Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?

Chương 15: Hách Minh Hưng lễ vật

**Chương 15: Lễ vật của Khách Minh Hưng**
Đối với Tiền Luân mà nói, việc Khách Minh Hưng đi tặng quà cho Vương Mặc, thực sự là một chuyện mất mặt.
"Đứa nhỏ này, lầm đường lạc lối rồi..."
Hắn thở dài một tiếng.
Bất quá Tiền Luân tin chắc rằng, sau khi Khách Minh Hưng chân chính bước vào giới ca hát, khẳng định sẽ nhận rõ sự chênh lệch thân phận và địa vị giữa mình với người soạn nhạc, sau đó biết đường quay đầu.
Hắn, rồi sẽ trở về!
Ổn định.
Đừng hoảng loạn...
Soạn nhạc bộ.
Lưu Chính Văn sau khi trở về, liền thu lại vẻ ấm ức khi ở bộ phận thanh nhạc, một lần nữa biến thành một con người đầy kiêu ngạo.
Thứ nhất a!
Đứng đầu bảng xếp hạng người mới a!
Mặc dù bây giờ tháng tám chưa qua nửa, nhưng « Không Quan Trọng » đã hoàn toàn bỏ xa hạng hai, vững vàng ngồi trên ngôi vị đầu bảng. Các ca sĩ khác về cơ bản không có khả năng lật ngược tình thế.
Vương Mặc trở thành công thần.
Bởi vì lần này, hắn không những cứu vãn vị trí tràn đầy nguy hiểm của Lưu Chính Văn, mà còn giúp cho bộ phận soạn nhạc đạt được một bút tiền thưởng phong phú.
Công ty giao cho Lưu Chính Văn nhiệm vụ là lọt vào top 10 của bảng xếp hạng, chỉ cần có một ca sĩ có thể lọt vào top 10, hắn sẽ không bị truy cứu trách nhiệm.
Bất quá nếu như có thể có một ca khúc đứng thứ ba bảng xếp hạng, bộ phận soạn nhạc liền có thể có 5 vạn tiền thưởng.
Hạng hai, 10 vạn tiền thưởng.
Hạng nhất, 20 vạn tiền thưởng.
« Không Quan Trọng » giành được vị trí thứ nhất bảng xếp hạng người mới tháng tám, đồng nghĩa với việc bộ phận soạn nhạc có thể có 20 vạn tiền thưởng được chuyển vào tài khoản.
Theo lệ cũ, khoản tiền thưởng này sẽ được chia đôi, người viết nhạc một nửa, các thành viên trong bộ phận một nửa.
Cho nên Vương Mặc đặc biệt vui vẻ.
Một trăm ngàn tệ, có thể giải quyết được vấn đề cấp bách.
Đương nhiên, điều khiến Vương Mặc vui vẻ còn có một chuyện khác:
Bây giờ tháng tám đã qua hơn một tuần, « Không Quan Trọng » đạt 8,6 vạn lượt tải xuống. Hơn tám vạn lượt tải xuống này, trừ đi 30% khấu trừ của nền tảng. Dựa theo hợp đồng phân chia, có thể mang đến cho hắn hơn 20.000 tệ thu nhập.
Tuy nhiên khoản thu nhập này còn xa mới có thể so sánh với thu nhập khi hắn là một ngôi sao đỉnh lưu, nhưng hắn biết đây mới chỉ là bắt đầu.
Khi những ca khúc mình phát hành sau này đạt đến con số mười bài, hai mươi bài.
Khi các ca sĩ bắt đầu ra ngoài nhận show diễn thương mại.
Khi ca khúc được các ca sĩ khác hát lại, được các phương tiện truyền thông hoặc đài truyền hình khác sử dụng phát sóng.
Như vậy đến lúc đó, mình mới thực sự nằm mà vẫn kiếm được tiền.
"A a a a ~~~"
Nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp sau này khi phí bản quyền thu mỏi tay, Vương Mặc nhịn không được cười ra tiếng.
Lưu Chính Văn vẫn luôn chú ý đến hắn, xông tới: "Nhận thêm tiền thưởng nên vui vẻ như thế sao?"
Vương Mặc không chút do dự nói: "Đương nhiên."
Lưu Chính Văn biểu lộ bỗng nhiên trở nên có chút xấu hổ, thấp giọng nói: "Vậy... Sau khi tiền thưởng đến tay, ngươi có tiện cho ta mượn 50 ngàn tệ để giải quyết việc gấp không? Tháng sau ta sẽ trả lại cho ngươi."
Vương Mặc ngạc nhiên: "Lưu Tổng, ngài còn thiếu tiền sao?"
Lưu Chính Văn lúng túng nói: "Lúc đầu không thiếu, bất quá tháng này chi tiêu có chút vượt mức."
Vương Mặc càng kinh ngạc: "Lưu Tổng, ngài một ngày 24 giờ đồng hồ, trên cơ bản tất cả đều là công ty - về nhà, cuộc sống chỉ có hai điểm tạo thành một đường thẳng, đi đâu mà tiêu phí vượt mức? Hơn nữa còn vượt mức hết mấy vạn?"
"Đừng hỏi nữa!"
Lưu Chính Văn thẹn quá hóa giận, "Có cho mượn hay không?!"
Vương Mặc: "Được được được, mượn mượn mượn."
"Ân, cám ơn."
Lưu Chính Văn tựa hồ thở phào một hơi.
Tiếp đó, hắn liền tuyên bố mở cuộc họp toàn bộ phận.
Nội dung cuộc họp rất đơn giản.
Thứ nhất: Chúc mừng ca khúc của Vương Mặc đoạt giải quán quân.
Thứ hai: Tiếp theo mọi người cần phải chuẩn bị ca khúc để tranh bảng xếp hạng tháng chín.
Bộ phận soạn nhạc chính là vất vả như vậy, một năm 365 ngày, không phải sáng tác bài hát, thì chính là đang trên đường sáng tác bài hát.
Lưu Chính Văn trầm giọng nói: "Mặc dù chúng ta đạt được thành tích không tệ trong tháng tám, nhưng tháng chín tranh bảng xếp hạng, chúng ta vẫn không thể lơ là. Bộ phận thanh nhạc đã đưa ra kế hoạch: Tháng chín, bọn họ dự kiến có 15 ca sĩ phát hành ca khúc. Bộ phận soạn nhạc của chúng ta cần chuẩn bị 60 bài hát để cung cấp cho bọn họ lựa chọn. Vẫn là quy tắc ban đầu, mười tổ nhỏ, mỗi tổ chuẩn bị 4 bài hát cho ta."
"Rõ!"
"Được!"
"Đã nhận, đã nhận."
Lần này, bộ phận soạn nhạc quét sạch vẻ suy sụp trước đây, trở nên nhiệt tình cao độ.
Sau khi tuyên bố nhiệm vụ.
Lưu Chính Văn liếc nhìn Vương Mặc: "Tiếp theo, ngươi hãy nghỉ ngơi cho thật tốt."
Đây là truyền thống của bộ phận soạn nhạc, nếu là một người soạn nhạc sáng tác ra một ca khúc có chất lượng không tệ, trừ phi là linh cảm tiếp tục bộc phát, nếu không trên cơ bản đều sẽ ở trạng thái nghỉ ngơi. Như vậy có thể giải tỏa tâm trí, cũng có thể từ từ tìm kiếm linh cảm, có lợi cho việc sáng tác ca khúc lần sau.
Vương Mặc: "Không cần nghỉ ngơi, ta tiếp tục tham gia."
Lưu Chính Văn trừng mắt: "Ngươi vẫn còn linh cảm sao?"
Vương Mặc: "Ân. Bất quá giống như tháng trước, ta sẽ không sáng tác bài hát dựa theo yêu cầu của ca sĩ, mà vẫn tự do phát huy."
Tuổi trẻ nhiệt huyết a!
Lưu Chính Văn thầm nghĩ trong lòng.
Thành công một lần, liền cảm thấy mình đã chinh phục cả thế giới.
Sau đó không hề sợ hãi.
Vừa mới viết một bài hát hay, đã muốn viết ra bài hát hay thứ hai, ở giữa không hề có khoảng trống kết nối. Cho dù là người soạn nhạc hàng đầu cũng không có tự tin tuyệt đối như vậy.
Thôi kệ, cứ để cho tiểu tử này tùy ý vọc vạch vậy.
Thất bại một hai lần, cũng có thể làm giảm bớt nhuệ khí của hắn.
Chỉ là Lưu Chính Văn có chút lo lắng, nếu bài hát thứ hai Vương Mặc viết quá kém, e rằng sẽ khiến đám người ở bộ phận thanh nhạc được nước lấn tới, càng thêm củng cố luận điểm « Không Quan Trọng » không phải do Vương Mặc viết tốt, mà là do Khách Minh Hưng thiên phú hơn người.
Xem ra chỉ có thể đi được đến đâu thì hay đến đó.
Đến lúc đó mình sẽ trọng điểm kiểm tra ca khúc Vương Mặc viết, nếu như không đạt yêu cầu, mình bằng mọi giá phải ngăn cản suy nghĩ phát hành ca khúc của tiểu tử này.
Nghĩ đến đây, Lưu Chính Văn gật đầu: "Được, vậy ngươi tiếp tục tự do phát huy."
"Vâng."
Vương Mặc gật đầu đồng ý.
Có sự cho phép của Lưu Chính Văn, vậy thì tiếp theo mình chỉ cần an tâm tìm ra một ca sĩ có thể đảm nhiệm « Đôi Cánh Vô Hình » trong bộ phận thanh nhạc.
Sau đó.
Phát hành...
Sau khi cuộc họp kết thúc.
Vương Mặc vừa mới trở lại chỗ ngồi, liền nhìn thấy Khách Minh Hưng đã chờ sẵn ở trước vị trí làm việc của hắn.
Vương Mặc cười cười: "Ta đã nói rồi mà, ngươi hát không tệ."
Khách Minh Hưng ừ một tiếng: "Nhưng Mặc ca, ngài là người duy nhất sưởi ấm trái tim ta."
"Khụ khụ..."
Vương Mặc lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Hưng ca, ta nhắc lại một lần, ta không phải là trai ấm, thực sự không phải! Làm ơn sau này đừng nói những lời tương tự như vậy nữa."
"Ta đã biết."
Khách Minh Hưng có chút không hiểu, rõ ràng là mình đang khen ngợi đối phương, nhưng Vương Mặc lại có vẻ không vui.
Quả nhiên, mình vẫn không hiểu cách nịnh nọt a.
Không sao.
Từ từ học hỏi.
Hắn đưa hộp quà tặng trong tay tới: "Mặc ca, tặng ngài."
Nào có ai tặng quà ở khu vực làm việc?
Ngươi lén lút mà tặng a!
Vương Mặc liếc nhìn cách tặng quà của Khách Minh Hưng, có chút tiếc rèn sắt không thành thép. Trên mặt hắn hiện ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt: "Hưng ca, ngươi đang chất vấn nhân cách của ta sao?"
Khách Minh Hưng ngượng ngùng nói: "Ta biết Mặc ca ngài khác với người thường, nhưng ta chỉ có thể dùng phương thức này để cảm tạ ngài. Kỳ thực cũng không phải thứ gì đặc biệt."
Đó là cái gì?
Vương Mặc thăm dò xem xét, bên trong hộp quà tặng chỉ có một tấm thẻ ngân hàng và một tờ giấy.
Khách Minh Hưng nói: "Thẻ ngân hàng là thẻ lương của ta, sau này tất cả thu nhập của ta đều sẽ được chuyển vào tấm thẻ này. Nhưng ta không có nhu cầu tiêu tiền.
Vừa vặn ta biết Mặc ca ngài gần đây gặp phải phiền toái, cho nên ta chuẩn bị giao nó cho ngài, có thể giúp ngài giải quyết khó khăn. Mật mã là sinh nhật của ngài."
Vương Mặc nuốt một ngụm nước bọt.
Mật mã này thực sự rất đặc biệt, khiến hắn có chút không biết nên ứng đối ra sao.
Nhất là, nào có ai tặng quà mà lại đưa thẻ lương của mình? Hắn chỉ thấy một loại quan hệ mới tặng thẻ lương cho nhau, nhưng ngược lại không phải là loại quan hệ giữa mình và Khách Minh Hưng.
Hắn không nhận thẻ ngân hàng, mà mở tờ giấy ra.
Trên tờ giấy viết mấy chữ: "Nếu có việc cần, xông pha khói lửa."
Chữ viết bình thường, nhưng trong câu chữ lại toát lên khí thế kiên quyết sắc bén.
Lấy chữ đoán người.
Kết hợp với cơ bắp cánh tay mạnh mẽ hữu lực của Khách Minh Hưng.
Vương Mặc kinh ngạc nói: "Hưng ca, ngươi trước kia không phải là người luyện võ chứ?"
Khách Minh Hưng ngượng ngùng cười một tiếng: "Mặc ca tuệ nhãn, nhà ta là gia đình có truyền thống võ thuật, ta có luyện qua vài năm công phu. Bất quá ta không có chí hướng theo nghiệp võ, mà là yêu thích âm nhạc. Cho nên sau khi lớn lên, ta thường biểu diễn hát rong tại các quán bar, phòng khiêu vũ. Về sau được công ty chọn trúng, gia nhập bộ phận thanh nhạc.
Chỉ có điều sau khi vào công ty không lâu, cổ họng của ta liền bị hỏng. Nếu là người khác, có lẽ đã sớm xin hủy hợp đồng, sau đó rời khỏi giới âm nhạc. Nhưng trong lòng người tập võ luôn có sự kiên cường, cho nên ta mới mặt dày mày dạn ở lại công ty.
Dù là khi làm một công nhân vệ sinh, nhưng nhìn từng người ở bộ phận thanh nhạc lần lượt ra mắt, ta cũng có ảo giác như mình chưa hề rời xa ước mơ. Ban đầu ta cứ ngỡ, đời này ta chỉ có thể làm một người đứng ngoài quan sát, không ngờ Mặc ca ngài lại kéo ta ra khỏi vực sâu. Cho nên bất luận những người ở bộ phận thanh nhạc nói gì về ngài, nhưng đối với ta: Mặc ca, ngài chính là vị thần của ta."
"Quá khen, quá khen."
Vương Mặc vội vàng nói, sau đó cất tờ giấy đi: "Tờ giấy này ta sẽ nhận, còn thẻ ngân hàng ngươi hãy cầm về."
Khách Minh Hưng: "Mặc ca ngài cứ yên tâm nhận lấy, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi, sẽ không có ai nói xấu đâu."
Vương Mặc lắc đầu: "Ngươi coi ta là ai chứ?"
Khách Minh Hưng: "Thực sự không cần sao?"
Vương Mặc lén nuốt một ngụm nước bọt, chính nghĩa nói: "Thực sự không cần!"
Khách Minh Hưng lúc này mới thu hồi thẻ: "Được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận