Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?

Chương 273: Nổ trận!

**Chương 273: Bùng nổ!**
Khúc dạo đầu mang đậm phong vị cổ điển, nồng hậu khiến tinh thần nhiều người phấn chấn.
"Nghe hay đấy."
"Đúng vậy, thật sự rất êm tai."
"Vẫn là âm nhạc của quốc gia chúng ta có hồn."
"Phối hợp với hình ảnh này, không thể chê vào đâu được."
"Có cái loại cảm giác tiên tử ẩn cư sâu trong Nguyệt Cung."
"Khúc nhạc đệm này quả thực không tệ."
"......"
Rất nhiều người khi cảm thụ được sự mỹ diệu của âm nhạc trong khúc dạo đầu, ánh mắt liền dừng lại trên tên tác giả soạn nhạc của «Quảng Hàn Cung».
Vô Ngôn!
Quả nhiên lại là Vô Ngôn!
Kỳ thật, khi Tô Tuyết Dao tuyên bố muốn tham gia tiệc tối «Văn nghệ biểu diễn truyền thống Hoa Hạ», không ít người đã sớm đoán được một chút: Nàng có can đảm đi tham gia tiệc tối, phần lớn là vì phía sau có Vô Ngôn chống lưng.
Dù sao mọi người đều biết, gần đây Tô Tuyết Dao có thể đột nhiên nổi tiếng như cồn, chính là nhờ Vô Ngôn liên tục viết cho Tô Tuyết Dao mấy bài hát.
Hiện tại xem ra, suy đoán của mọi người đã trở thành sự thật.
"Vô Ngôn đây là dốc toàn lực nâng đỡ Tô Tuyết Dao a."
"Đúng vậy, vì Tô Tuyết Dao tham gia tiệc tối, vậy mà lại chuyên môn viết cho nàng một bài hát phong cách Hoa Hạ."
"Đây chính là lý do Tô Tuyết Dao có can đảm tham gia tiệc tối."
"Có Vô Ngôn chống lưng, Tô Tuyết Dao đã thành công một nửa."
"Giọng hát không tốt, ca khúc bù đắp."
Đương nhiên mọi người đều hiểu rõ, cho dù ca khúc của Vô Ngôn có hay đến đâu, cho dù mọi người có nói đùa "giọng hát không tốt, ca khúc bù đắp", nhưng nếu Tô Tuyết Dao biểu diễn trực tiếp mà không đạt được tiêu chuẩn nhất định, thì kết quả vẫn sẽ đi theo vết xe đổ của Trương Nghi.
Giai điệu của khúc dạo đầu vẫn tiếp tục.
Đồng thời càng ngày càng êm dịu, càng ngày càng đậm chất cổ điển, lại thêm vào âm thanh của sáo trúc và các nhạc cụ truyền thống Hoa Hạ khác, khiến không khí ca khúc càng trở nên cổ điển hơn.
Không lâu sau, khúc dạo đầu kết thúc.
Tô Tuyết Dao ngồi trên ghế xích đu từ từ cầm micro lên.
Tiếng hát vang lên:
"Nửa đêm trăng lên đầu cành ai là ai đau lòng Một chén rượu đục tưới vào trong lòng ai bảo ai tâm lạnh Đặt mình vào tam giới khúm núm còn kinh sợ Âm tình viên khuyết thiên địa hỗn loạn ai thành anh hùng"
Giọng hát ngọt ngào uyển chuyển, giống như một cơn gió màu xanh lá cây chầm chậm thổi tới vào ban đêm, cho người ta cảm nhận được sự mát mẻ thấm vào tận tâm can.
Yên tĩnh.
Xa xăm.
Dưới khán đài, không ít khán giả vô thức ngồi thẳng người lên, tựa hồ như tư thế lười biếng là một loại khinh nhờn đối với tiếng hát.
Mà ngay tại những khán giả đang xem phát sóng trực tiếp, gần như ngay khoảnh khắc tiếng hát của Tô Tuyết Dao vang lên, liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Bởi vì biểu hiện của Tô Tuyết Dao, rõ ràng đến mức làm cho bọn hắn gần như hoài nghi chính mình.
Nói một cách đơn giản, sự khác biệt dễ nhận thấy nhất giữa màn biểu diễn của đội tuyển quốc gia và ca sĩ giới giải trí chính là: Ca sĩ giới giải trí hát thường không rõ lời, khiến người ta rất khó nghe rõ ca từ. Còn khi đội tuyển quốc gia hát, từng ca từ đều có thể khiến bạn nghe được rõ ràng.
Nhưng giờ phút này, màn biểu diễn của Tô Tuyết Dao, mỗi một ca từ đều rõ ràng như vậy, khiến người nghe cảm thấy tâm thần thư thái.
Đương nhiên, rõ ràng chỉ là yếu tố đầu tiên.
Mấu chốt là......
"Trời ạ, hay như vậy sao?"
"Hay quá đi mất."
"Tiếng hát quá mức êm tai?"
"Đây thật sự là Tô Tuyết Dao hát sao?"
"Đương nhiên là nàng hát, chỉ là giọng hát này dường như ngọt ngào hơn trước kia mấy cấp bậc."
"Hát nhép sao? Má ơi...... Ta nhớ rõ trước kia Tô Tuyết Dao phát hành single, giọng hát cũng không có êm tai như vậy?"
"Sao có thể hát nhép? Trừ phi CCTV3 muốn tự hủy hoại danh tiếng của mình."
"Có thể giọng hát này thật sự khó tin a."
"Ta nghe được phong vị của đội tuyển quốc gia."
"Đúng vậy, ta còn tưởng rằng đội tuyển quốc gia hát."
"......"
Không biết bao nhiêu người, sau khi nghe tiếng hát của Tô Tuyết Dao, trong mắt nhất thời hiện đầy vẻ kinh dị.
Thế nhưng chỉ có Tô Tuyết Dao mới biết, vì để hát ra được hiệu quả như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không đến ba ngày, nàng đã luyện tập không biết bao nhiêu lần.
Tiếng hát tiếp tục.
"Quảng hàn thanh huy trong, ánh trăng diêu quang tựa như mộng Hoa quế say ấn nghê hồng, quản tha rường cột chạm trổ......"
Tiếng hát càng thêm rõ ràng, lanh lảnh, giống như âm nhạc bay ra từ cung điện trên mây, khiến không ít người hai mắt tỏa sáng.
Lúc Tô Tuyết Dao hát đoạn thứ nhất, mọi người còn tưởng rằng là ảo giác của mình, nhưng giờ phút này mọi người rốt cục đã nghe rõ, màn biểu diễn của Tô Tuyết Dao hoàn toàn chính xác là êm dịu đến mức không tưởng.
Khi mọi người còn đang chìm đắm trong sự kinh dị.
Chỉ thấy Tô Tuyết Dao giữa không trung, vừa biểu diễn, vừa chầm chậm hạ xuống.
Khi nàng trở lại mặt đất, liền đứng lên, ánh mắt từ mềm mại ban nãy chuyển sang cứng cỏi, khí thế trong nháy mắt thay đổi.
Giây tiếp theo.
Một tràng hí khúc cao vút từ trong lồng ngực bật ra:
"Vân mẫu bình phong hoa chúc chiếu ảnh sâu Nhất khúc vũ y đạp nhận khởi vũ bất tri niệm người phương nào Trường hà dần dần rơi phá hiểu vẫn tinh chìm Nguyệt Cung dạ trường thỏ ngọc mời ta mộng bạn ta quân thân"
Đàn tranh khoan thai.
Tiếng trống dồn dập.
Trường cầm mờ ảo.
Nghe được âm thanh cuồn cuộn vang vọng tựa tiên cung nguy nga ập đến, biểu cảm trên mặt gần như tất cả khán giả dưới đài đều dừng lại tại thời khắc này, kinh ngạc nhìn sân khấu tựa mộng ảo, phảng phất như có thứ gì đó hút đi linh hồn của bọn họ.
Cùng lúc đó, tại hàng ngàn hàng vạn gia đình ở Hoa Hạ.
Không biết bao nhiêu khán giả, động tác cũng đồng dạng ngưng trệ, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào TV như vậy.
Đây là cái gì?
Bọn họ đã nghe được cái gì?
Huy hoàng, tráng lệ, Thiên Cung mờ ảo, tiên âm thánh thót.
Những người trong nghề, rất nhiều kẻ đang chuẩn bị xem trò cười của Tô Tuyết Dao, khuôn mặt vốn dĩ còn đang cười nhạt nhẽo nhất thời cứng đờ, cảm nhận được từng đợt sóng âm tựa như sóng lớn ập tới, bọn hắn lại có loại ảo giác bất ổn về thể xác và tinh thần.
Thế nhưng.
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Đang lúc mọi người còn chìm đắm trong ý cảnh khó tả vừa rồi.
Chỉ thấy Tô Tuyết Dao đã đi tới giữa sân khấu, khí thế lần nữa biến đổi, giọng hát vốn dĩ đã cao vút nay lại càng thêm thăng hoa.
"A ~~ a a ~~ a a a a a ~~"
"A ~~ a a ~~ a a a a a ~~"
"A ~~ a a ~~ a a a a a ~~"
"A a a ~~ a a a ~ a a a a a ~~~"
Hiện trường vốn dĩ đã đờ đẫn, khán giả tại thời khắc này dường như lại bị những đợt sóng vô hình dữ dội ập đến.
"Tê ~~~"
Có người hít vào khí lạnh.
Có người hai mắt đã lồi cả ra.
Vẻ chấn kinh trên mặt có người dường như có thể tràn ra ngoài.
Sân khấu lộng lẫy, Quảng Hàn Cung u tĩnh, hình ảnh đẹp đến cực hạn, vốn dĩ đã khiến rất nhiều người xúc động. Giờ khắc này, giọng ngâm nga êm dịu đến gần như cực hạn vang lên, vờn quanh bên tai mọi người, giống như tiên âm mờ ảo bay xuống từ Quảng Hàn Cung xa xôi, không biết bao nhiêu người tại thời khắc này toàn thân nổi da gà.
Hiện trường.
Thậm chí bao gồm cả nhân viên công tác, tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh hơn.
Giờ khắc này.
Tiếng hát bao trùm toàn trường, phảng phất như một sợi tiên âm, bắt giữ tất cả mọi người ở hiện trường, không một ai có thể thoát ra.
Thậm chí ngay cả Vương Mặc, người vẫn luôn quan sát tiết mục trước TV, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh dị.
Giờ khắc này, biểu hiện trên sân khấu của Tô Tuyết Dao, gần như đã đạt đến mức hoàn mỹ.
Lúc đầu, khi mới luyện hát ở công ty, Vương Mặc đã đánh giá giọng hát của Tô Tuyết Dao đã đạt yêu cầu của hắn. Nhưng hắn không ngờ rằng, khi phối hợp với hiệu ứng sân khấu cùng nhạc đệm, biểu hiện của Tô Tuyết Dao lại kinh diễm đến vậy.
Ngay cả hắn, người trong cuộc cũng cảm thấy xúc động, huống chi là những người khác?
Khi đoạn hát thứ hai vang lên.
Dưới khán đài, vừa rồi còn có không ít người xì xào bàn tán, nay đã yên tĩnh đến đáng sợ.
Mỗi người, chỉ nhìn sân khấu, không nhúc nhích.
Lại là một lần hí khúc.
Lại là một lần ngâm nga kéo dài.
Sân khấu to lớn, phảng phất đã hòa làm một thể với tiếng hát của Tô Tuyết Dao, khiến mọi người chìm đắm trong đó.
Thực tại?
Hư ảo?
Không ít người đã có chút không phân rõ, chỉ biết giờ khắc này lòng của bọn hắn, đang chìm nổi theo tiếng hát.
Tiếng hát thanh u, lòng của bọn hắn liền phảng phất cảm nhận được từng tia mát mẻ.
Tiếng hát cao vút, tim của bọn hắn liền tựa như núi lửa phun trào, trở nên hừng hực.
Cho đến khi ca khúc kết thúc, vừa vặn cũng là lúc phần cao trào vừa vặn kết thúc.
"A ~~ a a ~~ a a a a a ~~"
"A a a ~~ a a a ~ a a a a a ~~~"
Khi mỗi một vị khán giả, còn bị tiếng hát dẫn dắt đến mờ mịt, ca khúc cứ như vậy đột ngột biến mất.
Trong khoảnh khắc đó.
Mọi người có loại cảm giác hụt hẫng như từ trên mây rơi xuống hiện thực.......
Khi hiệu ứng ánh đèn sân khấu mộng ảo, tiên khí tràn đầy dần dần biến mất, một lần nữa hóa thành một mảnh sáng.
Khi Tô Tuyết Dao ở giữa sân khấu xoay người cảm ơn khán giả.
Trên mặt những người xem tiệc tối tại hiện trường vẫn tràn đầy vẻ hoảng hốt, vẫn còn không ít người chìm đắm trong ý cảnh mộng ảo vừa rồi, chậm chạp chưa lấy lại tinh thần.
Cùng với không ít cuộc thảo luận, khiến hiện trường vốn yên tĩnh lại trở nên có chút ồn ào.
"Ta chưa bao giờ nghĩ, nghe một ca khúc trên tiệc tối lại có thể cho ta cảm giác như đã đặt chân đến Nguyệt Cung."
"Vừa rồi màn biểu diễn là thật sao? Ta dường như đã nghe thấy tiên âm."
"Nguyên lai một ca khúc thật sự có thể hay đến mức khiến linh hồn người ta rung động, ta không muốn thoát ra khỏi bầu không khí vừa rồi."
"Êm tai đến mức muốn khóc, giọng hát này ta hoài nghi nghe xong có thể mang thai."
"Hát biến tấu, hí khúc, nhạc thịnh hành, nguyên lai một ca khúc có thể dung hợp ba phong cách này, mà lại tự nhiên đến thế."
"Đoạn cuối 'a' kia thật sự trực tiếp làm hồn ta bay mất."
"Giọng hát này, phối hợp với hình ảnh này, ta đoán cả đời này ta cũng không thể quên được cảnh tượng như vậy."
"......"
Khán đài, một nam sinh huých vào nữ sinh bên cạnh vẫn còn mang vẻ chấn kinh: "Ta nói sao ngươi cứ giữ cái biểu cảm này nãy giờ vậy? Ngươi không phải vẫn luôn nói giọng hát của Tô Tuyết Dao giả dối sao? Hôm nay ngươi muốn đích thân đến vạch trần. Hiện tại ngươi nghe xong nàng biểu diễn, có nhận xét gì không? Có giả dối hay không?"
"Đương nhiên là giả."
Nữ hài ánh mắt phức tạp nhìn lên sân khấu, lẩm bẩm nói.
Nam sinh nhíu mày: "A? Giả chỗ nào?"
Nữ hài hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Tô Tuyết Dao rõ ràng là tiên tử, nàng trước kia thế mà lại dùng thân phận phàm nhân lừa gạt chúng ta, quá đáng thật."
Lời của cô gái bị mấy khán giả xung quanh nghe được.
Mọi người đều lộ ra vẻ đồng tình, rất tán thành.
Ít nhất, trong đêm nay, trên sân khấu này, biểu hiện của Tô Tuyết Dao chỉ có thể dùng hai chữ tiên tử cao cao tại thượng để hình dung.
Đó căn bản không phải là điều mà phàm nhân có thể đạt tới.
Trên sân khấu.
Tô Tuyết Dao cúi người nói lời cảm ơn, rồi nhanh chóng bước xuống sân khấu.
Khoảnh khắc nàng rời khỏi sân khấu.
Cuối cùng, tiếng vỗ tay cũng vang lên, trong nháy mắt quét sạch toàn trường.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy vang dội, thật lâu không dứt.
Khán giả tại hiện trường tiệc tối vẫn còn đang vỗ tay, lại không biết, lúc này ở bên ngoài, đã sớm bùng nổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận