Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 453: Đừng nóng vội, tất cả mọi người có!
**Chương 453: Đừng nóng vội, tất cả mọi người đều có phần!**
Vào thời khắc này, giới âm nhạc đã hoàn toàn chết lặng.
Thật sự là sự tình p·h·át triển quá nhanh, đến nỗi mọi người gần như không có thời gian phản ứng.
Khi mọi người hoàn hồn, "Kiss The Rain" đã nghiền ép tất cả, vọt lên vị trí thứ hai trên bảng Kim Âm.
"Tình huống gì vậy?"
"Chuyện quái quỷ gì thế này?"
"Vị trí thứ hai này?"
"..."
Những chuyên gia trong giới âm nhạc đều cảm thấy r·u·n sợ trong lòng.
Nếu như nói Vương Mặc với khúc nhạc "Für Elise" trước đó còn có thể là do một nhạc sĩ trẻ t·h·i·ê·n tài bộc phát linh cảm, cả đời khó gặp, thì đến bài thứ hai, một khúc dương cầm ưu tú không kém xuất hiện, không thể nào lại là do vận may.
Mà là thực lực!
Thực lực tuyệt đối!
Hai bản nhạc dương cầm đều ép cho đám nhạc sĩ đỉnh cao của sáu vương quốc âm nhạc lớn phải cứng họng, ai mà không thấy khiếp đảm?
Giờ khắc này, mọi người cũng không dám xem Vương Mặc chỉ đơn giản là một người soạn nhạc t·h·i·ê·n tài nữa.
Mà là trong nháy mắt, nâng hắn lên tầm cỡ đại sư piano.
"Đây là thực lực mà một đại sư piano mới có!"
"Thượng Đế ơi! Hoa Hạ có thể xuất hiện một vị đại sư piano."
"Không thể nào tưởng tượng nổi."
"Tình huống chưa từng có, một người với hai bản nhạc dương cầm nghiền ép sáu vương quốc âm nhạc lớn, ngươi dám tin không?"
"Trước kia, Hoa Hạ thậm chí không có nổi một nhà piano quốc tế nào. Sao đột nhiên lại xuất hiện một nhân vật lợi h·ạ·i như vậy?"
"Mấu chốt là hắn còn quá trẻ."
"Đúng vậy, hắn mới hơn 20 tuổi! Điều đó có nghĩa là tương lai của hắn có vô hạn khả năng. Hiện tại những đại sư piano khác, cơ bản đều đã là những lão già 50~60 tuổi trở lên, không còn khả năng tiến bộ. Nhưng Vương Mặc thì khác, hơn 20 tuổi chính là thời điểm một nhà âm nhạc bùng nổ linh cảm, nghĩ đến đã thấy đáng sợ."
"..."
Mặc dù do tác phẩm quá ít, cộng thêm thời gian n·ổi danh quá ngắn, Vương Mặc còn chưa được người trong nghề chính thức c·ô·ng nh·ậ·n là đại sư piano. Thế nhưng mọi người đều biết, từ hôm nay trở đi, Vương Mặc đã thể hiện ra tài hoa của một đại sư piano.
Mọi người đều k·h·iếp sợ trước tài hoa của Vương Mặc.
Rất nhiều người rốt cục cũng hướng ánh mắt về phía sáu vương quốc âm nhạc lớn.
Đám dân m·ạ·n·g trong lòng vô cùng phức tạp.
Đây chính là sáu vương quốc âm nhạc lớn, kết quả là hợp lại, trên bảng Kim Âm ngay cả hai vị trí đầu còn không chen chân vào được.
Càng quan trọng chính là: Lần thịnh điển này, các đại sư piano gần như tề tựu. Từng tổ hợp đại sư piano và nhà diễn tấu đỉnh cấp hợp lại, có thể xưng là đội hình mạnh nhất trong lịch sử.
Nhưng vẫn bị Vương Mặc một mình đánh cho tơi bời.
Ban đầu mọi người còn cho rằng đêm nhạc quốc tế này là buổi tiệc của các đại sư âm nhạc.
Nhưng hai ngày nay, lại trở thành sân khấu riêng của Vương Mặc.
Những đại sư piano này đều trở thành nền.
Biểu cảm của đám dân m·ạ·n·g vô cùng đặc sắc.
"Ai có thể ngờ tới kết quả này?"
"Các đại sư piano đều trở thành đá lót đường cho Vương Mặc."
"Lúc đầu nếu những đại sư này không đến tham gia thịnh điển, thì còn có thể giữ được danh dự. Giờ thì hay rồi, tất cả đều góp phần nâng cao danh tiếng cho Vương Mặc."
"Đại sư chỉ có thể giành vị trí thứ ba, ngươi dám tin không?"
Nói thật!
Ban đầu dù cho Vương Mặc có thể chiếm hai vị trí đầu trên bảng Kim Âm, cũng không thể khiến toàn bộ giới âm nhạc toàn cầu phải r·u·n chuyển. Dù sao trước đó cũng không phải chưa từng xảy ra trường hợp tương tự.
Nhưng lần này thì khác.
Hai vị trí đầu trên bảng Kim Âm mà Vương Mặc giành được có sức nặng hơn hẳn, vì đó là kết quả đ·á·n·h bại mấy vị đại sư piano. Như vậy, độ tin cậy hoàn toàn không ai sánh bằng...
Đối với việc "Kiss The Rain" có thể giành được vị trí thứ hai, Vương Mặc không hề bất ngờ, thậm chí cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Dù sao nó cũng là một trong mười bản nhạc dương cầm kinh điển nổi tiếng ở kiếp trước.
Nổi tiếng toàn cầu, tồn tại trường tồn.
Một bản nhạc như vậy, cũng chỉ kém "Für Elise" một bậc. Ngoài ra, so với bất kỳ tác phẩm kinh điển nhất trong cuộc đời của các đại sư piano, đều không hề thua kém.
Nó không thắng, thì ai thắng?
Huống chi, màn diễn tấu của Abdul cũng tạo ra hiệu ứng tuyệt vời.
New York vừa lúc có mưa nhỏ, Abdul đã diễn tấu ra ý cảnh rung động lòng người trong bản nhạc dương cầm, mới khiến cho "Kiss The Rain" trong thời gian ngắn thu hút được một lượng lớn người hâm mộ.
Cho nên, Abdul cũng n·ổi danh.
Từ Pakistan, một quốc gia mà rất nhiều người thậm chí chưa từng nghe đến, một bước lên mây.
Vô số chuyên gia trong ngành đều thán phục kỹ năng diễn tấu tinh xảo của Abdul, đặc biệt là mấy nhà diễn tấu đỉnh cấp đều đích thân khen ngợi: Trình độ diễn tấu của Abdul đủ để được xưng là hàng đầu quốc tế.
Lời này vừa ra, Abdul muốn trở thành nhà diễn tấu quốc tế chỉ là vấn đề thời gian.
Rất nhiều khi, một số người ưu tú chỉ vì thiếu thời vận mà không có tiếng tăm. Chỉ cần cho bọn họ một cơ hội, liền sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Mà Vương Mặc, chính là đã trao cho Abdul cơ hội hiếm có này.
Toàn bộ đoàn đại biểu âm nhạc Pakistan đều bị niềm hạnh phúc này làm cho choáng váng.
Ngay cả Hoa Hạ muốn có một nhà dương cầm quốc tế cũng vô cùng gian nan, đừng nói đến Pakistan.
Thế là, khi tên tuổi Abdul vang dội khắp internet, Râu Quai Nón lập tức mang theo Abdul đến tìm đoàn đại biểu Hoa Hạ, nói lời cảm tạ với Vương Mặc, đồng thời tặng cho Vương Mặc một món quà quý đến từ quốc gia của họ.
Đồng thời nói với Vương Mặc: "Về sau Vương tiên sinh đến Pakistan, sẽ được hưởng đãi ngộ quốc kh·á·c·h!"
Vương Mặc chỉ cười.
Hắn đoán là mình sẽ không có cơ hội đến đó.
Đối với Pakistan, hắn cũng không có gì hứng thú.
Ấn tượng duy nhất có lẽ là, Pakistan dường như có thể cưới bốn vợ một cách hợp p·h·áp.
Đúng lúc này.
Điện thoại của Triệu Thụ lại vang lên.
Kết nối xong.
Nét mặt của ông lại trở nên kỳ quái, chỉ là tạm thời không nói gì thêm.
Đợi sau khi Râu Quai Nón bọn họ rời đi, Triệu Thụ lập tức kéo Vương Mặc sang một bên.
"Tiểu Vương."
"Dạ?"
"Vừa mới đoàn đại biểu âm nhạc Serbia gọi điện tới, nói hy vọng cậu có thể cung cấp cho họ một bản nhạc dương cầm. Chắc bọn họ thấy tối nay cậu viết nhạc cho Pakistan, mới nảy sinh ý nghĩ này."
"A?"
Vương Mặc nghe vậy, nhướng mày.
Nha!
Chuyện tốt tự tìm đến.
Triệu Thụ lại cười khổ: "Serbia và Hoa Hạ có mối quan hệ rất thân thiết, chắc đây chính là lý do bọn họ tìm tới cửa. Chỉ là bọn họ coi trọng cậu quá rồi? Cậu lấy đâu ra nhiều bản nhạc dương cầm như vậy? Thật coi cậu là người bán buôn sao? Chờ chút, tôi tìm lý do từ chối bọn họ."
"Đừng a!"
Biểu cảm của Vương Mặc trở nên nghiêm túc, chính nghĩa nói: "Triệu lão, ngài nói vậy là không đúng. Nếu Serbia là bạn tốt của nước ta, vậy chúng ta nhất định phải đáp lại họ bằng sự chân thành lớn nhất. Nếu như bọn họ thấy ta viết nhạc dương cầm cho Pakistan mà lại từ chối họ, vậy họ sẽ nghĩ như thế nào? Không ổn! Rất không ổn! Thậm chí có thể ảnh hưởng đến quan hệ quốc tế."
"???"
Triệu Thụ nghe xong sửng sốt một chút.
Không phải chỉ là chuyện nhỏ, sao lại nâng tầm lên quan hệ quốc tế rồi?
"Cái này..."
"Không cần nghĩ ngợi, vì quốc gia, vì dân tộc, tôi cống hiến một chút thì có sao?"
Vương Mặc lại nghiêm túc nói.
Bộ dạng đại nghĩa lẫm liệt.
Triệu Thụ thấy bộ dạng nghiêm túc của Vương Mặc, rốt cục tỉnh ngộ: "Tiểu t·ử ngươi, nói to tát quá. Cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu vẫn còn bản nhạc dương cầm dư thừa?"
"Vâng."
"Nói sớm đi!"
Triệu Thụ giận dữ cười.
Mình đang lo lắng thay cho gia hỏa này, kết quả gia hỏa này còn giáo huấn mình một trận.
Nhưng ngay sau đó, tim ông đ·ậ·p mạnh.
Vương Mặc thế mà còn có bản nhạc dương cầm!
Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu?
Đang lúc ông định nói chuyện.
Reng reng reng... Điện thoại lại vang lên.
Triệu Thụ đã sớm quen thuộc, từ khi Vương Mặc n·ổi danh trong đêm nhạc, điện thoại của ông gần như không ngừng nghỉ.
Thế nhưng là lần kết nối này.
Biểu cảm của ông giống như vừa rồi, trở nên kỳ quái.
Mấy phút đồng hồ sau, vừa mới cúp điện thoại, kết quả cuộc gọi tiếp theo liền đến ngay.
Một cuộc.
Hai cuộc.
Ba cuộc.
Lần này, Triệu Thụ gần như một hơi nhận bốn năm cuộc điện thoại, rốt cục mới thở được một hơi.
Trước sau hơn mười phút.
Đến khi điện thoại yên tĩnh lại, Triệu Thụ mới lại tìm đến Vương Mặc, dùng ánh mắt trước nay chưa từng có, đánh giá Vương Mặc: "Tiểu... Tiểu Vương."
"Ân?"
Vương Mặc kinh ngạc đáp lại, nói đùa: "Triệu lão, ngài sẽ không nói là lại có tiểu quốc tìm tôi cầu bản nhạc dương cầm đấy chứ?"
"Thông minh lắm!"
Triệu Thụ giơ ngón tay cái lên.
Vương Mặc hơi k·i·n·h h·ã·i, thật đúng là vậy!
"Vậy lần này là quốc gia nào?"
"Không phải quốc gia nào cả."
"Có ý gì?"
"Là một đống."
"Cái gì?"
Dù Vương Mặc đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng sau khi nghe Triệu Thụ nói vẫn giật nảy mình.
Một đống?
Ý là sao?
Triệu Thụ uống một ngụm cà p·h·ê lớn, mới mở miệng: "Là như vầy, lần này có 26 quốc gia tham dự diễn tấu piano. Hôm qua và hôm nay đã có 20 quốc gia diễn tấu xong. Còn lại 6 quốc gia chưa lên sân khấu. Lần lượt là: Serbia, Nga, Croatia, Venezuela, Anh, Thổ Nhĩ Kỳ, mà 6 quốc gia này, trừ Anh ra, những quốc gia còn lại đều tìm đến tôi, nói hy vọng cậu có thể viết nhạc dương cầm cho bọn họ. Tôi thấy bọn họ đ·i·ê·n rồi! Thật coi cậu là người bán buôn... Khụ khụ, coi như tôi chưa nói gì. Cậu nói đi, cậu muốn từ chối hay là làm thế nào?"
Triệu Thụ đang định nói lại những lời vừa rồi, lại p·h·át hiện mình vừa bị Vương Mặc giáo huấn một trận.
Cho nên lần này ông thông minh hơn.
Bất quá trong lòng ông vẫn cảm thấy im lặng: Những quốc gia này thật sự là nghĩ hay quá, thấy Pakistan có được lợi ích, kết quả như ong vỡ tổ tìm đến.
Nhưng trong lúc Triệu Thụ im lặng.
Vương Mặc lại vô cùng k·í·c·h đ·ộ·n·g.
Ngọa tào!
Đều đến cả rồi?
Lại có chuyện tốt này?
Hôm nay hắn xem như đã nếm được ngon ngọt, sau khi đưa "Kiss The Rain" cho Abdul diễn tấu, chỉ trong một ngày, danh vọng của hắn đã tăng lên mấy triệu!
Quan trọng hơn là, tiếng tăm của hắn trên toàn cầu bắt đầu lan rộng với một tốc độ đáng sợ.
Những lợi ích hắn nhận được sau này, gần như không thể đ·á·n·h giá.
Cho nên, sau khi nghe Triệu Thụ hỏi thăm, Vương Mặc lập tức nói: "Trước tiên tôi hỏi một vấn đề, mấy quốc gia này quan hệ với chúng ta thế nào?"
Triệu Thụ đáp: "Serbia, Croatia, Nga, ba quốc gia này quan hệ rất m·ậ·t t·h·iết với chúng ta. Venezuela và Anh thì quan hệ bình thường. Thổ Nhĩ Kỳ có lẽ hơi căng thẳng."
Vương Mặc không chút do dự: "Vậy dễ rồi, từ chối Thổ Nhĩ Kỳ, những quốc gia còn lại, chúng ta đều đồng ý."
"Cái gì?"
Triệu Thụ giật mình nhảy dựng lên.
Toàn bộ đồng ý?
Vương Mặc gật đầu: "Đúng vậy."
Triệu Thụ nuốt mấy ngụm nước bọt, mới lên tiếng: "Cậu nói thật cho tôi biết, cái túi của h·á·c·h Minh Hưng kia, có phải thật sự đều là bản nhạc dương cầm?"
Vương Mặc lắc đầu: "Không phải."
Triệu Thụ nghe vậy, thở phào: "Còn tốt, cậu vẫn là người bình thường. Tôi trước đó thật sự còn tưởng cậu yêu nghiệt đến mức vác cả một bao tải bản nhạc dương cầm đến đây."
Vương Mặc nói tiếp: "Không chỉ có bản nhạc dương cầm, còn có những bản nhạc khác."
Triệu Thụ: "???"
Triệu Thụ: "!!!"
Tốt a.
Nhiều bài như vậy?
Triệu Thụ cảm thấy huyết áp tăng cao, một lúc sau vẫn không nhịn được hỏi: "Những bản nhạc khác là gì?"
Vương Mặc: "Ví dụ: Bản giao hưởng, bản nhạc violin... Vân vân."
Triệu Thụ đắng hết cả miệng...
Đêm nay, khi cả cộng đồng m·ạ·n·g toàn cầu vẫn đang p·h·át cuồng vì hai bản nhạc dương cầm "Für Elise" và "Kiss The Rain".
Trong khách sạn nơi đoàn đại biểu của đêm nhạc quốc tế đang ở.
Thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng th·é·t c·h·ói tai.
Rất nhiều người nghe xong khó hiểu.
"B·ệ·n·h à?"
"Kêu la cái gì?"
"Nghe giọng, hình như là đoàn đại biểu của mấy tiểu quốc Serbia, Croatia."
"Bọn họ làm sao? A... Ta đã biết, trong lòng bọn họ rõ ràng ngày mai diễn tấu sẽ biến thành đội lót đường, cho nên đêm nay đang giải tỏa nỗi buồn bực trong lòng."
"Ân, khẳng định là như vậy. Mấy nước nhỏ này thật sự là đáng thương. Gặp phải một đám đại sư piano dự t·h·i đã đủ xui xẻo, còn gặp phải Vương Mặc, loại nhạc sĩ piano biến thái này."
"..."
Nghĩ tới đây, đoàn đại biểu âm nhạc của các quốc gia khác liền cảm thấy thoải mái hơn.
Kêu thì cứ kêu đi.
Ai... Đáng thương cho mấy tiểu quốc.
Chỉ là.
Ân?
Không đúng, Nga làm sao cũng đang kêu? Ngươi muốn làm gì?
Mà giờ khắc này.
Trong một căn phòng khách sạn nào đó.
Đoàn đại biểu của bốn quốc gia Serbia, Croatia, Nga, Venezuela tề tựu, ai nấy sắc mặt k·í·c·h đ·ộ·n·g gần như p·h·át đ·i·ê·n.
Trước mặt bọn họ.
Vương Mặc đang cười tủm tỉm nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Tất cả mọi người đều có phần."
Vừa nói, hắn vừa phân phó h·á·c·h Minh Hưng đưa những tập tài liệu tương ứng cho trưởng đoàn của đối phương.
"Serbia, số 3."
"Croatia, số 7."
"Nga, số 5."
"Venezuela, số 8."
Theo lời hắn, h·á·c·h Minh Hưng liền lấy từ trong ba lô ra một bản tài liệu đưa ra.
Một màn này, khiến mọi người trợn tròn mắt.
Cùng lúc đó.
Tề Hạo Vũ mấy người cũng rốt cục xác nhận suy đoán trong lòng: Trong ba lô của h·á·c·h Minh Hưng, x·á·c suất lớn thật sự là một bao đầy bản nhạc dương cầm!
Cho dù là người của đoàn đại biểu âm nhạc Hoa Hạ, nhìn ba lô của h·á·c·h Minh Hưng, trong lòng đều không thể ngăn được suy nghĩ này.
Đây cũng là lý do vì sao Vương Mặc giao chiếc ba lô quan trọng như vậy cho h·á·c·h Minh Hưng, trong tay h·á·c·h Minh Hưng, chỉ sợ không ai có thể dòm ngó nó...
Đêm hôm sau.
Độ nóng của đêm nhạc quốc tế trên toàn cầu càng ngày càng cao.
Chỉ có điều, các đại sư và nhà diễn tấu của sáu vương quốc âm nhạc lớn, trái tim càng ngày càng chìm xuống.
Bởi vì sau một đêm lắng đọng.
Trên bảng Kim Âm, "Für Elise" và "Kiss The Rain" đã bỏ xa những bản nhạc dương cầm khác, dập tắt hoàn toàn ý định tranh giành hai vị trí đầu của bất kỳ ai.
Cho nên.
Mọi người đều kiên định với mục tiêu tranh vị trí thứ ba.
"Thứ ba, không thể nào lại để mất."
"Nếu Romando ta dốc hết tâm huyết viết bản nhạc dương cầm này, ngay cả top 3 bảng Kim Âm còn không vào được, vậy ta giải nghệ cho rồi."
"Ta đường đường là đại sư piano, lẽ nào không thể vào top 3?"
"Thứ ba, là mặt mũi cuối cùng của Steven ta."
"..."
Những nhân vật đứng ở đỉnh cao của giới âm nhạc này, chỉ sợ cả đời đều không ngờ rằng, có một ngày bọn họ sẽ vì vị trí thứ ba mà tranh đấu đến sống c·hết.
Thậm chí còn đ·i·ê·n cuồng hơn cả tranh vị trí thứ nhất năm đó.
Dù sao, năm đó nếu mất vị trí thứ nhất, vẫn còn giữ được thể diện.
Nhưng lần này, nếu ngay cả thứ ba cũng không tranh được, thì danh tiếng cả đời coi như tiêu tan...
Khi trên bảng Kim Âm nổ ra một trận chiến sống còn.
Nhà hát Metropolitan.
Ngày thứ ba của đêm nhạc chính thức bắt đầu.
Chỉ là một ngày này, rất nhiều nhân vật n·ổi tiếng đều vắng mặt.
Dù sao mọi người đều biết, hôm nay diễn tấu piano chỉ còn lại sáu quốc gia. Mà trong sáu quốc gia, trừ Anh có nền tảng âm nhạc không tồi, năm nước còn lại gần như không đáng kể.
Chính vì vậy, không ít nhân vật n·ổi tiếng không đến.
Thậm chí trên internet, mọi người đều không hứng thú với đêm nhạc hôm nay.
"Có lẽ ngày đầu tiên là đặc sắc nhất."
"Đúng vậy, sáu vương quốc âm nhạc lớn đã đủ kinh diễm, Vương Mặc xuất hiện càng làm cho người ta toàn thân r·u·n rẩy."
"Ngày thứ hai cũng không kém a, bài "Kiss The Rain" của Vương Mặc đẹp đến mức làm tan nát cõi lòng."
"Hai ngày trước quá đặc sắc, cho nên hôm nay mới không có cảm giác mong đợi."
"So sánh lại, ngay cả phần trình diễn của Anh, ta đều không có hứng thú."
"Trước xem vài tiết mục, nếu thật sự kém xa hai ngày trước, vậy ta cũng rút lui."
"..."
Trong lúc mọi người bàn tán.
Đêm nhạc bắt đầu.
Người đầu tiên lên sân khấu là nhà diễn tấu của Anh, đối phương diễn tấu một bản nhạc dương cầm do một nhạc sĩ nổi tiếng trong nước, không thua kém gì Jiro Miyata sáng tác, tên là: "Hoàng Hôn Thiên Không" (Bầu trời hoàng hôn).
Theo cảm nh·ậ·n của Vương Mặc, bản nhạc này chỉ kém hơn một chút so với tác phẩm của sáu vương quốc âm nhạc lớn, so với những bản nhạc gốc mà các tiểu quốc đưa ra thì mạnh hơn nhiều, có thể nói là cực kỳ xuất sắc.
Chỉ là hai ngày trước của đêm nhạc, đã làm cho khẩu vị của mọi người kén chọn hơn.
Cho nên sau khi nhà diễn tấu này biểu diễn xong, nhiệt tình của mọi người không cao.
"Bình thường."
"Ân, bình thường."
"Cảm giác âm nhạc của Anh thụt lùi rồi?"
"Quả nhiên mọi thứ đều sợ so sánh, so với hai bản nhạc dương cầm của Vương Mặc thì quá mạnh."
"Bản nhạc dương cầm này vừa rườm rà, vừa không có ý cảnh, kém xa hai tác phẩm của Vương Mặc."
Đoàn đại biểu âm nhạc Anh tức đến mức suýt thổ huyết.
Đại ca!
Đại gia!
Hai bản nhạc dương cầm của Vương Mặc ngay cả một đám đại sư piano đều miểu s·á·t, các ngươi lại đem bản nhạc dương cầm của chúng ta ra so với hắn?
Đừng có hà khắc như vậy được không?
Sao khán giả không nể mặt a.
Nhà diễn tấu của Anh cũng có khí phách, nghe những lời bàn tán dưới khán đài, vốn dĩ kiêu ngạo nên hắn ngay cả cúi chào cũng không làm, mặt lạnh đi xuống sân khấu, đồng thời trong lòng hừ lạnh: "Các ngươi không coi trọng phần trình diễn của ta? Tốt thôi! Tiếp theo là Serbia, Croatia, các tiểu quốc biểu diễn, hy vọng các ngươi có thể nghe nổi!"
Đám dân m·ạ·n·g Anh cũng vô cùng tức giận.
"Đợi Serbia diễn tấu xong, bọn hắn sẽ biết tác phẩm của chúng ta xuất sắc như thế nào."
"Mặc dù Sheehan diễn tấu không bằng Mitchell, nhưng đã là trình độ hàng đầu thế giới rồi có được không?"
"Đều là một đám không biết thưởng thức, chờ chút các ngươi sẽ hiểu, phần trình diễn tệ hại thật sự là như thế nào!"
"Tốt lắm, nhà diễn tấu Serbia lập tức bắt đầu, các ngươi chờ mà x·i·n· ·l·ỗ·i đi!"
Các quý ông Anh, không thể chịu đựng được sự sỉ n·h·ụ·c này!
Rất nhanh.
Đến phiên nhà diễn tấu Serbia ra sân, âm nhạc Serbia hoàn toàn không thể so với Anh, bất luận là nhạc sĩ hay nhà diễn tấu đều không có tiếng tăm gì trên quốc tế.
Chỉ có điều, điều khiến mọi người kỳ quái là.
Hôm nay người đại diện ra sân, lại ánh mắt sáng ngời, tự tin tràn đầy.
Tư thế kia!
Khí tràng kia!
Khiến rất nhiều người thích thú.
"Thượng Đế! Hắn tự tin còn lớn hơn cả nhà diễn tấu của sáu vương quốc âm nhạc lớn."
"Sao? Ngươi đây là uống hai cân rượu mới lên sân khấu?"
"C·hết cười ta, hắn ở đâu ra dũng khí?"
"Can đảm lắm. Đây là một sân khấu so thực lực."
"Tối hôm qua có phải hắn là người gào thét không? Chắc tối qua đã giải tỏa hết sợ hãi, cho nên hôm nay mới có dũng khí này."
"Ha ha ha, chắc chắn là như vậy."
"..."
Ai cũng không coi người này ra gì, chỉ là cười ha hả nhìn hắn.
Tuy nhiên.
Ngay sau đó.
Người này sau khi đi vào giữa sân khấu, liền dùng âm thanh vang dội nói: "Chào buổi tối, tôi là Alger, người diễn tấu piano của Serbia, hôm nay tôi mang tới phần trình diễn là tác phẩm "The Blue Danube" (Sông Danube xanh) của Vương Mặc tiên sinh. Sông Danube chảy qua Serbia chúng tôi, là một dòng sông xinh đẹp, hy vọng hôm nay phần trình diễn của tôi có thể làm cho mọi người cảm nh·ậ·n được vẻ đẹp của con sông này..."
Lời còn chưa dứt.
Toàn trường đã bùng nổ những tiếng ồn ào.
Vô số người p·h·át ra tiếng kêu sợ hãi.
Aida đột nhiên đứng lên.
Tiếp đó là Romando, Rudolf... Mọi người đều bỗng nhiên đứng dậy.
Vô số nhân vật n·ổi tiếng càng là nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhà diễn tấu của Anh vừa rồi còn đang chuẩn bị xem Serbia làm trò cười, sắc mặt trong nháy mắt từ trào phúng trở nên trắng bệch.
P·h·át sóng trực tiếp.
Đám dân m·ạ·n·g sau vài giây yên lặng, trong phút chốc mưa đ·ạ·n như bông tuyết tuôn ra.
"Cái gì?"
""The Blue Danube" của Vương Mặc?"
"Ta không nghe lầm chứ, lại là Vương Mặc?"
"Vương Mặc viết nhạc dương cầm cho Serbia?"
"Đừng như vậy!"
"Thượng Đế ơi! Ta thật sự không nghe lầm sao?!"
"Thật hay giả?"
"..."
Trong sự r·u·n đ·ộ·n·g m·ã·n·h l·i·ệ·t, phần trình diễn của Alger đã bắt đầu.
Ngón tay của hắn nhảy múa trên phím đàn, mỗi hợp âm đều phảng phất như được dệt tỉ mỉ, chỉ trong vài giây, đã tạo nên một giai điệu hài hòa mỹ lệ.
Khi Alger nói hắn sẽ biểu diễn tác phẩm của Vương Mặc, không ít người còn hoài nghi.
Thậm chí có người còn chất vấn hắn có phải vì muốn thu hút sự chú ý mà nói bừa.
Thế nhưng... Chỉ sau chưa đến nửa phút diễn tấu, hiện trường trở nên im lặng như c·hết.
Mỗi một vị đại lão âm nhạc, mỗi một nhân vật n·ổi tiếng, tròng mắt đều bắt đầu lồi ra.
Trong lòng mọi người tuôn ra một suy nghĩ khó tin: "Bản thứ ba..."
Đại ca.
Đừng dọa người chứ?
Không có ai dọa người như vậy!
Bởi vì bản nhạc dương cầm mà Alger đang biểu diễn, bọn họ chưa từng nghe qua, nhưng lại đẹp đến không tưởng.
"Trời ạ."
"Lại là một bản nữa?"
"Thật sự là tác phẩm của Vương Mặc!"
"Hắn không có giai đoạn cạn kiệt ý tưởng sao?"
Theo bản nhạc tiến triển, giai điệu duyên dáng phảng phất như x·u·y·ê·n qua thời không, đưa mọi người vào một thế giới mộng ảo.
Trong hoảng hốt, đám người dường như cảm thấy được sự yên tĩnh và mênh m·ô·n·g của sông Danube, trải nghiệm được sự vĩ đại của dòng sông được nhiều người Tây Âu ca tụng là "Mẫu Hà". Phảng phất nó không chỉ là một bản nhạc dương cầm, mà còn là một b·ứ·c tranh sống động, làm say đắm lòng người.
Chính vì vậy, cho nên tuyệt đại bộ p·h·ậ·n người Tây Âu càng cảm thấy đồng cảm với bản nhạc này.
Hàng ghế khách quý.
Steven bỗng nhiên ướt khóe mắt.
Bên cạnh, Romando cũng lắc đầu, mặt đầy trầm mặc.
Bởi vì hai người này cả đời đều sống bên bờ sông Danube, coi con sông này là "Mẫu Hà" trong lòng dân tộc. Thậm chí nhiều năm nay, bọn họ đều muốn sáng tác một bản nhạc dương cầm cho sông Danube, nhưng lại không thể làm được.
Bởi vì bọn họ cảm thấy cảnh giới của mình chưa đủ.
Không dám tùy t·i·ệ·n sáng tác, lo lắng sẽ làm hỏng hình ảnh thần thánh của dòng sông trong tâm trí.
Không ngờ, hôm nay bọn họ lại nghe được một người Hoa sáng tác ra bản nhạc như vậy.
Một bản "The Blue Danube" khiến hai người nghe xong tan nát cõi lòng.
"Mẫu Hà" mà mình tôn kính cả đời, sông Danube mà mình đã sống bên cạnh mấy chục năm, lại do người khác sáng tác ra bản nhạc, mà chất lượng còn cao như vậy, sự đả kích trong lòng hai người có thể tưởng tượng.
Ngoài hai người này.
Rudolf, Simon cũng nhìn nhau.
Vương Mặc này, còn là người sao?
Ngay cả sông Danube cách xa vạn dặm, cũng có thể sáng tác ra bản nhạc dương cầm phù hợp với ý cảnh?
Ân?
Không đúng.
Bỗng nhiên có người kinh hô: "Vị trí thứ ba của ta!"
Aida nhất thời th·é·t lên: "Không phải, là vị trí thứ ba của ta!"
Rudolf sắc mặt cũng đại biến: "Tam nhi của ta a!"
Vị trí thứ ba!
Bọn họ trên bảng Kim Âm tranh đến c·hết đi s·ố·n·g lại, vị trí thứ ba.
Sợ là không giữ được rồi.
Vào thời khắc này, giới âm nhạc đã hoàn toàn chết lặng.
Thật sự là sự tình p·h·át triển quá nhanh, đến nỗi mọi người gần như không có thời gian phản ứng.
Khi mọi người hoàn hồn, "Kiss The Rain" đã nghiền ép tất cả, vọt lên vị trí thứ hai trên bảng Kim Âm.
"Tình huống gì vậy?"
"Chuyện quái quỷ gì thế này?"
"Vị trí thứ hai này?"
"..."
Những chuyên gia trong giới âm nhạc đều cảm thấy r·u·n sợ trong lòng.
Nếu như nói Vương Mặc với khúc nhạc "Für Elise" trước đó còn có thể là do một nhạc sĩ trẻ t·h·i·ê·n tài bộc phát linh cảm, cả đời khó gặp, thì đến bài thứ hai, một khúc dương cầm ưu tú không kém xuất hiện, không thể nào lại là do vận may.
Mà là thực lực!
Thực lực tuyệt đối!
Hai bản nhạc dương cầm đều ép cho đám nhạc sĩ đỉnh cao của sáu vương quốc âm nhạc lớn phải cứng họng, ai mà không thấy khiếp đảm?
Giờ khắc này, mọi người cũng không dám xem Vương Mặc chỉ đơn giản là một người soạn nhạc t·h·i·ê·n tài nữa.
Mà là trong nháy mắt, nâng hắn lên tầm cỡ đại sư piano.
"Đây là thực lực mà một đại sư piano mới có!"
"Thượng Đế ơi! Hoa Hạ có thể xuất hiện một vị đại sư piano."
"Không thể nào tưởng tượng nổi."
"Tình huống chưa từng có, một người với hai bản nhạc dương cầm nghiền ép sáu vương quốc âm nhạc lớn, ngươi dám tin không?"
"Trước kia, Hoa Hạ thậm chí không có nổi một nhà piano quốc tế nào. Sao đột nhiên lại xuất hiện một nhân vật lợi h·ạ·i như vậy?"
"Mấu chốt là hắn còn quá trẻ."
"Đúng vậy, hắn mới hơn 20 tuổi! Điều đó có nghĩa là tương lai của hắn có vô hạn khả năng. Hiện tại những đại sư piano khác, cơ bản đều đã là những lão già 50~60 tuổi trở lên, không còn khả năng tiến bộ. Nhưng Vương Mặc thì khác, hơn 20 tuổi chính là thời điểm một nhà âm nhạc bùng nổ linh cảm, nghĩ đến đã thấy đáng sợ."
"..."
Mặc dù do tác phẩm quá ít, cộng thêm thời gian n·ổi danh quá ngắn, Vương Mặc còn chưa được người trong nghề chính thức c·ô·ng nh·ậ·n là đại sư piano. Thế nhưng mọi người đều biết, từ hôm nay trở đi, Vương Mặc đã thể hiện ra tài hoa của một đại sư piano.
Mọi người đều k·h·iếp sợ trước tài hoa của Vương Mặc.
Rất nhiều người rốt cục cũng hướng ánh mắt về phía sáu vương quốc âm nhạc lớn.
Đám dân m·ạ·n·g trong lòng vô cùng phức tạp.
Đây chính là sáu vương quốc âm nhạc lớn, kết quả là hợp lại, trên bảng Kim Âm ngay cả hai vị trí đầu còn không chen chân vào được.
Càng quan trọng chính là: Lần thịnh điển này, các đại sư piano gần như tề tựu. Từng tổ hợp đại sư piano và nhà diễn tấu đỉnh cấp hợp lại, có thể xưng là đội hình mạnh nhất trong lịch sử.
Nhưng vẫn bị Vương Mặc một mình đánh cho tơi bời.
Ban đầu mọi người còn cho rằng đêm nhạc quốc tế này là buổi tiệc của các đại sư âm nhạc.
Nhưng hai ngày nay, lại trở thành sân khấu riêng của Vương Mặc.
Những đại sư piano này đều trở thành nền.
Biểu cảm của đám dân m·ạ·n·g vô cùng đặc sắc.
"Ai có thể ngờ tới kết quả này?"
"Các đại sư piano đều trở thành đá lót đường cho Vương Mặc."
"Lúc đầu nếu những đại sư này không đến tham gia thịnh điển, thì còn có thể giữ được danh dự. Giờ thì hay rồi, tất cả đều góp phần nâng cao danh tiếng cho Vương Mặc."
"Đại sư chỉ có thể giành vị trí thứ ba, ngươi dám tin không?"
Nói thật!
Ban đầu dù cho Vương Mặc có thể chiếm hai vị trí đầu trên bảng Kim Âm, cũng không thể khiến toàn bộ giới âm nhạc toàn cầu phải r·u·n chuyển. Dù sao trước đó cũng không phải chưa từng xảy ra trường hợp tương tự.
Nhưng lần này thì khác.
Hai vị trí đầu trên bảng Kim Âm mà Vương Mặc giành được có sức nặng hơn hẳn, vì đó là kết quả đ·á·n·h bại mấy vị đại sư piano. Như vậy, độ tin cậy hoàn toàn không ai sánh bằng...
Đối với việc "Kiss The Rain" có thể giành được vị trí thứ hai, Vương Mặc không hề bất ngờ, thậm chí cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Dù sao nó cũng là một trong mười bản nhạc dương cầm kinh điển nổi tiếng ở kiếp trước.
Nổi tiếng toàn cầu, tồn tại trường tồn.
Một bản nhạc như vậy, cũng chỉ kém "Für Elise" một bậc. Ngoài ra, so với bất kỳ tác phẩm kinh điển nhất trong cuộc đời của các đại sư piano, đều không hề thua kém.
Nó không thắng, thì ai thắng?
Huống chi, màn diễn tấu của Abdul cũng tạo ra hiệu ứng tuyệt vời.
New York vừa lúc có mưa nhỏ, Abdul đã diễn tấu ra ý cảnh rung động lòng người trong bản nhạc dương cầm, mới khiến cho "Kiss The Rain" trong thời gian ngắn thu hút được một lượng lớn người hâm mộ.
Cho nên, Abdul cũng n·ổi danh.
Từ Pakistan, một quốc gia mà rất nhiều người thậm chí chưa từng nghe đến, một bước lên mây.
Vô số chuyên gia trong ngành đều thán phục kỹ năng diễn tấu tinh xảo của Abdul, đặc biệt là mấy nhà diễn tấu đỉnh cấp đều đích thân khen ngợi: Trình độ diễn tấu của Abdul đủ để được xưng là hàng đầu quốc tế.
Lời này vừa ra, Abdul muốn trở thành nhà diễn tấu quốc tế chỉ là vấn đề thời gian.
Rất nhiều khi, một số người ưu tú chỉ vì thiếu thời vận mà không có tiếng tăm. Chỉ cần cho bọn họ một cơ hội, liền sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Mà Vương Mặc, chính là đã trao cho Abdul cơ hội hiếm có này.
Toàn bộ đoàn đại biểu âm nhạc Pakistan đều bị niềm hạnh phúc này làm cho choáng váng.
Ngay cả Hoa Hạ muốn có một nhà dương cầm quốc tế cũng vô cùng gian nan, đừng nói đến Pakistan.
Thế là, khi tên tuổi Abdul vang dội khắp internet, Râu Quai Nón lập tức mang theo Abdul đến tìm đoàn đại biểu Hoa Hạ, nói lời cảm tạ với Vương Mặc, đồng thời tặng cho Vương Mặc một món quà quý đến từ quốc gia của họ.
Đồng thời nói với Vương Mặc: "Về sau Vương tiên sinh đến Pakistan, sẽ được hưởng đãi ngộ quốc kh·á·c·h!"
Vương Mặc chỉ cười.
Hắn đoán là mình sẽ không có cơ hội đến đó.
Đối với Pakistan, hắn cũng không có gì hứng thú.
Ấn tượng duy nhất có lẽ là, Pakistan dường như có thể cưới bốn vợ một cách hợp p·h·áp.
Đúng lúc này.
Điện thoại của Triệu Thụ lại vang lên.
Kết nối xong.
Nét mặt của ông lại trở nên kỳ quái, chỉ là tạm thời không nói gì thêm.
Đợi sau khi Râu Quai Nón bọn họ rời đi, Triệu Thụ lập tức kéo Vương Mặc sang một bên.
"Tiểu Vương."
"Dạ?"
"Vừa mới đoàn đại biểu âm nhạc Serbia gọi điện tới, nói hy vọng cậu có thể cung cấp cho họ một bản nhạc dương cầm. Chắc bọn họ thấy tối nay cậu viết nhạc cho Pakistan, mới nảy sinh ý nghĩ này."
"A?"
Vương Mặc nghe vậy, nhướng mày.
Nha!
Chuyện tốt tự tìm đến.
Triệu Thụ lại cười khổ: "Serbia và Hoa Hạ có mối quan hệ rất thân thiết, chắc đây chính là lý do bọn họ tìm tới cửa. Chỉ là bọn họ coi trọng cậu quá rồi? Cậu lấy đâu ra nhiều bản nhạc dương cầm như vậy? Thật coi cậu là người bán buôn sao? Chờ chút, tôi tìm lý do từ chối bọn họ."
"Đừng a!"
Biểu cảm của Vương Mặc trở nên nghiêm túc, chính nghĩa nói: "Triệu lão, ngài nói vậy là không đúng. Nếu Serbia là bạn tốt của nước ta, vậy chúng ta nhất định phải đáp lại họ bằng sự chân thành lớn nhất. Nếu như bọn họ thấy ta viết nhạc dương cầm cho Pakistan mà lại từ chối họ, vậy họ sẽ nghĩ như thế nào? Không ổn! Rất không ổn! Thậm chí có thể ảnh hưởng đến quan hệ quốc tế."
"???"
Triệu Thụ nghe xong sửng sốt một chút.
Không phải chỉ là chuyện nhỏ, sao lại nâng tầm lên quan hệ quốc tế rồi?
"Cái này..."
"Không cần nghĩ ngợi, vì quốc gia, vì dân tộc, tôi cống hiến một chút thì có sao?"
Vương Mặc lại nghiêm túc nói.
Bộ dạng đại nghĩa lẫm liệt.
Triệu Thụ thấy bộ dạng nghiêm túc của Vương Mặc, rốt cục tỉnh ngộ: "Tiểu t·ử ngươi, nói to tát quá. Cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu vẫn còn bản nhạc dương cầm dư thừa?"
"Vâng."
"Nói sớm đi!"
Triệu Thụ giận dữ cười.
Mình đang lo lắng thay cho gia hỏa này, kết quả gia hỏa này còn giáo huấn mình một trận.
Nhưng ngay sau đó, tim ông đ·ậ·p mạnh.
Vương Mặc thế mà còn có bản nhạc dương cầm!
Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu?
Đang lúc ông định nói chuyện.
Reng reng reng... Điện thoại lại vang lên.
Triệu Thụ đã sớm quen thuộc, từ khi Vương Mặc n·ổi danh trong đêm nhạc, điện thoại của ông gần như không ngừng nghỉ.
Thế nhưng là lần kết nối này.
Biểu cảm của ông giống như vừa rồi, trở nên kỳ quái.
Mấy phút đồng hồ sau, vừa mới cúp điện thoại, kết quả cuộc gọi tiếp theo liền đến ngay.
Một cuộc.
Hai cuộc.
Ba cuộc.
Lần này, Triệu Thụ gần như một hơi nhận bốn năm cuộc điện thoại, rốt cục mới thở được một hơi.
Trước sau hơn mười phút.
Đến khi điện thoại yên tĩnh lại, Triệu Thụ mới lại tìm đến Vương Mặc, dùng ánh mắt trước nay chưa từng có, đánh giá Vương Mặc: "Tiểu... Tiểu Vương."
"Ân?"
Vương Mặc kinh ngạc đáp lại, nói đùa: "Triệu lão, ngài sẽ không nói là lại có tiểu quốc tìm tôi cầu bản nhạc dương cầm đấy chứ?"
"Thông minh lắm!"
Triệu Thụ giơ ngón tay cái lên.
Vương Mặc hơi k·i·n·h h·ã·i, thật đúng là vậy!
"Vậy lần này là quốc gia nào?"
"Không phải quốc gia nào cả."
"Có ý gì?"
"Là một đống."
"Cái gì?"
Dù Vương Mặc đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng sau khi nghe Triệu Thụ nói vẫn giật nảy mình.
Một đống?
Ý là sao?
Triệu Thụ uống một ngụm cà p·h·ê lớn, mới mở miệng: "Là như vầy, lần này có 26 quốc gia tham dự diễn tấu piano. Hôm qua và hôm nay đã có 20 quốc gia diễn tấu xong. Còn lại 6 quốc gia chưa lên sân khấu. Lần lượt là: Serbia, Nga, Croatia, Venezuela, Anh, Thổ Nhĩ Kỳ, mà 6 quốc gia này, trừ Anh ra, những quốc gia còn lại đều tìm đến tôi, nói hy vọng cậu có thể viết nhạc dương cầm cho bọn họ. Tôi thấy bọn họ đ·i·ê·n rồi! Thật coi cậu là người bán buôn... Khụ khụ, coi như tôi chưa nói gì. Cậu nói đi, cậu muốn từ chối hay là làm thế nào?"
Triệu Thụ đang định nói lại những lời vừa rồi, lại p·h·át hiện mình vừa bị Vương Mặc giáo huấn một trận.
Cho nên lần này ông thông minh hơn.
Bất quá trong lòng ông vẫn cảm thấy im lặng: Những quốc gia này thật sự là nghĩ hay quá, thấy Pakistan có được lợi ích, kết quả như ong vỡ tổ tìm đến.
Nhưng trong lúc Triệu Thụ im lặng.
Vương Mặc lại vô cùng k·í·c·h đ·ộ·n·g.
Ngọa tào!
Đều đến cả rồi?
Lại có chuyện tốt này?
Hôm nay hắn xem như đã nếm được ngon ngọt, sau khi đưa "Kiss The Rain" cho Abdul diễn tấu, chỉ trong một ngày, danh vọng của hắn đã tăng lên mấy triệu!
Quan trọng hơn là, tiếng tăm của hắn trên toàn cầu bắt đầu lan rộng với một tốc độ đáng sợ.
Những lợi ích hắn nhận được sau này, gần như không thể đ·á·n·h giá.
Cho nên, sau khi nghe Triệu Thụ hỏi thăm, Vương Mặc lập tức nói: "Trước tiên tôi hỏi một vấn đề, mấy quốc gia này quan hệ với chúng ta thế nào?"
Triệu Thụ đáp: "Serbia, Croatia, Nga, ba quốc gia này quan hệ rất m·ậ·t t·h·iết với chúng ta. Venezuela và Anh thì quan hệ bình thường. Thổ Nhĩ Kỳ có lẽ hơi căng thẳng."
Vương Mặc không chút do dự: "Vậy dễ rồi, từ chối Thổ Nhĩ Kỳ, những quốc gia còn lại, chúng ta đều đồng ý."
"Cái gì?"
Triệu Thụ giật mình nhảy dựng lên.
Toàn bộ đồng ý?
Vương Mặc gật đầu: "Đúng vậy."
Triệu Thụ nuốt mấy ngụm nước bọt, mới lên tiếng: "Cậu nói thật cho tôi biết, cái túi của h·á·c·h Minh Hưng kia, có phải thật sự đều là bản nhạc dương cầm?"
Vương Mặc lắc đầu: "Không phải."
Triệu Thụ nghe vậy, thở phào: "Còn tốt, cậu vẫn là người bình thường. Tôi trước đó thật sự còn tưởng cậu yêu nghiệt đến mức vác cả một bao tải bản nhạc dương cầm đến đây."
Vương Mặc nói tiếp: "Không chỉ có bản nhạc dương cầm, còn có những bản nhạc khác."
Triệu Thụ: "???"
Triệu Thụ: "!!!"
Tốt a.
Nhiều bài như vậy?
Triệu Thụ cảm thấy huyết áp tăng cao, một lúc sau vẫn không nhịn được hỏi: "Những bản nhạc khác là gì?"
Vương Mặc: "Ví dụ: Bản giao hưởng, bản nhạc violin... Vân vân."
Triệu Thụ đắng hết cả miệng...
Đêm nay, khi cả cộng đồng m·ạ·n·g toàn cầu vẫn đang p·h·át cuồng vì hai bản nhạc dương cầm "Für Elise" và "Kiss The Rain".
Trong khách sạn nơi đoàn đại biểu của đêm nhạc quốc tế đang ở.
Thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng th·é·t c·h·ói tai.
Rất nhiều người nghe xong khó hiểu.
"B·ệ·n·h à?"
"Kêu la cái gì?"
"Nghe giọng, hình như là đoàn đại biểu của mấy tiểu quốc Serbia, Croatia."
"Bọn họ làm sao? A... Ta đã biết, trong lòng bọn họ rõ ràng ngày mai diễn tấu sẽ biến thành đội lót đường, cho nên đêm nay đang giải tỏa nỗi buồn bực trong lòng."
"Ân, khẳng định là như vậy. Mấy nước nhỏ này thật sự là đáng thương. Gặp phải một đám đại sư piano dự t·h·i đã đủ xui xẻo, còn gặp phải Vương Mặc, loại nhạc sĩ piano biến thái này."
"..."
Nghĩ tới đây, đoàn đại biểu âm nhạc của các quốc gia khác liền cảm thấy thoải mái hơn.
Kêu thì cứ kêu đi.
Ai... Đáng thương cho mấy tiểu quốc.
Chỉ là.
Ân?
Không đúng, Nga làm sao cũng đang kêu? Ngươi muốn làm gì?
Mà giờ khắc này.
Trong một căn phòng khách sạn nào đó.
Đoàn đại biểu của bốn quốc gia Serbia, Croatia, Nga, Venezuela tề tựu, ai nấy sắc mặt k·í·c·h đ·ộ·n·g gần như p·h·át đ·i·ê·n.
Trước mặt bọn họ.
Vương Mặc đang cười tủm tỉm nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội. Tất cả mọi người đều có phần."
Vừa nói, hắn vừa phân phó h·á·c·h Minh Hưng đưa những tập tài liệu tương ứng cho trưởng đoàn của đối phương.
"Serbia, số 3."
"Croatia, số 7."
"Nga, số 5."
"Venezuela, số 8."
Theo lời hắn, h·á·c·h Minh Hưng liền lấy từ trong ba lô ra một bản tài liệu đưa ra.
Một màn này, khiến mọi người trợn tròn mắt.
Cùng lúc đó.
Tề Hạo Vũ mấy người cũng rốt cục xác nhận suy đoán trong lòng: Trong ba lô của h·á·c·h Minh Hưng, x·á·c suất lớn thật sự là một bao đầy bản nhạc dương cầm!
Cho dù là người của đoàn đại biểu âm nhạc Hoa Hạ, nhìn ba lô của h·á·c·h Minh Hưng, trong lòng đều không thể ngăn được suy nghĩ này.
Đây cũng là lý do vì sao Vương Mặc giao chiếc ba lô quan trọng như vậy cho h·á·c·h Minh Hưng, trong tay h·á·c·h Minh Hưng, chỉ sợ không ai có thể dòm ngó nó...
Đêm hôm sau.
Độ nóng của đêm nhạc quốc tế trên toàn cầu càng ngày càng cao.
Chỉ có điều, các đại sư và nhà diễn tấu của sáu vương quốc âm nhạc lớn, trái tim càng ngày càng chìm xuống.
Bởi vì sau một đêm lắng đọng.
Trên bảng Kim Âm, "Für Elise" và "Kiss The Rain" đã bỏ xa những bản nhạc dương cầm khác, dập tắt hoàn toàn ý định tranh giành hai vị trí đầu của bất kỳ ai.
Cho nên.
Mọi người đều kiên định với mục tiêu tranh vị trí thứ ba.
"Thứ ba, không thể nào lại để mất."
"Nếu Romando ta dốc hết tâm huyết viết bản nhạc dương cầm này, ngay cả top 3 bảng Kim Âm còn không vào được, vậy ta giải nghệ cho rồi."
"Ta đường đường là đại sư piano, lẽ nào không thể vào top 3?"
"Thứ ba, là mặt mũi cuối cùng của Steven ta."
"..."
Những nhân vật đứng ở đỉnh cao của giới âm nhạc này, chỉ sợ cả đời đều không ngờ rằng, có một ngày bọn họ sẽ vì vị trí thứ ba mà tranh đấu đến sống c·hết.
Thậm chí còn đ·i·ê·n cuồng hơn cả tranh vị trí thứ nhất năm đó.
Dù sao, năm đó nếu mất vị trí thứ nhất, vẫn còn giữ được thể diện.
Nhưng lần này, nếu ngay cả thứ ba cũng không tranh được, thì danh tiếng cả đời coi như tiêu tan...
Khi trên bảng Kim Âm nổ ra một trận chiến sống còn.
Nhà hát Metropolitan.
Ngày thứ ba của đêm nhạc chính thức bắt đầu.
Chỉ là một ngày này, rất nhiều nhân vật n·ổi tiếng đều vắng mặt.
Dù sao mọi người đều biết, hôm nay diễn tấu piano chỉ còn lại sáu quốc gia. Mà trong sáu quốc gia, trừ Anh có nền tảng âm nhạc không tồi, năm nước còn lại gần như không đáng kể.
Chính vì vậy, không ít nhân vật n·ổi tiếng không đến.
Thậm chí trên internet, mọi người đều không hứng thú với đêm nhạc hôm nay.
"Có lẽ ngày đầu tiên là đặc sắc nhất."
"Đúng vậy, sáu vương quốc âm nhạc lớn đã đủ kinh diễm, Vương Mặc xuất hiện càng làm cho người ta toàn thân r·u·n rẩy."
"Ngày thứ hai cũng không kém a, bài "Kiss The Rain" của Vương Mặc đẹp đến mức làm tan nát cõi lòng."
"Hai ngày trước quá đặc sắc, cho nên hôm nay mới không có cảm giác mong đợi."
"So sánh lại, ngay cả phần trình diễn của Anh, ta đều không có hứng thú."
"Trước xem vài tiết mục, nếu thật sự kém xa hai ngày trước, vậy ta cũng rút lui."
"..."
Trong lúc mọi người bàn tán.
Đêm nhạc bắt đầu.
Người đầu tiên lên sân khấu là nhà diễn tấu của Anh, đối phương diễn tấu một bản nhạc dương cầm do một nhạc sĩ nổi tiếng trong nước, không thua kém gì Jiro Miyata sáng tác, tên là: "Hoàng Hôn Thiên Không" (Bầu trời hoàng hôn).
Theo cảm nh·ậ·n của Vương Mặc, bản nhạc này chỉ kém hơn một chút so với tác phẩm của sáu vương quốc âm nhạc lớn, so với những bản nhạc gốc mà các tiểu quốc đưa ra thì mạnh hơn nhiều, có thể nói là cực kỳ xuất sắc.
Chỉ là hai ngày trước của đêm nhạc, đã làm cho khẩu vị của mọi người kén chọn hơn.
Cho nên sau khi nhà diễn tấu này biểu diễn xong, nhiệt tình của mọi người không cao.
"Bình thường."
"Ân, bình thường."
"Cảm giác âm nhạc của Anh thụt lùi rồi?"
"Quả nhiên mọi thứ đều sợ so sánh, so với hai bản nhạc dương cầm của Vương Mặc thì quá mạnh."
"Bản nhạc dương cầm này vừa rườm rà, vừa không có ý cảnh, kém xa hai tác phẩm của Vương Mặc."
Đoàn đại biểu âm nhạc Anh tức đến mức suýt thổ huyết.
Đại ca!
Đại gia!
Hai bản nhạc dương cầm của Vương Mặc ngay cả một đám đại sư piano đều miểu s·á·t, các ngươi lại đem bản nhạc dương cầm của chúng ta ra so với hắn?
Đừng có hà khắc như vậy được không?
Sao khán giả không nể mặt a.
Nhà diễn tấu của Anh cũng có khí phách, nghe những lời bàn tán dưới khán đài, vốn dĩ kiêu ngạo nên hắn ngay cả cúi chào cũng không làm, mặt lạnh đi xuống sân khấu, đồng thời trong lòng hừ lạnh: "Các ngươi không coi trọng phần trình diễn của ta? Tốt thôi! Tiếp theo là Serbia, Croatia, các tiểu quốc biểu diễn, hy vọng các ngươi có thể nghe nổi!"
Đám dân m·ạ·n·g Anh cũng vô cùng tức giận.
"Đợi Serbia diễn tấu xong, bọn hắn sẽ biết tác phẩm của chúng ta xuất sắc như thế nào."
"Mặc dù Sheehan diễn tấu không bằng Mitchell, nhưng đã là trình độ hàng đầu thế giới rồi có được không?"
"Đều là một đám không biết thưởng thức, chờ chút các ngươi sẽ hiểu, phần trình diễn tệ hại thật sự là như thế nào!"
"Tốt lắm, nhà diễn tấu Serbia lập tức bắt đầu, các ngươi chờ mà x·i·n· ·l·ỗ·i đi!"
Các quý ông Anh, không thể chịu đựng được sự sỉ n·h·ụ·c này!
Rất nhanh.
Đến phiên nhà diễn tấu Serbia ra sân, âm nhạc Serbia hoàn toàn không thể so với Anh, bất luận là nhạc sĩ hay nhà diễn tấu đều không có tiếng tăm gì trên quốc tế.
Chỉ có điều, điều khiến mọi người kỳ quái là.
Hôm nay người đại diện ra sân, lại ánh mắt sáng ngời, tự tin tràn đầy.
Tư thế kia!
Khí tràng kia!
Khiến rất nhiều người thích thú.
"Thượng Đế! Hắn tự tin còn lớn hơn cả nhà diễn tấu của sáu vương quốc âm nhạc lớn."
"Sao? Ngươi đây là uống hai cân rượu mới lên sân khấu?"
"C·hết cười ta, hắn ở đâu ra dũng khí?"
"Can đảm lắm. Đây là một sân khấu so thực lực."
"Tối hôm qua có phải hắn là người gào thét không? Chắc tối qua đã giải tỏa hết sợ hãi, cho nên hôm nay mới có dũng khí này."
"Ha ha ha, chắc chắn là như vậy."
"..."
Ai cũng không coi người này ra gì, chỉ là cười ha hả nhìn hắn.
Tuy nhiên.
Ngay sau đó.
Người này sau khi đi vào giữa sân khấu, liền dùng âm thanh vang dội nói: "Chào buổi tối, tôi là Alger, người diễn tấu piano của Serbia, hôm nay tôi mang tới phần trình diễn là tác phẩm "The Blue Danube" (Sông Danube xanh) của Vương Mặc tiên sinh. Sông Danube chảy qua Serbia chúng tôi, là một dòng sông xinh đẹp, hy vọng hôm nay phần trình diễn của tôi có thể làm cho mọi người cảm nh·ậ·n được vẻ đẹp của con sông này..."
Lời còn chưa dứt.
Toàn trường đã bùng nổ những tiếng ồn ào.
Vô số người p·h·át ra tiếng kêu sợ hãi.
Aida đột nhiên đứng lên.
Tiếp đó là Romando, Rudolf... Mọi người đều bỗng nhiên đứng dậy.
Vô số nhân vật n·ổi tiếng càng là nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhà diễn tấu của Anh vừa rồi còn đang chuẩn bị xem Serbia làm trò cười, sắc mặt trong nháy mắt từ trào phúng trở nên trắng bệch.
P·h·át sóng trực tiếp.
Đám dân m·ạ·n·g sau vài giây yên lặng, trong phút chốc mưa đ·ạ·n như bông tuyết tuôn ra.
"Cái gì?"
""The Blue Danube" của Vương Mặc?"
"Ta không nghe lầm chứ, lại là Vương Mặc?"
"Vương Mặc viết nhạc dương cầm cho Serbia?"
"Đừng như vậy!"
"Thượng Đế ơi! Ta thật sự không nghe lầm sao?!"
"Thật hay giả?"
"..."
Trong sự r·u·n đ·ộ·n·g m·ã·n·h l·i·ệ·t, phần trình diễn của Alger đã bắt đầu.
Ngón tay của hắn nhảy múa trên phím đàn, mỗi hợp âm đều phảng phất như được dệt tỉ mỉ, chỉ trong vài giây, đã tạo nên một giai điệu hài hòa mỹ lệ.
Khi Alger nói hắn sẽ biểu diễn tác phẩm của Vương Mặc, không ít người còn hoài nghi.
Thậm chí có người còn chất vấn hắn có phải vì muốn thu hút sự chú ý mà nói bừa.
Thế nhưng... Chỉ sau chưa đến nửa phút diễn tấu, hiện trường trở nên im lặng như c·hết.
Mỗi một vị đại lão âm nhạc, mỗi một nhân vật n·ổi tiếng, tròng mắt đều bắt đầu lồi ra.
Trong lòng mọi người tuôn ra một suy nghĩ khó tin: "Bản thứ ba..."
Đại ca.
Đừng dọa người chứ?
Không có ai dọa người như vậy!
Bởi vì bản nhạc dương cầm mà Alger đang biểu diễn, bọn họ chưa từng nghe qua, nhưng lại đẹp đến không tưởng.
"Trời ạ."
"Lại là một bản nữa?"
"Thật sự là tác phẩm của Vương Mặc!"
"Hắn không có giai đoạn cạn kiệt ý tưởng sao?"
Theo bản nhạc tiến triển, giai điệu duyên dáng phảng phất như x·u·y·ê·n qua thời không, đưa mọi người vào một thế giới mộng ảo.
Trong hoảng hốt, đám người dường như cảm thấy được sự yên tĩnh và mênh m·ô·n·g của sông Danube, trải nghiệm được sự vĩ đại của dòng sông được nhiều người Tây Âu ca tụng là "Mẫu Hà". Phảng phất nó không chỉ là một bản nhạc dương cầm, mà còn là một b·ứ·c tranh sống động, làm say đắm lòng người.
Chính vì vậy, cho nên tuyệt đại bộ p·h·ậ·n người Tây Âu càng cảm thấy đồng cảm với bản nhạc này.
Hàng ghế khách quý.
Steven bỗng nhiên ướt khóe mắt.
Bên cạnh, Romando cũng lắc đầu, mặt đầy trầm mặc.
Bởi vì hai người này cả đời đều sống bên bờ sông Danube, coi con sông này là "Mẫu Hà" trong lòng dân tộc. Thậm chí nhiều năm nay, bọn họ đều muốn sáng tác một bản nhạc dương cầm cho sông Danube, nhưng lại không thể làm được.
Bởi vì bọn họ cảm thấy cảnh giới của mình chưa đủ.
Không dám tùy t·i·ệ·n sáng tác, lo lắng sẽ làm hỏng hình ảnh thần thánh của dòng sông trong tâm trí.
Không ngờ, hôm nay bọn họ lại nghe được một người Hoa sáng tác ra bản nhạc như vậy.
Một bản "The Blue Danube" khiến hai người nghe xong tan nát cõi lòng.
"Mẫu Hà" mà mình tôn kính cả đời, sông Danube mà mình đã sống bên cạnh mấy chục năm, lại do người khác sáng tác ra bản nhạc, mà chất lượng còn cao như vậy, sự đả kích trong lòng hai người có thể tưởng tượng.
Ngoài hai người này.
Rudolf, Simon cũng nhìn nhau.
Vương Mặc này, còn là người sao?
Ngay cả sông Danube cách xa vạn dặm, cũng có thể sáng tác ra bản nhạc dương cầm phù hợp với ý cảnh?
Ân?
Không đúng.
Bỗng nhiên có người kinh hô: "Vị trí thứ ba của ta!"
Aida nhất thời th·é·t lên: "Không phải, là vị trí thứ ba của ta!"
Rudolf sắc mặt cũng đại biến: "Tam nhi của ta a!"
Vị trí thứ ba!
Bọn họ trên bảng Kim Âm tranh đến c·hết đi s·ố·n·g lại, vị trí thứ ba.
Sợ là không giữ được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận