Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 447: Đỉnh phong nhân vật! Tất cả đều tới!
**Chương 447: Đỉnh Phong Nhân Vật! Tất cả đều tới!**
Trong khi Jiro Miyata liên hệ với sư phụ Aida của mình, Vương Mặc cũng bấm một dãy số điện thoại.
"Alo? Triệu lão?"
Vương Mặc có liên lạc với Triệu Thụ.
Giờ phút này, New York đang là hai giờ sáng, nhưng bên phía Hoa Hạ lại là buổi chiều rất tiện.
Cho nên Triệu Thụ rất nhanh liền nhận điện thoại, cười nói: "Tiểu Vương, hiếm khi cậu gọi điện thoại cho ta nha."
Vương Mặc ho khan một tiếng: "Chủ yếu là quá bận rộn, lần sau khi về nước, nhất định ta sẽ đến bái phỏng ngài."
"A?"
Triệu Thụ nghe vậy, liền vội vàng hỏi: "Cậu không ở trong nước sao?"
Vương Mặc "ừ" một tiếng: "Vừa mới đến Bắc Mỹ."
Triệu Thụ lại càng kỳ quái: "Sao cậu đột nhiên lại đi đến đó?"
Vương Mặc giải thích một chút về việc sắp xếp lịch chiếu phim cho « Công Phu », sau đó đi thẳng vào chủ đề: "Triệu lão, ta nghe nói mấy ngày nữa, New York có một buổi hòa nhạc cấp thế giới tổ chức ở Bắc Mỹ phải không?"
Triệu Thụ gật đầu: "Đúng vậy, gọi là “Đêm nhạc hội quốc tế”, bốn năm tổ chức một lần, nó được coi như Thế vận hội Olympic của giới âm nhạc."
Vương Mặc: "Hoa Hạ có tham gia không?"
Triệu Thụ: "Đương nhiên, một buổi hòa nhạc đẳng cấp thế giới như vậy, chúng ta làm sao có thể bỏ lỡ? Nhất là một hai năm gần đây, trình độ âm nhạc của Hoa Hạ chúng ta đã có tiến bộ rất lớn, bọn nhỏ đang muốn đi qua đó để trổ tài. Bởi vì thời gian vừa vặn là vào mùng sáu Tết Nguyên Đán của Hoa Hạ, cho nên ta dự định mùng bốn sẽ xuất phát từ Hoa Hạ, dẫn đầu đoàn đội đến New York. A? Sao cậu lại hỏi đến chuyện này? Không phải cậu đã nói đối với những cuộc thi âm nhạc như vậy không có hứng thú sao?"
Vương Mặc ho khan một tiếng: "Ta đây không phải vừa vặn ở New York sao? Cho nên mới nghe đến việc này, mới gọi điện thoại cho ngài hỏi một chút."
Nói đến đây.
Giọng hắn trở nên nghiêm túc: "Triệu lão, lần hòa nhạc này, ta dự định tham gia."
"Ân?"
Triệu Thụ lúc đầu không kịp phản ứng.
Nhưng sau một lúc lâu, kinh hỉ lên tiếng: "Thật sao?"
Vương Mặc: "Thật."
Triệu Thụ cổ họng đột nhiên nâng lên: "Ha ha ha, tốt! Tốt! Có tiểu tử cậu tham dự, vậy lần này đi Bắc Mỹ ta đã có lực lượng rồi. Ít nhất ở phương diện dương cầm sẽ không còn giống như trước, xếp hạng chót. Chúng ta cũng sẽ không nói là có phong phạm đại quốc suông, lại là có hoa không quả. Ha ha ha, vậy năm trước cậu có về không? Nếu như về, ta sẽ đến nhà chúc Tết cậu!"
Có thể thấy, Triệu Thụ thật sự rất cao hứng.
Một Thái Đẩu âm nhạc Hoa Hạ như hắn lại nói muốn đi chúc Tết Vương Mặc.
Vương Mặc giật nảy mình, đây là muốn cho mình giảm thọ sao?
Hắn vội vàng nói: "Triệu lão, nói thế nào cũng phải là ta chúc Tết ngài. Bất quá bây giờ đã là cuối năm, ta ở Bắc Mỹ còn có một loạt công việc cần hoàn thành, có lẽ không cách nào trở về."
Triệu Thụ gật đầu: "Nếu đã như vậy, vậy cậu ở đây đợi ta, ta sẽ đến sớm một chút, qua hết mùng một lập tức lên đường, mang cho cậu một ít sủi cảo dì cậu làm, để cậu ở nước ngoài cũng có thể ăn được một bữa cơm đoàn viên."
"Được rồi!"
Vương Mặc đáp.
Cúp điện thoại, hắn nhìn đồng hồ, đã là ngày rằm tháng chạp, khoảng cách đến Tết chỉ còn nửa tháng. Tiếp theo, « Công Phu » sẽ đổ bộ vào Bắc Mỹ, thậm chí toàn cầu, đoàn đội muốn ở lại đây triển khai tuyên truyền, việc sắp xếp lịch chiếu cần tiếp tục cùng Kenneth và những người khác trao đổi, cho nên hắn căn bản là không có thời gian về nước.
Mà lại, hắn dự định tranh thủ trong khoảng thời gian này, chuẩn bị thật tốt một chút, để xem tại Đêm nhạc hội quốc tế nên tham gia thế nào.
Tất cả vì danh vọng... Khụ khụ, sai, tất cả vì dân tộc!
Viên Hùng cũng không có cách nào trở về ăn Tết.
Viên Hùng còn nhiều việc hơn, lần này đến Bắc Mỹ, trừ việc của « Công Phu », hắn còn cần phải thành lập một chi nhánh của Vân Hải Truyền Thông tại đây, mở đường cho nghiệp vụ quốc tế của Vân Hải Truyền Thông.
Đây là hiệu lệnh tấn công quốc tế chính thức của Vân Hải Truyền Thông, cho nên Viên Hùng cực kỳ coi trọng...
Ngày hôm sau.
AMC đầu tiên công bố lịch chiếu phim mới nhất của các rạp chiếu phim Bắc Mỹ, không ít người mê điện ảnh Bắc Mỹ đều phát hiện một bộ phim đến từ Hoa Hạ tiến vào các rạp chiếu phim lớn, tên là « Kongfu ». Bộ phim này tuy rằng lịch chiếu chỉ chiếm khoảng 3% rạp chiếu phim, nhưng do hiếu kỳ đối với công phu của Hoa Hạ, vẫn có rất nhiều người mê điện ảnh đi vào rạp chiếu phim.
Ngày đầu tiên, chỉ là thử nghiệm.
Bao gồm cả Kenneth, cơ hồ tất cả người trong ngành, không ai đặt hy vọng vào bộ phim này. Tuy Kenneth có nói « Công Phu » không tệ khi xem phim vào hôm đó, nhưng chủ yếu vẫn là nể mặt Vương Mặc, trong lòng hắn vẫn không có bất kỳ mong đợi nào đối với biểu hiện phòng vé của một bộ phim Hoa Hạ tại Bắc Mỹ.
Thế nhưng...
Chuyện không tưởng tượng được đã xảy ra.
Ngày đầu tiên, doanh thu phòng vé được công bố.
« Công Phu » vậy mà với chỉ 3% rạp chiếu, thu được 760.000 đô la doanh thu trong một ngày, đứng hạng năm doanh thu phòng vé một ngày tại Bắc Mỹ!
Có lẽ ngày đầu tiên chỉ là ngoài ý muốn, cho đến ngày thứ hai, khi « Công Phu » một lần nữa mang về 810.000 đô la doanh thu một ngày, liên tục đứng thứ năm phòng vé Bắc Mỹ, bao gồm cả Kenneth, những ông lớn rạp chiếu phim Bắc Mỹ, thậm chí không ít người trong ngành đều lộ ra ánh mắt kinh dị.
"Bộ phim Hoa Hạ này mạnh như vậy sao?"
"Có phải người Hoa đã bao trọn rạp không?"
"Không phải, ta đã điều tra qua, tỉ lệ người Hoa tại rất nhiều rạp chiếu phim không cao, chủ yếu vẫn là người Âu Mỹ chiếm đa số, bọn hắn đều là đi xem vì mánh lới quảng cáo công phu Hoa Hạ. Mấu chốt là sau khi xem xong, đánh giá cũng không tệ, cho nên danh tiếng tăng lên."
Đúng vậy.
Danh tiếng tăng lên.
Trên trang web Rotten Tomatoes, điểm số của « Công Phu » bất ngờ đạt tới 8.7 điểm.
Doanh thu phòng vé không tệ, điểm số xuất sắc.
Vậy còn chờ gì nữa?
Loại phim này, chưa nói có mặt mũi Vương Mặc, cho dù là không có, rạp chiếu phim cũng sẽ tăng lịch chiếu.
Ngày thứ ba.
Toàn bộ rạp chiếu phim Bắc Mỹ đem lịch chiếu của « Công Phu » nâng lên đến 11%.
Loại lịch chiếu này, đã được xưng tụng là quy mô lớn!
Cùng lúc đó, AMC khai thông con đường chiếu phim toàn cầu cho « Công Phu », đưa nó lên màn hình rạp chiếu phim của hơn 20 quốc gia và khu vực trên toàn cầu.
Điều này đại diện cho việc « Công Phu » chính thức khởi động chiếu phim quy mô lớn trên toàn cầu!
Khi tin tức truyền về Hoa Hạ.
Toàn bộ giới giải trí đều kinh ngạc đến há hốc mồm.
Người trong ngành chấn động.
Microblogging chấn động.
Cơ hồ tất cả mọi người rõ ràng đều sôi trào.
Không ai ngờ rằng, « Công Phu » tại Hoa Hạ biểu hiện ra thực lực phòng vé cường hãn, suýt chút nữa đứng đầu doanh thu phòng vé đã đành, nó thế mà còn đả thông con đường quốc tế.
Đối với giới phim ảnh Hoa Hạ mà nói, tin tức này còn chấn động hơn cả việc giành quán quân doanh thu phòng vé trong nước.
Tiếng kinh hô không ngừng.
Ai cũng không biết Vân Hải Truyền Thông làm thế nào có được tài nguyên rạp chiếu phim quốc tế.
Tân Tinh Văn Hóa và Khải Minh Giải Trí gần như lập tức tổ chức hội nghị trung tâm, nhưng mà trong hội nghị lại là một mảnh yên lặng, trên mặt mọi người đều là vẻ uể oải và bất đắc dĩ.
Bởi vì bọn hắn biết, bọn hắn cùng Vân Hải Truyền Thông chênh lệch đã lớn đến mức căn bản là không có cách nào đuổi kịp.
Thời đại tam đại công ty giải trí thế chân vạc trước đây, một đi không trở lại.
Khải Minh Giải Trí còn tốt, nền móng vẫn còn.
Tân Tinh Văn Hóa lại bởi vì chuyện của « Pháo Đài Thượng Hải », các phương diện đều lâm vào trạng thái nguy hiểm, không biết còn có thể duy trì bao lâu.
Về phần Vân Hải Truyền Thông, cấp cao cũng là một mảnh mờ mịt.
Cái gì?
Vương Mặc chỉ mới đi Bắc Mỹ mấy ngày, liền đã đả thông rạp chiếu phim quốc tế?
Đại ca!
Ngài đừng quá yêu nghiệt có được hay không?
Ngài đây là một đường mang theo Vân Hải Truyền Thông bay lên sao!
Nói mang theo công ty bay, lời này không có một chút khoa trương nào. Bởi vì sau khi tin tức truyền ra, cổ phiếu của Vân Hải Truyền Thông trực tiếp xuất hiện tăng trần liên tiếp, thậm chí ba ngày liên tục sau đó đều là tăng trần!
Giá cổ phiếu của nó từ 150 tệ, tăng vọt lên hơn 200 tệ!
Giá trị thị trường của Vân Hải Truyền Thông, càng là trong ba ngày tăng vọt hơn 20 tỷ! Giá trị thị trường hiện tại đạt tới 80 tỷ. Cứ theo tình hình này mà xem, việc nó trở thành một công ty giải trí trăm tỷ đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hồi tưởng lại mấy năm trước, khi Vương Mặc sụp đổ, giá trị thị trường của Vân Hải Truyền Thông có lúc giảm xuống hơn một trăm triệu tệ. Nhưng bây giờ lại có hy vọng trở thành công ty lớn trăm tỷ.
Mà những thành tích này, đại bộ phận gần như đều là do một mình Vương Mặc đạt được.
Rất nhiều người nghĩ tới đây, liền tê cả da đầu.
Không có gì bất ngờ xảy ra.
Phần thưởng dành cho Vương Mặc lại tới.
Ngày 20 tháng Chạp, Vân Hải Truyền Thông tổ chức đại hội cổ đông cuối năm.
Trong hội nghị, ban giám đốc quyết định, lại thưởng cho Vương Mặc 5 triệu cổ phiếu công ty, giá trị của nó đạt đến 1 tỷ!
Đương nhiên, 1 tỷ vẫn chỉ là việc nhỏ.
Bởi vì khi Vương Mặc đạt được 5 triệu cổ phiếu này, tỉ lệ cổ phần của hắn tại Vân Hải Truyền Thông đã tăng lên đến 3.5%, chính thức trở thành cổ đông cá nhân lớn nhất của công ty.
Trong ban giám đốc, rất nhiều người hâm mộ đến phát cuồng, nhưng lại cam tâm tình nguyện.
Bởi vì bọn hắn đều biết, Vân Hải Truyền Thông có thể có huy hoàng ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ một mình Vương Mặc. Hắn đạt được bao nhiêu cổ phần, cũng là điều nên có...
Bắc Mỹ.
Viên Hùng nhìn Vương Mặc, tròng mắt suýt chút nữa lồi ra: "Ta nói A Mặc, thưởng cuối năm công ty cho cậu một tỷ, một tỷ đó!"
Vương Mặc liếc hắn một cái: "Cậu cũng không ít."
Đúng vậy.
Viên Hùng cũng không ít.
Là người phụ trách bộ phận mới, bởi vì công trạng bộ phận mới xuất sắc, cho nên Viên Hùng được thưởng 50.000 cổ phiếu thưởng, giá trị 10 triệu. Chỉ bất quá Viên Hùng không có cao hứng bao nhiêu, dù sao hắn vừa thua lỗ 3 triệu tiền tươi thóc thật. Mà 50.000 cổ phiếu thưởng này, bản thân căn bản là không có cách nào đổi thành tiền, chỉ có thể lấy hoa hồng.
Cho nên tổng thể mà nói, trong năm qua, hắn làm không công.
Nghiệp chướng mà!
Lấy lại bình tĩnh, Viên Hùng tiếp tục nói: "Thôi, nói với cậu chuyện tiền bạc tổn thương tự tôn. Hay là nói chuyện chính, gần đây tình thế doanh thu phòng vé toàn cầu của « Công Phu » khá tốt, dựa theo ước tính của tiểu tổ chuyên nghiệp công ty, doanh thu phòng vé hải ngoại của « Công Phu » có hy vọng đột phá 100 triệu đô la, tạo ra một kỳ tích trên quốc tế cho phim Hoa Hạ. Về phần tổng doanh thu của nó, đã sớm phá kỷ lục Hoa Hạ. Cho nên công ty đã quyết định, đưa bộ phim này đi Cannes, chính thức tham dự Liên hoan phim Cannes vào tháng 5."
Vương Mặc đối với mấy chuyện này không có ý kiến: "Hùng ca, cậu làm chủ là được, không cần nói cho ta biết."
Viên Hùng: "Ta đương nhiên muốn nói với cậu, dù sao đến lúc đó có lẽ cậu còn phải đi một chuyến đến Cannes, để chống lưng cho Chung An, Sài Thanh, đám tiểu gia hỏa này, đừng để mất mặt."
"..."
Vương Mặc im lặng.
Đại ca, ta mới 24 tuổi, làm sao trong miệng cậu lại biến thành lão gia hỏa như vậy?
Bất quá nghĩ đến Liên hoan phim Cannes, Vương Mặc vẫn rất có hứng thú. Dù sao kiếp trước hắn thấy qua rất nhiều tin tức minh tinh nội địa thả thảm ở Cannes, cũng muốn đi thử con đường thảm đỏ nổi tiếng nhất toàn cầu này.
Viên Hùng tiếp tục nói: "Mặt khác, Đêm nhạc hội quốc tế còn mười ngày nữa là mở ra, cậu tốt nhất nên chuẩn bị sẵn một chút nhạc phổ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Bởi vì ta thăm dò được, trên buổi thịnh điển lần này, giao lưu giữa các quốc gia không ít. Cậu nếu muốn tham gia, liền phải chuẩn bị đầy đủ."
"Ta biết rồi."
Vương Mặc gật gật đầu.
Sau khi Viên Hùng rời đi.
Hắn liền rơi vào trầm tư: "Đêm nhạc hội quốc tế, bất kể thế nào đều cần sớm chuẩn bị mấy bản nhạc dương cầm, dù sao hiện tại ta danh vọng nhiều, liền chuẩn bị cái mười bài... hai mươi bài đi."
Nghĩ đến đây, hắn lập tức tiến vào hệ thống, mở ra thương thành hệ thống.
Rất nhanh liền tìm được kho nhạc dương cầm.
"Bài này không tệ, mua!"
"Bài này kinh điển, mua!"
"Beethoven? Mua!"
"Mozart? Mua!"
"Ân? Khúc vĩ cầm? Có lẽ cần thiết, mua lại, dự bị."
"Nha, hòa âm? Nhất định phải mua a."
"Mua mua mua!"
Trong suốt khoảng thời gian dài vừa qua, danh vọng của Vương Mặc đã tăng tới hơn 40 triệu.
Kẻ tài đại khí thô như hắn, một lần vung ra hơn 10 triệu danh vọng, mua hơn 20 loại nhạc phổ.
Bao gồm khúc dương cầm, khúc vĩ cầm, nhạc giao hưởng, thậm chí còn có vũ khúc ba lê và hòa âm.
Làm xong phần âm nhạc.
Vương Mặc nhíu mày: "Hiện tại nhạc phổ đã đủ, chỉ là kỹ xảo dương cầm của ta tựa hồ vẫn luôn chỉ ở mức vừa mới chuyên nghiệp, có chút thấp..."
Lần này, hắn phải đối mặt là nhóm người đỉnh phong nhất toàn cầu về âm nhạc.
Cho nên nhất định phải làm ra chuẩn bị đầy đủ nhất.
Nhìn một chút danh vọng.
Mặc dù vừa rồi bỏ ra hơn 10 triệu danh vọng, nhưng vẫn còn không sai biệt lắm 30 triệu.
Nếu đã như vậy.
Vương Mặc không chút do dự: "Hệ thống, ta muốn nâng cao kỹ thuật diễn tấu dương cầm lên cấp bậc đại sư."
Cấp đại sư, 10 triệu danh vọng!
Đây là lần đầu tiên hắn vung 10 triệu để nâng cao một loại kỹ năng của mình lên cấp bậc đại sư.
Trong lòng có chút kích động.
Theo giọng hắn hạ xuống, hệ thống hiện ra tin tức: 【 Thu được yêu cầu của ký chủ, khấu trừ 10 triệu danh vọng, kỹ năng diễn tấu dương cầm của ký chủ đã nâng lên cấp bậc đại sư. 】
"Vậy là xong?"
Vương Mặc phát hiện thân thể của mình dường như căn bản không có bất kỳ thay đổi nào.
Giờ phút này, hắn rất muốn ngay lập tức đi tìm một cây dương cầm, để kiểm tra một chút trình độ diễn tấu dương cầm của mình, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống xúc động trong lòng.
Nhìn một chút danh vọng.
"Vẫn còn hơn 20 triệu, tạm thời hẳn là không cần mua gì khác..."
Vương Mặc đang muốn rời khỏi hệ thống, đột nhiên ánh mắt có chút ngưng tụ.
Hắn nhìn thấy một vật phẩm.
"Túi kỹ năng chuyên gia nhạc cụ phương Tây? Đây là cái gì?"
Hệ thống đáp lại: 【 Sau khi mua túi kỹ năng này, ký chủ có thể diễn tấu tất cả nhạc cụ phương Tây, đồng thời kỹ năng ở cấp chuyên gia. 】
Ân?
Vương Mặc trong lòng đập mạnh.
Bởi vì hắn đối với túi kỹ năng này rất quen thuộc, lúc trước khi mở rương hoàng kim, hắn đã từng nhận được một phần thưởng tương tự, giúp hắn nắm giữ tất cả nhạc cụ Hoa Hạ, đây cũng là cơ sở để hắn nghiền ép 11 quốc gia sau này.
Không nghĩ tới, bây giờ bản thân lại gặp được một túi kỹ năng "nhạc cụ phương Tây".
Mua?
Không mua?
Nhìn một chút giá cả, 10 triệu danh vọng!
Khá lắm, lại là 10 triệu!
Có đáng giá hay không?
Trong đầu Vương Mặc hiện lên tên các nhạc cụ phương Tây: vĩ cầm, hồ cầm, dương cầm, phong cầm, Clarinet, guitar, nhạc cụ dây, Saxophone, sáo... mấy chục loại.
Nói cách khác, chia ra trên mỗi loại nhạc cụ, cũng mới mấy trăm ngàn danh vọng.
Mấy trăm ngàn danh vọng, liền có thể mua được một loại nhạc cụ kỹ năng cấp chuyên gia, tuyệt đối đáng giá!
"Mua!"
Hắn cắn răng một cái, làm ra quyết định.
Hệ thống hiện chữ: 【 Chúc mừng ký chủ, tốn 10 triệu danh vọng mua túi kỹ năng chuyên gia nhạc cụ phương Tây, có thể diễn tấu tất cả nhạc cụ phương Tây. 】
Ổn rồi.
Vương Mặc đè xuống nhịp tim đập kịch liệt.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đạt được hệ thống, hắn hào phóng như vậy, trọn vẹn hao tốn hơn 30 triệu danh vọng.
Gần như rút sạch vốn liếng mà hắn tích góp hai năm qua.
Bất quá, rất đáng giá.
Có những kỹ năng và nhạc phổ này, hắn mới có mười phần lực lượng đi tham gia cái được gọi là hội âm nhạc đỉnh cao nhất thế giới...
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Năm mới đã đến, « Công Phu » tại Hoa Hạ cuối cùng đã rút khỏi màn ảnh lớn, doanh thu phòng vé trong nước dừng lại ở 5,06 tỷ.
Mà trên quốc tế, « Công Phu » vẫn đang chiếu rất mạnh, tổng doanh thu phòng vé hải ngoại của nó đạt đến 60 triệu đô la, tuy rằng chuyển đổi thành tiền Hoa chỉ hơn 4 tỷ, nhưng cũng đủ để đưa tổng doanh thu của « Công Phu » lên đỉnh Hoa Hạ.
Hơn nữa, nó mới chiếu được nửa tháng, sau này vượt mốc 100 triệu đô la là chuyện không thành vấn đề.
Trong một mảnh vui mừng.
Vương Mặc cùng Viên Hùng, và đoàn làm phim « Công Phu » ở New York trải qua một cái Tết không tính là náo nhiệt.
Gọi điện thoại về nhà chúc Tết.
Cha mẹ trừ việc có chút nhớ nhung hắn, những thứ khác đều sống rất tốt.
Sang năm mới.
Ngày mùng hai tháng Giêng, Vương Mặc ở sân bay đón được Triệu Thụ từ xa tới, cùng với Triệu Thụ là một đoàn đội âm nhạc hơn mười người do ông dẫn đầu, mỗi người đều rất trẻ trung, lớn nhất nhìn cũng không quá ba mươi tuổi.
Triệu Thụ nhìn thấy Vương Mặc hết sức kích động, chỉ vào đoàn đội sau lưng nói: "Tiểu Vương, những người trẻ tuổi này đều là những hạt giống có thiên phú về âm nhạc xuất hiện trong mấy năm nay, còn phải cảm tạ cậu, bởi vì quan hệ của cậu, những đại biểu của 11 quốc gia kia cùng với Jiro Miyata, trong một năm dạy học ở Trung Ương Âm Nhạc, bọn họ mang đến rất nhiều tri thức lý luận âm nhạc tiên tiến, khiến cho trình độ âm nhạc của chúng ta có một sự phát triển đột phá. Lần này ta dẫn bọn họ đến để học hỏi kinh nghiệm, hy vọng thông qua hun đúc trong lần thịnh điển âm nhạc này, có thể khiến bọn họ trưởng thành sớm, đi theo bước chân của cậu đặt chân lên quốc tế."
"Vô Ngôn lão sư tốt."
"Vô Ngôn tiền bối."
"..."
Một đám người trẻ tuổi khoảng 20 tuổi, câu nệ chào hỏi Vương Mặc. Nhìn về phía Vương Mặc ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Trong lòng những người học âm nhạc bọn họ, Vương Mặc chính là tồn tại giống như thần.
Vương Mặc cười nói hai câu, liền dẫn bọn hắn đến khách sạn.
Trên đường, Triệu Thụ hưng phấn nói: "A Mặc, cậu chính là người đã đánh bại Jiro Miyata, ta thấy tài hoa về dương cầm của cậu cho dù chưa đạt tới cảnh giới đại sư dương cầm, cũng không kém là bao. Cho nên ta cảm thấy lần Đêm nhạc hội này, cậu hoàn toàn có thể dẫn đầu đoàn đội chúng ta trên phương diện dương cầm sáng tạo lịch sử, giành lấy ba vị trí đầu, thậm chí là hạng nhất. Bởi vì ta biết được, Đêm nhạc hội quốc tế đã mấy lần đều không có đại sư âm nhạc tham dự. Cho nên chỉ cần cậu đi, trên phương diện dương cầm tuyệt đối nghiền ép toàn trường."
Vương Mặc cười cười: "Tùy tình huống thôi."
Triệu Thụ mở điện thoại ra: "Truyền thông ký giả luôn luôn là những người có tin tức linh thông nhất. Đến! Để chúng ta xem năm nay đều có nhà âm nhạc nổi tiếng nào tới hiện trường. Theo ta được biết, nổi danh nhất cũng chỉ ở cấp bậc của Jiro Miyata, nhưng mà..."
Hắn vừa nói, vừa mở Ins ra.
Một giây sau, giọng Triệu Thụ im bặt.
Vương Mặc thấy thế, kinh ngạc nói: "Triệu lão, làm sao vậy?"
Triệu Thụ không có phản ứng gì, nhưng mà khuôn mặt lại trở nên cực kỳ rung động.
Sau một lúc lâu, hắn mới lẩm bẩm nói: "Điên rồi sao?"
Ân?
Vương Mặc đoạt lấy điện thoại, liếc mắt nhìn qua, đồng dạng con ngươi đột nhiên co lại.
Chỉ thấy đầu đề trên Ins, dùng hàng chữ in đậm đánh dấu màu đỏ thô viết: "Đại sư dương cầm Aida tiên sinh tổ chức họp báo, chuẩn bị tham dự “Đêm nhạc hội quốc tế” sau bốn ngày nữa."
Aida đến sao?
Vương Mặc quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Triệu Thụ dùng giọng nói cực kỳ khó tin nổi: "Sao có thể? Aida đại sư đã mấy chục năm không tham gia Đêm nhạc hội, sao lần này đột nhiên lại đến?"
Vương Mặc đồng dạng cũng cực kỳ kinh ngạc, bởi vì lần trước hắn còn nghe Jiro Miyata nói mình là thay thế Aida tới.
Nhưng mà sự tình lại đột nhiên xuất hiện biến cố?
Nhưng mà, chấn động của Triệu Thụ còn xa xa chưa dừng lại.
Bởi vì ngay khi hắn làm mới Ins, muốn xem tường tình.
Một giây sau, lại là một tin tức khác xuất hiện:
【 Đại sư dương cầm Romando kết thúc kỳ nghỉ, khẩn cấp đáp chuyên cơ đến New York! 】
"Romando cũng đến?"
Triệu Thụ rốt cuộc nhịn không được, giọng nói đều trở nên sắc nhọn.
Romando lúc này đến New York, còn có thể làm gì? Nhất định là tham gia thịnh điển âm nhạc!
Cùng lúc đó.
Truyền thông toàn cầu, đã sớm bị dẫn nổ.
Hai đại sư dương cầm tề tụ tại New York, tham gia Đêm nhạc hội, loại chuyện này đã hai ba mươi năm chưa từng xuất hiện!
Sự kiện như vậy, làm sao có thể không khiến cho phóng viên điên cuồng.
Có ký giả đứng ở sân bay, dõng dạc phát sóng trực tiếp: "Thượng Đế! Ta không cách nào tưởng tượng! Từ khi ta sinh ra đến nay liền biết đến “Đêm nhạc hội quốc tế”, một cuộc thi âm nhạc đỉnh cao nhất thế giới, nhưng ta lại chưa bao giờ thấy qua nhân vật cấp đại sư trên sân khấu. Nhưng lần này ta lại có khả năng may mắn nhìn thấy hai đại sư dương cầm tại buổi biểu diễn!
Tuy rằng hiện tại ta còn không dám khẳng định, vì sao Aida đại sư cùng Romando đại sư lại không hẹn mà cùng đến đây. Có lẽ bọn họ có ước định nào đó? Có lẽ bọn họ có mâu thuẫn gì? Nhưng có thể khẳng định, có hai vị đại sư tham dự, “Đêm nhạc hội quốc tế” lần này sợ rằng sẽ trở nên vô cùng đặc sắc, kích thích!"
Phóng viên này kích tình nói một hồi, sau đó nói: "Ta đã biết máy bay của Romando đại sư sẽ đáp xuống đây trong ba giờ nữa, cho nên từ giờ trở đi, chúng ta cùng đi nghênh đón vị đại sư này! Ta đã rất nôn nóng..."
Một giây sau.
Xoạch!
Microphone trong tay phóng viên rơi xuống, cả người hắn đều choáng váng.
Cứ như vậy kinh ngạc nhìn cửa ra phi trường.
Trong buổi phát sóng trực tiếp, tất cả cư dân mạng còn đang kinh ngạc, liền theo ánh mắt của phóng viên, chú ý tới người tới từ cửa ra phi trường.
Sau đó!
Oanh!
Buổi phát sóng trực tiếp phảng phất núi lửa bộc phát, mưa đạn trực tiếp nổ tung.
"Trời, ta thấy ai vậy?"
"Cái lão giả đội mũ dạ đen kia, là Simon đại sư sao?"
"Khẳng định là hắn! Tuyệt đối là hắn!"
"A! Ông trời của ta! Simon đại sư tới sao? Hắn chính là đại sư âm nhạc kiệt xuất nhất đương thời! Danh khí của ngài ấy còn trên cả Aida và Romando!"
"..."
Cửa phi trường, một lão giả đội mũ dạ màu đen, tay cầm một cây gậy, đi giày tây bước ra.
Lão giả ánh mắt sắc bén, khí chất bất phàm.
Tên lão giả này, đương nhiên đó là đại sư âm nhạc Simon lừng danh.
Người có thể được xưng là đại sư âm nhạc, so với đại sư dương cầm còn cao hơn một cấp độ. Mà Simon, nhân vật truyền kỳ của giới âm nhạc này, đã nhiều năm chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng.
Nhưng hôm nay, hắn lại đến.
Phóng viên này tim đều muốn ngừng thở, nhưng hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Chỉ thấy phía sau Simon, xuất hiện ba người nữa.
Phóng viên nhìn thấy bọn hắn, người trực tiếp liền tê dại, chỉ là lẩm bẩm một câu: "Thượng Đế a ~~~"
Ba người này là:
Đại sư âm nhạc Charlotte, đại sư dương cầm Steven, đại sư dương cầm Rudolf.
Bốn người, mang theo một khí thế làm người ta sợ hãi, bước ra khỏi sân bay.
Rất nhiều người chưa bao giờ thấy qua một màn chấn động như vậy.
"Đều đã đến sao?"
Phóng viên mặt đầy mờ mịt, cảm giác cả người đều là mộng: "Đây là toàn bộ nhân vật đỉnh phong của giới âm nhạc, tất cả đều đến sao?"
Trong khi Jiro Miyata liên hệ với sư phụ Aida của mình, Vương Mặc cũng bấm một dãy số điện thoại.
"Alo? Triệu lão?"
Vương Mặc có liên lạc với Triệu Thụ.
Giờ phút này, New York đang là hai giờ sáng, nhưng bên phía Hoa Hạ lại là buổi chiều rất tiện.
Cho nên Triệu Thụ rất nhanh liền nhận điện thoại, cười nói: "Tiểu Vương, hiếm khi cậu gọi điện thoại cho ta nha."
Vương Mặc ho khan một tiếng: "Chủ yếu là quá bận rộn, lần sau khi về nước, nhất định ta sẽ đến bái phỏng ngài."
"A?"
Triệu Thụ nghe vậy, liền vội vàng hỏi: "Cậu không ở trong nước sao?"
Vương Mặc "ừ" một tiếng: "Vừa mới đến Bắc Mỹ."
Triệu Thụ lại càng kỳ quái: "Sao cậu đột nhiên lại đi đến đó?"
Vương Mặc giải thích một chút về việc sắp xếp lịch chiếu phim cho « Công Phu », sau đó đi thẳng vào chủ đề: "Triệu lão, ta nghe nói mấy ngày nữa, New York có một buổi hòa nhạc cấp thế giới tổ chức ở Bắc Mỹ phải không?"
Triệu Thụ gật đầu: "Đúng vậy, gọi là “Đêm nhạc hội quốc tế”, bốn năm tổ chức một lần, nó được coi như Thế vận hội Olympic của giới âm nhạc."
Vương Mặc: "Hoa Hạ có tham gia không?"
Triệu Thụ: "Đương nhiên, một buổi hòa nhạc đẳng cấp thế giới như vậy, chúng ta làm sao có thể bỏ lỡ? Nhất là một hai năm gần đây, trình độ âm nhạc của Hoa Hạ chúng ta đã có tiến bộ rất lớn, bọn nhỏ đang muốn đi qua đó để trổ tài. Bởi vì thời gian vừa vặn là vào mùng sáu Tết Nguyên Đán của Hoa Hạ, cho nên ta dự định mùng bốn sẽ xuất phát từ Hoa Hạ, dẫn đầu đoàn đội đến New York. A? Sao cậu lại hỏi đến chuyện này? Không phải cậu đã nói đối với những cuộc thi âm nhạc như vậy không có hứng thú sao?"
Vương Mặc ho khan một tiếng: "Ta đây không phải vừa vặn ở New York sao? Cho nên mới nghe đến việc này, mới gọi điện thoại cho ngài hỏi một chút."
Nói đến đây.
Giọng hắn trở nên nghiêm túc: "Triệu lão, lần hòa nhạc này, ta dự định tham gia."
"Ân?"
Triệu Thụ lúc đầu không kịp phản ứng.
Nhưng sau một lúc lâu, kinh hỉ lên tiếng: "Thật sao?"
Vương Mặc: "Thật."
Triệu Thụ cổ họng đột nhiên nâng lên: "Ha ha ha, tốt! Tốt! Có tiểu tử cậu tham dự, vậy lần này đi Bắc Mỹ ta đã có lực lượng rồi. Ít nhất ở phương diện dương cầm sẽ không còn giống như trước, xếp hạng chót. Chúng ta cũng sẽ không nói là có phong phạm đại quốc suông, lại là có hoa không quả. Ha ha ha, vậy năm trước cậu có về không? Nếu như về, ta sẽ đến nhà chúc Tết cậu!"
Có thể thấy, Triệu Thụ thật sự rất cao hứng.
Một Thái Đẩu âm nhạc Hoa Hạ như hắn lại nói muốn đi chúc Tết Vương Mặc.
Vương Mặc giật nảy mình, đây là muốn cho mình giảm thọ sao?
Hắn vội vàng nói: "Triệu lão, nói thế nào cũng phải là ta chúc Tết ngài. Bất quá bây giờ đã là cuối năm, ta ở Bắc Mỹ còn có một loạt công việc cần hoàn thành, có lẽ không cách nào trở về."
Triệu Thụ gật đầu: "Nếu đã như vậy, vậy cậu ở đây đợi ta, ta sẽ đến sớm một chút, qua hết mùng một lập tức lên đường, mang cho cậu một ít sủi cảo dì cậu làm, để cậu ở nước ngoài cũng có thể ăn được một bữa cơm đoàn viên."
"Được rồi!"
Vương Mặc đáp.
Cúp điện thoại, hắn nhìn đồng hồ, đã là ngày rằm tháng chạp, khoảng cách đến Tết chỉ còn nửa tháng. Tiếp theo, « Công Phu » sẽ đổ bộ vào Bắc Mỹ, thậm chí toàn cầu, đoàn đội muốn ở lại đây triển khai tuyên truyền, việc sắp xếp lịch chiếu cần tiếp tục cùng Kenneth và những người khác trao đổi, cho nên hắn căn bản là không có thời gian về nước.
Mà lại, hắn dự định tranh thủ trong khoảng thời gian này, chuẩn bị thật tốt một chút, để xem tại Đêm nhạc hội quốc tế nên tham gia thế nào.
Tất cả vì danh vọng... Khụ khụ, sai, tất cả vì dân tộc!
Viên Hùng cũng không có cách nào trở về ăn Tết.
Viên Hùng còn nhiều việc hơn, lần này đến Bắc Mỹ, trừ việc của « Công Phu », hắn còn cần phải thành lập một chi nhánh của Vân Hải Truyền Thông tại đây, mở đường cho nghiệp vụ quốc tế của Vân Hải Truyền Thông.
Đây là hiệu lệnh tấn công quốc tế chính thức của Vân Hải Truyền Thông, cho nên Viên Hùng cực kỳ coi trọng...
Ngày hôm sau.
AMC đầu tiên công bố lịch chiếu phim mới nhất của các rạp chiếu phim Bắc Mỹ, không ít người mê điện ảnh Bắc Mỹ đều phát hiện một bộ phim đến từ Hoa Hạ tiến vào các rạp chiếu phim lớn, tên là « Kongfu ». Bộ phim này tuy rằng lịch chiếu chỉ chiếm khoảng 3% rạp chiếu phim, nhưng do hiếu kỳ đối với công phu của Hoa Hạ, vẫn có rất nhiều người mê điện ảnh đi vào rạp chiếu phim.
Ngày đầu tiên, chỉ là thử nghiệm.
Bao gồm cả Kenneth, cơ hồ tất cả người trong ngành, không ai đặt hy vọng vào bộ phim này. Tuy Kenneth có nói « Công Phu » không tệ khi xem phim vào hôm đó, nhưng chủ yếu vẫn là nể mặt Vương Mặc, trong lòng hắn vẫn không có bất kỳ mong đợi nào đối với biểu hiện phòng vé của một bộ phim Hoa Hạ tại Bắc Mỹ.
Thế nhưng...
Chuyện không tưởng tượng được đã xảy ra.
Ngày đầu tiên, doanh thu phòng vé được công bố.
« Công Phu » vậy mà với chỉ 3% rạp chiếu, thu được 760.000 đô la doanh thu trong một ngày, đứng hạng năm doanh thu phòng vé một ngày tại Bắc Mỹ!
Có lẽ ngày đầu tiên chỉ là ngoài ý muốn, cho đến ngày thứ hai, khi « Công Phu » một lần nữa mang về 810.000 đô la doanh thu một ngày, liên tục đứng thứ năm phòng vé Bắc Mỹ, bao gồm cả Kenneth, những ông lớn rạp chiếu phim Bắc Mỹ, thậm chí không ít người trong ngành đều lộ ra ánh mắt kinh dị.
"Bộ phim Hoa Hạ này mạnh như vậy sao?"
"Có phải người Hoa đã bao trọn rạp không?"
"Không phải, ta đã điều tra qua, tỉ lệ người Hoa tại rất nhiều rạp chiếu phim không cao, chủ yếu vẫn là người Âu Mỹ chiếm đa số, bọn hắn đều là đi xem vì mánh lới quảng cáo công phu Hoa Hạ. Mấu chốt là sau khi xem xong, đánh giá cũng không tệ, cho nên danh tiếng tăng lên."
Đúng vậy.
Danh tiếng tăng lên.
Trên trang web Rotten Tomatoes, điểm số của « Công Phu » bất ngờ đạt tới 8.7 điểm.
Doanh thu phòng vé không tệ, điểm số xuất sắc.
Vậy còn chờ gì nữa?
Loại phim này, chưa nói có mặt mũi Vương Mặc, cho dù là không có, rạp chiếu phim cũng sẽ tăng lịch chiếu.
Ngày thứ ba.
Toàn bộ rạp chiếu phim Bắc Mỹ đem lịch chiếu của « Công Phu » nâng lên đến 11%.
Loại lịch chiếu này, đã được xưng tụng là quy mô lớn!
Cùng lúc đó, AMC khai thông con đường chiếu phim toàn cầu cho « Công Phu », đưa nó lên màn hình rạp chiếu phim của hơn 20 quốc gia và khu vực trên toàn cầu.
Điều này đại diện cho việc « Công Phu » chính thức khởi động chiếu phim quy mô lớn trên toàn cầu!
Khi tin tức truyền về Hoa Hạ.
Toàn bộ giới giải trí đều kinh ngạc đến há hốc mồm.
Người trong ngành chấn động.
Microblogging chấn động.
Cơ hồ tất cả mọi người rõ ràng đều sôi trào.
Không ai ngờ rằng, « Công Phu » tại Hoa Hạ biểu hiện ra thực lực phòng vé cường hãn, suýt chút nữa đứng đầu doanh thu phòng vé đã đành, nó thế mà còn đả thông con đường quốc tế.
Đối với giới phim ảnh Hoa Hạ mà nói, tin tức này còn chấn động hơn cả việc giành quán quân doanh thu phòng vé trong nước.
Tiếng kinh hô không ngừng.
Ai cũng không biết Vân Hải Truyền Thông làm thế nào có được tài nguyên rạp chiếu phim quốc tế.
Tân Tinh Văn Hóa và Khải Minh Giải Trí gần như lập tức tổ chức hội nghị trung tâm, nhưng mà trong hội nghị lại là một mảnh yên lặng, trên mặt mọi người đều là vẻ uể oải và bất đắc dĩ.
Bởi vì bọn hắn biết, bọn hắn cùng Vân Hải Truyền Thông chênh lệch đã lớn đến mức căn bản là không có cách nào đuổi kịp.
Thời đại tam đại công ty giải trí thế chân vạc trước đây, một đi không trở lại.
Khải Minh Giải Trí còn tốt, nền móng vẫn còn.
Tân Tinh Văn Hóa lại bởi vì chuyện của « Pháo Đài Thượng Hải », các phương diện đều lâm vào trạng thái nguy hiểm, không biết còn có thể duy trì bao lâu.
Về phần Vân Hải Truyền Thông, cấp cao cũng là một mảnh mờ mịt.
Cái gì?
Vương Mặc chỉ mới đi Bắc Mỹ mấy ngày, liền đã đả thông rạp chiếu phim quốc tế?
Đại ca!
Ngài đừng quá yêu nghiệt có được hay không?
Ngài đây là một đường mang theo Vân Hải Truyền Thông bay lên sao!
Nói mang theo công ty bay, lời này không có một chút khoa trương nào. Bởi vì sau khi tin tức truyền ra, cổ phiếu của Vân Hải Truyền Thông trực tiếp xuất hiện tăng trần liên tiếp, thậm chí ba ngày liên tục sau đó đều là tăng trần!
Giá cổ phiếu của nó từ 150 tệ, tăng vọt lên hơn 200 tệ!
Giá trị thị trường của Vân Hải Truyền Thông, càng là trong ba ngày tăng vọt hơn 20 tỷ! Giá trị thị trường hiện tại đạt tới 80 tỷ. Cứ theo tình hình này mà xem, việc nó trở thành một công ty giải trí trăm tỷ đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
Hồi tưởng lại mấy năm trước, khi Vương Mặc sụp đổ, giá trị thị trường của Vân Hải Truyền Thông có lúc giảm xuống hơn một trăm triệu tệ. Nhưng bây giờ lại có hy vọng trở thành công ty lớn trăm tỷ.
Mà những thành tích này, đại bộ phận gần như đều là do một mình Vương Mặc đạt được.
Rất nhiều người nghĩ tới đây, liền tê cả da đầu.
Không có gì bất ngờ xảy ra.
Phần thưởng dành cho Vương Mặc lại tới.
Ngày 20 tháng Chạp, Vân Hải Truyền Thông tổ chức đại hội cổ đông cuối năm.
Trong hội nghị, ban giám đốc quyết định, lại thưởng cho Vương Mặc 5 triệu cổ phiếu công ty, giá trị của nó đạt đến 1 tỷ!
Đương nhiên, 1 tỷ vẫn chỉ là việc nhỏ.
Bởi vì khi Vương Mặc đạt được 5 triệu cổ phiếu này, tỉ lệ cổ phần của hắn tại Vân Hải Truyền Thông đã tăng lên đến 3.5%, chính thức trở thành cổ đông cá nhân lớn nhất của công ty.
Trong ban giám đốc, rất nhiều người hâm mộ đến phát cuồng, nhưng lại cam tâm tình nguyện.
Bởi vì bọn hắn đều biết, Vân Hải Truyền Thông có thể có huy hoàng ngày hôm nay, toàn bộ là nhờ một mình Vương Mặc. Hắn đạt được bao nhiêu cổ phần, cũng là điều nên có...
Bắc Mỹ.
Viên Hùng nhìn Vương Mặc, tròng mắt suýt chút nữa lồi ra: "Ta nói A Mặc, thưởng cuối năm công ty cho cậu một tỷ, một tỷ đó!"
Vương Mặc liếc hắn một cái: "Cậu cũng không ít."
Đúng vậy.
Viên Hùng cũng không ít.
Là người phụ trách bộ phận mới, bởi vì công trạng bộ phận mới xuất sắc, cho nên Viên Hùng được thưởng 50.000 cổ phiếu thưởng, giá trị 10 triệu. Chỉ bất quá Viên Hùng không có cao hứng bao nhiêu, dù sao hắn vừa thua lỗ 3 triệu tiền tươi thóc thật. Mà 50.000 cổ phiếu thưởng này, bản thân căn bản là không có cách nào đổi thành tiền, chỉ có thể lấy hoa hồng.
Cho nên tổng thể mà nói, trong năm qua, hắn làm không công.
Nghiệp chướng mà!
Lấy lại bình tĩnh, Viên Hùng tiếp tục nói: "Thôi, nói với cậu chuyện tiền bạc tổn thương tự tôn. Hay là nói chuyện chính, gần đây tình thế doanh thu phòng vé toàn cầu của « Công Phu » khá tốt, dựa theo ước tính của tiểu tổ chuyên nghiệp công ty, doanh thu phòng vé hải ngoại của « Công Phu » có hy vọng đột phá 100 triệu đô la, tạo ra một kỳ tích trên quốc tế cho phim Hoa Hạ. Về phần tổng doanh thu của nó, đã sớm phá kỷ lục Hoa Hạ. Cho nên công ty đã quyết định, đưa bộ phim này đi Cannes, chính thức tham dự Liên hoan phim Cannes vào tháng 5."
Vương Mặc đối với mấy chuyện này không có ý kiến: "Hùng ca, cậu làm chủ là được, không cần nói cho ta biết."
Viên Hùng: "Ta đương nhiên muốn nói với cậu, dù sao đến lúc đó có lẽ cậu còn phải đi một chuyến đến Cannes, để chống lưng cho Chung An, Sài Thanh, đám tiểu gia hỏa này, đừng để mất mặt."
"..."
Vương Mặc im lặng.
Đại ca, ta mới 24 tuổi, làm sao trong miệng cậu lại biến thành lão gia hỏa như vậy?
Bất quá nghĩ đến Liên hoan phim Cannes, Vương Mặc vẫn rất có hứng thú. Dù sao kiếp trước hắn thấy qua rất nhiều tin tức minh tinh nội địa thả thảm ở Cannes, cũng muốn đi thử con đường thảm đỏ nổi tiếng nhất toàn cầu này.
Viên Hùng tiếp tục nói: "Mặt khác, Đêm nhạc hội quốc tế còn mười ngày nữa là mở ra, cậu tốt nhất nên chuẩn bị sẵn một chút nhạc phổ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Bởi vì ta thăm dò được, trên buổi thịnh điển lần này, giao lưu giữa các quốc gia không ít. Cậu nếu muốn tham gia, liền phải chuẩn bị đầy đủ."
"Ta biết rồi."
Vương Mặc gật gật đầu.
Sau khi Viên Hùng rời đi.
Hắn liền rơi vào trầm tư: "Đêm nhạc hội quốc tế, bất kể thế nào đều cần sớm chuẩn bị mấy bản nhạc dương cầm, dù sao hiện tại ta danh vọng nhiều, liền chuẩn bị cái mười bài... hai mươi bài đi."
Nghĩ đến đây, hắn lập tức tiến vào hệ thống, mở ra thương thành hệ thống.
Rất nhanh liền tìm được kho nhạc dương cầm.
"Bài này không tệ, mua!"
"Bài này kinh điển, mua!"
"Beethoven? Mua!"
"Mozart? Mua!"
"Ân? Khúc vĩ cầm? Có lẽ cần thiết, mua lại, dự bị."
"Nha, hòa âm? Nhất định phải mua a."
"Mua mua mua!"
Trong suốt khoảng thời gian dài vừa qua, danh vọng của Vương Mặc đã tăng tới hơn 40 triệu.
Kẻ tài đại khí thô như hắn, một lần vung ra hơn 10 triệu danh vọng, mua hơn 20 loại nhạc phổ.
Bao gồm khúc dương cầm, khúc vĩ cầm, nhạc giao hưởng, thậm chí còn có vũ khúc ba lê và hòa âm.
Làm xong phần âm nhạc.
Vương Mặc nhíu mày: "Hiện tại nhạc phổ đã đủ, chỉ là kỹ xảo dương cầm của ta tựa hồ vẫn luôn chỉ ở mức vừa mới chuyên nghiệp, có chút thấp..."
Lần này, hắn phải đối mặt là nhóm người đỉnh phong nhất toàn cầu về âm nhạc.
Cho nên nhất định phải làm ra chuẩn bị đầy đủ nhất.
Nhìn một chút danh vọng.
Mặc dù vừa rồi bỏ ra hơn 10 triệu danh vọng, nhưng vẫn còn không sai biệt lắm 30 triệu.
Nếu đã như vậy.
Vương Mặc không chút do dự: "Hệ thống, ta muốn nâng cao kỹ thuật diễn tấu dương cầm lên cấp bậc đại sư."
Cấp đại sư, 10 triệu danh vọng!
Đây là lần đầu tiên hắn vung 10 triệu để nâng cao một loại kỹ năng của mình lên cấp bậc đại sư.
Trong lòng có chút kích động.
Theo giọng hắn hạ xuống, hệ thống hiện ra tin tức: 【 Thu được yêu cầu của ký chủ, khấu trừ 10 triệu danh vọng, kỹ năng diễn tấu dương cầm của ký chủ đã nâng lên cấp bậc đại sư. 】
"Vậy là xong?"
Vương Mặc phát hiện thân thể của mình dường như căn bản không có bất kỳ thay đổi nào.
Giờ phút này, hắn rất muốn ngay lập tức đi tìm một cây dương cầm, để kiểm tra một chút trình độ diễn tấu dương cầm của mình, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống xúc động trong lòng.
Nhìn một chút danh vọng.
"Vẫn còn hơn 20 triệu, tạm thời hẳn là không cần mua gì khác..."
Vương Mặc đang muốn rời khỏi hệ thống, đột nhiên ánh mắt có chút ngưng tụ.
Hắn nhìn thấy một vật phẩm.
"Túi kỹ năng chuyên gia nhạc cụ phương Tây? Đây là cái gì?"
Hệ thống đáp lại: 【 Sau khi mua túi kỹ năng này, ký chủ có thể diễn tấu tất cả nhạc cụ phương Tây, đồng thời kỹ năng ở cấp chuyên gia. 】
Ân?
Vương Mặc trong lòng đập mạnh.
Bởi vì hắn đối với túi kỹ năng này rất quen thuộc, lúc trước khi mở rương hoàng kim, hắn đã từng nhận được một phần thưởng tương tự, giúp hắn nắm giữ tất cả nhạc cụ Hoa Hạ, đây cũng là cơ sở để hắn nghiền ép 11 quốc gia sau này.
Không nghĩ tới, bây giờ bản thân lại gặp được một túi kỹ năng "nhạc cụ phương Tây".
Mua?
Không mua?
Nhìn một chút giá cả, 10 triệu danh vọng!
Khá lắm, lại là 10 triệu!
Có đáng giá hay không?
Trong đầu Vương Mặc hiện lên tên các nhạc cụ phương Tây: vĩ cầm, hồ cầm, dương cầm, phong cầm, Clarinet, guitar, nhạc cụ dây, Saxophone, sáo... mấy chục loại.
Nói cách khác, chia ra trên mỗi loại nhạc cụ, cũng mới mấy trăm ngàn danh vọng.
Mấy trăm ngàn danh vọng, liền có thể mua được một loại nhạc cụ kỹ năng cấp chuyên gia, tuyệt đối đáng giá!
"Mua!"
Hắn cắn răng một cái, làm ra quyết định.
Hệ thống hiện chữ: 【 Chúc mừng ký chủ, tốn 10 triệu danh vọng mua túi kỹ năng chuyên gia nhạc cụ phương Tây, có thể diễn tấu tất cả nhạc cụ phương Tây. 】
Ổn rồi.
Vương Mặc đè xuống nhịp tim đập kịch liệt.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đạt được hệ thống, hắn hào phóng như vậy, trọn vẹn hao tốn hơn 30 triệu danh vọng.
Gần như rút sạch vốn liếng mà hắn tích góp hai năm qua.
Bất quá, rất đáng giá.
Có những kỹ năng và nhạc phổ này, hắn mới có mười phần lực lượng đi tham gia cái được gọi là hội âm nhạc đỉnh cao nhất thế giới...
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Năm mới đã đến, « Công Phu » tại Hoa Hạ cuối cùng đã rút khỏi màn ảnh lớn, doanh thu phòng vé trong nước dừng lại ở 5,06 tỷ.
Mà trên quốc tế, « Công Phu » vẫn đang chiếu rất mạnh, tổng doanh thu phòng vé hải ngoại của nó đạt đến 60 triệu đô la, tuy rằng chuyển đổi thành tiền Hoa chỉ hơn 4 tỷ, nhưng cũng đủ để đưa tổng doanh thu của « Công Phu » lên đỉnh Hoa Hạ.
Hơn nữa, nó mới chiếu được nửa tháng, sau này vượt mốc 100 triệu đô la là chuyện không thành vấn đề.
Trong một mảnh vui mừng.
Vương Mặc cùng Viên Hùng, và đoàn làm phim « Công Phu » ở New York trải qua một cái Tết không tính là náo nhiệt.
Gọi điện thoại về nhà chúc Tết.
Cha mẹ trừ việc có chút nhớ nhung hắn, những thứ khác đều sống rất tốt.
Sang năm mới.
Ngày mùng hai tháng Giêng, Vương Mặc ở sân bay đón được Triệu Thụ từ xa tới, cùng với Triệu Thụ là một đoàn đội âm nhạc hơn mười người do ông dẫn đầu, mỗi người đều rất trẻ trung, lớn nhất nhìn cũng không quá ba mươi tuổi.
Triệu Thụ nhìn thấy Vương Mặc hết sức kích động, chỉ vào đoàn đội sau lưng nói: "Tiểu Vương, những người trẻ tuổi này đều là những hạt giống có thiên phú về âm nhạc xuất hiện trong mấy năm nay, còn phải cảm tạ cậu, bởi vì quan hệ của cậu, những đại biểu của 11 quốc gia kia cùng với Jiro Miyata, trong một năm dạy học ở Trung Ương Âm Nhạc, bọn họ mang đến rất nhiều tri thức lý luận âm nhạc tiên tiến, khiến cho trình độ âm nhạc của chúng ta có một sự phát triển đột phá. Lần này ta dẫn bọn họ đến để học hỏi kinh nghiệm, hy vọng thông qua hun đúc trong lần thịnh điển âm nhạc này, có thể khiến bọn họ trưởng thành sớm, đi theo bước chân của cậu đặt chân lên quốc tế."
"Vô Ngôn lão sư tốt."
"Vô Ngôn tiền bối."
"..."
Một đám người trẻ tuổi khoảng 20 tuổi, câu nệ chào hỏi Vương Mặc. Nhìn về phía Vương Mặc ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Trong lòng những người học âm nhạc bọn họ, Vương Mặc chính là tồn tại giống như thần.
Vương Mặc cười nói hai câu, liền dẫn bọn hắn đến khách sạn.
Trên đường, Triệu Thụ hưng phấn nói: "A Mặc, cậu chính là người đã đánh bại Jiro Miyata, ta thấy tài hoa về dương cầm của cậu cho dù chưa đạt tới cảnh giới đại sư dương cầm, cũng không kém là bao. Cho nên ta cảm thấy lần Đêm nhạc hội này, cậu hoàn toàn có thể dẫn đầu đoàn đội chúng ta trên phương diện dương cầm sáng tạo lịch sử, giành lấy ba vị trí đầu, thậm chí là hạng nhất. Bởi vì ta biết được, Đêm nhạc hội quốc tế đã mấy lần đều không có đại sư âm nhạc tham dự. Cho nên chỉ cần cậu đi, trên phương diện dương cầm tuyệt đối nghiền ép toàn trường."
Vương Mặc cười cười: "Tùy tình huống thôi."
Triệu Thụ mở điện thoại ra: "Truyền thông ký giả luôn luôn là những người có tin tức linh thông nhất. Đến! Để chúng ta xem năm nay đều có nhà âm nhạc nổi tiếng nào tới hiện trường. Theo ta được biết, nổi danh nhất cũng chỉ ở cấp bậc của Jiro Miyata, nhưng mà..."
Hắn vừa nói, vừa mở Ins ra.
Một giây sau, giọng Triệu Thụ im bặt.
Vương Mặc thấy thế, kinh ngạc nói: "Triệu lão, làm sao vậy?"
Triệu Thụ không có phản ứng gì, nhưng mà khuôn mặt lại trở nên cực kỳ rung động.
Sau một lúc lâu, hắn mới lẩm bẩm nói: "Điên rồi sao?"
Ân?
Vương Mặc đoạt lấy điện thoại, liếc mắt nhìn qua, đồng dạng con ngươi đột nhiên co lại.
Chỉ thấy đầu đề trên Ins, dùng hàng chữ in đậm đánh dấu màu đỏ thô viết: "Đại sư dương cầm Aida tiên sinh tổ chức họp báo, chuẩn bị tham dự “Đêm nhạc hội quốc tế” sau bốn ngày nữa."
Aida đến sao?
Vương Mặc quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Triệu Thụ dùng giọng nói cực kỳ khó tin nổi: "Sao có thể? Aida đại sư đã mấy chục năm không tham gia Đêm nhạc hội, sao lần này đột nhiên lại đến?"
Vương Mặc đồng dạng cũng cực kỳ kinh ngạc, bởi vì lần trước hắn còn nghe Jiro Miyata nói mình là thay thế Aida tới.
Nhưng mà sự tình lại đột nhiên xuất hiện biến cố?
Nhưng mà, chấn động của Triệu Thụ còn xa xa chưa dừng lại.
Bởi vì ngay khi hắn làm mới Ins, muốn xem tường tình.
Một giây sau, lại là một tin tức khác xuất hiện:
【 Đại sư dương cầm Romando kết thúc kỳ nghỉ, khẩn cấp đáp chuyên cơ đến New York! 】
"Romando cũng đến?"
Triệu Thụ rốt cuộc nhịn không được, giọng nói đều trở nên sắc nhọn.
Romando lúc này đến New York, còn có thể làm gì? Nhất định là tham gia thịnh điển âm nhạc!
Cùng lúc đó.
Truyền thông toàn cầu, đã sớm bị dẫn nổ.
Hai đại sư dương cầm tề tụ tại New York, tham gia Đêm nhạc hội, loại chuyện này đã hai ba mươi năm chưa từng xuất hiện!
Sự kiện như vậy, làm sao có thể không khiến cho phóng viên điên cuồng.
Có ký giả đứng ở sân bay, dõng dạc phát sóng trực tiếp: "Thượng Đế! Ta không cách nào tưởng tượng! Từ khi ta sinh ra đến nay liền biết đến “Đêm nhạc hội quốc tế”, một cuộc thi âm nhạc đỉnh cao nhất thế giới, nhưng ta lại chưa bao giờ thấy qua nhân vật cấp đại sư trên sân khấu. Nhưng lần này ta lại có khả năng may mắn nhìn thấy hai đại sư dương cầm tại buổi biểu diễn!
Tuy rằng hiện tại ta còn không dám khẳng định, vì sao Aida đại sư cùng Romando đại sư lại không hẹn mà cùng đến đây. Có lẽ bọn họ có ước định nào đó? Có lẽ bọn họ có mâu thuẫn gì? Nhưng có thể khẳng định, có hai vị đại sư tham dự, “Đêm nhạc hội quốc tế” lần này sợ rằng sẽ trở nên vô cùng đặc sắc, kích thích!"
Phóng viên này kích tình nói một hồi, sau đó nói: "Ta đã biết máy bay của Romando đại sư sẽ đáp xuống đây trong ba giờ nữa, cho nên từ giờ trở đi, chúng ta cùng đi nghênh đón vị đại sư này! Ta đã rất nôn nóng..."
Một giây sau.
Xoạch!
Microphone trong tay phóng viên rơi xuống, cả người hắn đều choáng váng.
Cứ như vậy kinh ngạc nhìn cửa ra phi trường.
Trong buổi phát sóng trực tiếp, tất cả cư dân mạng còn đang kinh ngạc, liền theo ánh mắt của phóng viên, chú ý tới người tới từ cửa ra phi trường.
Sau đó!
Oanh!
Buổi phát sóng trực tiếp phảng phất núi lửa bộc phát, mưa đạn trực tiếp nổ tung.
"Trời, ta thấy ai vậy?"
"Cái lão giả đội mũ dạ đen kia, là Simon đại sư sao?"
"Khẳng định là hắn! Tuyệt đối là hắn!"
"A! Ông trời của ta! Simon đại sư tới sao? Hắn chính là đại sư âm nhạc kiệt xuất nhất đương thời! Danh khí của ngài ấy còn trên cả Aida và Romando!"
"..."
Cửa phi trường, một lão giả đội mũ dạ màu đen, tay cầm một cây gậy, đi giày tây bước ra.
Lão giả ánh mắt sắc bén, khí chất bất phàm.
Tên lão giả này, đương nhiên đó là đại sư âm nhạc Simon lừng danh.
Người có thể được xưng là đại sư âm nhạc, so với đại sư dương cầm còn cao hơn một cấp độ. Mà Simon, nhân vật truyền kỳ của giới âm nhạc này, đã nhiều năm chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng.
Nhưng hôm nay, hắn lại đến.
Phóng viên này tim đều muốn ngừng thở, nhưng hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Chỉ thấy phía sau Simon, xuất hiện ba người nữa.
Phóng viên nhìn thấy bọn hắn, người trực tiếp liền tê dại, chỉ là lẩm bẩm một câu: "Thượng Đế a ~~~"
Ba người này là:
Đại sư âm nhạc Charlotte, đại sư dương cầm Steven, đại sư dương cầm Rudolf.
Bốn người, mang theo một khí thế làm người ta sợ hãi, bước ra khỏi sân bay.
Rất nhiều người chưa bao giờ thấy qua một màn chấn động như vậy.
"Đều đã đến sao?"
Phóng viên mặt đầy mờ mịt, cảm giác cả người đều là mộng: "Đây là toàn bộ nhân vật đỉnh phong của giới âm nhạc, tất cả đều đến sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận