Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 471: Vương Mặc cùng tây lâu hợp tác, âm nhạc + văn học lực trùng kích!
**Chương 471: Vương Mặc hợp tác với Tây Lâu, sức mạnh của âm nhạc và văn học cùng hòa quyện!**
Trên sân khấu.
Vương Mặc nhắm mắt suy tư một hồi lâu.
Mọi người cho rằng hắn đang điều chỉnh hô hấp, nhưng kỳ thực hắn đang tìm kiếm câu chuyện và âm nhạc phù hợp trong thương thành của hệ thống.
Những câu chuyện như thế này rất dễ tìm.
Chưa đến một phút, Vương Mặc liền mở mắt, hắn nhìn về phía nhân viên công tác bên cạnh: "Đàn tranh!"
"Vâng."
Nhân viên công tác vội vàng gật đầu, sau đó bắt đầu chuẩn bị mang đàn tranh lên.
Trong lúc này.
Vương Mặc một lần nữa lên tiếng với phía dưới sân khấu: "Tiếp theo, ta sẽ biểu diễn một khúc đàn tranh. Khúc nhạc này cũng dựa trên một câu chuyện do Tây Lâu viết mà soạn ra."
"Nói mau đi, câu chuyện gì vậy?"
"Có thể kể chuyện trước được không? Như vậy nghe nhạc sẽ dễ nhập tâm hơn."
"A a a, mong chờ quá."
"Đúng vậy, kể chuyện trước, nghe nhạc sau."
"Có chuyện, có nhạc... Các huynh đệ, ta đi chuẩn bị chút rượu đây, đêm nay thật hoàn mỹ."
Vương Mặc liếc qua trọng tài bên cạnh, nhận được ánh mắt khẳng định, hắn mới mỉm cười nói: "Nếu mọi người muốn nghe chuyện, vậy ta sẽ kể một chút. Câu chuyện này có tên 'Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài'."
Dưới sân khấu.
Các nhân vật nổi tiếng dần dần im lặng, ánh mắt dừng lại trên người hắn.
Trong buổi phát sóng trực tiếp, cư dân mạng cũng tỏ vẻ hiếu kỳ.
"Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài?"
"Nghe tên kỳ lạ thật."
"Đây là lần đầu tiên ta nghe chuyện cổ của Hoa Hạ."
"Không biết sẽ thế nào đây."
Vương Mặc bắt đầu kể: "Vào thời Đông Tấn, nhà họ Chúc ở Chúc gia trang có một cô con gái tên là Chúc Anh Đài, nàng từ nhỏ đã yêu thích thơ văn, một lòng muốn ra ngoài cầu học..."
Hắn nói bằng tiếng Anh, dù sao lần này mục đích của hắn là để cho dân chúng quốc tế yêu thích âm nhạc Hoa Hạ, nếu như hắn nói tiếng phổ thông, thì tự nhiên sẽ tạo ra một rào cản cho những người không hiểu tiếng Hoa.
Còn về những người Hoa Hạ không hiểu tiếng Anh?
Buổi phát sóng trực tiếp có phiên dịch đồng thanh, đừng lo lắng.
Khi kể chuyện, hắn tự buff cho mình: Khí chất văn nhân.
Trong mắt mọi người, trên sân khấu, hắn lập tức trở nên phong độ, nho nhã, học thức uyên bác, nội liễm. Câu chuyện được kể từ miệng hắn một cách êm tai, khiến rất nhiều người nhanh chóng nhập tâm.
Nghe đến đoạn Lương Sơn Bá không biết Chúc Anh Đài là con gái, không ít người lo lắng đến phát điên.
Nghe đến đoạn Chúc Anh Đài bị cha ép gả cho con trai Thái Thú, mọi người càng thêm bất an.
Mãi đến sau này...
Hai người bỏ trốn.
Lương Sơn Bá trong lúc chống lại truy binh đã không may qua đời, Chúc Anh Đài tự tử gieo mình vào mộ phần.
Nghe đến đây, bất luận là khán giả tại hiện trường hay cư dân mạng đều rơi lệ lã chã.
Nhưng không ngờ chuyện xảy ra sau đó càng khiến mọi người đau lòng hơn: Trời nổi cuồng phong gào thét, mưa giông đan xen. Khi mưa giông ngừng, trước mộ xuất hiện hai con bướm uyển chuyển nhảy múa, phảng phất là hóa thân của Anh Đài và Sơn Bá. Đôi tình nhân si tâm này cuối cùng đã đoàn tụ sau khi chết, cùng nhau biến thành bướm, uyển chuyển bay lượn giữa nhân gian, vĩnh viễn không chia lìa.
Giọng Vương Mặc không lớn, nhưng lại phảng phất như từng tiếng chuông lớn vang vọng trong tâm khảm mỗi người.
Nghe đến đoạn hai người biến thành bướm, vĩnh viễn không chia lìa, không biết bao nhiêu thiếu nữ yếu đuối đã vỡ òa cảm xúc, nước mắt thấm ướt cả áo. Ngay cả không ít nam tử cũng đỏ hoe khóe mắt.
Vấn thế gian tình vi hà vật? (Hỏi thế gian tình là gì?)
Trực giáo sinh tử tương hứa? (Mà khiến người ta thề nguyền sống chết?)
Bình luận trên mạng gần như không có, đại bộ phận cư dân mạng đều đắm chìm trong câu chuyện bi thương này, bị xúc động sâu sắc.
Chỉ có một số ít cư dân mạng cảm thán:
"Câu chuyện tình yêu thật đẹp."
"Trời ạ, cuối cùng hai người biến thành bướm, cảm động quá?"
"Nghĩ đến hình ảnh đó, tim ta tan nát."
"Ô ô, sao lại để ta nghe được câu chuyện tình yêu cảm động như vậy?"
"Tình yêu chung thủy không đổi."
"Tây Lâu quả nhiên vẫn là Tây Lâu, câu chuyện tình yêu bi thương mà cảm động lòng người như vậy, chỉ có hắn mới có thể viết ra."
"Tây Lâu không phải là tác giả truyện cổ tích sao? Sao viết truyện tình yêu cũng hay như vậy? Trời ạ, đôi tình nhân kia thật quá xúc động lòng người."
"......"
Ngay khi cảm xúc mọi người đang dâng trào.
"Đinh đinh đinh ~~~"
Một khúc đàn tranh du dương vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của hiện trường.
Nó êm tai đến mức khi rất nhiều người còn chưa kịp hoàn hồn từ sự xúc động mà câu chuyện mang lại, lập tức lại bị tiếng đàn tranh hấp dẫn.
Vương Mặc đã nhẹ nhàng gảy đàn tranh.
Khúc nhạc cổ ngàn năm của Hoa Hạ, được vinh danh là tác phẩm đỉnh cao của đàn tranh: «Lương Chúc»!
Âm sắc của đàn tranh du dương mà thuần hậu, giống như một cô gái dịu dàng như nước đang giãi bày tâm sự, như mối tình đầu ngượng ngùng và ngây thơ.
Khán giả phảng phất nghe được hình ảnh Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài lần đầu gặp nhau trong thư viện.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Khoảnh khắc này, thiếu nữ Chúc Anh Đài đã nảy sinh tình cảm sâu đậm với Lương Sơn Bá.
Ý cảnh như thế này khiến rất nhiều người nghe đến mê mẩn.
Đây chính là lý do tại sao Vương Mặc muốn kể chuyện trước, nếu như hắn trực tiếp diễn tấu khúc đàn tranh «Lương Chúc» thì không nói đến khán giả Âu Mỹ, cho dù là người Hoa Hạ, cũng không thể nghe ra bất kỳ câu chuyện gì từ giai điệu. Ngoài việc cảm thấy khúc đàn tranh này du dương, sẽ không có cảm xúc nào khác.
Nhưng bây giờ thì khác.
Sau khi nghe câu chuyện tình yêu bi thương «Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài».
Giờ phút này được nghe lại Vương Mặc diễn tấu, gần như mỗi người đều tự nhiên mà hóa thân vào mối tình ngàn năm làm tan nát lòng người kia.
"Cảm giác này thật tuyệt."
"Đẹp đến nghẹt thở."
"Trời ạ, Vương Mặc thực sự đã viết câu chuyện bi thương kia thành âm nhạc?"
"Quan trọng là còn hay như vậy."
"......"
Triệu Thụ ngồi dưới khán đài.
Giờ phút này vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía hắn, có kinh ngạc, có ngưỡng mộ, có không thể tin nổi.
Trong số những người này, thậm chí còn có cả Simon và Romando, những bậc thầy âm nhạc. Bọn họ không ngờ rằng Vương Mặc lại có thể yêu nghiệt đến mức này, thực sự đã viết một câu chuyện bi thương thành âm nhạc, còn viết hay đến vậy.
Đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, Triệu Thụ giơ tay ra, biểu thị chính mình cũng không rõ.
Đúng vậy, hắn hoàn toàn không biết, thậm chí giờ phút này hắn còn đang mơ hồ.
Bởi vì trong quá trình chuẩn bị trước đó, căn bản không có câu chuyện và âm nhạc như vậy, không ngờ rằng Vương Mặc bị mọi người gọi lên sân khấu, lại làm ra một chuyện lớn như vậy.
Cái tên này, trong đầu rốt cuộc chứa bao nhiêu âm nhạc vậy?
Hắn có thể khẳng định, trong hành trang cực lớn mà Hác Minh Hưng mang theo, căn bản không có khúc đàn tranh «Lương Chúc» này. Cho nên xác suất lớn là Vương Mặc đã tạm thời lấy nó ra từ trong đầu.
May mà những người khác không biết, nếu không sợ rằng sẽ lại dấy lên sóng to gió lớn.
Nhưng có thể khẳng định là, Vương Mặc làm như vậy đã mang lại hiệu quả không tệ.
Bởi vì Triệu Thụ đã thấy được vẻ mặt kinh ngạc của các nhân vật nổi tiếng tại hiện trường, thấy được sự rung động và sùng bái trong lòng họ đối với âm nhạc Hoa Hạ.
"Nếu như các ngươi biết Vương Mặc và Tây Lâu là một người, đoán chừng sẽ càng thêm chấn kinh."
Triệu Thụ thầm nghĩ.
Trên sân khấu, Vương Mặc vẫn đang say sưa diễn tấu.
Lúc này âm nhạc bắt đầu trở nên sôi động, như thác nước trong núi gào thét đổ xuống, khí thế bàng bạc.
Hiển nhiên đây là miêu tả quá trình Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hiểu nhau, yêu nhau, giai điệu nhảy vọt và sôi động, cho thấy tình cảm nhiệt thành không bị cản trở của họ, sự nhiệt liệt và theo đuổi tình yêu.
Có người nghe đến say mê.
Có người cảm khái không thôi.
Có người âm thầm tán thưởng: "Đẹp đến say lòng người, nhất là âm sắc và ý cảnh của đàn tranh quá phù hợp."
Cuối cùng.
Đoạn thứ ba của giai điệu bắt đầu vang lên, trở nên trầm thấp và bi thương, như gió thu quét lá vàng, thật thê lương.
Người nghe âm thầm gật đầu, trái tim cũng trở nên u buồn.
Họ biết, đoạn nhạc này diễn tả hai người gặp phải cảnh khốn cùng, bị ép chia ly đau khổ. Tiếng đàn tranh trở nên nặng nề và bi thương, mỗi một âm phù đều phảng phất như giọt nước mắt, nói lên nỗi bi thương vô tận.
"Thúc người rơi lệ."
"Ta khóc rồi."
"Ta cũng khóc rồi."
"......"
Giai điệu bi thương ngày càng trở nên trầm thấp, khiến người ta dường như thấy được cảnh Chúc Anh Đài từ biệt Lương Sơn Bá, nỗi đau trong lòng theo âm nhạc mà tuôn trào, toàn bộ khán phòng đều tràn ngập bi thương.
Câu chuyện khiến người ta xúc động.
Âm nhạc khiến người ta suy sụp.
Khi câu chuyện và âm nhạc kết hợp, sức mạnh tác động lên con người gần như tăng lên gấp bội.
Lúc này, giai điệu bỗng nhiên lại trở nên cao vút, như phượng hoàng niết bàn tái sinh.
Vương Mặc diễn tấu cũng như dồn hết toàn bộ tình cảm, giai điệu rung động lòng người gần như bao phủ tâm hồn của mỗi người.
Trong thoáng chốc, mọi người dường như thấy được hình ảnh đôi tình nhân này hóa bướm bay lượn, vĩnh viễn không chia lìa.
Giai điệu từ ngón tay Vương Mặc tuôn ra càng lúc càng cao, dường như đang reo hò cho tình yêu của họ, cảm động trước kết cục của đôi tình nhân đã trải qua sinh tử, cuối cùng hóa thành bướm quấn quýt bên nhau.
Ở phần cuối của bản nhạc.
Giai điệu từ từ hạ xuống, như ánh hoàng hôn dần tan biến, để lại cho người ta dư âm vô tận.
Tiếng đàn tranh cũng trở nên êm dịu và kéo dài, rồi dần dần biến mất trong hư không.
Toàn khúc kết thúc!
Vương Mặc tháo móng giả trên tay xuống, vừa mới đứng dậy, liền nghe thấy tiếng vỗ tay vang dội như sấm dưới khán đài.
Ngay cả Triệu Thụ.
Ngay cả các thành viên trong đoàn đại diện âm nhạc Hoa Hạ.
Giờ khắc này cũng rưng rưng nước mắt, vừa vỗ tay vừa nhìn bóng dáng Vương Mặc trên sân khấu, ánh mắt lấp lánh.
"Quá êm tai!"
"Mặc ca quá thần thánh."
"Tây Lâu viết truyện hay, Vương Mặc phổ nhạc diệu kỳ. Cả hai kết hợp, có thể xưng là thần thoại."
"Hoàn toàn không hề thua kém câu chuyện 'Alvin và Isabella'."
"Đúng vậy, tuyệt đối có thể sánh ngang với chuyện xưa 'Alvin và Isabella'."
Alvin và Isabella là một đôi tình nhân nổi tiếng ở phương Tây, họ xuất thân từ tác phẩm «Sương Mù» của nhà văn vĩ đại Vincent, nó có tầm ảnh hưởng ở Lam Tinh tương tự như Romeo và Juliet trên Trái Đất.
Cho nên việc có thể so sánh Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài với đôi tình nhân Alvin và Isabella, đủ để thấy sự rung động trong lòng cư dân mạng Âu Mỹ lớn đến mức nào.
Ngay cả Simon cũng than thở: "Không tầm thường! Từ nhạc cụ đến người trình diễn, từ câu chuyện đến âm nhạc, tất cả đều có thể xưng là hoàn hảo. Âm sắc của đàn tranh không hề thua kém đàn dương cầm, lại thêm đặc điểm phương Đông đặc biệt của nó, khiến cho giai điệu mà nó tấu lên mang một chút hương vị cổ xưa đặc trưng của phương Đông, khiến người ta dư vị. Mà bài «Lương Chúc» này càng đem câu chuyện tình yêu của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài diễn dịch một cách tinh tế, mỗi một đoạn giai điệu đều như được thiết kế tỉ mỉ qua từng cảnh trên sân khấu, khiến chúng ta phảng phất như đặt mình vào trong câu chuyện. Cùng những nhân vật trong truyện trải qua hỉ nộ ái ố. Cho nên không hề khoa trương khi nói, khi câu chuyện và âm nhạc kết hợp lại, mị lực mà chúng tỏa ra gần như khiến người ta không thể cưỡng lại."
Đánh giá cực cao.
Lời khen ngợi tột bậc.
Có thể nói, chỉ bằng lời nói này của Simon, sau này đàn tranh của Hoa Hạ ở trên trường quốc tế chắc chắn sẽ nổi danh, cho dù không thể sánh ngang với đàn dương cầm, nhưng ít nhất cũng có thể vang danh trên trường quốc tế.
Vương Mặc ném cho Simon một ánh mắt cảm kích.
Hắn biết, chỉ bằng lời nói này của Simon, mình đã nợ đối phương một ân tình.
Nhưng chỉ diễn tấu một bài «Lương Chúc» hiển nhiên sẽ không khiến khán giả hài lòng.
Nhất thời, hiện trường lại bùng nổ những tiếng hô lớn.
"Tiếp tục diễn tấu!"
"Tiếp tục kể chuyện!"
"Ta còn muốn nghe, Vương Mặc đại sư, còn có chuyện không? Còn có nhạc không?"
"......"
Nhìn thấy cảnh tượng nhiệt liệt dưới khán đài.
Vương Mặc đương nhiên là rèn sắt khi còn nóng, lớn tiếng nói: "Có!"
"A a a!"
"Thật sự có!"
"Quá kích động."
"Vẫn là Vương Mặc đại sư hăng hái, ta không thích nhất là kiểu diễn tấu theo từng bước, phương thức diễn tấu như của Vương Mặc đại sư mới đủ thú vị."
"......"
Khi tiếng hoan hô dưới khán đài lắng xuống một chút, Vương Mặc mới cười, đột nhiên hỏi một câu: "Trong cuộc sống của chúng ta, các ngươi cảm thấy người bạn nào là quan trọng nhất?"
Nhất thời, rất nhiều người lên tiếng.
"Bạn để tâm sự."
"Bạn trượng nghĩa."
"Bạn có thể giúp mình giải quyết khó khăn."
"Bạn biết cảm ơn."
"......"
Mỗi người một đáp án.
Vương Mặc gật đầu: "Các ngươi nói đều không sai. Nhưng trong mắt những người làm âm nhạc như chúng ta, người bạn nào là quan trọng nhất? Ta nghĩ chắc chắn tuyệt đại đa số người làm âm nhạc đều có một đáp án: Tri kỷ.
Đúng vậy, tri kỷ là quan trọng nhất.
Nếu có một người như vậy, hắn am hiểu âm luật, có thể hiểu được tâm trạng của mình khi diễn tấu, có thể đồng cảm với mỗi một tác phẩm của mình. Mình chỉ cần diễn tấu bất kỳ âm nhạc nào, đối phương lập tức có thể nghe ra suy nghĩ của mình từ trong âm nhạc. Xin hỏi, một người bạn tri âm như vậy, các ngươi có muốn không?"
Hôm nay đến hiện trường, các nhân vật nổi tiếng cơ bản đều là những người yêu thích âm nhạc.
Lại thêm đại diện của các đoàn âm nhạc các quốc gia.
Cho nên có thể nói, trừ một số nhân viên công tác và phóng viên, những người khác cơ bản đều là người trong giới âm nhạc.
Nghe được lời Vương Mặc nói, rất nhiều người sáng mắt lên.
Nhất là những người sống vì âm nhạc, trong lòng càng thêm thân thiết.
"Còn có thể có người bạn như vậy?"
"Nếu như trong đời có một người có thể hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của ta, chết cũng cam lòng."
"Tri kỷ như vậy, trên đời này không thể nào tồn tại?"
Ngay cả Simon và Romando, trong mắt cũng lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Có thể nghe ra suy nghĩ của mình từ trong âm nhạc mình diễn tấu, một người tri kỷ như vậy không thể nào tồn tại? Nếu quả thật có tri kỷ như vậy, tuyệt đối là người bạn mà những người làm âm nhạc như chúng ta khao khát nhất."
Dừng một chút.
Simon bỗng nhiên ngẩn ra: "Vương Mặc tiên sinh, ngài nói như vậy, hẳn là có thâm ý gì?"
Vẫn là Simon lão già này hiểu chuyện!
Vương Mặc càng ngày càng thích lão già này.
Hắn vỗ tay, cười nói: "Vừa hay, trước đó Tây Lâu đã kể một câu chuyện về tri kỷ như vậy."
"A?"
"Mau nói!"
"Chuyện gì?"
Vương Mặc hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía nhân viên công tác: "Cổ cầm!"
"Vâng."
Nhân viên công tác hiểu ý, lập tức lên sân khấu đem đàn tranh xuống, đồng thời mang một cây cổ cầm lên.
Tranh thủ thời gian này, Vương Mặc đã bắt đầu câu chuyện của mình: "Đây là một câu chuyện có tên 'Bá Nha và Tử Kỳ'."
Giọng của hắn trở nên trầm hùng và đầy từ tính: "Bá Nha là một nhạc công xuất sắc, tiếng đàn của hắn du dương êm tai, có thể biểu đạt các loại tình cảm và cảnh tượng. Tuy nhiên, sâu trong nội tâm hắn luôn khao khát có thể tìm được một tri âm thực sự có thể hiểu được tiếng đàn của mình..."
"Cuối cùng, có một ngày hắn gặp Tử Kỳ."
"Bá Nha gảy đàn bộc lộ chí hướng ở núi cao" (Bá Nha cổ cầm chí tại cao sơn)
Chung Tử Kỳ viết: "Thiện tai, nguy nguy hề nhược Thái Sơn." (Hay thay, hùng vĩ như núi Thái Sơn)
"Bá Nha gảy đàn bộc lộ chí hướng ở dòng nước chảy" (Bá Nha chí tại lưu thủy)
Chung Tử Kỳ viết: "Thiện tai, dương dương hề nhược giang hà." (Hay thay, cuồn cuộn như sông lớn)
Nghe đến đây.
Những người dân bình thường thì không có cảm xúc đặc biệt lớn.
Thế nhưng những người trong giới âm nhạc lại cảm thấy ngưỡng mộ trong mắt, trên đời này thực sự có người hiểu được nội tâm mình như vậy sao?
Nếu có, đó quả là điều kích động biết bao!
"Cứ như vậy, hai người kết thành bạn bè sinh tử. Nhưng thời buổi loạn lạc, hai người bị ép chia ly. Sau một thời gian rất dài, Bá Nha đến thăm Tử Kỳ, nhưng lại biết Tử Kỳ đã qua đời vì bệnh. Bá Nha nghe vậy vô cùng bi thương, hắn chạy đến trước mộ Tử Kỳ diễn tấu một khúc nhạc tràn ngập hoài niệm và bi thương. Khúc nhạc kết thúc, Bá Nha cắt đứt dây đàn, ném cây đàn yêu quý của mình ra, đồng thời thề cả đời không đánh đàn nữa. Bởi vì hắn cảm thấy trên đời không còn ai hiểu được âm nhạc của hắn..."
Vương Mặc kể chuyện với nhịp điệu rất tốt.
Câu chuyện êm tai, khiến cả đám người nghe ở hiện trường đều vô cùng say mê.
Đến cuối cùng, khi nghe Bá Nha vì Tử Kỳ mà cắt đứt dây đàn, cả đời không chạm vào đàn nữa, rất nhiều người cảm thấy nhói lòng, biểu cảm trở nên phức tạp.
"Đây mới thực sự là tri kỷ?"
"Có được tri âm là hạnh phúc biết bao, nhưng tri âm rời đi lại là đau khổ nhường nào!"
"Lại là một câu chuyện khiến người ta khó mà quên được."
"Nếu như ta có thể có tri âm như vậy, cả đời này cũng mãn nguyện."
"......"
Rất nhiều người nghe xong đều cảm khái không thôi.
Câu chuyện kết thúc.
Vương Mặc đã ngồi trước cổ cầm, nhẹ nhàng nói: "Bài 'Cao Sơn Lưu Thủy' này diễn tấu tình nghĩa của Bá Nha và Tử Kỳ, xin lắng nghe..."
Tiếng cổ cầm vang lên.
Khi đối mặt với sự khiêu chiến của mười một quốc gia trước đó, Vương Mặc đã không mang ra "Cao Sơn Lưu Thủy", hắn cảm thấy dùng Ngư Chu Xướng Vãn và Thập Diện Mai Phục là đủ để đánh bại đối phương.
Mà "Cao Sơn Lưu Thủy", một trong những khúc nhạc được coi là hay nhất của Hoa Hạ, căn bản là không cần thiết phải mang ra.
Nhưng hôm nay, tại đêm nhạc đẳng cấp thế giới này.
Để tuyên truyền di sản âm nhạc Hoa Hạ, Vương Mặc cuối cùng đã tung ra át chủ bài!
Đúng vậy, đối với hắn mà nói, khúc cổ cầm này chính là có thể nghiền ép tất cả, như một lá bài át chủ bài.
Mặc dù rất nhiều người không phân biệt được đàn tranh và cổ cầm.
Nhưng hai loại nhạc cụ này kỳ thực khác nhau rất lớn.
Thứ nhất: Đàn tranh cần đeo móng giả, cổ cầm thì không.
Thứ hai: Âm thanh của đàn tranh trong trẻo vang dội, âm thanh của cổ cầm cổ kính, trang nhã.
Thứ ba: Cổ cầm chỉ có 7 dây, đàn tranh lại có hơn 20 dây.
Giờ phút này, theo giai điệu cổ kính mà nhẹ nhàng chậm rãi của cổ cầm vang lên, mọi người lập tức bị ý cảnh xa xăm trang nhã của nó hấp dẫn.
"Ân? Đây chính là cổ cầm của Hoa Hạ?"
"Nhìn gần giống đàn tranh, vậy mà ý cảnh hoàn toàn khác."
"Đúng vậy, đàn tranh dường như phù hợp hơn với sự cao quý, cổ cầm lại càng thêm nội liễm."
"Mấu chốt không phải là khúc nhạc này sao? Hay quá!"
"......"
Đúng vậy, trong tai những người đã từng học âm nhạc, họ lập tức nhận ra bài «Cao Sơn Lưu Thủy» này không tầm thường, u tĩnh mà sâu xa, trang nhã mà không phô trương.
Trong lịch sử Hoa Hạ, cổ cầm thường dùng để tự tiêu khiển, đàn tranh thì dùng để biểu diễn trước công chúng. Cho nên cổ cầm thường được dùng để tự mình hoặc giao lưu giữa bạn bè.
Giờ phút này, Vương Mặc diễn tấu gần như đã hoàn toàn thể hiện được ý cảnh này.
Trong thoáng chốc.
Có một lão giả đang đánh đàn, bên cạnh là một tiều phu đang thưởng thức.
Một người diễn tấu, một người thưởng thức.
Tri âm.
Tri kỷ.
Ý cảnh như thế này khiến rất nhiều người trong giới âm nhạc đều nghe đến ngây dại.
"Ý cảnh tuyệt vời."
"Hình như còn hay hơn cả «Lương Chúc» vừa rồi."
"Trời ạ, âm nhạc như vậy, kết hợp với câu chuyện vừa rồi, thật khiến ta có cảm giác toàn thân rùng mình."
"Khúc nhạc này nghe thật thoải mái."
"......"
Kỳ thực Vương Mặc kể chuyện chỉ là thứ yếu, mục đích chủ yếu của hắn là để mọi người yêu thích cổ cầm, yêu thích âm nhạc Hoa Hạ.
Theo thời gian trôi qua.
Hắn bắt đầu thể hiện kỹ thuật!
Âm bội, lăn, phất, xước, chú, thượng, hạ... đủ loại thủ pháp, đem ý cảnh của Cao Sơn Lưu Thủy thể hiện một cách tinh tế, thực lực điêu luyện khiến mọi người kinh ngạc.
Tiếng đàn du dương phảng phất như biến thành thác nước giữa núi cao, từ trong sâu thẳm đổ xuống, xuyên qua rừng rậm yên tĩnh, ẩn hiện giữa núi non trùng điệp, âm thanh như sấm vang vọng. Nhưng cuối cùng lại chảy vào trong đầm sâu, biến thành dòng suối trong vắt, êm đềm, dọc theo dòng suối, dần dần biến mất ở phía xa.
Những người làm âm nhạc chuyên nghiệp, từ lâu đã bị chinh phục bởi ý cảnh mạnh mẽ của khúc nhạc này. Hồi tưởng lại câu chuyện tri âm mà Vương Mặc đã kể trước đó, càng có cảm giác toàn thân nổi da gà, rung động.
Còn về những người bình thường, giờ phút này cũng hoàn toàn chìm đắm trong tiếng đàn, đạt tới cảnh giới vong ngã. Không ít người nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ say mê, hiển nhiên là rất hưởng thụ.
Trong buổi phát sóng trực tiếp, bình luận vô số.
"Thích tiếng cổ cầm."
"Vừa rồi ta đã yêu đàn tranh, bây giờ lại yêu cổ cầm."
"Hóa ra Hoa Hạ có nhiều nhạc cụ hay như vậy, trời ạ, ta sắp phát cuồng vì quốc gia này rồi."
"Mua mua mua! Tất cả đều mua về."
"......"
Mãi đến khi Vương Mặc ngừng diễn tấu, mọi người mới lộ vẻ tiếc nuối.
Nhất là những người trong giới âm nhạc, lần này coi như được mở rộng tầm mắt.
Hóa ra âm nhạc và văn học khi kết hợp, có thể tạo ra sức hút lớn đến không ngờ.
Hai câu chuyện, hai khúc nhạc, phản ứng hóa học mà chúng tạo ra sau khi kết hợp, vượt xa sức mạnh tác động khi chỉ đơn thuần diễn tấu khúc nhạc.
Cảm nhận được tình yêu bi thương của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, nghe về mối giao tình tri âm của Bá Nha và Tử Kỳ, sau đó lại được nghe hai khúc nhạc, sự rung động dâng trào trong lòng, là điều mà họ chưa từng cảm nhận được trước đây.
"Mở mang tầm mắt."
"Không ngờ rằng văn học và âm nhạc khi kết hợp lại có thể diệu kỳ đến vậy."
"Vương Mặc lại khai sáng một phương thức diễn tấu và thưởng thức âm nhạc hoàn toàn mới."
"Ta dám chắc: Sau này mỗi một lần đêm nhạc quốc tế, đều sẽ xuất hiện hình thức biểu diễn câu chuyện + âm nhạc như thế này."
"Còn phải nói sao? Nhất định phải có!"
"Thực sự là một sự kết hợp, sức sát thương quá lớn. Ta cảm giác sau này khi nhìn thấy một đôi bướm bay, liền sẽ nghĩ đến Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, đôi tình nhân đáng thương."
Ngay cả đoàn trọng tài cũng kinh ngạc.
Kỳ thực việc kể chuyện trên một sự kiện âm nhạc lớn là không phù hợp với quy định. Chỉ là bây giờ uy vọng của Vương Mặc quá cao, họ mới đồng ý với yêu cầu của hắn, không ngờ rằng lại đâm đầu vào, để Vương Mặc mở ra một con đường hoàn toàn mới trên sân khấu.
"Có lẽ, lần sau tổ chức sự kiện âm nhạc, có thể cân nhắc thêm vào phương thức biểu diễn này..."
Mấy vị trọng tài nghe những lời bàn tán dưới khán đài, liếc nhìn nhau, trong lòng đã có chủ ý.
Mà giờ khắc này Vương Mặc cũng đang suy nghĩ một việc: Mình đã chiếm sân khấu gần nửa tiếng đồng hồ, không thể tiếp tục ở lại.
Hắn đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Chắc hẳn giờ phút này không ít khán giả trên toàn cầu, đều sẽ vì câu chuyện và khúc nhạc của hắn, mà yêu thích âm nhạc Hoa Hạ.
Như vậy là đủ.
Cho nên, hắn không cần phải tiếp tục biểu diễn.
Hắn muốn dành nhiều thời gian hơn cho những màn trình diễn sau.
Bởi vì dựa trên những màn trình diễn hiện tại, Hoa Hạ đã đủ xuất sắc ở một phương diện nhạc cụ, vậy thì những màn trình diễn lớn còn lại...
Những màn trình diễn lớn, mới thực sự là yếu tố cuối cùng quyết định việc Hoa Hạ có thể giành được danh hiệu "quê hương âm nhạc" hay không.
Nếu như vậy!
Vậy thì chuẩn bị mở màn cho những màn trình diễn lớn thôi!
Trên sân khấu.
Vương Mặc nhắm mắt suy tư một hồi lâu.
Mọi người cho rằng hắn đang điều chỉnh hô hấp, nhưng kỳ thực hắn đang tìm kiếm câu chuyện và âm nhạc phù hợp trong thương thành của hệ thống.
Những câu chuyện như thế này rất dễ tìm.
Chưa đến một phút, Vương Mặc liền mở mắt, hắn nhìn về phía nhân viên công tác bên cạnh: "Đàn tranh!"
"Vâng."
Nhân viên công tác vội vàng gật đầu, sau đó bắt đầu chuẩn bị mang đàn tranh lên.
Trong lúc này.
Vương Mặc một lần nữa lên tiếng với phía dưới sân khấu: "Tiếp theo, ta sẽ biểu diễn một khúc đàn tranh. Khúc nhạc này cũng dựa trên một câu chuyện do Tây Lâu viết mà soạn ra."
"Nói mau đi, câu chuyện gì vậy?"
"Có thể kể chuyện trước được không? Như vậy nghe nhạc sẽ dễ nhập tâm hơn."
"A a a, mong chờ quá."
"Đúng vậy, kể chuyện trước, nghe nhạc sau."
"Có chuyện, có nhạc... Các huynh đệ, ta đi chuẩn bị chút rượu đây, đêm nay thật hoàn mỹ."
Vương Mặc liếc qua trọng tài bên cạnh, nhận được ánh mắt khẳng định, hắn mới mỉm cười nói: "Nếu mọi người muốn nghe chuyện, vậy ta sẽ kể một chút. Câu chuyện này có tên 'Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài'."
Dưới sân khấu.
Các nhân vật nổi tiếng dần dần im lặng, ánh mắt dừng lại trên người hắn.
Trong buổi phát sóng trực tiếp, cư dân mạng cũng tỏ vẻ hiếu kỳ.
"Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài?"
"Nghe tên kỳ lạ thật."
"Đây là lần đầu tiên ta nghe chuyện cổ của Hoa Hạ."
"Không biết sẽ thế nào đây."
Vương Mặc bắt đầu kể: "Vào thời Đông Tấn, nhà họ Chúc ở Chúc gia trang có một cô con gái tên là Chúc Anh Đài, nàng từ nhỏ đã yêu thích thơ văn, một lòng muốn ra ngoài cầu học..."
Hắn nói bằng tiếng Anh, dù sao lần này mục đích của hắn là để cho dân chúng quốc tế yêu thích âm nhạc Hoa Hạ, nếu như hắn nói tiếng phổ thông, thì tự nhiên sẽ tạo ra một rào cản cho những người không hiểu tiếng Hoa.
Còn về những người Hoa Hạ không hiểu tiếng Anh?
Buổi phát sóng trực tiếp có phiên dịch đồng thanh, đừng lo lắng.
Khi kể chuyện, hắn tự buff cho mình: Khí chất văn nhân.
Trong mắt mọi người, trên sân khấu, hắn lập tức trở nên phong độ, nho nhã, học thức uyên bác, nội liễm. Câu chuyện được kể từ miệng hắn một cách êm tai, khiến rất nhiều người nhanh chóng nhập tâm.
Nghe đến đoạn Lương Sơn Bá không biết Chúc Anh Đài là con gái, không ít người lo lắng đến phát điên.
Nghe đến đoạn Chúc Anh Đài bị cha ép gả cho con trai Thái Thú, mọi người càng thêm bất an.
Mãi đến sau này...
Hai người bỏ trốn.
Lương Sơn Bá trong lúc chống lại truy binh đã không may qua đời, Chúc Anh Đài tự tử gieo mình vào mộ phần.
Nghe đến đây, bất luận là khán giả tại hiện trường hay cư dân mạng đều rơi lệ lã chã.
Nhưng không ngờ chuyện xảy ra sau đó càng khiến mọi người đau lòng hơn: Trời nổi cuồng phong gào thét, mưa giông đan xen. Khi mưa giông ngừng, trước mộ xuất hiện hai con bướm uyển chuyển nhảy múa, phảng phất là hóa thân của Anh Đài và Sơn Bá. Đôi tình nhân si tâm này cuối cùng đã đoàn tụ sau khi chết, cùng nhau biến thành bướm, uyển chuyển bay lượn giữa nhân gian, vĩnh viễn không chia lìa.
Giọng Vương Mặc không lớn, nhưng lại phảng phất như từng tiếng chuông lớn vang vọng trong tâm khảm mỗi người.
Nghe đến đoạn hai người biến thành bướm, vĩnh viễn không chia lìa, không biết bao nhiêu thiếu nữ yếu đuối đã vỡ òa cảm xúc, nước mắt thấm ướt cả áo. Ngay cả không ít nam tử cũng đỏ hoe khóe mắt.
Vấn thế gian tình vi hà vật? (Hỏi thế gian tình là gì?)
Trực giáo sinh tử tương hứa? (Mà khiến người ta thề nguyền sống chết?)
Bình luận trên mạng gần như không có, đại bộ phận cư dân mạng đều đắm chìm trong câu chuyện bi thương này, bị xúc động sâu sắc.
Chỉ có một số ít cư dân mạng cảm thán:
"Câu chuyện tình yêu thật đẹp."
"Trời ạ, cuối cùng hai người biến thành bướm, cảm động quá?"
"Nghĩ đến hình ảnh đó, tim ta tan nát."
"Ô ô, sao lại để ta nghe được câu chuyện tình yêu cảm động như vậy?"
"Tình yêu chung thủy không đổi."
"Tây Lâu quả nhiên vẫn là Tây Lâu, câu chuyện tình yêu bi thương mà cảm động lòng người như vậy, chỉ có hắn mới có thể viết ra."
"Tây Lâu không phải là tác giả truyện cổ tích sao? Sao viết truyện tình yêu cũng hay như vậy? Trời ạ, đôi tình nhân kia thật quá xúc động lòng người."
"......"
Ngay khi cảm xúc mọi người đang dâng trào.
"Đinh đinh đinh ~~~"
Một khúc đàn tranh du dương vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của hiện trường.
Nó êm tai đến mức khi rất nhiều người còn chưa kịp hoàn hồn từ sự xúc động mà câu chuyện mang lại, lập tức lại bị tiếng đàn tranh hấp dẫn.
Vương Mặc đã nhẹ nhàng gảy đàn tranh.
Khúc nhạc cổ ngàn năm của Hoa Hạ, được vinh danh là tác phẩm đỉnh cao của đàn tranh: «Lương Chúc»!
Âm sắc của đàn tranh du dương mà thuần hậu, giống như một cô gái dịu dàng như nước đang giãi bày tâm sự, như mối tình đầu ngượng ngùng và ngây thơ.
Khán giả phảng phất nghe được hình ảnh Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài lần đầu gặp nhau trong thư viện.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Khoảnh khắc này, thiếu nữ Chúc Anh Đài đã nảy sinh tình cảm sâu đậm với Lương Sơn Bá.
Ý cảnh như thế này khiến rất nhiều người nghe đến mê mẩn.
Đây chính là lý do tại sao Vương Mặc muốn kể chuyện trước, nếu như hắn trực tiếp diễn tấu khúc đàn tranh «Lương Chúc» thì không nói đến khán giả Âu Mỹ, cho dù là người Hoa Hạ, cũng không thể nghe ra bất kỳ câu chuyện gì từ giai điệu. Ngoài việc cảm thấy khúc đàn tranh này du dương, sẽ không có cảm xúc nào khác.
Nhưng bây giờ thì khác.
Sau khi nghe câu chuyện tình yêu bi thương «Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài».
Giờ phút này được nghe lại Vương Mặc diễn tấu, gần như mỗi người đều tự nhiên mà hóa thân vào mối tình ngàn năm làm tan nát lòng người kia.
"Cảm giác này thật tuyệt."
"Đẹp đến nghẹt thở."
"Trời ạ, Vương Mặc thực sự đã viết câu chuyện bi thương kia thành âm nhạc?"
"Quan trọng là còn hay như vậy."
"......"
Triệu Thụ ngồi dưới khán đài.
Giờ phút này vô số ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía hắn, có kinh ngạc, có ngưỡng mộ, có không thể tin nổi.
Trong số những người này, thậm chí còn có cả Simon và Romando, những bậc thầy âm nhạc. Bọn họ không ngờ rằng Vương Mặc lại có thể yêu nghiệt đến mức này, thực sự đã viết một câu chuyện bi thương thành âm nhạc, còn viết hay đến vậy.
Đối mặt với ánh mắt chăm chú của mọi người, Triệu Thụ giơ tay ra, biểu thị chính mình cũng không rõ.
Đúng vậy, hắn hoàn toàn không biết, thậm chí giờ phút này hắn còn đang mơ hồ.
Bởi vì trong quá trình chuẩn bị trước đó, căn bản không có câu chuyện và âm nhạc như vậy, không ngờ rằng Vương Mặc bị mọi người gọi lên sân khấu, lại làm ra một chuyện lớn như vậy.
Cái tên này, trong đầu rốt cuộc chứa bao nhiêu âm nhạc vậy?
Hắn có thể khẳng định, trong hành trang cực lớn mà Hác Minh Hưng mang theo, căn bản không có khúc đàn tranh «Lương Chúc» này. Cho nên xác suất lớn là Vương Mặc đã tạm thời lấy nó ra từ trong đầu.
May mà những người khác không biết, nếu không sợ rằng sẽ lại dấy lên sóng to gió lớn.
Nhưng có thể khẳng định là, Vương Mặc làm như vậy đã mang lại hiệu quả không tệ.
Bởi vì Triệu Thụ đã thấy được vẻ mặt kinh ngạc của các nhân vật nổi tiếng tại hiện trường, thấy được sự rung động và sùng bái trong lòng họ đối với âm nhạc Hoa Hạ.
"Nếu như các ngươi biết Vương Mặc và Tây Lâu là một người, đoán chừng sẽ càng thêm chấn kinh."
Triệu Thụ thầm nghĩ.
Trên sân khấu, Vương Mặc vẫn đang say sưa diễn tấu.
Lúc này âm nhạc bắt đầu trở nên sôi động, như thác nước trong núi gào thét đổ xuống, khí thế bàng bạc.
Hiển nhiên đây là miêu tả quá trình Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hiểu nhau, yêu nhau, giai điệu nhảy vọt và sôi động, cho thấy tình cảm nhiệt thành không bị cản trở của họ, sự nhiệt liệt và theo đuổi tình yêu.
Có người nghe đến say mê.
Có người cảm khái không thôi.
Có người âm thầm tán thưởng: "Đẹp đến say lòng người, nhất là âm sắc và ý cảnh của đàn tranh quá phù hợp."
Cuối cùng.
Đoạn thứ ba của giai điệu bắt đầu vang lên, trở nên trầm thấp và bi thương, như gió thu quét lá vàng, thật thê lương.
Người nghe âm thầm gật đầu, trái tim cũng trở nên u buồn.
Họ biết, đoạn nhạc này diễn tả hai người gặp phải cảnh khốn cùng, bị ép chia ly đau khổ. Tiếng đàn tranh trở nên nặng nề và bi thương, mỗi một âm phù đều phảng phất như giọt nước mắt, nói lên nỗi bi thương vô tận.
"Thúc người rơi lệ."
"Ta khóc rồi."
"Ta cũng khóc rồi."
"......"
Giai điệu bi thương ngày càng trở nên trầm thấp, khiến người ta dường như thấy được cảnh Chúc Anh Đài từ biệt Lương Sơn Bá, nỗi đau trong lòng theo âm nhạc mà tuôn trào, toàn bộ khán phòng đều tràn ngập bi thương.
Câu chuyện khiến người ta xúc động.
Âm nhạc khiến người ta suy sụp.
Khi câu chuyện và âm nhạc kết hợp, sức mạnh tác động lên con người gần như tăng lên gấp bội.
Lúc này, giai điệu bỗng nhiên lại trở nên cao vút, như phượng hoàng niết bàn tái sinh.
Vương Mặc diễn tấu cũng như dồn hết toàn bộ tình cảm, giai điệu rung động lòng người gần như bao phủ tâm hồn của mỗi người.
Trong thoáng chốc, mọi người dường như thấy được hình ảnh đôi tình nhân này hóa bướm bay lượn, vĩnh viễn không chia lìa.
Giai điệu từ ngón tay Vương Mặc tuôn ra càng lúc càng cao, dường như đang reo hò cho tình yêu của họ, cảm động trước kết cục của đôi tình nhân đã trải qua sinh tử, cuối cùng hóa thành bướm quấn quýt bên nhau.
Ở phần cuối của bản nhạc.
Giai điệu từ từ hạ xuống, như ánh hoàng hôn dần tan biến, để lại cho người ta dư âm vô tận.
Tiếng đàn tranh cũng trở nên êm dịu và kéo dài, rồi dần dần biến mất trong hư không.
Toàn khúc kết thúc!
Vương Mặc tháo móng giả trên tay xuống, vừa mới đứng dậy, liền nghe thấy tiếng vỗ tay vang dội như sấm dưới khán đài.
Ngay cả Triệu Thụ.
Ngay cả các thành viên trong đoàn đại diện âm nhạc Hoa Hạ.
Giờ khắc này cũng rưng rưng nước mắt, vừa vỗ tay vừa nhìn bóng dáng Vương Mặc trên sân khấu, ánh mắt lấp lánh.
"Quá êm tai!"
"Mặc ca quá thần thánh."
"Tây Lâu viết truyện hay, Vương Mặc phổ nhạc diệu kỳ. Cả hai kết hợp, có thể xưng là thần thoại."
"Hoàn toàn không hề thua kém câu chuyện 'Alvin và Isabella'."
"Đúng vậy, tuyệt đối có thể sánh ngang với chuyện xưa 'Alvin và Isabella'."
Alvin và Isabella là một đôi tình nhân nổi tiếng ở phương Tây, họ xuất thân từ tác phẩm «Sương Mù» của nhà văn vĩ đại Vincent, nó có tầm ảnh hưởng ở Lam Tinh tương tự như Romeo và Juliet trên Trái Đất.
Cho nên việc có thể so sánh Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài với đôi tình nhân Alvin và Isabella, đủ để thấy sự rung động trong lòng cư dân mạng Âu Mỹ lớn đến mức nào.
Ngay cả Simon cũng than thở: "Không tầm thường! Từ nhạc cụ đến người trình diễn, từ câu chuyện đến âm nhạc, tất cả đều có thể xưng là hoàn hảo. Âm sắc của đàn tranh không hề thua kém đàn dương cầm, lại thêm đặc điểm phương Đông đặc biệt của nó, khiến cho giai điệu mà nó tấu lên mang một chút hương vị cổ xưa đặc trưng của phương Đông, khiến người ta dư vị. Mà bài «Lương Chúc» này càng đem câu chuyện tình yêu của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài diễn dịch một cách tinh tế, mỗi một đoạn giai điệu đều như được thiết kế tỉ mỉ qua từng cảnh trên sân khấu, khiến chúng ta phảng phất như đặt mình vào trong câu chuyện. Cùng những nhân vật trong truyện trải qua hỉ nộ ái ố. Cho nên không hề khoa trương khi nói, khi câu chuyện và âm nhạc kết hợp lại, mị lực mà chúng tỏa ra gần như khiến người ta không thể cưỡng lại."
Đánh giá cực cao.
Lời khen ngợi tột bậc.
Có thể nói, chỉ bằng lời nói này của Simon, sau này đàn tranh của Hoa Hạ ở trên trường quốc tế chắc chắn sẽ nổi danh, cho dù không thể sánh ngang với đàn dương cầm, nhưng ít nhất cũng có thể vang danh trên trường quốc tế.
Vương Mặc ném cho Simon một ánh mắt cảm kích.
Hắn biết, chỉ bằng lời nói này của Simon, mình đã nợ đối phương một ân tình.
Nhưng chỉ diễn tấu một bài «Lương Chúc» hiển nhiên sẽ không khiến khán giả hài lòng.
Nhất thời, hiện trường lại bùng nổ những tiếng hô lớn.
"Tiếp tục diễn tấu!"
"Tiếp tục kể chuyện!"
"Ta còn muốn nghe, Vương Mặc đại sư, còn có chuyện không? Còn có nhạc không?"
"......"
Nhìn thấy cảnh tượng nhiệt liệt dưới khán đài.
Vương Mặc đương nhiên là rèn sắt khi còn nóng, lớn tiếng nói: "Có!"
"A a a!"
"Thật sự có!"
"Quá kích động."
"Vẫn là Vương Mặc đại sư hăng hái, ta không thích nhất là kiểu diễn tấu theo từng bước, phương thức diễn tấu như của Vương Mặc đại sư mới đủ thú vị."
"......"
Khi tiếng hoan hô dưới khán đài lắng xuống một chút, Vương Mặc mới cười, đột nhiên hỏi một câu: "Trong cuộc sống của chúng ta, các ngươi cảm thấy người bạn nào là quan trọng nhất?"
Nhất thời, rất nhiều người lên tiếng.
"Bạn để tâm sự."
"Bạn trượng nghĩa."
"Bạn có thể giúp mình giải quyết khó khăn."
"Bạn biết cảm ơn."
"......"
Mỗi người một đáp án.
Vương Mặc gật đầu: "Các ngươi nói đều không sai. Nhưng trong mắt những người làm âm nhạc như chúng ta, người bạn nào là quan trọng nhất? Ta nghĩ chắc chắn tuyệt đại đa số người làm âm nhạc đều có một đáp án: Tri kỷ.
Đúng vậy, tri kỷ là quan trọng nhất.
Nếu có một người như vậy, hắn am hiểu âm luật, có thể hiểu được tâm trạng của mình khi diễn tấu, có thể đồng cảm với mỗi một tác phẩm của mình. Mình chỉ cần diễn tấu bất kỳ âm nhạc nào, đối phương lập tức có thể nghe ra suy nghĩ của mình từ trong âm nhạc. Xin hỏi, một người bạn tri âm như vậy, các ngươi có muốn không?"
Hôm nay đến hiện trường, các nhân vật nổi tiếng cơ bản đều là những người yêu thích âm nhạc.
Lại thêm đại diện của các đoàn âm nhạc các quốc gia.
Cho nên có thể nói, trừ một số nhân viên công tác và phóng viên, những người khác cơ bản đều là người trong giới âm nhạc.
Nghe được lời Vương Mặc nói, rất nhiều người sáng mắt lên.
Nhất là những người sống vì âm nhạc, trong lòng càng thêm thân thiết.
"Còn có thể có người bạn như vậy?"
"Nếu như trong đời có một người có thể hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của ta, chết cũng cam lòng."
"Tri kỷ như vậy, trên đời này không thể nào tồn tại?"
Ngay cả Simon và Romando, trong mắt cũng lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Có thể nghe ra suy nghĩ của mình từ trong âm nhạc mình diễn tấu, một người tri kỷ như vậy không thể nào tồn tại? Nếu quả thật có tri kỷ như vậy, tuyệt đối là người bạn mà những người làm âm nhạc như chúng ta khao khát nhất."
Dừng một chút.
Simon bỗng nhiên ngẩn ra: "Vương Mặc tiên sinh, ngài nói như vậy, hẳn là có thâm ý gì?"
Vẫn là Simon lão già này hiểu chuyện!
Vương Mặc càng ngày càng thích lão già này.
Hắn vỗ tay, cười nói: "Vừa hay, trước đó Tây Lâu đã kể một câu chuyện về tri kỷ như vậy."
"A?"
"Mau nói!"
"Chuyện gì?"
Vương Mặc hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía nhân viên công tác: "Cổ cầm!"
"Vâng."
Nhân viên công tác hiểu ý, lập tức lên sân khấu đem đàn tranh xuống, đồng thời mang một cây cổ cầm lên.
Tranh thủ thời gian này, Vương Mặc đã bắt đầu câu chuyện của mình: "Đây là một câu chuyện có tên 'Bá Nha và Tử Kỳ'."
Giọng của hắn trở nên trầm hùng và đầy từ tính: "Bá Nha là một nhạc công xuất sắc, tiếng đàn của hắn du dương êm tai, có thể biểu đạt các loại tình cảm và cảnh tượng. Tuy nhiên, sâu trong nội tâm hắn luôn khao khát có thể tìm được một tri âm thực sự có thể hiểu được tiếng đàn của mình..."
"Cuối cùng, có một ngày hắn gặp Tử Kỳ."
"Bá Nha gảy đàn bộc lộ chí hướng ở núi cao" (Bá Nha cổ cầm chí tại cao sơn)
Chung Tử Kỳ viết: "Thiện tai, nguy nguy hề nhược Thái Sơn." (Hay thay, hùng vĩ như núi Thái Sơn)
"Bá Nha gảy đàn bộc lộ chí hướng ở dòng nước chảy" (Bá Nha chí tại lưu thủy)
Chung Tử Kỳ viết: "Thiện tai, dương dương hề nhược giang hà." (Hay thay, cuồn cuộn như sông lớn)
Nghe đến đây.
Những người dân bình thường thì không có cảm xúc đặc biệt lớn.
Thế nhưng những người trong giới âm nhạc lại cảm thấy ngưỡng mộ trong mắt, trên đời này thực sự có người hiểu được nội tâm mình như vậy sao?
Nếu có, đó quả là điều kích động biết bao!
"Cứ như vậy, hai người kết thành bạn bè sinh tử. Nhưng thời buổi loạn lạc, hai người bị ép chia ly. Sau một thời gian rất dài, Bá Nha đến thăm Tử Kỳ, nhưng lại biết Tử Kỳ đã qua đời vì bệnh. Bá Nha nghe vậy vô cùng bi thương, hắn chạy đến trước mộ Tử Kỳ diễn tấu một khúc nhạc tràn ngập hoài niệm và bi thương. Khúc nhạc kết thúc, Bá Nha cắt đứt dây đàn, ném cây đàn yêu quý của mình ra, đồng thời thề cả đời không đánh đàn nữa. Bởi vì hắn cảm thấy trên đời không còn ai hiểu được âm nhạc của hắn..."
Vương Mặc kể chuyện với nhịp điệu rất tốt.
Câu chuyện êm tai, khiến cả đám người nghe ở hiện trường đều vô cùng say mê.
Đến cuối cùng, khi nghe Bá Nha vì Tử Kỳ mà cắt đứt dây đàn, cả đời không chạm vào đàn nữa, rất nhiều người cảm thấy nhói lòng, biểu cảm trở nên phức tạp.
"Đây mới thực sự là tri kỷ?"
"Có được tri âm là hạnh phúc biết bao, nhưng tri âm rời đi lại là đau khổ nhường nào!"
"Lại là một câu chuyện khiến người ta khó mà quên được."
"Nếu như ta có thể có tri âm như vậy, cả đời này cũng mãn nguyện."
"......"
Rất nhiều người nghe xong đều cảm khái không thôi.
Câu chuyện kết thúc.
Vương Mặc đã ngồi trước cổ cầm, nhẹ nhàng nói: "Bài 'Cao Sơn Lưu Thủy' này diễn tấu tình nghĩa của Bá Nha và Tử Kỳ, xin lắng nghe..."
Tiếng cổ cầm vang lên.
Khi đối mặt với sự khiêu chiến của mười một quốc gia trước đó, Vương Mặc đã không mang ra "Cao Sơn Lưu Thủy", hắn cảm thấy dùng Ngư Chu Xướng Vãn và Thập Diện Mai Phục là đủ để đánh bại đối phương.
Mà "Cao Sơn Lưu Thủy", một trong những khúc nhạc được coi là hay nhất của Hoa Hạ, căn bản là không cần thiết phải mang ra.
Nhưng hôm nay, tại đêm nhạc đẳng cấp thế giới này.
Để tuyên truyền di sản âm nhạc Hoa Hạ, Vương Mặc cuối cùng đã tung ra át chủ bài!
Đúng vậy, đối với hắn mà nói, khúc cổ cầm này chính là có thể nghiền ép tất cả, như một lá bài át chủ bài.
Mặc dù rất nhiều người không phân biệt được đàn tranh và cổ cầm.
Nhưng hai loại nhạc cụ này kỳ thực khác nhau rất lớn.
Thứ nhất: Đàn tranh cần đeo móng giả, cổ cầm thì không.
Thứ hai: Âm thanh của đàn tranh trong trẻo vang dội, âm thanh của cổ cầm cổ kính, trang nhã.
Thứ ba: Cổ cầm chỉ có 7 dây, đàn tranh lại có hơn 20 dây.
Giờ phút này, theo giai điệu cổ kính mà nhẹ nhàng chậm rãi của cổ cầm vang lên, mọi người lập tức bị ý cảnh xa xăm trang nhã của nó hấp dẫn.
"Ân? Đây chính là cổ cầm của Hoa Hạ?"
"Nhìn gần giống đàn tranh, vậy mà ý cảnh hoàn toàn khác."
"Đúng vậy, đàn tranh dường như phù hợp hơn với sự cao quý, cổ cầm lại càng thêm nội liễm."
"Mấu chốt không phải là khúc nhạc này sao? Hay quá!"
"......"
Đúng vậy, trong tai những người đã từng học âm nhạc, họ lập tức nhận ra bài «Cao Sơn Lưu Thủy» này không tầm thường, u tĩnh mà sâu xa, trang nhã mà không phô trương.
Trong lịch sử Hoa Hạ, cổ cầm thường dùng để tự tiêu khiển, đàn tranh thì dùng để biểu diễn trước công chúng. Cho nên cổ cầm thường được dùng để tự mình hoặc giao lưu giữa bạn bè.
Giờ phút này, Vương Mặc diễn tấu gần như đã hoàn toàn thể hiện được ý cảnh này.
Trong thoáng chốc.
Có một lão giả đang đánh đàn, bên cạnh là một tiều phu đang thưởng thức.
Một người diễn tấu, một người thưởng thức.
Tri âm.
Tri kỷ.
Ý cảnh như thế này khiến rất nhiều người trong giới âm nhạc đều nghe đến ngây dại.
"Ý cảnh tuyệt vời."
"Hình như còn hay hơn cả «Lương Chúc» vừa rồi."
"Trời ạ, âm nhạc như vậy, kết hợp với câu chuyện vừa rồi, thật khiến ta có cảm giác toàn thân rùng mình."
"Khúc nhạc này nghe thật thoải mái."
"......"
Kỳ thực Vương Mặc kể chuyện chỉ là thứ yếu, mục đích chủ yếu của hắn là để mọi người yêu thích cổ cầm, yêu thích âm nhạc Hoa Hạ.
Theo thời gian trôi qua.
Hắn bắt đầu thể hiện kỹ thuật!
Âm bội, lăn, phất, xước, chú, thượng, hạ... đủ loại thủ pháp, đem ý cảnh của Cao Sơn Lưu Thủy thể hiện một cách tinh tế, thực lực điêu luyện khiến mọi người kinh ngạc.
Tiếng đàn du dương phảng phất như biến thành thác nước giữa núi cao, từ trong sâu thẳm đổ xuống, xuyên qua rừng rậm yên tĩnh, ẩn hiện giữa núi non trùng điệp, âm thanh như sấm vang vọng. Nhưng cuối cùng lại chảy vào trong đầm sâu, biến thành dòng suối trong vắt, êm đềm, dọc theo dòng suối, dần dần biến mất ở phía xa.
Những người làm âm nhạc chuyên nghiệp, từ lâu đã bị chinh phục bởi ý cảnh mạnh mẽ của khúc nhạc này. Hồi tưởng lại câu chuyện tri âm mà Vương Mặc đã kể trước đó, càng có cảm giác toàn thân nổi da gà, rung động.
Còn về những người bình thường, giờ phút này cũng hoàn toàn chìm đắm trong tiếng đàn, đạt tới cảnh giới vong ngã. Không ít người nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ say mê, hiển nhiên là rất hưởng thụ.
Trong buổi phát sóng trực tiếp, bình luận vô số.
"Thích tiếng cổ cầm."
"Vừa rồi ta đã yêu đàn tranh, bây giờ lại yêu cổ cầm."
"Hóa ra Hoa Hạ có nhiều nhạc cụ hay như vậy, trời ạ, ta sắp phát cuồng vì quốc gia này rồi."
"Mua mua mua! Tất cả đều mua về."
"......"
Mãi đến khi Vương Mặc ngừng diễn tấu, mọi người mới lộ vẻ tiếc nuối.
Nhất là những người trong giới âm nhạc, lần này coi như được mở rộng tầm mắt.
Hóa ra âm nhạc và văn học khi kết hợp, có thể tạo ra sức hút lớn đến không ngờ.
Hai câu chuyện, hai khúc nhạc, phản ứng hóa học mà chúng tạo ra sau khi kết hợp, vượt xa sức mạnh tác động khi chỉ đơn thuần diễn tấu khúc nhạc.
Cảm nhận được tình yêu bi thương của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, nghe về mối giao tình tri âm của Bá Nha và Tử Kỳ, sau đó lại được nghe hai khúc nhạc, sự rung động dâng trào trong lòng, là điều mà họ chưa từng cảm nhận được trước đây.
"Mở mang tầm mắt."
"Không ngờ rằng văn học và âm nhạc khi kết hợp lại có thể diệu kỳ đến vậy."
"Vương Mặc lại khai sáng một phương thức diễn tấu và thưởng thức âm nhạc hoàn toàn mới."
"Ta dám chắc: Sau này mỗi một lần đêm nhạc quốc tế, đều sẽ xuất hiện hình thức biểu diễn câu chuyện + âm nhạc như thế này."
"Còn phải nói sao? Nhất định phải có!"
"Thực sự là một sự kết hợp, sức sát thương quá lớn. Ta cảm giác sau này khi nhìn thấy một đôi bướm bay, liền sẽ nghĩ đến Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, đôi tình nhân đáng thương."
Ngay cả đoàn trọng tài cũng kinh ngạc.
Kỳ thực việc kể chuyện trên một sự kiện âm nhạc lớn là không phù hợp với quy định. Chỉ là bây giờ uy vọng của Vương Mặc quá cao, họ mới đồng ý với yêu cầu của hắn, không ngờ rằng lại đâm đầu vào, để Vương Mặc mở ra một con đường hoàn toàn mới trên sân khấu.
"Có lẽ, lần sau tổ chức sự kiện âm nhạc, có thể cân nhắc thêm vào phương thức biểu diễn này..."
Mấy vị trọng tài nghe những lời bàn tán dưới khán đài, liếc nhìn nhau, trong lòng đã có chủ ý.
Mà giờ khắc này Vương Mặc cũng đang suy nghĩ một việc: Mình đã chiếm sân khấu gần nửa tiếng đồng hồ, không thể tiếp tục ở lại.
Hắn đã hoàn thành sứ mệnh của mình.
Chắc hẳn giờ phút này không ít khán giả trên toàn cầu, đều sẽ vì câu chuyện và khúc nhạc của hắn, mà yêu thích âm nhạc Hoa Hạ.
Như vậy là đủ.
Cho nên, hắn không cần phải tiếp tục biểu diễn.
Hắn muốn dành nhiều thời gian hơn cho những màn trình diễn sau.
Bởi vì dựa trên những màn trình diễn hiện tại, Hoa Hạ đã đủ xuất sắc ở một phương diện nhạc cụ, vậy thì những màn trình diễn lớn còn lại...
Những màn trình diễn lớn, mới thực sự là yếu tố cuối cùng quyết định việc Hoa Hạ có thể giành được danh hiệu "quê hương âm nhạc" hay không.
Nếu như vậy!
Vậy thì chuẩn bị mở màn cho những màn trình diễn lớn thôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận