Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 226: Mới tống nghệ tiết mục
**Chương 226: Tiết mục giải trí mới**
Sau khoảng nửa tiếng, Vương Mặc mới thuật lại xong.
Quay đầu nhìn lại.
Phát hiện Sài Thanh Dương hai mắt mở to, không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm.
Vương Mặc hắng giọng một cái: "Sài đạo, đây chính là một vài ý kiến của ta về việc quay phim ngoại cảnh, cũng không biết có đúng hay không."
Sài Thanh không trả lời.
Một lúc sau.
Hắn mới biểu lộ phức tạp, lên tiếng hỏi: "Vương tổng, ngài... thật sự không hiểu về đạo diễn sao?"
Vương Mặc không chút do dự lắc đầu: "Không hiểu."
Tốt thôi...
Sài Thanh khóe miệng co giật.
Nếu như ngài như vậy mà gọi là không hiểu, vậy hắn thì là gì đây?
Sau đó, Sài Thanh dựa theo những đề nghị Vương Mặc đã nói, xây dựng ngoại cảnh.
Lần này quả nhiên không còn cảm giác không thoải mái, ngay cả nhà sản xuất Trần Gia cũng phải thốt lên: "Sài đạo, lợi hại thật. Cách bố trí ngoại cảnh này của anh, gần như tái hiện lại hoàn toàn bối cảnh thời Dân Quốc sơ kỳ, rất chân thật, giữ nguyên được cái hồn."
Sài Thanh biểu lộ ngượng ngùng.
Không phải hắn lợi hại, mà là Vương Mặc lợi hại.
Sau đó.
Theo tiến độ quay phim, Sài Thanh càng ngày càng phát hiện ra kiến thức đạo diễn uyên thâm của Vương Mặc, hắn có làm cách nào thì cũng không dò tới đáy.
Vừa mới bắt đầu, Sài Thanh chỉ đến hỏi Vương Mặc ở một vài chỗ mà bản thân không giải quyết được.
Ví dụ như: Vấn đề tối hôm khai máy Minh Hưng không thể nhập tâm vào quá trình quay, hay là vấn đề chính mình không thể đảm nhiệm ngoại cảnh.
Kết quả Vương Mặc đều cho hắn đáp án hoàn mỹ.
Thế là về sau, Sài Thanh ở mỗi một cảnh quay đều sẽ hỏi ý kiến của Vương Mặc.
Thậm chí đến cuối cùng, nếu không có Vương Mặc gật đầu, Sài Thanh cũng không dám hô "Cắt".
Đương nhiên.
Nguyên nhân khiến cho Sài Thanh thay đổi lớn như vậy là: Bất luận hắn đưa ra nghi vấn như thế nào, Vương Mặc luôn có thể cho hắn câu trả lời hài lòng, thậm chí là kinh ngạc.
Bất luận là cảnh đánh nhau, bất luận là kịch bản gì, thậm chí chi tiết đến từng ngọn cây cọng cỏ trong bố cục phim ảnh, Vương Mặc đều có thể thuận miệng nói ra đề nghị hoàn mỹ.
"Quá trâu bò."
"Quá mạnh mẽ."
Sài Thanh cảm thấy hít thở không thông, hắn thậm chí cảm thấy trong lòng Vương Mặc chứa đựng hẳn một bộ phim « Tinh Võ Anh Hùng » hoàn chỉnh, bằng không làm sao có thể biến thái như vậy?
Nhưng khi ý nghĩ này xuất hiện, hắn lại càng thấy hoang đường.
Trong lòng Vương Mặc làm sao có thể có phim « Tinh Võ Anh Hùng » hoàn chỉnh được?
Nghĩ không ra.
Nghĩ không ra.
Chỉ tiếc, Vương Mặc chỉ ở đoàn làm phim khoảng một tuần, liền trở về công ty.
Dù sao Vương Mặc còn có chuyện khác cần làm, không thể cứ mãi tập trung vào việc làm phim...
Trở lại công ty.
Viên Hùng liền cười tủm tỉm đi tới: "Có hai tin tốt, muốn nghe tin nào trước?"
Vương Mặc: "Nghe tin thứ hai trước đi."
Viên Hùng suýt chút nữa nghẹn c·h·ế·t.
Nhưng ngẫm lại, lời mình nói dường như có vấn đề thật, đành thôi.
Lấy lại bình tĩnh.
Viên Hùng nói: "Tin tốt thứ nhất là liên quan đến « Bố Ơi! Mình Đi Đâu Thế? »."
Vương Mặc hứng thú: "« Ba Ba » thế nào rồi?"
Viên Hùng nói: "Trải qua hơn một tháng phát sóng, tỉ lệ người xem của « Bố Ơi! Mình Đi Đâu Thế? » cơ bản ổn định ở mức trên 4, kịch bản tốt thậm chí có thể dễ dàng vượt 5. Điều này khiến cho tất cả khách mời, thậm chí người chủ trì trong chương trình giải trí đều trở thành minh tinh đang nổi. Vì lẽ đó, bản quyền « Bố Ơi! Mình Đi Đâu Thế? » trở thành món hàng vô cùng hot.
Ngay mấy ngày trước, chúng ta đã nhận được điện thoại của một số công ty giải trí nước ngoài, có ý định mua bản quyền « Ba Ba »."
Vương Mặc hai mắt sáng lên: "Nước ngoài sao?"
"Không sai!"
Trên trán Viên Hùng cũng lộ vẻ k·í·c·h động: "Đây chính là chương trình giải trí đầu tiên của Hoa Hạ chúng ta được công ty giải trí nước ngoài chọn trúng. Hơn nữa đối phương không chỉ đến từ một quốc gia. Có Hàn Quốc, Đảo quốc, Bắc Mỹ, Tây Âu... Có tới hơn tám công ty đều muốn đưa mô hình « Ba Ba » về quốc gia của họ. Giá cao nhất đã lên tới 10 triệu đôla."
10 triệu đôla!
Chỉ là phí bản quyền!
Vương Mặc cũng phải líu lưỡi.
Viên Hùng nói: "Dù sao cậu cũng là tác giả của « Bố Ơi! Mình Đi Đâu Thế? », nên công ty muốn hỏi ý kiến của cậu, có muốn bán bản quyền cho đối phương không? Nếu như bán, thì giá bao nhiêu là phù hợp?"
"Bán! Đương nhiên là phải bán!"
Vương Mặc không chút do dự trả lời: "Nhất là Hàn Quốc, nhất định phải bán cho họ. Về phần giá cả, Hùng ca hiểu rõ hơn ta, anh quyết định là được."
Viên Hùng thấy buồn cười: "Tại sao nhất định phải bán cho Hàn Quốc?"
Vương Mặc nói: "Anh xem các tiết mục giải trí của Hoa Hạ bây giờ, nhìn đâu cũng thấy đều là từ Hàn Quốc đưa vào. Điều này khiến cho không ít cư dân mạng Hàn Quốc không tiếc lời châm biếm khả năng sáng tạo của Hoa Hạ chúng ta. Hiện tại nếu họ đã để ý đến « Ba Ba », vậy thì đương nhiên chúng ta phải thể hiện một phen."
"Được thôi."
Viên Hùng bất đắc dĩ xòe tay.
Không ngờ, t·i·ể·u· t·ử này lại là một thanh niên phẫn nộ.
Tiếp theo.
Vương Mặc hỏi vấn đề mấu chốt: "Bán bản quyền, ta có thể được chia bao nhiêu tiền?"
Viên Hùng nói: "Theo quy định, nếu tiết mục của công ty bán bản quyền, đội ngũ sáng tạo phụ trách tiết mục có thể được 20% tiền thưởng. Bất quá, bởi vì « Bố Ơi! Mình Đi Đâu Thế? » đều do một mình cậu lên kế hoạch, chế tác, lại thêm việc cậu được hưởng mức chia lợi nhuận cao nhất của công ty, vậy nên công ty sẽ chia cho cậu theo hình thức bốn sáu. Công ty sáu phần, cậu bốn phần."
Vương Mặc gật gật đầu, tỏ ý tán thành.
Hắn có thể có được bốn phần, đã là tỉ lệ cực kỳ tốt.
Hắn cũng không cảm thấy mình chỉ cần đưa ra kịch bản « Ba Ba », liền có thể cầm hơn một nửa số tiền chia.
Bởi vì sự thành công của một chương trình giải trí, mô hình chỉ chiếm một phần, những khâu sau đó như khai thác của đội ngũ, chế tác, theo dõi, khách mời, quảng bá, phát sóng... Tất cả đều là nhân tố của sự thành công.
Viên Hùng nói tiếp: "Liên quan đến vấn đề bản quyền, ta sẽ tiếp tục cử đội ngũ chuyên môn liên hệ với các công ty nước ngoài. Chắc hẳn sẽ có kết quả nhanh thôi. Về phần tin tốt thứ hai... là liên quan đến Tô Tuyết Dao."
Vương Mặc cười nói: "Anh đã nghĩ ra bước tiếp theo cho Tuyết Dao rồi sao?"
Viên Hùng gật đầu: "Không sai."
Vương Mặc: "Vẫn là ca hát sao?"
Lần này, điều khiến Vương Mặc bất ngờ là, Viên Hùng lại lắc đầu nói: "Không phải ca hát."
Vương Mặc ngây người: "Không phải ca hát, nếu nàng không ca hát, thì làm sao trở thành ca hậu?"
Viên Hùng nở nụ cười: "Muốn trở thành ca hậu, cần có hai nhân tố quyết định: Thứ nhất, đủ nhiều bài hát hay. Thứ hai, đủ nổi tiếng.
Hiện tại, cậu đã cho Tô Tuyết Dao mấy bài hát hay, hoàn toàn đủ để nàng rèn luyện trong một khoảng thời gian. Nếu bây giờ cậu lại viết ca khúc mới cho nàng, sẽ dễ dẫn đến việc nàng không thể hấp thu hết, dục tốc bất đạt, còn có thể sinh ra hiệu quả ngược.
Cho nên, sau khi ta và đội ngũ bàn bạc, kết quả là: Về phương diện ca hát, để Tô Tuyết Dao tạm hoãn một chút, dù sao nàng đã liên tục hai lần đ·á·n·h bại ca vương, độ nóng này đủ để nàng có thể có thêm thời gian tôi luyện bản thân.
Nếu trong thời gian ngắn không sáng tác bài hát.
Vậy thì chỉ có thể duy trì độ nổi tiếng của Tô Tuyết Dao ở phương diện khác.
Mà phương pháp có khả năng nhất để giữ độ nóng chính là, để Tô Tuyết Dao tham gia một tiết mục giải trí, đồng thời trở thành khách mời thường trú!"
Viên Hùng nói ra khiến người khác phải kinh ngạc.
Vương Mặc hơi ngẩn người: "Để Tô Tuyết Dao tham gia chương trình giải trí?"
Viên Hùng gật đầu: "Không sai. Bây giờ, các minh tinh Hoa Hạ, vì muốn tăng độ nổi tiếng của bản thân, cơ bản đều sẽ tham gia một, hai chương trình giải trí. Nhất là bây giờ mạng lưới phát triển, cho nên tổng lượt phát sóng của các tiết mục giải trí đều rất đáng kinh ngạc, thường lên tới hàng trăm tỷ lượt phát. Loại tổng lượt phát sóng này đã vượt xa tổng lượt phát của một bài hát nổi tiếng. Vì vậy, nếu Tô Tuyết Dao tham gia tiết mục giải trí, nhất định sẽ khiến danh tiếng của nàng tăng thêm một bước, đồng thời đạt tới hiệu quả vượt trội."
Vương Mặc rất tán thành.
Ở kiếp trước, hắn đối với rất nhiều minh tinh, đều là biết đến và tìm hiểu từ các chương trình giải trí.
Ví dụ như: Vương Tấn, Lý Thần, Trịnh Khải, Tiết Chi Khiêm, Trương Nghệ Tinh... Rất nhiều minh tinh sau này nổi tiếng trong giới giải trí, nếu không tham gia tiết mục giải trí, thì có mấy ai biết đến bọn họ?
Hoàn toàn có thể nói, chính chương trình giải trí đã đưa bọn họ lên đến đỉnh cao.
Nghĩ đến đây.
Vương Mặc gật đầu tán thành: "Ừm, tham gia chương trình giải trí đúng là một phương pháp tốt. Vậy Hùng ca định cho Tuyết Dao tham gia chương trình giải trí nào?"
Viên Hùng lộ ra nụ cười khổ: "Không biết."
Vương Mặc kinh ngạc: "Không biết?"
Không biết thì anh nói làm gì!
Viên Hùng gật đầu: "Đúng là không biết, bởi vì ta đã xem qua vài chương trình nổi tiếng nhất trong nước, đối phương hoặc là không thích hợp để Tô Tuyết Dao làm khách mời thường trú, hoặc là khách mời đã được x·á·c định từ trước. Chỉ có một chương trình thích hợp, thì lại phát sóng vào cuối năm. Về thời gian căn bản không kịp."
Vương Mặc: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Viên Hùng nói: "Cho nên, ta mới đến tìm cậu."
Vương Mặc lần nữa ngẩn người: "Tìm ta?"
"Ừm."
Viên Hùng khẽ gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm Vương Mặc, không nói gì.
Ban đầu Vương Mặc còn mơ hồ, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra: "Ý của anh, không phải là muốn ta làm một chương trình thích hợp với Tô Tuyết Dao đấy chứ?"
"Thông minh!"
Viên Hùng vỗ tay, nở nụ cười rạng rỡ: "Việc cậu có thể làm ra « Bố Ơi! Mình Đi Đâu Thế? » chứng tỏ cậu có tài năng thiên bẩm trong lĩnh vực chương trình giải trí. Cho nên ý của ta là, cậu hãy làm ra một chương trình, để Tô Tuyết Dao làm khách mời thường trú. Như vậy, chúng ta không cần phải cầu cạnh người khác.
Hơn nữa, hiện tại đang có một cơ hội tốt: Người phụ trách mảng chương trình giải trí của đài Lam tìm đến ta, nói hi vọng cậu có thể giúp bọn họ làm một chương trình thực tế, giá cả có thể thương lượng."
Vương Mặc nghe xong trong lòng quay cuồng.
Một lúc sau mới nói: "Đài Lam là sao?"
Viên Hùng nói: "Đài Lam không phải vừa kết thúc « Thiên Chi Âm » sao? Lúc đầu, chương trình này được xem là tiết mục chủ lực hàng đầu trong năm nay. Nhưng không ngờ nửa đường lại xuất hiện « Bố Ơi! Mình Đi Đâu Thế? » khiến cho thành tích rating trung bình phá 2 của « Thiên Chi Âm » trở nên lu mờ.
Nhưng đài Lam là đài truyền hình lớn của Hoa Hạ, làm sao lại cam tâm?
Vẫn luôn muốn tìm cách lật ngược tình thế.
Nhất là sau khi « Thiên Chi Âm » kết thúc, đài Lam vẫn không có chương trình thích hợp để tiếp nối. Vì thế bọn họ mới tìm đến ta, hi vọng cậu giúp họ làm một chương trình, đồng thời nhanh chóng tiếp quản khung giờ của « Thiên Chi Âm ».
Như thế, về thời gian cũng rất thích hợp với Tô Tuyết Dao, cho nên ta liền tâm động."
Vương Mặc bất đắc dĩ nói: "Đài Lam tin tưởng ta có thể làm ra một tiết mục tốt như vậy sao?"
"Đương nhiên là không."
Viên Hùng không hề khách khí nói: "Theo tin tức ta thăm dò được, đài Lam đã gửi thư mời đến tất cả các công ty sản xuất chương trình giải trí hàng đầu trên toàn quốc, mời mọi người làm ra các chương trình giải trí hoàn toàn mới. Ai làm ra tiết mục tốt nhất, họ sẽ hợp tác với người đó. Cậu nhiều nhất chỉ là đối tượng được bọn họ chú ý mà thôi."
Thì ra là vậy.
Vậy thì hợp lý rồi.
Vương Mặc trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: "Bọn họ ra giá bản quyền bao nhiêu?"
Viên Hùng nói: "20 triệu!"
Vương Mặc trong lòng chấn kinh.
Một tiết mục giải trí mà ngay cả phương án cũng chưa hoàn chỉnh, đài Lam lại có thể chi ra 20 triệu phí bản quyền, xem ra lãnh đạo đài Lam thật sự rất sốt ruột.
Đương nhiên, điều khiến Vương Mặc chấn kinh chủ yếu không phải nguyên nhân này, giờ phút này trong lòng hắn đang nghĩ: 20 triệu... Ta được bốn phần, chính là 8 triệu.
Làm một cái tiết mục giải trí.
Mình có thể nhận được 8 triệu phí bản quyền, còn có thể để Tô Tuyết Dao làm khách mời thường trú.
Đây là một công đôi việc!
Nghĩ đến đây.
Vương Mặc trong lòng sinh ra k·í·c·h động, hắn không chút do dự ngẩng đầu nhìn Viên Hùng, chân thành nói: "Hùng ca, nói với đài Lam, việc này... Ta nhận!"
Sau khoảng nửa tiếng, Vương Mặc mới thuật lại xong.
Quay đầu nhìn lại.
Phát hiện Sài Thanh Dương hai mắt mở to, không nhúc nhích nhìn mình chằm chằm.
Vương Mặc hắng giọng một cái: "Sài đạo, đây chính là một vài ý kiến của ta về việc quay phim ngoại cảnh, cũng không biết có đúng hay không."
Sài Thanh không trả lời.
Một lúc sau.
Hắn mới biểu lộ phức tạp, lên tiếng hỏi: "Vương tổng, ngài... thật sự không hiểu về đạo diễn sao?"
Vương Mặc không chút do dự lắc đầu: "Không hiểu."
Tốt thôi...
Sài Thanh khóe miệng co giật.
Nếu như ngài như vậy mà gọi là không hiểu, vậy hắn thì là gì đây?
Sau đó, Sài Thanh dựa theo những đề nghị Vương Mặc đã nói, xây dựng ngoại cảnh.
Lần này quả nhiên không còn cảm giác không thoải mái, ngay cả nhà sản xuất Trần Gia cũng phải thốt lên: "Sài đạo, lợi hại thật. Cách bố trí ngoại cảnh này của anh, gần như tái hiện lại hoàn toàn bối cảnh thời Dân Quốc sơ kỳ, rất chân thật, giữ nguyên được cái hồn."
Sài Thanh biểu lộ ngượng ngùng.
Không phải hắn lợi hại, mà là Vương Mặc lợi hại.
Sau đó.
Theo tiến độ quay phim, Sài Thanh càng ngày càng phát hiện ra kiến thức đạo diễn uyên thâm của Vương Mặc, hắn có làm cách nào thì cũng không dò tới đáy.
Vừa mới bắt đầu, Sài Thanh chỉ đến hỏi Vương Mặc ở một vài chỗ mà bản thân không giải quyết được.
Ví dụ như: Vấn đề tối hôm khai máy Minh Hưng không thể nhập tâm vào quá trình quay, hay là vấn đề chính mình không thể đảm nhiệm ngoại cảnh.
Kết quả Vương Mặc đều cho hắn đáp án hoàn mỹ.
Thế là về sau, Sài Thanh ở mỗi một cảnh quay đều sẽ hỏi ý kiến của Vương Mặc.
Thậm chí đến cuối cùng, nếu không có Vương Mặc gật đầu, Sài Thanh cũng không dám hô "Cắt".
Đương nhiên.
Nguyên nhân khiến cho Sài Thanh thay đổi lớn như vậy là: Bất luận hắn đưa ra nghi vấn như thế nào, Vương Mặc luôn có thể cho hắn câu trả lời hài lòng, thậm chí là kinh ngạc.
Bất luận là cảnh đánh nhau, bất luận là kịch bản gì, thậm chí chi tiết đến từng ngọn cây cọng cỏ trong bố cục phim ảnh, Vương Mặc đều có thể thuận miệng nói ra đề nghị hoàn mỹ.
"Quá trâu bò."
"Quá mạnh mẽ."
Sài Thanh cảm thấy hít thở không thông, hắn thậm chí cảm thấy trong lòng Vương Mặc chứa đựng hẳn một bộ phim « Tinh Võ Anh Hùng » hoàn chỉnh, bằng không làm sao có thể biến thái như vậy?
Nhưng khi ý nghĩ này xuất hiện, hắn lại càng thấy hoang đường.
Trong lòng Vương Mặc làm sao có thể có phim « Tinh Võ Anh Hùng » hoàn chỉnh được?
Nghĩ không ra.
Nghĩ không ra.
Chỉ tiếc, Vương Mặc chỉ ở đoàn làm phim khoảng một tuần, liền trở về công ty.
Dù sao Vương Mặc còn có chuyện khác cần làm, không thể cứ mãi tập trung vào việc làm phim...
Trở lại công ty.
Viên Hùng liền cười tủm tỉm đi tới: "Có hai tin tốt, muốn nghe tin nào trước?"
Vương Mặc: "Nghe tin thứ hai trước đi."
Viên Hùng suýt chút nữa nghẹn c·h·ế·t.
Nhưng ngẫm lại, lời mình nói dường như có vấn đề thật, đành thôi.
Lấy lại bình tĩnh.
Viên Hùng nói: "Tin tốt thứ nhất là liên quan đến « Bố Ơi! Mình Đi Đâu Thế? »."
Vương Mặc hứng thú: "« Ba Ba » thế nào rồi?"
Viên Hùng nói: "Trải qua hơn một tháng phát sóng, tỉ lệ người xem của « Bố Ơi! Mình Đi Đâu Thế? » cơ bản ổn định ở mức trên 4, kịch bản tốt thậm chí có thể dễ dàng vượt 5. Điều này khiến cho tất cả khách mời, thậm chí người chủ trì trong chương trình giải trí đều trở thành minh tinh đang nổi. Vì lẽ đó, bản quyền « Bố Ơi! Mình Đi Đâu Thế? » trở thành món hàng vô cùng hot.
Ngay mấy ngày trước, chúng ta đã nhận được điện thoại của một số công ty giải trí nước ngoài, có ý định mua bản quyền « Ba Ba »."
Vương Mặc hai mắt sáng lên: "Nước ngoài sao?"
"Không sai!"
Trên trán Viên Hùng cũng lộ vẻ k·í·c·h động: "Đây chính là chương trình giải trí đầu tiên của Hoa Hạ chúng ta được công ty giải trí nước ngoài chọn trúng. Hơn nữa đối phương không chỉ đến từ một quốc gia. Có Hàn Quốc, Đảo quốc, Bắc Mỹ, Tây Âu... Có tới hơn tám công ty đều muốn đưa mô hình « Ba Ba » về quốc gia của họ. Giá cao nhất đã lên tới 10 triệu đôla."
10 triệu đôla!
Chỉ là phí bản quyền!
Vương Mặc cũng phải líu lưỡi.
Viên Hùng nói: "Dù sao cậu cũng là tác giả của « Bố Ơi! Mình Đi Đâu Thế? », nên công ty muốn hỏi ý kiến của cậu, có muốn bán bản quyền cho đối phương không? Nếu như bán, thì giá bao nhiêu là phù hợp?"
"Bán! Đương nhiên là phải bán!"
Vương Mặc không chút do dự trả lời: "Nhất là Hàn Quốc, nhất định phải bán cho họ. Về phần giá cả, Hùng ca hiểu rõ hơn ta, anh quyết định là được."
Viên Hùng thấy buồn cười: "Tại sao nhất định phải bán cho Hàn Quốc?"
Vương Mặc nói: "Anh xem các tiết mục giải trí của Hoa Hạ bây giờ, nhìn đâu cũng thấy đều là từ Hàn Quốc đưa vào. Điều này khiến cho không ít cư dân mạng Hàn Quốc không tiếc lời châm biếm khả năng sáng tạo của Hoa Hạ chúng ta. Hiện tại nếu họ đã để ý đến « Ba Ba », vậy thì đương nhiên chúng ta phải thể hiện một phen."
"Được thôi."
Viên Hùng bất đắc dĩ xòe tay.
Không ngờ, t·i·ể·u· t·ử này lại là một thanh niên phẫn nộ.
Tiếp theo.
Vương Mặc hỏi vấn đề mấu chốt: "Bán bản quyền, ta có thể được chia bao nhiêu tiền?"
Viên Hùng nói: "Theo quy định, nếu tiết mục của công ty bán bản quyền, đội ngũ sáng tạo phụ trách tiết mục có thể được 20% tiền thưởng. Bất quá, bởi vì « Bố Ơi! Mình Đi Đâu Thế? » đều do một mình cậu lên kế hoạch, chế tác, lại thêm việc cậu được hưởng mức chia lợi nhuận cao nhất của công ty, vậy nên công ty sẽ chia cho cậu theo hình thức bốn sáu. Công ty sáu phần, cậu bốn phần."
Vương Mặc gật gật đầu, tỏ ý tán thành.
Hắn có thể có được bốn phần, đã là tỉ lệ cực kỳ tốt.
Hắn cũng không cảm thấy mình chỉ cần đưa ra kịch bản « Ba Ba », liền có thể cầm hơn một nửa số tiền chia.
Bởi vì sự thành công của một chương trình giải trí, mô hình chỉ chiếm một phần, những khâu sau đó như khai thác của đội ngũ, chế tác, theo dõi, khách mời, quảng bá, phát sóng... Tất cả đều là nhân tố của sự thành công.
Viên Hùng nói tiếp: "Liên quan đến vấn đề bản quyền, ta sẽ tiếp tục cử đội ngũ chuyên môn liên hệ với các công ty nước ngoài. Chắc hẳn sẽ có kết quả nhanh thôi. Về phần tin tốt thứ hai... là liên quan đến Tô Tuyết Dao."
Vương Mặc cười nói: "Anh đã nghĩ ra bước tiếp theo cho Tuyết Dao rồi sao?"
Viên Hùng gật đầu: "Không sai."
Vương Mặc: "Vẫn là ca hát sao?"
Lần này, điều khiến Vương Mặc bất ngờ là, Viên Hùng lại lắc đầu nói: "Không phải ca hát."
Vương Mặc ngây người: "Không phải ca hát, nếu nàng không ca hát, thì làm sao trở thành ca hậu?"
Viên Hùng nở nụ cười: "Muốn trở thành ca hậu, cần có hai nhân tố quyết định: Thứ nhất, đủ nhiều bài hát hay. Thứ hai, đủ nổi tiếng.
Hiện tại, cậu đã cho Tô Tuyết Dao mấy bài hát hay, hoàn toàn đủ để nàng rèn luyện trong một khoảng thời gian. Nếu bây giờ cậu lại viết ca khúc mới cho nàng, sẽ dễ dẫn đến việc nàng không thể hấp thu hết, dục tốc bất đạt, còn có thể sinh ra hiệu quả ngược.
Cho nên, sau khi ta và đội ngũ bàn bạc, kết quả là: Về phương diện ca hát, để Tô Tuyết Dao tạm hoãn một chút, dù sao nàng đã liên tục hai lần đ·á·n·h bại ca vương, độ nóng này đủ để nàng có thể có thêm thời gian tôi luyện bản thân.
Nếu trong thời gian ngắn không sáng tác bài hát.
Vậy thì chỉ có thể duy trì độ nổi tiếng của Tô Tuyết Dao ở phương diện khác.
Mà phương pháp có khả năng nhất để giữ độ nóng chính là, để Tô Tuyết Dao tham gia một tiết mục giải trí, đồng thời trở thành khách mời thường trú!"
Viên Hùng nói ra khiến người khác phải kinh ngạc.
Vương Mặc hơi ngẩn người: "Để Tô Tuyết Dao tham gia chương trình giải trí?"
Viên Hùng gật đầu: "Không sai. Bây giờ, các minh tinh Hoa Hạ, vì muốn tăng độ nổi tiếng của bản thân, cơ bản đều sẽ tham gia một, hai chương trình giải trí. Nhất là bây giờ mạng lưới phát triển, cho nên tổng lượt phát sóng của các tiết mục giải trí đều rất đáng kinh ngạc, thường lên tới hàng trăm tỷ lượt phát. Loại tổng lượt phát sóng này đã vượt xa tổng lượt phát của một bài hát nổi tiếng. Vì vậy, nếu Tô Tuyết Dao tham gia tiết mục giải trí, nhất định sẽ khiến danh tiếng của nàng tăng thêm một bước, đồng thời đạt tới hiệu quả vượt trội."
Vương Mặc rất tán thành.
Ở kiếp trước, hắn đối với rất nhiều minh tinh, đều là biết đến và tìm hiểu từ các chương trình giải trí.
Ví dụ như: Vương Tấn, Lý Thần, Trịnh Khải, Tiết Chi Khiêm, Trương Nghệ Tinh... Rất nhiều minh tinh sau này nổi tiếng trong giới giải trí, nếu không tham gia tiết mục giải trí, thì có mấy ai biết đến bọn họ?
Hoàn toàn có thể nói, chính chương trình giải trí đã đưa bọn họ lên đến đỉnh cao.
Nghĩ đến đây.
Vương Mặc gật đầu tán thành: "Ừm, tham gia chương trình giải trí đúng là một phương pháp tốt. Vậy Hùng ca định cho Tuyết Dao tham gia chương trình giải trí nào?"
Viên Hùng lộ ra nụ cười khổ: "Không biết."
Vương Mặc kinh ngạc: "Không biết?"
Không biết thì anh nói làm gì!
Viên Hùng gật đầu: "Đúng là không biết, bởi vì ta đã xem qua vài chương trình nổi tiếng nhất trong nước, đối phương hoặc là không thích hợp để Tô Tuyết Dao làm khách mời thường trú, hoặc là khách mời đã được x·á·c định từ trước. Chỉ có một chương trình thích hợp, thì lại phát sóng vào cuối năm. Về thời gian căn bản không kịp."
Vương Mặc: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Viên Hùng nói: "Cho nên, ta mới đến tìm cậu."
Vương Mặc lần nữa ngẩn người: "Tìm ta?"
"Ừm."
Viên Hùng khẽ gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm Vương Mặc, không nói gì.
Ban đầu Vương Mặc còn mơ hồ, nhưng rất nhanh hắn liền hiểu ra: "Ý của anh, không phải là muốn ta làm một chương trình thích hợp với Tô Tuyết Dao đấy chứ?"
"Thông minh!"
Viên Hùng vỗ tay, nở nụ cười rạng rỡ: "Việc cậu có thể làm ra « Bố Ơi! Mình Đi Đâu Thế? » chứng tỏ cậu có tài năng thiên bẩm trong lĩnh vực chương trình giải trí. Cho nên ý của ta là, cậu hãy làm ra một chương trình, để Tô Tuyết Dao làm khách mời thường trú. Như vậy, chúng ta không cần phải cầu cạnh người khác.
Hơn nữa, hiện tại đang có một cơ hội tốt: Người phụ trách mảng chương trình giải trí của đài Lam tìm đến ta, nói hi vọng cậu có thể giúp bọn họ làm một chương trình thực tế, giá cả có thể thương lượng."
Vương Mặc nghe xong trong lòng quay cuồng.
Một lúc sau mới nói: "Đài Lam là sao?"
Viên Hùng nói: "Đài Lam không phải vừa kết thúc « Thiên Chi Âm » sao? Lúc đầu, chương trình này được xem là tiết mục chủ lực hàng đầu trong năm nay. Nhưng không ngờ nửa đường lại xuất hiện « Bố Ơi! Mình Đi Đâu Thế? » khiến cho thành tích rating trung bình phá 2 của « Thiên Chi Âm » trở nên lu mờ.
Nhưng đài Lam là đài truyền hình lớn của Hoa Hạ, làm sao lại cam tâm?
Vẫn luôn muốn tìm cách lật ngược tình thế.
Nhất là sau khi « Thiên Chi Âm » kết thúc, đài Lam vẫn không có chương trình thích hợp để tiếp nối. Vì thế bọn họ mới tìm đến ta, hi vọng cậu giúp họ làm một chương trình, đồng thời nhanh chóng tiếp quản khung giờ của « Thiên Chi Âm ».
Như thế, về thời gian cũng rất thích hợp với Tô Tuyết Dao, cho nên ta liền tâm động."
Vương Mặc bất đắc dĩ nói: "Đài Lam tin tưởng ta có thể làm ra một tiết mục tốt như vậy sao?"
"Đương nhiên là không."
Viên Hùng không hề khách khí nói: "Theo tin tức ta thăm dò được, đài Lam đã gửi thư mời đến tất cả các công ty sản xuất chương trình giải trí hàng đầu trên toàn quốc, mời mọi người làm ra các chương trình giải trí hoàn toàn mới. Ai làm ra tiết mục tốt nhất, họ sẽ hợp tác với người đó. Cậu nhiều nhất chỉ là đối tượng được bọn họ chú ý mà thôi."
Thì ra là vậy.
Vậy thì hợp lý rồi.
Vương Mặc trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi: "Bọn họ ra giá bản quyền bao nhiêu?"
Viên Hùng nói: "20 triệu!"
Vương Mặc trong lòng chấn kinh.
Một tiết mục giải trí mà ngay cả phương án cũng chưa hoàn chỉnh, đài Lam lại có thể chi ra 20 triệu phí bản quyền, xem ra lãnh đạo đài Lam thật sự rất sốt ruột.
Đương nhiên, điều khiến Vương Mặc chấn kinh chủ yếu không phải nguyên nhân này, giờ phút này trong lòng hắn đang nghĩ: 20 triệu... Ta được bốn phần, chính là 8 triệu.
Làm một cái tiết mục giải trí.
Mình có thể nhận được 8 triệu phí bản quyền, còn có thể để Tô Tuyết Dao làm khách mời thường trú.
Đây là một công đôi việc!
Nghĩ đến đây.
Vương Mặc trong lòng sinh ra k·í·c·h động, hắn không chút do dự ngẩng đầu nhìn Viên Hùng, chân thành nói: "Hùng ca, nói với đài Lam, việc này... Ta nhận!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận