Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 468: Thượng Đế! Đây là Hoa Hạ âm nhạc truyền thừa?!
**Chương 468: Thượng Đế! Đây là âm nhạc truyền thừa của Hoa Hạ?!**
Do mạng lưới không thông, nên những lời bàn tán trên quốc tế này, dân mạng Hoa Hạ ít ai hay biết.
Xem như bớt đi rất nhiều phiền phức.
Nếu không, với tính khí của đám dân mạng này, nghe được dân mạng Âu Mỹ nói Hoa Hạ không có âm nhạc truyền thừa, chỉ sợ sẽ làm ầm lên.
Tuy nhiên vẫn có không ít dân mạng biết "trèo tường", khi nhìn thấy bình luận trên mạng nước ngoài, ai nấy đều tức giận, nhưng chỉ có thể bất lực.
Nếu không thì biết làm sao?
Tranh luận sao?
Chỉ cần dân mạng Âu Mỹ nói một câu "Các ngươi đã có truyền thống âm nhạc sâu dày như vậy, vì sao trên quốc tế lại trống rỗng" liền có thể khiến dân mạng Hoa Hạ không còn mặt mũi.
Cho nên mọi người chỉ có thể im lặng cầu nguyện Vương Mặc có thể "đại phát thần uy" trong vòng đấu cuối cùng, khiến đám người tự đại này mở mang kiến thức một chút về âm nhạc Hoa Hạ.
"Mẹ kiếp, tức quá đi."
"Mặc ca, nhất định phải cho đám người chưa từng trải này thấy được nhạc cụ của Hoa Hạ chúng ta."
"Nhạc cụ Hoa Hạ ta nhiều đến mấy trăm loại, há chỉ có mấy loại nhạc cụ Tây Phương có thể so sánh?"
"Thật là lẫn lộn đầu đuôi."
"Ta còn thấy có người nói âm nhạc truyền thừa của Nhật Bản còn lợi hại hơn chúng ta nhiều, tức đến nỗi ta suýt chút nữa uất nghẹn."
"Thảo! Ở đâu? Những lời châm biếm khác ta còn có thể nhịn, chứ cái này thì không thể!"
"......"
Đương nhiên, dù là dân mạng Hoa Hạ đặt niềm tin mười phần vào Vương Mặc, vẫn giữ thái độ hoài nghi với việc Hoa Hạ liệu cuối cùng có thể giành được danh xưng "âm nhạc chi hương" hay không.
Không phải nghi ngờ trình độ của Vương Mặc.
Cũng không phải nghi ngờ nội tình nhạc cụ của Hoa Hạ.
Mà là cho rằng dàn nhạc dân tộc Hoa Hạ, ở các buổi hòa nhạc lớn, thiên về ăn thiệt thòi.
Ví dụ: Dàn nhạc lớn Âu Mỹ có thể diễn tấu nhạc giao hưởng, hòa âm và các bản nhạc lớn khác. Mà nhạc cụ cổ điển Hoa Hạ hầu như đều là độc tấu, làm sao có thể biểu diễn ở những sân khấu lớn?
Không có!
Mà ở vòng đấu cuối, trong trận đấu truyền thống âm nhạc dân tộc, điểm số diễn tấu của đội nhóm lớn chiếm tỷ trọng rất cao, gần như một nửa.
Cho nên dù nhạc cụ, âm nhạc truyền thừa của Hoa Hạ có đủ nặng, nhưng không có diễn tấu dàn nhạc lớn, chỉ sợ cuối cùng điểm số vẫn sẽ không cao.
Phải làm sao đây?
Dân chúng Hoa Hạ không biết, chỉ có thể cầu nguyện Vương Mặc nghĩ ra biện pháp hay, bù đắp thiếu sót này...
Cuối cùng.
Sau ba ngày, đêm nhạc quốc tế lại lần nữa mở ra.
Đây là khâu cuối cùng của bữa tiệc âm nhạc lần này, nên độ nóng mà nó mang lại cũng là lớn nhất.
Dù sao, bất kỳ quốc gia dự thi nào cũng biết điểm mấu chốt của nó: Chỉ cần ai có thể đạt được thành tích tốt nhất ở vòng này, thì có khả năng lớn giành được vòng nguyệt quế "âm nhạc chi hương".
Đặc biệt là sau khi Hoa Hạ không còn là mối đe dọa, sự cạnh tranh của các quốc gia khác càng trở nên mãnh liệt.
Trên internet, sớm đã nhao nhao.
Dân mạng Mỹ: "Là nước chủ nhà, lần này ‘âm nhạc chi hương’ tất nhiên thuộc về chúng ta."
Dân mạng Úc: "Lần trước chúng ta là nhất, lần này cũng thế."
Dân mạng Áo: "Không có Vương Mặc đại sư, Áo ta ai dám tranh phong?"
Dân mạng Nhật Bản: "Aida đại sư, Aida đại sư? Ngài thế nào?"
Mà giờ khắc này, đoàn đại biểu âm nhạc Hoa Hạ đang trên xe tiến vào hiện trường, ý chí chiến đấu sục sôi.
Nếu có phóng viên quay lại thành viên trong xe, chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện, những người này so với những người biểu diễn «Radetzky Marsch» và «Định mệnh hòa âm» trước đó căn bản không phải cùng một đội, mà là một nhóm người khác.
Mà bọn họ, chính là dàn nhạc dân tộc Hoa Hạ.
Những thanh niên có độ tuổi trung bình chỉ khoảng 30 này, ai nấy đều ánh mắt sáng ngời, hăng hái.
Phía trước xe, Vương Mặc và Triệu Thụ ngồi song song.
Vương Mặc khen: "Tinh thần mọi người không tệ."
Triệu Thụ cười nói: "Đều là ngươi tiếp thêm sức mạnh, mới khiến bọn họ tin tưởng như vậy. Bất quá... Ngoại trừ chính chúng ta, ngoại giới hình như không coi trọng chúng ta?"
"Bình thường."
Vương Mặc thản nhiên nói: "Nếu bọn họ coi trọng chúng ta mới là kỳ quái. Dù sao qua nhiều năm như vậy, đội âm nhạc Hoa Hạ chúng ta chưa từng thể hiện truyền thống âm nhạc của mình trên quốc tế."
Triệu Thụ cười khổ: "Không phải là không có biểu hiện ra, mà là không có cơ hội."
Nếu có cơ hội, Hoa Hạ có thể không nắm chặt sao?
Đến cả cơ hội còn không có!
Bởi vì dựa theo quy tắc tranh tài, chỉ khi thỏa mãn ít nhất hai trong ba điều kiện đầu, mới có tư cách tham gia vòng đấu cuối.
Mà trước đó, các cuộc thi Hoa Hạ đừng nói thỏa mãn hai điều kiện, một cái cũng không làm được.
Không có đại sư âm nhạc.
Không thể giành được hạng nhất trong trận đấu.
Không thể lọt vào Top 10 bảng vàng Kim Âm.
Hạng mục nào cũng không làm được.
Thở dài, Triệu Thụ tiếp tục nói: "Chính vì vậy, cho nên trên quốc tế, phần lớn dân mạng mới hoàn toàn không biết gì về truyền thống âm nhạc của Hoa Hạ. Cho rằng chúng ta căn bản không có truyền thống âm nhạc, thậm chí còn có một số người nửa hiểu nửa không cho rằng Hoa Hạ đạo văn rất nhiều truyền thống âm nhạc từ Nhật Bản. Thấy những lời này, ta thực sự không phản bác được."
Vương Mặc nhìn vẻ ảm đạm trong mắt Triệu Thụ, liền biết ông trước kia từng chịu quá nhiều lời châm chọc và giễu cợt về phương diện này.
Im lặng hồi lâu.
Vương Mặc mới chân thành nói: "Triệu lão, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn."
"Ừm."
Triệu Thụ nghe vậy, đè nén tâm sự, trên mặt lộ ra ý cười: "Ngươi nói không sai, hết thảy rồi sẽ tốt đẹp."
Oanh!
Sau một khắc, chỉ thấy xe cộ lái vào khu phố Broadway.
Dù cách cửa sổ xe, tiếng reo hò cùng thét gào như núi vẫn truyền vào tai mọi người.
"A a a! Là đoàn đại biểu Hoa Hạ!"
"Vương Mặc đại sư!"
"Mặc ca!"
"Ta thấy đội âm nhạc Hoa Hạ thật kích động!!!"
"......"
Hai bên đường phố, bất luận là Hoa Kiều hay là dân chúng Âu Mỹ, thấy bọn họ đến, tất cả đều bùng nổ tiếng reo hò lớn.
Thấy một màn này, Triệu Thụ bỗng nhiên mắt có chút ướt át.
Ông còn nhớ rõ hơn mười ngày trước, khi đoàn đại biểu Hoa Hạ lần đầu tiến vào đại lộ Broadway, bộ dạng vắng vẻ ra sao.
Vậy mà chỉ trong nửa tháng, đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Triệu Thụ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Vương Mặc bên cạnh, trong lòng cảm khái vô hạn.
Tất cả biến hóa này đều là do đứa trẻ mới hơn 20 tuổi này, thật sự quá mức mộng ảo.
Bất quá Triệu Thụ biết, biến hóa lớn hơn còn ở phía sau!
Ông tin tưởng, sau khi cuộc tranh tài âm nhạc Hoa Hạ kết thúc sau mấy ngày, đoàn đại biểu âm nhạc Hoa Hạ sẽ nghênh đón tiếng reo hò và vỗ tay còn nhiệt liệt hơn.
Trong suy nghĩ quay cuồng, nhà hát Metropolitan đã đến...
Tám giờ tối, Vòng đấu âm nhạc cuối cùng chính thức bắt đầu.
Một người dẫn chương trình mặc âu phục mỉm cười đi lên sân khấu, nói qua một chút quy tắc: "Thời gian chín ngày tới, sẽ là hội giao lưu cuối cùng của đêm nhạc quốc tế. Nó cực kỳ quan trọng, quyết định chủ nhân cuối cùng của ‘âm nhạc chi hương’. Mà chín ngày này phân bố như sau.
Ngày đầu tiên, sẽ là các quốc gia thể hiện âm nhạc truyền thừa của mình.
Tám ngày tiếp theo, tám quốc gia có tư cách tham gia hội giao lưu sẽ lần lượt thể hiện âm nhạc truyền thừa của mình. Mỗi quốc gia đều sẽ có một ngày để biểu diễn.
Cuối cùng, ban giám khảo và những người yêu âm nhạc toàn cầu sẽ quyết định chủ nhân của ‘âm nhạc chi hương’ năm nay."
"Âm nhạc chi hương!"
"Âm nhạc chi hương!"
"......"
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, hiện trường liền bùng nổ tiếng hô lớn.
Vương Mặc cũng ở dưới đài mỉm cười vỗ tay.
Hắn đã sớm hiểu rõ quy tắc.
Tối nay không có tranh tài, mà là các quốc gia có tư cách tham dự vòng đấu cuối, lần lượt thể hiện nội tình văn hóa âm nhạc của mình.
Nói trắng ra chính là thể hiện nhạc cụ của quốc gia mình, đồng thời nói chúng nó phong phú về lịch sử và truyền thống văn hóa ra sao ở quốc gia mình.
Mà lúc này đây lại đặc biệt thú vị.
Mọi người đều biết, ở các quốc gia Âu Mỹ, đàn dương cầm, đàn violon, các loại nhạc cụ giao hưởng, v.v... cơ bản đều không phân biệt, rất nhiều quốc gia Tây Phương đều đang sử dụng.
Đồng thời dùng một cái chính là cả ngàn năm.
Thế là, mỗi lần đêm nhạc quốc tế, vừa đến khâu này, Anh, Áo, Ý liền tranh luận đến đỏ mặt tía tai về vấn đề nhạc cụ thuộc về quốc gia nào.
Đàn dương cầm là do Ý phát minh? Xin lỗi, chúng ta Anh cũng có cống hiến, là chúng ta cải tiến.
Đàn violon cũng là Ý phát minh? Các người không biết xấu hổ sao? Không có Anh chúng ta, trombone đã sớm biến mất.
Organ là nhạc cụ truyền thống của Anh? Ngươi đã hỏi qua Mỹ ta chưa?
Dù sao không ai phục ai, thế là mỗi lần đến khâu các quốc gia thể hiện nhạc cụ, những quốc gia này liền dứt khoát đem tất cả nhạc cụ Tây Phương có thể trưng bày ra đều bày lên.
Tỉ như lần này.
Toàn cầu có tám quốc gia lọt vào vòng đấu cuối, trừ sáu vương quốc âm nhạc lớn, còn có Anh và Hoa Hạ.
Mà khi người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu thể hiện âm nhạc truyền thống.
Đoàn đại biểu của tám quốc gia sẽ lần lượt thể hiện nhạc cụ truyền thống của mình trên sân khấu, để mọi người trên toàn cầu thưởng thức và hiểu về truyền thống âm nhạc của đất nước này.
Rất nhanh, quá trình lại bắt đầu.
Thứ tự triển lãm của tám quốc gia là: Úc, Đức, Áo, Anh, Ý, Mỹ, Nhật Bản, Hoa Hạ.
Trừ Nhật Bản và Hoa Hạ, nhạc cụ của sáu quốc gia còn lại bày ra cơ hồ không có khác biệt.
Ngươi chuyển đàn dương cầm? Ta cũng chuyển đàn dương cầm.
Ngươi cầm đàn violon? Ta cũng cầm đàn violon.
Dân mạng thấy cảnh này, cũng cười nghiêng ngả.
"Đều là đồ không biết xấu hổ."
"Đây là sáu quốc gia sao chép dán lại sao?"
"Ha ha ha, các ngươi thay đổi một chút cũng được mà."
"Kỳ thật truyền thống sâu dày nhất vẫn là Ý, dù sao đàn dương cầm, đàn violon hai thứ nhạc cụ này đều là Ý phát minh."
"Phát minh thì có ích gì? Ai có cống hiến lớn nhất cho nhạc cụ này, mới là có tư cách truyền thừa nhất. Anh chúng ta đã phát dương quang đại đàn dương cầm và đàn violon, cho nên chúng ta mới có tư cách nhất."
"Thả rắm đi!"
"......"
Đến!
Dân mạng cũng cãi nhau.
Bất quá mọi người đã quen, ồn ào như này cơ bản bốn năm một lần sẽ có.
Cuối cùng.
Sau khi sáu quốc gia triển lãm xong, đến lượt Nhật Bản.
Nhạc cụ truyền thống của Nhật Bản cũng không ít.
Rất nhanh, một đám nhân viên công tác từ phía sau đài chuyển ra rất nhiều nhạc cụ lớn nhỏ.
Có: Shamisen, Shakuhachi, Taiko, Kotsuzumi, Kokyū, đàn tranh 13 dây, tỳ bà 5 dây, đàn 17 dây, kĩ nhạc... vân vân, tổng cộng mấy chục loại.
Dân mạng quốc tế thấy những nhạc cụ hiếm thấy này, đều rất tán thưởng.
"Không thể không nói, nội tình của Nhật Bản thật sâu dày."
"Đúng là như vậy, so với sáu quốc gia không biết xấu hổ kia tốt hơn nhiều."
"Mặc dù những nhạc cụ này ta cũng không hiểu rõ, nhưng nhìn qua có vẻ không tệ."
"Nhật Bản nội tình âm nhạc thật sâu dày."
"Khác biệt với âm nhạc truyền thống, khác hẳn với nhạc cụ Tây Phương, rất không tệ!"
"Chỉ tiếc, bọn họ chưa từng đoạt được ‘âm nhạc chi hương’."
"Chắc lần này sẽ khác."
"......"
Chỉ có dân mạng Hoa Hạ đang xem phát sóng trực tiếp, khi nhìn thấy những nhạc cụ này, từng người đều tức giận đến đập máy tính.
Không gì khác.
Thật sự là những nhạc cụ này đối với dân chúng Hoa Hạ mà nói quá quen thuộc.
"Mẹ kiếp, thật là không biết xấu hổ."
"Đây đều là nhạc cụ của Nhật Bản? Ai nói? Ngươi đứng ra, ta không cho ngươi mấy cái tát!"
"Lúc nào nhạc cụ Hoa Hạ ta đều thành của Nhật Bản rồi?"
"Thảo!"
Rất nhiều người tức giận ngút trời.
Cái gì Shamisen? Chẳng phải là tam huyền của Hoa Hạ sau khi chỉnh sửa một chút sao?!
Cái gì Shakuhachi? Không phải Khương địch của Hoa Hạ sao?!
Về phần đàn tranh 13 dây, tỳ bà 5 dây, hoàn toàn chính là đàn tranh và tỳ bà của Hoa Hạ sau khi thay đổi một chút, thậm chí có nhạc cụ còn không thay đổi hình dáng, đã bị Nhật Bản công khai bày ra!
Vô sỉ!
Hoang đường!
Ngay cả Vương Mặc, cũng nheo mắt lại.
Ngược lại, Triệu Thụ dường như đã quen với loại cảnh tượng này, biểu hiện vẫn bình tĩnh.
Rất nhanh, phần thể hiện nhạc cụ của Nhật Bản kết thúc.
Cuối cùng đến lượt Hoa Hạ.
Sau khi chê bai nội tình âm nhạc sâu dày của Nhật Bản, rất nhiều dân mạng Âu Mỹ bàn tán sôi nổi.
"Hoa Hạ có thể có bao nhiêu nhạc cụ truyền thống?"
"Chắc kém xa Nhật Bản."
"Chắc chắn không bằng, không thì làm sao tôi có thể chưa từng nghe qua."
"Nói đúng, nếu không phải lần này Hoa Hạ xuất hiện Vương Mặc, ai biết bọn họ còn có âm nhạc truyền thừa?"
"Lần này Hoa Hạ xấu hổ rồi, đường đường một đại quốc, âm nhạc truyền thừa của mình còn không bằng quốc gia bé tí tẹo như Nhật Bản."
"......"
Ngay cả ở hiện trường, không ít nhân vật nổi tiếng cũng nhíu mày, cảm thấy Hoa Hạ sắp bị làm trò cười.
Thế nhưng.
Một giây sau.
Bá!
Ánh mắt mọi người tập trung, sau đó vô số tiếng kinh hô vang lên.
"Ôi trời!"
"Đây là?"
"Nhiều người như vậy?"
"Không phải chứ?"
Chỉ thấy trên sân khấu lớn, một đám nhân viên công tác tràn vào, mỗi người hoặc bê, hoặc nhấc, hoặc cầm, hoặc vác... Dùng đủ loại động tác mang ra từng món nhạc cụ mà bọn họ chưa từng thấy qua từ phía sau đài.
Đàn tranh, cổ cầm, tỳ bà, sáo, nhị hồ, trường tiêu......
Ban đầu, rất nhiều người còn kinh ngạc tại sao nhiều nhạc cụ lại giống của Nhật Bản như vậy?
Thậm chí có dân mạng Âu Mỹ còn chất vấn.
"Những nhạc cụ này, có phải đạo văn của Nhật Bản không?"
"Đúng vậy, nhìn rất giống."
"Không phải chứ? Vô sỉ vậy sao?"
"Nhật Bản quốc gia lòng dạ hẹp hòi kia, có thể nhịn được sao?"
Thế nhưng, điều khiến dân mạng Âu Mỹ kỳ quái là. Dân mạng Nhật Bản trước kia hay nhảy nhót, lần này đối mặt với việc Hoa Hạ Quốc mang ra những nhạc cụ giống y hệt của bọn họ, lại từng người im lặng, không có nửa câu cãi nhau.
"Thật kỳ quái?"
"Chuyện gì xảy ra?"
Thế nhưng sự kỳ quái trong lòng đám dân mạng Âu Mỹ cũng không tiếp tục lâu, liền bị cảnh tượng trên sân khấu hấp dẫn.
Bởi vì bọn họ phát hiện, từ phía sau sân khấu vẫn còn nhân viên công tác liên tục đi ra.
Nhị hồ, huân, ống sáo, sênh, trống to, đàn sắt, không hầu......
Ban đầu, khi chỉ có mười mấy món nhạc cụ được nhân viên công tác mang ra, mọi người vẫn giữ bình tĩnh.
Nhưng dần dần, khi số lượng nhạc cụ này vượt qua Nhật Bản, đạt đến hai ba mươi kiện, hiện trường liền vang lên không ít tiếng kinh hô, còn dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp cũng trừng to mắt.
"Sao nhiều như vậy?"
"Trời ạ, đây đã gần ba mươi món rồi?"
"Hoa Hạ sao lại có nhiều nhạc cụ truyền thống như vậy?"
"Thật hay giả? Nhiều hơn cả Nhật Bản?"
"Không thể tin nổi!"
Thế nhưng, một màn càng chấn động hơn xuất hiện.
Chỉ thấy những nhân viên công tác này sau khi mang nhạc cụ ra, lại từng người đi đến từng dãy giá, bắt đầu phân loại.
Có người dán nhãn ở dãy thứ nhất: Nhạc cụ thổi.
Có người ở hàng thứ hai dán nhãn: Nhạc cụ gảy.
Có người đi hàng thứ ba, dán nhãn: Nhạc cụ gõ.
Có người đi hàng thứ tư, dán nhãn: Nhạc cụ dây kéo.
Lần này, hiện trường cuối cùng cũng phát ra tiếng ồn ào, càng ngày càng nhiều người kinh hãi đến tê cả da đầu.
Bởi vì dù là tất cả nhạc cụ Tây Phương trước đó, cộng lại cũng chỉ có bốn năm mươi món, chúng đều bị mấy quốc gia tùy tiện đặt trên sân khấu, đâu cần phân loại?
Nhưng bây giờ, nhạc cụ Hoa Hạ còn phải phân loại?
Đây là có bao nhiêu?!
Thượng Đế!
Rất nhanh bọn họ liền biết có bao nhiêu.
Đầu tiên là nhạc cụ thổi.
Từng dãy nhân viên công tác đi đến giá này, bắt đầu bày lên: địch, tiêu, ống sáo, huân, sênh, lô sanh, bawu, quản tử, kèn sona......
Thậm chí chỉ riêng sáo, đã có khúc địch, bang địch, định điệu địch, gia kiện địch, ngọc bình địch, thất khổng địch, thập nhất khổng địch...... Các loại phân loại, khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Thứ hai là nhạc cụ gảy.
Càng nhiều!
Tranh, cổ cầm, không hầu, tỳ bà, đàn nguyễn, nguyệt cầm, tam huyền, liễu cầm...... Đồng thời mỗi một nhạc cụ đều có phong cách cổ xưa trang nhã, thể tích rất lớn, rất nhanh liền chiếm cứ một nửa sân khấu.
Sân khấu của nhà hát Metropolitan lớn bao nhiêu?
Trọn vẹn hơn 300 mét vuông!
Mà giờ khắc này, chỉ riêng nhạc cụ gảy của Hoa Hạ, đã chiếm hơn một trăm mét vuông. Vượt qua tổng số tất cả nhạc cụ Tây Phương cộng lại!
Rất nhiều người đã sớm đờ đẫn.
Thậm chí ý thức đều trở nên trống rỗng, không thể tin được những gì mình nhìn thấy là thật.
"Thượng Đế ơi!"
"Đây đều là nhạc cụ? Chúng đều là nhạc cụ truyền thống của Hoa Hạ?"
"Chỉ riêng một phân loại nhỏ, đã vượt qua tổng số tất cả nhạc cụ Tây Phương?"
"Cái này......"
Sau khi nhạc cụ gảy bày xong, cuối cùng đến nhạc cụ gõ.
Lúc nãy, rất nhiều người còn tán thưởng taiko, kotsuzumi của Nhật Bản đẹp mắt, giờ phút này khi thấy đường cổ, đồng cổ, cang cổ, bài cổ các loại, một loạt chủng loại trống được mang ra, tất cả đều mí mắt giật mạnh.
Nhưng rất nhanh, mọi người lại bị những loại khác hấp dẫn.
Đàn dương cầm, binh linh, vân la, chũm chọe, khoái bản... Đồng thời mỗi loại đều có rất nhiều loại nhỏ.
Khiến mọi người hoa cả mắt.
Thậm chí rất nhiều dân mạng Hoa Hạ đều ngây người, bởi vì cho dù là người dân bản địa Hoa Hạ, cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Cho nên ngay cả người xem Hoa Hạ, cũng ồ lên kinh ngạc.
"Chúng ta có nhiều nhạc cụ như vậy?"
"Vãi! Ngay cả ta cũng không biết."
"Đó là cái gì? Cái kia lại là cái gì?"
"Trời ạ... Cảm giác người bản địa như ta cũng thành người chưa trải sự đời."
Thế nhưng bọn họ lại không ngờ, chấn động thật sự còn ở phía sau.
Khi mọi người cho rằng chủng loại và quy mô nhạc cụ gõ trên sân khấu đã đủ chấn động.
Chỉ thấy một nhóm nhân viên công tác từ phía sau sân khấu cẩn thận đẩy nguyên một dãy giá đỡ tới, trên giá treo lơ lửng từ lớn đến nhỏ mấy chục cái thanh đồng khí!
Oanh!
Khi thấy một màn này, cho dù là người Hoa Hạ trầm ổn nhất cũng thốt lên kinh ngạc.
"Ngọa tào!"
"Chuông nhạc?"
"Đây là văn vật cấp quốc bảo chuông nhạc của chúng ta?"
"Ôi mẹ ơi, thứ này cũng được mang ra?"
Dưới đài.
Ngay cả rất nhiều thành viên đoàn đại biểu Hoa Hạ, khi thấy một dãy chuông nhạc xuất hiện, đều suýt chút nữa lồi cả mắt.
Về phần Vương Mặc, tuy đã sớm biết việc này, nhưng thấy chúng được biểu diễn trên sân khấu, trong lòng cũng quay cuồng.
Bên cạnh, một thành viên dùng giọng không thể tin nổi hỏi Triệu Thụ: "Triệu lão sư, cái này...... Cái này...... Chúng ta thật sự đem chuông nhạc đến đây?"
Triệu Thụ mỉm cười, nói: "Là bản phục chế. Chuông nhạc thật sự khai quật được từ thời Chiến Quốc, đó chính là quốc bảo quan trọng nhất của Hoa Hạ, làm sao có thể mang ra nước ngoài biểu diễn?"
Nghe Triệu Thụ nói, những thành viên này mới thở phào một hơi.
Nhưng dù vậy, bọn họ nhìn dãy chuông nhạc chiếm gần mấy chục mét vuông trên sân khấu, vẫn nhiệt huyết dâng trào.
Bộ chuông nhạc trước mắt, được phục chế dựa theo bộ chuông nhạc khai quật từ mộ của một vị Hầu gia thời Chiến Quốc, do 19 cái tay cầm chuông, 45 cái dũng chuông và một cái bác chuông lớn, tổng cộng 65 món tạo thành. Chia làm ba tầng treo trên giá. Tổng trọng lượng lên đến 2,5 tấn!
Nhìn khắp toàn cầu, không có bất kỳ nhạc cụ nào có thể so sánh về sự to lớn, rộng lớn và trang trọng.
Cho nên khi chúng xuất hiện, trong nháy mắt liền gây ra tiếng ồn ào lớn.
Ngay cả Simon, Romando các loại đại sư, khi nhìn thấy chuông nhạc cũng không khỏi hít sâu một hơi, sự to lớn, rộng lớn của chuông nhạc, cảm giác nặng nề của lịch sử và uy nghiêm vô hình mà nó phát ra, đều đánh thẳng vào tâm linh bọn họ.
Mấy người nhìn nhau, con ngươi chấn động.
"Lại có loại nhạc cụ này!"
"Cái này...... Đạo cụ chấn động như vậy mà có thể trở thành nhạc cụ?"
"Có thật không?"
"Cảm giác áp bách quá mạnh."
"Chúng thật sự là nhạc cụ? Trời ơi."
Mà rất nhiều dân mạng Âu Mỹ bình thường, càng vô thức nuốt nước bọt.
Thật sự là bọn họ cả đời đừng nói thấy, ngay cả tưởng tượng cũng không ra trên thế giới lại có nhạc cụ khổng lồ như thế, chỉ bằng hình dáng của nó, uy áp đã đủ khiến người khác phải chú ý.
Lần này, phía quan chức âm nhạc Hoa Hạ cũng hạ quyết tâm, vì muốn trong bữa tiệc âm nhạc lần này, cho mọi người chấn động, đem gần như toàn bộ vốn liếng của Hoa Hạ ra. Nếu không, mặc dù bộ chuông nhạc này là bản phục chế, nhưng vẫn thuộc về bảo vật hiếm có của Hoa Hạ, sẽ không tùy tiện mang ra nước ngoài.
Không biết qua bao lâu, rất nhiều người mới hoàn hồn.
Bởi vì trên sân khấu, rất nhiều nhân viên công tác vẫn không ngừng mang ra đủ loại nhạc cụ.
Chưa từng thấy.
Chưa từng nghe.
Nhạc cụ dây kéo cũng có vô số chủng loại và kiểu dáng.
Nhị hồ, bản hồ, kinh hồ, da hồ, cách hồ, thiên cầm, hề cầm, mã đầu cầm...
Có trời mới biết khán giả đã xem hết toàn bộ quá trình như thế nào.
Bảy quốc gia trước đó khi thể hiện nội tình âm nhạc của mình, tốn thời gian lâu nhất cũng chỉ là Nhật Bản, nhưng cũng chỉ mười mấy phút.
Vậy mà Hoa Hạ lại tốn trọn vẹn hơn ba giờ!
Trước sau có đến hàng trăm nhân viên công tác tham gia!
Về phần chủng loại nhạc cụ, trọn vẹn mấy trăm loại!
Có thể nói, tất cả nhạc cụ của bảy quốc gia trước cộng lại, thậm chí còn không bằng số lẻ nhạc cụ mà Hoa Hạ biểu diễn.
Đến khi nhân viên công tác cuối cùng lên đài dọn xong món nhạc cụ cuối cùng.
Hiện trường.
Toàn cầu.
Hàng trăm triệu người xem nhìn sân khấu mấy trăm mét vuông đã bị các loại nhạc cụ rực rỡ muôn màu chiếm hết, tất cả đều nghẹn ngào.
Do mạng lưới không thông, nên những lời bàn tán trên quốc tế này, dân mạng Hoa Hạ ít ai hay biết.
Xem như bớt đi rất nhiều phiền phức.
Nếu không, với tính khí của đám dân mạng này, nghe được dân mạng Âu Mỹ nói Hoa Hạ không có âm nhạc truyền thừa, chỉ sợ sẽ làm ầm lên.
Tuy nhiên vẫn có không ít dân mạng biết "trèo tường", khi nhìn thấy bình luận trên mạng nước ngoài, ai nấy đều tức giận, nhưng chỉ có thể bất lực.
Nếu không thì biết làm sao?
Tranh luận sao?
Chỉ cần dân mạng Âu Mỹ nói một câu "Các ngươi đã có truyền thống âm nhạc sâu dày như vậy, vì sao trên quốc tế lại trống rỗng" liền có thể khiến dân mạng Hoa Hạ không còn mặt mũi.
Cho nên mọi người chỉ có thể im lặng cầu nguyện Vương Mặc có thể "đại phát thần uy" trong vòng đấu cuối cùng, khiến đám người tự đại này mở mang kiến thức một chút về âm nhạc Hoa Hạ.
"Mẹ kiếp, tức quá đi."
"Mặc ca, nhất định phải cho đám người chưa từng trải này thấy được nhạc cụ của Hoa Hạ chúng ta."
"Nhạc cụ Hoa Hạ ta nhiều đến mấy trăm loại, há chỉ có mấy loại nhạc cụ Tây Phương có thể so sánh?"
"Thật là lẫn lộn đầu đuôi."
"Ta còn thấy có người nói âm nhạc truyền thừa của Nhật Bản còn lợi hại hơn chúng ta nhiều, tức đến nỗi ta suýt chút nữa uất nghẹn."
"Thảo! Ở đâu? Những lời châm biếm khác ta còn có thể nhịn, chứ cái này thì không thể!"
"......"
Đương nhiên, dù là dân mạng Hoa Hạ đặt niềm tin mười phần vào Vương Mặc, vẫn giữ thái độ hoài nghi với việc Hoa Hạ liệu cuối cùng có thể giành được danh xưng "âm nhạc chi hương" hay không.
Không phải nghi ngờ trình độ của Vương Mặc.
Cũng không phải nghi ngờ nội tình nhạc cụ của Hoa Hạ.
Mà là cho rằng dàn nhạc dân tộc Hoa Hạ, ở các buổi hòa nhạc lớn, thiên về ăn thiệt thòi.
Ví dụ: Dàn nhạc lớn Âu Mỹ có thể diễn tấu nhạc giao hưởng, hòa âm và các bản nhạc lớn khác. Mà nhạc cụ cổ điển Hoa Hạ hầu như đều là độc tấu, làm sao có thể biểu diễn ở những sân khấu lớn?
Không có!
Mà ở vòng đấu cuối, trong trận đấu truyền thống âm nhạc dân tộc, điểm số diễn tấu của đội nhóm lớn chiếm tỷ trọng rất cao, gần như một nửa.
Cho nên dù nhạc cụ, âm nhạc truyền thừa của Hoa Hạ có đủ nặng, nhưng không có diễn tấu dàn nhạc lớn, chỉ sợ cuối cùng điểm số vẫn sẽ không cao.
Phải làm sao đây?
Dân chúng Hoa Hạ không biết, chỉ có thể cầu nguyện Vương Mặc nghĩ ra biện pháp hay, bù đắp thiếu sót này...
Cuối cùng.
Sau ba ngày, đêm nhạc quốc tế lại lần nữa mở ra.
Đây là khâu cuối cùng của bữa tiệc âm nhạc lần này, nên độ nóng mà nó mang lại cũng là lớn nhất.
Dù sao, bất kỳ quốc gia dự thi nào cũng biết điểm mấu chốt của nó: Chỉ cần ai có thể đạt được thành tích tốt nhất ở vòng này, thì có khả năng lớn giành được vòng nguyệt quế "âm nhạc chi hương".
Đặc biệt là sau khi Hoa Hạ không còn là mối đe dọa, sự cạnh tranh của các quốc gia khác càng trở nên mãnh liệt.
Trên internet, sớm đã nhao nhao.
Dân mạng Mỹ: "Là nước chủ nhà, lần này ‘âm nhạc chi hương’ tất nhiên thuộc về chúng ta."
Dân mạng Úc: "Lần trước chúng ta là nhất, lần này cũng thế."
Dân mạng Áo: "Không có Vương Mặc đại sư, Áo ta ai dám tranh phong?"
Dân mạng Nhật Bản: "Aida đại sư, Aida đại sư? Ngài thế nào?"
Mà giờ khắc này, đoàn đại biểu âm nhạc Hoa Hạ đang trên xe tiến vào hiện trường, ý chí chiến đấu sục sôi.
Nếu có phóng viên quay lại thành viên trong xe, chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện, những người này so với những người biểu diễn «Radetzky Marsch» và «Định mệnh hòa âm» trước đó căn bản không phải cùng một đội, mà là một nhóm người khác.
Mà bọn họ, chính là dàn nhạc dân tộc Hoa Hạ.
Những thanh niên có độ tuổi trung bình chỉ khoảng 30 này, ai nấy đều ánh mắt sáng ngời, hăng hái.
Phía trước xe, Vương Mặc và Triệu Thụ ngồi song song.
Vương Mặc khen: "Tinh thần mọi người không tệ."
Triệu Thụ cười nói: "Đều là ngươi tiếp thêm sức mạnh, mới khiến bọn họ tin tưởng như vậy. Bất quá... Ngoại trừ chính chúng ta, ngoại giới hình như không coi trọng chúng ta?"
"Bình thường."
Vương Mặc thản nhiên nói: "Nếu bọn họ coi trọng chúng ta mới là kỳ quái. Dù sao qua nhiều năm như vậy, đội âm nhạc Hoa Hạ chúng ta chưa từng thể hiện truyền thống âm nhạc của mình trên quốc tế."
Triệu Thụ cười khổ: "Không phải là không có biểu hiện ra, mà là không có cơ hội."
Nếu có cơ hội, Hoa Hạ có thể không nắm chặt sao?
Đến cả cơ hội còn không có!
Bởi vì dựa theo quy tắc tranh tài, chỉ khi thỏa mãn ít nhất hai trong ba điều kiện đầu, mới có tư cách tham gia vòng đấu cuối.
Mà trước đó, các cuộc thi Hoa Hạ đừng nói thỏa mãn hai điều kiện, một cái cũng không làm được.
Không có đại sư âm nhạc.
Không thể giành được hạng nhất trong trận đấu.
Không thể lọt vào Top 10 bảng vàng Kim Âm.
Hạng mục nào cũng không làm được.
Thở dài, Triệu Thụ tiếp tục nói: "Chính vì vậy, cho nên trên quốc tế, phần lớn dân mạng mới hoàn toàn không biết gì về truyền thống âm nhạc của Hoa Hạ. Cho rằng chúng ta căn bản không có truyền thống âm nhạc, thậm chí còn có một số người nửa hiểu nửa không cho rằng Hoa Hạ đạo văn rất nhiều truyền thống âm nhạc từ Nhật Bản. Thấy những lời này, ta thực sự không phản bác được."
Vương Mặc nhìn vẻ ảm đạm trong mắt Triệu Thụ, liền biết ông trước kia từng chịu quá nhiều lời châm chọc và giễu cợt về phương diện này.
Im lặng hồi lâu.
Vương Mặc mới chân thành nói: "Triệu lão, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn."
"Ừm."
Triệu Thụ nghe vậy, đè nén tâm sự, trên mặt lộ ra ý cười: "Ngươi nói không sai, hết thảy rồi sẽ tốt đẹp."
Oanh!
Sau một khắc, chỉ thấy xe cộ lái vào khu phố Broadway.
Dù cách cửa sổ xe, tiếng reo hò cùng thét gào như núi vẫn truyền vào tai mọi người.
"A a a! Là đoàn đại biểu Hoa Hạ!"
"Vương Mặc đại sư!"
"Mặc ca!"
"Ta thấy đội âm nhạc Hoa Hạ thật kích động!!!"
"......"
Hai bên đường phố, bất luận là Hoa Kiều hay là dân chúng Âu Mỹ, thấy bọn họ đến, tất cả đều bùng nổ tiếng reo hò lớn.
Thấy một màn này, Triệu Thụ bỗng nhiên mắt có chút ướt át.
Ông còn nhớ rõ hơn mười ngày trước, khi đoàn đại biểu Hoa Hạ lần đầu tiến vào đại lộ Broadway, bộ dạng vắng vẻ ra sao.
Vậy mà chỉ trong nửa tháng, đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Triệu Thụ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Vương Mặc bên cạnh, trong lòng cảm khái vô hạn.
Tất cả biến hóa này đều là do đứa trẻ mới hơn 20 tuổi này, thật sự quá mức mộng ảo.
Bất quá Triệu Thụ biết, biến hóa lớn hơn còn ở phía sau!
Ông tin tưởng, sau khi cuộc tranh tài âm nhạc Hoa Hạ kết thúc sau mấy ngày, đoàn đại biểu âm nhạc Hoa Hạ sẽ nghênh đón tiếng reo hò và vỗ tay còn nhiệt liệt hơn.
Trong suy nghĩ quay cuồng, nhà hát Metropolitan đã đến...
Tám giờ tối, Vòng đấu âm nhạc cuối cùng chính thức bắt đầu.
Một người dẫn chương trình mặc âu phục mỉm cười đi lên sân khấu, nói qua một chút quy tắc: "Thời gian chín ngày tới, sẽ là hội giao lưu cuối cùng của đêm nhạc quốc tế. Nó cực kỳ quan trọng, quyết định chủ nhân cuối cùng của ‘âm nhạc chi hương’. Mà chín ngày này phân bố như sau.
Ngày đầu tiên, sẽ là các quốc gia thể hiện âm nhạc truyền thừa của mình.
Tám ngày tiếp theo, tám quốc gia có tư cách tham gia hội giao lưu sẽ lần lượt thể hiện âm nhạc truyền thừa của mình. Mỗi quốc gia đều sẽ có một ngày để biểu diễn.
Cuối cùng, ban giám khảo và những người yêu âm nhạc toàn cầu sẽ quyết định chủ nhân của ‘âm nhạc chi hương’ năm nay."
"Âm nhạc chi hương!"
"Âm nhạc chi hương!"
"......"
Người dẫn chương trình vừa dứt lời, hiện trường liền bùng nổ tiếng hô lớn.
Vương Mặc cũng ở dưới đài mỉm cười vỗ tay.
Hắn đã sớm hiểu rõ quy tắc.
Tối nay không có tranh tài, mà là các quốc gia có tư cách tham dự vòng đấu cuối, lần lượt thể hiện nội tình văn hóa âm nhạc của mình.
Nói trắng ra chính là thể hiện nhạc cụ của quốc gia mình, đồng thời nói chúng nó phong phú về lịch sử và truyền thống văn hóa ra sao ở quốc gia mình.
Mà lúc này đây lại đặc biệt thú vị.
Mọi người đều biết, ở các quốc gia Âu Mỹ, đàn dương cầm, đàn violon, các loại nhạc cụ giao hưởng, v.v... cơ bản đều không phân biệt, rất nhiều quốc gia Tây Phương đều đang sử dụng.
Đồng thời dùng một cái chính là cả ngàn năm.
Thế là, mỗi lần đêm nhạc quốc tế, vừa đến khâu này, Anh, Áo, Ý liền tranh luận đến đỏ mặt tía tai về vấn đề nhạc cụ thuộc về quốc gia nào.
Đàn dương cầm là do Ý phát minh? Xin lỗi, chúng ta Anh cũng có cống hiến, là chúng ta cải tiến.
Đàn violon cũng là Ý phát minh? Các người không biết xấu hổ sao? Không có Anh chúng ta, trombone đã sớm biến mất.
Organ là nhạc cụ truyền thống của Anh? Ngươi đã hỏi qua Mỹ ta chưa?
Dù sao không ai phục ai, thế là mỗi lần đến khâu các quốc gia thể hiện nhạc cụ, những quốc gia này liền dứt khoát đem tất cả nhạc cụ Tây Phương có thể trưng bày ra đều bày lên.
Tỉ như lần này.
Toàn cầu có tám quốc gia lọt vào vòng đấu cuối, trừ sáu vương quốc âm nhạc lớn, còn có Anh và Hoa Hạ.
Mà khi người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu thể hiện âm nhạc truyền thống.
Đoàn đại biểu của tám quốc gia sẽ lần lượt thể hiện nhạc cụ truyền thống của mình trên sân khấu, để mọi người trên toàn cầu thưởng thức và hiểu về truyền thống âm nhạc của đất nước này.
Rất nhanh, quá trình lại bắt đầu.
Thứ tự triển lãm của tám quốc gia là: Úc, Đức, Áo, Anh, Ý, Mỹ, Nhật Bản, Hoa Hạ.
Trừ Nhật Bản và Hoa Hạ, nhạc cụ của sáu quốc gia còn lại bày ra cơ hồ không có khác biệt.
Ngươi chuyển đàn dương cầm? Ta cũng chuyển đàn dương cầm.
Ngươi cầm đàn violon? Ta cũng cầm đàn violon.
Dân mạng thấy cảnh này, cũng cười nghiêng ngả.
"Đều là đồ không biết xấu hổ."
"Đây là sáu quốc gia sao chép dán lại sao?"
"Ha ha ha, các ngươi thay đổi một chút cũng được mà."
"Kỳ thật truyền thống sâu dày nhất vẫn là Ý, dù sao đàn dương cầm, đàn violon hai thứ nhạc cụ này đều là Ý phát minh."
"Phát minh thì có ích gì? Ai có cống hiến lớn nhất cho nhạc cụ này, mới là có tư cách truyền thừa nhất. Anh chúng ta đã phát dương quang đại đàn dương cầm và đàn violon, cho nên chúng ta mới có tư cách nhất."
"Thả rắm đi!"
"......"
Đến!
Dân mạng cũng cãi nhau.
Bất quá mọi người đã quen, ồn ào như này cơ bản bốn năm một lần sẽ có.
Cuối cùng.
Sau khi sáu quốc gia triển lãm xong, đến lượt Nhật Bản.
Nhạc cụ truyền thống của Nhật Bản cũng không ít.
Rất nhanh, một đám nhân viên công tác từ phía sau đài chuyển ra rất nhiều nhạc cụ lớn nhỏ.
Có: Shamisen, Shakuhachi, Taiko, Kotsuzumi, Kokyū, đàn tranh 13 dây, tỳ bà 5 dây, đàn 17 dây, kĩ nhạc... vân vân, tổng cộng mấy chục loại.
Dân mạng quốc tế thấy những nhạc cụ hiếm thấy này, đều rất tán thưởng.
"Không thể không nói, nội tình của Nhật Bản thật sâu dày."
"Đúng là như vậy, so với sáu quốc gia không biết xấu hổ kia tốt hơn nhiều."
"Mặc dù những nhạc cụ này ta cũng không hiểu rõ, nhưng nhìn qua có vẻ không tệ."
"Nhật Bản nội tình âm nhạc thật sâu dày."
"Khác biệt với âm nhạc truyền thống, khác hẳn với nhạc cụ Tây Phương, rất không tệ!"
"Chỉ tiếc, bọn họ chưa từng đoạt được ‘âm nhạc chi hương’."
"Chắc lần này sẽ khác."
"......"
Chỉ có dân mạng Hoa Hạ đang xem phát sóng trực tiếp, khi nhìn thấy những nhạc cụ này, từng người đều tức giận đến đập máy tính.
Không gì khác.
Thật sự là những nhạc cụ này đối với dân chúng Hoa Hạ mà nói quá quen thuộc.
"Mẹ kiếp, thật là không biết xấu hổ."
"Đây đều là nhạc cụ của Nhật Bản? Ai nói? Ngươi đứng ra, ta không cho ngươi mấy cái tát!"
"Lúc nào nhạc cụ Hoa Hạ ta đều thành của Nhật Bản rồi?"
"Thảo!"
Rất nhiều người tức giận ngút trời.
Cái gì Shamisen? Chẳng phải là tam huyền của Hoa Hạ sau khi chỉnh sửa một chút sao?!
Cái gì Shakuhachi? Không phải Khương địch của Hoa Hạ sao?!
Về phần đàn tranh 13 dây, tỳ bà 5 dây, hoàn toàn chính là đàn tranh và tỳ bà của Hoa Hạ sau khi thay đổi một chút, thậm chí có nhạc cụ còn không thay đổi hình dáng, đã bị Nhật Bản công khai bày ra!
Vô sỉ!
Hoang đường!
Ngay cả Vương Mặc, cũng nheo mắt lại.
Ngược lại, Triệu Thụ dường như đã quen với loại cảnh tượng này, biểu hiện vẫn bình tĩnh.
Rất nhanh, phần thể hiện nhạc cụ của Nhật Bản kết thúc.
Cuối cùng đến lượt Hoa Hạ.
Sau khi chê bai nội tình âm nhạc sâu dày của Nhật Bản, rất nhiều dân mạng Âu Mỹ bàn tán sôi nổi.
"Hoa Hạ có thể có bao nhiêu nhạc cụ truyền thống?"
"Chắc kém xa Nhật Bản."
"Chắc chắn không bằng, không thì làm sao tôi có thể chưa từng nghe qua."
"Nói đúng, nếu không phải lần này Hoa Hạ xuất hiện Vương Mặc, ai biết bọn họ còn có âm nhạc truyền thừa?"
"Lần này Hoa Hạ xấu hổ rồi, đường đường một đại quốc, âm nhạc truyền thừa của mình còn không bằng quốc gia bé tí tẹo như Nhật Bản."
"......"
Ngay cả ở hiện trường, không ít nhân vật nổi tiếng cũng nhíu mày, cảm thấy Hoa Hạ sắp bị làm trò cười.
Thế nhưng.
Một giây sau.
Bá!
Ánh mắt mọi người tập trung, sau đó vô số tiếng kinh hô vang lên.
"Ôi trời!"
"Đây là?"
"Nhiều người như vậy?"
"Không phải chứ?"
Chỉ thấy trên sân khấu lớn, một đám nhân viên công tác tràn vào, mỗi người hoặc bê, hoặc nhấc, hoặc cầm, hoặc vác... Dùng đủ loại động tác mang ra từng món nhạc cụ mà bọn họ chưa từng thấy qua từ phía sau đài.
Đàn tranh, cổ cầm, tỳ bà, sáo, nhị hồ, trường tiêu......
Ban đầu, rất nhiều người còn kinh ngạc tại sao nhiều nhạc cụ lại giống của Nhật Bản như vậy?
Thậm chí có dân mạng Âu Mỹ còn chất vấn.
"Những nhạc cụ này, có phải đạo văn của Nhật Bản không?"
"Đúng vậy, nhìn rất giống."
"Không phải chứ? Vô sỉ vậy sao?"
"Nhật Bản quốc gia lòng dạ hẹp hòi kia, có thể nhịn được sao?"
Thế nhưng, điều khiến dân mạng Âu Mỹ kỳ quái là. Dân mạng Nhật Bản trước kia hay nhảy nhót, lần này đối mặt với việc Hoa Hạ Quốc mang ra những nhạc cụ giống y hệt của bọn họ, lại từng người im lặng, không có nửa câu cãi nhau.
"Thật kỳ quái?"
"Chuyện gì xảy ra?"
Thế nhưng sự kỳ quái trong lòng đám dân mạng Âu Mỹ cũng không tiếp tục lâu, liền bị cảnh tượng trên sân khấu hấp dẫn.
Bởi vì bọn họ phát hiện, từ phía sau sân khấu vẫn còn nhân viên công tác liên tục đi ra.
Nhị hồ, huân, ống sáo, sênh, trống to, đàn sắt, không hầu......
Ban đầu, khi chỉ có mười mấy món nhạc cụ được nhân viên công tác mang ra, mọi người vẫn giữ bình tĩnh.
Nhưng dần dần, khi số lượng nhạc cụ này vượt qua Nhật Bản, đạt đến hai ba mươi kiện, hiện trường liền vang lên không ít tiếng kinh hô, còn dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp cũng trừng to mắt.
"Sao nhiều như vậy?"
"Trời ạ, đây đã gần ba mươi món rồi?"
"Hoa Hạ sao lại có nhiều nhạc cụ truyền thống như vậy?"
"Thật hay giả? Nhiều hơn cả Nhật Bản?"
"Không thể tin nổi!"
Thế nhưng, một màn càng chấn động hơn xuất hiện.
Chỉ thấy những nhân viên công tác này sau khi mang nhạc cụ ra, lại từng người đi đến từng dãy giá, bắt đầu phân loại.
Có người dán nhãn ở dãy thứ nhất: Nhạc cụ thổi.
Có người ở hàng thứ hai dán nhãn: Nhạc cụ gảy.
Có người đi hàng thứ ba, dán nhãn: Nhạc cụ gõ.
Có người đi hàng thứ tư, dán nhãn: Nhạc cụ dây kéo.
Lần này, hiện trường cuối cùng cũng phát ra tiếng ồn ào, càng ngày càng nhiều người kinh hãi đến tê cả da đầu.
Bởi vì dù là tất cả nhạc cụ Tây Phương trước đó, cộng lại cũng chỉ có bốn năm mươi món, chúng đều bị mấy quốc gia tùy tiện đặt trên sân khấu, đâu cần phân loại?
Nhưng bây giờ, nhạc cụ Hoa Hạ còn phải phân loại?
Đây là có bao nhiêu?!
Thượng Đế!
Rất nhanh bọn họ liền biết có bao nhiêu.
Đầu tiên là nhạc cụ thổi.
Từng dãy nhân viên công tác đi đến giá này, bắt đầu bày lên: địch, tiêu, ống sáo, huân, sênh, lô sanh, bawu, quản tử, kèn sona......
Thậm chí chỉ riêng sáo, đã có khúc địch, bang địch, định điệu địch, gia kiện địch, ngọc bình địch, thất khổng địch, thập nhất khổng địch...... Các loại phân loại, khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Thứ hai là nhạc cụ gảy.
Càng nhiều!
Tranh, cổ cầm, không hầu, tỳ bà, đàn nguyễn, nguyệt cầm, tam huyền, liễu cầm...... Đồng thời mỗi một nhạc cụ đều có phong cách cổ xưa trang nhã, thể tích rất lớn, rất nhanh liền chiếm cứ một nửa sân khấu.
Sân khấu của nhà hát Metropolitan lớn bao nhiêu?
Trọn vẹn hơn 300 mét vuông!
Mà giờ khắc này, chỉ riêng nhạc cụ gảy của Hoa Hạ, đã chiếm hơn một trăm mét vuông. Vượt qua tổng số tất cả nhạc cụ Tây Phương cộng lại!
Rất nhiều người đã sớm đờ đẫn.
Thậm chí ý thức đều trở nên trống rỗng, không thể tin được những gì mình nhìn thấy là thật.
"Thượng Đế ơi!"
"Đây đều là nhạc cụ? Chúng đều là nhạc cụ truyền thống của Hoa Hạ?"
"Chỉ riêng một phân loại nhỏ, đã vượt qua tổng số tất cả nhạc cụ Tây Phương?"
"Cái này......"
Sau khi nhạc cụ gảy bày xong, cuối cùng đến nhạc cụ gõ.
Lúc nãy, rất nhiều người còn tán thưởng taiko, kotsuzumi của Nhật Bản đẹp mắt, giờ phút này khi thấy đường cổ, đồng cổ, cang cổ, bài cổ các loại, một loạt chủng loại trống được mang ra, tất cả đều mí mắt giật mạnh.
Nhưng rất nhanh, mọi người lại bị những loại khác hấp dẫn.
Đàn dương cầm, binh linh, vân la, chũm chọe, khoái bản... Đồng thời mỗi loại đều có rất nhiều loại nhỏ.
Khiến mọi người hoa cả mắt.
Thậm chí rất nhiều dân mạng Hoa Hạ đều ngây người, bởi vì cho dù là người dân bản địa Hoa Hạ, cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng hoành tráng như vậy.
Cho nên ngay cả người xem Hoa Hạ, cũng ồ lên kinh ngạc.
"Chúng ta có nhiều nhạc cụ như vậy?"
"Vãi! Ngay cả ta cũng không biết."
"Đó là cái gì? Cái kia lại là cái gì?"
"Trời ạ... Cảm giác người bản địa như ta cũng thành người chưa trải sự đời."
Thế nhưng bọn họ lại không ngờ, chấn động thật sự còn ở phía sau.
Khi mọi người cho rằng chủng loại và quy mô nhạc cụ gõ trên sân khấu đã đủ chấn động.
Chỉ thấy một nhóm nhân viên công tác từ phía sau sân khấu cẩn thận đẩy nguyên một dãy giá đỡ tới, trên giá treo lơ lửng từ lớn đến nhỏ mấy chục cái thanh đồng khí!
Oanh!
Khi thấy một màn này, cho dù là người Hoa Hạ trầm ổn nhất cũng thốt lên kinh ngạc.
"Ngọa tào!"
"Chuông nhạc?"
"Đây là văn vật cấp quốc bảo chuông nhạc của chúng ta?"
"Ôi mẹ ơi, thứ này cũng được mang ra?"
Dưới đài.
Ngay cả rất nhiều thành viên đoàn đại biểu Hoa Hạ, khi thấy một dãy chuông nhạc xuất hiện, đều suýt chút nữa lồi cả mắt.
Về phần Vương Mặc, tuy đã sớm biết việc này, nhưng thấy chúng được biểu diễn trên sân khấu, trong lòng cũng quay cuồng.
Bên cạnh, một thành viên dùng giọng không thể tin nổi hỏi Triệu Thụ: "Triệu lão sư, cái này...... Cái này...... Chúng ta thật sự đem chuông nhạc đến đây?"
Triệu Thụ mỉm cười, nói: "Là bản phục chế. Chuông nhạc thật sự khai quật được từ thời Chiến Quốc, đó chính là quốc bảo quan trọng nhất của Hoa Hạ, làm sao có thể mang ra nước ngoài biểu diễn?"
Nghe Triệu Thụ nói, những thành viên này mới thở phào một hơi.
Nhưng dù vậy, bọn họ nhìn dãy chuông nhạc chiếm gần mấy chục mét vuông trên sân khấu, vẫn nhiệt huyết dâng trào.
Bộ chuông nhạc trước mắt, được phục chế dựa theo bộ chuông nhạc khai quật từ mộ của một vị Hầu gia thời Chiến Quốc, do 19 cái tay cầm chuông, 45 cái dũng chuông và một cái bác chuông lớn, tổng cộng 65 món tạo thành. Chia làm ba tầng treo trên giá. Tổng trọng lượng lên đến 2,5 tấn!
Nhìn khắp toàn cầu, không có bất kỳ nhạc cụ nào có thể so sánh về sự to lớn, rộng lớn và trang trọng.
Cho nên khi chúng xuất hiện, trong nháy mắt liền gây ra tiếng ồn ào lớn.
Ngay cả Simon, Romando các loại đại sư, khi nhìn thấy chuông nhạc cũng không khỏi hít sâu một hơi, sự to lớn, rộng lớn của chuông nhạc, cảm giác nặng nề của lịch sử và uy nghiêm vô hình mà nó phát ra, đều đánh thẳng vào tâm linh bọn họ.
Mấy người nhìn nhau, con ngươi chấn động.
"Lại có loại nhạc cụ này!"
"Cái này...... Đạo cụ chấn động như vậy mà có thể trở thành nhạc cụ?"
"Có thật không?"
"Cảm giác áp bách quá mạnh."
"Chúng thật sự là nhạc cụ? Trời ơi."
Mà rất nhiều dân mạng Âu Mỹ bình thường, càng vô thức nuốt nước bọt.
Thật sự là bọn họ cả đời đừng nói thấy, ngay cả tưởng tượng cũng không ra trên thế giới lại có nhạc cụ khổng lồ như thế, chỉ bằng hình dáng của nó, uy áp đã đủ khiến người khác phải chú ý.
Lần này, phía quan chức âm nhạc Hoa Hạ cũng hạ quyết tâm, vì muốn trong bữa tiệc âm nhạc lần này, cho mọi người chấn động, đem gần như toàn bộ vốn liếng của Hoa Hạ ra. Nếu không, mặc dù bộ chuông nhạc này là bản phục chế, nhưng vẫn thuộc về bảo vật hiếm có của Hoa Hạ, sẽ không tùy tiện mang ra nước ngoài.
Không biết qua bao lâu, rất nhiều người mới hoàn hồn.
Bởi vì trên sân khấu, rất nhiều nhân viên công tác vẫn không ngừng mang ra đủ loại nhạc cụ.
Chưa từng thấy.
Chưa từng nghe.
Nhạc cụ dây kéo cũng có vô số chủng loại và kiểu dáng.
Nhị hồ, bản hồ, kinh hồ, da hồ, cách hồ, thiên cầm, hề cầm, mã đầu cầm...
Có trời mới biết khán giả đã xem hết toàn bộ quá trình như thế nào.
Bảy quốc gia trước đó khi thể hiện nội tình âm nhạc của mình, tốn thời gian lâu nhất cũng chỉ là Nhật Bản, nhưng cũng chỉ mười mấy phút.
Vậy mà Hoa Hạ lại tốn trọn vẹn hơn ba giờ!
Trước sau có đến hàng trăm nhân viên công tác tham gia!
Về phần chủng loại nhạc cụ, trọn vẹn mấy trăm loại!
Có thể nói, tất cả nhạc cụ của bảy quốc gia trước cộng lại, thậm chí còn không bằng số lẻ nhạc cụ mà Hoa Hạ biểu diễn.
Đến khi nhân viên công tác cuối cùng lên đài dọn xong món nhạc cụ cuối cùng.
Hiện trường.
Toàn cầu.
Hàng trăm triệu người xem nhìn sân khấu mấy trăm mét vuông đã bị các loại nhạc cụ rực rỡ muôn màu chiếm hết, tất cả đều nghẹn ngào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận