Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 412: Biến thái đề mục?! Trợn tròn mắt đi? Vương Mặc!
**Chương 412: Đề mục quái đản?! Trợn mắt há mồm đi? Vương Mặc!**
Một vòng thi thứ ba nữa lại đến, một ngày hoàn toàn mới lại bắt đầu.
Vốn dĩ đối với đại đa số mọi người, thứ tư là một ngày hết sức bình thường.
Bất quá, kể từ khi ngày này trở thành ngày bốc thăm của chương trình «Đỉnh Phong Chi Ca, Đỉnh Phong Vương Giả», ấn tượng của mọi người về nó liền trở nên khác biệt.
Trên internet.
Mọi người đã bắt đầu bàn tán sôi nổi.
"Lần này Vương Mặc không thể lại làm loạn nữa chứ?"
"Thường nói quá tam ba bận, Vương Mặc không thể lại làm loạn."
"Coi như ta van cầu ngươi Vương Mặc, ngươi nghiêm túc một chút có được không?"
"Hiện tại ta đã sớm bị ba bài hát «Thấp Thỏm», «Tối Huyễn Dân Tộc Phong», «Trái Táo Nhỏ» tẩy não, không quay về được nữa."
"Ta quen ngủ nướng, cũng không quay về được nữa."
"Đây hết thảy, đều là Vương Mặc gây họa."
"Ô ô, Vương Mặc gây họa, lại muốn chúng ta phải gánh chịu, chúng ta còn không thể đánh, không thể mắng, chúng ta vì cái gì thảm như vậy."
"..."
Nói đi nói lại, trên internet lại biến thành đại hội lên án.
Bất quá mọi người không dám mắng Vương Mặc, bên cạnh toàn là những bậc "đức cao vọng trọng" nhìn chằm chằm.
Hiện tại Vương Mặc chính là cục cưng bảo bối trong suy nghĩ của các nàng.
Không thể trêu vào.
Bọn hắn chỉ mong chờ: Trận thi đấu tiếp theo Vương Mặc đừng có lại nổi điên.
Thậm chí có người "ác độc" thầm nghĩ: Hay là Vương Mặc sập phòng đi, khi hắn mới sập phòng, còn rất cẩn thận, không dám có chút tự đại và tùy tiện. Tốt, hiện tại tái xuất, rửa sạch oan khuất, vốn ban đầu mọi người còn tưởng Vương Mặc sẽ sáng tác ra những ca khúc càng thêm chói mắt. Nhưng ai có thể ngờ, Vương Mặc thế mà lại đi theo con đường của các bác gái.
Quá phận!!!...
Trưa hôm đó lúc 9 giờ, Vương Mặc đã sớm tới đài Mango.
Bởi vì mình đã tái xuất, không cần thiết phải che che giấu giấu, cho nên hắn thoải mái ngồi xe tới.
Viên Hùng không đến, hiện tại hắn là tổng giám đốc bộ phận mới, lại làm người đại diện cho Vương Mặc có chút không thích hợp.
Bây giờ, người đại diện của Vương Mặc đổi thành một nữ tử ngoài 30 tuổi, tên là Phó Hồng.
Phó Hồng là người đại diện kim bài của Vân Hải truyền thông, thân phận và địa vị của nàng trong giới cũng không kém Viên Hùng bao nhiêu. Nàng cũng là do Viên Hùng cố ý chọn lựa ra để tiếp nhận nhiệm vụ của mình.
Dù sao bây giờ đẳng cấp của Vương Mặc, người đại diện bình thường căn bản không khống chế được.
Phó Hồng và Viên Hùng có phong cách làm việc hoàn toàn khác nhau, có thể coi là kiểu người quyết đoán, mạnh mẽ.
Làm việc cũng rất khiến Vương Mặc hài lòng.
Trải qua một thời gian thử việc, bây giờ đã chuyển chính thức.
"Tiểu Vương, tòa nhà Mango đến rồi."
Phó Hồng nhắc nhở Vương Mặc đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe, nhìn diện mạo tuấn tú của đối phương, trong lòng có chút cảm khái. Mấy ngày nay người tuổi trẻ trước mắt này đã làm đảo lộn toàn Hoa Hạ, cũng không biết hôm nay hắn có thể yên tĩnh một chút không.
Kỳ thật Phó Hồng mặc dù ngoài mặt nói là người đại diện của Vương Mặc, nhưng nàng cũng chỉ thức thời đặt mình ở vị trí trợ lý.
Nàng biết, Vương Mặc không giống với những minh tinh bình thường.
Huống hồ khi tiếp nhận công việc, Viên Hùng cũng cố ý dặn dò nàng: "Công việc của ngươi chính là an bài tốt sinh hoạt cơ bản cho Vương Mặc, và dọn dẹp những khó khăn trước mặt hắn. Tuyệt đối không thể can thiệp vào bất kỳ công việc gì của Vương Mặc. Hắn nói ra những điều dù không cách nào lý giải, ngươi cũng chỉ cần làm theo là được, không được trộn lẫn bất luận cảm xúc cá nhân nào."
Làm việc như vậy, không phải trợ lý thì là gì?
Phó Hồng đương nhiên là nói gì nghe nấy, nàng kỳ thật cũng muốn tìm hiểu một chút, Vương Mặc rốt cuộc có mị lực gì, có thể trong hai năm sập phòng, bất tri bất giác lại chinh phục được cả internet.
Sau khi xuống xe.
Phó Hồng lập tức bảo bảo an hiện trường chú ý đến những fan hâm mộ xúc động.
Bây giờ, Vương Mặc ở đâu cơ bản đều có một đống lớn thiếu nam thiếu nữ, tiếng thét chói tai của những fan hâm mộ này có thể hiểu được, chỉ sợ bọn hắn liều lĩnh xông lại.
Làm chuyện như vậy, nàng sớm đã thành thạo không gì sánh được.
Cho nên đám fan hâm mộ đều bị ngăn ở ngoài mấy mét, chỉ có mấy cô công nhân quét rác không bị xua đuổi.
Nhưng là...
Một giây sau, Phó Hồng choáng váng.
Chỉ thấy mấy a di vừa mới bắt đầu còn chuyên tâm quét rác, có thể ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn rõ ràng khuôn mặt của Vương Mặc, đám a di con mắt bỗng nhiên liền sáng lên, tiếp đó vứt chổi trong tay, kinh hỉ xông tới.
"Vương Mặc, ngươi là Vương Mặc đúng không?"
"Tiểu Vương! Hắn thật sự là tiểu Vương!!!"
"A di rất thích ngươi."
"Vương Mặc, mấy ngày nay a di đều đang nhảy vũ đạo của ngươi, tiểu tử ngươi coi như không tệ, vóc người đẹp trai, viết ca khúc lại hay, nhất là vũ đạo lại càng làm cho rất nhiều a di chúng ta mừng rỡ không thôi. Ngươi quá tuyệt vời!"
"Vương Mặc, ta nghe nói ngươi còn chưa có bạn gái? Có muốn a di tìm cho ngươi mấy người không? Ngươi yên tâm, ta là bà mối nổi danh mười dặm tám vịnh, tuyệt đối tìm cho ngươi một cô bạn gái xinh đẹp, ôn nhu, hiền lành, ví dụ như: Con gái a di cũng không tệ. Đến, ta cho ngươi số điện thoại, ngươi nhất định phải liên hệ a di."
"Tiểu Vương, nhanh cho a di ký tên."
Phó Hồng choáng váng.
Bảo an choáng váng.
Đám fan hâm mộ ở cách đó không xa còn đang gào thét cũng choáng váng.
Bọn hắn cứ như vậy nhìn một đám bác gái ùa lên, vây Vương Mặc vào giữa.
Nhất là mấy bác gái, vươn tay sờ tới sờ lui trên người Vương Mặc, hai mắt tỏa sáng.
Thậm chí có một bác gái mặc trang phục màu đỏ trực tiếp nhảy lên tại hiện trường, vừa nhảy vừa nói "Tiểu Vương, ngươi xem giúp a di động tác vũ đạo «Trái Táo Nhỏ» này, sao ta lại cảm thấy có chút gì đó là lạ? Ngươi chỉ đạo một chút."
Vương Mặc bị vây ở giữa, sắp choáng váng.
Hắn chỉ muốn danh vọng của các bác gái, cũng không phải muốn các bác gái ôm.
Mấu chốt là, bảo an còn sợ một B, căn bản không dám lên đuổi.
Bảo an thầm nghĩ: Ta không ngốc, ta đi xua đuổi các nàng, vạn nhất có ai nằm lăn ra đất, ta làm việc là chuyện nhỏ, chỉ sợ đập nồi bán sắt cũng đền không nổi, lui! Lui! Lui!
Về phần Vương Mặc, ngài cứ chịu đựng một chút đi.
Dù sao các bác gái đều không có ý xấu, đúng không?
Vương Mặc vất vả lắm mới tránh thoát vòng vây của các bác gái, lòng còn sợ hãi vọt vào tòa nhà Mango.
Mẹ kiếp!
Thất sách.
Không ngờ các bác gái đuổi theo thần tượng, so với người trẻ tuổi còn đáng sợ hơn.
Hắn sờ lên người mình, còn tốt, không có tổn thất gì.
Các bác gái vẫn có chừng mực, không có làm chuyện "hầu tử thâu đào".
Lúc đầu muốn trách cứ Phó Hồng không giúp mình ngăn cản.
Nhưng vừa quay đầu, lại phát hiện Phó Hồng tóc tai bù xù, dáng vẻ chật vật.
Vương Mặc đem lời vừa đến miệng nuốt trở vào, đổi thành: "Hồng tỷ, chịu ủy khuất rồi."
"Không có việc gì."
Phó Hồng lắc đầu, sửa sang lại tóc một chút, lòng vẫn còn sợ hãi.
Rất nhanh.
Vương Mặc liền đi tới phòng thu âm, chuẩn bị cho vòng bốc thăm mới.
Vừa mới đi vào.
Lưu Vĩnh Xương liền cười to: "Vương lão sư, ngài hiện tại đã triệt để trở thành thần tượng của trung lão niên phụ nữ. Đây chính là độ cao mà bất luận kẻ nào trong giới ca hát chúng ta đều không làm được. Thành tựu này của ngài, xác suất lớn là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả. Ha ha ha..."
Hắn đã không còn so đo thắng bại.
So đo cái gì?
Tự làm khó mình sao?
Cho nên sau khi buông xuống dục vọng thắng bại, Lưu Vĩnh Xương tâm tình trở nên rất tốt.
Vương Mặc suýt chút nữa thổ huyết.
Ngươi đi!
Thần tượng trung lão niên phụ nữ? Có bệnh à?
Bất quá nhớ tới mình nhận được 20 triệu danh vọng, hắn lại bình tĩnh trở lại, có được ắt có mất. Nhiều danh vọng như vậy đổi lấy vài tiếng trào phúng, vẫn là đáng giá.
Dương Tiếu cũng đi tới cười tủm tỉm nói: "Vương lão sư, có thể cho ta mấy chữ ký không? Mấy vị trong nhà ta đều dặn dò ta nói nhất định phải xin được chữ ký của ngài, các nàng ở nhà đang sốt ruột chờ."
Ngô Duệ cũng ghen tị, chua xót nói: "Cũng cho ta ký mấy chữ đi, lão bà của ta đã hạ tử mệnh lệnh nói nàng khoe khoang trong nhóm chị em là ta là bạn tốt của ngài, nói mỗi người trong tay đều phải có một chữ ký. Vương lão sư, nếu ngài tiện, cứ tùy tiện ký cho ta mấy chữ đi."
Vương Mặc gật đầu đáp ứng.
Đồng thời trong lòng có chút cảm giác không nói nên lời.
Không ngờ sau khi mình tái xuất, lần ký tên quy mô lớn đầu tiên, đối tượng lại là các bác gái.
Đối với giới minh tinh mà nói, có phải cũng tạo ra một tiền lệ?
Ân... Đoán chừng không phải tiền lệ, mà là "tuyệt lệ".
Mọi người nói chuyện phiếm một lát, Vương Mặc thấy tổng đạo diễn Triệu Tuyền chậm chạp không nói gì, liền hỏi: "Triệu đạo, sao còn chưa công bố kết quả trận đấu vừa rồi?"
Kết quả?
Triệu Tuyền khóe miệng hơi run rẩy, kết quả gì, trong lòng ngươi Vương Mặc không có chút nào hay sao?
Còn công bố cái rắm.
Triệu Tuyền hít sâu mấy hơi, mới trầm giọng nói: "Chúng ta bắt đầu bốc thăm tuyển thủ và đề mục cho kỳ tiếp theo đi."
Chỉ bất quá mọi người không chú ý tới, trong lúc nói chuyện, trong mắt Triệu Tuyền có một tia ý cười thâm trường.
"Đi."
"Tới đi."
Bất quá lần này, ánh mắt mọi người đều không nhìn về phía Triệu Tuyền, mà đồng loạt dừng lại trên mặt Vương Mặc.
Vương Mặc ho khan một cái: "Nhìn ta làm gì?"
Nhìn ngươi làm gì?
Mọi người thầm nghĩ: Còn không phải sợ lần này ngươi lại đem Hoa Hạ làm loạn thất bát tao? Một bài tình ca cũng có thể bị ngươi làm thành «Trái Táo Nhỏ», hỏi ngươi còn có cái gì làm không được?
Vương Mặc giang tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Kỳ thật lần này hắn thật sự không có ý kiến gì, chỉ muốn nghiêm túc làm tốt tiết mục.
Sao tất cả mọi người không tin hắn?
Một hồi lâu sau.
Triệu Tuyền mới nói "Bắt đầu bốc thăm, ai tới trước?"
"Ngươi!"
"Hắn!"
"Vương lão sư!"
Ba cánh tay đồng loạt chỉ về phía Vương Mặc.
Vương Mặc gật đầu: "Được, vậy ta tới trước."
Đồng thời trong lòng thầm nhủ, trước bốc sau bốc có quan hệ gì?
Sao mọi người oán niệm lớn như vậy?
Tiến lên một bước, từ trong hòm rút thăm lấy ra một tấm thẻ, tập trung nhìn vào, trên đó viết: "Lòng tin".
Lòng tin?
Vương Mặc nhíu mày, từ khóa này phạm vi quá lớn.
Căn bản không thể đoán được.
Nhìn một chút biểu tình của những người khác, cũng đầy mặt mờ mịt, hiển nhiên không ai đoán được thân phận tuyển thủ.
Vương Mặc nghĩ nghĩ, hỏi một câu: "Người phát thư?"
Trong suy đoán của hắn, người phát thư là một chức vị cần có lòng tin mới có thể chống đỡ được công việc.
Chỉ bất quá Triệu Tuyền lắc đầu: "Không đúng."
Trong lúc trả lời, Triệu Tuyền tim đập mạnh: Vương Mặc thế mà bốc trúng nhân tuyển này, xem ra là ý trời, ha ha ha. Xem ra mấy lần trước Vương Mặc phóng túng, đổi lấy lần này độ khó Địa Ngục.
Đúng vậy!
Đối với Triệu Tuyền mà nói, tuyển thủ này phối hợp với đề mục tiếp theo, chính là độ khó Địa Ngục.
Hơn nữa là độ khó Địa Ngục vạn vô nhất thất.
Hắn đoán chừng... Vương Mặc đến lúc đó sẽ trợn tròn mắt.
Thấy mình đoán sai, Vương Mặc không nghĩ nữa, nhìn về phía những người khác.
Tiếp đó.
Lưu Vĩnh Xương lấy ra từ khóa: Giáo viên tiểu học.
Cái này rất dễ đoán, Lưu Vĩnh Xương thốt ra: "Lão sư?"
Triệu Tuyền cười nói: "Phạm vi có thể nhỏ một chút không?"
Lưu Vĩnh Xương: "Giáo viên nhà trẻ?"
Triệu Tuyền vỗ tay: "Đúng rồi!"
Lưu Vĩnh Xương mỉm cười, đoán đúng có nghĩa là hắn có thể nhận được phúc lợi của tổ tiết mục, xem như một khởi đầu không tồi.
Người thứ ba là Dương Tiếu, hắn bốc trúng từ khóa là: Ba giờ sáng.
Dương Tiếu vô thức hỏi: "Thân phận tuyển thủ là mụ mụ?"
Triệu Tuyền sửng sốt, sau đó gật đầu: "Đúng rồi, bất quá sao ngươi đoán được?"
Ba giờ sáng, có thể liên tưởng đến mẫu thân, thực sự có chút khó tin.
Dương Tiếu khẽ thở dài: "Bởi vì ta vừa mới có con trai, cho nên ta biết, mụ mụ vĩnh viễn không có thời gian nghỉ ngơi. Thời gian ba giờ sáng, vô số mụ mụ đều đang cho con bú, thay tã cho bé, dỗ dành bé đi ngủ. Đây cũng là nguyên nhân sau khi nghe ba giờ sáng, ta lập tức liên tưởng đến mụ mụ."
Triệu Tuyền giơ ngón tay cái lên: "Nói rất đúng, xem ra kỳ này nhân tuyển rất phù hợp với ngươi."
Cuối cùng là Ngô Duệ, hắn bốc được: Mọi thời tiết.
Ngô Duệ đoán không đúng.
Cho nên cuối cùng, Lưu Vĩnh Xương và Dương Tiếu nhận được phúc lợi của tổ tiết mục, Vương Mặc và Ngô Duệ thất bại.
Kết quả này, khiến Lưu Vĩnh Xương và Dương Tiếu hai người rất là kích động, mấy lần trước tổ ca sĩ của bọn hắn chưa bao giờ thắng nổi, lần này xem ra là sắp khổ tận cam lai.
Tuyển thủ bốc thăm hoàn tất.
Triệu Tuyền bắt đầu bốc đề mục, trong mắt hắn hiện lên một tia ý cười khó mà phát hiện, "rút ra" đề mục mình đã sớm dự định, giả vờ giả vịt nhìn thoáng qua, cười nói: "Các vị, lần này đề mục có chút đặc thù, có mấy yêu cầu."
"A?"
Mọi người nhìn hắn.
Triệu Tuyền cười nhẹ nhàng nói "Thứ nhất, ca khúc các ngươi sáng tác hoặc chọn lựa, cần phù hợp với thân phận tuyển thủ, đồng thời còn phải phù hợp với chủ đề tiết mục. Thứ hai, bài hát này tuyển thủ không hát, cần bốn vị khách quý các ngươi tự thân lên trận hát. Thứ ba, đề mục ta bốc trúng là nhạc thiếu nhi."
Oanh!
Ba câu nói, làm chấn động tất cả mọi người tại hiện trường da đầu tê dại.
Điều kiện thứ nhất coi như rất bình thường.
Nhưng điều kiện thứ hai, thế mà lại để bọn hắn tự mình lên đài hát? Tốt, cái này cũng có thể chấp nhận.
Chủ yếu là đề mục thứ ba: Nhạc thiếu nhi?
"Cái gì? Nhạc thiếu nhi?"
"Cái gì?"
"Sao lại hát nhạc thiếu nhi?"
Cho dù là nhân viên công tác đều mộng.
Bất quá rất nhanh, Lưu Vĩnh Xương và Dương Tiếu liền kịp phản ứng, trên mặt lộ ra ý cười. Bọn hắn phát hiện, lần này dường như tất cả vận khí đều ở tổ ca sĩ của bọn hắn. Đoán trúng thân phận tuyển thủ đã đành, nhạc thiếu nhi không phải cũng vừa vặn phù hợp với thân phận giáo viên nhà trẻ và bảo mẫu?
Xem ra lần này, thiên ý muốn để bọn hắn thắng.
Chỉ là không biết thân phận tuyển thủ của Vương Mặc và Ngô Duệ là gì?
Nếu như là thợ cốt thép, người bán hàng rong, nhân viên giao đồ ăn... Chờ chút, đến lúc đó làm sao hát nhạc thiếu nhi?
Đề mục liền thua!
Ngô Duệ chau mày, nhìn về phía Vương Mặc.
Vương Mặc cũng hồi hộp trong lòng, lần này đề mục hoàn toàn khiến hắn mười phần ngoài ý muốn.
Kỳ thật nhạc thiếu nhi hắn cũng không sợ, trong hệ thống thương thành có rất nhiều nhạc thiếu nhi, kinh điển cũng không ít. Khó khăn là làm sao để bài nhạc thiếu nhi này phù hợp với thân phận tuyển thủ.
Hát một bài nhạc thiếu nhi tặng cho đầu bếp, đám người không cười rụng răng mới là lạ.
"Hi vọng thân phận tuyển thủ, cũng là bảo mẫu hoặc vú em gì đó..."
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Kỳ thật Vương Mặc vốn định kỳ này cũng dùng một viên vận khí bao con nhộng, nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ.
Hắn không muốn quá ỷ lại vào vận khí.
Dù sao nếu hình thành thói quen dùng vận khí, đối với tương lai của hắn cũng không phải là chuyện tốt.
Sau khi nhận được đề mục.
Bốn vị khách quý liền riêng biệt được nhân viên công tác dẫn đi, gặp tuyển thủ của mình.
Vương Mặc trong lòng vừa thầm cầu nguyện vận khí tốt, vừa đẩy cửa phòng ra.
Rất nhanh.
Vương Mặc tim đập thình thịch, hắn nhìn rõ dung mạo tuyển thủ: Một thân quân trang, một mặt chính khí, diện mạo đen kịt, thân thể thẳng tắp, ánh mắt sắc bén mang theo sát khí.
Tuyển thủ tên là Trịnh Bác, là một chiến sĩ biên phòng!
Đúng vậy.
Chiến sĩ!
Vương Mặc sau khi nhìn rõ thân phận tuyển thủ, nhớ tới đề mục mình phải đối mặt lần này, trái tim quay cuồng...
Cùng lúc đó.
Triệu Tuyền ngồi ở văn phòng, than thở không thôi: "Thiên ý, ý trời..."
Phó đạo diễn bên cạnh có chút lo lắng: "Triệu đạo, Vương Mặc bốc trúng tuyển thủ + đề mục như vậy, vậy biết làm sao bây giờ?"
Triệu Tuyền bất đắc dĩ buông tay: "Kỳ thật ta cũng không biết. Ta cũng không ngờ hắn sẽ bốc trúng từ khóa 'lòng tin' này. Kỳ thật ta quyết định để bọn hắn nhận được đề mục 'nhạc thiếu nhi', là cảm thấy Vương Mặc không thể lại làm loạn với nhạc thiếu nhi. Đồng thời lại là hắn tự thân lên trận, hắn khẳng định sẽ cẩn thận hơn. Nhưng ai có thể ngờ hắn lại xui xẻo như vậy, bốc trúng lòng tin."
Phó đạo diễn do dự một hồi: "Nếu không... Cho Vương Mặc một cơ hội đổi đề mục?"
Triệu Tuyền lập tức lắc đầu: "Không được, chúng ta muốn công bằng!"
Công bằng cái rắm.
Phó đạo diễn thầm nghĩ: Ngài đã một mình quyết định hai lần đề mục, cái này cũng gọi là công bằng?
Nhưng hắn chỉ có thể oán thầm trong lòng, chỉ là gật đầu: "Ừ."
Triệu Tuyền ho khan một cái: "Kỳ thật tên chiến sĩ biên phòng này, cũng có một người vợ xinh đẹp và một đứa con trai đáng yêu. Cho nên nếu Vương Mặc muốn viết cho đối phương một bài nhạc thiếu nhi, miễn cưỡng cũng có thể thông qua."
Tốt.
Phó đạo diễn không hỏi nữa...
Ban đêm.
Tiết mục phát sóng.
Sau khi thấy đề mục, đám dân mạng nhất thời cười đến mức đầu óc quay cuồng.
"Nhạc thiếu nhi?"
"Ha ha ha, tổ tiết mục thật có thể gây sự."
"Bốn đại lão giới ca hát, lên đài hát nhạc thiếu nhi, hình ảnh kia khẳng định rất đẹp."
"Mọi người không nên quá vui vẻ, Vương Mặc cũng là nhân tài trong phương diện viết nhạc thiếu nhi, các ngươi quên năm đó bị 'đào nha đào' tẩy não khủng bố sao?"
Nhất thời, mọi người toàn thân rùng mình.
Hoàn toàn chính xác.
Năm đó Vương Mặc một bài «Trồng Hoa Trong Vườn» cơ hồ khiến tất cả các bé trong nhà trẻ đều cuốn vào, khắp nơi đều là tiếng hát đào nha đào, khiến người ta suýt sụp đổ.
Bất quá rất nhanh, liền có dân mạng nói "Yên tâm đi, tổ tiết mục khẳng định đã sớm dự đoán trước hậu quả này, cho nên trong yêu cầu mới viết một điều: Lần này nhạc thiếu nhi, không phải tuyển thủ hát, mà là khách quý tự mình hát. Ngươi nghĩ xem, Vương Mặc có thể tự mình đi hát đào nha đào sao?"
"Đúng rồi!"
Những người khác nghe xong, mắt sáng lên.
"Xem ra Triệu Tuyền lần này rất dụng tâm."
"Tưởng tượng một chút hình ảnh Vương Mặc hát 'đào nha đào', thật đáng sợ."
"Ha ha ha ha, cho nên Vương Mặc nếu không muốn hình tượng của mình triệt để sụp đổ, khẳng định không thể lại viết ra loại ca khúc này."
"Mấu chốt hắn đi hát cũng không thích hợp."
"Tổ tiết mục đủ hung ác, một điều kiện liền phá hỏng con đường tiếp tục nổi điên của Vương Mặc."
"Lần này, ta khen ngợi tổ tiết mục."
"Được rồi, đề mục đã biết, mau cho chúng ta xem tuyển thủ của Vương Mặc rốt cuộc là ai?"
"Nhanh!"
"..."
Theo ống kính theo dõi.
Rất nhanh, đám dân mạng liền thấy được tuyển thủ mà Vương Mặc phải đối mặt kỳ này.
Khi thấy Trịnh Bác, cơ hồ tất cả mọi người tròng mắt trừng lớn, biểu tình trở nên ngây dại.
"Chiến sĩ biên phòng?"
"Quân nhân?"
"Cái này... Ai u ta đi, Vương Mặc sắp phế rồi."
"Má ơi, đối phương là quân nhân? Cái này khiến Vương Mặc viết nhạc thiếu nhi như thế nào?"
"Ngọa Tào, đây tuyệt đối là độ khó cấp bậc Địa Ngục. Thậm chí ta hoài nghi có phải tổ tiết mục cố ý nhằm vào Vương Mặc. Bởi vì bài nhạc thiếu nhi này căn bản không có cách nào viết."
Đương nhiên, cũng có người nói: "Kỳ thật cũng có cách viết, chính là viết về sự gian khổ của chiến sĩ và sự mong đợi của con cái trong nhà, chỉ là muốn thông qua hình thức nhạc thiếu nhi để viết, có chút quá khó. Cho nên có thể khẳng định, lần thi đấu này, Vương Mặc sợ rằng sẽ thua rất thảm."
Tất cả mọi người sôi trào.
Nhạc thiếu nhi và quân nhân.
Đây là hai danh từ hoàn toàn không hợp nhau.
Đương nhiên càng nhiều là những dân mạng cười trên nỗi đau của người khác.
"Ha ha ha, Vương Mặc lần này trợn tròn mắt đi?"
"Cho ngươi viết «Tối Huyễn Dân Tộc Phong»! Cho ngươi viết «Trái Táo Nhỏ»!"
"Cho ngươi đem cả nước bác gái đều điều động, hiện tại gặp báo ứng đi?"
"Xem lần này ngươi làm sao?"
"Vương Mặc, cho ngươi đắc ý, cho ngươi làm chúng ta nghẹn khuất!"
"..."
Tin tức cũng xuất hiện.
【Vương Mặc trận tiếp theo gặp phải đề mục độ khó Địa Ngục】
【Vương Mặc sắp nghênh đón lần lật xe lớn nhất】
【Nhạc thiếu nhi và quân nhân? Hai cái này làm sao thống nhất? Vương Mặc nhìn thấy cũng trợn tròn mắt】
【Vương Mặc không còn được vận khí chiếu cố】
【Lần này, Vương Mặc ứng đối ra sao?】
【Đề mục và tuyển thủ khiến Vương Mặc bó tay】
Bởi vì ảnh hưởng to lớn của mấy bài hát trước, cho nên Hoa Hạ gần như không biết có bao nhiêu người chú ý tới động thái của Vương Mặc, sau khi thấy Vương Mặc bốc trúng tuyển thủ và đề mục như vậy, đều chắc chắn: Vương Mặc nghênh đón khó khăn lớn nhất kể từ khi tiết mục phát sóng, dù sao bất luận kẻ nào đều không thể tưởng tượng ra phải làm sao để ứng đối với đề mục này.
Mọi người cho rằng, Vương Mặc chỉ có hai lựa chọn:
Thứ nhất, đổi đề mục.
Thứ hai, đổi tuyển thủ.
Ngoài ra, không còn cách nào khác.
Nhưng bất luận là lựa chọn nào, đều đại biểu Vương Mặc nhận thua.
Cùng lúc đó.
Viên Hùng cũng gọi điện thoại cho Vương Mặc: "A Mặc, sao ngươi lại bốc trúng đề mục như vậy?"
Vương Mặc hắc một tiếng: "Vận khí thôi."
Viên Hùng nhíu mày: "Có phải tổ tiết mục cố ý chỉnh ngươi không?"
Vương Mặc suy nghĩ một chút rồi nói: "Rất không có khả năng. Tổ tiết mục dù cho âm thầm thao tác, cũng chỉ có thể điều khiển đề mục. Lại không có cách nào điều khiển chúng ta bốc trúng từ khóa gì. Cho nên có lẽ đề mục 'nhạc thiếu nhi' là tổ tiết mục cố ý thiết lập nan đề. Nhưng ta bốc trúng chiến sĩ biên phòng nhất định không có vấn đề."
"Thế nhưng..."
Viên Hùng thở dài: "Như vậy thì làm sao ngươi viết ca khúc? Cái này không vô nghĩa sao? Nhạc thiếu nhi dễ viết, ca khúc về chiến sĩ cũng dễ viết. Nhưng muốn viết một bài nhạc thiếu nhi cho một chiến sĩ trấn thủ biên cương, đồng thời hát cho đối phương nghe, quá giật gân, hoàn toàn không làm được. Nếu không ta bảo Phó Hồng thương lượng với Triệu Tuyền, đổi cho ngươi một nhân tuyển?"
Vương Mặc lắc đầu: "Hùng ca, không cần thiết."
Viên Hùng chân thành nói: "Ta cảm thấy có cần thiết, bởi vì chiến sĩ biên phòng là một tồn tại không tầm thường, không cho phép bất kỳ sự trêu đùa và vũ nhục nào, cũng không cho phép bất kỳ sự đùa cợt và khinh thị nào. Cho nên nếu như ngươi thật sự viết một bài nhạc thiếu nhi cho Trịnh Bác, dù bài nhạc thiếu nhi này viết rất tốt, chỉ sợ cũng sẽ có người làm lớn chuyện ở phương diện này, gây bất lợi cho ngươi."
Vương Mặc cười: "Ta biết."
Viên Hùng vội la lên: "Ngươi biết còn nói không cần thiết phải đổi người?"
"Đúng vậy!"
Vương Mặc thu hồi dáng tươi cười, biểu tình trở nên nghiêm túc, gằn từng chữ: "Ai nói đề mục như vậy, liền không có cách nào viết ra bài hát tốt?"
Đúng vậy.
Ai nói?
Hắn Vương Mặc, liền viết cho mọi người xem!
Hơn nữa, hắn còn muốn đứng trên sân khấu, đem bài hát này hát cho ức vạn người nghe!
Một vòng thi thứ ba nữa lại đến, một ngày hoàn toàn mới lại bắt đầu.
Vốn dĩ đối với đại đa số mọi người, thứ tư là một ngày hết sức bình thường.
Bất quá, kể từ khi ngày này trở thành ngày bốc thăm của chương trình «Đỉnh Phong Chi Ca, Đỉnh Phong Vương Giả», ấn tượng của mọi người về nó liền trở nên khác biệt.
Trên internet.
Mọi người đã bắt đầu bàn tán sôi nổi.
"Lần này Vương Mặc không thể lại làm loạn nữa chứ?"
"Thường nói quá tam ba bận, Vương Mặc không thể lại làm loạn."
"Coi như ta van cầu ngươi Vương Mặc, ngươi nghiêm túc một chút có được không?"
"Hiện tại ta đã sớm bị ba bài hát «Thấp Thỏm», «Tối Huyễn Dân Tộc Phong», «Trái Táo Nhỏ» tẩy não, không quay về được nữa."
"Ta quen ngủ nướng, cũng không quay về được nữa."
"Đây hết thảy, đều là Vương Mặc gây họa."
"Ô ô, Vương Mặc gây họa, lại muốn chúng ta phải gánh chịu, chúng ta còn không thể đánh, không thể mắng, chúng ta vì cái gì thảm như vậy."
"..."
Nói đi nói lại, trên internet lại biến thành đại hội lên án.
Bất quá mọi người không dám mắng Vương Mặc, bên cạnh toàn là những bậc "đức cao vọng trọng" nhìn chằm chằm.
Hiện tại Vương Mặc chính là cục cưng bảo bối trong suy nghĩ của các nàng.
Không thể trêu vào.
Bọn hắn chỉ mong chờ: Trận thi đấu tiếp theo Vương Mặc đừng có lại nổi điên.
Thậm chí có người "ác độc" thầm nghĩ: Hay là Vương Mặc sập phòng đi, khi hắn mới sập phòng, còn rất cẩn thận, không dám có chút tự đại và tùy tiện. Tốt, hiện tại tái xuất, rửa sạch oan khuất, vốn ban đầu mọi người còn tưởng Vương Mặc sẽ sáng tác ra những ca khúc càng thêm chói mắt. Nhưng ai có thể ngờ, Vương Mặc thế mà lại đi theo con đường của các bác gái.
Quá phận!!!...
Trưa hôm đó lúc 9 giờ, Vương Mặc đã sớm tới đài Mango.
Bởi vì mình đã tái xuất, không cần thiết phải che che giấu giấu, cho nên hắn thoải mái ngồi xe tới.
Viên Hùng không đến, hiện tại hắn là tổng giám đốc bộ phận mới, lại làm người đại diện cho Vương Mặc có chút không thích hợp.
Bây giờ, người đại diện của Vương Mặc đổi thành một nữ tử ngoài 30 tuổi, tên là Phó Hồng.
Phó Hồng là người đại diện kim bài của Vân Hải truyền thông, thân phận và địa vị của nàng trong giới cũng không kém Viên Hùng bao nhiêu. Nàng cũng là do Viên Hùng cố ý chọn lựa ra để tiếp nhận nhiệm vụ của mình.
Dù sao bây giờ đẳng cấp của Vương Mặc, người đại diện bình thường căn bản không khống chế được.
Phó Hồng và Viên Hùng có phong cách làm việc hoàn toàn khác nhau, có thể coi là kiểu người quyết đoán, mạnh mẽ.
Làm việc cũng rất khiến Vương Mặc hài lòng.
Trải qua một thời gian thử việc, bây giờ đã chuyển chính thức.
"Tiểu Vương, tòa nhà Mango đến rồi."
Phó Hồng nhắc nhở Vương Mặc đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe, nhìn diện mạo tuấn tú của đối phương, trong lòng có chút cảm khái. Mấy ngày nay người tuổi trẻ trước mắt này đã làm đảo lộn toàn Hoa Hạ, cũng không biết hôm nay hắn có thể yên tĩnh một chút không.
Kỳ thật Phó Hồng mặc dù ngoài mặt nói là người đại diện của Vương Mặc, nhưng nàng cũng chỉ thức thời đặt mình ở vị trí trợ lý.
Nàng biết, Vương Mặc không giống với những minh tinh bình thường.
Huống hồ khi tiếp nhận công việc, Viên Hùng cũng cố ý dặn dò nàng: "Công việc của ngươi chính là an bài tốt sinh hoạt cơ bản cho Vương Mặc, và dọn dẹp những khó khăn trước mặt hắn. Tuyệt đối không thể can thiệp vào bất kỳ công việc gì của Vương Mặc. Hắn nói ra những điều dù không cách nào lý giải, ngươi cũng chỉ cần làm theo là được, không được trộn lẫn bất luận cảm xúc cá nhân nào."
Làm việc như vậy, không phải trợ lý thì là gì?
Phó Hồng đương nhiên là nói gì nghe nấy, nàng kỳ thật cũng muốn tìm hiểu một chút, Vương Mặc rốt cuộc có mị lực gì, có thể trong hai năm sập phòng, bất tri bất giác lại chinh phục được cả internet.
Sau khi xuống xe.
Phó Hồng lập tức bảo bảo an hiện trường chú ý đến những fan hâm mộ xúc động.
Bây giờ, Vương Mặc ở đâu cơ bản đều có một đống lớn thiếu nam thiếu nữ, tiếng thét chói tai của những fan hâm mộ này có thể hiểu được, chỉ sợ bọn hắn liều lĩnh xông lại.
Làm chuyện như vậy, nàng sớm đã thành thạo không gì sánh được.
Cho nên đám fan hâm mộ đều bị ngăn ở ngoài mấy mét, chỉ có mấy cô công nhân quét rác không bị xua đuổi.
Nhưng là...
Một giây sau, Phó Hồng choáng váng.
Chỉ thấy mấy a di vừa mới bắt đầu còn chuyên tâm quét rác, có thể ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn rõ ràng khuôn mặt của Vương Mặc, đám a di con mắt bỗng nhiên liền sáng lên, tiếp đó vứt chổi trong tay, kinh hỉ xông tới.
"Vương Mặc, ngươi là Vương Mặc đúng không?"
"Tiểu Vương! Hắn thật sự là tiểu Vương!!!"
"A di rất thích ngươi."
"Vương Mặc, mấy ngày nay a di đều đang nhảy vũ đạo của ngươi, tiểu tử ngươi coi như không tệ, vóc người đẹp trai, viết ca khúc lại hay, nhất là vũ đạo lại càng làm cho rất nhiều a di chúng ta mừng rỡ không thôi. Ngươi quá tuyệt vời!"
"Vương Mặc, ta nghe nói ngươi còn chưa có bạn gái? Có muốn a di tìm cho ngươi mấy người không? Ngươi yên tâm, ta là bà mối nổi danh mười dặm tám vịnh, tuyệt đối tìm cho ngươi một cô bạn gái xinh đẹp, ôn nhu, hiền lành, ví dụ như: Con gái a di cũng không tệ. Đến, ta cho ngươi số điện thoại, ngươi nhất định phải liên hệ a di."
"Tiểu Vương, nhanh cho a di ký tên."
Phó Hồng choáng váng.
Bảo an choáng váng.
Đám fan hâm mộ ở cách đó không xa còn đang gào thét cũng choáng váng.
Bọn hắn cứ như vậy nhìn một đám bác gái ùa lên, vây Vương Mặc vào giữa.
Nhất là mấy bác gái, vươn tay sờ tới sờ lui trên người Vương Mặc, hai mắt tỏa sáng.
Thậm chí có một bác gái mặc trang phục màu đỏ trực tiếp nhảy lên tại hiện trường, vừa nhảy vừa nói "Tiểu Vương, ngươi xem giúp a di động tác vũ đạo «Trái Táo Nhỏ» này, sao ta lại cảm thấy có chút gì đó là lạ? Ngươi chỉ đạo một chút."
Vương Mặc bị vây ở giữa, sắp choáng váng.
Hắn chỉ muốn danh vọng của các bác gái, cũng không phải muốn các bác gái ôm.
Mấu chốt là, bảo an còn sợ một B, căn bản không dám lên đuổi.
Bảo an thầm nghĩ: Ta không ngốc, ta đi xua đuổi các nàng, vạn nhất có ai nằm lăn ra đất, ta làm việc là chuyện nhỏ, chỉ sợ đập nồi bán sắt cũng đền không nổi, lui! Lui! Lui!
Về phần Vương Mặc, ngài cứ chịu đựng một chút đi.
Dù sao các bác gái đều không có ý xấu, đúng không?
Vương Mặc vất vả lắm mới tránh thoát vòng vây của các bác gái, lòng còn sợ hãi vọt vào tòa nhà Mango.
Mẹ kiếp!
Thất sách.
Không ngờ các bác gái đuổi theo thần tượng, so với người trẻ tuổi còn đáng sợ hơn.
Hắn sờ lên người mình, còn tốt, không có tổn thất gì.
Các bác gái vẫn có chừng mực, không có làm chuyện "hầu tử thâu đào".
Lúc đầu muốn trách cứ Phó Hồng không giúp mình ngăn cản.
Nhưng vừa quay đầu, lại phát hiện Phó Hồng tóc tai bù xù, dáng vẻ chật vật.
Vương Mặc đem lời vừa đến miệng nuốt trở vào, đổi thành: "Hồng tỷ, chịu ủy khuất rồi."
"Không có việc gì."
Phó Hồng lắc đầu, sửa sang lại tóc một chút, lòng vẫn còn sợ hãi.
Rất nhanh.
Vương Mặc liền đi tới phòng thu âm, chuẩn bị cho vòng bốc thăm mới.
Vừa mới đi vào.
Lưu Vĩnh Xương liền cười to: "Vương lão sư, ngài hiện tại đã triệt để trở thành thần tượng của trung lão niên phụ nữ. Đây chính là độ cao mà bất luận kẻ nào trong giới ca hát chúng ta đều không làm được. Thành tựu này của ngài, xác suất lớn là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả. Ha ha ha..."
Hắn đã không còn so đo thắng bại.
So đo cái gì?
Tự làm khó mình sao?
Cho nên sau khi buông xuống dục vọng thắng bại, Lưu Vĩnh Xương tâm tình trở nên rất tốt.
Vương Mặc suýt chút nữa thổ huyết.
Ngươi đi!
Thần tượng trung lão niên phụ nữ? Có bệnh à?
Bất quá nhớ tới mình nhận được 20 triệu danh vọng, hắn lại bình tĩnh trở lại, có được ắt có mất. Nhiều danh vọng như vậy đổi lấy vài tiếng trào phúng, vẫn là đáng giá.
Dương Tiếu cũng đi tới cười tủm tỉm nói: "Vương lão sư, có thể cho ta mấy chữ ký không? Mấy vị trong nhà ta đều dặn dò ta nói nhất định phải xin được chữ ký của ngài, các nàng ở nhà đang sốt ruột chờ."
Ngô Duệ cũng ghen tị, chua xót nói: "Cũng cho ta ký mấy chữ đi, lão bà của ta đã hạ tử mệnh lệnh nói nàng khoe khoang trong nhóm chị em là ta là bạn tốt của ngài, nói mỗi người trong tay đều phải có một chữ ký. Vương lão sư, nếu ngài tiện, cứ tùy tiện ký cho ta mấy chữ đi."
Vương Mặc gật đầu đáp ứng.
Đồng thời trong lòng có chút cảm giác không nói nên lời.
Không ngờ sau khi mình tái xuất, lần ký tên quy mô lớn đầu tiên, đối tượng lại là các bác gái.
Đối với giới minh tinh mà nói, có phải cũng tạo ra một tiền lệ?
Ân... Đoán chừng không phải tiền lệ, mà là "tuyệt lệ".
Mọi người nói chuyện phiếm một lát, Vương Mặc thấy tổng đạo diễn Triệu Tuyền chậm chạp không nói gì, liền hỏi: "Triệu đạo, sao còn chưa công bố kết quả trận đấu vừa rồi?"
Kết quả?
Triệu Tuyền khóe miệng hơi run rẩy, kết quả gì, trong lòng ngươi Vương Mặc không có chút nào hay sao?
Còn công bố cái rắm.
Triệu Tuyền hít sâu mấy hơi, mới trầm giọng nói: "Chúng ta bắt đầu bốc thăm tuyển thủ và đề mục cho kỳ tiếp theo đi."
Chỉ bất quá mọi người không chú ý tới, trong lúc nói chuyện, trong mắt Triệu Tuyền có một tia ý cười thâm trường.
"Đi."
"Tới đi."
Bất quá lần này, ánh mắt mọi người đều không nhìn về phía Triệu Tuyền, mà đồng loạt dừng lại trên mặt Vương Mặc.
Vương Mặc ho khan một cái: "Nhìn ta làm gì?"
Nhìn ngươi làm gì?
Mọi người thầm nghĩ: Còn không phải sợ lần này ngươi lại đem Hoa Hạ làm loạn thất bát tao? Một bài tình ca cũng có thể bị ngươi làm thành «Trái Táo Nhỏ», hỏi ngươi còn có cái gì làm không được?
Vương Mặc giang tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Kỳ thật lần này hắn thật sự không có ý kiến gì, chỉ muốn nghiêm túc làm tốt tiết mục.
Sao tất cả mọi người không tin hắn?
Một hồi lâu sau.
Triệu Tuyền mới nói "Bắt đầu bốc thăm, ai tới trước?"
"Ngươi!"
"Hắn!"
"Vương lão sư!"
Ba cánh tay đồng loạt chỉ về phía Vương Mặc.
Vương Mặc gật đầu: "Được, vậy ta tới trước."
Đồng thời trong lòng thầm nhủ, trước bốc sau bốc có quan hệ gì?
Sao mọi người oán niệm lớn như vậy?
Tiến lên một bước, từ trong hòm rút thăm lấy ra một tấm thẻ, tập trung nhìn vào, trên đó viết: "Lòng tin".
Lòng tin?
Vương Mặc nhíu mày, từ khóa này phạm vi quá lớn.
Căn bản không thể đoán được.
Nhìn một chút biểu tình của những người khác, cũng đầy mặt mờ mịt, hiển nhiên không ai đoán được thân phận tuyển thủ.
Vương Mặc nghĩ nghĩ, hỏi một câu: "Người phát thư?"
Trong suy đoán của hắn, người phát thư là một chức vị cần có lòng tin mới có thể chống đỡ được công việc.
Chỉ bất quá Triệu Tuyền lắc đầu: "Không đúng."
Trong lúc trả lời, Triệu Tuyền tim đập mạnh: Vương Mặc thế mà bốc trúng nhân tuyển này, xem ra là ý trời, ha ha ha. Xem ra mấy lần trước Vương Mặc phóng túng, đổi lấy lần này độ khó Địa Ngục.
Đúng vậy!
Đối với Triệu Tuyền mà nói, tuyển thủ này phối hợp với đề mục tiếp theo, chính là độ khó Địa Ngục.
Hơn nữa là độ khó Địa Ngục vạn vô nhất thất.
Hắn đoán chừng... Vương Mặc đến lúc đó sẽ trợn tròn mắt.
Thấy mình đoán sai, Vương Mặc không nghĩ nữa, nhìn về phía những người khác.
Tiếp đó.
Lưu Vĩnh Xương lấy ra từ khóa: Giáo viên tiểu học.
Cái này rất dễ đoán, Lưu Vĩnh Xương thốt ra: "Lão sư?"
Triệu Tuyền cười nói: "Phạm vi có thể nhỏ một chút không?"
Lưu Vĩnh Xương: "Giáo viên nhà trẻ?"
Triệu Tuyền vỗ tay: "Đúng rồi!"
Lưu Vĩnh Xương mỉm cười, đoán đúng có nghĩa là hắn có thể nhận được phúc lợi của tổ tiết mục, xem như một khởi đầu không tồi.
Người thứ ba là Dương Tiếu, hắn bốc trúng từ khóa là: Ba giờ sáng.
Dương Tiếu vô thức hỏi: "Thân phận tuyển thủ là mụ mụ?"
Triệu Tuyền sửng sốt, sau đó gật đầu: "Đúng rồi, bất quá sao ngươi đoán được?"
Ba giờ sáng, có thể liên tưởng đến mẫu thân, thực sự có chút khó tin.
Dương Tiếu khẽ thở dài: "Bởi vì ta vừa mới có con trai, cho nên ta biết, mụ mụ vĩnh viễn không có thời gian nghỉ ngơi. Thời gian ba giờ sáng, vô số mụ mụ đều đang cho con bú, thay tã cho bé, dỗ dành bé đi ngủ. Đây cũng là nguyên nhân sau khi nghe ba giờ sáng, ta lập tức liên tưởng đến mụ mụ."
Triệu Tuyền giơ ngón tay cái lên: "Nói rất đúng, xem ra kỳ này nhân tuyển rất phù hợp với ngươi."
Cuối cùng là Ngô Duệ, hắn bốc được: Mọi thời tiết.
Ngô Duệ đoán không đúng.
Cho nên cuối cùng, Lưu Vĩnh Xương và Dương Tiếu nhận được phúc lợi của tổ tiết mục, Vương Mặc và Ngô Duệ thất bại.
Kết quả này, khiến Lưu Vĩnh Xương và Dương Tiếu hai người rất là kích động, mấy lần trước tổ ca sĩ của bọn hắn chưa bao giờ thắng nổi, lần này xem ra là sắp khổ tận cam lai.
Tuyển thủ bốc thăm hoàn tất.
Triệu Tuyền bắt đầu bốc đề mục, trong mắt hắn hiện lên một tia ý cười khó mà phát hiện, "rút ra" đề mục mình đã sớm dự định, giả vờ giả vịt nhìn thoáng qua, cười nói: "Các vị, lần này đề mục có chút đặc thù, có mấy yêu cầu."
"A?"
Mọi người nhìn hắn.
Triệu Tuyền cười nhẹ nhàng nói "Thứ nhất, ca khúc các ngươi sáng tác hoặc chọn lựa, cần phù hợp với thân phận tuyển thủ, đồng thời còn phải phù hợp với chủ đề tiết mục. Thứ hai, bài hát này tuyển thủ không hát, cần bốn vị khách quý các ngươi tự thân lên trận hát. Thứ ba, đề mục ta bốc trúng là nhạc thiếu nhi."
Oanh!
Ba câu nói, làm chấn động tất cả mọi người tại hiện trường da đầu tê dại.
Điều kiện thứ nhất coi như rất bình thường.
Nhưng điều kiện thứ hai, thế mà lại để bọn hắn tự mình lên đài hát? Tốt, cái này cũng có thể chấp nhận.
Chủ yếu là đề mục thứ ba: Nhạc thiếu nhi?
"Cái gì? Nhạc thiếu nhi?"
"Cái gì?"
"Sao lại hát nhạc thiếu nhi?"
Cho dù là nhân viên công tác đều mộng.
Bất quá rất nhanh, Lưu Vĩnh Xương và Dương Tiếu liền kịp phản ứng, trên mặt lộ ra ý cười. Bọn hắn phát hiện, lần này dường như tất cả vận khí đều ở tổ ca sĩ của bọn hắn. Đoán trúng thân phận tuyển thủ đã đành, nhạc thiếu nhi không phải cũng vừa vặn phù hợp với thân phận giáo viên nhà trẻ và bảo mẫu?
Xem ra lần này, thiên ý muốn để bọn hắn thắng.
Chỉ là không biết thân phận tuyển thủ của Vương Mặc và Ngô Duệ là gì?
Nếu như là thợ cốt thép, người bán hàng rong, nhân viên giao đồ ăn... Chờ chút, đến lúc đó làm sao hát nhạc thiếu nhi?
Đề mục liền thua!
Ngô Duệ chau mày, nhìn về phía Vương Mặc.
Vương Mặc cũng hồi hộp trong lòng, lần này đề mục hoàn toàn khiến hắn mười phần ngoài ý muốn.
Kỳ thật nhạc thiếu nhi hắn cũng không sợ, trong hệ thống thương thành có rất nhiều nhạc thiếu nhi, kinh điển cũng không ít. Khó khăn là làm sao để bài nhạc thiếu nhi này phù hợp với thân phận tuyển thủ.
Hát một bài nhạc thiếu nhi tặng cho đầu bếp, đám người không cười rụng răng mới là lạ.
"Hi vọng thân phận tuyển thủ, cũng là bảo mẫu hoặc vú em gì đó..."
Hắn thầm nghĩ trong lòng.
Kỳ thật Vương Mặc vốn định kỳ này cũng dùng một viên vận khí bao con nhộng, nhưng cuối cùng hắn vẫn từ bỏ.
Hắn không muốn quá ỷ lại vào vận khí.
Dù sao nếu hình thành thói quen dùng vận khí, đối với tương lai của hắn cũng không phải là chuyện tốt.
Sau khi nhận được đề mục.
Bốn vị khách quý liền riêng biệt được nhân viên công tác dẫn đi, gặp tuyển thủ của mình.
Vương Mặc trong lòng vừa thầm cầu nguyện vận khí tốt, vừa đẩy cửa phòng ra.
Rất nhanh.
Vương Mặc tim đập thình thịch, hắn nhìn rõ dung mạo tuyển thủ: Một thân quân trang, một mặt chính khí, diện mạo đen kịt, thân thể thẳng tắp, ánh mắt sắc bén mang theo sát khí.
Tuyển thủ tên là Trịnh Bác, là một chiến sĩ biên phòng!
Đúng vậy.
Chiến sĩ!
Vương Mặc sau khi nhìn rõ thân phận tuyển thủ, nhớ tới đề mục mình phải đối mặt lần này, trái tim quay cuồng...
Cùng lúc đó.
Triệu Tuyền ngồi ở văn phòng, than thở không thôi: "Thiên ý, ý trời..."
Phó đạo diễn bên cạnh có chút lo lắng: "Triệu đạo, Vương Mặc bốc trúng tuyển thủ + đề mục như vậy, vậy biết làm sao bây giờ?"
Triệu Tuyền bất đắc dĩ buông tay: "Kỳ thật ta cũng không biết. Ta cũng không ngờ hắn sẽ bốc trúng từ khóa 'lòng tin' này. Kỳ thật ta quyết định để bọn hắn nhận được đề mục 'nhạc thiếu nhi', là cảm thấy Vương Mặc không thể lại làm loạn với nhạc thiếu nhi. Đồng thời lại là hắn tự thân lên trận, hắn khẳng định sẽ cẩn thận hơn. Nhưng ai có thể ngờ hắn lại xui xẻo như vậy, bốc trúng lòng tin."
Phó đạo diễn do dự một hồi: "Nếu không... Cho Vương Mặc một cơ hội đổi đề mục?"
Triệu Tuyền lập tức lắc đầu: "Không được, chúng ta muốn công bằng!"
Công bằng cái rắm.
Phó đạo diễn thầm nghĩ: Ngài đã một mình quyết định hai lần đề mục, cái này cũng gọi là công bằng?
Nhưng hắn chỉ có thể oán thầm trong lòng, chỉ là gật đầu: "Ừ."
Triệu Tuyền ho khan một cái: "Kỳ thật tên chiến sĩ biên phòng này, cũng có một người vợ xinh đẹp và một đứa con trai đáng yêu. Cho nên nếu Vương Mặc muốn viết cho đối phương một bài nhạc thiếu nhi, miễn cưỡng cũng có thể thông qua."
Tốt.
Phó đạo diễn không hỏi nữa...
Ban đêm.
Tiết mục phát sóng.
Sau khi thấy đề mục, đám dân mạng nhất thời cười đến mức đầu óc quay cuồng.
"Nhạc thiếu nhi?"
"Ha ha ha, tổ tiết mục thật có thể gây sự."
"Bốn đại lão giới ca hát, lên đài hát nhạc thiếu nhi, hình ảnh kia khẳng định rất đẹp."
"Mọi người không nên quá vui vẻ, Vương Mặc cũng là nhân tài trong phương diện viết nhạc thiếu nhi, các ngươi quên năm đó bị 'đào nha đào' tẩy não khủng bố sao?"
Nhất thời, mọi người toàn thân rùng mình.
Hoàn toàn chính xác.
Năm đó Vương Mặc một bài «Trồng Hoa Trong Vườn» cơ hồ khiến tất cả các bé trong nhà trẻ đều cuốn vào, khắp nơi đều là tiếng hát đào nha đào, khiến người ta suýt sụp đổ.
Bất quá rất nhanh, liền có dân mạng nói "Yên tâm đi, tổ tiết mục khẳng định đã sớm dự đoán trước hậu quả này, cho nên trong yêu cầu mới viết một điều: Lần này nhạc thiếu nhi, không phải tuyển thủ hát, mà là khách quý tự mình hát. Ngươi nghĩ xem, Vương Mặc có thể tự mình đi hát đào nha đào sao?"
"Đúng rồi!"
Những người khác nghe xong, mắt sáng lên.
"Xem ra Triệu Tuyền lần này rất dụng tâm."
"Tưởng tượng một chút hình ảnh Vương Mặc hát 'đào nha đào', thật đáng sợ."
"Ha ha ha ha, cho nên Vương Mặc nếu không muốn hình tượng của mình triệt để sụp đổ, khẳng định không thể lại viết ra loại ca khúc này."
"Mấu chốt hắn đi hát cũng không thích hợp."
"Tổ tiết mục đủ hung ác, một điều kiện liền phá hỏng con đường tiếp tục nổi điên của Vương Mặc."
"Lần này, ta khen ngợi tổ tiết mục."
"Được rồi, đề mục đã biết, mau cho chúng ta xem tuyển thủ của Vương Mặc rốt cuộc là ai?"
"Nhanh!"
"..."
Theo ống kính theo dõi.
Rất nhanh, đám dân mạng liền thấy được tuyển thủ mà Vương Mặc phải đối mặt kỳ này.
Khi thấy Trịnh Bác, cơ hồ tất cả mọi người tròng mắt trừng lớn, biểu tình trở nên ngây dại.
"Chiến sĩ biên phòng?"
"Quân nhân?"
"Cái này... Ai u ta đi, Vương Mặc sắp phế rồi."
"Má ơi, đối phương là quân nhân? Cái này khiến Vương Mặc viết nhạc thiếu nhi như thế nào?"
"Ngọa Tào, đây tuyệt đối là độ khó cấp bậc Địa Ngục. Thậm chí ta hoài nghi có phải tổ tiết mục cố ý nhằm vào Vương Mặc. Bởi vì bài nhạc thiếu nhi này căn bản không có cách nào viết."
Đương nhiên, cũng có người nói: "Kỳ thật cũng có cách viết, chính là viết về sự gian khổ của chiến sĩ và sự mong đợi của con cái trong nhà, chỉ là muốn thông qua hình thức nhạc thiếu nhi để viết, có chút quá khó. Cho nên có thể khẳng định, lần thi đấu này, Vương Mặc sợ rằng sẽ thua rất thảm."
Tất cả mọi người sôi trào.
Nhạc thiếu nhi và quân nhân.
Đây là hai danh từ hoàn toàn không hợp nhau.
Đương nhiên càng nhiều là những dân mạng cười trên nỗi đau của người khác.
"Ha ha ha, Vương Mặc lần này trợn tròn mắt đi?"
"Cho ngươi viết «Tối Huyễn Dân Tộc Phong»! Cho ngươi viết «Trái Táo Nhỏ»!"
"Cho ngươi đem cả nước bác gái đều điều động, hiện tại gặp báo ứng đi?"
"Xem lần này ngươi làm sao?"
"Vương Mặc, cho ngươi đắc ý, cho ngươi làm chúng ta nghẹn khuất!"
"..."
Tin tức cũng xuất hiện.
【Vương Mặc trận tiếp theo gặp phải đề mục độ khó Địa Ngục】
【Vương Mặc sắp nghênh đón lần lật xe lớn nhất】
【Nhạc thiếu nhi và quân nhân? Hai cái này làm sao thống nhất? Vương Mặc nhìn thấy cũng trợn tròn mắt】
【Vương Mặc không còn được vận khí chiếu cố】
【Lần này, Vương Mặc ứng đối ra sao?】
【Đề mục và tuyển thủ khiến Vương Mặc bó tay】
Bởi vì ảnh hưởng to lớn của mấy bài hát trước, cho nên Hoa Hạ gần như không biết có bao nhiêu người chú ý tới động thái của Vương Mặc, sau khi thấy Vương Mặc bốc trúng tuyển thủ và đề mục như vậy, đều chắc chắn: Vương Mặc nghênh đón khó khăn lớn nhất kể từ khi tiết mục phát sóng, dù sao bất luận kẻ nào đều không thể tưởng tượng ra phải làm sao để ứng đối với đề mục này.
Mọi người cho rằng, Vương Mặc chỉ có hai lựa chọn:
Thứ nhất, đổi đề mục.
Thứ hai, đổi tuyển thủ.
Ngoài ra, không còn cách nào khác.
Nhưng bất luận là lựa chọn nào, đều đại biểu Vương Mặc nhận thua.
Cùng lúc đó.
Viên Hùng cũng gọi điện thoại cho Vương Mặc: "A Mặc, sao ngươi lại bốc trúng đề mục như vậy?"
Vương Mặc hắc một tiếng: "Vận khí thôi."
Viên Hùng nhíu mày: "Có phải tổ tiết mục cố ý chỉnh ngươi không?"
Vương Mặc suy nghĩ một chút rồi nói: "Rất không có khả năng. Tổ tiết mục dù cho âm thầm thao tác, cũng chỉ có thể điều khiển đề mục. Lại không có cách nào điều khiển chúng ta bốc trúng từ khóa gì. Cho nên có lẽ đề mục 'nhạc thiếu nhi' là tổ tiết mục cố ý thiết lập nan đề. Nhưng ta bốc trúng chiến sĩ biên phòng nhất định không có vấn đề."
"Thế nhưng..."
Viên Hùng thở dài: "Như vậy thì làm sao ngươi viết ca khúc? Cái này không vô nghĩa sao? Nhạc thiếu nhi dễ viết, ca khúc về chiến sĩ cũng dễ viết. Nhưng muốn viết một bài nhạc thiếu nhi cho một chiến sĩ trấn thủ biên cương, đồng thời hát cho đối phương nghe, quá giật gân, hoàn toàn không làm được. Nếu không ta bảo Phó Hồng thương lượng với Triệu Tuyền, đổi cho ngươi một nhân tuyển?"
Vương Mặc lắc đầu: "Hùng ca, không cần thiết."
Viên Hùng chân thành nói: "Ta cảm thấy có cần thiết, bởi vì chiến sĩ biên phòng là một tồn tại không tầm thường, không cho phép bất kỳ sự trêu đùa và vũ nhục nào, cũng không cho phép bất kỳ sự đùa cợt và khinh thị nào. Cho nên nếu như ngươi thật sự viết một bài nhạc thiếu nhi cho Trịnh Bác, dù bài nhạc thiếu nhi này viết rất tốt, chỉ sợ cũng sẽ có người làm lớn chuyện ở phương diện này, gây bất lợi cho ngươi."
Vương Mặc cười: "Ta biết."
Viên Hùng vội la lên: "Ngươi biết còn nói không cần thiết phải đổi người?"
"Đúng vậy!"
Vương Mặc thu hồi dáng tươi cười, biểu tình trở nên nghiêm túc, gằn từng chữ: "Ai nói đề mục như vậy, liền không có cách nào viết ra bài hát tốt?"
Đúng vậy.
Ai nói?
Hắn Vương Mặc, liền viết cho mọi người xem!
Hơn nữa, hắn còn muốn đứng trên sân khấu, đem bài hát này hát cho ức vạn người nghe!
Bạn cần đăng nhập để bình luận