Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?

Chương 469: Ở thế giới âm nhạc trên thịnh điển, để cho ta thổi kèn sona?!

**Chương 469: Ở thế giới âm nhạc trên thịnh điển, lại để ta thổi kèn sona?!**
Loại hình ảnh này.
Loại phô trương này.
Sinh ra lực chấn động, khiến cơ hồ mỗi người đều suýt chút nữa thất thần.
Nhìn xem trên sân khấu mấy trăm kiện nhạc khí, cho dù là những "độc nhất lưỡi" quốc tế dân mạng giờ phút này, đều trở nên trầm mặc.
Đương nhiên, giờ phút này cơ hồ tất cả mọi người không biết tên gọi của chúng là gì, có đặc điểm gì.
Cho nên ở bên ngoài trong nháy mắt, đã xuất hiện rất nhiều Hoa Hạ dân mạng nhiệt tình, giải thích với người nước khác về tên, công năng và đặc điểm của những nhạc khí này.
“Cái này gọi là sáo trúc, chỉ cần ấn vào lỗ phía trên nó, liền có thể thổi ra giai điệu.”
“Cái này gọi là trường tiêu, ân... Cùng sáo trúc có bộ dáng không sai biệt lắm, nhưng nó là dựng đứng để thổi.”
“Cái này gọi là đàn tranh, nó là địa vị của nó ở Hoa Hạ cùng đàn dương cầm không sai biệt lắm.”
“Cái này… À, cái này gọi là kèn sona, nó… Rất kỳ lạ, bình thường ít nghe là được.”
“…”
Có người lại hỏi: “Cái kia là cái gì? Mới hai dây, cũng có thể trở thành nhạc khí?”
Hoa Hạ dân mạng nhiệt tình: “Nó gọi là nhị hồ, bất quá chớ xem thường nó. Dù nó chỉ có hai dây, nhưng cũng có thể diễn tấu ra thứ âm nhạc bi tình nhất trên đời này.”
“Bi tình nhất? ‘Đánh rắm’ đi.”
“Chính là, hai dây có thể kéo ra cái gì? Không có khả năng.”
“Đừng không tin, chờ xem là được.”
“Vậy cái chuông nhạc khổng lồ kia đâu? Có phải chỉ để nhìn cho dọa người, kỳ thật không có tác dụng gì?”
“Nó thế nhưng là nhạc khí bảo cấp Châu Á, đã xuất hiện từ mấy ngàn năm trước.”
“Mấy ngàn năm?”
“Đúng vậy.”
“Thượng Đế!”
“…”
Mặc dù Hoa Hạ dân mạng nhiệt tình rất nhiều, nhưng Âu Mỹ dân mạng lại càng nhiều vấn đề, hơn nữa lần này Hoa Hạ biểu diễn ra nhạc khí thật sự là quá nhiều, ngay cả đại bộ phận Hoa Hạ dân mạng chính mình cũng nhận không ra.
Cho nên tuyệt đại bộ phận vẫn là đang mong đợi, không biết khi những nhạc khí này tấu vang trên sân khấu, thì sẽ như thế nào.
Khi lòng hiếu kỳ dâng lên, rất nhiều người liền không nhịn được.
Dù sao, nhiều năm qua như vậy, cho dù là khúc dương cầm, đàn Violon hay đến đâu, rất nhiều người luôn có một ngày nghe chán. Bỗng nhiên được thấy nhiều nhạc khí chưa từng thấy qua như vậy, mọi người đều khát vọng có thể nghe được những thứ mới mẻ.
Cứ như vậy, khán giả lập tức nảy sinh cảm giác chờ mong rất lớn với màn biểu diễn sắp tới của Hoa Hạ.
Đương nhiên.
Ngoài việc khơi gợi lên sự hiếu kỳ của người xem phổ thông, thì đối với truyền thông toàn cầu mà nói, đây lại là một phen chấn động tin tức lớn.
【 Ai nói Hoa Hạ không có âm nhạc truyền thừa? 】
【 Hoa Hạ, chân chính là âm nhạc đại quốc! 】
【 Mấy loại lớn, mấy trăm kiện nhạc khí, nội tình âm nhạc Hoa Hạ nghiền ép toàn cầu 】
【 Sự cao ngạo của Tây Phương, lần này đã bị nghiền thành cặn bã 】
【 Nhạc khí Nhật Bản, tất cả đều được truyền thừa từ Hoa Hạ 】
【 Một kiện nhạc khí có kích cỡ tương đương với một căn phòng, nặng hơn hai tấn, ngươi có dám tin tưởng? 】
【 Nhạc khí truyền thừa Hoa Hạ, Tây Phương buộc chặt cùng một chỗ đều kém xa tít tắp 】
Tin tức, luôn muốn giật tít kinh người.
Mà đối với rất nhiều ký giả truyền thông Tây Phương mà nói, đây đều là sở trường nhất của họ.
Cho nên, khi tin tức được công bố, đã lần nữa nhấc lên hết đợt sóng gió này đến đợt sóng gió khác trên trường quốc tế.
Rất nhiều dân mạng không hiểu rõ tình hình, khi nhìn thấy những tấm ảnh HD trong tin tức, chụp mấy trăm kiện nhạc khí, bày kín cả sân khấu lớn, cả một cái chuông nhạc lớn chiếm cứ toàn bộ hình ảnh, đều có loại ảo giác "phá vỡ tam quan".
“Đây chính là nội tình Hoa Hạ?”
“Trời ơi! Một hình ảnh khó có thể tưởng tượng.”
“Má ơi, mấy trăm kiện nhạc khí. Trong khi đó chúng ta Tây Phương cộng lại chỉ có mấy chục kiện nhạc khí, lại còn tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, thật sự là trò cười.”
“Đến cùng là ai phong tỏa tin tức? Một quốc gia có nội tình âm nhạc thâm hậu như vậy, chúng ta lại hoàn toàn không biết gì cả.”
“Khó trách Hoa Hạ có thể sản sinh ra loại âm nhạc đại sư như Vương Mặc, chỉ dựa vào nội tình thâm hậu của nó, cho dù không có Vương Mặc, thì sớm muộn cũng sẽ có thiên tài âm nhạc khác xuất hiện.”
“…”
Không thể không nói, lần này Hoa Hạ làm rình rang như vậy, xem như không tệ.
Mấy trăm kiện nhạc khí trưng bày ra, trực tiếp làm chấn động đến cả âm nhạc giới đều phải rung chuyển, cũng khiến cho rất nhiều Tây Phương dân mạng, những người hoàn toàn không biết gì cả về âm nhạc truyền thống Hoa Hạ, lập tức có ấn tượng khắc sâu.
Cho nên, mặc dù lần này đem nhiều nhạc khí như vậy vận chuyển đến New York, đã tiêu tốn nhân lực, vật lực, tài lực vô cùng lớn.
Nhưng là đáng giá!
Triệu Thụ cười toe toét: “Đáng giá, đáng giá oa.”
Vương Mặc cười nói: “Phải không?”
“Đương nhiên.”
Âm thanh Triệu Thụ mang theo kích động: “Ngươi xem hai ngày nay, trên quốc tế đều bị những hình ảnh nhạc khí Hoa Hạ này chiếm sóng. Đồng thời còn xuất hiện rất nhiều người am hiểu, chủ động phân tích đặc điểm của mỗi một loại nhạc khí. Kể từ đó, đã dấy lên rất lớn lòng hiếu kỳ của dân chúng Âu Mỹ đối với nhạc khí Hoa Hạ. Cũng kích phát khát vọng của bọn hắn với màn diễn tấu sau đó của chúng ta.”
Đúng là như vậy.
Giờ phút này, khắp internet, đâu đâu cũng là quốc tế đám dân mạng reo hò.
“Mau bắt đầu biểu diễn đi.”
“Ta đã không kịp chờ đợi để được nghe âm thanh của chuông nhạc kia.”
“Ta tò mò nhất vẫn là nhị hồ, hai dây thật có thể kéo ra từ khúc?”
“Ta muốn nghe kèn sona trước, nghe Hoa Hạ dân mạng nói, trước khi nghe loại nhạc khí này cần phải phủ khăn trắng lên người. Cho nên ta còn cố ý đi mua một tấm khăn trắng, chuẩn bị đến lúc đó phủ lên rồi nghe.”
“Còn có thuyết pháp này? Xem ra ta cũng cần mua một tấm khăn trắng.”
“Hoa Hạ dân mạng, sẽ không lừa người, mọi người cứ làm theo là được.”
“…”
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau khi triển lãm âm nhạc truyền thừa của các quốc gia kết thúc, rốt cục cũng đã tới thời gian các quốc gia biểu diễn.
Vẫn là hình thức rút thăm để quyết định thứ tự ra sân.
Triệu Thụ vận khí vẫn không tệ, đã rút được lá thăm Hoa Hạ ra sân thứ ba, nói cách khác là tiến hành biểu diễn vào đêm thứ ba.
Hai nước phía trước lần lượt là: Áo, Mỹ.
Không thể không nói, Áo làm một quốc gia sở hữu thành phố Vienna, nơi được mệnh danh là "thủ đô âm nhạc thế giới", thì đã có thể nhìn ra được nội tình âm nhạc của nó nồng hậu đến cỡ nào.
Có thể nói, Vienna Golden Hall (Phòng hòa nhạc Vàng), chính là thánh địa cao quý nhất trong lòng của cơ hồ tất cả nhạc sĩ trên toàn thế giới.
Có một ngày, được đứng trên sân khấu Golden Hall để diễn tấu, là mộng tưởng cả đời của rất nhiều người học nhạc.
Giờ phút này.
Đội ngũ Áo phái ra để diễn tấu, có thực lực cũng cực kỳ hùng hậu.
Trong suốt một buổi tối, đã lần lượt biểu diễn từ độc tấu dương cầm, độc tấu Violon, hợp tấu dương cầm, hợp tấu Violon, nhạc giao hưởng, hòa âm… Từ nhiều phương diện để tiến hành biểu diễn.
Đương nhiên, không thể thiếu màn biểu diễn Zither của bản thổ bọn hắn.
Dung nhập những loại nhạc khí và màn biểu diễn mang đậm sắc thái địa phương, đã khiến khán giả nghe được đều rất là tán thưởng.
Chỉ là, tiếng vỗ tay cùng sự chờ mong trên mặt khán giả dường như hơi ít một chút.
Nhìn thấy một màn này.
Steven, đại sư dương cầm Áo nhíu mày: “Có chút không ổn, lòng hiếu kỳ của rất nhiều người xem, đoán chừng đã bị Hoa Hạ khơi dậy rồi, nên tâm tư căn bản không đặt ở trên màn biểu diễn của chúng ta.”
Bên cạnh, Simon biểu lộ cũng có chút khó coi: “Ngươi nói đúng, những người xem này bình thường đã nghe quá nhiều nhạc khí Tây Phương diễn tấu, lại thêm Vương Mặc trước đó đã đưa ra quá nhiều từ khúc kinh điển, cho nên, đã khiến cho bọn hắn có chút mệt mỏi về mặt thưởng thức. Mặc dù Áo diễn tấu rất không tệ, nhưng trong thính giác của khán giả, thì vẫn chưa có gì đặc sắc. Cứ như vậy, bọn hắn lại càng khát vọng sớm được nhìn thấy dân tộc dàn nhạc Hoa Hạ biểu diễn. Dù sao, nhiều nhạc khí chưa từng thấy qua như vậy, cho dù là ta đều có chút muốn nghe xem, chúng có thể diễn tấu ra giai điệu gì.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Romando dừng một chút, vô ý thức hỏi.
Simon giang tay ra: “Còn có thể làm sao? Hiện tại chỉ có thể chờ mong những nhạc khí kia của Hoa Hạ, chỉ có cái mã bề ngoài mà thôi. Không phải vậy, ta thấy lần tranh cử "âm nhạc chi hương" này, ai cũng đừng hòng tranh nổi Hoa Hạ a.”
Chỉ có cái mã bề ngoài?
Mấy vị âm nhạc đại sư khác bất đắc dĩ lắc đầu.
Làm sao có thể chỉ có cái mã bề ngoài a?
Ngay tại ngày hôm qua, sau khi Hoa Hạ biểu hiện ra đội hình nhạc khí xưa nay chưa từng có, mấy người bọn hắn trở về, lập tức tìm hiểu ngay về lịch sử các loại nhạc khí Hoa Hạ, cùng với những màn diễn tấu của những nhạc khí này.
Không xem cái khác.
Bọn hắn chỉ xem video Vương Mặc quyết đấu với mười một quốc gia lúc đó.
Những video này mặc dù tìm không thấy ở trên trường quốc tế, nhưng với năng lực của bọn hắn, muốn lấy những video này từ Hoa Hạ, thì vẫn là chuyện dễ dàng.
Khi thấy Vương Mặc ở phía sau rèm, một mình diễn tấu cổ cầm, đàn tranh, nhị hồ, kèn sona… Các loại nhạc khí, sau khi nghe được những giai điệu uyển chuyển của mấy nhạc khí này, thì tất cả bọn hắn đều cảm thấy có chút xấu hổ vô cùng.
Hóa ra nhạc khí Hoa Hạ lại tinh mỹ như vậy.
Hóa ra cổ nhạc khúc, lại không hề kém cạnh so với Tây Phương.
Thậm chí rất nhiều nhạc khúc, khi được biểu diễn ra, còn ưu mỹ hơn cả Tây Phương.
Cho nên nghe được lời nói của Simon, mọi người mới cười gượng.
Vương Mặc ở trong màn biểu diễn nhạc khí truyền thống của Hoa Hạ sau đó, không cần diễn tấu từ khúc nào khác, chỉ cần đem những từ khúc đã từng biểu diễn khi đối chiến với mười một quốc gia, mang ra diễn tấu lại một lần, chỉ sợ cũng có thể chinh phục được toàn cầu người xem.
“Bất quá, nhạc khí Hoa Hạ mặc dù chủng loại phong phú, nhưng hình như ở trên phương diện hợp tấu biểu diễn, thì lại không xuất sắc.”
Steven bỗng nhiên lên tiếng.
Lời vừa thốt ra, ánh mắt của những người khác cũng nhao nhao sáng lên.
Romando: “Nói không sai, nhạc khí Hoa Hạ đều thích hợp với độc tấu, mà không hợp với diễn tấu quy mô lớn.”
Trên mặt Simon lộ ra nét mừng: “Xem ra trời không tuyệt đường người, chúng ta vẫn có hy vọng tranh đoạt danh hiệu “âm nhạc chi hương”. Bởi vì ở trong phần biểu diễn âm nhạc truyền thừa sau cùng, thì hạng mục hợp tấu chiếm tỷ lệ điểm số cao tới một nửa. Nếu như nhạc khí Hoa Hạ không thể khống chế hợp tấu từ khúc, vậy thì đại biểu cho, một nửa điểm số này sẽ bị trừ sạch. Mất đi một nửa điểm số, Vương Mặc cùng dân tộc dàn nhạc Hoa Hạ, cho dù là ở cá nhân diễn tấu hay hòa tấu có xuất sắc thế nào, cũng khó có thể lấy được điểm cao.”
Đám người tất cả đều gật đầu.
“Đúng vậy! Chính là như vậy!”
“Cho nên mọi người, hãy đánh cược một lần cuối cùng đi!”
“Ở quản dương cầm và hòa âm, nhất định phải vượt qua Hoa Hạ.”
“Nhất định phải vượt qua, không phải vậy mặt mũi chúng ta, thật sự sẽ mất hết.”
“…”
Chủng loại phong phú thì có làm được cái gì?
Nếu như không phát huy ra được đặc điểm của chúng, thì vẫn chỉ là thứ bày biện.
Đừng nhìn Tây Phương, nhạc khí chỉ có vẻn vẹn mấy chục loại, nhưng ở phương diện phối hợp nhạc khí, thì đã sớm khai phá đến mức độ hoàn mỹ. Có thể khống chế được đủ mọi loại hình diễn tấu quy mô lớn.
Cho nên, ở phương diện diễn tấu quy mô lớn, Tây Phương có ưu thế nghiền ép Hoa Hạ!
Hiện tại bọn hắn muốn mở rộng ưu thế này, ở giai đoạn cuối cùng, đoạt lấy danh hiệu “âm nhạc chi hương”!
Nghĩ tới đây.
Trên mặt mấy người, một lần nữa dấy lên lòng tin.
Lần này, sẽ không thua nữa!…
Ngày thứ hai, là màn biểu diễn âm nhạc truyền thống của Mỹ.
So với màn biểu diễn của Áo không hề khác biệt nhau, trên cơ bản là không có sai biệt.
Vừa mới bắt đầu là dương cầm, Violon, sau cùng là hòa âm diễn tấu.
Mặc dù màn biểu diễn mười phần đặc sắc, thậm chí Mỹ còn là sân nhà, nhưng khán giả lại vẫn hờ hững, không chút hứng thú.
“Cái này so với màn truyền thừa của Áo thì có gì khác nhau sao?”
“Không thể phủ nhận màn biểu diễn hết sức tốt, nhưng không có bất kỳ ý tưởng mới nào cũng là thật.”
“Thật không thú vị, mau kết thúc đi, ta muốn xem Hoa Hạ diễn tấu.”
“Đúng vậy, ta đã không thể chờ đợi.”
“…”
Nghe được những lời này, rất nhiều thành viên Mỹ lên đài biểu diễn, mặt đều tái mét.
Xin nhờ!
Đại ca! Đại gia!
Chúng ta bây giờ là sân nhà, các ngươi hiện tại cũng đang xem màn biểu diễn của tổ quốc mình a, các ngươi không cổ vũ đã đành, còn không kiên nhẫn mà đuổi chúng ta xuống đài?
Không thể không nói, ở trên phương diện cảm giác vinh dự quốc gia, thì dân chúng Mỹ luôn luôn đều rất kém.
Quản ngươi có đúng hay không sân nhà?
Chỉ cần ta nghe không lọt tai, ngươi cũng đừng mong nhận được tiếng vỗ tay của ta.
Chỉ có Simon, Romando, các loại âm nhạc đại sư, vẫn tràn đầy tự tin, thậm chí an ủi những thành viên trong đoàn nhạc: Đừng nóng vội, Hoa Hạ mặc dù nội tình âm nhạc rất cường đại, nhưng khuyết điểm của bọn hắn, cũng to lớn như nội tình của bọn hắn vậy.
Nghe được sự an ủi của các đại sư, mọi người mới bớt lo.
Nhưng rất nhanh, mọi người lại mặt mũi tràn đầy mờ mịt: Khuyết điểm gì?
Simon bọn người xác thực mặt mũi tràn đầy thần bí: Ngày mai các ngươi sẽ biết…
Ngày thứ ba.
Vạn chúng chú mục (Được tất cả mọi người chờ mong).
Thậm chí, rất nhiều dân mạng ở những nơi có múi giờ khác biệt, đều đã bỏ dở công việc, giấc ngủ và những chuyện khác, vào ban ngày, ban đêm, rạng sáng, tất cả đều ngồi trước TV hoặc máy tính, chờ đợi đêm nhạc hội quốc tế bắt đầu.
Bởi vì hôm nay, là ngày dân tộc dàn nhạc Hoa Hạ lên đài biểu diễn.
Sau khi chứng kiến màn triển lãm nhạc khí khổng lồ của Hoa Hạ, đám người tất cả đều sinh ra sự mong đợi mãnh liệt với màn biểu diễn của đoàn đại biểu Hoa Hạ.
“Rốt cục cũng đợi được đến một ngày này.”
“A a a, ta muốn nghe cái chuông nhạc kia.”
“Ta muốn nghe nhị hồ.”
“Tại sao chỉ có nhị hồ, không có tam hồ, tứ hồ?”
“Nghe nói Hoa Hạ còn có ‘thiên hồ’, ‘trá hồ’, những thứ kia còn lợi hại hơn nhị hồ, là chí bảo gia truyền của dân chúng Hoa Hạ, không tùy tiện biểu diễn cho người ngoài xem.”
“Đừng kéo nhiều như vậy, ta muốn nghe thổi tiêu.”
“Ta đã đắp kín khăn trắng, mau cho ta thổi kèn sona đi.”
“Rất rất nhiều lựa chọn, thật khó chọn, thôi ta giống ngươi, chọn kèn sona… Ân, ta đi mua khăn trắng trước.”
“Không thể không nói, nằm xuống vẫn rất dễ chịu.”
Trên phạm vi quốc tế, rất nhiều tiểu thương bán vải vóc phát hiện, số người mua khăn trắng trong hai ngày này, đột nhiên tăng lên rất nhiều. Cũng không hỏi nguyên do, trực tiếp trả tiền mua sắm, mà lại chỉ cần khăn trắng, những màu sắc khác, một mực không hỏi, đã khiến không ít ông chủ tiệm vải nghi hoặc không thôi.
Giờ phút này.
Hiện trường Metropolitan ca kịch viện (Nhà hát Opera Metropolitan).
Đoàn đại biểu âm nhạc Hoa Hạ đã chuẩn bị sẵn sàng, buổi tối ngày hôm nay hoàn toàn thuộc về thời gian của Hoa Hạ.
“Xin mời dân tộc dàn nhạc Hoa Hạ!”
Sau một câu của người chủ trì, màn biểu diễn chính thức bắt đầu.
Tấm màn che to lớn, chầm chậm kéo ra.
Ở giữa bày một chiếc cổ cầm mang phong cách cổ xưa, một người con gái có tướng mạo ưu nhã, ngọt ngào ngồi trước cổ cầm, theo từng động tác nhẹ nhàng lướt tay của nàng, một loại giai điệu khác hẳn với nhạc khí Tây Phương, đã vang vọng.
Người con gái này diễn tấu rõ ràng là khúc nhạc cổ cầm danh tiếng « Quảng Lăng Tán » mà Vương Mặc đã từng biểu diễn trước đây.
Mà người con gái này, không ai khác chính là đại sư cổ cầm Hoa Hạ, Liễu Vận.
Vẻn vẹn chỉ mấy giây thời gian, Liễu Vận đã phác họa ra một bức tranh ý cảnh sâu xa, tao nhã yên bình, khiến người nghe được, trong mắt đều lộ vẻ kinh ngạc liên tục.
Loại phong cách này.
Loại ý cảnh này.
Âu Mỹ dân mạng cơ hồ chưa từng được cảm thụ qua.
“Thật mới lạ, cũng thật tuyệt vời.”
“Giai điệu này quá êm tai.”
“Nó chính là nhạc khí Hoa Hạ sao? Coi như không tệ.”
“…”
Sau khi Liễu Vận biểu diễn xong « Quảng Lăng Tán », chính là một người con gái Hoa Hạ tên Triệu Thanh biểu diễn đàn tranh.
Không thể không nói, đàn tranh ở phương diện giai điệu, so với cổ cầm càng thêm thanh thúy, càng dễ dàng để người khác tiếp nhận. Cho nên, khi Triệu Thanh diễn tấu ra khúc nhạc « Ngư Chu Xướng Vãn » này, đám người càng thêm rung động.
“Má ơi, còn êm tai hơn so với từ khúc vừa rồi.”
“Loại giai điệu này hoàn toàn không thua kém so với đàn dương cầm.”
“Nàng còn mang theo những móng tay giả kia để diễn tấu? Thật mới lạ.”
“…”
Lúc đầu, tuyệt đại bộ phận Âu Mỹ dân mạng, đều là muốn tìm kiếm cảm giác mới mẻ, mới đến xem dân tộc dàn nhạc Hoa Hạ diễn tấu.
Nhưng giờ phút này, những người này, tất cả đều bị giai điệu uyển chuyển hấp dẫn, sau đó xúc động vô cùng.
Đây là lần đầu tiên bọn hắn được nhìn thấy cổ cầm, đàn tranh, cũng là lần đầu tiên nghe loại âm nhạc kỳ lạ như vậy, nhưng không có nửa điểm bài xích, ngược lại, trong nháy mắt, đã bị thứ âm nhạc tao nhã này, chạm đến tâm linh.
“Quá tuyệt vời.”
“Ta cảm thấy ta sắp say mê chúng rồi.”
“Thượng Đế! Vì cái gì hôm nay ta mới được nghe loại âm nhạc như vậy?”
Đây chính là lý do tại sao có câu nói: Âm nhạc không biên giới.
Bởi vì bất luận âm nhạc mỹ lệ cỡ nào, đều có thể được người khác quốc gia, khác chủng tộc thưởng thức.
Dù ngôn ngữ khác biệt, dù tín ngưỡng khác biệt, nhưng khi nghe âm nhạc uyển chuyển, thì tất cả mọi người đều có thể đồng cảm. Lại thêm, giai điệu của cổ cầm và đàn tranh, ngoài êm tai, còn toát ra đặc trưng của một quốc gia lớn ở phương Đông.
Tao nhã, thanh tú, đẹp đẽ.
Mà lại Liễu Vận và Triệu Thanh, hai vị nữ tử này, hôm nay lên đài diễn tấu, còn mặc sườn xám, trang phục truyền thống Hoa Hạ, càng khiến cho màn diễn tấu thêm một phần cổ kính vận vị.
Hình ảnh như vậy, âm nhạc như vậy, ý cảnh như vậy, ai không chìm đắm?
Một phút đồng hồ.
Hai phút đồng hồ.
Sau khi Triệu Thanh diễn tấu xong « Ngư Chu Xướng Vãn », rất nhiều nhân vật nổi tiếng tại hiện trường và Âu Mỹ dân mạng, đã hoàn toàn bị chinh phục.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy.
“Coi như không tệ.”
“Có loại vẻ đẹp đặc biệt của phương Đông.”
“Yêu loại âm nhạc này.”
“Ta đã sớm hoài nghi, một quốc gia lớn như Hoa Hạ, làm sao có thể không có nhạc khí truyền thống của chính mình? Ngay cả Ấn Độ cũng có. Hiện tại xem ra, nội tình âm nhạc Hoa Hạ, căn bản không kém hơn so với Tây Phương.”
“…”
Sau khi Triệu Thanh xuống đài.
Lúc đầu dựa theo kế hoạch vốn có, tiết mục tiếp theo là sáo trúc diễn tấu, biểu diễn « Ngư Chu Xướng Vãn ».
Nhưng ở thời điểm người trình diễn tiếp theo của Hoa Hạ còn chưa lên đài, thì dưới đài bỗng nhiên bùng nổ ra những tiếng hô to.
“Vương Mặc!”
“Vương Mặc!”
“Vương đại sư!”
“Vương đại sư!”
“…”
Phần phát sóng trực tiếp, cũng ầm ĩ đến lật trời.
“Xin mời Vương Mặc lên đài!”
“Chúng ta muốn nghe Vương Mặc đại sư diễn tấu!”
“Vương Mặc!”
“Vương Mặc!”
Cơ hồ chỉ trong chốc lát, bất luận là hiện trường hay trên internet, tất cả đều bùng nổ ra những tiếng reo hò gọi tên Vương Mặc.
Thậm chí đã có người hô lớn: “Chúng ta muốn Vương Mặc đại sư lên đài, diễn tấu cho chúng ta.”
Đám người vô cùng nhiệt liệt.
Bởi vì sau khi chứng kiến Liễu Vận và Triệu Thanh diễn tấu, mọi người đã nảy sinh hứng thú nồng hậu với âm nhạc Hoa Hạ. Nhưng cái này còn xa xa không đủ, bọn hắn cho rằng, chỉ có loại nhân vật đứng trên đỉnh cao âm nhạc như Vương Mặc, mới có thể diễn tấu ra những giai điệu tuyệt vời nhất, cho nên bọn hắn mới la ó, gọi Vương Mặc lên đài, hy vọng được nghe những khúc nhạc êm tai nhất của Hoa Hạ.
Triệu Thụ kêu lên một tiếng, sắc mặt thay đổi.
Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Những người xem Âu Mỹ này, tại sao không theo bài theo vở vậy?
Lần này phải làm sao bây giờ?
Khán giả ồn ào như vậy, sẽ làm cho kế hoạch diễn tấu sau đó của Hoa Hạ, tất cả đều bị đảo lộn, rồi dẫn đến những hậu quả không thể đoán trước được.
Lúc hắn đang lo lắng.
Bên cạnh Vương Mặc, lại nhướng mày.
Muốn hắn lên đài?
Không có vấn đề!
Kỳ thật, hắn vốn là muốn lên đài, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Nếu mọi người sùng bái hắn, muốn hắn lên biểu diễn, vậy thì đem thời gian này, sớm một chút.
Nghĩ tới đây, Vương Mặc nhìn về phía Triệu Thụ: “Triệu lão, không có việc gì, giao cho ta là được.”
Nói xong, hắn liền đứng dậy, trong một mảnh tiếng thét chói tai, đi lên sân khấu, hành lễ, sau đó cười nói: “Cảm tạ mọi người đã tín nhiệm và ủng hộ ta, vậy xin hỏi, các ngươi muốn nghe loại nhạc khí gì?”
Lời này nghe rất ôn hòa.
Nhưng ở trong tai của người trong nghề, thì lại cực kỳ cuồng vọng, ý tứ tiềm ẩn trong đó chính là: Nơi này có mấy trăm kiện nhạc khí, các ngươi cứ tùy ý chọn! Chọn trúng cái nào, ta liền diễn tấu cho các ngươi nghe cái đó!
Nhất thời, một trận xôn xao.
“Trời ạ, lời này ngông cuồng quá.”
“Mấy trăm kiện nhạc khí, Vương Mặc tất cả đều biết chơi?”
“Thật hay giả a?”
“Hắn có còn là người không?”
Còn với người xem phổ thông, ngược lại, họ không nghĩ sâu xa đến vậy.
Đã có người hô lên: “Ta muốn nghe kèn sona!”
Khăn trắng đều đã chuẩn bị xong, lại nghe Hoa Hạ dân mạng nói kèn sona, là loại nhạc khúc nhất định phải nghe trong đời, cơ hội tốt như vậy, bọn hắn đương nhiên không thể bỏ qua.
Nhất định phải nghe.
Nhất thời, một mảnh phụ họa.
“Đúng vậy, ta cũng phải nghe kèn sona.”
“Kèn sona!”
“Kèn sona!”
“…”
Thậm chí không ít nhân vật nổi tiếng, đã rút ra từng chiếc khăn trắng từ trong túi áo, trùm lên người mình: “Ngươi xem, khăn trắng của ta đều đã chuẩn bị xong, ngươi cũng không thể khiến ta thất vọng chứ?”
“Phốc!”
Triệu Thụ nhìn thấy hình ảnh này, một ngụm nước phun ra.
Hoa Hạ âm nhạc đoàn, những thành viên đại biểu, đều suýt chút nữa thất thố.
Cho dù là người trầm ổn như Hách Minh Hưng, cũng trong lúc nhất thời mộng.
"Ngọa tào!"
Cái này là tình huống gì vậy?
Các ngươi từng người muốn nghe kèn sona thì cũng thôi đi, nhưng lôi khăn trắng ra, đem chính mình che kín lại là cái quỷ gì?
Mà ở trên internet, Hoa Hạ đám dân mạng, đã sớm cười điên rồi.
“Ha ha ha, ‘ngọa tào’.”
“Ta…sát.”
“Mẹ nó, đến cùng là tên hỗn đản có tài nào, đi lừa gạt bọn hắn làm như vậy đó a?”
“Những người xem Âu Mỹ này, thật đúng là dễ bảo.”
“Đến! Lần này thú vị. Không biết Mặc ca, sẽ ứng đối như thế nào.”
“…”
Giữa sân khấu, Vương Mặc cũng có chút mộng.
Mấy trăm kiện nhạc khí, nhiều nhạc khí kinh điển của Hoa Hạ như vậy các ngươi không chọn, hết lần này đến lần khác lại chọn trúng kèn sona?
Kỳ thật dù chọn trúng kèn sona cũng không có việc gì, dù sao trước đó, Vương Mặc đã sớm ở trên sân khấu, diễn tấu qua « Bách Điểu Triều Phượng » (Trăm পাখি Fèngu hướng về). Nhưng mấy người các ngươi, đừng có trùm khăn trắng a.
Như vậy bảo mình làm sao mà thổi?
Tiến thoái lưỡng nan (Tiến cũng khó mà lui cũng khó).
Thổi ư, ngươi không thể ở trên điện phủ âm nhạc cấp bậc thế giới, lại thổi nhạc buồn đi? Vậy thì còn ra thể thống gì? Nhưng nếu thổi hỉ nhạc, thì những tên gia hỏa trùm khăn trắng này, lại không thể thể nghiệm được ý cảnh.
Không thổi ư, nhưng bây giờ hắn đã bị đặt trên lửa, không xuống được, nhất định phải nghĩ ra một biện pháp để giải quyết.
Lấy lại bình tĩnh.
Vương Mặc hít sâu một hơi, trong lòng rất nhanh liền đã có chủ ý.
Muốn ta ở trên thịnh điển âm nhạc đỉnh phong nhất thế giới thổi kèn sona đúng không?
Các ngươi còn trùm khăn trắng đúng không?
Được!
Ta Hoa Hạ mênh mông nhạc khí truyền thừa, há lại các ngươi có thể tưởng tượng?
Nếu như vậy, liền để cho các ngươi mở mang tầm mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận