Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 466: Cấp Sử Thi nhạc khúc!
Chương 466: Cấp Sử thi nhạc khúc!
Tại nhà hát Metropolitan Opera tráng lệ mà hùng vĩ.
Âm nhạc hùng hồn tựa như tiếng trống lớn, x·u·y·ê·n thấu sân khấu, x·u·y·ê·n thấu hư không, như sóng lớn vô hình bất ngờ ập vào sâu thẳm trong tâm linh mỗi người.
Bốn tiếng âm phù mạnh mẽ hữu lực, chúng tựa như búa tạ đ·ậ·p vào tâm thần của mọi người.
Bốn tiếng âm phù này, giống như tiếng gõ cửa của thần định mệnh, khiến người ta cảm thấy một loại chấn động khó tin.
Toàn bộ khán giả bị đợt trùng kích bất thình lình này làm cho tê cả da đầu.
Tiếng than liên tiếp.
Giờ phút này, dàn nhạc Trung Hoa đang diễn tấu chương nhạc thứ nhất của "Giao hưởng Định Mệnh".
Nó mở màn bằng tiết tấu động cơ ngắn-ngắn-ngắn-dài trong âm nhạc. Beethoven từng nói, bốn âm động cơ này được giải thích là "Định mệnh đang gõ cửa", chủ đạo toàn bộ chương nhạc thứ nhất, lại chiếm một vai trò tương đối quan trọng trong toàn bộ bản giao hưởng. Cho nên mới khiến cho người ta cảm nhận được đợt xung kích lớn như thế.
Tại hiện trường, rất nhiều người đã há to miệng.
Một mảnh ngây ngốc.
Về phần phòng phát sóng trực tiếp, mưa đạn thì tiếng kinh hô liên tục.
"Mẹ ta ơi!"
"Lực trùng kích kia, làm ta suýt chút nữa thất thố."
"Chỉ mấy lần này đã chinh phục ta."
Thời gian trôi qua, thành viên dàn nhạc Trung Hoa trên đài đã dần nhập tâm, đưa mọi người vào một bầu không khí khẩn trương. Giai điệu nhanh chóng, tựa như một trận chiến đấu kịch liệt đang tiến hành.
Từng bộ phận trong dàn nhạc phối hợp chặt chẽ, nhạc khí bằng đồng sáng rõ và nhạc khí gỗ du dương đan xen vào nhau, tạo thành một loại hiệu quả âm nhạc đặc biệt. Bộ phận dương cầm lại lấy tiết tấu mãnh liệt thúc đẩy toàn bộ khúc nhạc tiến lên.
Chương nhạc tràn đầy sức sống bàng bạc.
Khán giả đã sớm nghe đến ngây dại.
Có người gật đầu lên xuống theo tiết tấu, thần sắc kích động.
Có người hai tay gõ lên ghế.
Có người nắm chặt hai tay.
Có người nhắm mắt lại, phảng phất như đắm mình trong trận chiến âm nhạc này.
"Trời ạ, quá chấn động."
"Vô cùng chấn động!"
"Ta vốn tưởng rằng «Radetzky Marsch» trước đó đã đủ nhiệt huyết, nhưng giờ khắc này mới biết được thế nào là huyết dịch sôi trào chân chính."
"Định mệnh! Định mệnh! Ta phảng phất như thật sự nghe được định mệnh gào thét!"
"..."
Giai điệu lạnh lùng, uy nghiêm, bá đạo vô song nghiền ép tất cả, chúng với một loại tiết tấu mạnh mẽ hữu lực thổi lên kèn hiệu xung phong, tựa như ngọn lửa nóng bỏng cuốn tới nơi xa, trong ngọn lửa có người đang hô to, có người đang khóc, có người đang ra sức phấn đấu, dường như là có người đang dùng tất cả khí lực chống lại tất cả những điều này, chống lại vận mệnh nghiền ép bọn họ.
Tín niệm cường đại bén rễ nảy mầm trong nội tâm bọn họ, giúp bọn họ xua tan đi nỗi sợ hãi và khiếp đảm trong lòng.
Đây là vận mệnh!
Đây mới là định mệnh!
Định mệnh không phải nhẫn nhục chịu đựng, cũng không phải sống tạm bợ qua ngày!
Mà là trong hoàn cảnh hiện tại, dùng trạng thái tốt nhất, tâm thái tốt nhất để đón nhận mọi thử thách. Nếu chính mình đang gặp vận rủi tập kích, vậy thì hãy để chúng hủy diệt đi!
Chiến thắng trên con đường tiến lên, vượt qua tất cả khó khăn, giẫm tất cả vận rủi dưới lòng bàn chân.
Mệnh ta do ta không do trời!
Vận mệnh của ta, ta làm chủ!
Giai điệu mạnh mẽ đanh thép vẫn vang vọng, trong lúc mọi người hoảng hốt, dường như có người chạy ra, mang theo mệt mỏi cùng đầy người tổn thương, nhưng trên mặt của bọn họ lại có nụ cười rạng rỡ, ánh mắt kiên định mà mạnh mẽ!
Khi diễn tấu đến đoạn này.
Hiện trường đã sớm trở nên hoàn toàn tĩnh lặng, trừ đội ngũ diễn tấu, không còn bất luận kẻ nào phát ra nửa điểm âm thanh.
Mọi người chỉ ngơ ngác nhìn sân khấu, con ngươi chấn động kịch liệt.
Simon, Romando, Steven bọn người, đã sớm nghẹn họng nhìn trân trối.
Những đại sư này, bọn họ đã đoán được sự bất phàm của "Giao hưởng Định Mệnh" từ trong nhạc phổ trước đó, nhưng bọn hắn vẫn đ·á·n·h giá thấp sự vĩ đại của khúc nhạc này.
Giờ phút này, cảm thụ được từng đợt giai điệu mãnh liệt trùng kích, cả người bọn hắn đã sớm tê cả da đầu, thân thể phảng phất như bị dòng điện đ·á·n·h trúng, toàn thân run rẩy.
"Đây là loại giao hưởng gì?"
"Thượng Đế, ai có thể nói cho ta biết trình độ của khúc nhạc này?"
"Trời ạ."
Trong lòng bọn họ đã tuôn ra vô số suy nghĩ khó có thể tin.
Khúc nhạc như vậy.
Ý cảnh như vậy.
Đã sớm vượt xa khỏi phạm trù mà bọn hắn có thể tưởng tượng.
Nhưng mà.
Giờ khắc này, diễn tấu mới vừa kết thúc chương nhạc thứ nhất.
Khi chương nhạc thứ hai vang lên, khúc nhạc rõ ràng trở nên dịu dàng hơn, dường như có người đã phá tan gông xiềng của vận mệnh, mở ra cuộc sống hoàn toàn mới của mình.
Cho nên, giai điệu giờ phút này êm tai động lòng người.
Âm nhạc phối hợp giữa nhạc khí gỗ và hợp âm phối hợp hoàn mỹ, tạo nên một bức tranh ấm áp mà yên tĩnh, khiến cho những người mới vừa rồi bị chấn động đến mức tê liệt có thể thoáng bình phục lại một chút.
"Thở một ngụm."
"Khúc dạo đầu chính là cao trào, không chịu nổi."
"Hẳn là kết thúc rồi chứ?"
Thế nhưng, bọn hắn đã nghĩ sai.
Sự yên tĩnh này không kéo dài quá lâu.
Rất nhanh, chương nhạc thứ ba lại bắt đầu, khúc nhạc lại quay về bầu không khí khẩn trương trước đó, thậm chí còn trở nên càng thêm rộng lớn và mênh mông.
Những người vừa mới thở hổn hển một hơi lại đột nhiên treo cao trái tim, con ngươi chấn động kịch liệt.
"Còn có?"
"Càng kích thích?"
"Trời ơi!"
Giai điệu chương nhạc này cũng trở nên phức tạp và đa dạng hơn, từng bộ phận trong dàn nhạc đều thể hiện kỹ xảo diễn tấu siêu việt.
Nhạc khí bằng đồng sáng rõ và nhạc cụ gõ rung động đan xen vào nhau, đẩy giai điệu của toàn bộ khúc nhạc lên đến một đỉnh cao mới.
Âm nhạc mãnh liệt trùng kích làm cho rất nhiều khán giả toàn thân đều run rẩy.
Có người mở to hai mắt.
Có người há to miệng.
Phảng phất như không thể tin được những gì tai mình đang nghe.
Nhưng mà!
Vẫn chưa kết thúc!
Dù cho giai điệu của chương nhạc thứ ba đã đủ chấn động.
Thế nhưng khi khúc nhạc tiến vào chương nhạc thứ tư, nó mới đạt đến bộ phận cao trào nhất của cả bản giao hưởng!
Tổ dương cầm.
Tổ đồng.
Tổ gỗ.
Tổ nhạc cụ gõ.
Tất cả thành viên dàn nhạc mặt đã đỏ tới mang tai, dốc toàn bộ nhiệt tình, phát huy ra năng lượng lớn nhất của nhạc cụ trong tay, diễn tấu ra giai điệu sôi sục nhất.
Oanh!
Tựa như sấm sét cuồn cuộn, lại như tia chớp xé toạc bầu trời.
Từng đợt trùng kích liên tiếp, khiến cho không ít khán giả rốt cuộc không thể khống chế được sự chấn động trong lòng.
Có người đứng lên, nước mắt lưng tròng.
Có người không nhịn được mà phát ra tiếng kinh hô.
Tiếp đó, càng nhiều người đứng lên, trong mắt ngấn lệ, trong thân thể dâng trào nhiệt huyết. Bị âm nhạc chi phối, thân thể bọn họ quên hết tất cả, chỉ vô thức bộc phát sự kích động trong nội tâm.
Đó là sự rung động không gì sánh kịp.
Giờ khắc này, tất cả tiếng chất vấn đã sớm biến mất không còn tung tích.
Bờ môi Simon run rẩy, lẩm bẩm: "Cấp Sử thi âm nhạc! Thượng Đế! Đây là một thiên cấp Sử thi âm nhạc a."
Bên cạnh, Romando cũng có ánh mắt phức tạp, lặp lại một câu: "Khúc nhạc thần thánh, ta nghĩ trong lịch sử âm nhạc Lam Tinh lại ra đời một bản giao hưởng bất phàm."
Về phần cư dân mạng quốc tế, đã sớm trợn tròn mắt.
"Đây chính là «Giao hưởng Định Mệnh» của Vương Mặc?"
"Hắn viết ra như thế nào vậy? Trời ơi!"
"Hắn chỉ mới hơn 20 tuổi, sao lại có thể sáng tác ra loại giao hưởng rộng lớn mênh mông này?"
"Đúng vậy, hắn căn bản không có kinh nghiệm sống như vậy!"
"Không thể nào! Ta không tin!"
Nhưng mà.
Chỉ có cư dân mạng Trung Hoa mới không chất vấn.
Thậm chí, rất nhiều fan hâm mộ của Vương Mặc, giờ phút này đã sớm nước mắt lưng tròng.
Không thể nào?
Hắn không có kinh nghiệm sống như vậy?
Không tin?
Không sao cả!
Bọn hắn tin!
Thậm chí bọn hắn còn biết vì sao Vương Mặc có thể viết ra bản giao hưởng vận mệnh như vậy.
Một fan hâm mộ hai mắt đẫm lệ: "Những cư dân mạng Âu Mỹ kia dựa vào cái gì mà chất vấn Mặc ca? Bọn hắn làm sao biết Mặc ca đã trải qua những gì trong những năm qua?!"
Một fan hâm mộ khác cũng bình luận: "Bọn hắn biết cái gì! Nếu như bọn hắn biết Mặc ca đã trải qua những gì trong những năm qua, chắc chắn sẽ biết vì sao Mặc ca có thể viết ra «Giao hưởng Định Mệnh». Thậm chí, trong mắt của ta, việc Mặc ca viết ra khúc nhạc như vậy là điều đương nhiên. Hắn đã trải qua thời gian huy hoàng nhất của cuộc đời, cũng đã trải qua bóng tối bị cả mạng chửi rủa. Hắn đã từng 'bị tuyên án chung thân cô độc', hắn cũng khát vọng 'tự do như giấc mơ'."
Có lẽ, chỉ có những fan hâm mộ kiên định đứng về phía Mặc ca như chúng ta, mới có thể hiểu được hắn đã trải qua bao nhiêu chuyện trong những năm qua. Hắn đã tiếp nhận những sóng gió mà người bình thường cả đời không thể trải qua chỉ trong vài năm ngắn ngủi. Những đại sư dương cầm, đại sư âm nhạc được gọi là có kinh nghiệm sống phong phú, nhưng nếu xét về việc tiếp nhận sóng gió, ta nghĩ bất cứ ai cũng không thể so sánh với Mặc ca!"
Những lời này, giành được sự tán thành của hầu hết cư dân mạng Trung Hoa.
Thậm chí, càng nghĩ đến việc Vương Mặc trước kia bị cả mạng chửi rủa, bị công ty đóng băng, thậm chí suýt chút nữa bị cả mạng phong sát, bọn hắn lại càng có thể hiểu được vì sao hắn lại sáng tác ra «Giao hưởng Định Mệnh».
"Việc Mặc ca viết ra bản giao hưởng như vậy là điều đương nhiên."
"Đúng vậy, cũng chỉ có hắn mới hiểu rõ nhất vì sao phải chống lại định mệnh, tự mình nắm giữ định mệnh."
"Trong mắt ta, «Giao hưởng Định Mệnh» chính là sự khắc họa chân thật nhất trong nội tâm Mặc ca."
"Không sai! Chỉ có người đã trải qua thăng trầm như hắn, mới có thể sáng tác ra khúc nhạc rộng lớn như vậy."
"..."
Cư dân mạng Trung Hoa càng nghe bản giao hưởng này, càng có thể đồng cảm.
Thậm chí bọn hắn còn đưa ra vô số lý do vì sao Vương Mặc có thể sáng tác ra bản giao hưởng này.
Chỉ tiếc giờ phút này Vương Mặc không biết, nếu không chắc chắn sẽ thầm tán thưởng: Các ngươi thật sự là những người hỗ trợ tốt của ta!
Chính hắn khi đưa ra «Giao hưởng Định Mệnh» cũng không có suy nghĩ sâu xa như vậy, nhưng ai có thể ngờ rằng những cư dân mạng này lại đưa ra lý do hoàn mỹ không chê vào đâu được!
Ngẫm lại kỹ, thật sự là vô cùng phù hợp.
Tại hiện trường.
Âm nhạc rộng lớn vẫn chấn động toàn trường.
Giờ phút này, mặc dù đã qua trọn vẹn hơn mười phút, vượt xa thời gian diễn tấu của mấy quốc gia trước đó, nhưng không có bất kỳ ai tỏ ra mất kiên nhẫn.
Bởi vì tất cả mọi người đã sớm chìm đắm trong ý cảnh.
Đó là một loại rung động và kích động khó nói thành lời, thậm chí còn khát vọng âm nhạc này được tiếp tục diễn tấu.
Lúc này, mọi người cũng đã sớm biết vì sao Trung Hoa lại phái ra một dàn nhạc lớn như vậy, không phải là để khoe khoang số lượng, cũng không phải là cái gọi là hình thức sáo rỗng, mà là loại khúc nhạc ở tầng thứ này, chỉ có nhiều người như vậy mới có thể diễn tấu ra sự rộng lớn của nó! Diễn tấu ra sự rung động và vĩ đại của nó!
Khi chương nhạc thứ nhất và thứ hai diễn tấu xong.
Bắt đầu cao trào liên tiếp xuất hiện.
Bởi vì từ chương nhạc thứ ba trở đi, cho đến khi chương nhạc thứ tư kết thúc, quá trình này giai điệu gần như đều là kích thích dâng trào, từng bước leo thang.
Giai điệu hoành tráng, âm nhạc mạnh mẽ hữu lực, nhất là khí thế của nhạc giao hưởng phát ra rộng lớn, bàng bạc, trang trọng, gần như giống như sóng lớn cuồn cuộn nhấn chìm trái tim của tất cả mọi người, tấu lên kèn hiệu xung phong, theo tiếng đàn violon trong trẻo réo rắt, hội tụ thành một cỗ lực lượng vô địch san bằng vận rủi và khó khăn, mang theo khí thế không thể ngăn cản, nghiền ép về phía trước.
Đây là vận mệnh!
Không đúng!
Phải nói đây chính là chúa tể định mệnh!
Ai nói định mệnh là do trời định? Chỉ có mang theo tín niệm mãnh liệt, có khí thế một đi không trở lại, mới có thể thoát khỏi định mệnh bị gông xiềng trói buộc, tiếp theo làm chủ tương lai của chính mình!
Đánh đi!
Vì tương lai huy hoàng của chính mình mà chiến!
Toàn trường đứng dậy!
Nước mắt lưng tròng!
Phòng phát sóng trực tiếp, càng có vô số cư dân mạng cũng đứng lên, thân thể run rẩy.
"Vô cùng chấn động!"
"Loại âm nhạc này, quá bao la đi?"
"Định mệnh? Trời ạ! Ta thật sự đã nghe được lời triệu hồi định mệnh vĩ đại nhất trong lịch sử."
"..."
Nhất là một số người giờ phút này đang giãy dụa trong bóng tối, bị khó khăn và khốn cảnh vây quanh, sau khi nghe được giai điệu khích lệ lòng người như vậy, trong ánh mắt ảm đạm ban đầu của bọn họ lại dấy lên hy vọng.
Bọn hắn nhìn thấy hy vọng thắng lợi.
Bọn hắn nhìn thấy khả năng thoát khỏi gông xiềng.
Mỗi người, tại thời khắc này đều bị cảm xúc mãnh liệt lây nhiễm, tiếp theo đắm chìm trong bức tranh âm nhạc, cho dù là hô hấp và nhịp tim đều theo giai điệu mà lên xuống.
Bọn hắn nghe được vận rủi bị đánh bại.
Bọn hắn nghe được gông xiềng vận mệnh vỡ tan.
Bọn hắn nhìn thấy hy vọng ngay phía trước.
Đây mới là ý nghĩa vĩ đại của bản giao hưởng này!
Nó không chỉ đơn thuần là để cho người ta có thể thưởng thức được sự diệu kỳ của âm nhạc, nó còn có thể làm cho người ta kiên định tín niệm, bóp chết khó khăn, đón nhận ánh sáng.
Cuối cùng!
Giai điệu kịch liệt biến thành khúc khải hoàn.
Chúng ta đã thắng!
Chúng ta đã chiến thắng định mệnh!
Chương nhạc thắng lợi bắt đầu vang lên, trong hoảng hốt, là một bức tranh nhảy múa ăn mừng và chúc mừng thắng lợi. Đội quân thắng lợi đạp trên tiết tấu, nghênh đón khúc khải hoàn.
Trên đài.
La Bân vung cánh tay càng thêm mạnh mẽ hữu lực, dưới sự chỉ huy của hắn, toàn bộ dàn nhạc Trung Hoa kích thích dâng trào, tấu vang khúc nhạc thành công.
Trong đại sảnh.
Cho dù là không ít nhân vật nổi tiếng đã trải qua sóng gió, cũng nghe đến hốc mắt ướt át.
So với rất nhiều cư dân mạng bình thường, có lẽ bản "Giao hưởng Định Mệnh" này có thể gây xúc động cho bọn họ lớn hơn. Bởi vì rất nhiều người trong số bọn họ vốn là từng bước bò lên từ tầng lớp thấp nhất, đã trải qua quá nhiều bóng tối và gian khổ, cho nên càng có thể đồng cảm.
Nghe thấy âm nhạc từ ban đầu chống lại, đến dịu dàng ở giữa, rồi đến giãy giụa ở cao trào, rất nhiều người, trái tim cũng run rẩy theo, cho đến giờ phút này nghe được kèn hiệu thắng lợi, mọi người mới có cảm giác cuối cùng cũng nhìn thấy cầu vồng.
"Chúng ta đã thắng lợi!"
"Đúng vậy, chiến thắng định mệnh."
"Dù khó khăn có lớn đến đâu, vẫn không thể khiến chúng ta khuất phục."
"Cuối cùng chúng ta đã nắm giữ vận mệnh của chính mình!"
"..."
Nước mắt lưng tròng.
Kích động không thôi.
Đây là một loại rung động linh hồn, cho dù là nhân vật nổi tiếng trầm ổn đến đâu, giờ phút này cũng không thể kiềm chế được hai mắt đỏ hoe.
Cuối cùng!
Đến khi giai điệu cuối cùng vang lên, khi giai điệu huy hoàng quét sạch tất cả bóng tối, làm cho tất cả mọi người nhìn thấy ánh sáng thắng lợi.
Bá!
Chỉ thấy La Bân đứng trên đài chỉ huy, làm một động tác đẹp mắt.
Mười mấy thành viên dàn nhạc đồng loạt dừng động tác.
Diễn tấu kết thúc!......
Trận diễn tấu giao hưởng dài đến 33 phút, cuối cùng cũng chính thức hạ màn.
Trên đài.
Ánh mắt La Bân sáng ngời, nửa giờ chỉ huy không khiến hắn lộ ra chút mệt mỏi nào, ngược lại tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi.
Hắn cúi người chào thật sâu về phía dưới đài, thể hiện sự hoàn thành của buổi diễn.
Về phần thành viên dàn nhạc, nửa giờ diễn tấu với cường độ cao đã sớm khiến bọn họ mệt mỏi về tinh thần, thậm chí ngón tay rút gân. Nhưng không có bất kỳ ai lộ ra vẻ khó chịu, vẫn mang theo nụ cười rạng rỡ.
Bọn hắn muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình trước mặt khán giả toàn cầu.
Giờ phút này, bọn hắn cũng không biết buổi diễn của mình đã tạo ra tiếng vang lớn đến mức nào, nhưng bọn hắn biết, bọn hắn đã phát huy trạng thái tốt nhất của mình!
Sau đó, chính là chờ đợi ban giám khảo và khán giả thẩm định.
Mặc dù bọn hắn cũng nhìn thấy toàn bộ nhân vật nổi tiếng, thậm chí cả các đại sư dưới đài đều đứng dậy, nhưng trước khi có lời bình cuối cùng, bọn hắn vẫn treo một trái tim lơ lửng.
Nhưng một giây sau.
Oanh!
Tiếng vỗ tay như sấm đột nhiên vang lên, chấn động đến mức lỗ tai mọi người rung lên.
Một giây.
Hai giây.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt kéo dài gần mấy phút đồng hồ mới dần dừng lại, đây là lần vỗ tay lâu nhất kể từ khi đêm nhạc hội quốc tế khai mạc, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay bền bỉ nhất.
Không vì lý do gì khác!
Thật sự là mọi người cảm thấy giờ phút này chỉ có vỗ tay mới có thể biểu đạt sự chấn động trong nội tâm mình. Mặc dù giờ phút này diễn tấu đã kết thúc, mặc dù tiếng vỗ tay vang trời, nhưng trong đầu rất nhiều người vẫn còn văng vẳng âm nhạc vừa rồi, thật lâu không thể lắng lại.
Bàng bạc.
Rộng lớn.
Bao la hùng vĩ.
Không ít người, đại não giờ phút này vẫn còn đang vang vọng, bọn hắn trong lúc vỗ tay, muốn tìm vài từ ngữ để hình dung bản giao hưởng này, lại phát hiện bất luận từ ngữ nào trước mặt bản "Giao hưởng Định Mệnh" này đều trở nên nhạt nhẽo, bởi vì không có bất kỳ từ ngữ nào có thể hình dung sự vĩ đại của nó.
Định mệnh... Trong lịch sử nhân loại, bất luận là dân đen thấp hèn hay hoàng tộc cao quý, tất cả mọi người đều không thể trốn thoát gông xiềng của vận mệnh, chỉ có thể sống tạm bợ cả đời dưới gông cùm xiềng xích của định mệnh.
Đây cũng là lý do vì sao người mạnh như Simon cũng không dám sáng tác khúc nhạc liên quan đến định mệnh.
Thật sự là định mệnh quá mức mạnh mẽ, ngay cả hắn cũng không dám chống lại.
Mà bây giờ, Vương Mặc, một người trẻ tuổi phương đông mới hơn 20 tuổi, lại hoàn mỹ thể hiện ý nghĩa của định mệnh trong một bản giao hưởng, đồng thời mang đến cho nó sức sống, sử dụng âm nhạc để khích lệ mọi người thoát khỏi định mệnh, nắm giữ định mệnh.
Đây là ý nghĩa vĩ đại đến nhường nào?!
Cuối cùng.
Sau khi tiếng vỗ tay lắng xuống.
Trước ống kính, Romando thở dài: "Mặc dù ta biết những lời tiếp theo có chút kinh người, nhưng ta vẫn muốn nói: Bản «Giao hưởng Định Mệnh» này là bản nhạc bao la hùng vĩ nhất mà ta từng nghe trong đời! Không có bản thứ hai! Nó khiến ta biết được, hóa ra những thứ thần bí như định mệnh cũng có thể được lý giải bằng âm nhạc. Trước đây, ta nằm mơ cũng không nghĩ tới một bản nhạc có thể khiến ta cảm nhận được dòng lũ định mệnh trùng kích, cảm nhận được gông xiềng và xiềng xích của vận mệnh. Mà bây giờ, ta đã được nghe. Cảm tạ tiên sinh Vương Mặc... Không đúng, nên cảm tạ đại sư Vương Mặc, ngươi đã cho tất cả chúng ta lần đầu tiên nghe được âm thanh của định mệnh."
Tiếp theo.
Simon cũng thở dài: "Giao hưởng hoàn mỹ, diễn tấu hoàn mỹ. Đại sư Romando nói rất đúng, đây là bản giao hưởng hay nhất mà ta từng nghe trong đời, thậm chí là bản nhạc hay nhất. Một bản nhạc có thể tấu lên thiên chương vận mệnh của chúng ta, nó làm sao có thể không vĩ đại? Chí ít giờ phút này nội tâm ta vẫn không thể bình tĩnh lại. Kỳ thật, trong hơn mười hai mươi năm qua, ta vẫn luôn nghĩ đến việc có thể sử dụng một khúc nhạc để diễn tấu ra giai điệu của định mệnh. Nhưng mà ta căn bản không thể sáng tác ra. Thậm chí ta còn cho rằng, khúc nhạc như vậy chỉ có Thượng Đế mới xứng đáng được nghe. Nhưng hôm nay ta phát hiện ta đã sai, hóa ra thật sự có người có thể lý giải định mệnh trong âm nhạc, đồng thời còn không phải là khuất phục định mệnh một cách bình thường, mà là để cho chúng ta đi chiến thắng vận rủi, khống chế định mệnh!"
Steven cũng khen: "Ta không nói thêm lời thừa, ta chỉ nói một câu: Đây là một bản nhạc vĩ đại mà bất luận kẻ nào cũng không thể chối từ!"
Đương nhiên, cũng có phóng viên đưa micro đến trước mặt Aida
Hỏi: "Tiên sinh Aida, xin hỏi ngài có ý kiến gì về bản «Giao hưởng Định Mệnh» của tiên sinh Vương Mặc?"
Aida mờ mịt: "Hắn sao có thể châm lửa? Điều đó không thể nào! Không thể nào!"
Phóng viên: "???"
Jiro Miyata: "???"
Đám người: "???"
Trên sân khấu.
Khi La Bân và dàn nhạc Trung Hoa nghe được lời bình của mấy đại sư âm nhạc, bọn hắn liền biết mình đã diễn tấu thành công!
Rất nhiều người cuối cùng cũng trút được gánh nặng, tiếp theo nở nụ cười rạng rỡ.
Kích động.
Hưng phấn.
Có thể nhận được sự khẳng định của những nhà âm nhạc hàng đầu thế giới, đối với bất kỳ ai trong số bọn họ đều mang ý nghĩa phi phàm.
Đương nhiên, những nhà âm nhạc đỉnh cao này có thể nhận ra sự vĩ đại của "Giao hưởng Định Mệnh" ngay trong lần nghe đầu tiên.
Nhưng đối với cư dân mạng bình thường, trình độ thưởng thức của bọn họ chưa đạt đến độ cao như vậy, những lời bàn luận của những người này cũng đại diện cho cảm xúc trong nội tâm của đại bộ phận người nghe.
"Ta không hiểu định mệnh là gì, ta chỉ biết sau khi nghe xong bản giao hưởng này, trong lòng có một loại rung động mãnh liệt, bất kể khó khăn gì ở phía trước ngăn cản, ta đều có thể tiến lên."
"Cảm tạ Vương Mặc, cảm tạ dàn nhạc Trung Hoa, bản nhạc này đã cho ta thấy được hy vọng trong cuộc sống. Nếu vận mệnh của ta khổ như vậy, vậy thì phải thoát khỏi gông xiềng của vận mệnh, để bản thân nắm giữ tương lai!"
"Ta nghĩ ta đã biết ý nghĩa của việc cố gắng ở hiện tại, chính là vì tương lai nắm giữ định mệnh mà cố gắng."
"Lần đầu tiên, ta tập trung nghe xong một bản nhạc dài đến nửa giờ, nhưng ta không hề mất kiên nhẫn, ngược lại cảm thấy nội tâm được gột rửa."
"Đúng như đại sư Steven đã nói: Đây là một bản nhạc mà không ai có thể chối từ."
"..."
Rất nhiều cư dân mạng cảm khái không thôi.
Đây là sự khác biệt so với những lời bàn luận sau khi các bản giao hưởng khác được diễn tấu xong.
Sau khi các dàn nhạc của các quốc gia khác biểu diễn xong, khu bình luận chỉ có hai loại âm thanh: êm tai hoặc không êm tai.
Nhưng giờ phút này, khu bình luận lại có thêm rất nhiều cảm ngộ của cư dân mạng.
Đây mới là điểm vĩ đại nhất của "Giao hưởng Định Mệnh".
Nó không chỉ cho mọi người cảm nhận được mị lực của âm nhạc, mà còn cho mọi người cảm nhận được lực lượng và sự kích thích ẩn chứa trong khúc nhạc, để bọn hắn trên con đường nhân sinh tương lai có thể càng thêm kiên định và tự tin.
Đây cũng là lý do vì sao Simon bọn hắn không tiếc lời ca ngợi.
Vậy còn Vương Mặc?
Giờ phút này, Vương Mặc vẫn im lặng ngồi dưới đài, nhìn tất cả mọi người xung quanh náo động vì bản giao hưởng của hắn, trái tim lại trôi dạt đến nơi khác: "Muốn đạt được danh hiệu 'hương vị âm nhạc', còn phải làm gì nữa?"
Ân.
Truyền thừa âm nhạc dân tộc!
Chỉ có thể hiện ra truyền thừa âm nhạc của nước mình chinh phục được dân chúng toàn cầu, mới có thể vấn đỉnh hương vị âm nhạc!
Tại nhà hát Metropolitan Opera tráng lệ mà hùng vĩ.
Âm nhạc hùng hồn tựa như tiếng trống lớn, x·u·y·ê·n thấu sân khấu, x·u·y·ê·n thấu hư không, như sóng lớn vô hình bất ngờ ập vào sâu thẳm trong tâm linh mỗi người.
Bốn tiếng âm phù mạnh mẽ hữu lực, chúng tựa như búa tạ đ·ậ·p vào tâm thần của mọi người.
Bốn tiếng âm phù này, giống như tiếng gõ cửa của thần định mệnh, khiến người ta cảm thấy một loại chấn động khó tin.
Toàn bộ khán giả bị đợt trùng kích bất thình lình này làm cho tê cả da đầu.
Tiếng than liên tiếp.
Giờ phút này, dàn nhạc Trung Hoa đang diễn tấu chương nhạc thứ nhất của "Giao hưởng Định Mệnh".
Nó mở màn bằng tiết tấu động cơ ngắn-ngắn-ngắn-dài trong âm nhạc. Beethoven từng nói, bốn âm động cơ này được giải thích là "Định mệnh đang gõ cửa", chủ đạo toàn bộ chương nhạc thứ nhất, lại chiếm một vai trò tương đối quan trọng trong toàn bộ bản giao hưởng. Cho nên mới khiến cho người ta cảm nhận được đợt xung kích lớn như thế.
Tại hiện trường, rất nhiều người đã há to miệng.
Một mảnh ngây ngốc.
Về phần phòng phát sóng trực tiếp, mưa đạn thì tiếng kinh hô liên tục.
"Mẹ ta ơi!"
"Lực trùng kích kia, làm ta suýt chút nữa thất thố."
"Chỉ mấy lần này đã chinh phục ta."
Thời gian trôi qua, thành viên dàn nhạc Trung Hoa trên đài đã dần nhập tâm, đưa mọi người vào một bầu không khí khẩn trương. Giai điệu nhanh chóng, tựa như một trận chiến đấu kịch liệt đang tiến hành.
Từng bộ phận trong dàn nhạc phối hợp chặt chẽ, nhạc khí bằng đồng sáng rõ và nhạc khí gỗ du dương đan xen vào nhau, tạo thành một loại hiệu quả âm nhạc đặc biệt. Bộ phận dương cầm lại lấy tiết tấu mãnh liệt thúc đẩy toàn bộ khúc nhạc tiến lên.
Chương nhạc tràn đầy sức sống bàng bạc.
Khán giả đã sớm nghe đến ngây dại.
Có người gật đầu lên xuống theo tiết tấu, thần sắc kích động.
Có người hai tay gõ lên ghế.
Có người nắm chặt hai tay.
Có người nhắm mắt lại, phảng phất như đắm mình trong trận chiến âm nhạc này.
"Trời ạ, quá chấn động."
"Vô cùng chấn động!"
"Ta vốn tưởng rằng «Radetzky Marsch» trước đó đã đủ nhiệt huyết, nhưng giờ khắc này mới biết được thế nào là huyết dịch sôi trào chân chính."
"Định mệnh! Định mệnh! Ta phảng phất như thật sự nghe được định mệnh gào thét!"
"..."
Giai điệu lạnh lùng, uy nghiêm, bá đạo vô song nghiền ép tất cả, chúng với một loại tiết tấu mạnh mẽ hữu lực thổi lên kèn hiệu xung phong, tựa như ngọn lửa nóng bỏng cuốn tới nơi xa, trong ngọn lửa có người đang hô to, có người đang khóc, có người đang ra sức phấn đấu, dường như là có người đang dùng tất cả khí lực chống lại tất cả những điều này, chống lại vận mệnh nghiền ép bọn họ.
Tín niệm cường đại bén rễ nảy mầm trong nội tâm bọn họ, giúp bọn họ xua tan đi nỗi sợ hãi và khiếp đảm trong lòng.
Đây là vận mệnh!
Đây mới là định mệnh!
Định mệnh không phải nhẫn nhục chịu đựng, cũng không phải sống tạm bợ qua ngày!
Mà là trong hoàn cảnh hiện tại, dùng trạng thái tốt nhất, tâm thái tốt nhất để đón nhận mọi thử thách. Nếu chính mình đang gặp vận rủi tập kích, vậy thì hãy để chúng hủy diệt đi!
Chiến thắng trên con đường tiến lên, vượt qua tất cả khó khăn, giẫm tất cả vận rủi dưới lòng bàn chân.
Mệnh ta do ta không do trời!
Vận mệnh của ta, ta làm chủ!
Giai điệu mạnh mẽ đanh thép vẫn vang vọng, trong lúc mọi người hoảng hốt, dường như có người chạy ra, mang theo mệt mỏi cùng đầy người tổn thương, nhưng trên mặt của bọn họ lại có nụ cười rạng rỡ, ánh mắt kiên định mà mạnh mẽ!
Khi diễn tấu đến đoạn này.
Hiện trường đã sớm trở nên hoàn toàn tĩnh lặng, trừ đội ngũ diễn tấu, không còn bất luận kẻ nào phát ra nửa điểm âm thanh.
Mọi người chỉ ngơ ngác nhìn sân khấu, con ngươi chấn động kịch liệt.
Simon, Romando, Steven bọn người, đã sớm nghẹn họng nhìn trân trối.
Những đại sư này, bọn họ đã đoán được sự bất phàm của "Giao hưởng Định Mệnh" từ trong nhạc phổ trước đó, nhưng bọn hắn vẫn đ·á·n·h giá thấp sự vĩ đại của khúc nhạc này.
Giờ phút này, cảm thụ được từng đợt giai điệu mãnh liệt trùng kích, cả người bọn hắn đã sớm tê cả da đầu, thân thể phảng phất như bị dòng điện đ·á·n·h trúng, toàn thân run rẩy.
"Đây là loại giao hưởng gì?"
"Thượng Đế, ai có thể nói cho ta biết trình độ của khúc nhạc này?"
"Trời ạ."
Trong lòng bọn họ đã tuôn ra vô số suy nghĩ khó có thể tin.
Khúc nhạc như vậy.
Ý cảnh như vậy.
Đã sớm vượt xa khỏi phạm trù mà bọn hắn có thể tưởng tượng.
Nhưng mà.
Giờ khắc này, diễn tấu mới vừa kết thúc chương nhạc thứ nhất.
Khi chương nhạc thứ hai vang lên, khúc nhạc rõ ràng trở nên dịu dàng hơn, dường như có người đã phá tan gông xiềng của vận mệnh, mở ra cuộc sống hoàn toàn mới của mình.
Cho nên, giai điệu giờ phút này êm tai động lòng người.
Âm nhạc phối hợp giữa nhạc khí gỗ và hợp âm phối hợp hoàn mỹ, tạo nên một bức tranh ấm áp mà yên tĩnh, khiến cho những người mới vừa rồi bị chấn động đến mức tê liệt có thể thoáng bình phục lại một chút.
"Thở một ngụm."
"Khúc dạo đầu chính là cao trào, không chịu nổi."
"Hẳn là kết thúc rồi chứ?"
Thế nhưng, bọn hắn đã nghĩ sai.
Sự yên tĩnh này không kéo dài quá lâu.
Rất nhanh, chương nhạc thứ ba lại bắt đầu, khúc nhạc lại quay về bầu không khí khẩn trương trước đó, thậm chí còn trở nên càng thêm rộng lớn và mênh mông.
Những người vừa mới thở hổn hển một hơi lại đột nhiên treo cao trái tim, con ngươi chấn động kịch liệt.
"Còn có?"
"Càng kích thích?"
"Trời ơi!"
Giai điệu chương nhạc này cũng trở nên phức tạp và đa dạng hơn, từng bộ phận trong dàn nhạc đều thể hiện kỹ xảo diễn tấu siêu việt.
Nhạc khí bằng đồng sáng rõ và nhạc cụ gõ rung động đan xen vào nhau, đẩy giai điệu của toàn bộ khúc nhạc lên đến một đỉnh cao mới.
Âm nhạc mãnh liệt trùng kích làm cho rất nhiều khán giả toàn thân đều run rẩy.
Có người mở to hai mắt.
Có người há to miệng.
Phảng phất như không thể tin được những gì tai mình đang nghe.
Nhưng mà!
Vẫn chưa kết thúc!
Dù cho giai điệu của chương nhạc thứ ba đã đủ chấn động.
Thế nhưng khi khúc nhạc tiến vào chương nhạc thứ tư, nó mới đạt đến bộ phận cao trào nhất của cả bản giao hưởng!
Tổ dương cầm.
Tổ đồng.
Tổ gỗ.
Tổ nhạc cụ gõ.
Tất cả thành viên dàn nhạc mặt đã đỏ tới mang tai, dốc toàn bộ nhiệt tình, phát huy ra năng lượng lớn nhất của nhạc cụ trong tay, diễn tấu ra giai điệu sôi sục nhất.
Oanh!
Tựa như sấm sét cuồn cuộn, lại như tia chớp xé toạc bầu trời.
Từng đợt trùng kích liên tiếp, khiến cho không ít khán giả rốt cuộc không thể khống chế được sự chấn động trong lòng.
Có người đứng lên, nước mắt lưng tròng.
Có người không nhịn được mà phát ra tiếng kinh hô.
Tiếp đó, càng nhiều người đứng lên, trong mắt ngấn lệ, trong thân thể dâng trào nhiệt huyết. Bị âm nhạc chi phối, thân thể bọn họ quên hết tất cả, chỉ vô thức bộc phát sự kích động trong nội tâm.
Đó là sự rung động không gì sánh kịp.
Giờ khắc này, tất cả tiếng chất vấn đã sớm biến mất không còn tung tích.
Bờ môi Simon run rẩy, lẩm bẩm: "Cấp Sử thi âm nhạc! Thượng Đế! Đây là một thiên cấp Sử thi âm nhạc a."
Bên cạnh, Romando cũng có ánh mắt phức tạp, lặp lại một câu: "Khúc nhạc thần thánh, ta nghĩ trong lịch sử âm nhạc Lam Tinh lại ra đời một bản giao hưởng bất phàm."
Về phần cư dân mạng quốc tế, đã sớm trợn tròn mắt.
"Đây chính là «Giao hưởng Định Mệnh» của Vương Mặc?"
"Hắn viết ra như thế nào vậy? Trời ơi!"
"Hắn chỉ mới hơn 20 tuổi, sao lại có thể sáng tác ra loại giao hưởng rộng lớn mênh mông này?"
"Đúng vậy, hắn căn bản không có kinh nghiệm sống như vậy!"
"Không thể nào! Ta không tin!"
Nhưng mà.
Chỉ có cư dân mạng Trung Hoa mới không chất vấn.
Thậm chí, rất nhiều fan hâm mộ của Vương Mặc, giờ phút này đã sớm nước mắt lưng tròng.
Không thể nào?
Hắn không có kinh nghiệm sống như vậy?
Không tin?
Không sao cả!
Bọn hắn tin!
Thậm chí bọn hắn còn biết vì sao Vương Mặc có thể viết ra bản giao hưởng vận mệnh như vậy.
Một fan hâm mộ hai mắt đẫm lệ: "Những cư dân mạng Âu Mỹ kia dựa vào cái gì mà chất vấn Mặc ca? Bọn hắn làm sao biết Mặc ca đã trải qua những gì trong những năm qua?!"
Một fan hâm mộ khác cũng bình luận: "Bọn hắn biết cái gì! Nếu như bọn hắn biết Mặc ca đã trải qua những gì trong những năm qua, chắc chắn sẽ biết vì sao Mặc ca có thể viết ra «Giao hưởng Định Mệnh». Thậm chí, trong mắt của ta, việc Mặc ca viết ra khúc nhạc như vậy là điều đương nhiên. Hắn đã trải qua thời gian huy hoàng nhất của cuộc đời, cũng đã trải qua bóng tối bị cả mạng chửi rủa. Hắn đã từng 'bị tuyên án chung thân cô độc', hắn cũng khát vọng 'tự do như giấc mơ'."
Có lẽ, chỉ có những fan hâm mộ kiên định đứng về phía Mặc ca như chúng ta, mới có thể hiểu được hắn đã trải qua bao nhiêu chuyện trong những năm qua. Hắn đã tiếp nhận những sóng gió mà người bình thường cả đời không thể trải qua chỉ trong vài năm ngắn ngủi. Những đại sư dương cầm, đại sư âm nhạc được gọi là có kinh nghiệm sống phong phú, nhưng nếu xét về việc tiếp nhận sóng gió, ta nghĩ bất cứ ai cũng không thể so sánh với Mặc ca!"
Những lời này, giành được sự tán thành của hầu hết cư dân mạng Trung Hoa.
Thậm chí, càng nghĩ đến việc Vương Mặc trước kia bị cả mạng chửi rủa, bị công ty đóng băng, thậm chí suýt chút nữa bị cả mạng phong sát, bọn hắn lại càng có thể hiểu được vì sao hắn lại sáng tác ra «Giao hưởng Định Mệnh».
"Việc Mặc ca viết ra bản giao hưởng như vậy là điều đương nhiên."
"Đúng vậy, cũng chỉ có hắn mới hiểu rõ nhất vì sao phải chống lại định mệnh, tự mình nắm giữ định mệnh."
"Trong mắt ta, «Giao hưởng Định Mệnh» chính là sự khắc họa chân thật nhất trong nội tâm Mặc ca."
"Không sai! Chỉ có người đã trải qua thăng trầm như hắn, mới có thể sáng tác ra khúc nhạc rộng lớn như vậy."
"..."
Cư dân mạng Trung Hoa càng nghe bản giao hưởng này, càng có thể đồng cảm.
Thậm chí bọn hắn còn đưa ra vô số lý do vì sao Vương Mặc có thể sáng tác ra bản giao hưởng này.
Chỉ tiếc giờ phút này Vương Mặc không biết, nếu không chắc chắn sẽ thầm tán thưởng: Các ngươi thật sự là những người hỗ trợ tốt của ta!
Chính hắn khi đưa ra «Giao hưởng Định Mệnh» cũng không có suy nghĩ sâu xa như vậy, nhưng ai có thể ngờ rằng những cư dân mạng này lại đưa ra lý do hoàn mỹ không chê vào đâu được!
Ngẫm lại kỹ, thật sự là vô cùng phù hợp.
Tại hiện trường.
Âm nhạc rộng lớn vẫn chấn động toàn trường.
Giờ phút này, mặc dù đã qua trọn vẹn hơn mười phút, vượt xa thời gian diễn tấu của mấy quốc gia trước đó, nhưng không có bất kỳ ai tỏ ra mất kiên nhẫn.
Bởi vì tất cả mọi người đã sớm chìm đắm trong ý cảnh.
Đó là một loại rung động và kích động khó nói thành lời, thậm chí còn khát vọng âm nhạc này được tiếp tục diễn tấu.
Lúc này, mọi người cũng đã sớm biết vì sao Trung Hoa lại phái ra một dàn nhạc lớn như vậy, không phải là để khoe khoang số lượng, cũng không phải là cái gọi là hình thức sáo rỗng, mà là loại khúc nhạc ở tầng thứ này, chỉ có nhiều người như vậy mới có thể diễn tấu ra sự rộng lớn của nó! Diễn tấu ra sự rung động và vĩ đại của nó!
Khi chương nhạc thứ nhất và thứ hai diễn tấu xong.
Bắt đầu cao trào liên tiếp xuất hiện.
Bởi vì từ chương nhạc thứ ba trở đi, cho đến khi chương nhạc thứ tư kết thúc, quá trình này giai điệu gần như đều là kích thích dâng trào, từng bước leo thang.
Giai điệu hoành tráng, âm nhạc mạnh mẽ hữu lực, nhất là khí thế của nhạc giao hưởng phát ra rộng lớn, bàng bạc, trang trọng, gần như giống như sóng lớn cuồn cuộn nhấn chìm trái tim của tất cả mọi người, tấu lên kèn hiệu xung phong, theo tiếng đàn violon trong trẻo réo rắt, hội tụ thành một cỗ lực lượng vô địch san bằng vận rủi và khó khăn, mang theo khí thế không thể ngăn cản, nghiền ép về phía trước.
Đây là vận mệnh!
Không đúng!
Phải nói đây chính là chúa tể định mệnh!
Ai nói định mệnh là do trời định? Chỉ có mang theo tín niệm mãnh liệt, có khí thế một đi không trở lại, mới có thể thoát khỏi định mệnh bị gông xiềng trói buộc, tiếp theo làm chủ tương lai của chính mình!
Đánh đi!
Vì tương lai huy hoàng của chính mình mà chiến!
Toàn trường đứng dậy!
Nước mắt lưng tròng!
Phòng phát sóng trực tiếp, càng có vô số cư dân mạng cũng đứng lên, thân thể run rẩy.
"Vô cùng chấn động!"
"Loại âm nhạc này, quá bao la đi?"
"Định mệnh? Trời ạ! Ta thật sự đã nghe được lời triệu hồi định mệnh vĩ đại nhất trong lịch sử."
"..."
Nhất là một số người giờ phút này đang giãy dụa trong bóng tối, bị khó khăn và khốn cảnh vây quanh, sau khi nghe được giai điệu khích lệ lòng người như vậy, trong ánh mắt ảm đạm ban đầu của bọn họ lại dấy lên hy vọng.
Bọn hắn nhìn thấy hy vọng thắng lợi.
Bọn hắn nhìn thấy khả năng thoát khỏi gông xiềng.
Mỗi người, tại thời khắc này đều bị cảm xúc mãnh liệt lây nhiễm, tiếp theo đắm chìm trong bức tranh âm nhạc, cho dù là hô hấp và nhịp tim đều theo giai điệu mà lên xuống.
Bọn hắn nghe được vận rủi bị đánh bại.
Bọn hắn nghe được gông xiềng vận mệnh vỡ tan.
Bọn hắn nhìn thấy hy vọng ngay phía trước.
Đây mới là ý nghĩa vĩ đại của bản giao hưởng này!
Nó không chỉ đơn thuần là để cho người ta có thể thưởng thức được sự diệu kỳ của âm nhạc, nó còn có thể làm cho người ta kiên định tín niệm, bóp chết khó khăn, đón nhận ánh sáng.
Cuối cùng!
Giai điệu kịch liệt biến thành khúc khải hoàn.
Chúng ta đã thắng!
Chúng ta đã chiến thắng định mệnh!
Chương nhạc thắng lợi bắt đầu vang lên, trong hoảng hốt, là một bức tranh nhảy múa ăn mừng và chúc mừng thắng lợi. Đội quân thắng lợi đạp trên tiết tấu, nghênh đón khúc khải hoàn.
Trên đài.
La Bân vung cánh tay càng thêm mạnh mẽ hữu lực, dưới sự chỉ huy của hắn, toàn bộ dàn nhạc Trung Hoa kích thích dâng trào, tấu vang khúc nhạc thành công.
Trong đại sảnh.
Cho dù là không ít nhân vật nổi tiếng đã trải qua sóng gió, cũng nghe đến hốc mắt ướt át.
So với rất nhiều cư dân mạng bình thường, có lẽ bản "Giao hưởng Định Mệnh" này có thể gây xúc động cho bọn họ lớn hơn. Bởi vì rất nhiều người trong số bọn họ vốn là từng bước bò lên từ tầng lớp thấp nhất, đã trải qua quá nhiều bóng tối và gian khổ, cho nên càng có thể đồng cảm.
Nghe thấy âm nhạc từ ban đầu chống lại, đến dịu dàng ở giữa, rồi đến giãy giụa ở cao trào, rất nhiều người, trái tim cũng run rẩy theo, cho đến giờ phút này nghe được kèn hiệu thắng lợi, mọi người mới có cảm giác cuối cùng cũng nhìn thấy cầu vồng.
"Chúng ta đã thắng lợi!"
"Đúng vậy, chiến thắng định mệnh."
"Dù khó khăn có lớn đến đâu, vẫn không thể khiến chúng ta khuất phục."
"Cuối cùng chúng ta đã nắm giữ vận mệnh của chính mình!"
"..."
Nước mắt lưng tròng.
Kích động không thôi.
Đây là một loại rung động linh hồn, cho dù là nhân vật nổi tiếng trầm ổn đến đâu, giờ phút này cũng không thể kiềm chế được hai mắt đỏ hoe.
Cuối cùng!
Đến khi giai điệu cuối cùng vang lên, khi giai điệu huy hoàng quét sạch tất cả bóng tối, làm cho tất cả mọi người nhìn thấy ánh sáng thắng lợi.
Bá!
Chỉ thấy La Bân đứng trên đài chỉ huy, làm một động tác đẹp mắt.
Mười mấy thành viên dàn nhạc đồng loạt dừng động tác.
Diễn tấu kết thúc!......
Trận diễn tấu giao hưởng dài đến 33 phút, cuối cùng cũng chính thức hạ màn.
Trên đài.
Ánh mắt La Bân sáng ngời, nửa giờ chỉ huy không khiến hắn lộ ra chút mệt mỏi nào, ngược lại tinh thần phấn chấn, ý chí chiến đấu sục sôi.
Hắn cúi người chào thật sâu về phía dưới đài, thể hiện sự hoàn thành của buổi diễn.
Về phần thành viên dàn nhạc, nửa giờ diễn tấu với cường độ cao đã sớm khiến bọn họ mệt mỏi về tinh thần, thậm chí ngón tay rút gân. Nhưng không có bất kỳ ai lộ ra vẻ khó chịu, vẫn mang theo nụ cười rạng rỡ.
Bọn hắn muốn thể hiện mặt tốt nhất của mình trước mặt khán giả toàn cầu.
Giờ phút này, bọn hắn cũng không biết buổi diễn của mình đã tạo ra tiếng vang lớn đến mức nào, nhưng bọn hắn biết, bọn hắn đã phát huy trạng thái tốt nhất của mình!
Sau đó, chính là chờ đợi ban giám khảo và khán giả thẩm định.
Mặc dù bọn hắn cũng nhìn thấy toàn bộ nhân vật nổi tiếng, thậm chí cả các đại sư dưới đài đều đứng dậy, nhưng trước khi có lời bình cuối cùng, bọn hắn vẫn treo một trái tim lơ lửng.
Nhưng một giây sau.
Oanh!
Tiếng vỗ tay như sấm đột nhiên vang lên, chấn động đến mức lỗ tai mọi người rung lên.
Một giây.
Hai giây.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt kéo dài gần mấy phút đồng hồ mới dần dừng lại, đây là lần vỗ tay lâu nhất kể từ khi đêm nhạc hội quốc tế khai mạc, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay bền bỉ nhất.
Không vì lý do gì khác!
Thật sự là mọi người cảm thấy giờ phút này chỉ có vỗ tay mới có thể biểu đạt sự chấn động trong nội tâm mình. Mặc dù giờ phút này diễn tấu đã kết thúc, mặc dù tiếng vỗ tay vang trời, nhưng trong đầu rất nhiều người vẫn còn văng vẳng âm nhạc vừa rồi, thật lâu không thể lắng lại.
Bàng bạc.
Rộng lớn.
Bao la hùng vĩ.
Không ít người, đại não giờ phút này vẫn còn đang vang vọng, bọn hắn trong lúc vỗ tay, muốn tìm vài từ ngữ để hình dung bản giao hưởng này, lại phát hiện bất luận từ ngữ nào trước mặt bản "Giao hưởng Định Mệnh" này đều trở nên nhạt nhẽo, bởi vì không có bất kỳ từ ngữ nào có thể hình dung sự vĩ đại của nó.
Định mệnh... Trong lịch sử nhân loại, bất luận là dân đen thấp hèn hay hoàng tộc cao quý, tất cả mọi người đều không thể trốn thoát gông xiềng của vận mệnh, chỉ có thể sống tạm bợ cả đời dưới gông cùm xiềng xích của định mệnh.
Đây cũng là lý do vì sao người mạnh như Simon cũng không dám sáng tác khúc nhạc liên quan đến định mệnh.
Thật sự là định mệnh quá mức mạnh mẽ, ngay cả hắn cũng không dám chống lại.
Mà bây giờ, Vương Mặc, một người trẻ tuổi phương đông mới hơn 20 tuổi, lại hoàn mỹ thể hiện ý nghĩa của định mệnh trong một bản giao hưởng, đồng thời mang đến cho nó sức sống, sử dụng âm nhạc để khích lệ mọi người thoát khỏi định mệnh, nắm giữ định mệnh.
Đây là ý nghĩa vĩ đại đến nhường nào?!
Cuối cùng.
Sau khi tiếng vỗ tay lắng xuống.
Trước ống kính, Romando thở dài: "Mặc dù ta biết những lời tiếp theo có chút kinh người, nhưng ta vẫn muốn nói: Bản «Giao hưởng Định Mệnh» này là bản nhạc bao la hùng vĩ nhất mà ta từng nghe trong đời! Không có bản thứ hai! Nó khiến ta biết được, hóa ra những thứ thần bí như định mệnh cũng có thể được lý giải bằng âm nhạc. Trước đây, ta nằm mơ cũng không nghĩ tới một bản nhạc có thể khiến ta cảm nhận được dòng lũ định mệnh trùng kích, cảm nhận được gông xiềng và xiềng xích của vận mệnh. Mà bây giờ, ta đã được nghe. Cảm tạ tiên sinh Vương Mặc... Không đúng, nên cảm tạ đại sư Vương Mặc, ngươi đã cho tất cả chúng ta lần đầu tiên nghe được âm thanh của định mệnh."
Tiếp theo.
Simon cũng thở dài: "Giao hưởng hoàn mỹ, diễn tấu hoàn mỹ. Đại sư Romando nói rất đúng, đây là bản giao hưởng hay nhất mà ta từng nghe trong đời, thậm chí là bản nhạc hay nhất. Một bản nhạc có thể tấu lên thiên chương vận mệnh của chúng ta, nó làm sao có thể không vĩ đại? Chí ít giờ phút này nội tâm ta vẫn không thể bình tĩnh lại. Kỳ thật, trong hơn mười hai mươi năm qua, ta vẫn luôn nghĩ đến việc có thể sử dụng một khúc nhạc để diễn tấu ra giai điệu của định mệnh. Nhưng mà ta căn bản không thể sáng tác ra. Thậm chí ta còn cho rằng, khúc nhạc như vậy chỉ có Thượng Đế mới xứng đáng được nghe. Nhưng hôm nay ta phát hiện ta đã sai, hóa ra thật sự có người có thể lý giải định mệnh trong âm nhạc, đồng thời còn không phải là khuất phục định mệnh một cách bình thường, mà là để cho chúng ta đi chiến thắng vận rủi, khống chế định mệnh!"
Steven cũng khen: "Ta không nói thêm lời thừa, ta chỉ nói một câu: Đây là một bản nhạc vĩ đại mà bất luận kẻ nào cũng không thể chối từ!"
Đương nhiên, cũng có phóng viên đưa micro đến trước mặt Aida
Hỏi: "Tiên sinh Aida, xin hỏi ngài có ý kiến gì về bản «Giao hưởng Định Mệnh» của tiên sinh Vương Mặc?"
Aida mờ mịt: "Hắn sao có thể châm lửa? Điều đó không thể nào! Không thể nào!"
Phóng viên: "???"
Jiro Miyata: "???"
Đám người: "???"
Trên sân khấu.
Khi La Bân và dàn nhạc Trung Hoa nghe được lời bình của mấy đại sư âm nhạc, bọn hắn liền biết mình đã diễn tấu thành công!
Rất nhiều người cuối cùng cũng trút được gánh nặng, tiếp theo nở nụ cười rạng rỡ.
Kích động.
Hưng phấn.
Có thể nhận được sự khẳng định của những nhà âm nhạc hàng đầu thế giới, đối với bất kỳ ai trong số bọn họ đều mang ý nghĩa phi phàm.
Đương nhiên, những nhà âm nhạc đỉnh cao này có thể nhận ra sự vĩ đại của "Giao hưởng Định Mệnh" ngay trong lần nghe đầu tiên.
Nhưng đối với cư dân mạng bình thường, trình độ thưởng thức của bọn họ chưa đạt đến độ cao như vậy, những lời bàn luận của những người này cũng đại diện cho cảm xúc trong nội tâm của đại bộ phận người nghe.
"Ta không hiểu định mệnh là gì, ta chỉ biết sau khi nghe xong bản giao hưởng này, trong lòng có một loại rung động mãnh liệt, bất kể khó khăn gì ở phía trước ngăn cản, ta đều có thể tiến lên."
"Cảm tạ Vương Mặc, cảm tạ dàn nhạc Trung Hoa, bản nhạc này đã cho ta thấy được hy vọng trong cuộc sống. Nếu vận mệnh của ta khổ như vậy, vậy thì phải thoát khỏi gông xiềng của vận mệnh, để bản thân nắm giữ tương lai!"
"Ta nghĩ ta đã biết ý nghĩa của việc cố gắng ở hiện tại, chính là vì tương lai nắm giữ định mệnh mà cố gắng."
"Lần đầu tiên, ta tập trung nghe xong một bản nhạc dài đến nửa giờ, nhưng ta không hề mất kiên nhẫn, ngược lại cảm thấy nội tâm được gột rửa."
"Đúng như đại sư Steven đã nói: Đây là một bản nhạc mà không ai có thể chối từ."
"..."
Rất nhiều cư dân mạng cảm khái không thôi.
Đây là sự khác biệt so với những lời bàn luận sau khi các bản giao hưởng khác được diễn tấu xong.
Sau khi các dàn nhạc của các quốc gia khác biểu diễn xong, khu bình luận chỉ có hai loại âm thanh: êm tai hoặc không êm tai.
Nhưng giờ phút này, khu bình luận lại có thêm rất nhiều cảm ngộ của cư dân mạng.
Đây mới là điểm vĩ đại nhất của "Giao hưởng Định Mệnh".
Nó không chỉ cho mọi người cảm nhận được mị lực của âm nhạc, mà còn cho mọi người cảm nhận được lực lượng và sự kích thích ẩn chứa trong khúc nhạc, để bọn hắn trên con đường nhân sinh tương lai có thể càng thêm kiên định và tự tin.
Đây cũng là lý do vì sao Simon bọn hắn không tiếc lời ca ngợi.
Vậy còn Vương Mặc?
Giờ phút này, Vương Mặc vẫn im lặng ngồi dưới đài, nhìn tất cả mọi người xung quanh náo động vì bản giao hưởng của hắn, trái tim lại trôi dạt đến nơi khác: "Muốn đạt được danh hiệu 'hương vị âm nhạc', còn phải làm gì nữa?"
Ân.
Truyền thừa âm nhạc dân tộc!
Chỉ có thể hiện ra truyền thừa âm nhạc của nước mình chinh phục được dân chúng toàn cầu, mới có thể vấn đỉnh hương vị âm nhạc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận