Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?

Chương 509: rốt cục! Đến phiên chúng ta cường hạng!!!

**Chương 509: Rốt Cuộc! Đến Lượt Chúng Ta Cường Hạng!!!**
Những tiếng thét chói tai theo đó vang lên không ngớt.
"Đây là bài gì vậy?"
"Nghe hay quá."
"A a a!"
"Hát lại một lần nữa đi!"
"Mẹ ơi, âm thanh này quá tuyệt vời."
"Ý cảnh quá thuần khiết? Nhất là cái loại ý cảnh bi thương kia, gần như khiến ta chìm đắm."
"Cái cổ họng của tuyển thủ này quá mức có từ tính rồi? Muốn..."
"Nghịch thiên à. Ban đầu ta định vạch trần nội tình của tiết mục, kết quả lại bị chinh phục."
"Được rồi, tận mắt chứng kiến, ta tin tưởng tiết mục thật sự không có nội tình."
"Chỉ có thể nói tuyển thủ của đội Vương Mặc đều là những tồn tại giống như thần!"
"Oa nha nha! Vì cái gì ca sĩ Hoa Hạ mỗi người hát đều hay như vậy? Trước kia ta lại không biết!"
"Nghe mà nước mắt ta đều chảy xuống, ý cảnh của bài hát này, ta nghĩ người bình thường chắc hẳn không hiểu được. Người có thể nghe hiểu không phải người bình thường. Thật đấy, tình cảm ẩn chứa trong đó quá xúc động lòng ta."
"......"
Có người trên mặt vẫn còn mang theo nước mắt.
Có người thuần túy là bị tiếng ca làm cho xúc động.
Nhưng bất kể thế nào, giờ phút này, 500 khán giả tại hiện trường đều trở nên sôi trào.
Vì màn biểu diễn của Phù Tráng mà vỗ tay.
Vì nội tâm xúc động mà rung động.
Ghế đạo sư.
Natalia từ trong túi lấy ra khăn tay, lau lau một chút nước mắt, rồi mới nhìn về phía Vương Mặc: "Vương Mặc tiên sinh, ta có một thỉnh cầu."
Vương Mặc: "Ngài cứ nói."
Natalia: "Ta rất thích bài hát này, muốn tương lai sẽ hát lại nó, không biết có thể thực hiện được không?"
Vương Mặc nghe xong, trong lòng hiểu rõ.
Hiển nhiên bài hát này đã khiến Natalia nhớ tới người bà của nàng, nhớ tới cái bóng dáng đã ủng hộ nàng từ nhỏ đến lớn, cho nên mới muốn hát lại bài hát này.
Vương Mặc khẽ gật đầu: "Đương nhiên là được, đây là vinh hạnh của ta."
Natalia kích động nói: "Vậy ta cảm ơn ngươi trước."
Ngược lại là Vương Mặc trong lòng cảm khái, hắn không ngờ tới, bài hát này vừa mới được Phù Tráng hát xong, Natalia liền có ý định muốn hát lại.
Quả nhiên, có một vài ca khúc thiên nhiên đã có sẵn mị lực này.
Kiếp trước, bài hát "You Raise Me Up" này được những người mê ca hát xưng là một trong những ca khúc có thể khiến người ta say mê nhất, nó dường như có một loại ma tính, dù nghe bao nhiêu lần cũng sẽ không khiến người ta nhàm chán, ngược lại sẽ khiến nội tâm đạt được sự giải thoát và bình yên.
Cho nên nó được vô số ca sĩ trên toàn cầu yêu thích.
Không ngừng được truyền xướng.
Không ngừng được cải biên.
Không ngừng được diễn dịch lại.
Tông giáo đoàn đội coi nó là ca khúc tin mừng thể hiện tình yêu thương bác ái của Thượng Đế, người trẻ tuổi coi nó là sức mạnh của ái tình, đương nhiên đại bộ phận đều xem nó là ca khúc ca ngợi công ơn cha mẹ và trưởng bối... Điều này khiến cho nhiều tầng lớp chìm đắm trong đó.
Dựa vào thống kê chưa đầy đủ, kiếp trước số lượng ca sĩ hát lại bài hát này đạt đến con số kinh khủng vài trăm người, các loại cải biên, các phiên bản hát lại nhiều đến mấy trăm loại.
Bởi vậy mới có thể biết được mị lực của nó lớn đến mức nào.
Đương nhiên, những chuyện này trừ Vương Mặc ra, ở Lam Tinh không có người thứ hai biết được.
Thời khắc này tại hiện trường, sau khi Phù Tráng xuống đài, khán giả vỗ tay gần như kéo dài hai ba phút, rồi mới dần dần dừng lại.
Cho dù là không có vỗ tay, nhưng rất nhiều người biểu cảm vẫn phức tạp, hiển nhiên vẫn còn đắm chìm trong tiếng hát vừa rồi.
Cứ như vậy.
Ba vị tuyển thủ phía sau ra sân liền có chút khó xử.
Dưới áp lực mạnh mẽ mà Phù Tráng cùng khán giả mang tới, ba vị tuyển thủ ở trên sân khấu gần như gặp sự cố liên tục.
Có người lạc giọng, có người quên lời, có người phát huy thất thường.
Ba vị tuyển thủ, mỗi người phải thu đi thu lại ba bốn lần, mới thu xong được khâu này.
Điều này làm cho rất nhiều người xem oán than dậy đất.
"Chênh lệch quá lớn."
"Hoàn toàn không so được với ca sĩ Hoa Hạ vừa rồi."
"Rất thất vọng."
"Thật xin lỗi, lát nữa ta không thể bỏ phiếu cho các ngươi."
Kết quả là, trong lần bỏ phiếu cuối cùng, đã xuất hiện một kết quả cực kỳ khoa trương.
Phù Tráng: 91 phiếu.
Ba vị tuyển thủ khác lần lượt là: 55 phiếu, 52 phiếu, 57 phiếu.
Số phiếu của Phù Tráng xem như bình thường, hơn 90 phiếu, thật xứng đáng với danh tiếng.
Ngược lại là ba người kia, thế mà không có ai số phiếu vượt qua 60 phiếu.
Điều này làm cho sắc mặt ba vị đạo sư Christian, v.v. tái xanh, nhưng lại không thể làm gì được.
Lúc đầu bọn họ phái ra ba vị tuyển thủ, thực lực không hề tệ, dù cho không thể giành được điểm cao giống như Phù Tráng, nhưng có được bảy tám chục phiếu, một số điểm ưu tú, tất nhiên không thành vấn đề.
Nhưng mấy người này đều là người mới, căn bản không gánh được áp lực, lại thêm người xem cảm xúc hóa, mới dẫn đến số phiếu thấp như vậy.
Đối với kết quả này, ngay cả Phù Tráng cũng có chút bất ngờ, sau đó là tràn đầy vui mừng trong lòng.
Bởi vì hắn biết, hình tượng của mình không bằng Miêu Tiểu Hạ, Phù Tráng, nghệ thuật hát không bằng Tô Tuyết Dao, Diệp Viễn Hàng, hiển nhiên mình có thể giành được thành tích như vậy, hoàn toàn là nhờ ca khúc của Vương Mặc.
"Cảm ơn Mặc ca."
Phù Tráng cảm kích nói.
Vương Mặc cười khoát tay: "Cảm ơn ta làm gì, là chính ngươi hát tốt. Bất quá kỳ tiếp theo, ngươi cũng chỉ có thể dựa vào bản lĩnh thực sự của chính mình."
Kỳ tiếp theo, là đấu vòng loại trong nội bộ đoàn đội.
Ca khúc sẽ không còn là nhân tố quyết định, bởi vì mỗi người đều có thể lấy được ca khúc từ hắn.
Cho nên ai có thể chiến thắng, sẽ phải xem công phu thật.
Giờ phút này, mọi người tạm thời đều không có cân nhắc đến chuyện đấu vòng loại.
Bởi vì sau đó sẽ đến lượt Tào Bân ra sân.
Chẳng những là người xem, cho dù là Hác Minh Hưng bọn hắn, đều có chút hiếu kỳ không biết Vương Mặc đã chuẩn bị ca khúc gì cho Tào Bân.
Trong lúc nghỉ giữa trận, khán giả tại hiện trường đã sớm bắt đầu bàn luận.
"Rất mong chờ tuyển thủ tiếp theo của Vương Mặc được lên sân khấu."
"Đúng vậy, tuyệt đối sẽ có kinh hỉ."
"Vương Mặc sao lại mạnh như vậy chứ?"
"Luôn có cảm giác sân khấu này đã trở thành một buổi biểu diễn riêng của đội hắn."
"Những tuyển thủ khác thật ra đều không tệ, thậm chí ta cảm thấy có mấy tuyển thủ vượt trội hơn cả những tinh anh của các mùa trước, sao bọn họ lại gặp phải Vương Mặc."
"Sao người Hoa lại lợi hại ở phương diện âm nhạc đến thế? Trước kia bọn họ đều đang làm gì?"
"Trước kia có lẽ đang ngủ? Bây giờ mới thức tỉnh."
"......"
Chỉ có ba vị đạo sư, trái tim đã sớm chìm xuống đáy cốc.
Còn so sánh cái gì nữa?
Không thể nào so sánh được.
Ở hậu trường, Kevin cũng thấy được vẻ mặt đưa đám của Christian bọn họ, hắn cau mày.
Không thể tiếp tục như vậy được.
Mặc dù Vương Mặc và các thành viên trong đội của hắn phát huy xuất sắc, sẽ mang lại nhiệt độ rất lớn cho tiết mục. Thế nhưng nếu ba vị đạo sư khác mất hết lòng tin, vậy thì điều này đối với tiết mục mà nói không phải là chuyện tốt.
Phải nghĩ cách thôi.
Đối với chương trình tạp kỹ như "Mộng Tưởng Chi Thanh", tổ tiết mục cơ bản đều có các phương án xử lý cho đủ loại tình huống đột phát.
Tình huống trước mắt này, đương nhiên cũng có phương án.
Kevin gần như lập tức tìm đến bốn vị đạo sư, sau đó nói: "Bốn vị lão sư, căn cứ quy định của tiết mục. Mỗi một vị đạo sư đều có một lần được đề nghị thay đổi đề mục tranh tài. Ví dụ, cuộc tranh tài tiếp theo, chúng ta vốn có hai lựa chọn đề mục: Thứ nhất, ca khúc loại Jazz. Thứ hai, ca khúc loại Country music. Đồng thời yêu cầu các tuyển thủ chuẩn bị kỹ hai bài hát liên quan. Cuối cùng, chúng ta đã ngẫu nhiên bốc thăm trúng ca khúc loại Jazz để làm đề mục tranh tài. Bất quá, bây giờ các vị vẫn còn có cơ hội thay đổi, dùng quyền lợi này để tiến hành thay đổi đề mục,"
Thay đổi đề mục?
Mấy người trong lòng khẽ động.
Đối với quy tắc này, mọi người đương nhiên biết.
Chỉ là trước kia, bọn hắn đều định sẽ dùng cơ hội quý giá này vào vòng bán kết, chung kết cuối cùng, để vì tuyển thủ của đội mình tranh thủ lợi ích lớn nhất.
Nhưng bây giờ... Dường như có thể dùng sớm?
Natalia, Christian, Brook ba người liếc nhìn nhau.
Bây giờ không dùng, sau này e rằng đều không còn cơ hội để dùng.
Dựa theo tình huống này mà cứ tiếp diễn, có trời mới biết các tuyển thủ của bọn hắn có thể tiến vào vòng bán kết được hay không?
Nghĩ đến đây.
Christian đứng lên: "Kevin tiên sinh, ta quyết định dùng quyền lợi của mình để thay đổi đề mục."
Kevin mỉm cười nói: "Xác định?"
Christian gật đầu: "Xác định."
"Tốt!"
Kevin mỉm cười nói: "Xét thấy Christian tiên sinh đưa ra yêu cầu, vậy trận tranh tài thứ hai kế tiếp, các tuyển thủ của chúng ta sẽ hát ca khúc được đổi thành đề mục "Country music", xin mọi người hãy biết."
Nói xong, hắn liền vỗ tay, ra hiệu mọi người nhanh chóng trở về thông báo cho tuyển thủ của mình để chuẩn bị sẵn sàng.
Vương Mặc gật gật đầu, quay người rời đi.
Đối với việc đề mục ca khúc bị thay đổi, hắn thấy căn bản không phải là vấn đề gì.
Bởi vì trước khi tiết mục bắt đầu, Tào Bân đã cần phải sớm chuẩn bị hai bài hát, cuối cùng căn cứ vào đề mục bốc thăm được để quyết định ở trên đài sẽ hát bài nào.
Cho nên thay đổi đề mục?
Không có ảnh hưởng gì cả.
Thậm chí......
Vương Mặc nhếch miệng nở nụ cười nhàn nhạt: "Phong cách Country music à? Bân Ca à Bân Ca, cái này đầy trời phú quý sợ là muốn giáng lâm trên đầu ngươi."
Mà ở bên phía còn lại.
Sau khi thấy được tổng đạo diễn Kevin xác nhận phong cách đề mục.
Ba vị đạo sư kích động gần như lộ rõ trên mặt.
Loại Country music!
Chỉ cần nhìn thấy cái đề mục này, bọn hắn đều sáng rực cả mắt.
Thấy Vương Mặc đã rời đi.
Brook mới hưng phấn nói: "Christian tiên sinh, cảm tạ sự hy sinh của ngài! Việc thay đổi đề mục này đối với chúng ta mà nói thật sự là quá quan trọng. Có nó, liền đại diện cho trận tranh tài thứ hai kế tiếp, sẽ trở thành sân nhà của chúng ta!"
"Không sai."
Natalia trong mắt cũng tràn đầy vui mừng: "Đây chính là phong cách Country music, là phong cách chuyên thuộc về các ca sĩ Bắc Mỹ chúng ta! Vương Mặc tiên sinh dù có lợi hại hơn nữa về từ khúc, hắn cũng không thể ở phong cách này mà so được với chúng ta? Hơn nữa lần này, trong đội của ta vừa lúc có một vị am hiểu hát ca khúc Country music, cho nên so ra thì lại càng giống như là đi tới sân nhà của hắn! Christian tiên sinh, lần này ngài đã hy sinh quá lớn."
Christian cười cười: "Không cần cảm ơn ta, ta cũng là vì chính bản thân mình. Trận này, nếu như tuyển thủ của ta lại giành vị trí cuối bảng, vậy thì đừng nói đến việc hai vị tuyển thủ của đội ta sẽ bị đào thải, ngay cả ta cũng có nguy cơ bị loại. Hơn nữa giống như Natalia, trong đội của ta cũng có tuyển thủ am hiểu hát ca khúc Country music. Ta nghĩ, đề mục này nhất định có thể khiến cho nàng ấy ở trên sân khấu phát huy ra ánh sáng chói mắt nhất. Chỉ là như vậy, chúng ta có chút có lỗi với Vương Mặc tiên sinh."
"Hắc!"
Brook lắc đầu: "Chúng ta không hề có lỗi với hắn, chỉ là đang sử dụng hợp lý quyền lợi của mình. Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách Vương Mặc tiên sinh thực lực quá mạnh, chúng ta chỉ là đang tự vệ. Hơn nữa năm vị tuyển thủ phía trước của Vương Mặc tiên sinh biểu hiện ưu tú như vậy, thành tích như vậy đã có thể giúp cho tuyển thủ của hắn dễ dàng tiến vào vòng bán kết. Cho nên trận tranh tài tiếp theo, tuyển thủ của hắn có giành vị trí cuối bảng, cũng không ảnh hưởng đến toàn cục."
"Nói có lý."
"Không sai."
"......"
Mọi người nhìn nhau cười một tiếng, trong lòng thoải mái không ít.
Cái gì là Country music?
Đây là phong cách ca khúc chỉ thuộc về Bắc Mỹ, cũng chỉ có ca sĩ Bắc Mỹ mới có thể hát ra được ý cảnh như vậy.
Bởi vì trong lịch sử âm nhạc quá khứ, chỉ có phong mạo đặc biệt của đại thảo nguyên Tây Bộ Bắc Mỹ, mới khiến cho các nhạc sĩ sáng tác ra ca khúc có phong cách Country music.
Loại ca khúc phong cách này, ý cảnh của nó xa xăm, nó có sự bao la và cao vút của đại thảo nguyên rộng lớn của Bắc Mỹ, nó mang theo một loại đặc sắc đồng ruộng làm say lòng người, trời sinh nó đã có thể khiến người ta chìm đắm trong đó.
Chính vì vậy, Christian bọn hắn giờ phút này mới tràn đầy tự tin.
Theo bọn hắn nghĩ, Vương Mặc có cường đại đến đâu, lợi hại hơn nữa, tổng không đến mức có thể ở thể loại Country music chỉ thuộc về Bắc Mỹ của bọn hắn mà còn lợi hại hơn những người sinh trưởng ở địa phương Bắc Mỹ như bọn hắn chứ?
Về phần ca sĩ trong đội của Vương Mặc, càng không có cách nào khống chế loại phong cách này.
Cho nên lần tranh tài này, là cường hạng tuyệt đối của bọn hắn!
Cũng là nhược điểm tuyệt đối của đội Vương Mặc.
"Lần này, chúng ta xem như muốn vãn hồi một chút mặt mũi."
"Ân, mặc dù sáu lần tranh tài thua năm lần, nhưng lần cuối cùng có thể thắng được Vương Mặc, cũng đáng."
"Các vị, lần này dù sao cũng nên có lòng tin chứ?"
"Đó là đương nhiên, lần này mà còn có thể thua, ta quỳ xuống bái Vương Mặc làm sư phụ."
"Phi Long cưỡi mặt còn đánh không thắng, chúng ta dứt khoát rời khỏi vòng chiến!"
"Không chỉ muốn thắng, mà còn phải thắng thật đẹp. Giống như Vương Mặc thắng chúng ta ở mấy vòng trước."
"Nhất định!"
Thính phòng.
Sau khi nghỉ ngơi nửa giờ, mọi người rốt cục đã chờ đợi được nửa hiệp sau của chương trình.
"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi."
"Thật kích động, mong chờ màn biểu diễn của các tuyển thủ đội Vương Mặc."
"Lần đầu tiên ta hi vọng được nhìn thấy ca sĩ Hoa Hạ biểu diễn như thế này."
"Các ngươi nói xem tuyển thủ của Vương Mặc có thể nào có được biểu hiện cương mới như vậy không?"
"Hẳn là có chứ?"
"......"
Mọi người kích động, mong đợi.
Chỉ có Christian, Natalia, Brook, ba người trên ghế đạo sư, biểu cảm có chút kỳ quái, trên mặt bọn họ có nụ cười nhàn nhạt, trong lòng thì nghĩ: Thật xin lỗi, các vị, các ngươi phải thất vọng rồi. Lát nữa các ngươi sẽ tận mắt chứng kiến tuyển thủ của Vương Mặc bị ca sĩ của chúng ta tam sát!
Ngược lại là Brook, trong lúc suy nghĩ hết bài này đến bài khác, quay đầu thoáng nhìn qua bên cạnh Vương Mặc, phát hiện Vương Mặc vẫn giữ nguyên biểu cảm bình tĩnh. Hắn thầm bội phục: Đến lúc này rồi, mà vẫn không có chút bối rối nào, không hổ là đại sư âm nhạc, tố chất tâm lý này thật tiêu chuẩn.
Rốt cuộc.
Trong sự mong mỏi và chờ đợi của mọi người.
Người chủ trì Nico bước lên sân khấu, hô to: "Các quý bà, các quý ông, hoan nghênh trở lại! Tiếp theo vẫn là trận tranh tài thứ hai mà rất nhiều người mong đợi nhất. Vậy mọi người có đoán được đề mục tranh tài tiếp theo là gì không?"
"Rock!"
"Jazz!"
"Nhạc Pop!"
"......"
Mọi người đều hô to loại hình mình thích, ồn ào khắp nơi.
Nico chờ giây lát, rồi mới quay về chủ đề chính, cao giọng: "Là Country music!!! Đến đây! Cùng nhau để cho chúng ta rong chơi trong tiếng ca thư giãn chữa lành tâm hồn!!!"
Country music?
Những khán giả bình thường còn chưa có phản ứng gì nhiều, bị âm thanh của Nico điều động cảm xúc, cùng theo đó cuồng hoan.
Nhưng rất nhiều người mê ca nhạc có thâm niên, cùng với một số người trong giới ca hát có mặt hôm nay, trong lòng đột nhiên chấn động, ánh mắt gần như đồng loạt nhìn về phía Vương Mặc.
Để cho tuyển thủ của đội Vương Mặc hát Country music?
Để cho ca sĩ Hoa Hạ hát ca khúc mang phong cách dân gian Bắc Mỹ?
Cái này......
Theo bọn họ nghĩ, hoàn toàn là một chuyện hoang đường.
"Thảm rồi."
"Vương Mặc thảm rồi."
"Trời ạ, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Ba vị đạo sư khác nằm thắng rồi."
"Đúng vậy, dưới tình huống này, tuyển thủ của đội Vương Mặc không có khả năng thắng được trận tranh tài tiếp theo."
"Ta không có mong đợi, vốn còn nghĩ tuyển thủ của Vương Mặc có thể hay không lần nữa sáng tạo kỳ tích, bây giờ xem ra, chúng ta chỉ có thể chờ đợi trận thất bại đầu tiên của Vương Mặc xuất hiện."
"Ta sớm tuyên bố: Trận tranh tài tiếp theo, tuyển thủ đội Vương Mặc vinh quang giành vị trí cuối bảng."
"Không có cách nào, không so được nha."
"......"
Trong vẻ mặt phức tạp của khán giả, mấy vị đạo sư lên đài, bắt đầu quá trình rút thăm.
Tiết mục nửa hiệp sau!
Chính thức bắt đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận