thực lực của một đại sư dương cầm.
Nhưng khi bọn họ cho rằng hai bài dương cầm đỉnh cấp kia đã là cực hạn.
Vương Mặc lại mang ra bài thứ ba!
Lần này, trong lòng mọi người rốt cục nổi lên sóng to gió lớn.
Cần phải biết, cho dù là Steven, Aida hay những đại sư dương cầm khác, số lượng tác phẩm đắc ý trong cuộc đời cũng không quá mười bài, còn những tác phẩm có thể được xếp vào hàng ngũ danh khúc thế giới lại càng ít ỏi, chỉ vẻn vẹn một hai bài.
Vậy mà Vương Mặc lại có thể mang ra một lúc ba bài!
Những đại sư này, trái tim của bọn họ làm sao chịu nổi?
"Kẻ này, thật đáng sợ!"
"Hắn làm sao làm được?"
"Lão phu cả một đời cũng chỉ viết được hai bài dương cầm đẳng cấp thế giới, hắn mới chỉ đôi mươi mà đã có ba bài?"
"Cả đời ta mới có một bài từ khúc đỉnh cấp!"
"......"
Mấy vị nhạc sĩ cấp đại sư, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Ban đầu, mấy người bọn họ còn hùng hồn tuyên bố muốn tới một trận đại sư hỗn chiến, giành lấy vị trí thứ nhất huy hoàng nhất.
Bây giờ thì hay rồi.
Ba vị trí đầu còn không thể lọt vào...
Cùng lúc đó, trên khắp các diễn đàn internet rốt cục sôi trào.
Khi mọi người hoàn hồn lại sau cơn chấn động ban đầu, tiếng kinh hô gần như hòa làm một.
Mọi người thấy Alger diễn tấu, lắng nghe bài dương cầm hay đến cực hạn này.
Một trái tim gần như muốn nổ tung.
Lại một bài nữa?
Lại là Vương Mặc sáng tác khúc dương cầm?
Không thể nào!
Một mình ngươi mang ra ba bài dương cầm để tham gia thịnh điển âm nhạc lần này?
Mà chất lượng của mỗi bài đều có thể xứng danh tuyệt đỉnh?
Thậm chí khúc dương cầm này còn có tên "The Blue Danube"?
Ai mà không biết sông Danube chảy qua Đức, Áo, Ukraina - những quốc gia có nền âm nhạc p·h·át triển chứ? Nó thậm chí còn được mệnh danh là dòng sông âm nhạc, trong lịch sử không biết có bao nhiêu nhà soạn nhạc đỉnh cấp được sinh ra ở nơi này.
Cho nên, Vương Mặc viết ra "The Blue Danube" gần giống như là đang "tè lên đầu" rất nhiều nhà soạn nhạc.
Không ai có thể chịu đựng nổi!
Nhưng mà, dù ai có tới cũng đều phải chịu đựng!
Bởi vì bài "The Blue Danube" này, chất lượng và ý cảnh của nó gần như vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, cho dù đặt trong dòng chảy lịch sử âm nhạc hàng ngàn năm, cũng được xem là đỉnh cấp.
Với một khúc dương cầm có chất lượng như vậy, cho dù là cư dân m·ạ·n·g Âu Mỹ hà khắc nhất cũng không thể không bội phục.
"Quá tuyệt vời!"
"Khúc dương cầm này quá đỉnh!"
"Nói thật, nhắm mắt lại, bạn liền có thể cảm nhận được sự yên tĩnh và vĩ đại của sông Danube."
"Khúc dương cầm này của Vương Mặc, thực sự đã viết sông Danube sống lại như thật."
"Nghe Alger diễn tấu, ta nổi hết cả da gà."
"Ý cảnh mộng ảo, như được thượng đế ban tặng. Dù Vương Mặc không phải là đứa t·r·ẻ lớn lên ở bờ sông Danube, nhưng lần này ta vẫn cảm thấy vô cùng bội phục."
"Cảm ơn Vương Mặc, đã cho ta ở ngoài vạn dặm Bắc Mỹ cũng cảm nhận được vẻ đẹp của sông Danube."
"......"
Khi một nhóm cư dân m·ạ·n·g bị xúc động, nhiệt độ của bài dương cầm này liền tăng lên một cách chóng mặt.
Nhất là những giá trị tình cảm, càng có thể khiến người ta chìm đắm sâu sắc.
Thế là!
Giống như hai bài dương cầm trước đó, khi "The Blue Danube" vừa mới được công bố, vô số người đã tràn vào trang web để bình chọn cho nó, tiếp đó khiến nó với tốc độ còn khủng kh·iếp hơn hai bài trước, vọt lên vị trí thứ ba của bảng xếp hạng Kim Âm!
Gần như là không có đối thủ!
Thậm chí ở một mức độ nhất định, có xu thế vượt qua "Kiss The Rain".
Cùng lúc đó.
Mọi người rốt cục cũng chú ý tới một điểm.
Đó là, lần này các tác phẩm của sáu vương quốc âm nhạc lớn, vậy mà không có một bài nào lọt vào top ba của bảng xếp hạng Kim Âm.
Ba vị trí đầu, bị Vương Mặc một mình chiếm trọn.
Nhìn thấy một màn này, cư dân m·ạ·n·g trợn to mắt.
"Sáu vương quốc âm nhạc lớn đều bị nghiền nát?"
"Trời ạ, chuyện xưa nay chưa từng có!"
"Mấu chốt là lần này trong số các tác phẩm của sáu vương quốc âm nhạc, có mấy bài là do đại sư dương cầm sáng tác!"
"Vậy mà liên tục ba bài dương cầm đều dẫm các đại sư dương cầm dưới chân, Vương Mặc là cấp độ gì?"
"Quá thảm rồi đi? Những đại sư dương cầm kia sao có thể chấp nhận được đả kích nặng nề như vậy?"
"Nhất là 'The Blue Danube' càng là sự khiêu khích trắng trợn và sỉ nhục đối với những nhà soạn nhạc dương cầm này. Mấu chốt là nó còn hay như vậy, ngay cả ta - một người chưa từng đến sông Danube, cũng bị khúc dương cầm này mê hoặc sâu sắc."
"......"
Khi những cư dân m·ạ·n·g này đang bàn tán.
Ở New York, không ít danh lưu suýt chút nữa thổ huyết.
"Cái gì? Vương Mặc lại mang ra khúc dương cầm?"
"Lại là đẳng cấp thế giới danh khúc?"
"Không có đối thủ cạnh tranh ở ba vị trí đầu của bảng xếp hạng Kim Âm? Còn khủng khiếp hơn hai bài dương cầm trước?"
"......"
Những danh lưu này ban đầu đều cho rằng ngày thứ ba của phần diễn tấu dương cầm không có gì đáng xem, cho nên mới vắng mặt tại buổi hòa nhạc.
Ai có thể ngờ rằng mình đã bỏ lỡ một màn diễn tấu dương cầm cấp thế giới!
Không ít người hối hận đến xanh ruột.
Bên cạnh, trợ lý hỏi: "Tổng giám đốc X, vậy ngài có muốn bỏ dở công việc, bây giờ quay lại buổi hòa nhạc không? Buổi hòa nhạc tối nay mới diễn ra chưa đến một nửa, ngài qua đó vẫn đủ để nghe phần sau."
"Còn đi làm cái gì?!"
Những danh lưu ủ rũ: "Bây giờ đi thì còn gì hay ho nữa? Chẳng lẽ ngươi cho rằng sau đây còn có màn diễn tấu đặc sắc hơn? Vương Mặc... Không đúng, là đại sư Vương Mặc, ta đã bỏ lỡ phần diễn tấu của hắn rồi. Nếu bây giờ ta đến đó, nghe những màn diễn tấu kém xa Vương Mặc, càng bị coi thường hơn!"
Một bài danh khúc thế giới biểu diễn, mới là điều làm cho những người yêu âm nhạc say mê cùng cuồng nhiệt.
Có thể tận mắt chứng kiến một bài danh khúc thế giới được ra đời, loại cảm giác thỏa mãn tâm lý kia, tuyệt đối có thể khiến người ta say đắm.
Nhưng mà, nếu đã bỏ lỡ.
Mà vẫn đến hiện trường, chính là tự tìm khó chịu.
Trợ lý rất tán thành: "Cũng đúng, vậy không đi nữa."
Đêm nhạc quốc tế.
Tại hiện trường.
Bởi vì màn thể hiện kinh diễm của Alger, vô số ký giả truyền thông như phát điên vây quanh hắn và Vương Mặc.
Ồn ào náo nhiệt khắp nơi.
Hiện trường gần như là bị gián đoạn hơn 20 phút, mới khôi phục lại được bình tĩnh.
Chính vì vậy, nên sau khi "The Blue Danube" bên ngoài đã xông lên bảng xếp hạng Kim Âm, phần biểu diễn thứ ba ở đây vẫn chưa bắt đầu.
Thậm chí ngay cả Romando, Steven và những đại sư dương cầm khác, tâm trí cũng không đặt vào phần diễn tấu tiếp theo.
Bởi vì bọn họ giờ phút này vẫn còn đang trơ mắt nhìn vị trí thứ ba chạy mất khỏi tay mình.
Mặc dù vừa rồi, sau khi nghe "The Blue Danube", bọn họ liền biết vị trí thứ ba không giữ được, nhưng cảm giác trơ mắt nhìn nó bị đoạt đi vẫn rất khó chịu.
Trước đó, mọi người còn cảm thấy tranh giành vị trí thứ ba với nhau là một loại sỉ nhục.
Nhưng bây giờ!
Những đại sư này lại rất khát khao vị trí thứ ba.
Ít nhất vị trí thứ ba còn là một loại vinh dự, có thể được người ta gọi là quý quân của bảng xếp hạng Kim Âm, cũng có thể làm cho bọn họ giữ lại được chút thể diện.
Nhưng vị trí thứ tư thì sao?
Ai có thể nhớ nổi tên của người đứng thứ tư chứ? Cái tên này, hoàn toàn không có bất kỳ giá trị nào, có đúng không?
"Không tranh giành, vị trí thứ tư có tranh cũng vô dụng."
"Đúng vậy, không tranh nữa."
"Dù sao mọi người có thể lọt vào Top 10 là được rồi."
Mấy vị đại sư âm nhạc nhìn nhau thở dài, triệt để từ bỏ ý định tranh giành thứ hạng.
Dù sao bọn họ không tranh giành, cũng không thể rơi khỏi Top 10.
Chẳng lẽ còn có thể rơi ra ngoài Top 10 hay sao?
Cứ như vậy đi.
Thật mệt mỏi...
Tiếp tục xem diễn tấu thôi.
Chỉ có điều trái tim của mấy vị đại sư, đã sớm không còn ở hiện trường nữa...
Phần diễn tấu thứ ba.
Đến từ Croatia!
Rất nhanh, một người đàn ông phương Tây râu ria xồm xoàm, nhưng ánh mắt lại rất sáng, bước lên sân khấu.
Người này còn chưa kịp tự giới thiệu, những danh lưu dưới khán đài đã bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
"Nghe nói quốc gia của bọn họ vẫn luôn ở trong tình trạng chiến loạn, không ngờ bọn họ vẫn tham gia nhạc hội lần này."
"Đúng vậy, quá thần kỳ."
"Cho nên ta mới kính nể bọn họ, còn có thể tới tham gia nhạc hội lần này."
"Đây mới là ý nghĩa của âm nhạc, cho dù là bom đạn cũng không thể dập tắt được sự hướng tới cái đẹp âm nhạc của mọi người."
"......"
Cư dân m·ạ·n·g cũng bàn tán sôi nổi.
"Croatia cũng tới?"
"Bọn họ vừa mới kết thúc chiến tranh phải không?"
"Ta xem tin tức, tất cả đều là một vùng đổ nát."
"Trong tình huống như vậy, vậy mà cũng có tâm tư đến tham gia nhạc hội, thật không thể tin được!"
"Bạn trên lầu nói sai rồi. Ai cũng có quyền theo đuổi âm nhạc, tại sao bọn họ không thể tới? Hơn nữa, ta cảm thấy điều này càng chứng minh sự vĩ đại của bọn họ, dù cho quốc gia rung chuyển, cũng không thể dập tắt được nhiệt huyết của họ."
"......"
Bàn tán ầm ĩ.
Có xem thường, có kính nể, có quan sát...
Nhưng khán giả đều có chung một suy nghĩ, đó là trong điều kiện đất nước đang chiến loạn, người biểu diễn của Croatia không thể nào tập trung diễn tấu ra một khúc dương cầm hay được. Hơn nữa, nghệ sĩ dương cầm này vốn dĩ không có tiếng tăm, lại thêm không có nhạc sĩ giỏi sáng tác tác phẩm. Cho nên mọi người đều chắc chắn, Croatia lần này chỉ là một "vai phụ" mà thôi.
Trong khi mọi người đang cảm thán.
Trên sân khấu, người đàn ông râu ria xồm xoàm đã lên tiếng: "Xin chào mọi người, tôi đến từ Croatia, tên là Elvise. Lúc đầu hôm nay tôi định trình diễn một bài từ khúc về sự thất vọng, để diễn tả nỗi thất vọng của tôi với thế giới, cũng như bày tỏ sự bất lực và tiếc thương đối với nhân dân đất nước mình. Nhưng tối hôm qua, tôi đã hủy bỏ bài hát này..."
Rất ít nghệ sĩ dương cầm nói thao thao bất tuyệt trên sân khấu.
Nhưng không quan trọng.
Dù sao cũng không có mấy người tập trung lắng nghe.
Rất nhiều người còn đang đắm chìm trong sự chấn động do bài dương cầm trước mang lại.
Người đàn ông tiếp tục nói: "Tôi đã đổi sang một bài từ khúc khác, bởi vì khúc dương cầm này nói cho tôi biết, chiến tranh và máu rồi cuối cùng sẽ tan biến, chúng ta nhất định sẽ kiên cường bước tiếp, mang theo những vết thương để tái sinh trên mảnh đất bị tàn phá này. Cảm ơn Vương tiên sinh, cảm ơn anh ấy đã cho tôi thấy được sự tái sinh, sau đây tôi sẽ mang sự rung động khi được nhìn thấy sự tái sinh này đến cho tất cả những người dân trong nước, mang đến cho tất cả những người dân khổ cực đang bị bóng tối và máu bao phủ. Mời mọi người cùng tôi thưởng thức tác phẩm dương cầm mà Vương Mặc tiên sinh đặc biệt viết tặng cho tôi và tổ quốc của tôi 'Croatian Rhapsody'."
Khi người đàn ông đang nói.
Hiện trường ngược lại hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có điều, trên sóng trực tiếp, rất nhiều cư dân m·ạ·n·g đã không nhịn được nữa.
"Thật dài dòng."
"Người này sao nói nhiều vậy?"
"Hắn là đến diễn tấu hay là đến để oán trách?"
"Cảm giác hắn diễn tấu là giả, nhân cơ hội này để trút giận mới là thật."
"Không có hứng thú, tạm biệt!"
"Ta cũng tạm biệt!"
Nhưng mà, ngay khi cư dân m·ạ·n·g muốn rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Bỗng nhiên ngây ngẩn.
Cảm ơn ai?
Vừa rồi người đàn ông này nói muốn cùng mọi người thưởng thức tác phẩm của ai?
Rất nhiều người cho rằng mình nghe lầm.
Mà ở hiện trường, những danh lưu vừa rồi còn đang thờ ơ, toàn thân giật mình.
Vương Mặc?
Vương Mặc???!!!
Mấy ngày nay, bọn họ thật sự là quá mẫn cảm với cái tên này.
Nhất là ký giả truyền thông, gần như là làm việc ngày đêm, tất cả đều xoay quanh cái tên này.
Cho nên, dù ban đầu mọi người đều không để ý, thậm chí căn bản không nghe Elvise nói chuyện.
Nhưng khi Elvise nhắc đến Vương Mặc, mọi người vẫn ngay lập tức tập trung.
Sau đó.
Trên mặt mọi người dần dần lộ ra vẻ hoang đường.
Ngươi còn có khúc dương cầm?
Những danh lưu khóe miệng co giật, cảm thấy thế giới này trở nên thật khó nhận ra.
Thậm chí có người muốn đứng lên hô: "Van cầu ngươi đừng có ra khúc dương cầm nữa".
Bọn họ là đang suy nghĩ cho Vương Mặc.
Bởi vì sức sáng tạo và tinh lực của một người là có hạn.
Trừ phi ngươi Vương Mặc là Thượng Đế!
Nhưng điều đó là không thể!
Cho nên, sau khi Vương Mặc liên tục sáng tác ra ba bài dương cầm đỉnh cấp, khả năng anh ta cho ra đời bài thứ tư đã giảm mạnh.
Nhất là dương cầm là một loại nhạc hun đúc tình cảm, Elvise lại nói Vương Mặc đã viết cho hắn, cho Croatia một bài dương cầm liên quan đến chiến tranh và máu, đây quả thực quá vô lý.
Rất nhiều cư dân m·ạ·n·g cũng bắt đầu tỉnh táo lại.
"Vương Mặc tiên sinh, xin hãy thận trọng!"
"Ngài làm như vậy sẽ hủy đi kỳ tích mà ngài đã vất vả tạo dựng."
"Dù ngài không cho ra đời khúc dương cầm mới, cũng không ai có thể ngăn cản ngài trở thành đại sư dương cầm."
"Thật là vẽ vời thêm chuyện."
"Cần gì phải vậy?"
"Cần gì phải khổ như thế chứ?"
"Huống chi, chiến tranh và máu luôn là nỗi đau của toàn thế giới, Vương Mặc, nếu ngài sáng tác không tốt, tuyệt đối sẽ khiến vô số người chỉ trích, đến lúc đó thậm chí có thể khiến ngài vạn kiếp bất phục."
"......"
Ai cũng không muốn nhìn thấy Vương Mặc giống như sao băng, vừa mới tỏa sáng liền vụt tắt.
Nhất là các fan hâm mộ Hoa Hạ, càng thêm sốt ruột.
Tại sao mình lại ở trong nước, chỉ có thể lo lắng suông?
Mạng internet sắp bị những người này chọc thủng rồi.
"Mặc ca, đừng!"
"Mặc ca, đây là âm mưu của bọn họ, anh đừng a!"
"Anh có thể nào bình tĩnh một chút được không?"
"Chẳng lẽ Vương Mặc chân vừa mới bước ra quốc tế, liền bị gãy sao?"
"......"
Nhưng mà.
Đã quá muộn.
Khi một đám cư dân m·ạ·n·g Hoa Hạ gào thét qua màn hình.
Trên màn hình.
Elvise đã ngồi xuống bên cạnh cây đàn dương cầm, mọi chuyện đã an bài.
Cho dù là Simon, Romando hay những nhân vật cấp đại sư khác, đều âm thầm lắc đầu, cảm thấy Vương Mặc lần này thật sự quá lỗ mãng.
Chủ đề chiến tranh, ngươi một nhà soạn nhạc dương cầm xen vào làm gì?
Rất dễ chuốc họa vào thân!
Trong tiếng thở dài.
Chỉ thấy vẻ mặt Elvise trở nên nghiêm túc, hai tay đột nhiên nhấn xuống phím đàn.
Không giống như sự u ám và đen tối trong tưởng tượng, cũng không có sự bi thương và u buồn như người ta dự đoán... Khi tất cả mọi người đều cho rằng khúc nhạc này sẽ mang theo bầu không khí đau thương, đổ nát của chiến tranh, từ đầu ngón tay của Elvise lại vang lên một giai điệu tươi sáng, nhẹ nhàng.
Nó mãnh liệt, mạnh mẽ như vậy.
Nó lại nhiệt liệt, phóng khoáng như vậy.
Giống như một cơn lốc xoáy cuốn lên những con sóng lớn ngập trời, ập về phía mọi người, khí thế bàng bạc thậm chí khiến nhiều người theo bản năng nín thở, đồng tử mở to.
Giai điệu sục sôi mang theo sự phẫn nộ và chống lại, đó là nguồn gốc từ sâu thẳm trong trái tim mỗi người, sự thống hận đối với chiến tranh, sự căm phẫn đối với những kẻ xâm lược và khát vọng chính nghĩa. Giai điệu âm nhạc mãnh liệt khiến máu trong tim mỗi người đều bị kích động, sau đó biến thành một ngọn núi lửa đang phun trào!
"Thượng Đế!"
"Trời ơi!"
"Jesus!"
"Trời ạ!"
Romando đột nhiên đứng dậy.
Aida trong nháy mắt ngây dại.
Simon trợn mắt há hốc mồm.
Mà toàn bộ danh lưu lại một lần nữa đồng loạt đứng dậy, cảm giác như sắp nổ tung.
Trong phòng phát sóng trực tiếp.
Những cư dân m·ạ·n·g vừa mới tiếc nuối thay cho Vương Mặc, lập tức chết lặng.
Cứ như vậy kinh ngạc nhìn Elvise ngồi ở giữa sân khấu, hai tay đã biến thành ảo ảnh.
Âm nhạc dưới hai bàn tay của hắn trở nên càng ngày càng nhiệt liệt, phóng khoáng.
Phảng phất như đưa người ta vào trong những pháo đài cổ xưa và những ngọn núi, dòng sông hùng vĩ của Croatia, dùng một góc nhìn đặc biệt để nhìn thấy cảnh tượng đau thương của đất nước này sau khi trải qua lễ rửa tội của chiến tranh, đưa mọi người vào một thế giới tràn ngập khói lửa và bụi bặm.
Âm nhạc trở nên càng ngày càng trong trẻo.
Nhưng mọi người lại nghe ra được một nỗi bi thảm, một ý vị bi thương, phảng phất như cảm nhận được nỗi đau do chiến tranh vô biên mang lại, phơi bày hoàn toàn nỗi buồn trong lòng trước mặt thế giới.
"Đây là khúc dương cầm gì?"
"Cảm xúc mãnh liệt bộc phát, đơn giản khiến ta tê cả da đầu."
"Nghe mà toàn thân ta nhiệt huyết dâng trào."
"Thật không thể tin nổi, ta vậy mà thông qua một bài hát, cảm nhận được sự tàn khốc và vô tình của chiến tranh."
"......"
Theo thời gian, càng ngày càng có nhiều người cảm nhận được sự rung động trong lòng do khúc dương cầm này mang lại.
Elvise đã dồn hết toàn bộ tình cảm của mình vào, phảng phất như muốn đem tất cả mọi thứ của tổ quốc mình, tất cả, nói cho toàn thế giới biết trong âm nhạc.
Đó là khói lửa chưa tan.
Đó là bầu trời u ám một màu xám xịt.
Đó là nỗi buồn và thống khổ vô tận.
Đó là những bức tường thành đổ nát, đá vụn ngổn ngang và những bức tường xiêu vẹo.
Nhưng trong những dấu hiệu của sự chết chóc này, lại có một bông hoa tươi mọc lên từ góc tường đổ nát, nó xanh tươi mơn mởn, tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Nó trong tuyệt vọng tìm thấy ánh sáng, cố gắng khoe sắc.
Nó tuy nhỏ bé, nhưng vẫn vươn mình đón ánh nắng.
Giờ khắc này, không biết bao nhiêu người đã bị khúc dương cầm này lay động tâm can.
"Ta vậy mà lại cảm động."
"Ta cũng vậy, có chút muốn khóc."
"Chiến tranh dù tàn khốc, nhưng những người dân kiên cường mới càng đáng được tôn trọng."
"Đây mới là ý nghĩa của âm nhạc, tiếp thêm sức mạnh cho những người đang vùng vẫy trong bóng tối."
"Là ta nông cạn, Vương Mặc thật sự rất vĩ đại! Đã sáng tạo ra loại âm nhạc này!"
"......"
Kỳ thật, bất luận là ở phương Đông hay phương Tây.
Đối với hầu hết những người dân bình thường, chiến tranh đều là điều họ bài xích, hòa bình mới có thể gây được tiếng vang trong lòng mọi người.
Nhất là những người dân bình thường quen với việc tôn trọng tự do, càng thêm thống hận chiến tranh, mỗi ngày đều nỗ lực vì hòa bình.
Vì vậy, khi những người này nghe "Croatian Rhapsody" và cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt bên trong, trái tim gần như bốc cháy.
Cho dù "Für Elise" có du dương hơn.
Cho dù "Kiss The Rain" có ưu mỹ hơn.
Cho dù "The Blue Danube" có ý cảnh hơn.
Nhưng bài "Croatian Rhapsody" này mang đến cho họ sự rung động trong tâm hồn, vượt xa ba bài dương cầm trước.
Trong kiếp trước, rất nhiều người yêu âm nhạc trên toàn cầu đã ca ngợi khúc dương cầm này là: "Đỉnh cao rung động không thể vượt qua".
Có thể được xem là một đỉnh cao của dương cầm.
Từ đó có thể thấy, nó mang đến cho người ta sự chấn động tâm lý lớn đến nhường nào.
Lại thêm xuất thân và kinh nghiệm của Elvise, khiến hắn gần như hòa làm một với khúc dương cầm này.
Mỗi một nốt nhạc, mỗi một nhịp điệu, mỗi một giai điệu, đều phảng phất như sóng lớn, đánh vào trái tim mọi người, khiến nó rung động.
Simon ban đầu chỉ kinh ngạc, nhưng sau khi nghe xong, sắc mặt hắn đã trở nên ửng hồng: "Đây mới là ý nghĩa của âm nhạc, tuyệt vời! Thật tuyệt vời! Hóa ra chiến tranh cũng có thể được biểu diễn bằng âm nhạc, khiến mọi người từ trong âm nhạc thấy được sự tàn khốc của chiến tranh, thấy được khát vọng và hướng tới hòa bình."
Bên cạnh.
Romando vốn đang cau mày cũng lắc đầu cảm thán: "Ta hoàn toàn phục rồi, cả đời ta chưa bao giờ khuất phục trước bất kỳ nhạc sĩ nào, luôn cho rằng mình không thua kém ai, nhưng giờ phút này ta lại vô cùng bội phục Vương Mặc. Một nhạc sĩ, tài hoa của hắn chỉ là thứ yếu, tấm lòng và khí độ của hắn mới là điều đáng để người ta kính trọng nhất. Mà khúc dương cầm này của Vương Mặc, ý nghĩa hòa bình và tính nghệ thuật ẩn chứa đằng sau nó, đã vượt xa chúng ta."
Steven thở dài: "Đúng vậy, ngươi nói không sai."
Aida ban đầu muốn nói gì đó, nhưng sau một lúc lâu vẫn im lặng. Trong lòng hắn rất không thoải mái, đặc biệt không thoải mái. Hắn vẫn luôn cho rằng Nhật Bản là vương quốc âm nhạc số một ở toàn bộ Châu Á, thậm chí trên toàn thế giới, thậm chí lần này hắn còn đến đây vì danh tiếng "quê hương của âm nhạc", làm sao có thể ngờ được kết quả như vậy?
Nhưng hắn lại không thể không phục.
Bởi vì ý cảnh của bài "Croatian Rhapsody" mà Vương Mặc sáng tác quá cao, cao đến mức hắn chỉ có thể ngưỡng mộ.
Có thể nói, bất luận là từ góc độ nghệ thuật, hay là từ giai điệu, sự sáng tạo, tấm lòng, gần như tất cả đều đạt đến đẳng cấp "thánh đường", hoàn toàn phù hợp với cái tên "Đêm nhạc quốc tế".
Mình lấy gì để so sánh?
Không thể so được...
Mấy vị đại sư, tâm tư khác nhau.
Thế nhưng, một lúc sau, Rudolf bỗng nhiên lại bắt đầu hét lên: "Vị trí thứ tư của ta!"
"Ngọa tào!"
Aida giật mình một cái.
Đúng vậy!
Vị trí thứ tư của hắn!
Mấy người bọn họ nhìn nhau, không thể nào chứ? Vị trí thứ tư cũng mất?
Mặc dù vừa rồi bọn họ đều nói không quan tâm đến vị trí thứ tư, nhưng dù sao thứ tư vẫn tốt hơn thứ năm, thứ sáu chứ?
Nhưng bây giờ, vị trí thứ tư cũng có thể không giữ được... Không đúng, là nhất định không giữ được.
Trước một khúc dương cầm như "Croatian Rhapsody", cho dù là Romando, Aida hay những người khác có mang ra tác phẩm xuất sắc nhất trong cuộc đời mình, cũng không có chút hy vọng nào giành chiến thắng.
Một lúc sau.
Steven mới đau khổ nói: "Đừng nghĩ nữa, vị trí thứ tư chắc chắn là không còn. Nhưng may mắn thay, các tác phẩm của sáu vương quốc âm nhạc lớn của chúng ta vẫn có thể duy trì trong top 10."
Đúng vậy!
Trong top 10, hiện tại Vương Mặc một mình chiếm bốn vị trí đầu, mà sáu quốc gia của bọn họ vừa vặn chiếm từ hạng năm đến hạng mười.
Romando gật đầu, tức giận nói: "Không sai, có thể duy trì top 10 là đủ rồi, mọi người giữa chúng ta còn có thể an ủi lẫn nhau. Nếu ngay cả top 10 cũng không giữ được, đó mới thực sự là sỉ nhục."
Bảo vệ top 10, coi như là chút thể diện cuối cùng.
Top 10, là ranh giới cuối cùng của bọn họ!
Ân?
Lời này sao nghe quen vậy?
Rudolf cười nói: "Top 10 chắc chắn không có vấn đề, sau đây chỉ còn Venezuela, Nga và Thổ Nhĩ Kỳ là ba quốc gia chưa lên biểu diễn, chẳng lẽ Vương Mặc còn có thể tiếp tục viết khúc dương cầm cho bọn họ hay sao? Ha ha... Ha ha ha..."
Tiếng cười của hắn im bặt.
Rudolf bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí không đúng.
Lạnh quá!
Quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Steven, Aida, Romando và những người khác sắc mặt đều trở nên khó coi.
Rudolf sững sờ, tiếp đó nghĩ đến một khả năng nào đó, răng hắn run lên: "Không... Không thể nào?"
Hôm nay Vương Mặc đã viết hai bài dương cầm cho Serbia và Croatia, không thể nào còn có bài thứ ba được?
Hắn đâu phải là bộ phận bán sỉ!
Không... Không thể nào!
Còn tranh cái gì nữa?!
Aida, Rudolf và những người khác sau khi hoàn hồn, nhìn nhau với vẻ chán nản.
Lúc ban đầu, bọn họ chỉ cảm thấy Vương Mặc sáng tác ra "Für Elise" là do thiên tài cộng thêm chút may mắn, nên còn miễn cưỡng chấp nhận việc đối phương giành được vị trí số một.
Dù sao ai cũng từng trải qua thời tuổi trẻ ngông cuồng.
Nếu quay ngược thời gian về hai ba mươi năm trước, mỗi người bọn họ đều là những tồn tại ngông cuồng, ngạo mạn.
Mà khi Vương Mặc mang ra bài thứ hai "Kiss The Rain", mọi người đều có chút không thể ngồi yên.
Hai bài khúc dương cầm đẳng cấp thế giới, chứng tỏ Vương Mặc không phải là người có linh cảm bộc phát nhất thời, mà là người thực sự sở hữu thực lực của một đại sư dương cầm.
Nhưng khi bọn họ cho rằng hai bài dương cầm đỉnh cấp kia đã là cực hạn.
Vương Mặc lại mang ra bài thứ ba!
Lần này, trong lòng mọi người rốt cục nổi lên sóng to gió lớn.
Cần phải biết, cho dù là Steven, Aida hay những đại sư dương cầm khác, số lượng tác phẩm đắc ý trong cuộc đời cũng không quá mười bài, còn những tác phẩm có thể được xếp vào hàng ngũ danh khúc thế giới lại càng ít ỏi, chỉ vẻn vẹn một hai bài.
Vậy mà Vương Mặc lại có thể mang ra một lúc ba bài!
Những đại sư này, trái tim của bọn họ làm sao chịu nổi?
"Kẻ này, thật đáng sợ!"
"Hắn làm sao làm được?"
"Lão phu cả một đời cũng chỉ viết được hai bài dương cầm đẳng cấp thế giới, hắn mới chỉ đôi mươi mà đã có ba bài?"
"Cả đời ta mới có một bài từ khúc đỉnh cấp!"
"......"
Mấy vị nhạc sĩ cấp đại sư, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Ban đầu, mấy người bọn họ còn hùng hồn tuyên bố muốn tới một trận đại sư hỗn chiến, giành lấy vị trí thứ nhất huy hoàng nhất.
Bây giờ thì hay rồi.
Ba vị trí đầu còn không thể lọt vào...
Cùng lúc đó, trên khắp các diễn đàn internet rốt cục sôi trào.
Khi mọi người hoàn hồn lại sau cơn chấn động ban đầu, tiếng kinh hô gần như hòa làm một.
Mọi người thấy Alger diễn tấu, lắng nghe bài dương cầm hay đến cực hạn này.
Một trái tim gần như muốn nổ tung.
Lại một bài nữa?
Lại là Vương Mặc sáng tác khúc dương cầm?
Không thể nào!
Một mình ngươi mang ra ba bài dương cầm để tham gia thịnh điển âm nhạc lần này?
Mà chất lượng của mỗi bài đều có thể xứng danh tuyệt đỉnh?
Thậm chí khúc dương cầm này còn có tên "The Blue Danube"?
Ai mà không biết sông Danube chảy qua Đức, Áo, Ukraina - những quốc gia có nền âm nhạc p·h·át triển chứ? Nó thậm chí còn được mệnh danh là dòng sông âm nhạc, trong lịch sử không biết có bao nhiêu nhà soạn nhạc đỉnh cấp được sinh ra ở nơi này.
Cho nên, Vương Mặc viết ra "The Blue Danube" gần giống như là đang "tè lên đầu" rất nhiều nhà soạn nhạc.
Không ai có thể chịu đựng nổi!
Nhưng mà, dù ai có tới cũng đều phải chịu đựng!
Bởi vì bài "The Blue Danube" này, chất lượng và ý cảnh của nó gần như vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, cho dù đặt trong dòng chảy lịch sử âm nhạc hàng ngàn năm, cũng được xem là đỉnh cấp.
Với một khúc dương cầm có chất lượng như vậy, cho dù là cư dân m·ạ·n·g Âu Mỹ hà khắc nhất cũng không thể không bội phục.
"Quá tuyệt vời!"
"Khúc dương cầm này quá đỉnh!"
"Nói thật, nhắm mắt lại, bạn liền có thể cảm nhận được sự yên tĩnh và vĩ đại của sông Danube."
"Khúc dương cầm này của Vương Mặc, thực sự đã viết sông Danube sống lại như thật."
"Nghe Alger diễn tấu, ta nổi hết cả da gà."
"Ý cảnh mộng ảo, như được thượng đế ban tặng. Dù Vương Mặc không phải là đứa t·r·ẻ lớn lên ở bờ sông Danube, nhưng lần này ta vẫn cảm thấy vô cùng bội phục."
"Cảm ơn Vương Mặc, đã cho ta ở ngoài vạn dặm Bắc Mỹ cũng cảm nhận được vẻ đẹp của sông Danube."
"......"
Khi một nhóm cư dân m·ạ·n·g bị xúc động, nhiệt độ của bài dương cầm này liền tăng lên một cách chóng mặt.
Nhất là những giá trị tình cảm, càng có thể khiến người ta chìm đắm sâu sắc.
Thế là!
Giống như hai bài dương cầm trước đó, khi "The Blue Danube" vừa mới được công bố, vô số người đã tràn vào trang web để bình chọn cho nó, tiếp đó khiến nó với tốc độ còn khủng kh·iếp hơn hai bài trước, vọt lên vị trí thứ ba của bảng xếp hạng Kim Âm!
Gần như là không có đối thủ!
Thậm chí ở một mức độ nhất định, có xu thế vượt qua "Kiss The Rain".
Cùng lúc đó.
Mọi người rốt cục cũng chú ý tới một điểm.
Đó là, lần này các tác phẩm của sáu vương quốc âm nhạc lớn, vậy mà không có một bài nào lọt vào top ba của bảng xếp hạng Kim Âm.
Ba vị trí đầu, bị Vương Mặc một mình chiếm trọn.
Nhìn thấy một màn này, cư dân m·ạ·n·g trợn to mắt.
"Sáu vương quốc âm nhạc lớn đều bị nghiền nát?"
"Trời ạ, chuyện xưa nay chưa từng có!"
"Mấu chốt là lần này trong số các tác phẩm của sáu vương quốc âm nhạc, có mấy bài là do đại sư dương cầm sáng tác!"
"Vậy mà liên tục ba bài dương cầm đều dẫm các đại sư dương cầm dưới chân, Vương Mặc là cấp độ gì?"
"Quá thảm rồi đi? Những đại sư dương cầm kia sao có thể chấp nhận được đả kích nặng nề như vậy?"
"Nhất là 'The Blue Danube' càng là sự khiêu khích trắng trợn và sỉ nhục đối với những nhà soạn nhạc dương cầm này. Mấu chốt là nó còn hay như vậy, ngay cả ta - một người chưa từng đến sông Danube, cũng bị khúc dương cầm này mê hoặc sâu sắc."
"......"
Khi những cư dân m·ạ·n·g này đang bàn tán.
Ở New York, không ít danh lưu suýt chút nữa thổ huyết.
"Cái gì? Vương Mặc lại mang ra khúc dương cầm?"
"Lại là đẳng cấp thế giới danh khúc?"
"Không có đối thủ cạnh tranh ở ba vị trí đầu của bảng xếp hạng Kim Âm? Còn khủng khiếp hơn hai bài dương cầm trước?"
"......"
Những danh lưu này ban đầu đều cho rằng ngày thứ ba của phần diễn tấu dương cầm không có gì đáng xem, cho nên mới vắng mặt tại buổi hòa nhạc.
Ai có thể ngờ rằng mình đã bỏ lỡ một màn diễn tấu dương cầm cấp thế giới!
Không ít người hối hận đến xanh ruột.
Bên cạnh, trợ lý hỏi: "Tổng giám đốc X, vậy ngài có muốn bỏ dở công việc, bây giờ quay lại buổi hòa nhạc không? Buổi hòa nhạc tối nay mới diễn ra chưa đến một nửa, ngài qua đó vẫn đủ để nghe phần sau."
"Còn đi làm cái gì?!"
Những danh lưu ủ rũ: "Bây giờ đi thì còn gì hay ho nữa? Chẳng lẽ ngươi cho rằng sau đây còn có màn diễn tấu đặc sắc hơn? Vương Mặc... Không đúng, là đại sư Vương Mặc, ta đã bỏ lỡ phần diễn tấu của hắn rồi. Nếu bây giờ ta đến đó, nghe những màn diễn tấu kém xa Vương Mặc, càng bị coi thường hơn!"
Một bài danh khúc thế giới biểu diễn, mới là điều làm cho những người yêu âm nhạc say mê cùng cuồng nhiệt.
Có thể tận mắt chứng kiến một bài danh khúc thế giới được ra đời, loại cảm giác thỏa mãn tâm lý kia, tuyệt đối có thể khiến người ta say đắm.
Nhưng mà, nếu đã bỏ lỡ.
Mà vẫn đến hiện trường, chính là tự tìm khó chịu.
Trợ lý rất tán thành: "Cũng đúng, vậy không đi nữa."
Đêm nhạc quốc tế.
Tại hiện trường.
Bởi vì màn thể hiện kinh diễm của Alger, vô số ký giả truyền thông như phát điên vây quanh hắn và Vương Mặc.
Ồn ào náo nhiệt khắp nơi.
Hiện trường gần như là bị gián đoạn hơn 20 phút, mới khôi phục lại được bình tĩnh.
Chính vì vậy, nên sau khi "The Blue Danube" bên ngoài đã xông lên bảng xếp hạng Kim Âm, phần biểu diễn thứ ba ở đây vẫn chưa bắt đầu.
Thậm chí ngay cả Romando, Steven và những đại sư dương cầm khác, tâm trí cũng không đặt vào phần diễn tấu tiếp theo.
Bởi vì bọn họ giờ phút này vẫn còn đang trơ mắt nhìn vị trí thứ ba chạy mất khỏi tay mình.
Mặc dù vừa rồi, sau khi nghe "The Blue Danube", bọn họ liền biết vị trí thứ ba không giữ được, nhưng cảm giác trơ mắt nhìn nó bị đoạt đi vẫn rất khó chịu.
Trước đó, mọi người còn cảm thấy tranh giành vị trí thứ ba với nhau là một loại sỉ nhục.
Nhưng bây giờ!
Những đại sư này lại rất khát khao vị trí thứ ba.
Ít nhất vị trí thứ ba còn là một loại vinh dự, có thể được người ta gọi là quý quân của bảng xếp hạng Kim Âm, cũng có thể làm cho bọn họ giữ lại được chút thể diện.
Nhưng vị trí thứ tư thì sao?
Ai có thể nhớ nổi tên của người đứng thứ tư chứ? Cái tên này, hoàn toàn không có bất kỳ giá trị nào, có đúng không?
"Không tranh giành, vị trí thứ tư có tranh cũng vô dụng."
"Đúng vậy, không tranh nữa."
"Dù sao mọi người có thể lọt vào Top 10 là được rồi."
Mấy vị đại sư âm nhạc nhìn nhau thở dài, triệt để từ bỏ ý định tranh giành thứ hạng.
Dù sao bọn họ không tranh giành, cũng không thể rơi khỏi Top 10.
Chẳng lẽ còn có thể rơi ra ngoài Top 10 hay sao?
Cứ như vậy đi.
Thật mệt mỏi...
Tiếp tục xem diễn tấu thôi.
Chỉ có điều trái tim của mấy vị đại sư, đã sớm không còn ở hiện trường nữa...
Phần diễn tấu thứ ba.
Đến từ Croatia!
Rất nhanh, một người đàn ông phương Tây râu ria xồm xoàm, nhưng ánh mắt lại rất sáng, bước lên sân khấu.
Người này còn chưa kịp tự giới thiệu, những danh lưu dưới khán đài đã bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
"Nghe nói quốc gia của bọn họ vẫn luôn ở trong tình trạng chiến loạn, không ngờ bọn họ vẫn tham gia nhạc hội lần này."
"Đúng vậy, quá thần kỳ."
"Cho nên ta mới kính nể bọn họ, còn có thể tới tham gia nhạc hội lần này."
"Đây mới là ý nghĩa của âm nhạc, cho dù là bom đạn cũng không thể dập tắt được sự hướng tới cái đẹp âm nhạc của mọi người."
"......"
Cư dân m·ạ·n·g cũng bàn tán sôi nổi.
"Croatia cũng tới?"
"Bọn họ vừa mới kết thúc chiến tranh phải không?"
"Ta xem tin tức, tất cả đều là một vùng đổ nát."
"Trong tình huống như vậy, vậy mà cũng có tâm tư đến tham gia nhạc hội, thật không thể tin được!"
"Bạn trên lầu nói sai rồi. Ai cũng có quyền theo đuổi âm nhạc, tại sao bọn họ không thể tới? Hơn nữa, ta cảm thấy điều này càng chứng minh sự vĩ đại của bọn họ, dù cho quốc gia rung chuyển, cũng không thể dập tắt được nhiệt huyết của họ."
"......"
Bàn tán ầm ĩ.
Có xem thường, có kính nể, có quan sát...
Nhưng khán giả đều có chung một suy nghĩ, đó là trong điều kiện đất nước đang chiến loạn, người biểu diễn của Croatia không thể nào tập trung diễn tấu ra một khúc dương cầm hay được. Hơn nữa, nghệ sĩ dương cầm này vốn dĩ không có tiếng tăm, lại thêm không có nhạc sĩ giỏi sáng tác tác phẩm. Cho nên mọi người đều chắc chắn, Croatia lần này chỉ là một "vai phụ" mà thôi.
Trong khi mọi người đang cảm thán.
Trên sân khấu, người đàn ông râu ria xồm xoàm đã lên tiếng: "Xin chào mọi người, tôi đến từ Croatia, tên là Elvise. Lúc đầu hôm nay tôi định trình diễn một bài từ khúc về sự thất vọng, để diễn tả nỗi thất vọng của tôi với thế giới, cũng như bày tỏ sự bất lực và tiếc thương đối với nhân dân đất nước mình. Nhưng tối hôm qua, tôi đã hủy bỏ bài hát này..."
Rất ít nghệ sĩ dương cầm nói thao thao bất tuyệt trên sân khấu.
Nhưng không quan trọng.
Dù sao cũng không có mấy người tập trung lắng nghe.
Rất nhiều người còn đang đắm chìm trong sự chấn động do bài dương cầm trước mang lại.
Người đàn ông tiếp tục nói: "Tôi đã đổi sang một bài từ khúc khác, bởi vì khúc dương cầm này nói cho tôi biết, chiến tranh và máu rồi cuối cùng sẽ tan biến, chúng ta nhất định sẽ kiên cường bước tiếp, mang theo những vết thương để tái sinh trên mảnh đất bị tàn phá này. Cảm ơn Vương tiên sinh, cảm ơn anh ấy đã cho tôi thấy được sự tái sinh, sau đây tôi sẽ mang sự rung động khi được nhìn thấy sự tái sinh này đến cho tất cả những người dân trong nước, mang đến cho tất cả những người dân khổ cực đang bị bóng tối và máu bao phủ. Mời mọi người cùng tôi thưởng thức tác phẩm dương cầm mà Vương Mặc tiên sinh đặc biệt viết tặng cho tôi và tổ quốc của tôi 'Croatian Rhapsody'."
Khi người đàn ông đang nói.
Hiện trường ngược lại hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ có điều, trên sóng trực tiếp, rất nhiều cư dân m·ạ·n·g đã không nhịn được nữa.
"Thật dài dòng."
"Người này sao nói nhiều vậy?"
"Hắn là đến diễn tấu hay là đến để oán trách?"
"Cảm giác hắn diễn tấu là giả, nhân cơ hội này để trút giận mới là thật."
"Không có hứng thú, tạm biệt!"
"Ta cũng tạm biệt!"
Nhưng mà, ngay khi cư dân m·ạ·n·g muốn rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Bỗng nhiên ngây ngẩn.
Cảm ơn ai?
Vừa rồi người đàn ông này nói muốn cùng mọi người thưởng thức tác phẩm của ai?
Rất nhiều người cho rằng mình nghe lầm.
Mà ở hiện trường, những danh lưu vừa rồi còn đang thờ ơ, toàn thân giật mình.
Vương Mặc?
Vương Mặc???!!!
Mấy ngày nay, bọn họ thật sự là quá mẫn cảm với cái tên này.
Nhất là ký giả truyền thông, gần như là làm việc ngày đêm, tất cả đều xoay quanh cái tên này.
Cho nên, dù ban đầu mọi người đều không để ý, thậm chí căn bản không nghe Elvise nói chuyện.
Nhưng khi Elvise nhắc đến Vương Mặc, mọi người vẫn ngay lập tức tập trung.
Sau đó.
Trên mặt mọi người dần dần lộ ra vẻ hoang đường.
Ngươi còn có khúc dương cầm?
Những danh lưu khóe miệng co giật, cảm thấy thế giới này trở nên thật khó nhận ra.
Thậm chí có người muốn đứng lên hô: "Van cầu ngươi đừng có ra khúc dương cầm nữa".
Bọn họ là đang suy nghĩ cho Vương Mặc.
Bởi vì sức sáng tạo và tinh lực của một người là có hạn.
Trừ phi ngươi Vương Mặc là Thượng Đế!
Nhưng điều đó là không thể!
Cho nên, sau khi Vương Mặc liên tục sáng tác ra ba bài dương cầm đỉnh cấp, khả năng anh ta cho ra đời bài thứ tư đã giảm mạnh.
Nhất là dương cầm là một loại nhạc hun đúc tình cảm, Elvise lại nói Vương Mặc đã viết cho hắn, cho Croatia một bài dương cầm liên quan đến chiến tranh và máu, đây quả thực quá vô lý.
Rất nhiều cư dân m·ạ·n·g cũng bắt đầu tỉnh táo lại.
"Vương Mặc tiên sinh, xin hãy thận trọng!"
"Ngài làm như vậy sẽ hủy đi kỳ tích mà ngài đã vất vả tạo dựng."
"Dù ngài không cho ra đời khúc dương cầm mới, cũng không ai có thể ngăn cản ngài trở thành đại sư dương cầm."
"Thật là vẽ vời thêm chuyện."
"Cần gì phải vậy?"
"Cần gì phải khổ như thế chứ?"
"Huống chi, chiến tranh và máu luôn là nỗi đau của toàn thế giới, Vương Mặc, nếu ngài sáng tác không tốt, tuyệt đối sẽ khiến vô số người chỉ trích, đến lúc đó thậm chí có thể khiến ngài vạn kiếp bất phục."
"......"
Ai cũng không muốn nhìn thấy Vương Mặc giống như sao băng, vừa mới tỏa sáng liền vụt tắt.
Nhất là các fan hâm mộ Hoa Hạ, càng thêm sốt ruột.
Tại sao mình lại ở trong nước, chỉ có thể lo lắng suông?
Mạng internet sắp bị những người này chọc thủng rồi.
"Mặc ca, đừng!"
"Mặc ca, đây là âm mưu của bọn họ, anh đừng a!"
"Anh có thể nào bình tĩnh một chút được không?"
"Chẳng lẽ Vương Mặc chân vừa mới bước ra quốc tế, liền bị gãy sao?"
"......"
Nhưng mà.
Đã quá muộn.
Khi một đám cư dân m·ạ·n·g Hoa Hạ gào thét qua màn hình.
Trên màn hình.
Elvise đã ngồi xuống bên cạnh cây đàn dương cầm, mọi chuyện đã an bài.
Cho dù là Simon, Romando hay những nhân vật cấp đại sư khác, đều âm thầm lắc đầu, cảm thấy Vương Mặc lần này thật sự quá lỗ mãng.
Chủ đề chiến tranh, ngươi một nhà soạn nhạc dương cầm xen vào làm gì?
Rất dễ chuốc họa vào thân!
Trong tiếng thở dài.
Chỉ thấy vẻ mặt Elvise trở nên nghiêm túc, hai tay đột nhiên nhấn xuống phím đàn.
Không giống như sự u ám và đen tối trong tưởng tượng, cũng không có sự bi thương và u buồn như người ta dự đoán... Khi tất cả mọi người đều cho rằng khúc nhạc này sẽ mang theo bầu không khí đau thương, đổ nát của chiến tranh, từ đầu ngón tay của Elvise lại vang lên một giai điệu tươi sáng, nhẹ nhàng.
Nó mãnh liệt, mạnh mẽ như vậy.
Nó lại nhiệt liệt, phóng khoáng như vậy.
Giống như một cơn lốc xoáy cuốn lên những con sóng lớn ngập trời, ập về phía mọi người, khí thế bàng bạc thậm chí khiến nhiều người theo bản năng nín thở, đồng tử mở to.
Giai điệu sục sôi mang theo sự phẫn nộ và chống lại, đó là nguồn gốc từ sâu thẳm trong trái tim mỗi người, sự thống hận đối với chiến tranh, sự căm phẫn đối với những kẻ xâm lược và khát vọng chính nghĩa. Giai điệu âm nhạc mãnh liệt khiến máu trong tim mỗi người đều bị kích động, sau đó biến thành một ngọn núi lửa đang phun trào!
"Thượng Đế!"
"Trời ơi!"
"Jesus!"
"Trời ạ!"
Romando đột nhiên đứng dậy.
Aida trong nháy mắt ngây dại.
Simon trợn mắt há hốc mồm.
Mà toàn bộ danh lưu lại một lần nữa đồng loạt đứng dậy, cảm giác như sắp nổ tung.
Trong phòng phát sóng trực tiếp.
Những cư dân m·ạ·n·g vừa mới tiếc nuối thay cho Vương Mặc, lập tức chết lặng.
Cứ như vậy kinh ngạc nhìn Elvise ngồi ở giữa sân khấu, hai tay đã biến thành ảo ảnh.
Âm nhạc dưới hai bàn tay của hắn trở nên càng ngày càng nhiệt liệt, phóng khoáng.
Phảng phất như đưa người ta vào trong những pháo đài cổ xưa và những ngọn núi, dòng sông hùng vĩ của Croatia, dùng một góc nhìn đặc biệt để nhìn thấy cảnh tượng đau thương của đất nước này sau khi trải qua lễ rửa tội của chiến tranh, đưa mọi người vào một thế giới tràn ngập khói lửa và bụi bặm.
Âm nhạc trở nên càng ngày càng trong trẻo.
Nhưng mọi người lại nghe ra được một nỗi bi thảm, một ý vị bi thương, phảng phất như cảm nhận được nỗi đau do chiến tranh vô biên mang lại, phơi bày hoàn toàn nỗi buồn trong lòng trước mặt thế giới.
"Đây là khúc dương cầm gì?"
"Cảm xúc mãnh liệt bộc phát, đơn giản khiến ta tê cả da đầu."
"Nghe mà toàn thân ta nhiệt huyết dâng trào."
"Thật không thể tin nổi, ta vậy mà thông qua một bài hát, cảm nhận được sự tàn khốc và vô tình của chiến tranh."
"......"
Theo thời gian, càng ngày càng có nhiều người cảm nhận được sự rung động trong lòng do khúc dương cầm này mang lại.
Elvise đã dồn hết toàn bộ tình cảm của mình vào, phảng phất như muốn đem tất cả mọi thứ của tổ quốc mình, tất cả, nói cho toàn thế giới biết trong âm nhạc.
Đó là khói lửa chưa tan.
Đó là bầu trời u ám một màu xám xịt.
Đó là nỗi buồn và thống khổ vô tận.
Đó là những bức tường thành đổ nát, đá vụn ngổn ngang và những bức tường xiêu vẹo.
Nhưng trong những dấu hiệu của sự chết chóc này, lại có một bông hoa tươi mọc lên từ góc tường đổ nát, nó xanh tươi mơn mởn, tràn đầy sức sống mãnh liệt.
Nó trong tuyệt vọng tìm thấy ánh sáng, cố gắng khoe sắc.
Nó tuy nhỏ bé, nhưng vẫn vươn mình đón ánh nắng.
Giờ khắc này, không biết bao nhiêu người đã bị khúc dương cầm này lay động tâm can.
"Ta vậy mà lại cảm động."
"Ta cũng vậy, có chút muốn khóc."
"Chiến tranh dù tàn khốc, nhưng những người dân kiên cường mới càng đáng được tôn trọng."
"Đây mới là ý nghĩa của âm nhạc, tiếp thêm sức mạnh cho những người đang vùng vẫy trong bóng tối."
"Là ta nông cạn, Vương Mặc thật sự rất vĩ đại! Đã sáng tạo ra loại âm nhạc này!"
"......"
Kỳ thật, bất luận là ở phương Đông hay phương Tây.
Đối với hầu hết những người dân bình thường, chiến tranh đều là điều họ bài xích, hòa bình mới có thể gây được tiếng vang trong lòng mọi người.
Nhất là những người dân bình thường quen với việc tôn trọng tự do, càng thêm thống hận chiến tranh, mỗi ngày đều nỗ lực vì hòa bình.
Vì vậy, khi những người này nghe "Croatian Rhapsody" và cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt bên trong, trái tim gần như bốc cháy.
Cho dù "Für Elise" có du dương hơn.
Cho dù "Kiss The Rain" có ưu mỹ hơn.
Cho dù "The Blue Danube" có ý cảnh hơn.
Nhưng bài "Croatian Rhapsody" này mang đến cho họ sự rung động trong tâm hồn, vượt xa ba bài dương cầm trước.
Trong kiếp trước, rất nhiều người yêu âm nhạc trên toàn cầu đã ca ngợi khúc dương cầm này là: "Đỉnh cao rung động không thể vượt qua".
Có thể được xem là một đỉnh cao của dương cầm.
Từ đó có thể thấy, nó mang đến cho người ta sự chấn động tâm lý lớn đến nhường nào.
Lại thêm xuất thân và kinh nghiệm của Elvise, khiến hắn gần như hòa làm một với khúc dương cầm này.
Mỗi một nốt nhạc, mỗi một nhịp điệu, mỗi một giai điệu, đều phảng phất như sóng lớn, đánh vào trái tim mọi người, khiến nó rung động.
Simon ban đầu chỉ kinh ngạc, nhưng sau khi nghe xong, sắc mặt hắn đã trở nên ửng hồng: "Đây mới là ý nghĩa của âm nhạc, tuyệt vời! Thật tuyệt vời! Hóa ra chiến tranh cũng có thể được biểu diễn bằng âm nhạc, khiến mọi người từ trong âm nhạc thấy được sự tàn khốc của chiến tranh, thấy được khát vọng và hướng tới hòa bình."
Bên cạnh.
Romando vốn đang cau mày cũng lắc đầu cảm thán: "Ta hoàn toàn phục rồi, cả đời ta chưa bao giờ khuất phục trước bất kỳ nhạc sĩ nào, luôn cho rằng mình không thua kém ai, nhưng giờ phút này ta lại vô cùng bội phục Vương Mặc. Một nhạc sĩ, tài hoa của hắn chỉ là thứ yếu, tấm lòng và khí độ của hắn mới là điều đáng để người ta kính trọng nhất. Mà khúc dương cầm này của Vương Mặc, ý nghĩa hòa bình và tính nghệ thuật ẩn chứa đằng sau nó, đã vượt xa chúng ta."
Steven thở dài: "Đúng vậy, ngươi nói không sai."
Aida ban đầu muốn nói gì đó, nhưng sau một lúc lâu vẫn im lặng. Trong lòng hắn rất không thoải mái, đặc biệt không thoải mái. Hắn vẫn luôn cho rằng Nhật Bản là vương quốc âm nhạc số một ở toàn bộ Châu Á, thậm chí trên toàn thế giới, thậm chí lần này hắn còn đến đây vì danh tiếng "quê hương của âm nhạc", làm sao có thể ngờ được kết quả như vậy?
Nhưng hắn lại không thể không phục.
Bởi vì ý cảnh của bài "Croatian Rhapsody" mà Vương Mặc sáng tác quá cao, cao đến mức hắn chỉ có thể ngưỡng mộ.
Có thể nói, bất luận là từ góc độ nghệ thuật, hay là từ giai điệu, sự sáng tạo, tấm lòng, gần như tất cả đều đạt đến đẳng cấp "thánh đường", hoàn toàn phù hợp với cái tên "Đêm nhạc quốc tế".
Mình lấy gì để so sánh?
Không thể so được...
Mấy vị đại sư, tâm tư khác nhau.
Thế nhưng, một lúc sau, Rudolf bỗng nhiên lại bắt đầu hét lên: "Vị trí thứ tư của ta!"
"Ngọa tào!"
Aida giật mình một cái.
Đúng vậy!
Vị trí thứ tư của hắn!
Mấy người bọn họ nhìn nhau, không thể nào chứ? Vị trí thứ tư cũng mất?
Mặc dù vừa rồi bọn họ đều nói không quan tâm đến vị trí thứ tư, nhưng dù sao thứ tư vẫn tốt hơn thứ năm, thứ sáu chứ?
Nhưng bây giờ, vị trí thứ tư cũng có thể không giữ được... Không đúng, là nhất định không giữ được.
Trước một khúc dương cầm như "Croatian Rhapsody", cho dù là Romando, Aida hay những người khác có mang ra tác phẩm xuất sắc nhất trong cuộc đời mình, cũng không có chút hy vọng nào giành chiến thắng.
Một lúc sau.
Steven mới đau khổ nói: "Đừng nghĩ nữa, vị trí thứ tư chắc chắn là không còn. Nhưng may mắn thay, các tác phẩm của sáu vương quốc âm nhạc lớn của chúng ta vẫn có thể duy trì trong top 10."
Đúng vậy!
Trong top 10, hiện tại Vương Mặc một mình chiếm bốn vị trí đầu, mà sáu quốc gia của bọn họ vừa vặn chiếm từ hạng năm đến hạng mười.
Romando gật đầu, tức giận nói: "Không sai, có thể duy trì top 10 là đủ rồi, mọi người giữa chúng ta còn có thể an ủi lẫn nhau. Nếu ngay cả top 10 cũng không giữ được, đó mới thực sự là sỉ nhục."
Bảo vệ top 10, coi như là chút thể diện cuối cùng.
Top 10, là ranh giới cuối cùng của bọn họ!
Ân?
Lời này sao nghe quen vậy?
Rudolf cười nói: "Top 10 chắc chắn không có vấn đề, sau đây chỉ còn Venezuela, Nga và Thổ Nhĩ Kỳ là ba quốc gia chưa lên biểu diễn, chẳng lẽ Vương Mặc còn có thể tiếp tục viết khúc dương cầm cho bọn họ hay sao? Ha ha... Ha ha ha..."
Tiếng cười của hắn im bặt.
Rudolf bỗng nhiên cảm thấy bầu không khí không đúng.
Lạnh quá!
Quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Steven, Aida, Romando và những người khác sắc mặt đều trở nên khó coi.
Rudolf sững sờ, tiếp đó nghĩ đến một khả năng nào đó, răng hắn run lên: "Không... Không thể nào?"
Hôm nay Vương Mặc đã viết hai bài dương cầm cho Serbia và Croatia, không thể nào còn có bài thứ ba được?
Hắn đâu phải là bộ phận bán sỉ!
Không... Không thể nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận