Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 137: Không thể địch nổi!
**Chương 137: Không thể địch nổi!**
Douyin, đêm nay số lượng netizen theo dõi “Sơn Âm Bôi” đã sớm vượt xa mấy triệu.
Dù không đạt đến con số ngàn vạn, ước chừng cũng phải có đến mấy trăm vạn.
Giờ phút này, tất cả những netizen này đều đang lắng nghe Vương Mặc diễn đọc, mỗi người một vẻ mặt khác biệt.
“Ân? Đây chính là thơ của Tây Lâu?”
“Nghe có chút khí thế a.”
“Ân, cũng không tệ lắm. Nhất là hai câu “Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao”, nghe không hiểu sao lại nhiệt huyết.”
“Thế nhưng so với hai bài từ hôm qua, ta cảm thấy kém xa.”
“Đúng vậy, cách dùng từ và ý cảnh đều không bằng từ ngày hôm qua.”
Ngay cả rất nhiều netizen đều nhận ra bài thơ Vương Mặc đang đọc không bằng bài từ hôm qua. Các thành viên Sơn Thủy Xã lại càng cảm nhận rõ hơn sự chênh lệch giữa chúng.
Có người đã lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.
Có người lắc đầu, nhìn như cảm thán nhưng trong lòng lại đang mừng thầm.
Có người ánh mắt bắt đầu tỏa sáng.
Phùng Khải nhìn về phía Chu Hàm, cười nói: “Chất lượng coi như thượng thừa, mà lại nội dung bài thơ cũng rất phù hợp với đề mục « Khuyến Học Thi ».”
Chu Hàm gật gật đầu, cũng lộ ra dáng tươi cười: “Đúng vậy, bất quá có chút đơn bạc.”
Trong lời nói của hai người, khắp nơi đều lộ ra hai chữ: Ổn!
Nhưng mà, ngay lúc này.
Hai người bỗng nhiên ngẩn người.
Bởi vì!
Trong phòng phát sóng trực tiếp, Tây Lâu sau khi diễn đọc xong, không hề có ý dừng lại, thế mà lại tiếp tục đọc xuống dưới:
“Thiếu tiểu tu cần học,
Văn chương khả lập thân.
Mãn triều chu tử quý,
Tẫn thị độc thư nhân.”
Thanh âm vang vọng hữu lực.
Trong sâu thẳm tâm linh mỗi người, từng vệt sóng gợn lăn tăn dâng lên.
Không ít netizen nội tâm có chút chấn động.
Sao lại còn có?
Đây là một bài ngũ luật?!
Nếu như nói bốn câu thơ trước, trong tai nhiều người nghe có vẻ hơi đơn bạc, thì cộng thêm bốn câu này, nghe ý tứ đã có chút khác biệt.
Đến tận đây, bài « Khuyến Học Thi » này của Tây Lâu đã có nhất định chiều sâu.
Có người bình luận: “Có chút ý tứ, lấy bối cảnh cổ triều, nói cho mọi người biết đọc sách là chí thượng. Nhắc nhở mọi người nhất định phải chăm chỉ đọc sách từ nhỏ, mới có thể thành tài. Bài thơ này nếu đặt vào thời cổ đại, ước chừng có thể nhận được sự yêu thích của rất nhiều người đọc sách.”
Có người thầm nghĩ: “Thông tục dễ hiểu, câu thơ đơn giản, quả thật có chút hương vị. Chỉ tiếc hôm nay các thành viên Sơn Thủy Xã đều phát huy xuất sắc, bài thơ này của Tây Lâu muốn thắng, e là không dễ dàng a.”
Bất quá mưa đạn lại không có nhiều.
Bởi vì đám người ngạc nhiên phát hiện.
Tây Lâu vẫn không có dừng lại, y nguyên còn đang tiếp tục!
“Học vấn cần trung đắc,
Huỳnh song vạn quyển thư.
Tam đông kim túc dụng,
Thùy tiếu phúc không hư.”
Nghe đến đây.
Sắc mặt rất nhiều người rốt cục đã có biến hóa.
Nhất là đám thành viên Sơn Thủy Xã vừa rồi còn tràn ngập dáng tươi cười, tràn đầy tự tin, trên mặt dần dần lộ ra vẻ kinh dị.
Đây là loại thơ gì?
Mỗi khi tăng thêm một đoạn, gợn sóng trong lòng bọn họ lại càng lớn hơn một phần.
Nhưng mà.
Vẫn chưa kết thúc.
Thanh âm của Vương Mặc càng thêm vang dội.
Dưới sự gia trì của khí chất văn nhân, đám người trong hoảng hốt cảm giác có một vị tài tử quần áo bồng bềnh, khí thế ung dung, đỉnh thiên lập địa, ánh mắt sáng ngời, giọng nói như chuông đồng, đang đứng trước mặt từng người, diễn đọc từng câu từng chữ thơ.
Vừa mới bắt đầu, mọi người còn không cảm thấy những câu thơ này có gì đặc biệt.
Nhưng theo thời gian trôi qua, trong hoảng hốt, thanh âm của vị tài tử đối diện trở nên càng ngày càng vang dội, càng ngày càng có lực xuyên thấu. Xuyên thấu qua màn hình, xuyên thấu qua màng nhĩ, xuyên thẳng vào lòng người.
Gợn sóng trong lòng rất nhiều người, cũng bị chấn động đến mức biến thành từng đợt thủy triều.
Càng lúc càng lớn.
“Tự tiểu đa tài học,
Bình sinh chí khí cao.
Biệt nhân hoài bảo kiếm,
Ngã hữu bút như đao.”
“Triều vi điền xá lang,
Mộ đăng thiên tử đường.
Tướng tướng bản vô chủng,
Nam nhi đương tự cường.”
“Học nãi thân chi bảo,
Nho vi tịch thượng trân.
Quân khán vi tể tướng,
Tất dụng độc thư nhân.”
“......”
Chữ chữ châu ngọc, câu câu kinh điển.
Khi Tây Lâu đọc đến bài thơ thứ sáu trong « Khuyến Học Thi ».
Phòng phát sóng trực tiếp, đám netizen sớm đã hoa mắt chóng mặt.
Tất cả mọi người phảng phất như đều ngừng suy nghĩ, lắng nghe Tây Lâu diễn đọc, trong hoảng hốt giữa thiên địa chỉ còn lại một thanh âm này.
Thanh âm càng lúc càng lớn.
Trong hư không oanh minh.
Trong sâu thẳm óc não vang.
Trong sâu thẳm linh hồn chấn động.
Mà phòng phát sóng trực tiếp chính thức của Douyin.
Hơn mười vị khách quý của Sơn Thủy Xã, không biết từ khi nào, đã toàn bộ đứng lên.
Trên mặt có chấn kinh, mờ mịt, không thể tưởng tượng nổi.
Phùng Khải sớm đã không còn bộ dáng tràn đầy tự tin vừa rồi, hắn nhìn màn ảnh bên trong Tây Lâu vẫn còn đang diễn đọc, cả người đã chết lặng.
Chu Hàm cũng không khá hơn chút nào, giờ khắc này hắn cảm giác da đầu mình tê dại.
Thanh Bắc.
Tại một phòng học hình bậc thang nào đó, nơi này tất cả đều là sinh viên tài năng của Viện Văn học Thanh Bắc.
Khi Tây Lâu vừa mới bắt đầu đọc thơ, trong mắt rất nhiều người là khinh thường.
“Chỉ có vậy?”
“Vẫn được, nhưng không có lợi hại như lời đồn thổi trên mạng.”
“......”
Thế nhưng là, hai mươi giây sau, những âm thanh này đã biến mất.
Nửa phút đồng hồ sau, bắt đầu có tiếng kinh hô trầm thấp.
Một phút đồng hồ sau, tất cả mọi người lần nữa lâm vào yên tĩnh, chỉ kinh ngạc nhìn phòng phát sóng trực tiếp, người đều ngây dại.
Trong phòng học hình bậc thang.
Hạ Chi Hành, Đường Huyền Viễn mấy người cũng có mặt.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đồng dạng lâm vào ngây dại.
Không biết qua bao lâu.
Hạ Chi Hành bỗng nhiên hít sâu một hơi, thấp giọng hô: “Khuyến Học Thi...... Khuyến Học Thi...... Sai, chúng ta đều hiểu sai rồi!”
“Thế nào?”
Đường Huyền Viễn cùng mấy vị lão giả khác hỏi.
Hạ Chi Hành nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm bởi vì quá kích động mà có chút run rẩy: “Nguyên bản chúng ta cho rằng, bài « Khuyến Học Thi » này của tiểu Vương chỉ là ý nghĩa trên bề mặt, chỉ là vì trận tranh tài thứ hai hôm nay của “Sơn Âm Bôi” mà thôi. Nhưng bây giờ ta cảm thấy, bài thơ này của hắn căn bản không phải là vì tranh tài mà viết, hắn là vì toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp! Không, phải nói, hắn là vì toàn bộ netizen đang xem phát sóng trực tiếp, thậm chí là toàn bộ người trẻ tuổi trên internet!”
“Ha ha ha, hiểu rồi, ta rốt cuộc hiểu rõ rồi.”
“Tốt! Tốt một bài « Khuyến Học Thi »! Tốt một câu “Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao”!”
Hạ Chi Hành cười ha ha, điên cuồng như ma.
Nhưng rất nhanh hắn nói tiếp:
“Xã hội internet ngày nay, không biết bao nhiêu người trẻ tuổi vì chìm đắm trong video ngắn, trò chơi mà bỏ bê việc học, không biết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ bị thông tin giả trên internet lừa dối, mà đi vào lạc lối. Đây là một vấn đề xã hội lớn.”
“Thế nhưng chúng ta lại không có biện pháp thay đổi tất cả những điều này, bởi vì đây là bánh xe lịch sử, chúng ta căn bản không có cách nào ngăn cản nó. Chỉ có thể trơ mắt nhìn rất nhiều thế hệ trẻ tuổi sa đọa trên internet, bỏ bê việc học, hủy hoại cả cuộc đời.”
“Loại tập tục này, chúng ta bất lực.”
Hạ Chi Hành vung tay lên, kích động hô.
“Ta lúc đầu đã hỏi qua tiểu Vương vì sao làm phát sóng trực tiếp, hắn nói chính là muốn dùng tài hoa để nói cho netizen xem phát sóng trực tiếp biết, người có tài hoa ở đâu cũng được hoan nghênh. Khát vọng của hắn rất cao xa, ta vẫn cho rằng hắn chỉ nói suông mà thôi.”
“Nhưng không ngờ tới, hắn nói như thế, cũng làm như vậy. Hôm nay bài « Khuyến Học Thi » này của hắn, chính là đang khuyên bảo tất cả người trẻ tuổi chúng ta học tập là trên hết a! Nói cho thế hệ trẻ chúng ta biết, học tập mới có thể có tiền đồ a!”
“Những người khác, đang dùng thi từ khoe khoang tài hoa của mình, chỉ có tiểu Vương mới là lợi dụng cơ hội hiếm có này, muốn dùng một bài « Khuyến Học Thi », mượn chuyện xưa răn đời nay, lay động thế hệ trẻ tuổi đang chìm đắm trong mạng lưới bây giờ, hy vọng bọn họ ý thức được tầm quan trọng của việc học!”
“Loại tư tưởng này! Loại cách cục này! Ta không nhìn lầm người!”
Một phen.
Giống như tiếng sấm.
Nổ tung đại não của Đường Huyền Viễn và mấy lão giả khác, khiến bọn họ ong ong tác hưởng.
Dù là mấy người đều là những đại lão văn đàn, đều trong lúc nhất thời không thể tin được.
Thanh âm diễn đọc của Vương Mặc, vẫn như cũ chấn động trong không trung:
“Mạc đạo nho quan ngộ,
Thi thư bất phụ nhân.
Đạt nhi tướng thiên hạ,
Cùng tắc thiện kỳ thân.”
“Di tử hoàng kim bảo,
Hà như giáo nhất kinh.
Tính danh thư cẩm trục,
Chu tử tá triều đình.
“Cổ hữu thiên văn nghĩa,
Tu tri hậu học thông.
Thánh hiền câu gian xuất,
Dĩ thử phát mông đồng.”
“......”
Nghe những câu thơ rung động tâm linh, lại dư vị lời nói của Hạ Chi Hành, Đường Huyền Viễn bọn người rốt cục chậm rãi gật đầu, công nhận suy đoán của Hạ Chi Hành.
Nhưng càng như vậy, trong lòng bọn họ càng là không cách nào bình tĩnh.
Giờ phút này.
Theo thời gian trôi qua, theo thanh âm diễn đọc của Tây Lâu càng thêm thanh tịnh vang dội.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, không ít người tâm tư thông minh, cũng ý thức được điểm này.
Có người xoát mưa đạn: “Hắn đây không phải là đang đọc thơ! Hắn là đang khuyên học! Trời ạ, hắn đang dùng bài « Khuyến Học Thi » này để nói cho tất cả mọi người chúng ta biết, phải trân quý cơ hội đi học, chỉ có học tốt, mới có thể thành tài!”
Một câu nói làm bừng tỉnh người trong mộng.
Nhìn thấy mưa đạn này.
Càng ngày càng nhiều người tỉnh ngộ lại.
“Thượng Đế a! Bài thơ này!”
“A a a, nguyên lai là ý tứ này.”
“Dùng một bài « Khuyến Học Thi » để khuyên bảo thế hệ trẻ tuổi phải trân quý thời gian đọc sách? Trời ạ, cách cục này!”
“Ta thật đáng chết a, ta vừa mới thế mà còn trào phúng bài thơ này thông tục dễ hiểu!”
“Chính là muốn thông tục dễ hiểu, mới có thể để cho những người không yêu học tập nghe lọt a! Mới có thể sinh ra hiệu quả đinh tai nhức óc a!”
“Đây chính là tác phẩm thứ hai của Tây Lâu?”
“Chúng ta vẫn cho rằng hắn đang tranh tài, nhưng hắn lại sớm đã vượt xa cấp độ tranh tài.”
“Phía trước màn ảnh ta vừa mới còn trào phúng hắn, mà bây giờ, hắn lại nhọc lòng viết ra « Khuyến Học Thi » để khuyên ta đi học tập.”
“Có chút muốn khóc.”
“......”
Nghe hiểu.
Càng ngày càng nhiều người nghe hiểu.
Vì cái gì Tây Lâu muốn viết trong thơ “Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao”.
Vì cái gì Tây Lâu muốn viết “Mãn triều chu tử quý, tẫn thị độc thư nhân”.
Vì cái gì Tây Lâu muốn viết “Biệt nhân hoài bảo kiếm, ngã hữu bút như đao”.
Lại vì cái gì muốn viết “Quân khán vi tể tướng, tất dụng độc thư nhân”.
Nguyên lai hết thảy cũng là vì nói cho bọn hắn biết, đọc sách có tác dụng lớn đến mức nào! Để bọn hắn coi trọng việc đọc sách, không còn vì internet dụ hoặc mà bỏ bê việc học.
Đám khách quý của Sơn Thủy Xã, cũng nghe hiểu rồi.
Sự tự tin vừa rồi của bọn hắn sớm đã quét sạch, trong lòng nổi lên nồng đậm cay đắng.
Nguyên bản bọn hắn cho rằng, đêm nay bọn hắn nắm chắc phần thắng.
Bởi vì bọn hắn vì trận tranh tài thứ hai, tối hôm qua cơ hồ là thức trắng đêm, để thương lượng đối sách.
Nhất là Phùng Khải và Chu Hàm hai người, càng là xưa nay chưa từng có liên hợp ở cùng nhau, để đối kháng Tây Lâu.
Nhưng mà!
Ánh mắt của bọn hắn còn đang chấp nhất so với thi đấu thắng bại.
Tây Lâu một bài « Khuyến Học Thi » lại đem trên cách cục nâng lên toàn bộ thế hệ trẻ tuổi Hoa Hạ trên cấp độ, dùng bài Khuyến Học Thi này đến khuyên bảo thế hệ trẻ tuổi tầm quan trọng của việc đọc sách.
So cái gì?
Còn có thể so cái gì?
Song phương cách cục cùng tư tưởng độ cao, vốn đã không cùng một phương diện.
Trước mặt bài « Khuyến Học Thi » này của Tây Lâu, cho dù thơ có hay đến đâu cũng đã mất đi ý nghĩa!
Bọn hắn Sơn Thủy Xã là vì thắng bại.
Mà Tây Lâu, là vì thế hệ trẻ!
Không so được.
“Niên thiếu sơ đăng đệ,
Hoàng đô đắc ý hồi.
Vũ môn tam cấp lãng,
Bình địa nhất thanh lôi.”
“Nhất cử đăng khoa nhật,
Song thân vị lão thời.
Cẩm y quy cố lý,
Đoan đích thị nam nhi.”
Rốt cục, Tây Lâu ngừng diễn đọc.
Phòng phát sóng trực tiếp.
Hiện trường.
Giờ phút này cơ hồ là hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người nhìn trên màn ảnh khí chất kinh người Tây Lâu, cơ hồ tất cả đều nghẹn ngào.
Douyin, đêm nay số lượng netizen theo dõi “Sơn Âm Bôi” đã sớm vượt xa mấy triệu.
Dù không đạt đến con số ngàn vạn, ước chừng cũng phải có đến mấy trăm vạn.
Giờ phút này, tất cả những netizen này đều đang lắng nghe Vương Mặc diễn đọc, mỗi người một vẻ mặt khác biệt.
“Ân? Đây chính là thơ của Tây Lâu?”
“Nghe có chút khí thế a.”
“Ân, cũng không tệ lắm. Nhất là hai câu “Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao”, nghe không hiểu sao lại nhiệt huyết.”
“Thế nhưng so với hai bài từ hôm qua, ta cảm thấy kém xa.”
“Đúng vậy, cách dùng từ và ý cảnh đều không bằng từ ngày hôm qua.”
Ngay cả rất nhiều netizen đều nhận ra bài thơ Vương Mặc đang đọc không bằng bài từ hôm qua. Các thành viên Sơn Thủy Xã lại càng cảm nhận rõ hơn sự chênh lệch giữa chúng.
Có người đã lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt.
Có người lắc đầu, nhìn như cảm thán nhưng trong lòng lại đang mừng thầm.
Có người ánh mắt bắt đầu tỏa sáng.
Phùng Khải nhìn về phía Chu Hàm, cười nói: “Chất lượng coi như thượng thừa, mà lại nội dung bài thơ cũng rất phù hợp với đề mục « Khuyến Học Thi ».”
Chu Hàm gật gật đầu, cũng lộ ra dáng tươi cười: “Đúng vậy, bất quá có chút đơn bạc.”
Trong lời nói của hai người, khắp nơi đều lộ ra hai chữ: Ổn!
Nhưng mà, ngay lúc này.
Hai người bỗng nhiên ngẩn người.
Bởi vì!
Trong phòng phát sóng trực tiếp, Tây Lâu sau khi diễn đọc xong, không hề có ý dừng lại, thế mà lại tiếp tục đọc xuống dưới:
“Thiếu tiểu tu cần học,
Văn chương khả lập thân.
Mãn triều chu tử quý,
Tẫn thị độc thư nhân.”
Thanh âm vang vọng hữu lực.
Trong sâu thẳm tâm linh mỗi người, từng vệt sóng gợn lăn tăn dâng lên.
Không ít netizen nội tâm có chút chấn động.
Sao lại còn có?
Đây là một bài ngũ luật?!
Nếu như nói bốn câu thơ trước, trong tai nhiều người nghe có vẻ hơi đơn bạc, thì cộng thêm bốn câu này, nghe ý tứ đã có chút khác biệt.
Đến tận đây, bài « Khuyến Học Thi » này của Tây Lâu đã có nhất định chiều sâu.
Có người bình luận: “Có chút ý tứ, lấy bối cảnh cổ triều, nói cho mọi người biết đọc sách là chí thượng. Nhắc nhở mọi người nhất định phải chăm chỉ đọc sách từ nhỏ, mới có thể thành tài. Bài thơ này nếu đặt vào thời cổ đại, ước chừng có thể nhận được sự yêu thích của rất nhiều người đọc sách.”
Có người thầm nghĩ: “Thông tục dễ hiểu, câu thơ đơn giản, quả thật có chút hương vị. Chỉ tiếc hôm nay các thành viên Sơn Thủy Xã đều phát huy xuất sắc, bài thơ này của Tây Lâu muốn thắng, e là không dễ dàng a.”
Bất quá mưa đạn lại không có nhiều.
Bởi vì đám người ngạc nhiên phát hiện.
Tây Lâu vẫn không có dừng lại, y nguyên còn đang tiếp tục!
“Học vấn cần trung đắc,
Huỳnh song vạn quyển thư.
Tam đông kim túc dụng,
Thùy tiếu phúc không hư.”
Nghe đến đây.
Sắc mặt rất nhiều người rốt cục đã có biến hóa.
Nhất là đám thành viên Sơn Thủy Xã vừa rồi còn tràn ngập dáng tươi cười, tràn đầy tự tin, trên mặt dần dần lộ ra vẻ kinh dị.
Đây là loại thơ gì?
Mỗi khi tăng thêm một đoạn, gợn sóng trong lòng bọn họ lại càng lớn hơn một phần.
Nhưng mà.
Vẫn chưa kết thúc.
Thanh âm của Vương Mặc càng thêm vang dội.
Dưới sự gia trì của khí chất văn nhân, đám người trong hoảng hốt cảm giác có một vị tài tử quần áo bồng bềnh, khí thế ung dung, đỉnh thiên lập địa, ánh mắt sáng ngời, giọng nói như chuông đồng, đang đứng trước mặt từng người, diễn đọc từng câu từng chữ thơ.
Vừa mới bắt đầu, mọi người còn không cảm thấy những câu thơ này có gì đặc biệt.
Nhưng theo thời gian trôi qua, trong hoảng hốt, thanh âm của vị tài tử đối diện trở nên càng ngày càng vang dội, càng ngày càng có lực xuyên thấu. Xuyên thấu qua màn hình, xuyên thấu qua màng nhĩ, xuyên thẳng vào lòng người.
Gợn sóng trong lòng rất nhiều người, cũng bị chấn động đến mức biến thành từng đợt thủy triều.
Càng lúc càng lớn.
“Tự tiểu đa tài học,
Bình sinh chí khí cao.
Biệt nhân hoài bảo kiếm,
Ngã hữu bút như đao.”
“Triều vi điền xá lang,
Mộ đăng thiên tử đường.
Tướng tướng bản vô chủng,
Nam nhi đương tự cường.”
“Học nãi thân chi bảo,
Nho vi tịch thượng trân.
Quân khán vi tể tướng,
Tất dụng độc thư nhân.”
“......”
Chữ chữ châu ngọc, câu câu kinh điển.
Khi Tây Lâu đọc đến bài thơ thứ sáu trong « Khuyến Học Thi ».
Phòng phát sóng trực tiếp, đám netizen sớm đã hoa mắt chóng mặt.
Tất cả mọi người phảng phất như đều ngừng suy nghĩ, lắng nghe Tây Lâu diễn đọc, trong hoảng hốt giữa thiên địa chỉ còn lại một thanh âm này.
Thanh âm càng lúc càng lớn.
Trong hư không oanh minh.
Trong sâu thẳm óc não vang.
Trong sâu thẳm linh hồn chấn động.
Mà phòng phát sóng trực tiếp chính thức của Douyin.
Hơn mười vị khách quý của Sơn Thủy Xã, không biết từ khi nào, đã toàn bộ đứng lên.
Trên mặt có chấn kinh, mờ mịt, không thể tưởng tượng nổi.
Phùng Khải sớm đã không còn bộ dáng tràn đầy tự tin vừa rồi, hắn nhìn màn ảnh bên trong Tây Lâu vẫn còn đang diễn đọc, cả người đã chết lặng.
Chu Hàm cũng không khá hơn chút nào, giờ khắc này hắn cảm giác da đầu mình tê dại.
Thanh Bắc.
Tại một phòng học hình bậc thang nào đó, nơi này tất cả đều là sinh viên tài năng của Viện Văn học Thanh Bắc.
Khi Tây Lâu vừa mới bắt đầu đọc thơ, trong mắt rất nhiều người là khinh thường.
“Chỉ có vậy?”
“Vẫn được, nhưng không có lợi hại như lời đồn thổi trên mạng.”
“......”
Thế nhưng là, hai mươi giây sau, những âm thanh này đã biến mất.
Nửa phút đồng hồ sau, bắt đầu có tiếng kinh hô trầm thấp.
Một phút đồng hồ sau, tất cả mọi người lần nữa lâm vào yên tĩnh, chỉ kinh ngạc nhìn phòng phát sóng trực tiếp, người đều ngây dại.
Trong phòng học hình bậc thang.
Hạ Chi Hành, Đường Huyền Viễn mấy người cũng có mặt.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đồng dạng lâm vào ngây dại.
Không biết qua bao lâu.
Hạ Chi Hành bỗng nhiên hít sâu một hơi, thấp giọng hô: “Khuyến Học Thi...... Khuyến Học Thi...... Sai, chúng ta đều hiểu sai rồi!”
“Thế nào?”
Đường Huyền Viễn cùng mấy vị lão giả khác hỏi.
Hạ Chi Hành nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm bởi vì quá kích động mà có chút run rẩy: “Nguyên bản chúng ta cho rằng, bài « Khuyến Học Thi » này của tiểu Vương chỉ là ý nghĩa trên bề mặt, chỉ là vì trận tranh tài thứ hai hôm nay của “Sơn Âm Bôi” mà thôi. Nhưng bây giờ ta cảm thấy, bài thơ này của hắn căn bản không phải là vì tranh tài mà viết, hắn là vì toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp! Không, phải nói, hắn là vì toàn bộ netizen đang xem phát sóng trực tiếp, thậm chí là toàn bộ người trẻ tuổi trên internet!”
“Ha ha ha, hiểu rồi, ta rốt cuộc hiểu rõ rồi.”
“Tốt! Tốt một bài « Khuyến Học Thi »! Tốt một câu “Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao”!”
Hạ Chi Hành cười ha ha, điên cuồng như ma.
Nhưng rất nhanh hắn nói tiếp:
“Xã hội internet ngày nay, không biết bao nhiêu người trẻ tuổi vì chìm đắm trong video ngắn, trò chơi mà bỏ bê việc học, không biết bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ bị thông tin giả trên internet lừa dối, mà đi vào lạc lối. Đây là một vấn đề xã hội lớn.”
“Thế nhưng chúng ta lại không có biện pháp thay đổi tất cả những điều này, bởi vì đây là bánh xe lịch sử, chúng ta căn bản không có cách nào ngăn cản nó. Chỉ có thể trơ mắt nhìn rất nhiều thế hệ trẻ tuổi sa đọa trên internet, bỏ bê việc học, hủy hoại cả cuộc đời.”
“Loại tập tục này, chúng ta bất lực.”
Hạ Chi Hành vung tay lên, kích động hô.
“Ta lúc đầu đã hỏi qua tiểu Vương vì sao làm phát sóng trực tiếp, hắn nói chính là muốn dùng tài hoa để nói cho netizen xem phát sóng trực tiếp biết, người có tài hoa ở đâu cũng được hoan nghênh. Khát vọng của hắn rất cao xa, ta vẫn cho rằng hắn chỉ nói suông mà thôi.”
“Nhưng không ngờ tới, hắn nói như thế, cũng làm như vậy. Hôm nay bài « Khuyến Học Thi » này của hắn, chính là đang khuyên bảo tất cả người trẻ tuổi chúng ta học tập là trên hết a! Nói cho thế hệ trẻ chúng ta biết, học tập mới có thể có tiền đồ a!”
“Những người khác, đang dùng thi từ khoe khoang tài hoa của mình, chỉ có tiểu Vương mới là lợi dụng cơ hội hiếm có này, muốn dùng một bài « Khuyến Học Thi », mượn chuyện xưa răn đời nay, lay động thế hệ trẻ tuổi đang chìm đắm trong mạng lưới bây giờ, hy vọng bọn họ ý thức được tầm quan trọng của việc học!”
“Loại tư tưởng này! Loại cách cục này! Ta không nhìn lầm người!”
Một phen.
Giống như tiếng sấm.
Nổ tung đại não của Đường Huyền Viễn và mấy lão giả khác, khiến bọn họ ong ong tác hưởng.
Dù là mấy người đều là những đại lão văn đàn, đều trong lúc nhất thời không thể tin được.
Thanh âm diễn đọc của Vương Mặc, vẫn như cũ chấn động trong không trung:
“Mạc đạo nho quan ngộ,
Thi thư bất phụ nhân.
Đạt nhi tướng thiên hạ,
Cùng tắc thiện kỳ thân.”
“Di tử hoàng kim bảo,
Hà như giáo nhất kinh.
Tính danh thư cẩm trục,
Chu tử tá triều đình.
“Cổ hữu thiên văn nghĩa,
Tu tri hậu học thông.
Thánh hiền câu gian xuất,
Dĩ thử phát mông đồng.”
“......”
Nghe những câu thơ rung động tâm linh, lại dư vị lời nói của Hạ Chi Hành, Đường Huyền Viễn bọn người rốt cục chậm rãi gật đầu, công nhận suy đoán của Hạ Chi Hành.
Nhưng càng như vậy, trong lòng bọn họ càng là không cách nào bình tĩnh.
Giờ phút này.
Theo thời gian trôi qua, theo thanh âm diễn đọc của Tây Lâu càng thêm thanh tịnh vang dội.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, không ít người tâm tư thông minh, cũng ý thức được điểm này.
Có người xoát mưa đạn: “Hắn đây không phải là đang đọc thơ! Hắn là đang khuyên học! Trời ạ, hắn đang dùng bài « Khuyến Học Thi » này để nói cho tất cả mọi người chúng ta biết, phải trân quý cơ hội đi học, chỉ có học tốt, mới có thể thành tài!”
Một câu nói làm bừng tỉnh người trong mộng.
Nhìn thấy mưa đạn này.
Càng ngày càng nhiều người tỉnh ngộ lại.
“Thượng Đế a! Bài thơ này!”
“A a a, nguyên lai là ý tứ này.”
“Dùng một bài « Khuyến Học Thi » để khuyên bảo thế hệ trẻ tuổi phải trân quý thời gian đọc sách? Trời ạ, cách cục này!”
“Ta thật đáng chết a, ta vừa mới thế mà còn trào phúng bài thơ này thông tục dễ hiểu!”
“Chính là muốn thông tục dễ hiểu, mới có thể để cho những người không yêu học tập nghe lọt a! Mới có thể sinh ra hiệu quả đinh tai nhức óc a!”
“Đây chính là tác phẩm thứ hai của Tây Lâu?”
“Chúng ta vẫn cho rằng hắn đang tranh tài, nhưng hắn lại sớm đã vượt xa cấp độ tranh tài.”
“Phía trước màn ảnh ta vừa mới còn trào phúng hắn, mà bây giờ, hắn lại nhọc lòng viết ra « Khuyến Học Thi » để khuyên ta đi học tập.”
“Có chút muốn khóc.”
“......”
Nghe hiểu.
Càng ngày càng nhiều người nghe hiểu.
Vì cái gì Tây Lâu muốn viết trong thơ “Vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao”.
Vì cái gì Tây Lâu muốn viết “Mãn triều chu tử quý, tẫn thị độc thư nhân”.
Vì cái gì Tây Lâu muốn viết “Biệt nhân hoài bảo kiếm, ngã hữu bút như đao”.
Lại vì cái gì muốn viết “Quân khán vi tể tướng, tất dụng độc thư nhân”.
Nguyên lai hết thảy cũng là vì nói cho bọn hắn biết, đọc sách có tác dụng lớn đến mức nào! Để bọn hắn coi trọng việc đọc sách, không còn vì internet dụ hoặc mà bỏ bê việc học.
Đám khách quý của Sơn Thủy Xã, cũng nghe hiểu rồi.
Sự tự tin vừa rồi của bọn hắn sớm đã quét sạch, trong lòng nổi lên nồng đậm cay đắng.
Nguyên bản bọn hắn cho rằng, đêm nay bọn hắn nắm chắc phần thắng.
Bởi vì bọn hắn vì trận tranh tài thứ hai, tối hôm qua cơ hồ là thức trắng đêm, để thương lượng đối sách.
Nhất là Phùng Khải và Chu Hàm hai người, càng là xưa nay chưa từng có liên hợp ở cùng nhau, để đối kháng Tây Lâu.
Nhưng mà!
Ánh mắt của bọn hắn còn đang chấp nhất so với thi đấu thắng bại.
Tây Lâu một bài « Khuyến Học Thi » lại đem trên cách cục nâng lên toàn bộ thế hệ trẻ tuổi Hoa Hạ trên cấp độ, dùng bài Khuyến Học Thi này đến khuyên bảo thế hệ trẻ tuổi tầm quan trọng của việc đọc sách.
So cái gì?
Còn có thể so cái gì?
Song phương cách cục cùng tư tưởng độ cao, vốn đã không cùng một phương diện.
Trước mặt bài « Khuyến Học Thi » này của Tây Lâu, cho dù thơ có hay đến đâu cũng đã mất đi ý nghĩa!
Bọn hắn Sơn Thủy Xã là vì thắng bại.
Mà Tây Lâu, là vì thế hệ trẻ!
Không so được.
“Niên thiếu sơ đăng đệ,
Hoàng đô đắc ý hồi.
Vũ môn tam cấp lãng,
Bình địa nhất thanh lôi.”
“Nhất cử đăng khoa nhật,
Song thân vị lão thời.
Cẩm y quy cố lý,
Đoan đích thị nam nhi.”
Rốt cục, Tây Lâu ngừng diễn đọc.
Phòng phát sóng trực tiếp.
Hiện trường.
Giờ phút này cơ hồ là hoàn toàn tĩnh mịch, tất cả mọi người nhìn trên màn ảnh khí chất kinh người Tây Lâu, cơ hồ tất cả đều nghẹn ngào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận