Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 497: trảm long!
**Chương 497: Trảm Long!**
Mặc dù trong lòng bọn họ nghĩ như vậy, nhưng trên mặt không hề lộ ra nửa điểm dao động trong tâm tư.
Nhìn thấy Vương Mặc đi về phía bọn họ.
Cả ba người mỉm cười, đồng thời đứng dậy.
"Hoan nghênh Vương Mặc đại sư."
"Vương Mặc đại sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Trung Hoa có câu: Nghe danh không bằng gặp mặt. Hôm nay được gặp Vương Mặc tiên sinh, là vinh hạnh của chúng ta."
Christian, Natalie, Brooke, ba người đều nhiệt tình chào hỏi.
Bất kể thế nào.
Thân phận địa vị của Vương Mặc bày ra ở đó, bọn họ cũng không dám lãnh đạm.
Đại sư âm nhạc quốc tế, được truyền thông ca tụng là người trẻ tuổi nhất, vĩ đại nhất thế kỷ 21, là nhà âm nhạc, nhạc sĩ, loại nhân vật này chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách, ai dám bất kính?
"Chào các vị."
Vương Mặc không hề tỏ ra kiêu căng, mỉm cười chào hỏi.
Khi bốn vị đạo sư đang trò chuyện.
Thì mười tám tuyển thủ trong phòng nghỉ lại là một phen náo động!
Nếu như nói Christian bọn họ còn có thể giữ được vẻ trấn định, dù sao ba người bọn họ đều là những nhân vật đỉnh cao trong giới ca hát.
Vậy thì đối với những tuyển thủ này, sự xuất hiện của Vương Mặc thực sự là một vụ nổ hạt nhân.
"Vương Mặc đại sư?"
"Thượng Đế! Thật sự là ngài ấy."
"Trời ạ?"
"Chúng ta sắp cùng Vương Mặc đại sư ghi hình tiết mục sao?"
"Tổ tiết mục thật trâu bò, ngay cả Vương Mặc tiên sinh đều mời tới."
"Thế nhưng, đây chẳng phải là đại diện cho việc chúng ta sẽ phải đấu với đội của Vương Mặc đại sư sao?"
"Thảm rồi, thảm rồi."
"......"
Những tuyển thủ này có thể trở thành thành viên của đội « Mộng Tưởng Chi Thanh », vậy đại diện cho việc bọn họ về cơ bản đều là người mới trong giới ca hát, cho dù mỗi người đều có thiên phú không tầm thường, thế nhưng trước mặt tài hoa âm nhạc của Vương Mặc, bọn họ gần như chỉ là những đứa trẻ đang tập tễnh học đi.
Bỗng nhiên nhìn thấy vị đại sư âm nhạc này - Vương Mặc, cả đám đều kích động đến run rẩy.
Bất quá, rất nhanh.
Ánh mắt của bọn họ liền bị những người phía sau Vương Mặc như Hách Minh Hưng hấp dẫn.
Những tuyển thủ này về cơ bản đều có đặc thù rõ rệt của người phương Tây.
Hoặc là tóc vàng mắt xanh.
Hoặc là da đen mắt nâu.
Cho nên khi bất ngờ nhìn thấy sáu người mắt đen, da vàng đi tới, loại lực trùng kích kia có thể tưởng tượng được.
Có người thậm chí nhất thời không kịp phản ứng: "Mấy vị là?"
Hách Minh Hưng mỉm cười: "Chúng tôi là thành viên đội của Vương Mặc lão sư, rất hân hạnh được gặp các vị."
Một giây sau.
Một mảnh xôn xao.
"Cái gì? Bọn họ là tuyển thủ trong đội của Vương Mặc đại sư?"
"Sáu người Trung Hoa?"
"Cái này...... Làm cái gì vậy!"
"Thành viên trong đội của Vương Mặc tiên sinh đều là ca sĩ Trung Hoa?"
"???"
Có người chấn kinh.
Có người mờ mịt.
Có người thậm chí nhất thời quên cả quản lý biểu cảm, thất thần suy nghĩ.
Trong lòng mỗi người đều nổi lên sóng to gió lớn, bọn họ vừa rồi khi nhìn thấy Vương Mặc cũng đã đủ rung động, thật không nghĩ tới Vương Mặc tìm học viên trong đội, thế mà toàn bộ đều là ca sĩ Trung Hoa.
Điều này, theo như bọn họ nghĩ, chẳng khác nào Ferrari đang kéo xe bò.
Quá không tương xứng.
Không ít người nhìn Vương Mặc cũng có làn da vàng, mắt đen, trong mắt dần dần hiểu ra.
Nhìn nhau.
"Hiểu rồi, Vương Mặc là muốn nâng đỡ ca sĩ của quốc gia mình."
"Lúc trước ngài ấy tại đêm vinh danh ở điện đường âm nhạc quốc tế, đã nâng Trung Hoa lên độ cao 'Âm Nhạc Chi Hương', hiện tại có lẽ là muốn dùng biện pháp tương tự để đẩy mấy ca sĩ Trung Hoa lên sân khấu ca nhạc quốc tế."
"Bảo sao, Vương Mặc lại đồng ý tham gia « Mộng Tưởng Chi Thanh ». Giống Simon, Romando, những nhà âm nhạc kia, bọn họ đều mười phần thanh cao, từ trước tới giờ đều không tham gia bất luận tiết mục giải trí nào, cảm thấy việc đó như là một loại khinh nhờn đối với bản thân. Vậy mà Vương Mặc lại tham gia. Xem ra, ngài ấy là mang theo mục đích tới."
"Có thể...... Ngài ấy thực sự có thể kéo theo mấy ca sĩ Trung Hoa này sao?"
"Tôi cảm thấy không được."
"Trung Hoa có thể trở thành 'Âm Nhạc Chi Hương', tuy rằng Vương Mặc có công lao to lớn. Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Trung Hoa vốn đã có kho tàng âm nhạc mênh mông. Vương Mặc chỉ là mở ra kho tàng này cho chúng ta thấy mà thôi. Thế nhưng ca sĩ Trung Hoa hát ca khúc, cho dù là Vương Mặc trước đó hát ca khúc Trung Hoa, tôi đều rất khó có thể thưởng thức được."
"Nói không sai, đây là sự khác biệt văn hóa Đông Tây, Vương Mặc đại sư dù lợi hại hơn nữa, cũng không cách nào phá vỡ rào cản văn hóa."
"Xem ra chúng ta không cần lo lắng về đội của Vương Mặc đại sư, ha ha ha."
"Đúng vậy, không cần phải lo lắng."
"......"
Những người này bàn tán xôn xao, biểu cảm khác nhau.
Chỉ là bọn họ không biết, Hách Minh Hưng bọn người vốn tinh thông tiếng Anh, lại thêm thính giác nhạy bén, cho nên những lời bàn tán xung quanh đều lọt vào tai.
Sáu người bất động thanh sắc, vẫn mang trên mặt nụ cười thản nhiên.
Trong sáu người bọn họ, trừ Diệp Viễn Hàng, những người khác đều là từ tầng lớp thấp nhất từng bước bò lên, đừng nói là chút lời bàn tán này, cho dù là những lời khó nghe gấp 10 lần cũng không cách nào khiến bọn họ nổi sóng trong lòng.
Về phần Diệp Viễn Hàng, trước kia cũng đã từng bị Vương Mặc giày vò đến sống đi c·hết lại, cho nên khả năng chịu đả kích cũng vượt xa người thường.
Bầu không khí vi diệu ở hiện trường, Vương Mặc thấy rõ mồn một.
Hắn đặc biệt chú ý biểu cảm của mấy người Hách Minh Hưng, trong lòng âm thầm gật đầu: "Đều có thể ổn định tâm thần, coi như không tệ. Nhất là Miêu Tiểu Hạ tiểu cô nương này, càng là thoát thai hoán cốt."
Nhớ ngày đó, khi chính mình lần đầu tiên gặp Miêu Tiểu Hạ, nàng có cảm xúc hướng nội nghiêm trọng, khi gặp nhiều người lạ như vậy, bình thường đều sẽ khẩn trương đến mức không nói nên lời.
Nhưng hiện tại, thiếu nữ mặc dù không được ánh mặt trời rực rỡ như Tô Tuyết Dao, thế nhưng khi đối mặt với mấy nhân vật đỉnh cấp của làng nhạc quốc tế, đối mặt với hơn mười ca sĩ Âu Mỹ, vẫn có thể giữ được biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt trong trẻo, không kiêu ngạo, không tự ti, điều này đã là quá đủ...
Ở trong phòng nghỉ công cộng khoảng nửa giờ.
Vương Mặc cùng ba vị đạo sư khác làm quen xong, liền dẫn sáu người rời khỏi đây.
Trở lại khu vực riêng của đội mình.
Vương Mặc nhìn sáu người, mỉm cười nói: "Cảm giác như thế nào?"
Tô Tuyết Dao suy nghĩ một chút, mở miệng: "Kích động."
"Kích động?"
Vương Mặc không nghĩ tới Tô Tuyết Dao lại nói ra hai chữ này.
Tô Tuyết Dao cười hì hì: "Đúng vậy, ta có một loại kích động đã lâu không có. Bởi vì ở trong nước, từ khi ta lên đỉnh giới ca hát, bây giờ ta trên cơ bản không còn chút áp lực và động lực nào. Gần hai năm nay, ta cũng chỉ như một cỗ máy tham gia tiết mục, phát hành ca khúc, có loại cảm giác sống uổng phí. Mà bây giờ, ta không có vinh quang trong nước, không có hết thảy mọi thứ ở trong nước, ta cảm thấy lại trở về thời điểm vừa mới được Mặc ca anh phát hiện, đối với tương lai có vô hạn ước mơ. Nơi này đối với ta mà nói, hết thảy đều là hoàn toàn mới. Sân khấu hoàn toàn mới, thế giới hoàn toàn mới, tương lai hoàn toàn mới. Cho nên ta mới kích động."
Diệp Viễn Hàng cũng kêu oa oa: "Không sai, không sai! Tuyết Dao nói quá đúng, chính là cảm giác này! Mẹ nó, nhìn khắp toàn bộ giới ca hát, cũng chỉ có Mặc ca anh là có thể áp chế được ta. Mấy tên nhóc Âu Mỹ này thế mà cũng dám xem thường ta. Ta nhất định phải để bọn hắn được mở mang kiến thức, thực lực của Diệp lão nhị ta!"
Hách Minh Hưng cũng cười gật đầu: "Tham gia « Mộng Tưởng Chi Thanh » quả thực làm cho người ta có nhiệt huyết và xúc động không giống ngày thường. Khiến cho ta phảng phất trở lại những năm tháng tranh bảng xếp hạng."
Có đấu chí!
Mới là tốt nhất!
Vương Mặc lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Được, nếu như vậy, ta sẽ cho các ngươi mỗi người một ca khúc, các ngươi trở về luyện tập cho tốt, có vấn đề gì thì tùy thời liên hệ với ta."
"Vâng."
"Rõ."
"......"
Mấy người đáp ứng.
Vương Mặc lại nói: "Ba ngày sau sẽ bắt đầu ghi hình kỳ thứ nhất của « Mộng Tưởng Chi Thanh », trong sáu người các ngươi, ai sẽ là người đầu tiên ra sân?"
Người đầu tiên ra sân, ý nghĩa phi phàm.
Đầu tiên, không thể quá mức kinh diễm, không thể vừa mở màn đã tung ra một con bài "vương nổ" như Tô Tuyết Dao, nhưng cũng không thể bị người khác xem thường.
Thứ hai, nhất định phải đứng vững trên sân khấu, không thể mất mặt.
Mọi người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Ngay lúc Tào Bân và Phù Tráng chuẩn bị đứng ra, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn tiến lên một bước: "Mặc ca, em...... Có được không?"
Là Miêu Tiểu Hạ!
Tất cả mọi người vô thức kinh hô.
"Tiểu Hạ?"
"Em?"
Vương Mặc cũng có chút ngạc nhiên: "Tiểu Hạ, em muốn là người đầu tiên lên sân khấu?"
Miêu Tiểu Hạ thành khẩn nói: "Đúng vậy, bởi vì những người khác đều là các anh, các chị, bọn họ ra sân đầu tiên không thích hợp lắm. Để em xung phong thì tương đối tốt hơn."
Vương Mặc nhìn ánh mắt kiên định của Miêu Tiểu Hạ, cảm nhận được suy nghĩ trong lòng đối phương.
Nàng hẳn là muốn ở trên sân khấu một lần nữa đột phá bản thân.
Tiểu cô nương này, sau khi bước ra khỏi sự tự ti của bản thân, trở nên kiên cường đáng sợ.
"Được!"
Vương Mặc trầm tư một lát, liền đồng ý.
Đồng thời nói: "Ban đầu ta chuẩn bị cho em một bài hát có nốt cao, bất quá nếu em là người đầu tiên ra sân, vậy bài hát này có chút không thích hợp. Ta đã tìm được một ca khúc khác phù hợp hơn, em nhất định phải nhanh chóng nắm vững."
"Vâng."
Nghe được Vương Mặc đồng ý, Miêu Tiểu Hạ có chút kích động, gương mặt xinh đẹp đều trở nên ửng đỏ.
Về phần những người khác, khi thấy Vương Mặc đã đưa ra quyết định, liền không còn tranh cãi.
"Tiểu Hạ, cố lên!"
"Cố lên!"
"Đừng quá áp lực, cứ thể hiện bản thân là được."
"......"
Mấy người nhao nhao cổ vũ.......
Giờ phút này, tại phòng nghỉ công cộng.
Theo khi Vương Mặc bọn họ rời đi, Christian đám người trên mặt ý cười biến mất, trở nên trầm ngâm suy tư.
Christian hỏi: "Natalie, sáu người này thật sự là thành viên trong đội của Vương Mặc?"
Natalie gật đầu: "Tôi đã hỏi tổ tiết mục, xác nhận rồi!"
Brooke nói: "Vừa rồi người đại diện của tôi gửi tới tin chi tiết, sáu người này cùng Vương Mặc đều ở cùng một công ty. Hiển nhiên chúng ta đoán không sai, Vương Mặc là muốn nâng đỡ bọn họ. Mặt khác, hai người các vị cũng đừng xem thường sáu người này, bọn họ tuy rằng ở trên quốc tế không có chút danh tiếng nào, nhưng ở Trung Hoa lại đều là ca sĩ đỉnh cấp. Tôi cảm thấy, chúng ta không thể xem nhẹ."
"Ha ha."
Christian cười: "Brooke tiên sinh, ngài đây là sợ bóng sợ gió sao?"
Ngay cả Natalie cũng cười nhẹ nhàng: "Bọn họ sáu người ở Trung Hoa danh tiếng có lớn đến đâu, thì có ích gì? Trong mấy chục năm qua, Trung Hoa không biết có bao nhiêu Thiên Vương, Thiên Hậu muốn chinh chiến sân khấu ca nhạc quốc tế, kết quả đều thảm bại trở về. Các công ty giải trí phía sau bọn họ, hao phí rất nhiều thời gian, tiền bạc, công sức, nhưng lại không thể làm cho những ca sĩ này dù chỉ một chút tiếng tăm trên trường quốc tế. Thậm chí những ca sĩ này còn không bằng rất nhiều thực tập sinh Trung Hoa hơn 10, 20 tuổi."
Brooke: "Có thể là bọn họ hát ca khúc Trung Hoa nên mới vậy?"
"Không!"
Natalie lắc đầu: "Những ca sĩ kia nếu muốn chinh chiến giới ca hát, chuẩn bị ca khúc dĩ nhiên không phải ca khúc Trung Hoa. Bọn họ khi ra quốc tế hát trên cơ bản đều là ca khúc tiếng Anh. Thế nhưng cho dù bọn họ có chọn bài hát thế nào, có dụng tâm ra sao, thậm chí mời đến nhạc sĩ đỉnh cấp quốc tế, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bị chìm nghỉm giữa biển người."
Brooke là nhạc sĩ, cho nên đối với những chuyện này không hiểu rõ lắm.
Mà Natalie cùng Christian đều là ca sĩ, bởi vậy nắm được nhiều thông tin hơn.
Christian gật đầu nói: "Natalie nói không sai, ca sĩ Trung Hoa không có cách nào nổi tiếng trên trường quốc tế, xác suất lớn không phải là nguyên nhân do ca khúc. Mà là phong cách ca hát, hình tượng, khí chất, mức độ được người phương Tây chấp nhận...... các loại phương diện tạo thành. Trung Hoa có câu ngạn ngữ: *Quất sinh Hoài Nam tắc vi quất, sinh Vu Hoài Bắc tắc vi chỉ.* (Quả quýt trồng ở Hoài Nam thì là quýt, trồng ở Hoài Bắc thì là quả chỉ) Câu này ý nói là không hợp thủy thổ. Ta nghĩ ca sĩ Trung Hoa không có cách nào nổi danh trên trường quốc tế, cũng là bởi vì không hợp thủy thổ."
Nói đến đây.
Trái tim của cả ba người đã hoàn toàn thả lỏng.
Natalie cười nói một câu: "Vương Mặc tiên sinh tuy rằng ở trên phương diện âm nhạc có thiên phú mà chúng ta khó có thể với tới, nhưng đó đều là âm nhạc thuần túy. Mà ở trên sân khấu « Mộng Tưởng Chi Thanh » lại là so tài ca khúc. Điều này đại diện cho việc, chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng ngài ấy có thể mang đến cho chúng ta bất kỳ áp lực nào."
"Không sai!" Christian hắc một tiếng, "Vương Mặc tiên sinh đến tham gia tiết mục, vốn đã là bước chân vào một lĩnh vực không quen thuộc. Cho nên, chúng ta tuy rằng kính sợ danh tiếng của ngài ấy, nhưng hoàn toàn không cần lo lắng ngài ấy có thể mang đến cho đội mình bao nhiêu trợ giúp.
Dù sao, một nhà âm nhạc, còn có thể am hiểu sáng tác ca khúc được sao?
Cho dù ngài ấy am hiểu, cũng không có khả năng am hiểu viết ca khúc tiếng Anh, vậy cũng quá không hợp lý.
Ha ha ha!
Có lẽ, sự trợ giúp ngài ấy dành cho thành viên trong đội, còn xa không bằng chúng ta."
Natalie tiếp lời: "Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Vương Mặc tiên sinh có am hiểu tất cả, thì sáu ca sĩ Trung Hoa kia cũng không cách nào tiếp nhận được hết sự ưu ái mà ngài ấy trao cho, các vị nói có đúng không?"
"Không sai!"
Brooke rốt cục tiếp nhận cách nói của hai người, trên mặt nở nụ cười: "Trong phương diện làm đạo sư, chúng ta đều đã từng tham dự qua mấy kỳ trước của « Mộng Tưởng Chi Thanh », cho nên có kinh nghiệm phong phú, Vương Mặc tiên sinh không thể sánh bằng chúng ta. Về phương diện học viên, học viên của ngài ấy cũng không sánh được với chúng ta. Cho nên......"
Ba người nhìn nhau cười một tiếng, đều thấy được thâm ý trên gương mặt của đối phương.
Người hiểu rõ sâu nhất về Trung Hoa - Christian, lại lần nữa nói: "Trung Hoa còn có một câu ngạn ngữ khác: *Cường long nan áp địa đầu xà.* (Rồng mạnh khó đè rắn địa phương) Trong mắt chúng ta, Vương Mặc tiên sinh chính là con Giao Long bay lượn trên trời, khiến tất cả mọi người kính sợ. Thế nhưng lần này ngài ấy đã tới địa bàn của chúng ta, vậy thì xin lỗi, chỉ có thể nằm sấp."
Natalie nhướng mày: "Nếu như anh đã gọi Vương Mặc tiên sinh là Giao Long, có lẽ lần này chúng ta sẽ làm cho tất cả người Trung Hoa được mở mang kiến thức, thế nào gọi là: trảm long."
Trảm long!
Christian cùng Brooke khẽ rùng mình, sau đó liền lộ ra ý cười.
Có vẻ, không có quá nhiều khó khăn?
Đã như vậy, vậy thì xin lỗi...... Vương Mặc đại sư!......
Bắc Mỹ, thậm chí châu Âu, và rất nhiều khán giả ở châu Úc, châu Á thích xem các chương trình giải trí, gần đây đều hết sức kích động.
Bởi vì bọn họ biết « Mộng Tưởng Chi Thanh » sắp bắt đầu ghi hình kỳ thứ tám!
"Kỳ thứ tám tới rồi!"
"Nghe nói có nữ thần Natalie mà tôi yêu thích nhất!"
"Lần này các đạo sư có thể bồi dưỡng ra được một ca sĩ quốc tế hạng nhất không?"
"Quốc tế hạng nhất? Quá khó, dù sao tuyển thủ của « Mộng Tưởng Chi Thanh », quy tắc thứ nhất chính là: Danh tiếng không thể vượt qua hạng ba trên trường quốc tế. Mà từ hạng ba đến hạng nhất, khoảng cách này quá lớn."
"Hắc! Anh bạn, đừng quá bi quan. Ở kỳ thứ hai của « Mộng Tưởng Chi Thanh » đã từng sản sinh ra một ca sĩ Thiên Vương!"
"Đó chẳng qua là may mắn mà thôi. Lúc trước Brandon vốn là ca sĩ có thiên phú cực mạnh, hắn chỉ cần một sân khấu để thể hiện bản thân, lại thêm khi đó hắn gặp đạo sư Abby, Abby có thể coi là nhạc sĩ mạnh nhất trong 20 năm qua, đã vì Brandon sáng tác rất nhiều ca khúc được mọi người yêu thích, mới khiến Brandon một bước lên mây. Nhưng cho dù là như vậy, Brandon trở thành Thiên Vương cũng là ba năm sau, chứ không phải là ngay khi tiết mục vừa kết thúc liền lên đỉnh Thiên Vương."
Thiên Vương cự tinh quốc tế!
Toàn bộ Lam Tinh hiện nay cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mấy năm cũng chưa chắc xuất hiện một người.
Muốn chỉ dựa vào một tiết mục liền bồi dưỡng ra một ca sĩ Thiên Vương, gần như là không thể.
Cho nên mặc dù trong lịch sử có Thiên Vương, ca sĩ hạng nhất xuất đạo từ đây, nhưng « Mộng Tưởng Chi Thanh » chỉ đóng vai trò nhất định, không phải là nhân tố quyết định.
Nhưng cho dù là như vậy, việc có thể sản sinh ra một ca sĩ Thiên Vương quốc tế như Brandon, cũng đủ để cho fan hâm mộ của « Mộng Tưởng Chi Thanh » vượt xa các chương trình ca hát khác trên Lam Tinh.
Đương nhiên, giờ phút này điều fan hâm mộ quan tâm nhất vẫn là ai làm đạo sư.
Đạo sư, cũng là một trong những điểm đáng xem của tiết mục.
"Chắc chắn có ca sĩ Thiên Vương."
"Đây không phải nói nhảm sao? « Mộng Tưởng Chi Thanh » mỗi kỳ đều có Thiên Vương, Thiên Hậu tọa trấn."
"Nhất định phải có Brandon! Hắn từ nơi này xuất đạo, lại tới đây làm đạo sư, đơn giản là hoàn mỹ!"
"Eric! Eric!"
"Margaretha!"
"......"
Khi fan hâm mộ đang nhiệt liệt bàn luận.
Phía chính thức của « Mộng Tưởng Chi Thanh » rốt cục công bố danh sách bốn đạo sư.
Trên tấm áp phích lớn, Vương Mặc và Christian đứng ở giữa, bên cạnh lần lượt là Natalie và Brooke.
Nói đến cũng kỳ quái, mặc dù tuổi tác của Vương Mặc so với ba vị kia nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí cho dù hắn có cao một mét tám, nhưng đứng trước Christian cao một mét tám sáu, nặng hơn 100kg, đáng lẽ phải bị lép vế mới đúng.
Nhưng mà, cảm giác mà mọi người nhận được lại là, Vương Mặc dường như mới là chủ nhân duy nhất trên tấm áp phích, ba người khác chỉ là vật làm nền.
Loại ấn tượng kỳ quái trong lòng này, khiến không ít người thầm giật mình.
Đương nhiên, giờ phút này cư dân mạng cũng không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt này.
Sau khi áp phích được công bố.
Mạng lưới nhất thời xôn xao.
"Ngọa tào!?"
"Đội hình này!"
"Trời ơi, bốn vị đạo sư, một Thiên Vương, một Thiên Hậu, một vương bài nhạc sĩ, đây cũng đã đành, « Mộng Tưởng Chi Thanh » vậy mà lại mời được Vương Mặc?"
"Tổ tiết mục thật là trâu bò!"
"Vương Mặc là đại sư âm nhạc đó! Ngài ấy thế mà lại tới."
"Mong chờ! Mong chờ!"
Quả nhiên, ý nghĩ của tổng đạo diễn Kevin là đúng, bây giờ Vương Mặc đang có sức hút rất lớn trên trường quốc tế, mời ngài ấy đến tiết mục làm đạo sư, sức nóng của nó có thể tưởng tượng được.
"A a a! Kích động."
"Có lẽ trong giới âm nhạc không có đạo sư nào lớn hơn Vương Mặc."
"Tôi mỗi ngày đều nghe « Giao hưởng Số 5 "Định mệnh" »."
"Tôi thích nhất vẫn là « The Blue Danube », quá hay."
"Dù sao thì mỗi một bản nhạc của Vương Mặc đại sư tôi đều thích."
"......"
Đặc biệt là ở Trung Hoa, khi nghe tin Vương Mặc trở thành đạo sư của chương trình âm nhạc có sức nóng cao nhất trên thế giới hiện nay, fan hâm mộ càng kích động hét lên.
"Mặc ca ngầu quá!"
"Mặc ca uy vũ!"
"Các huynh đệ, xin hỏi đài nào có thể xem « Mộng Tưởng Chi Thanh »?"
"Đừng hỏi nữa, không xem được."
"Vậy chúng ta kích động làm cái rắm gì?"
"Xin lỗi, tôi có thể xem, ngày mai tôi bay thẳng đến New York."
"Đánh chết tên khốn này!"
"......"
Khắp internet sôi trào.
Tất cả mọi người đều đang mong đợi xem Vương Mặc có thể mang đến cho bọn họ những điều mới mẻ gì ở trên tiết mục.
Có thể là độc tấu dương cầm?
Có thể là độc tấu vĩ cầm?
Dù sao thì, fan hâm mộ đều biết, trong mấy kỳ trước của « Mộng Tưởng Chi Thanh », các đạo sư cuối cùng đều sẽ đích thân xuống sân khấu cùng các thành viên giao lưu, tương tác, mang đến cho người xem những màn biểu diễn đặc sắc.
Cho nên, không có gì bất ngờ xảy ra, Vương Mặc tuyệt đối sẽ ra tay.
Đối với bất kỳ người nào yêu thích âm nhạc mà nói, có thể không mong chờ sao?
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Dù sao, kể từ sau đêm vinh danh tại điện đường âm nhạc quốc tế, Vương Mặc chưa từng biểu diễn âm nhạc công khai ở bất kỳ trường hợp nào, đối với đại sư ở trình độ như ngài, nếu ngài có thể ra tay biểu diễn trong tiết mục, chỉ sợ ngay cả Simon, Romando các loại nhạc sĩ cũng sẽ mộ danh mà đến.
Thế nhưng......
Cư dân mạng không hề hay biết.
Khi bọn họ đang kích động mong chờ tiết mục.
Thì lúc này, đạo diễn của « Mộng Tưởng Chi Thanh » - Kevin, sắc mặt lại hết sức khó coi.
Kevin phiền muộn lẩm bẩm: "Các ngươi còn muốn được xem Vương Mặc biểu diễn sao? Đừng nghĩ nữa, không đợi được đâu! Kỳ thật ta cũng muốn, ta cũng muốn được quan sát ở khoảng cách gần màn biểu diễn âm nhạc của Vương Mặc, chỉ tiếc...... Không có hy vọng."
Chỉ bằng việc Vương Mặc chọn sáu ca sĩ Trung Hoa.
Kevin liền có thể tưởng tượng ra, Vương Mặc có chín phần xác suất sẽ bị loại ở vòng thứ hai.
Vòng thứ hai.
Trong lịch sử, dường như còn chưa có đạo sư nào bị loại ở vòng thứ hai.
Vương Mặc chỉ sợ sẽ lập kỷ lục.
Mà đạo sư xuống sân khấu biểu diễn, ít nhất đội của họ phải vào tới vòng bán kết.
Vòng bán kết?
Kevin không dám nghĩ tới.
Cho dù trong đội của Vương Mặc có ca sĩ nào đó vượt xa bình thường mà thể hiện, thì theo Kevin thấy cũng không có bất kỳ khả năng nào lọt vào vòng bán kết.
Cùng lúc đó.
Christian, Natalie và Brooke ba người, cũng cảm nhận được làn sóng dư luận trên internet.
Nhìn sự nhiệt tình và những lời bàn luận của cư dân mạng.
Christian cảm khái: "Sức hút của Vương Mặc đại sư quả nhiên không gì sánh kịp. Lúc đầu tôi cho rằng, tin tức tôi gia nhập « Mộng Tưởng Chi Thanh » được công bố sẽ khiến truyền thông chấn động. Giờ xem ra, ngay cả một phần mười sức nóng của Vương tiên sinh cũng không bằng."
Natalie cười nói: "Bình thường. Bởi vì Vương Mặc tiên sinh gần như một mình tạo ra một huyền thoại trong giới âm nhạc, ngay cả tôi cũng coi như là một nửa fan hâm mộ của ngài ấy. Rất nhiều lúc tâm trạng tôi không tốt, đều sẽ đi nghe « A Comme Amour » hoặc là « The Blue Danube », sau khi nghe xong tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Chỉ riêng trên phương diện âm nhạc mà nói, Lam Tinh hiện nay, thậm chí trong lịch sử, đều không có mấy người có thể sánh ngang tài hoa âm nhạc với Vương Mặc tiên sinh, cho nên ngài ấy tham gia tiết mục có thể gây ra tiếng vang lớn như vậy, là điều đương nhiên. Chỉ tiếc......"
"Chỉ tiếc lần này, ngài ấy tính toán quá lớn."
Brooke thở dài: "Nếu như ngài ấy không muốn một lần nâng đỡ sáu ca sĩ Trung Hoa, cho dù chỉ là ba, bốn người, sau đó chiêu mộ thêm hai, ba hạt giống tốt của Âu Mỹ, thì phần thắng của chúng ta sẽ rất nhỏ. Mà bây giờ......"
"Trảm long!"
"Trảm long!"
Ba người hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định.
Nếu có thể loại bỏ Vương Mặc ngay ở hai vòng đầu, vậy thì ba người bọn họ tuyệt đối sẽ tạo ra một trận địa chấn trong giới âm nhạc, thậm chí là toàn bộ Lam Tinh.
Mặc dù trong lòng bọn họ nghĩ như vậy, nhưng trên mặt không hề lộ ra nửa điểm dao động trong tâm tư.
Nhìn thấy Vương Mặc đi về phía bọn họ.
Cả ba người mỉm cười, đồng thời đứng dậy.
"Hoan nghênh Vương Mặc đại sư."
"Vương Mặc đại sư, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
"Trung Hoa có câu: Nghe danh không bằng gặp mặt. Hôm nay được gặp Vương Mặc tiên sinh, là vinh hạnh của chúng ta."
Christian, Natalie, Brooke, ba người đều nhiệt tình chào hỏi.
Bất kể thế nào.
Thân phận địa vị của Vương Mặc bày ra ở đó, bọn họ cũng không dám lãnh đạm.
Đại sư âm nhạc quốc tế, được truyền thông ca tụng là người trẻ tuổi nhất, vĩ đại nhất thế kỷ 21, là nhà âm nhạc, nhạc sĩ, loại nhân vật này chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách, ai dám bất kính?
"Chào các vị."
Vương Mặc không hề tỏ ra kiêu căng, mỉm cười chào hỏi.
Khi bốn vị đạo sư đang trò chuyện.
Thì mười tám tuyển thủ trong phòng nghỉ lại là một phen náo động!
Nếu như nói Christian bọn họ còn có thể giữ được vẻ trấn định, dù sao ba người bọn họ đều là những nhân vật đỉnh cao trong giới ca hát.
Vậy thì đối với những tuyển thủ này, sự xuất hiện của Vương Mặc thực sự là một vụ nổ hạt nhân.
"Vương Mặc đại sư?"
"Thượng Đế! Thật sự là ngài ấy."
"Trời ạ?"
"Chúng ta sắp cùng Vương Mặc đại sư ghi hình tiết mục sao?"
"Tổ tiết mục thật trâu bò, ngay cả Vương Mặc tiên sinh đều mời tới."
"Thế nhưng, đây chẳng phải là đại diện cho việc chúng ta sẽ phải đấu với đội của Vương Mặc đại sư sao?"
"Thảm rồi, thảm rồi."
"......"
Những tuyển thủ này có thể trở thành thành viên của đội « Mộng Tưởng Chi Thanh », vậy đại diện cho việc bọn họ về cơ bản đều là người mới trong giới ca hát, cho dù mỗi người đều có thiên phú không tầm thường, thế nhưng trước mặt tài hoa âm nhạc của Vương Mặc, bọn họ gần như chỉ là những đứa trẻ đang tập tễnh học đi.
Bỗng nhiên nhìn thấy vị đại sư âm nhạc này - Vương Mặc, cả đám đều kích động đến run rẩy.
Bất quá, rất nhanh.
Ánh mắt của bọn họ liền bị những người phía sau Vương Mặc như Hách Minh Hưng hấp dẫn.
Những tuyển thủ này về cơ bản đều có đặc thù rõ rệt của người phương Tây.
Hoặc là tóc vàng mắt xanh.
Hoặc là da đen mắt nâu.
Cho nên khi bất ngờ nhìn thấy sáu người mắt đen, da vàng đi tới, loại lực trùng kích kia có thể tưởng tượng được.
Có người thậm chí nhất thời không kịp phản ứng: "Mấy vị là?"
Hách Minh Hưng mỉm cười: "Chúng tôi là thành viên đội của Vương Mặc lão sư, rất hân hạnh được gặp các vị."
Một giây sau.
Một mảnh xôn xao.
"Cái gì? Bọn họ là tuyển thủ trong đội của Vương Mặc đại sư?"
"Sáu người Trung Hoa?"
"Cái này...... Làm cái gì vậy!"
"Thành viên trong đội của Vương Mặc tiên sinh đều là ca sĩ Trung Hoa?"
"???"
Có người chấn kinh.
Có người mờ mịt.
Có người thậm chí nhất thời quên cả quản lý biểu cảm, thất thần suy nghĩ.
Trong lòng mỗi người đều nổi lên sóng to gió lớn, bọn họ vừa rồi khi nhìn thấy Vương Mặc cũng đã đủ rung động, thật không nghĩ tới Vương Mặc tìm học viên trong đội, thế mà toàn bộ đều là ca sĩ Trung Hoa.
Điều này, theo như bọn họ nghĩ, chẳng khác nào Ferrari đang kéo xe bò.
Quá không tương xứng.
Không ít người nhìn Vương Mặc cũng có làn da vàng, mắt đen, trong mắt dần dần hiểu ra.
Nhìn nhau.
"Hiểu rồi, Vương Mặc là muốn nâng đỡ ca sĩ của quốc gia mình."
"Lúc trước ngài ấy tại đêm vinh danh ở điện đường âm nhạc quốc tế, đã nâng Trung Hoa lên độ cao 'Âm Nhạc Chi Hương', hiện tại có lẽ là muốn dùng biện pháp tương tự để đẩy mấy ca sĩ Trung Hoa lên sân khấu ca nhạc quốc tế."
"Bảo sao, Vương Mặc lại đồng ý tham gia « Mộng Tưởng Chi Thanh ». Giống Simon, Romando, những nhà âm nhạc kia, bọn họ đều mười phần thanh cao, từ trước tới giờ đều không tham gia bất luận tiết mục giải trí nào, cảm thấy việc đó như là một loại khinh nhờn đối với bản thân. Vậy mà Vương Mặc lại tham gia. Xem ra, ngài ấy là mang theo mục đích tới."
"Có thể...... Ngài ấy thực sự có thể kéo theo mấy ca sĩ Trung Hoa này sao?"
"Tôi cảm thấy không được."
"Trung Hoa có thể trở thành 'Âm Nhạc Chi Hương', tuy rằng Vương Mặc có công lao to lớn. Nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Trung Hoa vốn đã có kho tàng âm nhạc mênh mông. Vương Mặc chỉ là mở ra kho tàng này cho chúng ta thấy mà thôi. Thế nhưng ca sĩ Trung Hoa hát ca khúc, cho dù là Vương Mặc trước đó hát ca khúc Trung Hoa, tôi đều rất khó có thể thưởng thức được."
"Nói không sai, đây là sự khác biệt văn hóa Đông Tây, Vương Mặc đại sư dù lợi hại hơn nữa, cũng không cách nào phá vỡ rào cản văn hóa."
"Xem ra chúng ta không cần lo lắng về đội của Vương Mặc đại sư, ha ha ha."
"Đúng vậy, không cần phải lo lắng."
"......"
Những người này bàn tán xôn xao, biểu cảm khác nhau.
Chỉ là bọn họ không biết, Hách Minh Hưng bọn người vốn tinh thông tiếng Anh, lại thêm thính giác nhạy bén, cho nên những lời bàn tán xung quanh đều lọt vào tai.
Sáu người bất động thanh sắc, vẫn mang trên mặt nụ cười thản nhiên.
Trong sáu người bọn họ, trừ Diệp Viễn Hàng, những người khác đều là từ tầng lớp thấp nhất từng bước bò lên, đừng nói là chút lời bàn tán này, cho dù là những lời khó nghe gấp 10 lần cũng không cách nào khiến bọn họ nổi sóng trong lòng.
Về phần Diệp Viễn Hàng, trước kia cũng đã từng bị Vương Mặc giày vò đến sống đi c·hết lại, cho nên khả năng chịu đả kích cũng vượt xa người thường.
Bầu không khí vi diệu ở hiện trường, Vương Mặc thấy rõ mồn một.
Hắn đặc biệt chú ý biểu cảm của mấy người Hách Minh Hưng, trong lòng âm thầm gật đầu: "Đều có thể ổn định tâm thần, coi như không tệ. Nhất là Miêu Tiểu Hạ tiểu cô nương này, càng là thoát thai hoán cốt."
Nhớ ngày đó, khi chính mình lần đầu tiên gặp Miêu Tiểu Hạ, nàng có cảm xúc hướng nội nghiêm trọng, khi gặp nhiều người lạ như vậy, bình thường đều sẽ khẩn trương đến mức không nói nên lời.
Nhưng hiện tại, thiếu nữ mặc dù không được ánh mặt trời rực rỡ như Tô Tuyết Dao, thế nhưng khi đối mặt với mấy nhân vật đỉnh cấp của làng nhạc quốc tế, đối mặt với hơn mười ca sĩ Âu Mỹ, vẫn có thể giữ được biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt trong trẻo, không kiêu ngạo, không tự ti, điều này đã là quá đủ...
Ở trong phòng nghỉ công cộng khoảng nửa giờ.
Vương Mặc cùng ba vị đạo sư khác làm quen xong, liền dẫn sáu người rời khỏi đây.
Trở lại khu vực riêng của đội mình.
Vương Mặc nhìn sáu người, mỉm cười nói: "Cảm giác như thế nào?"
Tô Tuyết Dao suy nghĩ một chút, mở miệng: "Kích động."
"Kích động?"
Vương Mặc không nghĩ tới Tô Tuyết Dao lại nói ra hai chữ này.
Tô Tuyết Dao cười hì hì: "Đúng vậy, ta có một loại kích động đã lâu không có. Bởi vì ở trong nước, từ khi ta lên đỉnh giới ca hát, bây giờ ta trên cơ bản không còn chút áp lực và động lực nào. Gần hai năm nay, ta cũng chỉ như một cỗ máy tham gia tiết mục, phát hành ca khúc, có loại cảm giác sống uổng phí. Mà bây giờ, ta không có vinh quang trong nước, không có hết thảy mọi thứ ở trong nước, ta cảm thấy lại trở về thời điểm vừa mới được Mặc ca anh phát hiện, đối với tương lai có vô hạn ước mơ. Nơi này đối với ta mà nói, hết thảy đều là hoàn toàn mới. Sân khấu hoàn toàn mới, thế giới hoàn toàn mới, tương lai hoàn toàn mới. Cho nên ta mới kích động."
Diệp Viễn Hàng cũng kêu oa oa: "Không sai, không sai! Tuyết Dao nói quá đúng, chính là cảm giác này! Mẹ nó, nhìn khắp toàn bộ giới ca hát, cũng chỉ có Mặc ca anh là có thể áp chế được ta. Mấy tên nhóc Âu Mỹ này thế mà cũng dám xem thường ta. Ta nhất định phải để bọn hắn được mở mang kiến thức, thực lực của Diệp lão nhị ta!"
Hách Minh Hưng cũng cười gật đầu: "Tham gia « Mộng Tưởng Chi Thanh » quả thực làm cho người ta có nhiệt huyết và xúc động không giống ngày thường. Khiến cho ta phảng phất trở lại những năm tháng tranh bảng xếp hạng."
Có đấu chí!
Mới là tốt nhất!
Vương Mặc lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Được, nếu như vậy, ta sẽ cho các ngươi mỗi người một ca khúc, các ngươi trở về luyện tập cho tốt, có vấn đề gì thì tùy thời liên hệ với ta."
"Vâng."
"Rõ."
"......"
Mấy người đáp ứng.
Vương Mặc lại nói: "Ba ngày sau sẽ bắt đầu ghi hình kỳ thứ nhất của « Mộng Tưởng Chi Thanh », trong sáu người các ngươi, ai sẽ là người đầu tiên ra sân?"
Người đầu tiên ra sân, ý nghĩa phi phàm.
Đầu tiên, không thể quá mức kinh diễm, không thể vừa mở màn đã tung ra một con bài "vương nổ" như Tô Tuyết Dao, nhưng cũng không thể bị người khác xem thường.
Thứ hai, nhất định phải đứng vững trên sân khấu, không thể mất mặt.
Mọi người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Ngay lúc Tào Bân và Phù Tráng chuẩn bị đứng ra, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn tiến lên một bước: "Mặc ca, em...... Có được không?"
Là Miêu Tiểu Hạ!
Tất cả mọi người vô thức kinh hô.
"Tiểu Hạ?"
"Em?"
Vương Mặc cũng có chút ngạc nhiên: "Tiểu Hạ, em muốn là người đầu tiên lên sân khấu?"
Miêu Tiểu Hạ thành khẩn nói: "Đúng vậy, bởi vì những người khác đều là các anh, các chị, bọn họ ra sân đầu tiên không thích hợp lắm. Để em xung phong thì tương đối tốt hơn."
Vương Mặc nhìn ánh mắt kiên định của Miêu Tiểu Hạ, cảm nhận được suy nghĩ trong lòng đối phương.
Nàng hẳn là muốn ở trên sân khấu một lần nữa đột phá bản thân.
Tiểu cô nương này, sau khi bước ra khỏi sự tự ti của bản thân, trở nên kiên cường đáng sợ.
"Được!"
Vương Mặc trầm tư một lát, liền đồng ý.
Đồng thời nói: "Ban đầu ta chuẩn bị cho em một bài hát có nốt cao, bất quá nếu em là người đầu tiên ra sân, vậy bài hát này có chút không thích hợp. Ta đã tìm được một ca khúc khác phù hợp hơn, em nhất định phải nhanh chóng nắm vững."
"Vâng."
Nghe được Vương Mặc đồng ý, Miêu Tiểu Hạ có chút kích động, gương mặt xinh đẹp đều trở nên ửng đỏ.
Về phần những người khác, khi thấy Vương Mặc đã đưa ra quyết định, liền không còn tranh cãi.
"Tiểu Hạ, cố lên!"
"Cố lên!"
"Đừng quá áp lực, cứ thể hiện bản thân là được."
"......"
Mấy người nhao nhao cổ vũ.......
Giờ phút này, tại phòng nghỉ công cộng.
Theo khi Vương Mặc bọn họ rời đi, Christian đám người trên mặt ý cười biến mất, trở nên trầm ngâm suy tư.
Christian hỏi: "Natalie, sáu người này thật sự là thành viên trong đội của Vương Mặc?"
Natalie gật đầu: "Tôi đã hỏi tổ tiết mục, xác nhận rồi!"
Brooke nói: "Vừa rồi người đại diện của tôi gửi tới tin chi tiết, sáu người này cùng Vương Mặc đều ở cùng một công ty. Hiển nhiên chúng ta đoán không sai, Vương Mặc là muốn nâng đỡ bọn họ. Mặt khác, hai người các vị cũng đừng xem thường sáu người này, bọn họ tuy rằng ở trên quốc tế không có chút danh tiếng nào, nhưng ở Trung Hoa lại đều là ca sĩ đỉnh cấp. Tôi cảm thấy, chúng ta không thể xem nhẹ."
"Ha ha."
Christian cười: "Brooke tiên sinh, ngài đây là sợ bóng sợ gió sao?"
Ngay cả Natalie cũng cười nhẹ nhàng: "Bọn họ sáu người ở Trung Hoa danh tiếng có lớn đến đâu, thì có ích gì? Trong mấy chục năm qua, Trung Hoa không biết có bao nhiêu Thiên Vương, Thiên Hậu muốn chinh chiến sân khấu ca nhạc quốc tế, kết quả đều thảm bại trở về. Các công ty giải trí phía sau bọn họ, hao phí rất nhiều thời gian, tiền bạc, công sức, nhưng lại không thể làm cho những ca sĩ này dù chỉ một chút tiếng tăm trên trường quốc tế. Thậm chí những ca sĩ này còn không bằng rất nhiều thực tập sinh Trung Hoa hơn 10, 20 tuổi."
Brooke: "Có thể là bọn họ hát ca khúc Trung Hoa nên mới vậy?"
"Không!"
Natalie lắc đầu: "Những ca sĩ kia nếu muốn chinh chiến giới ca hát, chuẩn bị ca khúc dĩ nhiên không phải ca khúc Trung Hoa. Bọn họ khi ra quốc tế hát trên cơ bản đều là ca khúc tiếng Anh. Thế nhưng cho dù bọn họ có chọn bài hát thế nào, có dụng tâm ra sao, thậm chí mời đến nhạc sĩ đỉnh cấp quốc tế, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là bị chìm nghỉm giữa biển người."
Brooke là nhạc sĩ, cho nên đối với những chuyện này không hiểu rõ lắm.
Mà Natalie cùng Christian đều là ca sĩ, bởi vậy nắm được nhiều thông tin hơn.
Christian gật đầu nói: "Natalie nói không sai, ca sĩ Trung Hoa không có cách nào nổi tiếng trên trường quốc tế, xác suất lớn không phải là nguyên nhân do ca khúc. Mà là phong cách ca hát, hình tượng, khí chất, mức độ được người phương Tây chấp nhận...... các loại phương diện tạo thành. Trung Hoa có câu ngạn ngữ: *Quất sinh Hoài Nam tắc vi quất, sinh Vu Hoài Bắc tắc vi chỉ.* (Quả quýt trồng ở Hoài Nam thì là quýt, trồng ở Hoài Bắc thì là quả chỉ) Câu này ý nói là không hợp thủy thổ. Ta nghĩ ca sĩ Trung Hoa không có cách nào nổi danh trên trường quốc tế, cũng là bởi vì không hợp thủy thổ."
Nói đến đây.
Trái tim của cả ba người đã hoàn toàn thả lỏng.
Natalie cười nói một câu: "Vương Mặc tiên sinh tuy rằng ở trên phương diện âm nhạc có thiên phú mà chúng ta khó có thể với tới, nhưng đó đều là âm nhạc thuần túy. Mà ở trên sân khấu « Mộng Tưởng Chi Thanh » lại là so tài ca khúc. Điều này đại diện cho việc, chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng ngài ấy có thể mang đến cho chúng ta bất kỳ áp lực nào."
"Không sai!" Christian hắc một tiếng, "Vương Mặc tiên sinh đến tham gia tiết mục, vốn đã là bước chân vào một lĩnh vực không quen thuộc. Cho nên, chúng ta tuy rằng kính sợ danh tiếng của ngài ấy, nhưng hoàn toàn không cần lo lắng ngài ấy có thể mang đến cho đội mình bao nhiêu trợ giúp.
Dù sao, một nhà âm nhạc, còn có thể am hiểu sáng tác ca khúc được sao?
Cho dù ngài ấy am hiểu, cũng không có khả năng am hiểu viết ca khúc tiếng Anh, vậy cũng quá không hợp lý.
Ha ha ha!
Có lẽ, sự trợ giúp ngài ấy dành cho thành viên trong đội, còn xa không bằng chúng ta."
Natalie tiếp lời: "Lùi một vạn bước mà nói, cho dù Vương Mặc tiên sinh có am hiểu tất cả, thì sáu ca sĩ Trung Hoa kia cũng không cách nào tiếp nhận được hết sự ưu ái mà ngài ấy trao cho, các vị nói có đúng không?"
"Không sai!"
Brooke rốt cục tiếp nhận cách nói của hai người, trên mặt nở nụ cười: "Trong phương diện làm đạo sư, chúng ta đều đã từng tham dự qua mấy kỳ trước của « Mộng Tưởng Chi Thanh », cho nên có kinh nghiệm phong phú, Vương Mặc tiên sinh không thể sánh bằng chúng ta. Về phương diện học viên, học viên của ngài ấy cũng không sánh được với chúng ta. Cho nên......"
Ba người nhìn nhau cười một tiếng, đều thấy được thâm ý trên gương mặt của đối phương.
Người hiểu rõ sâu nhất về Trung Hoa - Christian, lại lần nữa nói: "Trung Hoa còn có một câu ngạn ngữ khác: *Cường long nan áp địa đầu xà.* (Rồng mạnh khó đè rắn địa phương) Trong mắt chúng ta, Vương Mặc tiên sinh chính là con Giao Long bay lượn trên trời, khiến tất cả mọi người kính sợ. Thế nhưng lần này ngài ấy đã tới địa bàn của chúng ta, vậy thì xin lỗi, chỉ có thể nằm sấp."
Natalie nhướng mày: "Nếu như anh đã gọi Vương Mặc tiên sinh là Giao Long, có lẽ lần này chúng ta sẽ làm cho tất cả người Trung Hoa được mở mang kiến thức, thế nào gọi là: trảm long."
Trảm long!
Christian cùng Brooke khẽ rùng mình, sau đó liền lộ ra ý cười.
Có vẻ, không có quá nhiều khó khăn?
Đã như vậy, vậy thì xin lỗi...... Vương Mặc đại sư!......
Bắc Mỹ, thậm chí châu Âu, và rất nhiều khán giả ở châu Úc, châu Á thích xem các chương trình giải trí, gần đây đều hết sức kích động.
Bởi vì bọn họ biết « Mộng Tưởng Chi Thanh » sắp bắt đầu ghi hình kỳ thứ tám!
"Kỳ thứ tám tới rồi!"
"Nghe nói có nữ thần Natalie mà tôi yêu thích nhất!"
"Lần này các đạo sư có thể bồi dưỡng ra được một ca sĩ quốc tế hạng nhất không?"
"Quốc tế hạng nhất? Quá khó, dù sao tuyển thủ của « Mộng Tưởng Chi Thanh », quy tắc thứ nhất chính là: Danh tiếng không thể vượt qua hạng ba trên trường quốc tế. Mà từ hạng ba đến hạng nhất, khoảng cách này quá lớn."
"Hắc! Anh bạn, đừng quá bi quan. Ở kỳ thứ hai của « Mộng Tưởng Chi Thanh » đã từng sản sinh ra một ca sĩ Thiên Vương!"
"Đó chẳng qua là may mắn mà thôi. Lúc trước Brandon vốn là ca sĩ có thiên phú cực mạnh, hắn chỉ cần một sân khấu để thể hiện bản thân, lại thêm khi đó hắn gặp đạo sư Abby, Abby có thể coi là nhạc sĩ mạnh nhất trong 20 năm qua, đã vì Brandon sáng tác rất nhiều ca khúc được mọi người yêu thích, mới khiến Brandon một bước lên mây. Nhưng cho dù là như vậy, Brandon trở thành Thiên Vương cũng là ba năm sau, chứ không phải là ngay khi tiết mục vừa kết thúc liền lên đỉnh Thiên Vương."
Thiên Vương cự tinh quốc tế!
Toàn bộ Lam Tinh hiện nay cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mấy năm cũng chưa chắc xuất hiện một người.
Muốn chỉ dựa vào một tiết mục liền bồi dưỡng ra một ca sĩ Thiên Vương, gần như là không thể.
Cho nên mặc dù trong lịch sử có Thiên Vương, ca sĩ hạng nhất xuất đạo từ đây, nhưng « Mộng Tưởng Chi Thanh » chỉ đóng vai trò nhất định, không phải là nhân tố quyết định.
Nhưng cho dù là như vậy, việc có thể sản sinh ra một ca sĩ Thiên Vương quốc tế như Brandon, cũng đủ để cho fan hâm mộ của « Mộng Tưởng Chi Thanh » vượt xa các chương trình ca hát khác trên Lam Tinh.
Đương nhiên, giờ phút này điều fan hâm mộ quan tâm nhất vẫn là ai làm đạo sư.
Đạo sư, cũng là một trong những điểm đáng xem của tiết mục.
"Chắc chắn có ca sĩ Thiên Vương."
"Đây không phải nói nhảm sao? « Mộng Tưởng Chi Thanh » mỗi kỳ đều có Thiên Vương, Thiên Hậu tọa trấn."
"Nhất định phải có Brandon! Hắn từ nơi này xuất đạo, lại tới đây làm đạo sư, đơn giản là hoàn mỹ!"
"Eric! Eric!"
"Margaretha!"
"......"
Khi fan hâm mộ đang nhiệt liệt bàn luận.
Phía chính thức của « Mộng Tưởng Chi Thanh » rốt cục công bố danh sách bốn đạo sư.
Trên tấm áp phích lớn, Vương Mặc và Christian đứng ở giữa, bên cạnh lần lượt là Natalie và Brooke.
Nói đến cũng kỳ quái, mặc dù tuổi tác của Vương Mặc so với ba vị kia nhỏ hơn rất nhiều, thậm chí cho dù hắn có cao một mét tám, nhưng đứng trước Christian cao một mét tám sáu, nặng hơn 100kg, đáng lẽ phải bị lép vế mới đúng.
Nhưng mà, cảm giác mà mọi người nhận được lại là, Vương Mặc dường như mới là chủ nhân duy nhất trên tấm áp phích, ba người khác chỉ là vật làm nền.
Loại ấn tượng kỳ quái trong lòng này, khiến không ít người thầm giật mình.
Đương nhiên, giờ phút này cư dân mạng cũng không quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt này.
Sau khi áp phích được công bố.
Mạng lưới nhất thời xôn xao.
"Ngọa tào!?"
"Đội hình này!"
"Trời ơi, bốn vị đạo sư, một Thiên Vương, một Thiên Hậu, một vương bài nhạc sĩ, đây cũng đã đành, « Mộng Tưởng Chi Thanh » vậy mà lại mời được Vương Mặc?"
"Tổ tiết mục thật là trâu bò!"
"Vương Mặc là đại sư âm nhạc đó! Ngài ấy thế mà lại tới."
"Mong chờ! Mong chờ!"
Quả nhiên, ý nghĩ của tổng đạo diễn Kevin là đúng, bây giờ Vương Mặc đang có sức hút rất lớn trên trường quốc tế, mời ngài ấy đến tiết mục làm đạo sư, sức nóng của nó có thể tưởng tượng được.
"A a a! Kích động."
"Có lẽ trong giới âm nhạc không có đạo sư nào lớn hơn Vương Mặc."
"Tôi mỗi ngày đều nghe « Giao hưởng Số 5 "Định mệnh" »."
"Tôi thích nhất vẫn là « The Blue Danube », quá hay."
"Dù sao thì mỗi một bản nhạc của Vương Mặc đại sư tôi đều thích."
"......"
Đặc biệt là ở Trung Hoa, khi nghe tin Vương Mặc trở thành đạo sư của chương trình âm nhạc có sức nóng cao nhất trên thế giới hiện nay, fan hâm mộ càng kích động hét lên.
"Mặc ca ngầu quá!"
"Mặc ca uy vũ!"
"Các huynh đệ, xin hỏi đài nào có thể xem « Mộng Tưởng Chi Thanh »?"
"Đừng hỏi nữa, không xem được."
"Vậy chúng ta kích động làm cái rắm gì?"
"Xin lỗi, tôi có thể xem, ngày mai tôi bay thẳng đến New York."
"Đánh chết tên khốn này!"
"......"
Khắp internet sôi trào.
Tất cả mọi người đều đang mong đợi xem Vương Mặc có thể mang đến cho bọn họ những điều mới mẻ gì ở trên tiết mục.
Có thể là độc tấu dương cầm?
Có thể là độc tấu vĩ cầm?
Dù sao thì, fan hâm mộ đều biết, trong mấy kỳ trước của « Mộng Tưởng Chi Thanh », các đạo sư cuối cùng đều sẽ đích thân xuống sân khấu cùng các thành viên giao lưu, tương tác, mang đến cho người xem những màn biểu diễn đặc sắc.
Cho nên, không có gì bất ngờ xảy ra, Vương Mặc tuyệt đối sẽ ra tay.
Đối với bất kỳ người nào yêu thích âm nhạc mà nói, có thể không mong chờ sao?
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Dù sao, kể từ sau đêm vinh danh tại điện đường âm nhạc quốc tế, Vương Mặc chưa từng biểu diễn âm nhạc công khai ở bất kỳ trường hợp nào, đối với đại sư ở trình độ như ngài, nếu ngài có thể ra tay biểu diễn trong tiết mục, chỉ sợ ngay cả Simon, Romando các loại nhạc sĩ cũng sẽ mộ danh mà đến.
Thế nhưng......
Cư dân mạng không hề hay biết.
Khi bọn họ đang kích động mong chờ tiết mục.
Thì lúc này, đạo diễn của « Mộng Tưởng Chi Thanh » - Kevin, sắc mặt lại hết sức khó coi.
Kevin phiền muộn lẩm bẩm: "Các ngươi còn muốn được xem Vương Mặc biểu diễn sao? Đừng nghĩ nữa, không đợi được đâu! Kỳ thật ta cũng muốn, ta cũng muốn được quan sát ở khoảng cách gần màn biểu diễn âm nhạc của Vương Mặc, chỉ tiếc...... Không có hy vọng."
Chỉ bằng việc Vương Mặc chọn sáu ca sĩ Trung Hoa.
Kevin liền có thể tưởng tượng ra, Vương Mặc có chín phần xác suất sẽ bị loại ở vòng thứ hai.
Vòng thứ hai.
Trong lịch sử, dường như còn chưa có đạo sư nào bị loại ở vòng thứ hai.
Vương Mặc chỉ sợ sẽ lập kỷ lục.
Mà đạo sư xuống sân khấu biểu diễn, ít nhất đội của họ phải vào tới vòng bán kết.
Vòng bán kết?
Kevin không dám nghĩ tới.
Cho dù trong đội của Vương Mặc có ca sĩ nào đó vượt xa bình thường mà thể hiện, thì theo Kevin thấy cũng không có bất kỳ khả năng nào lọt vào vòng bán kết.
Cùng lúc đó.
Christian, Natalie và Brooke ba người, cũng cảm nhận được làn sóng dư luận trên internet.
Nhìn sự nhiệt tình và những lời bàn luận của cư dân mạng.
Christian cảm khái: "Sức hút của Vương Mặc đại sư quả nhiên không gì sánh kịp. Lúc đầu tôi cho rằng, tin tức tôi gia nhập « Mộng Tưởng Chi Thanh » được công bố sẽ khiến truyền thông chấn động. Giờ xem ra, ngay cả một phần mười sức nóng của Vương tiên sinh cũng không bằng."
Natalie cười nói: "Bình thường. Bởi vì Vương Mặc tiên sinh gần như một mình tạo ra một huyền thoại trong giới âm nhạc, ngay cả tôi cũng coi như là một nửa fan hâm mộ của ngài ấy. Rất nhiều lúc tâm trạng tôi không tốt, đều sẽ đi nghe « A Comme Amour » hoặc là « The Blue Danube », sau khi nghe xong tâm trạng đã tốt hơn nhiều. Chỉ riêng trên phương diện âm nhạc mà nói, Lam Tinh hiện nay, thậm chí trong lịch sử, đều không có mấy người có thể sánh ngang tài hoa âm nhạc với Vương Mặc tiên sinh, cho nên ngài ấy tham gia tiết mục có thể gây ra tiếng vang lớn như vậy, là điều đương nhiên. Chỉ tiếc......"
"Chỉ tiếc lần này, ngài ấy tính toán quá lớn."
Brooke thở dài: "Nếu như ngài ấy không muốn một lần nâng đỡ sáu ca sĩ Trung Hoa, cho dù chỉ là ba, bốn người, sau đó chiêu mộ thêm hai, ba hạt giống tốt của Âu Mỹ, thì phần thắng của chúng ta sẽ rất nhỏ. Mà bây giờ......"
"Trảm long!"
"Trảm long!"
Ba người hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định.
Nếu có thể loại bỏ Vương Mặc ngay ở hai vòng đầu, vậy thì ba người bọn họ tuyệt đối sẽ tạo ra một trận địa chấn trong giới âm nhạc, thậm chí là toàn bộ Lam Tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận