Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 478: Cố sự này không tầm thường!
**Chương 478: Cố sự này không tầm thường!**
Tháng năm về, toàn bộ Bắc bán cầu đã nhanh chóng ấm lên.
Ngay cả nước Anh vốn luôn âm u, giờ phút này cũng đón ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết trong xanh. Điều này khiến cho không ít quý ông, quý bà - những người mà cơ thể gần như mốc meo vì thiếu nắng - phải rời khỏi nhà để tận hưởng hơi ấm.
Một ngày nọ tại London.
Thành phố sương mù, nơi mà hơn nửa năm chìm trong sương, cũng có một ngày trời quang mây tạnh.
"Hôm nay quả là một ngày đẹp trời, Tom."
"Ai nói không phải? Jerry, cậu nhìn mặt trời kìa, trông giống hệt chiếc bánh rán vàng ruộm."
"Cậu ăn cơm chưa?"
"Chưa, tôi đi mua một tờ tạp chí trước, lát nữa sẽ ghé qua uống một ly cà phê."
"Vậy thì tốt quá, mua giúp tôi một cuốn «Bookstore»."
"Tôi nghe nói tháng này «Bookstore» không có tác phẩm của tác giả danh tiếng nào. Mà «Ink Sea» và «Elegant Literature» đều có tác giả lớn tọa trấn, cậu không đổi ý sao?"
"Thật sao? Vậy thì tệ quá, tôi t·h·í·c·h nhất là «Bookstore». Để tôi xem trước xem kỳ này là t·h·i·ê·n nào đã, nếu thật sự không hay, tôi sẽ mua tạp chí khác."
"..."
Tại một tiệm sách nọ, một hàng người dài đang xếp hàng.
Mặc dù còn chưa đến tám giờ sáng, giờ mở cửa, nhưng trong mắt mọi người đều tràn đầy k·í·c·h động và mong chờ.
Bởi vì hôm nay là ngày mùng một tháng năm, ngày phát hành nguyệt san của ba tạp chí lớn.
Những người xếp hàng này đều là những người yêu văn học, cơ bản mỗi tháng đều sẽ chờ đợi ba tạp chí truyện ngắn này phát hành, sau đó ngay lập tức thưởng thức những câu chuyện bên trong.
Trong thời đại mà mọi người đều đắm chìm trong điện thoại và internet, vẫn có không ít người yêu t·h·í·c·h sách giấy.
Bọn họ yêu mùi mực in.
Bọn họ yêu âm thanh sột soạt khi lật trang sách.
Bọn họ yêu cảm giác cầm cuốn sách, ngồi trên ghế mây, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh.
Đây cũng là lý do tại các quốc gia Âu Mỹ, rất nhiều tiệm sách, sạp báo, tiệm tạp chí vẫn có thể tồn tại.
"Kìa! Mở cửa rồi!"
Đúng tám giờ sáng, cửa tiệm sách mở ra.
Đám đông chen chúc bước vào.
"Ông chủ, cho tôi một cuốn «Ink Sea»."
"Cho tôi một cuốn «Elegant Literature»."
"Xin hỏi, «Bookstore» ở đâu?"
Nhất thời, mọi người đều hô to tên tạp chí mình muốn mua.
Chỉ là không lâu sau.
Có người kinh ngạc lên tiếng.
"Ôi, Chúa ơi! Xem ra «Ink Sea» không hề lừa dối tôi, lần này bọn họ thật sự mời được tác giả Nolan."
"Tôi cũng thấy rồi, thật mong chờ truyện ngắn «Tomorrow's Small Market» này."
"Mua! Ông chủ, bán cho tôi một cuốn."
Ở một góc khác.
Cũng có người đang hô to.
"Tôi thấy ai đây? Đây là ngài Andrew?"
"Trời ạ! Tác phẩm trang đầu của «Elegant Literature» tháng này là do ngài Andrew chắp bút."
"Tôi là fan trung thành của Andrew!"
"Câu chuyện có tên «This Clerk Is Very Attentive» sao? Lãi to rồi! Lãi to rồi!"
Lập tức, có người cầm nguyệt san đi thanh toán.
Thậm chí có người mua một lúc hai cuốn.
Dù là ba tạp chí đỉnh cấp, cũng rất hiếm khi có cơ hội hai tác giả danh tiếng cùng đăng tác phẩm mới. Những người này không ai muốn bỏ lỡ cơ hội.
Số người mua «Bookstore» cũng không ít.
Dù sao Luân Đôn là trụ sở chính của Bookstore, lượng fan hâm mộ của Bookstore ở đây có thể nói là khổng lồ.
Klein là một nhân viên nghiên cứu thị trường của «Ink Sea», hôm nay anh cũng đến tiệm sách này, muốn nhanh chóng điều tra tình hình tiêu thụ của ba cuốn tạp chí, sau đó báo cáo kết quả.
Anh đã làm công việc này được ba năm.
Trong thời gian qua, anh đã thống kê được một số liệu chi tiết: Tại tiệm sách này, lượng tiêu thụ của «Bookstore» chiếm khoảng sáu phần, «Ink Sea» và «Elegant Literature» mỗi bên chiếm hai phần.
Nhưng hôm nay, anh p·h·át hiện ngay từ đầu, lượng tiêu thụ của «Ink Sea» và «Elegant Literature» lại ngang bằng với «Bookstore».
Điều này khiến anh vừa mừng vừa lo.
"Lượng tiêu thụ của «Bookstore» tháng năm có lẽ sẽ gặp vấn đề lớn... Đây chính là đại bản doanh của nó a. Lượng tiêu thụ vậy mà chỉ có thể ngang bằng với hai cuốn tạp chí kia. Vậy nếu ở những nơi khác, chẳng phải lượng tiêu thụ sẽ giảm một nửa sao?"
Sau khi kinh ngạc.
Klein lại thầm cảm thấy may mắn, đây chính là lý do mà Ink Sea của họ đã tốn rất nhiều tiền để mời được tác giả Nolan chắp bút cho tác phẩm mới.
Có bỏ ra, mới có hồi báo.
Nén k·í·c·h động trong lòng, anh thuận tay cầm một cuốn «Bookstore», ngồi xuống một bên chuẩn bị đọc.
Điều tra không chỉ là phân tích lượng tiêu thụ, quan trọng hơn là phân tích ưu nhược điểm nội dung của đối thủ cạnh tranh, để học hỏi và cải thiện.
Ngồi vào vị trí.
Gọi một ly cà phê.
Klein liền mở «Bookstore», đập vào mắt chính là tên tác phẩm trang đầu của «Bookstore» tháng này, cùng lời bình của tổng biên tập.
"Hửm? Tây Lâu? Đây là ai? Người mới sao?"
Anh chưa từng nghe qua trong giới truyện ngắn có nhân vật như vậy, cũng căn bản không hề liên hệ Tây Lâu này với ông hoàng truyện cổ tích Tây Lâu.
Bởi vì ở phương Tây, xác suất trùng tên khá cao.
Klein ngẩn người, sau đó nhìn về phía lời bình của tổng biên Melvin.
【 Trong cuộc sống, có bao giờ bạn gặp một hay hai khoảnh khắc tưởng chừng bình dị nhưng lại khiến bạn khắc ghi cả đời? Nó có thể cho chúng ta cảm nh·ậ·n được hơi ấm cuộc sống bất cứ lúc nào, để rồi lại dấy lên niềm tin? Nếu bạn từng có trải nghiệm như vậy, tôi nghĩ câu chuyện này nhất định sẽ khơi gợi sự đồng cảm trong bạn. 】
Lần này, Klein trợn tròn mắt.
Trời ơi!
Truyện ngắn trang đầu lần này của «Bookstore», là một câu chuyện cảm động lòng người sao?
Người mới!
Câu chuyện cảm động!
Các người nghiêm túc đấy à?
Chẳng lẽ tất cả biên tập viên của Bookstore đều ngốc đến mức thần kinh rối loạn rồi sao? Tùy t·i·ệ·n chọn một t·h·i·ê·n văn chương là có thể đưa lên trang đầu?
Là một điều tra viên tạp chí kỳ cựu, bản thân anh cũng có kiến thức văn học không tồi, cho nên hoàn toàn hiểu rõ "người mới" + "truyện ngắn cảm động", hai yếu tố này cộng lại đại diện cho điều gì.
"Có lẽ, có nguyên nhân nào đó mà mình không nghĩ tới."
Klein không cho rằng Melvin là kẻ ngốc, cho nên anh nén sóng gió trong lòng, lật đến nội dung của «Một bát mì Kake-soba».
Ban đầu, anh cau mày.
Nhưng rất nhanh, anh cảm thấy mình quên mất nhiệm vụ, bắt đầu đọc, một cách chăm chú chưa từng có.
Cứ như vậy.
Thời gian trôi qua...
Phải đến hơn mười phút sau, Klein mới ngẩng đầu lên, nội tâm đã trở nên vô cùng phức tạp.
Anh không biết giờ khắc này mình đang nghĩ gì, nhưng anh có thể x·á·c định, anh muốn mua cuốn tạp chí này... Đây là một loại xúc động, một loại xúc động mà bản thân anh cũng không thể kiềm chế.
Là một người một mình từ Mỹ đến Luân Đôn làm việc, anh đã trải qua không biết bao nhiêu khó khăn khi mới đến đây.
Nhưng anh lại gặp được một bà chủ nhà tốt bụng, bà lão hơn 50 tuổi ấy, mỗi tối đều chuẩn bị cho anh một miếng pizza, hiền hậu nhìn anh ăn xong. Chính nhờ sự ấm áp của bà chủ nhà, anh mới có thể vượt qua quãng thời gian gian khổ ban đầu.
Cho nên hôm nay, khi đọc câu chuyện này, Klein bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay xè, suýt chút nữa rơi lệ.
Bởi vì đồng cảm.
Cho nên anh mới muốn mua lại cuốn tạp chí, lưu giữ câu chuyện này.
Klein ban đầu cho rằng đây chỉ là trùng hợp, câu chuyện của đối phương vừa vặn chạm đến trái tim anh.
Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, định đến quầy thu ngân thanh toán.
Anh bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Đó là từng người cầm trong tay cuốn «Bookstore» tháng năm, trên mặt bọn họ có vẻ nặng nề, có cảm khái, có một loại thâm trầm khó diễn tả bằng lời.
"Ông chủ, một cuốn «Bookstore»."
"Ông chủ, tôi mua «Bookstore»."
"«Bookstore» bao nhiêu tiền? Cảm ơn."
"..."
Bookstore!
Vẫn là Bookstore!
Nếu như nửa giờ trước, số người mua «Bookstore» chỉ chiếm một phần ba, thì giờ phút này tỷ lệ đó đã tăng lên một nửa.
Nhưng đây vẫn chưa phải là điều khiến Klein k·i·n·h hãi nhất.
Anh còn có một p·h·át hiện chấn động hơn:
Trong số tất cả kh·á·c·h hàng, nếu chỉ lướt qua mục lục rồi thanh toán, thì ba cuốn tạp chí đều chiếm một phần ba. Nhưng nếu đọc kỹ tác phẩm trang đầu, thì hầu như không ngoại lệ, tất cả đều lựa chọn «Bookstore»!
Dù không phải toàn bộ, tỷ lệ này cũng lên tới chín phần!
Đây là một con số cao đến mức khó tin!
Dù đây là trụ sở chính của «Bookstore», nhưng tỷ lệ lựa chọn chín phần vẫn khiến Klein suýt chút nữa hoài nghi nhân sinh.
Anh vốn cho rằng, việc mình muốn mua «Bookstore» là do «Một bát mì Kake-soba» vừa vặn chạm đến trái tim mình, anh chỉ là một trường hợp cá biệt.
Có thể giờ phút này, Klein lại mơ hồ cảm thấy một tia bất an.
Trường hợp cá biệt?
Tình huống trước mắt này còn có thể là trường hợp cá biệt sao?
Anh hít sâu một hơi, cố gắng để cho trái tim đang đập loạn nhịp trở nên bình tĩnh, sau đó nhanh chóng ghi lại tình huống này.
Anh muốn báo cáo những gì xảy ra ở đây, với tốc độ nhanh nhất...
Khi Klein đang mải miết viết báo cáo điều tra.
Toàn cầu.
Giới truyện ngắn đã dậy sóng.
【 Ba thánh địa văn học truyện ngắn, công bố nguyệt san tháng năm 】
【 Tác phẩm mới của Nolan «Tomorrow's Small Market» trình diễn trên «Ink Sea» 】
【 Tác giả danh tiếng Andrew xuất hiện trên trang đầu của «Elegant Literature», tác phẩm mới của ông được khen ngợi rộng rãi 】
【 Doanh số «Bookstore» ở các nơi ảm đạm, không có tác giả danh tiếng tọa trấn, xu hướng sụt giảm doanh số của «Bookstore» là không thể tránh khỏi 】
Đủ loại tin tức, đã lan truyền khắp giới trong ngành.
Nhất là việc «Bookstore» lần này không có tác giả danh tiếng tọa trấn, khiến rất nhiều người trong ngành bất ngờ.
Càng khiến người trong ngành và đ·ộ·c giả k·i·n·h ngạc hơn là, «Bookstore» không có tác giả lớn đã đành, tác phẩm trang đầu lại còn là một người mới mà họ chưa từng nghe tên trong giới truyện ngắn.
Tác phẩm của người mới leo lên trang đầu trước kia không phải là chưa từng xảy ra, có thể dù là tác phẩm ưu tú đến đâu, cũng không có cách nào so sánh với tác giả đỉnh cấp thế giới như Nolan.
Huống chi, lần này Bookstore đăng tải «Một bát mì Kake-soba», đánh giá của người trong ngành đều không quá cao.
"Lại là đề tài cảm động, quá nhạt nhẽo."
"Đúng vậy, mặc dù tôi không muốn thừa nh·ậ·n, nhưng vẫn cho rằng tác phẩm trang đầu kỳ này của Bookstore có chút m·ấ·t tiêu chuẩn."
"Văn chương súp gà sao? Xin lỗi, tôi không húp nổi."
"So với tác phẩm của hai tác giả danh tiếng Nolan và Andrew, trình độ kém quá xa."
"Tác giả lại còn tên là Tây Lâu, trùng tên với ông hoàng truyện cổ tích Tây Lâu."
"Trùng tên rất bình thường. Trên thế gian này, người tên Nolan không có 800 cũng có 1000."
"..."
Ink Sea.
Tổng biên tập cười nói: "Các điều tra viên đã lần lượt gửi báo cáo về tình hình doanh số sau khi lên kệ ở các nơi. Tạp chí của chúng ta so với tháng trước tăng khoảng 20%, «Elegant Literature» cũng tương đương. Chỉ có «Bookstore» là doanh số giảm ít nhất một phần ba. Mặc dù số liệu này không thể đại diện cho doanh số cuối cùng của tháng năm. Nhưng một bước tiến là một bước tiến, xem ra trong tháng năm, «Bookstore» không đáng lo ngại."
Phó tổng biên nói: "«Bookstore» đang tự tìm đường c·h·ế·t. Bọn họ lại dám đặt tác phẩm của một người mới lên vị trí trang đầu. Chẳng lẽ bọn họ cho rằng một người mới có thể so găng với Nolan hoặc Andrew? Đương nhiên... người mới nghịch tập trước kia cũng từng có, nhưng tác phẩm của những người mới đó đều có cốt truyện lôi cuốn, kết thúc bất ngờ. Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu Melvin nghĩ gì, hắn lại đem một t·h·i·ê·n truyện ngắn nhạt nhẽo, bình dị, ca ngợi lòng tốt và sự ấm áp lên trang đầu. Hắn chẳng lẽ còn muốn chiến thắng một cách kỳ diệu? Tôi dám khẳng định, cho dù là Louis - cự phách truyện ngắn, cũng không dám mạo hiểm như vậy."
Elegant Literature.
Tổng biên tập cũng đang nói về vấn đề này: "Nghe nói Melvin đặt một người mới lên trang đầu, truyện ngắn đó lại còn đi theo hướng tình cảm. Tôi dám khẳng định hắn đã phạm hai sai lầm lớn:
Thứ nhất, truyện ngắn tình cảm từ trước đến nay sẽ không được đ·ộ·c giả săn đón, chỉ với độ dài ba bốn ngàn chữ, làm sao có thể làm cảm động đ·ộ·c giả? Hoàn toàn là vô nghĩa.
Thứ hai, hắn làm như vậy sẽ đắc tội với những tác giả khác không được lên trang đầu. Những tác giả này chắc chắn sẽ rất bất mãn, tác phẩm tỉ mỉ của bọn họ lại không bằng một người mới, vậy sau này sẽ khiến họ từ bỏ ý định gửi bản thảo cho Bookstore.
Tôi thấy Melvin già rồi nên hồ đồ rồi, hắn làm như vậy, vài tháng nữa thôi, tổng biên tập của Bookstore sẽ phải thay người."
Bookstore.
Melvin là người đầu tiên nh·ậ·n được báo cáo điều tra, hắn cau mày: "Doanh số không lý tưởng?"
Hắn đã sớm dự liệu được, với một câu chuyện như «Một bát mì Kake-soba», có khả năng sẽ không được đ·ộ·c giả chấp nh·ậ·n, nhưng hắn vẫn muốn đ·á·n·h cược một phen, dù sao kỳ này cũng không có tác phẩm nào tốt hơn để đảm nhiệm vị trí trang đầu.
Hơn nữa, về mặt tình cảm, truyện ngắn này hoàn toàn chính x·á·c, được viết rất tốt.
Nhưng hắn không ngờ, mình lại thua.
"Thôi vậy... Xem ra chỉ có thể đánh bóng tên tuổi của Tây Lâu bên ngoài."
Melvin thở dài.
Có thể ngay khi hắn chuẩn bị gọi điện cho bộ phận tuyên truyền, điều tra viên vừa gửi báo cáo nửa giờ trước lại gửi một báo cáo điều tra thứ hai, đồng thời còn đánh dấu sao.
Dấu sao, đại diện cho tầm quan trọng đặc cấp của thư.
Melvin trong lòng chấn động mạnh.
Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Hai tay của hắn đều có chút run rẩy, vội vàng mở thư, sau đó thấy tiêu đề: "Doanh số «Bookstore» đảo ngược, số người mua trong nửa giờ tăng 200%."
Cái gì?
Melvin cho rằng mình nhìn nhầm, hắn dụi mắt, tiếp tục xem nội dung.
Trong thư viết rất ít, chủ yếu là: Sau nửa giờ đầu sụt giảm, doanh số của «Bookstore» đột nhiên tăng vọt, cơ bản chỉ cần là đ·ộ·c giả đọc t·h·i·ê·n văn chương trang đầu, đều sẽ nảy sinh ý định mua. Tỷ lệ này vượt xa «Ink Sea» và «Elegant Literature». Điều tra viên tạm thời còn chưa phân tích được nguyên nhân cụ thể, nhưng suy đoán có khả năng lớn liên quan đến nội dung của «Một bát mì Kake-soba».
Melvin nhìn đi nhìn lại nhiều lần, mới nén được nhịp tim đập loạn, trả lời: "Tiếp tục điều tra! Báo cáo ngay!"
Sau khi trả lời xong.
Hắn ngồi ngây ngốc tại chỗ một lúc, sau đó siết chặt nắm đấm.
Xem ra hắn không nhìn nhầm, vẫn có rất nhiều người giống như hắn, yêu t·h·í·c·h t·h·i·ê·n văn chương này.
Vậy là đủ rồi!
Cùng lúc đó.
Tổng biên tập của Ink Sea cũng nh·ậ·n được thư của Klein, trên mặt hắn lộ ra vẻ hoang đường: "Đùa cái gì vậy? Chỉ cần xem hết tác phẩm trang đầu của «Bookstore», ý định mua hàng lên tới chín phần?"
Dù Klein ở đại bản doanh của Bookstore, nhưng tỷ lệ này cũng quá khoa trương rồi?
Lấy lại bình tĩnh.
Tổng biên tập bỗng nhiên gọi: "Mang một cuốn «Bookstore» tháng năm đến đây."
Trước đó, vì quá bận, hắn còn chưa đọc tạp chí của hai nhà khác, chỉ biết được một số tình hình của đối thủ cạnh tranh qua báo cáo của nhân viên, có thể giờ phút này, hắn lại mơ hồ cảm thấy một tia bất an.
Sau khi nh·ậ·n được «Bookstore», tổng biên tập lập tức tìm «Một bát mì Kake-soba», bắt đầu đọc.
Vài phút sau.
Tổng biên tập ngẩng đầu, biểu cảm đã trở nên vô cùng phức tạp.
Hắn lắc đầu, lại đọc lại câu chuyện một lần, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân mất hết sức lực.
Ở một nơi khác.
Tổng biên tập của Elegant Literature cũng trầm mặc không nói.
Hắn hơi định đưa tay ra, muốn bắt lỗi trong bài viết, nhưng lại p·h·át hiện mình không làm được.
"Có lẽ... chỉ là một số ít người yêu t·h·í·c·h câu chuyện này? Đúng vậy, nhất định là như vậy."
Hắn quyết định xem phản ứng thực tế của đ·ộ·c giả.
Cho nên, hắn nghĩ ngợi, liền mở diễn đàn của «Bookstore».
Chỉ có trên diễn đàn, mới có thể thấy được tiếng lòng chân thật nhất của đ·ộ·c giả.
Mở diễn đàn, trong nháy mắt, vô số bài viết đập vào mắt.
【 Cảm động đến tôi. 】
【 Tôi cũng cảm động. Thế giới này cần chân tình để sưởi ấm trái tim. 】
【 Không thể không nói, đã đọc quá nhiều truyện ngắn châm biếm, hám lợi, lần này «Một bát mì Kake-soba» khiến tôi cảm nh·ậ·n được hơi ấm đã lâu không có. 】
【 Hóa ra truyện ngắn, cũng có thể khiến trái tim tôi trở nên ấm áp như lửa. 】
【 Ban đầu, tôi cho rằng nó không đủ tư cách để lên trang đầu, nhưng sau khi đọc xong câu chuyện, lại p·h·át hiện nó thậm chí còn cảm động hơn cả tác phẩm mới của Nolan và Andrew. 】
Hầu như đều là khen ngợi!
"Có lẽ là «Bookstore» thao túng bình luận?"
Tổng biên tập của Elegant Literature vẫn có chút không cam tâm, hắn mở diễn đàn của tạp chí mình.
Có thể vừa xem, hắn suýt chút nữa thất thố.
Chỉ thấy trong diễn đàn còn náo nhiệt hơn.
【 Lần này Andrew thua rồi! 】
【 Mặc dù tác phẩm trang đầu của «Bookstore» là văn chương súp gà, nhưng bát súp gà này tôi uống. 】
【 Đọc xong tác phẩm mới của Andrew, cảm giác bình thường, ngược lại «Một bát mì Kake-soba» của Bookstore lại khiến tôi sáng mắt. 】
【 Là một người đã trải qua quá nhiều thống khổ, tôi hiểu rõ ý nghĩa của sự ấm áp này đối với những người xa lạ. 】
【 Dù tôi là fan của «Elegant Literature», nhưng lần này tôi vẫn mua «Bookstore», chỉ vì bát mì đó. 】
【 Trong mắt tôi, đó không phải là một bát mì bình thường, mà là ánh sáng ấm áp chiếu vào trái tim. 】
Nhìn thấy những bài viết này, tổng biên tập của Elegant Literature gần như tối sầm mặt.
Tại sao có thể như vậy?
Fan của tạp chí mình, lại đang tâng bốc đối thủ cạnh tranh?
Hắn nuốt nước bọt, cảm giác mình hình như vẫn đ·á·n·h giá thấp sức ảnh hưởng của «Một bát mì Kake-soba».
Nó có lẽ thật sự có thể ngang hàng với tác phẩm mới của Nolan và Andrew.
Nhưng đối phương lại là một người mới!
Dưới tình huống như vậy, «Bookstore» nghiễm nhiên thắng thế.
Nhưng mà...
Thật sự chỉ có thể ngang hàng với tác phẩm mới của Nolan bọn họ thôi sao?
Rất nhanh.
Bỗng nhiên, một tin tức chấn động truyền ra: "Trên Ins, nhà phê bình nổi tiếng Dean đã đăng một bài bình luận về «Một bát mì Kake-soba»."
Oanh!
Lần này thật sự là sét đánh giữa trời quang, chấn động đến rất nhiều người da đầu run lên.
Dean là một trong những nhà phê bình văn học nổi tiếng nhất thế giới hiện nay, với vị thế của mình, ông thậm chí còn dám bình luận tác phẩm của Tam Mã.
Rất nhiều người bỏ ra rất nhiều tiền để mời ông bình luận văn chương, nhưng đều không có kết quả.
Thật không ngờ, lần này Dean lại chủ động bình luận tác phẩm của một người mới của «Bookstore».
"Bình luận cái gì?"
"Là công kích sao?"
"Không thể nào là tán dương chứ?"
"Dean nổi tiếng là người có miệng lưỡi cay nghiệt, cho dù tác phẩm của Tam Mã viết không tốt, ông cũng dám thẳng thừng công kích."
"..."
Rất nhanh.
Mọi người đã tìm được bài bình luận của Dean.
Nhưng một giây sau, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, bởi vì t·h·i·ê·n văn chương này của Dean hình như không phải là bình luận, mà là kể một câu chuyện, một câu chuyện liên quan đến chính bản thân ông.
"Khi còn bé, tôi rất sợ bóng tối, nhưng mỗi ngày tan học về nhà đã là bảy, tám giờ tối, tôi phải đi qua một con hẻm nhỏ rất dài để về nhà. Nó tối om, phảng phất như miệng rộng của ma quỷ muốn nuốt chửng người, khiến tôi không dám đi qua. Mỗi ngày, khi đi qua đó, tôi đều vô cùng sợ hãi. Có một ngày, tôi bị một con mèo hoang dọa đến khóc lớn, vừa chạy vừa ngã."
"Ngày hôm sau, khi tôi lại đi qua con hẻm nhỏ, ban đầu tôi rất lo lắng, đề phòng. Nhưng lại p·h·át hiện bất ngờ, giữa con hẻm có một chiếc đèn sáng. Nó tuy mờ ảo, nhưng lại chiếu sáng toàn bộ con đường trong hẻm. Khiến tôi vừa mừng vừa sợ, từ đó về sau, tôi không còn sợ hãi khi đi qua con hẻm nữa."
"Mãi đến rất lâu sau này, một ngày nọ, sau khi đi qua con hẻm, tôi vô tình quay đầu lại, lại p·h·át hiện ngọn đèn kia vừa vặn tắt."
"Sau này tôi mới biết, chiếc đèn này chỉ sáng lên khi tôi đi qua con hẻm, khi tôi đi qua rồi, nó sẽ tắt."
Mọi người khi đọc đến đây, đã cảm nhận được điều gì đó.
Dean thoạt nhìn đang kể chuyện cũ, nhưng kỳ thật lại đang tự thuật một câu chuyện giống như «Một bát mì Kake-soba».
Cuối cùng, Dean nói:
"Internet trỗi dậy, nhìn như kéo gần khoảng cách giữa người với người, nhưng kỳ thật, khoảng cách trái tim giữa mọi người lại càng xa hơn. Trong mấy năm nay, tôi cảm nh·ậ·n sâu sắc một điều: Xã hội của chúng ta ngày càng trở nên thiếu vắng tình người, rất nhiều người ngày càng trở nên ích kỷ, hám lợi. Khiến thế giới nhìn có vẻ náo nhiệt này trở nên lạnh lẽo."
"Nhưng như vậy có thực sự tốt không? Tôi nghĩ, một xã hội thiếu vắng tình người, sẽ khiến rất nhiều người vốn đã trải qua trắc trở và thống khổ, càng trở nên chán nản và tuyệt vọng. Trong mắt tôi, thế giới này cần một số người duy trì sự ấm áp. Rất nhiều khi, một hành động nhỏ bé của bạn, lại có thể mang đến sự ủng hộ lớn lao cho người khác."
"Giống như ngọn đèn trong con hẻm nhỏ khi tôi còn bé, nó không chỉ chiếu sáng con đường tôi đi qua, mà còn chiếu sáng cả cuộc đời tôi sau này."
"Trong xã hội này, tôi hy vọng có thể có nhiều người thắp đèn hơn nữa. Có thể xã hội không thiếu chiếc đèn bạn thắp. Nhưng có lẽ, chính chiếc đèn đó, lại vô tình chiếu sáng tương lai của một người xa lạ."
"Đồng thời, tôi cũng muốn cổ vũ những người đang vùng vẫy trong bóng tối: Xin đừng vì khó khăn hiện tại mà từ bỏ phấn đấu. Hàng ngàn ngọn đèn, luôn có một ngọn đèn là vì bạn mà sáng."
Đọc đến cuối cùng.
Rất nhiều người trái tim rung động, có một cảm xúc khó tả thành lời.
Nhất là câu nói cuối cùng của Dean: Hàng ngàn ngọn đèn, luôn có một ngọn đèn là vì bạn mà sáng.
Đọc câu này, không biết bao nhiêu người nước mắt tuôn rơi.
Ban đầu, rất nhiều người còn chưa đọc qua «Một bát mì Kake-soba», chỉ là nghe đồn đại.
Giờ khắc này, sau khi đọc bài bình luận của Dean, không biết bao nhiêu người gần như đồng loạt đổ xô đến tiệm sách, sạp báo, tiệm tạp chí, bọn họ muốn đọc câu chuyện này, xem tại sao nó lại đáng để Dean bỏ tâm sức ra bình luận như vậy.
Tháng năm về, toàn bộ Bắc bán cầu đã nhanh chóng ấm lên.
Ngay cả nước Anh vốn luôn âm u, giờ phút này cũng đón ánh mặt trời rực rỡ, thời tiết trong xanh. Điều này khiến cho không ít quý ông, quý bà - những người mà cơ thể gần như mốc meo vì thiếu nắng - phải rời khỏi nhà để tận hưởng hơi ấm.
Một ngày nọ tại London.
Thành phố sương mù, nơi mà hơn nửa năm chìm trong sương, cũng có một ngày trời quang mây tạnh.
"Hôm nay quả là một ngày đẹp trời, Tom."
"Ai nói không phải? Jerry, cậu nhìn mặt trời kìa, trông giống hệt chiếc bánh rán vàng ruộm."
"Cậu ăn cơm chưa?"
"Chưa, tôi đi mua một tờ tạp chí trước, lát nữa sẽ ghé qua uống một ly cà phê."
"Vậy thì tốt quá, mua giúp tôi một cuốn «Bookstore»."
"Tôi nghe nói tháng này «Bookstore» không có tác phẩm của tác giả danh tiếng nào. Mà «Ink Sea» và «Elegant Literature» đều có tác giả lớn tọa trấn, cậu không đổi ý sao?"
"Thật sao? Vậy thì tệ quá, tôi t·h·í·c·h nhất là «Bookstore». Để tôi xem trước xem kỳ này là t·h·i·ê·n nào đã, nếu thật sự không hay, tôi sẽ mua tạp chí khác."
"..."
Tại một tiệm sách nọ, một hàng người dài đang xếp hàng.
Mặc dù còn chưa đến tám giờ sáng, giờ mở cửa, nhưng trong mắt mọi người đều tràn đầy k·í·c·h động và mong chờ.
Bởi vì hôm nay là ngày mùng một tháng năm, ngày phát hành nguyệt san của ba tạp chí lớn.
Những người xếp hàng này đều là những người yêu văn học, cơ bản mỗi tháng đều sẽ chờ đợi ba tạp chí truyện ngắn này phát hành, sau đó ngay lập tức thưởng thức những câu chuyện bên trong.
Trong thời đại mà mọi người đều đắm chìm trong điện thoại và internet, vẫn có không ít người yêu t·h·í·c·h sách giấy.
Bọn họ yêu mùi mực in.
Bọn họ yêu âm thanh sột soạt khi lật trang sách.
Bọn họ yêu cảm giác cầm cuốn sách, ngồi trên ghế mây, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh.
Đây cũng là lý do tại các quốc gia Âu Mỹ, rất nhiều tiệm sách, sạp báo, tiệm tạp chí vẫn có thể tồn tại.
"Kìa! Mở cửa rồi!"
Đúng tám giờ sáng, cửa tiệm sách mở ra.
Đám đông chen chúc bước vào.
"Ông chủ, cho tôi một cuốn «Ink Sea»."
"Cho tôi một cuốn «Elegant Literature»."
"Xin hỏi, «Bookstore» ở đâu?"
Nhất thời, mọi người đều hô to tên tạp chí mình muốn mua.
Chỉ là không lâu sau.
Có người kinh ngạc lên tiếng.
"Ôi, Chúa ơi! Xem ra «Ink Sea» không hề lừa dối tôi, lần này bọn họ thật sự mời được tác giả Nolan."
"Tôi cũng thấy rồi, thật mong chờ truyện ngắn «Tomorrow's Small Market» này."
"Mua! Ông chủ, bán cho tôi một cuốn."
Ở một góc khác.
Cũng có người đang hô to.
"Tôi thấy ai đây? Đây là ngài Andrew?"
"Trời ạ! Tác phẩm trang đầu của «Elegant Literature» tháng này là do ngài Andrew chắp bút."
"Tôi là fan trung thành của Andrew!"
"Câu chuyện có tên «This Clerk Is Very Attentive» sao? Lãi to rồi! Lãi to rồi!"
Lập tức, có người cầm nguyệt san đi thanh toán.
Thậm chí có người mua một lúc hai cuốn.
Dù là ba tạp chí đỉnh cấp, cũng rất hiếm khi có cơ hội hai tác giả danh tiếng cùng đăng tác phẩm mới. Những người này không ai muốn bỏ lỡ cơ hội.
Số người mua «Bookstore» cũng không ít.
Dù sao Luân Đôn là trụ sở chính của Bookstore, lượng fan hâm mộ của Bookstore ở đây có thể nói là khổng lồ.
Klein là một nhân viên nghiên cứu thị trường của «Ink Sea», hôm nay anh cũng đến tiệm sách này, muốn nhanh chóng điều tra tình hình tiêu thụ của ba cuốn tạp chí, sau đó báo cáo kết quả.
Anh đã làm công việc này được ba năm.
Trong thời gian qua, anh đã thống kê được một số liệu chi tiết: Tại tiệm sách này, lượng tiêu thụ của «Bookstore» chiếm khoảng sáu phần, «Ink Sea» và «Elegant Literature» mỗi bên chiếm hai phần.
Nhưng hôm nay, anh p·h·át hiện ngay từ đầu, lượng tiêu thụ của «Ink Sea» và «Elegant Literature» lại ngang bằng với «Bookstore».
Điều này khiến anh vừa mừng vừa lo.
"Lượng tiêu thụ của «Bookstore» tháng năm có lẽ sẽ gặp vấn đề lớn... Đây chính là đại bản doanh của nó a. Lượng tiêu thụ vậy mà chỉ có thể ngang bằng với hai cuốn tạp chí kia. Vậy nếu ở những nơi khác, chẳng phải lượng tiêu thụ sẽ giảm một nửa sao?"
Sau khi kinh ngạc.
Klein lại thầm cảm thấy may mắn, đây chính là lý do mà Ink Sea của họ đã tốn rất nhiều tiền để mời được tác giả Nolan chắp bút cho tác phẩm mới.
Có bỏ ra, mới có hồi báo.
Nén k·í·c·h động trong lòng, anh thuận tay cầm một cuốn «Bookstore», ngồi xuống một bên chuẩn bị đọc.
Điều tra không chỉ là phân tích lượng tiêu thụ, quan trọng hơn là phân tích ưu nhược điểm nội dung của đối thủ cạnh tranh, để học hỏi và cải thiện.
Ngồi vào vị trí.
Gọi một ly cà phê.
Klein liền mở «Bookstore», đập vào mắt chính là tên tác phẩm trang đầu của «Bookstore» tháng này, cùng lời bình của tổng biên tập.
"Hửm? Tây Lâu? Đây là ai? Người mới sao?"
Anh chưa từng nghe qua trong giới truyện ngắn có nhân vật như vậy, cũng căn bản không hề liên hệ Tây Lâu này với ông hoàng truyện cổ tích Tây Lâu.
Bởi vì ở phương Tây, xác suất trùng tên khá cao.
Klein ngẩn người, sau đó nhìn về phía lời bình của tổng biên Melvin.
【 Trong cuộc sống, có bao giờ bạn gặp một hay hai khoảnh khắc tưởng chừng bình dị nhưng lại khiến bạn khắc ghi cả đời? Nó có thể cho chúng ta cảm nh·ậ·n được hơi ấm cuộc sống bất cứ lúc nào, để rồi lại dấy lên niềm tin? Nếu bạn từng có trải nghiệm như vậy, tôi nghĩ câu chuyện này nhất định sẽ khơi gợi sự đồng cảm trong bạn. 】
Lần này, Klein trợn tròn mắt.
Trời ơi!
Truyện ngắn trang đầu lần này của «Bookstore», là một câu chuyện cảm động lòng người sao?
Người mới!
Câu chuyện cảm động!
Các người nghiêm túc đấy à?
Chẳng lẽ tất cả biên tập viên của Bookstore đều ngốc đến mức thần kinh rối loạn rồi sao? Tùy t·i·ệ·n chọn một t·h·i·ê·n văn chương là có thể đưa lên trang đầu?
Là một điều tra viên tạp chí kỳ cựu, bản thân anh cũng có kiến thức văn học không tồi, cho nên hoàn toàn hiểu rõ "người mới" + "truyện ngắn cảm động", hai yếu tố này cộng lại đại diện cho điều gì.
"Có lẽ, có nguyên nhân nào đó mà mình không nghĩ tới."
Klein không cho rằng Melvin là kẻ ngốc, cho nên anh nén sóng gió trong lòng, lật đến nội dung của «Một bát mì Kake-soba».
Ban đầu, anh cau mày.
Nhưng rất nhanh, anh cảm thấy mình quên mất nhiệm vụ, bắt đầu đọc, một cách chăm chú chưa từng có.
Cứ như vậy.
Thời gian trôi qua...
Phải đến hơn mười phút sau, Klein mới ngẩng đầu lên, nội tâm đã trở nên vô cùng phức tạp.
Anh không biết giờ khắc này mình đang nghĩ gì, nhưng anh có thể x·á·c định, anh muốn mua cuốn tạp chí này... Đây là một loại xúc động, một loại xúc động mà bản thân anh cũng không thể kiềm chế.
Là một người một mình từ Mỹ đến Luân Đôn làm việc, anh đã trải qua không biết bao nhiêu khó khăn khi mới đến đây.
Nhưng anh lại gặp được một bà chủ nhà tốt bụng, bà lão hơn 50 tuổi ấy, mỗi tối đều chuẩn bị cho anh một miếng pizza, hiền hậu nhìn anh ăn xong. Chính nhờ sự ấm áp của bà chủ nhà, anh mới có thể vượt qua quãng thời gian gian khổ ban đầu.
Cho nên hôm nay, khi đọc câu chuyện này, Klein bỗng nhiên cảm thấy sống mũi cay xè, suýt chút nữa rơi lệ.
Bởi vì đồng cảm.
Cho nên anh mới muốn mua lại cuốn tạp chí, lưu giữ câu chuyện này.
Klein ban đầu cho rằng đây chỉ là trùng hợp, câu chuyện của đối phương vừa vặn chạm đến trái tim anh.
Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, định đến quầy thu ngân thanh toán.
Anh bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Đó là từng người cầm trong tay cuốn «Bookstore» tháng năm, trên mặt bọn họ có vẻ nặng nề, có cảm khái, có một loại thâm trầm khó diễn tả bằng lời.
"Ông chủ, một cuốn «Bookstore»."
"Ông chủ, tôi mua «Bookstore»."
"«Bookstore» bao nhiêu tiền? Cảm ơn."
"..."
Bookstore!
Vẫn là Bookstore!
Nếu như nửa giờ trước, số người mua «Bookstore» chỉ chiếm một phần ba, thì giờ phút này tỷ lệ đó đã tăng lên một nửa.
Nhưng đây vẫn chưa phải là điều khiến Klein k·i·n·h hãi nhất.
Anh còn có một p·h·át hiện chấn động hơn:
Trong số tất cả kh·á·c·h hàng, nếu chỉ lướt qua mục lục rồi thanh toán, thì ba cuốn tạp chí đều chiếm một phần ba. Nhưng nếu đọc kỹ tác phẩm trang đầu, thì hầu như không ngoại lệ, tất cả đều lựa chọn «Bookstore»!
Dù không phải toàn bộ, tỷ lệ này cũng lên tới chín phần!
Đây là một con số cao đến mức khó tin!
Dù đây là trụ sở chính của «Bookstore», nhưng tỷ lệ lựa chọn chín phần vẫn khiến Klein suýt chút nữa hoài nghi nhân sinh.
Anh vốn cho rằng, việc mình muốn mua «Bookstore» là do «Một bát mì Kake-soba» vừa vặn chạm đến trái tim mình, anh chỉ là một trường hợp cá biệt.
Có thể giờ phút này, Klein lại mơ hồ cảm thấy một tia bất an.
Trường hợp cá biệt?
Tình huống trước mắt này còn có thể là trường hợp cá biệt sao?
Anh hít sâu một hơi, cố gắng để cho trái tim đang đập loạn nhịp trở nên bình tĩnh, sau đó nhanh chóng ghi lại tình huống này.
Anh muốn báo cáo những gì xảy ra ở đây, với tốc độ nhanh nhất...
Khi Klein đang mải miết viết báo cáo điều tra.
Toàn cầu.
Giới truyện ngắn đã dậy sóng.
【 Ba thánh địa văn học truyện ngắn, công bố nguyệt san tháng năm 】
【 Tác phẩm mới của Nolan «Tomorrow's Small Market» trình diễn trên «Ink Sea» 】
【 Tác giả danh tiếng Andrew xuất hiện trên trang đầu của «Elegant Literature», tác phẩm mới của ông được khen ngợi rộng rãi 】
【 Doanh số «Bookstore» ở các nơi ảm đạm, không có tác giả danh tiếng tọa trấn, xu hướng sụt giảm doanh số của «Bookstore» là không thể tránh khỏi 】
Đủ loại tin tức, đã lan truyền khắp giới trong ngành.
Nhất là việc «Bookstore» lần này không có tác giả danh tiếng tọa trấn, khiến rất nhiều người trong ngành bất ngờ.
Càng khiến người trong ngành và đ·ộ·c giả k·i·n·h ngạc hơn là, «Bookstore» không có tác giả lớn đã đành, tác phẩm trang đầu lại còn là một người mới mà họ chưa từng nghe tên trong giới truyện ngắn.
Tác phẩm của người mới leo lên trang đầu trước kia không phải là chưa từng xảy ra, có thể dù là tác phẩm ưu tú đến đâu, cũng không có cách nào so sánh với tác giả đỉnh cấp thế giới như Nolan.
Huống chi, lần này Bookstore đăng tải «Một bát mì Kake-soba», đánh giá của người trong ngành đều không quá cao.
"Lại là đề tài cảm động, quá nhạt nhẽo."
"Đúng vậy, mặc dù tôi không muốn thừa nh·ậ·n, nhưng vẫn cho rằng tác phẩm trang đầu kỳ này của Bookstore có chút m·ấ·t tiêu chuẩn."
"Văn chương súp gà sao? Xin lỗi, tôi không húp nổi."
"So với tác phẩm của hai tác giả danh tiếng Nolan và Andrew, trình độ kém quá xa."
"Tác giả lại còn tên là Tây Lâu, trùng tên với ông hoàng truyện cổ tích Tây Lâu."
"Trùng tên rất bình thường. Trên thế gian này, người tên Nolan không có 800 cũng có 1000."
"..."
Ink Sea.
Tổng biên tập cười nói: "Các điều tra viên đã lần lượt gửi báo cáo về tình hình doanh số sau khi lên kệ ở các nơi. Tạp chí của chúng ta so với tháng trước tăng khoảng 20%, «Elegant Literature» cũng tương đương. Chỉ có «Bookstore» là doanh số giảm ít nhất một phần ba. Mặc dù số liệu này không thể đại diện cho doanh số cuối cùng của tháng năm. Nhưng một bước tiến là một bước tiến, xem ra trong tháng năm, «Bookstore» không đáng lo ngại."
Phó tổng biên nói: "«Bookstore» đang tự tìm đường c·h·ế·t. Bọn họ lại dám đặt tác phẩm của một người mới lên vị trí trang đầu. Chẳng lẽ bọn họ cho rằng một người mới có thể so găng với Nolan hoặc Andrew? Đương nhiên... người mới nghịch tập trước kia cũng từng có, nhưng tác phẩm của những người mới đó đều có cốt truyện lôi cuốn, kết thúc bất ngờ. Nhưng tôi hoàn toàn không hiểu Melvin nghĩ gì, hắn lại đem một t·h·i·ê·n truyện ngắn nhạt nhẽo, bình dị, ca ngợi lòng tốt và sự ấm áp lên trang đầu. Hắn chẳng lẽ còn muốn chiến thắng một cách kỳ diệu? Tôi dám khẳng định, cho dù là Louis - cự phách truyện ngắn, cũng không dám mạo hiểm như vậy."
Elegant Literature.
Tổng biên tập cũng đang nói về vấn đề này: "Nghe nói Melvin đặt một người mới lên trang đầu, truyện ngắn đó lại còn đi theo hướng tình cảm. Tôi dám khẳng định hắn đã phạm hai sai lầm lớn:
Thứ nhất, truyện ngắn tình cảm từ trước đến nay sẽ không được đ·ộ·c giả săn đón, chỉ với độ dài ba bốn ngàn chữ, làm sao có thể làm cảm động đ·ộ·c giả? Hoàn toàn là vô nghĩa.
Thứ hai, hắn làm như vậy sẽ đắc tội với những tác giả khác không được lên trang đầu. Những tác giả này chắc chắn sẽ rất bất mãn, tác phẩm tỉ mỉ của bọn họ lại không bằng một người mới, vậy sau này sẽ khiến họ từ bỏ ý định gửi bản thảo cho Bookstore.
Tôi thấy Melvin già rồi nên hồ đồ rồi, hắn làm như vậy, vài tháng nữa thôi, tổng biên tập của Bookstore sẽ phải thay người."
Bookstore.
Melvin là người đầu tiên nh·ậ·n được báo cáo điều tra, hắn cau mày: "Doanh số không lý tưởng?"
Hắn đã sớm dự liệu được, với một câu chuyện như «Một bát mì Kake-soba», có khả năng sẽ không được đ·ộ·c giả chấp nh·ậ·n, nhưng hắn vẫn muốn đ·á·n·h cược một phen, dù sao kỳ này cũng không có tác phẩm nào tốt hơn để đảm nhiệm vị trí trang đầu.
Hơn nữa, về mặt tình cảm, truyện ngắn này hoàn toàn chính x·á·c, được viết rất tốt.
Nhưng hắn không ngờ, mình lại thua.
"Thôi vậy... Xem ra chỉ có thể đánh bóng tên tuổi của Tây Lâu bên ngoài."
Melvin thở dài.
Có thể ngay khi hắn chuẩn bị gọi điện cho bộ phận tuyên truyền, điều tra viên vừa gửi báo cáo nửa giờ trước lại gửi một báo cáo điều tra thứ hai, đồng thời còn đánh dấu sao.
Dấu sao, đại diện cho tầm quan trọng đặc cấp của thư.
Melvin trong lòng chấn động mạnh.
Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Hai tay của hắn đều có chút run rẩy, vội vàng mở thư, sau đó thấy tiêu đề: "Doanh số «Bookstore» đảo ngược, số người mua trong nửa giờ tăng 200%."
Cái gì?
Melvin cho rằng mình nhìn nhầm, hắn dụi mắt, tiếp tục xem nội dung.
Trong thư viết rất ít, chủ yếu là: Sau nửa giờ đầu sụt giảm, doanh số của «Bookstore» đột nhiên tăng vọt, cơ bản chỉ cần là đ·ộ·c giả đọc t·h·i·ê·n văn chương trang đầu, đều sẽ nảy sinh ý định mua. Tỷ lệ này vượt xa «Ink Sea» và «Elegant Literature». Điều tra viên tạm thời còn chưa phân tích được nguyên nhân cụ thể, nhưng suy đoán có khả năng lớn liên quan đến nội dung của «Một bát mì Kake-soba».
Melvin nhìn đi nhìn lại nhiều lần, mới nén được nhịp tim đập loạn, trả lời: "Tiếp tục điều tra! Báo cáo ngay!"
Sau khi trả lời xong.
Hắn ngồi ngây ngốc tại chỗ một lúc, sau đó siết chặt nắm đấm.
Xem ra hắn không nhìn nhầm, vẫn có rất nhiều người giống như hắn, yêu t·h·í·c·h t·h·i·ê·n văn chương này.
Vậy là đủ rồi!
Cùng lúc đó.
Tổng biên tập của Ink Sea cũng nh·ậ·n được thư của Klein, trên mặt hắn lộ ra vẻ hoang đường: "Đùa cái gì vậy? Chỉ cần xem hết tác phẩm trang đầu của «Bookstore», ý định mua hàng lên tới chín phần?"
Dù Klein ở đại bản doanh của Bookstore, nhưng tỷ lệ này cũng quá khoa trương rồi?
Lấy lại bình tĩnh.
Tổng biên tập bỗng nhiên gọi: "Mang một cuốn «Bookstore» tháng năm đến đây."
Trước đó, vì quá bận, hắn còn chưa đọc tạp chí của hai nhà khác, chỉ biết được một số tình hình của đối thủ cạnh tranh qua báo cáo của nhân viên, có thể giờ phút này, hắn lại mơ hồ cảm thấy một tia bất an.
Sau khi nh·ậ·n được «Bookstore», tổng biên tập lập tức tìm «Một bát mì Kake-soba», bắt đầu đọc.
Vài phút sau.
Tổng biên tập ngẩng đầu, biểu cảm đã trở nên vô cùng phức tạp.
Hắn lắc đầu, lại đọc lại câu chuyện một lần, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân mất hết sức lực.
Ở một nơi khác.
Tổng biên tập của Elegant Literature cũng trầm mặc không nói.
Hắn hơi định đưa tay ra, muốn bắt lỗi trong bài viết, nhưng lại p·h·át hiện mình không làm được.
"Có lẽ... chỉ là một số ít người yêu t·h·í·c·h câu chuyện này? Đúng vậy, nhất định là như vậy."
Hắn quyết định xem phản ứng thực tế của đ·ộ·c giả.
Cho nên, hắn nghĩ ngợi, liền mở diễn đàn của «Bookstore».
Chỉ có trên diễn đàn, mới có thể thấy được tiếng lòng chân thật nhất của đ·ộ·c giả.
Mở diễn đàn, trong nháy mắt, vô số bài viết đập vào mắt.
【 Cảm động đến tôi. 】
【 Tôi cũng cảm động. Thế giới này cần chân tình để sưởi ấm trái tim. 】
【 Không thể không nói, đã đọc quá nhiều truyện ngắn châm biếm, hám lợi, lần này «Một bát mì Kake-soba» khiến tôi cảm nh·ậ·n được hơi ấm đã lâu không có. 】
【 Hóa ra truyện ngắn, cũng có thể khiến trái tim tôi trở nên ấm áp như lửa. 】
【 Ban đầu, tôi cho rằng nó không đủ tư cách để lên trang đầu, nhưng sau khi đọc xong câu chuyện, lại p·h·át hiện nó thậm chí còn cảm động hơn cả tác phẩm mới của Nolan và Andrew. 】
Hầu như đều là khen ngợi!
"Có lẽ là «Bookstore» thao túng bình luận?"
Tổng biên tập của Elegant Literature vẫn có chút không cam tâm, hắn mở diễn đàn của tạp chí mình.
Có thể vừa xem, hắn suýt chút nữa thất thố.
Chỉ thấy trong diễn đàn còn náo nhiệt hơn.
【 Lần này Andrew thua rồi! 】
【 Mặc dù tác phẩm trang đầu của «Bookstore» là văn chương súp gà, nhưng bát súp gà này tôi uống. 】
【 Đọc xong tác phẩm mới của Andrew, cảm giác bình thường, ngược lại «Một bát mì Kake-soba» của Bookstore lại khiến tôi sáng mắt. 】
【 Là một người đã trải qua quá nhiều thống khổ, tôi hiểu rõ ý nghĩa của sự ấm áp này đối với những người xa lạ. 】
【 Dù tôi là fan của «Elegant Literature», nhưng lần này tôi vẫn mua «Bookstore», chỉ vì bát mì đó. 】
【 Trong mắt tôi, đó không phải là một bát mì bình thường, mà là ánh sáng ấm áp chiếu vào trái tim. 】
Nhìn thấy những bài viết này, tổng biên tập của Elegant Literature gần như tối sầm mặt.
Tại sao có thể như vậy?
Fan của tạp chí mình, lại đang tâng bốc đối thủ cạnh tranh?
Hắn nuốt nước bọt, cảm giác mình hình như vẫn đ·á·n·h giá thấp sức ảnh hưởng của «Một bát mì Kake-soba».
Nó có lẽ thật sự có thể ngang hàng với tác phẩm mới của Nolan và Andrew.
Nhưng đối phương lại là một người mới!
Dưới tình huống như vậy, «Bookstore» nghiễm nhiên thắng thế.
Nhưng mà...
Thật sự chỉ có thể ngang hàng với tác phẩm mới của Nolan bọn họ thôi sao?
Rất nhanh.
Bỗng nhiên, một tin tức chấn động truyền ra: "Trên Ins, nhà phê bình nổi tiếng Dean đã đăng một bài bình luận về «Một bát mì Kake-soba»."
Oanh!
Lần này thật sự là sét đánh giữa trời quang, chấn động đến rất nhiều người da đầu run lên.
Dean là một trong những nhà phê bình văn học nổi tiếng nhất thế giới hiện nay, với vị thế của mình, ông thậm chí còn dám bình luận tác phẩm của Tam Mã.
Rất nhiều người bỏ ra rất nhiều tiền để mời ông bình luận văn chương, nhưng đều không có kết quả.
Thật không ngờ, lần này Dean lại chủ động bình luận tác phẩm của một người mới của «Bookstore».
"Bình luận cái gì?"
"Là công kích sao?"
"Không thể nào là tán dương chứ?"
"Dean nổi tiếng là người có miệng lưỡi cay nghiệt, cho dù tác phẩm của Tam Mã viết không tốt, ông cũng dám thẳng thừng công kích."
"..."
Rất nhanh.
Mọi người đã tìm được bài bình luận của Dean.
Nhưng một giây sau, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, bởi vì t·h·i·ê·n văn chương này của Dean hình như không phải là bình luận, mà là kể một câu chuyện, một câu chuyện liên quan đến chính bản thân ông.
"Khi còn bé, tôi rất sợ bóng tối, nhưng mỗi ngày tan học về nhà đã là bảy, tám giờ tối, tôi phải đi qua một con hẻm nhỏ rất dài để về nhà. Nó tối om, phảng phất như miệng rộng của ma quỷ muốn nuốt chửng người, khiến tôi không dám đi qua. Mỗi ngày, khi đi qua đó, tôi đều vô cùng sợ hãi. Có một ngày, tôi bị một con mèo hoang dọa đến khóc lớn, vừa chạy vừa ngã."
"Ngày hôm sau, khi tôi lại đi qua con hẻm nhỏ, ban đầu tôi rất lo lắng, đề phòng. Nhưng lại p·h·át hiện bất ngờ, giữa con hẻm có một chiếc đèn sáng. Nó tuy mờ ảo, nhưng lại chiếu sáng toàn bộ con đường trong hẻm. Khiến tôi vừa mừng vừa sợ, từ đó về sau, tôi không còn sợ hãi khi đi qua con hẻm nữa."
"Mãi đến rất lâu sau này, một ngày nọ, sau khi đi qua con hẻm, tôi vô tình quay đầu lại, lại p·h·át hiện ngọn đèn kia vừa vặn tắt."
"Sau này tôi mới biết, chiếc đèn này chỉ sáng lên khi tôi đi qua con hẻm, khi tôi đi qua rồi, nó sẽ tắt."
Mọi người khi đọc đến đây, đã cảm nhận được điều gì đó.
Dean thoạt nhìn đang kể chuyện cũ, nhưng kỳ thật lại đang tự thuật một câu chuyện giống như «Một bát mì Kake-soba».
Cuối cùng, Dean nói:
"Internet trỗi dậy, nhìn như kéo gần khoảng cách giữa người với người, nhưng kỳ thật, khoảng cách trái tim giữa mọi người lại càng xa hơn. Trong mấy năm nay, tôi cảm nh·ậ·n sâu sắc một điều: Xã hội của chúng ta ngày càng trở nên thiếu vắng tình người, rất nhiều người ngày càng trở nên ích kỷ, hám lợi. Khiến thế giới nhìn có vẻ náo nhiệt này trở nên lạnh lẽo."
"Nhưng như vậy có thực sự tốt không? Tôi nghĩ, một xã hội thiếu vắng tình người, sẽ khiến rất nhiều người vốn đã trải qua trắc trở và thống khổ, càng trở nên chán nản và tuyệt vọng. Trong mắt tôi, thế giới này cần một số người duy trì sự ấm áp. Rất nhiều khi, một hành động nhỏ bé của bạn, lại có thể mang đến sự ủng hộ lớn lao cho người khác."
"Giống như ngọn đèn trong con hẻm nhỏ khi tôi còn bé, nó không chỉ chiếu sáng con đường tôi đi qua, mà còn chiếu sáng cả cuộc đời tôi sau này."
"Trong xã hội này, tôi hy vọng có thể có nhiều người thắp đèn hơn nữa. Có thể xã hội không thiếu chiếc đèn bạn thắp. Nhưng có lẽ, chính chiếc đèn đó, lại vô tình chiếu sáng tương lai của một người xa lạ."
"Đồng thời, tôi cũng muốn cổ vũ những người đang vùng vẫy trong bóng tối: Xin đừng vì khó khăn hiện tại mà từ bỏ phấn đấu. Hàng ngàn ngọn đèn, luôn có một ngọn đèn là vì bạn mà sáng."
Đọc đến cuối cùng.
Rất nhiều người trái tim rung động, có một cảm xúc khó tả thành lời.
Nhất là câu nói cuối cùng của Dean: Hàng ngàn ngọn đèn, luôn có một ngọn đèn là vì bạn mà sáng.
Đọc câu này, không biết bao nhiêu người nước mắt tuôn rơi.
Ban đầu, rất nhiều người còn chưa đọc qua «Một bát mì Kake-soba», chỉ là nghe đồn đại.
Giờ khắc này, sau khi đọc bài bình luận của Dean, không biết bao nhiêu người gần như đồng loạt đổ xô đến tiệm sách, sạp báo, tiệm tạp chí, bọn họ muốn đọc câu chuyện này, xem tại sao nó lại đáng để Dean bỏ tâm sức ra bình luận như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận