Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 483: Marvel lần đầu xuất hiện
**Chương 483: Marvel Lần Đầu Xuất Hiện**
Kịch bản phim đã được hệ thống gửi vào hòm thư của hắn.
Cho nên Vương Mặc khởi động máy in, in kịch bản "Iron Man" ra, sau đó gọi điện thoại cho Hác Minh Hưng: "Hưng ca, ngươi đang ở công ty sao?"
Hác Minh Hưng nói: "Vừa mới trở về."
Vương Mặc: "Vậy được, ngươi đến phòng làm việc của ta một chuyến, ta có chút chuyện muốn tìm ngươi."
Từ rất sớm trước kia, Vương Mặc đã bảo Hác Minh Hưng học tiếng Anh, đồng thời nghiên cứu văn hóa phương Tây.
Giờ phút này, rốt cuộc cũng đến lúc phát huy tác dụng.
Không lâu sau, Hác Minh Hưng liền đến.
Một thời gian không gặp, Hác Minh Hưng nhìn qua so với trước kia càng thêm trầm ổn, chín chắn. Nhìn qua tựa hồ chỉ là một người bình thường, nhưng ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại lóe lên tinh quang, thể hiện sự bất phàm.
"Mặc ca, ngươi tìm ta?"
"Ân."
Vương Mặc ra hiệu Hác Minh Hưng ngồi xuống, sau đó cười nói: "Gần đây đang bận cái gì?"
Hác Minh Hưng nói: "Có hai việc, thứ nhất là chuẩn bị ra album cá nhân, thứ hai là gần đây đang quay một bộ phim."
Vương Mặc nghe vậy: "Phim?"
Hác Minh Hưng cười nói: "Đúng vậy, một bộ phim võ thuật tương tự như « Tinh Võ Anh Hùng ». Ta và người đại diện cảm thấy kịch bản cũng không tệ, liền nhận, hiện tại đã quay gần xong, nhiều nhất nửa tháng nữa là có thể đóng máy."
"Cái đó không sai."
Vương Mặc giơ ngón tay cái lên.
Trong khoảng thời gian gần đây, hắn đã rất ít đưa cho Hác Minh Hưng, Tô Tuyết Dao bọn họ ca khúc hoặc phim, mà để mặc bọn hắn tự mình xông pha bên ngoài.
Cho nên trong một hai năm qua, Hác Minh Hưng và những người khác đều tự mình tìm kiếm tài nguyên.
Bằng vào thực lực và địa vị của bọn họ, lại thêm tầm ảnh hưởng của Vân Hải truyền thông, về cơ bản có thể nói là tùy ý chọn lựa những tài nguyên đỉnh cấp của Hoa Hạ.
Bởi vậy, cho dù Vương Mặc không cung cấp ca khúc và kịch bản phim, bọn họ cũng có thể tự mình tạo dựng được sự nghiệp.
Vương Mặc tiếp tục hỏi: "Sau khi quay xong bộ phim đó, còn có an bài nào khác không?"
Hác Minh Hưng gật đầu: "Có, nhưng đều không phải là việc gì lớn."
"Vậy thì tốt."
Vương Mặc tiện tay ném kịch bản "Iron Man" tới.
Nói rõ một chút: Toàn bộ là bản tiếng Anh!
Kỳ thật Vương Mặc cũng có thể làm một bản "Iron Man" toàn chữ Hoa Hạ, nhưng bản thân hắn nhìn còn thấy khó chịu. Huống chi bối cảnh câu chuyện phim diễn ra ở Bắc Mỹ, cho nên bản tiếng Anh là lựa chọn tốt nhất.
Khi Hác Minh Hưng nhìn thấy bản tiếng Anh chằng chịt chữ, ban đầu có chút ngây người.
"Mặc ca, đây là?"
"Phim mới."
Trong nháy mắt Hác Minh Hưng kịp phản ứng: "Phim quốc tế?"
Vương Mặc mỉm cười nói: "Không sai. Ngươi xem bản tiếng Anh chắc không có vấn đề gì chứ?"
"Không có."
Dù Hác Minh Hưng có tâm lý vững vàng khác thường, giờ phút này tim cũng đập rộn lên.
Trước khi tới hắn đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng vẫn không nghĩ tới vừa mới gặp mặt, Vương Mặc liền ném cho hắn một kịch bản phim tiếng Anh. Chuyện này khiến hắn gần như không kịp chuẩn bị.
Vương Mặc nói: "Vậy thì tốt, ngươi hãy đọc kỹ kịch bản, đặc biệt là thiết lập nhân vật chính mà ngươi sẽ diễn."
Hác Minh Hưng đè nén kích động, hỏi: "Mặc ca, bộ phim này hẳn là đề tài phương Tây phải không? Ta là người Hoa Hạ, diễn vai chính trong bối cảnh phương Tây, liệu có vấn đề gì không?"
"Không sao."
Vương Mặc tự tin lắc đầu: "Thứ nhất, Bắc Mỹ là một quốc gia di dân, cho nên các fan điện ảnh cũng không quá coi trọng việc nhân vật chính có phải là gương mặt phương Tây hay không. Trong các phim Hollywood, gần như đã xuất hiện tất cả các chủng tộc đóng vai chính: người da đen, người da vàng, người da trắng. Thứ hai, bản thân ngươi có khung xương lớn, khuôn mặt góc cạnh. Đến lúc đó chỉ cần trang điểm một chút, sẽ dung hòa cả nét bá khí và sự nội liễm của Đông Tây Phương, trở nên càng thêm lôi cuốn."
Lời này của Vương Mặc không hề khuếch đại chút nào.
Phim Hollywood không hề cự tuyệt gương mặt phương Đông, kiếp trước Lý Liên Kiệt chính là ngôi sao lớn của Hollywood. Còn Ấn Độ và Nhật Bản, càng có không ít người trở thành diễn viên tầm cỡ, chinh phục cả Hollywood.
Cho nên chỉ cần ngươi có diễn xuất, phù hợp với đặc điểm nhân vật, thì gương mặt phương Đông hoàn toàn không thành vấn đề. Thậm chí, thân phận đặc biệt của Hác Minh Hưng là công phu đại sư, có thể mang đến cho hắn hào quang thần bí hơn.
Hác Minh Hưng luôn luôn nghe theo Vương Mặc, nghe nói như thế, liền gật đầu đáp ứng: "Tốt."
Nói xong, liền cầm lấy kịch bản rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi Hác Minh Hưng rời đi, Vương Mặc lại gọi một cuộc điện thoại.
Lần này người hắn liên hệ là đạo diễn Bành Sâm của "Địa Cầu Lưu Lạc".
Bành Sâm là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng của Hoa Hạ, bởi vì trước đó đã đạo diễn qua mấy bộ phim khoa học viễn tưởng, từng có kinh nghiệm liên quan, lại thêm trình độ cũng không tệ, cho nên được Viên Hùng đề cử tới.
Bởi vì chỉ là nửa người công cụ, cho nên Vương Mặc rất nhanh liền xác định để đối phương làm đạo diễn.
Hiện tại xem ra, đối phương làm cũng không tệ lắm.
Kết nối điện thoại.
Vương Mặc đi thẳng vào chủ đề: "Đạo diễn Bành, ngươi có biết đạo diễn Hollywood nào không?"
Bành Sâm đột nhiên nghe được vấn đề này, sửng sốt một lát mới cười khổ: "Vương tổng, thật ra tôi biết bọn họ, nhưng bọn họ không biết tôi."
Đến!
Vương Mặc vỗ vỗ đầu, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá.
Đạo diễn trong nước, nhất là đạo diễn phim khoa học viễn tưởng nhỏ như Bành Sâm, chưa tạo dựng được thành tích lớn, đoán chừng ngay cả đạo diễn hàng đầu trong nước cũng không quen, huống chi là đạo diễn Hollywood.
Cúp điện thoại.
Vương Mặc vỗ mạnh vào đầu.
Chính hắn thật là hồ đồ.
Lần trước, chẳng phải mình đã làm quen được một đống quan hệ ở New York sao?
Chẳng qua hắn cứ mãi giữ tư duy cố hữu, nên không nghĩ tới việc này.
Bây giờ không dùng, thì đợi đến khi nào?
Lật ra một đống danh thiếp dày cộp thu thập được, phát hiện quả nhiên có mấy đạo diễn Hollywood. Chẳng qua bên trong không có ai chuyên quay phim khoa học viễn tưởng.
Suy nghĩ một chút, Vương Mặc liên lạc với Kenneth.
Nhận được điện thoại của Vương Mặc, Kenneth vô cùng kích động: "Này! Vương Mặc đại sư, mặc dù là rạng sáng nhận được điện thoại của ngài, nhưng trái tim ta lại nhiệt huyết như núi lửa."
"Khụ khụ."
Vương Mặc mặt đầy xấu hổ.
Hắn quên mất chênh lệch múi giờ, mình đang là giữa trưa, còn Bắc Mỹ bên kia lại là đêm khuya: "Cái kia, thật có lỗi..."
Kenneth: "Không không không, ngài tuyệt đối không nên nói như vậy, như vậy ta trong hội sẽ áy náy."
Hiển nhiên, Kenneth sớm đã trở thành fan cuồng của Vương Mặc.
Vương Mặc cũng không khách khí, hắn hỏi: "Kenneth tiên sinh, có thể giới thiệu cho ta một hai đạo diễn Hollywood không? Loại chuyên quay phim khoa học viễn tưởng ấy."
Là ông trùm rạp chiếu phim AMC, Kenneth gần như thốt ra: "Đương nhiên không có vấn đề! Đây chỉ là một chuyện nhỏ. Hai ngày, nhiều nhất chỉ cần hai ngày, ta liền có thể để Clement và Thompson, hai người bọn họ đến nhà bái phỏng ngài. Ta nghĩ hai người bọn họ nhất định sẽ rất cao hứng nhận được lời mời của Vương Mặc tiên sinh."
Vương Mặc giật nảy mình.
Hai người này đều là đạo diễn khoa học viễn tưởng hàng đầu Hollywood hiện nay.
Kenneth thế mà chỉ một câu đã có thể mời tới.
Nhưng nghĩ lại, cảm thấy cũng đương nhiên.
Đạo diễn có ngưu bức đến đâu, trước mặt Kenneth - người nắm giữ mạch máu rạp chiếu phim của bọn họ, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Lại thêm địa vị của Vương Mặc trong giới âm nhạc, cho nên Kenneth nói thật sự không phải là nói khoác.
Hơn nữa, đạo diễn quốc tế không có quyền lực bao trùm như ở trong nước.
Trừ phi là đạt đến tầm cỡ như Cameron, nếu không rất nhiều đạo diễn hàng đầu cũng không có quyền lực lớn, thậm chí còn không bằng giám chế. Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là người làm công.
Mà người thực sự có tiếng nói là các công ty đầu tư và các ông trùm rạp chiếu phim như Kenneth.
Chỉ là, Vương Mặc đương nhiên sẽ không tỏ ra cao cao tại thượng như thế, hắn vội vàng nói: "Kenneth tiên sinh, ngươi chỉ cần cho ta phương thức liên lạc của bọn họ là được. Ta cũng không có việc gì lớn, chỉ là có một bộ phim khoa học viễn tưởng muốn quay. Nhưng tạm thời còn chưa chọn được đạo diễn. Cho nên muốn trưng cầu ý kiến của đối phương, không biết bọn họ có hứng thú nhận vai trò đạo diễn không?"
Kenneth nghe vậy nói: "Vương Mặc đại sư, ngài muốn làm phim quốc tế?"
Vương Mặc đáp: "Đúng vậy."
Kenneth do dự một chút, mới hỏi: "Vậy ngài có công ty điện ảnh ở Hollywood không?"
Vương Mặc lắc đầu: "Không có. Bất quá ta đã đăng ký công ty chi nhánh ở Bắc Mỹ, thành lập công ty điện ảnh rất đơn giản."
Kenneth thành khẩn nói: "Vương Mặc đại sư, không đơn giản như vậy. Nếu ngài chỉ muốn quay một bộ phim có đề tài quốc tế, không cân nhắc đến việc sắp xếp lịch chiếu, thì làm thế nào cũng được. Nhưng nếu ngài muốn sau khi phim chiếu sẽ cạnh tranh phòng vé toàn cầu, thì tốt nhất vẫn là thành lập một công ty phim Hollywood."
Vương Mặc không hiểu: "Vì cái gì?"
Kenneth giải thích: "Bởi vì nếu phim của ngài không phải do Hollywood sản xuất, thì khi chiếu ở khu vực Bắc Mỹ, tự nhiên sẽ chịu rất nhiều hạn chế. Sắp xếp lịch chiếu, chia phần trăm doanh thu, thậm chí cả việc cạnh tranh giải thưởng sau này, tất cả đều sẽ bị ảnh hưởng. Bởi vì Bắc Mỹ có một điều khoản bảo hộ phim Hollywood. Chỉ cần là phim do Hollywood sản xuất, mới có thể nhận được tài nguyên hàng đầu của Bắc Mỹ. Các công ty điện ảnh khác, nhất là phim nước ngoài, tài nguyên sẽ kém hơn rất nhiều. Càng không có cách nào cạnh tranh được nhiều giải thưởng Oscar."
Nói rồi, Kenneth liền đem quy tắc liên quan đến phim ảnh ở Bắc Mỹ nói tỉ mỉ một lần.
Vương Mặc lúc này mới biết vì sao các công ty điện ảnh Bắc Mỹ đều đặt tại Hollywood.
Thì ra trừ việc tập trung tài nguyên, còn có nhiều bí mật như vậy.
Vương Mặc trầm ngâm một lát, mới lên tiếng: "Theo ý của ngươi, nếu ta muốn thành lập một công ty điện ảnh ở Hollywood, cũng không đơn giản?"
Kenneth nói: "Đúng là như thế. Bởi vì Hollywood nói trắng ra là chính là để bảo hộ ngành công nghiệp điện ảnh bản địa Bắc Mỹ. Cho nên pháp luật Bắc Mỹ quy định, công ty phim Hollywood nhất định phải do người địa phương khống chế. Vương Mặc đại sư, ngài là người Hoa, căn bản không có cách nào đăng ký công ty tại Hollywood."
Vương Mặc sửng sốt.
Nhưng rất nhanh, Kenneth liền cười: "Bất quá ngài không cần phải lo lắng, quy định là chết, người là sống."
Vương Mặc nhướng mày: "Ngươi có cách?"
"Không sai!"
Kenneth hiển nhiên là quen thuộc: "Loại chuyện này, ở Hollywood có quá nhiều tiền lệ. Dù sao các tập đoàn tư bản lớn ở châu Âu, Ấn Độ, Nhật Bản, thậm chí cả Hàn Quốc, không thể trơ mắt nhìn mình không có cách nào thành lập công ty ở Hollywood. Cho nên bọn họ đều có các chiêu trò. Cách đơn giản nhất là: Ngài có thể tìm một người Bắc Mỹ bản địa, bảo đối phương nắm giữ cổ phần khống chế một công ty Hollywood. Sau đó lại ký hiệp ước với đối phương, để ngài thực tế nắm quyền điều hành phía sau. Như vậy, liền có thể danh chính ngôn thuận nắm giữ một công ty Hollywood."
Gián tiếp khống chế cổ phần.
Cách làm thường thấy nhất trong kinh doanh.
Vương Mặc âm thầm gật đầu, cười nói: "Đúng là cách hay."
Kenneth tiếp tục nói: "Chẳng qua nếu ngài lâm thời muốn đi tìm một người như vậy, đồng thời mua lại một công ty Hollywood, quá trình sẽ quá dài. Nếu Vương Mặc đại sư ngài tin tưởng ta, ta vừa hay có ba công ty Hollywood đứng tên. Ta có thể đưa ra một công ty cho ngài. Bề ngoài ta vẫn là người nắm giữ cổ phần khống chế, bất quá ta sẽ thông qua một con đường khác, chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho ngài. Không biết ý ngài thế nào?"
Là một ông trùm rạp chiếu phim, làm sao có thể không có công ty điện ảnh của riêng mình?
Vương Mặc lại ngây ra.
Nếu Kenneth không có ý đồ xấu, vậy thì món quà này quá lớn.
Bất quá Kenneth phần lớn là không có ý đồ xấu.
Do dự một chút, Vương Mặc vẫn nói: "Kenneth tiên sinh, ngài làm như vậy, là vì cái gì?"
Kenneth cười rạng rỡ, thẳng thắn nói: "Bởi vì Vương Mặc đại sư, ngài là thần tượng của ta. Ngài đã cho ta nghe được tiếng đàn dương cầm của đại sư diễn tấu du dương như thế nào, thỏa mãn nguyện vọng cả đời của ta, cũng giúp ta trước mặt giới thượng lưu thể hiện hết phong độ. Cho nên có thể giúp được ngài, ta hết sức vui vẻ. Huống chi, kỳ thật công ty này về cơ bản chỉ là một cái xác rỗng, ta cũng không có tổn thất gì. Nếu ngài tiếp nhận, gần như phải làm lại từ đầu."
Vương Mặc lắc đầu cười.
Nghe ý tứ của Kenneth còn có chút tiếc nuối vì công ty không có nhiều đồ vật, gia hỏa này chẳng lẽ còn nghĩ muốn tặng một công ty Hollywood cao cấp hay sao?
Trong lòng hắn có chút may mắn, có một fan cuồng như Kenneth, thật đúng là chuyện tốt.
Trầm ngâm một lát.
Vương Mặc nói: "Vậy thế này, đến lúc đó ta sẽ để người của công ty ta liên hệ với ngài, giải quyết chuyện này. Bất quá chúng ta sẽ không hoàn toàn khống chế cổ phần công ty kia, ta sẽ để công ty cho ngài 20% cổ phần. Ngài thấy thế nào."
Nếu đối phương đã giúp mình nhiều như vậy, mình cũng sẽ không keo kiệt.
Kenneth không nghĩ nhiều.
Hắn không chút do dự đáp ứng: "Không có vấn đề! Bất quá, Vương Mặc đại sư, ngài có muốn đặt tên cho công ty Hollywood này không? Ta sẽ sửa chữa sớm, đến khi mọi chuyện ổn thỏa, có thể trực tiếp treo bảng tên quay phim."
Tên?
Vương Mặc trầm ngâm một lát, phun ra một cái tên: "Liền gọi là "Marvel" ảnh nghiệp đi."
Hắn quay bộ "Iron Man" này không chỉ đơn thuần hướng tới một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Marvel?
Kenneth mặt đầy mờ mịt, cái tên này có chút kỳ quái a.
Manga?
Uy lực?
Hắn lắc lắc đầu, cảm thấy có chút không hiểu rõ tư duy của Vương Mặc, nhưng vẫn gật đầu: "Tốt."
Hai người kết thúc trò chuyện.
Vương Mặc gần như là lập tức gọi Viên Hùng tới, đồng thời đem chuyện vừa rồi nói tỉ mỉ cho hắn nghe, sau đó cười hắc hắc: "Hùng ca, chuyện kế tiếp giao cho ngươi."
"..."
Viên Hùng ngây ngốc cả người.
Hắn không nghĩ tới, mình mới không gặp Vương Mặc trong thời gian ngắn như vậy, Vương Mặc đã cho ra một bộ phim khoa học viễn tưởng, đồng thời nhắm chuẩn thị trường quốc tế.
Chưa dừng lại ở đó, Vương Mặc còn thông qua Kenneth lấy được một công ty phim Hollywood.
"Thượng Đế!"
Viên Hùng cảm thấy mình sắp phải đi cầu nguyện Thượng Đế, bởi vì theo như Vương Mặc tự thuật, Kenneth tuy nói việc lấy một công ty Hollywood chỉ là tiện tay mà thôi. Nhưng Viên Hùng trong lòng lại hết sức rõ ràng, muốn khống chế cổ phần một công ty Hollywood phía sau, khó khăn gần như nghịch thiên. Dù sao công hội Hollywood không phải là người ngu.
Nói như vậy, chỉ có các tập đoàn tư bản lũng đoạn khổng lồ của châu Âu, Ấn Độ, mới có thể thông qua đủ loại thủ đoạn đi khống chế cổ phần công ty Hollywood.
Lấy năng lực của Vân Hải truyền thông bây giờ, còn xa mới làm được.
Nhưng Vương Mặc chỉ một cuộc điện thoại đã làm xong.
Vương Mặc thấy Viên Hùng thần sắc biến ảo, tưởng rằng mình cho Kenneth cổ phần quá nhiều, vì vậy nói: "Hùng ca, dù sao Kenneth đã ra rất nhiều công sức, cho nên 20% cổ phần là chắc chắn, ngươi nếu cảm thấy quá nhiều thì cũng không có cách nào."
Viên Hùng bất đắc dĩ buông tay: "Ta không phải đang suy nghĩ cái này."
20% cổ phần nhiều cái rắm a!
Nếu có thể khống chế một công ty Hollywood, đừng nói cho Kenneth 20%, cho dù là 49% cổ phần, Vân Hải truyền thông cũng có thể vui mừng phát điên.
Không nói cái khác.
Viên Hùng gần đây đăng ký một công ty chi nhánh của Vân Hải truyền thông ở Mỹ, đã phải bỏ ra tinh lực rất lớn.
Những tên phía quan phương ở Mỹ, luôn luôn quản lý các công ty Hoa Hạ cực kỳ hà khắc nghiêm ngặt, thường xuyên lấy các loại lý do có thể có để cấm đoán bất kỳ doanh nghiệp nào của chúng ta tại Bắc Mỹ. Cứ như thể có mối thù cướp vợ vậy. Cho nên nếu Vân Hải truyền thông muốn tự mình đăng ký một công ty Hollywood, xác suất gần như là không.
"Ta sẽ lập tức đi Bắc Mỹ, kết nối với Kenneth về chuyện công ty."
Viên Hùng không nói tỉ mỉ, chỉ để lại một câu, liền vội vàng rời đi.
Đây là đại sự.
Cho nên dù hắn mới về nước không lâu, nhưng mình cũng nhất định phải đi một chuyến nữa...
Viên Hùng vừa mới rời đi.
Điện thoại của Vương Mặc liền vang lên, là một cuộc điện thoại xuyên đại dương, hiển thị đến từ Bắc Mỹ.
"Ai?"
Khẳng định không phải Kenneth.
Bởi vì điện thoại của mình có lưu số của Kenneth.
Hắn tiện tay kết nối, liền nghe được một giọng nam mang đậm âm hưởng miền Tây Bắc Mỹ: "Xin... Xin chào, xin hỏi có phải là Vương Mặc tiên sinh không?"
Vương Mặc: "Là ta, xin chào."
Giọng nam lập tức trở nên cung kính: "Vương Mặc đại sư, ta là Clement, ta nghe Kenneth tiên sinh nói, ngài muốn quay một bộ phim có đề tài khoa học viễn tưởng?"
Ôi!
Vương Mặc giật mình.
Kenneth thật sự ngưu bức, nhanh như vậy đã khiến Clement - đạo diễn lớn của Hollywood gọi điện tới.
Mấu chốt là Bắc Mỹ giờ này vẫn còn là đêm khuya.
Vừa nghĩ, vừa đáp lại: "Đúng vậy."
Clement nói: "Vậy ngài đã viết xong kịch bản chưa? Nếu viết xong, không biết có thể cho ta xem qua được không? Nếu kịch bản thích hợp, ta rất sẵn lòng phục vụ ngài."
Clement khi nói những lời này, vô cùng cẩn thận.
Kỳ thật trong lòng hắn không hề mong đợi gì vào kịch bản khoa học viễn tưởng của Vương Mặc.
Thượng Đế!
Hoa Hạ có phim khoa học viễn tưởng hay nào sao?
Không có!
Một bộ cũng không có!
Cho nên hắn dám khẳng định Vương Mặc không thể đưa ra kịch bản có chất lượng tốt.
Lùi một vạn bước, cho dù kịch bản không tệ, đoán chừng cũng mang đậm phong cách Hoa Hạ, căn bản không thích hợp với sân khấu quốc tế, cũng không thích hợp để một đạo diễn Hollywood như hắn đạo diễn.
Chỉ là hắn không dám đắc tội Kenneth, cũng không dám đắc tội Vương Mặc, cho nên nói chuyện mới uyển chuyển như vậy.
Vương Mặc tâm tư thông thấu, biết Clement đang nghĩ gì, hắn cười nói: "Không có vấn đề, ta hiện tại liền có thể gửi kịch bản cho ngài xem qua. Ngài yên tâm, ta sẽ không làm khó ngài. Nếu ngài không thích kịch bản, cứ trực tiếp từ chối là được. Không cần có bất kỳ gánh nặng trong lòng nào."
Clement nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vội vàng nói: "Cảm tạ Vương Mặc tiên sinh đã thông cảm. Bất quá cho dù kịch bản không thích hợp, nếu ngài cần ta giúp đỡ, ta cũng sẽ cố gắng hết sức."
"Ân."
Vương Mặc biết đối phương đang thả thiện ý.
Hắn cười cười, khiêm nhượng vài câu liền gửi kịch bản "Iron Man" đi...
Vừa mới kết thúc truyện cổ tích.
Lại là một cuộc điện thoại xuyên đại dương gọi tới, lần này lại là Thompson, một đạo diễn khoa học viễn tưởng lớn khác của Hollywood.
Vương Mặc cũng giải thích tương tự, sau đó gửi kịch bản "Iron Man" cho hắn...
Xa xôi Bắc Mỹ.
Clement dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bên cạnh, thê tử của hắn hỏi: "Gặp phải khó khăn gì sao?"
Clement cười khổ: "Kenneth, cái tên fan cuồng đó, hắn vì muốn làm hài lòng thần tượng, lại gây khó dễ cho chúng ta, lần này làm ta tiến thoái lưỡng nan. May mắn là Vương Mặc tiên sinh khá dễ nói chuyện, nếu không ta thật không biết phải làm sao. Chẳng lẽ thật sự phải để ta đi đạo diễn một bộ phim khoa học viễn tưởng Hoa Hạ sao?"
Thê tử mỉm cười: "Ta ngược lại có nghe nói Vương Mặc đại sư là một nhân vật truyền kỳ, bộ phim « Công Phu » của hắn ta còn nghe không ít người Hoa trong công ty nhắc tới, nói là quay cũng không tệ. Có lẽ kịch bản khoa học viễn tưởng hắn viết cũng có điểm đặc sắc? Cho nên ta đề nghị là ngươi nên xem qua kịch bản đối phương gửi tới. Dù sao ngươi cũng từng nói, không nên xem thường bất luận kịch bản nào, dù đối phương là một kẻ lang thang. Đây cũng là mấu chốt thành công của ngươi."
"Bảo bối, ngươi nói đúng."
Clement hôn thê tử, khoác áo đứng lên: "Dù sao cũng không còn buồn ngủ, vậy ta nghe theo ngươi."
Bật đèn lên.
Mở máy tính.
Tải kịch bản từ email xuống.
Tiếp đó hắn liếc thấy tên phim trong kịch bản.
"Hắc! «Iron Man»? Tên này cũng rất thú vị."
Là một đạo diễn khoa học viễn tưởng hàng đầu, chỉ một cái tên cũng đã khơi dậy trong hắn rất nhiều hình ảnh tưởng tượng.
Tiếp đó, hắn đeo kính mắt lên chăm chú đọc.
Kịch bản kể về thiên tài phát minh Tony Stark sau khi bị phần tử khủng bố bắt cóc, đã sử dụng trí tuệ và kỹ thuật của mình để chế tạo một bộ giáp tiên tiến, hóa thân thành Iron Man. Hắn sử dụng bộ giáp này để bảo vệ thế giới khỏi thế lực tà ác, đồng thời cũng trải qua quá trình trưởng thành và chuyển biến trong nội tâm.
"A?"
Ban đầu Clement còn thờ ơ, nhưng rất nhanh hắn liền trừng lớn mắt.
Câu chuyện hoàn toàn không mang phong cách Hoa Hạ như hắn dự đoán, mà là một kịch bản anh hùng điển hình của Bắc Mỹ.
Đặc biệt là hình tượng anh hùng trong kịch bản, chỉ cần đọc kịch bản thôi cũng đủ khiến hắn nhiệt huyết sôi trào.
Tạo hình bá khí.
Khoa học kỹ thuật không thể tưởng tượng nổi.
Năng lực cường hãn.
Không ít chi tiết khiến hắn phải tấm tắc khen ngợi, mừng rỡ không thôi.
Kịch bản siêu cháy, khoa học kỹ thuật cường đại, biến nhân vật chính thành Iron Man không gì không làm được.
Nghĩ đến thôi đã thấy nhiệt huyết.
Nhất là câu nói cuối cùng của Tony trong buổi họp báo "Tôi là Iron Man." Khiến Clement nổi cả da gà.
Là một đạo diễn khoa học viễn tưởng hàng đầu, hắn gần như ngay lập tức nhận ra: Kịch bản này căn bản không hề tệ hại như hắn tưởng tượng, mà là rất ưu tú! Vô cùng ưu tú!
Cho dù ở Hollywood, kịch bản như vậy cũng đủ chói mắt!
"Thế nào?"
Thê tử thấy Clement lâu không trả lời, lên tiếng hỏi.
Clement nghe thấy giọng nói của thê tử, hắn mới ý thức được mình đã bất tri bất giác đọc kịch bản hơn hai giờ.
Hắn ngẩng đầu, thành khẩn nói: "Ngươi nói đúng, kịch bản này rất không tệ. Nó không những có tính sáng tạo trong cốt truyện, mà còn rất phù hợp với đặc điểm của phim Hollywood."
Thê tử: "Vậy ý của ngươi là?"
Clement hít sâu một hơi: "Ta muốn quay nó!"
Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu: "Hiện tại phim Hollywood, đều là sáo rỗng. Nói cách khác quá chú trọng hiệu ứng thị giác, mà lại từ bỏ phần kịch bản cơ bản nhất. Cho nên những bộ phim này nhìn có vẻ hiệu ứng thị giác rất hoành tráng, nhưng kịch bản lại vô cùng tệ. Đây cũng là căn bệnh chung của phim Hollywood hiện nay. Nhưng kịch bản "Iron Man" này, lại vô cùng đặc sắc, hơn nữa nó kể về một siêu anh hùng, loại nội dung này được người dân Bắc Mỹ yêu thích nhất. Cho nên ta cảm thấy, nó có tiềm lực rất lớn."
Thê tử mỉm cười: "Vậy thì đi quay đi."
"Ân."
Clement không chần chừ nữa.
Hắn lập tức gọi điện thoại cho Vương Mặc, tâm trạng khác hẳn so với lần gọi trước.
Kịch bản phim đã được hệ thống gửi vào hòm thư của hắn.
Cho nên Vương Mặc khởi động máy in, in kịch bản "Iron Man" ra, sau đó gọi điện thoại cho Hác Minh Hưng: "Hưng ca, ngươi đang ở công ty sao?"
Hác Minh Hưng nói: "Vừa mới trở về."
Vương Mặc: "Vậy được, ngươi đến phòng làm việc của ta một chuyến, ta có chút chuyện muốn tìm ngươi."
Từ rất sớm trước kia, Vương Mặc đã bảo Hác Minh Hưng học tiếng Anh, đồng thời nghiên cứu văn hóa phương Tây.
Giờ phút này, rốt cuộc cũng đến lúc phát huy tác dụng.
Không lâu sau, Hác Minh Hưng liền đến.
Một thời gian không gặp, Hác Minh Hưng nhìn qua so với trước kia càng thêm trầm ổn, chín chắn. Nhìn qua tựa hồ chỉ là một người bình thường, nhưng ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại lóe lên tinh quang, thể hiện sự bất phàm.
"Mặc ca, ngươi tìm ta?"
"Ân."
Vương Mặc ra hiệu Hác Minh Hưng ngồi xuống, sau đó cười nói: "Gần đây đang bận cái gì?"
Hác Minh Hưng nói: "Có hai việc, thứ nhất là chuẩn bị ra album cá nhân, thứ hai là gần đây đang quay một bộ phim."
Vương Mặc nghe vậy: "Phim?"
Hác Minh Hưng cười nói: "Đúng vậy, một bộ phim võ thuật tương tự như « Tinh Võ Anh Hùng ». Ta và người đại diện cảm thấy kịch bản cũng không tệ, liền nhận, hiện tại đã quay gần xong, nhiều nhất nửa tháng nữa là có thể đóng máy."
"Cái đó không sai."
Vương Mặc giơ ngón tay cái lên.
Trong khoảng thời gian gần đây, hắn đã rất ít đưa cho Hác Minh Hưng, Tô Tuyết Dao bọn họ ca khúc hoặc phim, mà để mặc bọn hắn tự mình xông pha bên ngoài.
Cho nên trong một hai năm qua, Hác Minh Hưng và những người khác đều tự mình tìm kiếm tài nguyên.
Bằng vào thực lực và địa vị của bọn họ, lại thêm tầm ảnh hưởng của Vân Hải truyền thông, về cơ bản có thể nói là tùy ý chọn lựa những tài nguyên đỉnh cấp của Hoa Hạ.
Bởi vậy, cho dù Vương Mặc không cung cấp ca khúc và kịch bản phim, bọn họ cũng có thể tự mình tạo dựng được sự nghiệp.
Vương Mặc tiếp tục hỏi: "Sau khi quay xong bộ phim đó, còn có an bài nào khác không?"
Hác Minh Hưng gật đầu: "Có, nhưng đều không phải là việc gì lớn."
"Vậy thì tốt."
Vương Mặc tiện tay ném kịch bản "Iron Man" tới.
Nói rõ một chút: Toàn bộ là bản tiếng Anh!
Kỳ thật Vương Mặc cũng có thể làm một bản "Iron Man" toàn chữ Hoa Hạ, nhưng bản thân hắn nhìn còn thấy khó chịu. Huống chi bối cảnh câu chuyện phim diễn ra ở Bắc Mỹ, cho nên bản tiếng Anh là lựa chọn tốt nhất.
Khi Hác Minh Hưng nhìn thấy bản tiếng Anh chằng chịt chữ, ban đầu có chút ngây người.
"Mặc ca, đây là?"
"Phim mới."
Trong nháy mắt Hác Minh Hưng kịp phản ứng: "Phim quốc tế?"
Vương Mặc mỉm cười nói: "Không sai. Ngươi xem bản tiếng Anh chắc không có vấn đề gì chứ?"
"Không có."
Dù Hác Minh Hưng có tâm lý vững vàng khác thường, giờ phút này tim cũng đập rộn lên.
Trước khi tới hắn đã nghĩ tới vô số khả năng, nhưng vẫn không nghĩ tới vừa mới gặp mặt, Vương Mặc liền ném cho hắn một kịch bản phim tiếng Anh. Chuyện này khiến hắn gần như không kịp chuẩn bị.
Vương Mặc nói: "Vậy thì tốt, ngươi hãy đọc kỹ kịch bản, đặc biệt là thiết lập nhân vật chính mà ngươi sẽ diễn."
Hác Minh Hưng đè nén kích động, hỏi: "Mặc ca, bộ phim này hẳn là đề tài phương Tây phải không? Ta là người Hoa Hạ, diễn vai chính trong bối cảnh phương Tây, liệu có vấn đề gì không?"
"Không sao."
Vương Mặc tự tin lắc đầu: "Thứ nhất, Bắc Mỹ là một quốc gia di dân, cho nên các fan điện ảnh cũng không quá coi trọng việc nhân vật chính có phải là gương mặt phương Tây hay không. Trong các phim Hollywood, gần như đã xuất hiện tất cả các chủng tộc đóng vai chính: người da đen, người da vàng, người da trắng. Thứ hai, bản thân ngươi có khung xương lớn, khuôn mặt góc cạnh. Đến lúc đó chỉ cần trang điểm một chút, sẽ dung hòa cả nét bá khí và sự nội liễm của Đông Tây Phương, trở nên càng thêm lôi cuốn."
Lời này của Vương Mặc không hề khuếch đại chút nào.
Phim Hollywood không hề cự tuyệt gương mặt phương Đông, kiếp trước Lý Liên Kiệt chính là ngôi sao lớn của Hollywood. Còn Ấn Độ và Nhật Bản, càng có không ít người trở thành diễn viên tầm cỡ, chinh phục cả Hollywood.
Cho nên chỉ cần ngươi có diễn xuất, phù hợp với đặc điểm nhân vật, thì gương mặt phương Đông hoàn toàn không thành vấn đề. Thậm chí, thân phận đặc biệt của Hác Minh Hưng là công phu đại sư, có thể mang đến cho hắn hào quang thần bí hơn.
Hác Minh Hưng luôn luôn nghe theo Vương Mặc, nghe nói như thế, liền gật đầu đáp ứng: "Tốt."
Nói xong, liền cầm lấy kịch bản rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi Hác Minh Hưng rời đi, Vương Mặc lại gọi một cuộc điện thoại.
Lần này người hắn liên hệ là đạo diễn Bành Sâm của "Địa Cầu Lưu Lạc".
Bành Sâm là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng của Hoa Hạ, bởi vì trước đó đã đạo diễn qua mấy bộ phim khoa học viễn tưởng, từng có kinh nghiệm liên quan, lại thêm trình độ cũng không tệ, cho nên được Viên Hùng đề cử tới.
Bởi vì chỉ là nửa người công cụ, cho nên Vương Mặc rất nhanh liền xác định để đối phương làm đạo diễn.
Hiện tại xem ra, đối phương làm cũng không tệ lắm.
Kết nối điện thoại.
Vương Mặc đi thẳng vào chủ đề: "Đạo diễn Bành, ngươi có biết đạo diễn Hollywood nào không?"
Bành Sâm đột nhiên nghe được vấn đề này, sửng sốt một lát mới cười khổ: "Vương tổng, thật ra tôi biết bọn họ, nhưng bọn họ không biết tôi."
Đến!
Vương Mặc vỗ vỗ đầu, cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá.
Đạo diễn trong nước, nhất là đạo diễn phim khoa học viễn tưởng nhỏ như Bành Sâm, chưa tạo dựng được thành tích lớn, đoán chừng ngay cả đạo diễn hàng đầu trong nước cũng không quen, huống chi là đạo diễn Hollywood.
Cúp điện thoại.
Vương Mặc vỗ mạnh vào đầu.
Chính hắn thật là hồ đồ.
Lần trước, chẳng phải mình đã làm quen được một đống quan hệ ở New York sao?
Chẳng qua hắn cứ mãi giữ tư duy cố hữu, nên không nghĩ tới việc này.
Bây giờ không dùng, thì đợi đến khi nào?
Lật ra một đống danh thiếp dày cộp thu thập được, phát hiện quả nhiên có mấy đạo diễn Hollywood. Chẳng qua bên trong không có ai chuyên quay phim khoa học viễn tưởng.
Suy nghĩ một chút, Vương Mặc liên lạc với Kenneth.
Nhận được điện thoại của Vương Mặc, Kenneth vô cùng kích động: "Này! Vương Mặc đại sư, mặc dù là rạng sáng nhận được điện thoại của ngài, nhưng trái tim ta lại nhiệt huyết như núi lửa."
"Khụ khụ."
Vương Mặc mặt đầy xấu hổ.
Hắn quên mất chênh lệch múi giờ, mình đang là giữa trưa, còn Bắc Mỹ bên kia lại là đêm khuya: "Cái kia, thật có lỗi..."
Kenneth: "Không không không, ngài tuyệt đối không nên nói như vậy, như vậy ta trong hội sẽ áy náy."
Hiển nhiên, Kenneth sớm đã trở thành fan cuồng của Vương Mặc.
Vương Mặc cũng không khách khí, hắn hỏi: "Kenneth tiên sinh, có thể giới thiệu cho ta một hai đạo diễn Hollywood không? Loại chuyên quay phim khoa học viễn tưởng ấy."
Là ông trùm rạp chiếu phim AMC, Kenneth gần như thốt ra: "Đương nhiên không có vấn đề! Đây chỉ là một chuyện nhỏ. Hai ngày, nhiều nhất chỉ cần hai ngày, ta liền có thể để Clement và Thompson, hai người bọn họ đến nhà bái phỏng ngài. Ta nghĩ hai người bọn họ nhất định sẽ rất cao hứng nhận được lời mời của Vương Mặc tiên sinh."
Vương Mặc giật nảy mình.
Hai người này đều là đạo diễn khoa học viễn tưởng hàng đầu Hollywood hiện nay.
Kenneth thế mà chỉ một câu đã có thể mời tới.
Nhưng nghĩ lại, cảm thấy cũng đương nhiên.
Đạo diễn có ngưu bức đến đâu, trước mặt Kenneth - người nắm giữ mạch máu rạp chiếu phim của bọn họ, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời. Lại thêm địa vị của Vương Mặc trong giới âm nhạc, cho nên Kenneth nói thật sự không phải là nói khoác.
Hơn nữa, đạo diễn quốc tế không có quyền lực bao trùm như ở trong nước.
Trừ phi là đạt đến tầm cỡ như Cameron, nếu không rất nhiều đạo diễn hàng đầu cũng không có quyền lực lớn, thậm chí còn không bằng giám chế. Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là người làm công.
Mà người thực sự có tiếng nói là các công ty đầu tư và các ông trùm rạp chiếu phim như Kenneth.
Chỉ là, Vương Mặc đương nhiên sẽ không tỏ ra cao cao tại thượng như thế, hắn vội vàng nói: "Kenneth tiên sinh, ngươi chỉ cần cho ta phương thức liên lạc của bọn họ là được. Ta cũng không có việc gì lớn, chỉ là có một bộ phim khoa học viễn tưởng muốn quay. Nhưng tạm thời còn chưa chọn được đạo diễn. Cho nên muốn trưng cầu ý kiến của đối phương, không biết bọn họ có hứng thú nhận vai trò đạo diễn không?"
Kenneth nghe vậy nói: "Vương Mặc đại sư, ngài muốn làm phim quốc tế?"
Vương Mặc đáp: "Đúng vậy."
Kenneth do dự một chút, mới hỏi: "Vậy ngài có công ty điện ảnh ở Hollywood không?"
Vương Mặc lắc đầu: "Không có. Bất quá ta đã đăng ký công ty chi nhánh ở Bắc Mỹ, thành lập công ty điện ảnh rất đơn giản."
Kenneth thành khẩn nói: "Vương Mặc đại sư, không đơn giản như vậy. Nếu ngài chỉ muốn quay một bộ phim có đề tài quốc tế, không cân nhắc đến việc sắp xếp lịch chiếu, thì làm thế nào cũng được. Nhưng nếu ngài muốn sau khi phim chiếu sẽ cạnh tranh phòng vé toàn cầu, thì tốt nhất vẫn là thành lập một công ty phim Hollywood."
Vương Mặc không hiểu: "Vì cái gì?"
Kenneth giải thích: "Bởi vì nếu phim của ngài không phải do Hollywood sản xuất, thì khi chiếu ở khu vực Bắc Mỹ, tự nhiên sẽ chịu rất nhiều hạn chế. Sắp xếp lịch chiếu, chia phần trăm doanh thu, thậm chí cả việc cạnh tranh giải thưởng sau này, tất cả đều sẽ bị ảnh hưởng. Bởi vì Bắc Mỹ có một điều khoản bảo hộ phim Hollywood. Chỉ cần là phim do Hollywood sản xuất, mới có thể nhận được tài nguyên hàng đầu của Bắc Mỹ. Các công ty điện ảnh khác, nhất là phim nước ngoài, tài nguyên sẽ kém hơn rất nhiều. Càng không có cách nào cạnh tranh được nhiều giải thưởng Oscar."
Nói rồi, Kenneth liền đem quy tắc liên quan đến phim ảnh ở Bắc Mỹ nói tỉ mỉ một lần.
Vương Mặc lúc này mới biết vì sao các công ty điện ảnh Bắc Mỹ đều đặt tại Hollywood.
Thì ra trừ việc tập trung tài nguyên, còn có nhiều bí mật như vậy.
Vương Mặc trầm ngâm một lát, mới lên tiếng: "Theo ý của ngươi, nếu ta muốn thành lập một công ty điện ảnh ở Hollywood, cũng không đơn giản?"
Kenneth nói: "Đúng là như thế. Bởi vì Hollywood nói trắng ra là chính là để bảo hộ ngành công nghiệp điện ảnh bản địa Bắc Mỹ. Cho nên pháp luật Bắc Mỹ quy định, công ty phim Hollywood nhất định phải do người địa phương khống chế. Vương Mặc đại sư, ngài là người Hoa, căn bản không có cách nào đăng ký công ty tại Hollywood."
Vương Mặc sửng sốt.
Nhưng rất nhanh, Kenneth liền cười: "Bất quá ngài không cần phải lo lắng, quy định là chết, người là sống."
Vương Mặc nhướng mày: "Ngươi có cách?"
"Không sai!"
Kenneth hiển nhiên là quen thuộc: "Loại chuyện này, ở Hollywood có quá nhiều tiền lệ. Dù sao các tập đoàn tư bản lớn ở châu Âu, Ấn Độ, Nhật Bản, thậm chí cả Hàn Quốc, không thể trơ mắt nhìn mình không có cách nào thành lập công ty ở Hollywood. Cho nên bọn họ đều có các chiêu trò. Cách đơn giản nhất là: Ngài có thể tìm một người Bắc Mỹ bản địa, bảo đối phương nắm giữ cổ phần khống chế một công ty Hollywood. Sau đó lại ký hiệp ước với đối phương, để ngài thực tế nắm quyền điều hành phía sau. Như vậy, liền có thể danh chính ngôn thuận nắm giữ một công ty Hollywood."
Gián tiếp khống chế cổ phần.
Cách làm thường thấy nhất trong kinh doanh.
Vương Mặc âm thầm gật đầu, cười nói: "Đúng là cách hay."
Kenneth tiếp tục nói: "Chẳng qua nếu ngài lâm thời muốn đi tìm một người như vậy, đồng thời mua lại một công ty Hollywood, quá trình sẽ quá dài. Nếu Vương Mặc đại sư ngài tin tưởng ta, ta vừa hay có ba công ty Hollywood đứng tên. Ta có thể đưa ra một công ty cho ngài. Bề ngoài ta vẫn là người nắm giữ cổ phần khống chế, bất quá ta sẽ thông qua một con đường khác, chuyển nhượng toàn bộ cổ phần cho ngài. Không biết ý ngài thế nào?"
Là một ông trùm rạp chiếu phim, làm sao có thể không có công ty điện ảnh của riêng mình?
Vương Mặc lại ngây ra.
Nếu Kenneth không có ý đồ xấu, vậy thì món quà này quá lớn.
Bất quá Kenneth phần lớn là không có ý đồ xấu.
Do dự một chút, Vương Mặc vẫn nói: "Kenneth tiên sinh, ngài làm như vậy, là vì cái gì?"
Kenneth cười rạng rỡ, thẳng thắn nói: "Bởi vì Vương Mặc đại sư, ngài là thần tượng của ta. Ngài đã cho ta nghe được tiếng đàn dương cầm của đại sư diễn tấu du dương như thế nào, thỏa mãn nguyện vọng cả đời của ta, cũng giúp ta trước mặt giới thượng lưu thể hiện hết phong độ. Cho nên có thể giúp được ngài, ta hết sức vui vẻ. Huống chi, kỳ thật công ty này về cơ bản chỉ là một cái xác rỗng, ta cũng không có tổn thất gì. Nếu ngài tiếp nhận, gần như phải làm lại từ đầu."
Vương Mặc lắc đầu cười.
Nghe ý tứ của Kenneth còn có chút tiếc nuối vì công ty không có nhiều đồ vật, gia hỏa này chẳng lẽ còn nghĩ muốn tặng một công ty Hollywood cao cấp hay sao?
Trong lòng hắn có chút may mắn, có một fan cuồng như Kenneth, thật đúng là chuyện tốt.
Trầm ngâm một lát.
Vương Mặc nói: "Vậy thế này, đến lúc đó ta sẽ để người của công ty ta liên hệ với ngài, giải quyết chuyện này. Bất quá chúng ta sẽ không hoàn toàn khống chế cổ phần công ty kia, ta sẽ để công ty cho ngài 20% cổ phần. Ngài thấy thế nào."
Nếu đối phương đã giúp mình nhiều như vậy, mình cũng sẽ không keo kiệt.
Kenneth không nghĩ nhiều.
Hắn không chút do dự đáp ứng: "Không có vấn đề! Bất quá, Vương Mặc đại sư, ngài có muốn đặt tên cho công ty Hollywood này không? Ta sẽ sửa chữa sớm, đến khi mọi chuyện ổn thỏa, có thể trực tiếp treo bảng tên quay phim."
Tên?
Vương Mặc trầm ngâm một lát, phun ra một cái tên: "Liền gọi là "Marvel" ảnh nghiệp đi."
Hắn quay bộ "Iron Man" này không chỉ đơn thuần hướng tới một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Marvel?
Kenneth mặt đầy mờ mịt, cái tên này có chút kỳ quái a.
Manga?
Uy lực?
Hắn lắc lắc đầu, cảm thấy có chút không hiểu rõ tư duy của Vương Mặc, nhưng vẫn gật đầu: "Tốt."
Hai người kết thúc trò chuyện.
Vương Mặc gần như là lập tức gọi Viên Hùng tới, đồng thời đem chuyện vừa rồi nói tỉ mỉ cho hắn nghe, sau đó cười hắc hắc: "Hùng ca, chuyện kế tiếp giao cho ngươi."
"..."
Viên Hùng ngây ngốc cả người.
Hắn không nghĩ tới, mình mới không gặp Vương Mặc trong thời gian ngắn như vậy, Vương Mặc đã cho ra một bộ phim khoa học viễn tưởng, đồng thời nhắm chuẩn thị trường quốc tế.
Chưa dừng lại ở đó, Vương Mặc còn thông qua Kenneth lấy được một công ty phim Hollywood.
"Thượng Đế!"
Viên Hùng cảm thấy mình sắp phải đi cầu nguyện Thượng Đế, bởi vì theo như Vương Mặc tự thuật, Kenneth tuy nói việc lấy một công ty Hollywood chỉ là tiện tay mà thôi. Nhưng Viên Hùng trong lòng lại hết sức rõ ràng, muốn khống chế cổ phần một công ty Hollywood phía sau, khó khăn gần như nghịch thiên. Dù sao công hội Hollywood không phải là người ngu.
Nói như vậy, chỉ có các tập đoàn tư bản lũng đoạn khổng lồ của châu Âu, Ấn Độ, mới có thể thông qua đủ loại thủ đoạn đi khống chế cổ phần công ty Hollywood.
Lấy năng lực của Vân Hải truyền thông bây giờ, còn xa mới làm được.
Nhưng Vương Mặc chỉ một cuộc điện thoại đã làm xong.
Vương Mặc thấy Viên Hùng thần sắc biến ảo, tưởng rằng mình cho Kenneth cổ phần quá nhiều, vì vậy nói: "Hùng ca, dù sao Kenneth đã ra rất nhiều công sức, cho nên 20% cổ phần là chắc chắn, ngươi nếu cảm thấy quá nhiều thì cũng không có cách nào."
Viên Hùng bất đắc dĩ buông tay: "Ta không phải đang suy nghĩ cái này."
20% cổ phần nhiều cái rắm a!
Nếu có thể khống chế một công ty Hollywood, đừng nói cho Kenneth 20%, cho dù là 49% cổ phần, Vân Hải truyền thông cũng có thể vui mừng phát điên.
Không nói cái khác.
Viên Hùng gần đây đăng ký một công ty chi nhánh của Vân Hải truyền thông ở Mỹ, đã phải bỏ ra tinh lực rất lớn.
Những tên phía quan phương ở Mỹ, luôn luôn quản lý các công ty Hoa Hạ cực kỳ hà khắc nghiêm ngặt, thường xuyên lấy các loại lý do có thể có để cấm đoán bất kỳ doanh nghiệp nào của chúng ta tại Bắc Mỹ. Cứ như thể có mối thù cướp vợ vậy. Cho nên nếu Vân Hải truyền thông muốn tự mình đăng ký một công ty Hollywood, xác suất gần như là không.
"Ta sẽ lập tức đi Bắc Mỹ, kết nối với Kenneth về chuyện công ty."
Viên Hùng không nói tỉ mỉ, chỉ để lại một câu, liền vội vàng rời đi.
Đây là đại sự.
Cho nên dù hắn mới về nước không lâu, nhưng mình cũng nhất định phải đi một chuyến nữa...
Viên Hùng vừa mới rời đi.
Điện thoại của Vương Mặc liền vang lên, là một cuộc điện thoại xuyên đại dương, hiển thị đến từ Bắc Mỹ.
"Ai?"
Khẳng định không phải Kenneth.
Bởi vì điện thoại của mình có lưu số của Kenneth.
Hắn tiện tay kết nối, liền nghe được một giọng nam mang đậm âm hưởng miền Tây Bắc Mỹ: "Xin... Xin chào, xin hỏi có phải là Vương Mặc tiên sinh không?"
Vương Mặc: "Là ta, xin chào."
Giọng nam lập tức trở nên cung kính: "Vương Mặc đại sư, ta là Clement, ta nghe Kenneth tiên sinh nói, ngài muốn quay một bộ phim có đề tài khoa học viễn tưởng?"
Ôi!
Vương Mặc giật mình.
Kenneth thật sự ngưu bức, nhanh như vậy đã khiến Clement - đạo diễn lớn của Hollywood gọi điện tới.
Mấu chốt là Bắc Mỹ giờ này vẫn còn là đêm khuya.
Vừa nghĩ, vừa đáp lại: "Đúng vậy."
Clement nói: "Vậy ngài đã viết xong kịch bản chưa? Nếu viết xong, không biết có thể cho ta xem qua được không? Nếu kịch bản thích hợp, ta rất sẵn lòng phục vụ ngài."
Clement khi nói những lời này, vô cùng cẩn thận.
Kỳ thật trong lòng hắn không hề mong đợi gì vào kịch bản khoa học viễn tưởng của Vương Mặc.
Thượng Đế!
Hoa Hạ có phim khoa học viễn tưởng hay nào sao?
Không có!
Một bộ cũng không có!
Cho nên hắn dám khẳng định Vương Mặc không thể đưa ra kịch bản có chất lượng tốt.
Lùi một vạn bước, cho dù kịch bản không tệ, đoán chừng cũng mang đậm phong cách Hoa Hạ, căn bản không thích hợp với sân khấu quốc tế, cũng không thích hợp để một đạo diễn Hollywood như hắn đạo diễn.
Chỉ là hắn không dám đắc tội Kenneth, cũng không dám đắc tội Vương Mặc, cho nên nói chuyện mới uyển chuyển như vậy.
Vương Mặc tâm tư thông thấu, biết Clement đang nghĩ gì, hắn cười nói: "Không có vấn đề, ta hiện tại liền có thể gửi kịch bản cho ngài xem qua. Ngài yên tâm, ta sẽ không làm khó ngài. Nếu ngài không thích kịch bản, cứ trực tiếp từ chối là được. Không cần có bất kỳ gánh nặng trong lòng nào."
Clement nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn vội vàng nói: "Cảm tạ Vương Mặc tiên sinh đã thông cảm. Bất quá cho dù kịch bản không thích hợp, nếu ngài cần ta giúp đỡ, ta cũng sẽ cố gắng hết sức."
"Ân."
Vương Mặc biết đối phương đang thả thiện ý.
Hắn cười cười, khiêm nhượng vài câu liền gửi kịch bản "Iron Man" đi...
Vừa mới kết thúc truyện cổ tích.
Lại là một cuộc điện thoại xuyên đại dương gọi tới, lần này lại là Thompson, một đạo diễn khoa học viễn tưởng lớn khác của Hollywood.
Vương Mặc cũng giải thích tương tự, sau đó gửi kịch bản "Iron Man" cho hắn...
Xa xôi Bắc Mỹ.
Clement dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Bên cạnh, thê tử của hắn hỏi: "Gặp phải khó khăn gì sao?"
Clement cười khổ: "Kenneth, cái tên fan cuồng đó, hắn vì muốn làm hài lòng thần tượng, lại gây khó dễ cho chúng ta, lần này làm ta tiến thoái lưỡng nan. May mắn là Vương Mặc tiên sinh khá dễ nói chuyện, nếu không ta thật không biết phải làm sao. Chẳng lẽ thật sự phải để ta đi đạo diễn một bộ phim khoa học viễn tưởng Hoa Hạ sao?"
Thê tử mỉm cười: "Ta ngược lại có nghe nói Vương Mặc đại sư là một nhân vật truyền kỳ, bộ phim « Công Phu » của hắn ta còn nghe không ít người Hoa trong công ty nhắc tới, nói là quay cũng không tệ. Có lẽ kịch bản khoa học viễn tưởng hắn viết cũng có điểm đặc sắc? Cho nên ta đề nghị là ngươi nên xem qua kịch bản đối phương gửi tới. Dù sao ngươi cũng từng nói, không nên xem thường bất luận kịch bản nào, dù đối phương là một kẻ lang thang. Đây cũng là mấu chốt thành công của ngươi."
"Bảo bối, ngươi nói đúng."
Clement hôn thê tử, khoác áo đứng lên: "Dù sao cũng không còn buồn ngủ, vậy ta nghe theo ngươi."
Bật đèn lên.
Mở máy tính.
Tải kịch bản từ email xuống.
Tiếp đó hắn liếc thấy tên phim trong kịch bản.
"Hắc! «Iron Man»? Tên này cũng rất thú vị."
Là một đạo diễn khoa học viễn tưởng hàng đầu, chỉ một cái tên cũng đã khơi dậy trong hắn rất nhiều hình ảnh tưởng tượng.
Tiếp đó, hắn đeo kính mắt lên chăm chú đọc.
Kịch bản kể về thiên tài phát minh Tony Stark sau khi bị phần tử khủng bố bắt cóc, đã sử dụng trí tuệ và kỹ thuật của mình để chế tạo một bộ giáp tiên tiến, hóa thân thành Iron Man. Hắn sử dụng bộ giáp này để bảo vệ thế giới khỏi thế lực tà ác, đồng thời cũng trải qua quá trình trưởng thành và chuyển biến trong nội tâm.
"A?"
Ban đầu Clement còn thờ ơ, nhưng rất nhanh hắn liền trừng lớn mắt.
Câu chuyện hoàn toàn không mang phong cách Hoa Hạ như hắn dự đoán, mà là một kịch bản anh hùng điển hình của Bắc Mỹ.
Đặc biệt là hình tượng anh hùng trong kịch bản, chỉ cần đọc kịch bản thôi cũng đủ khiến hắn nhiệt huyết sôi trào.
Tạo hình bá khí.
Khoa học kỹ thuật không thể tưởng tượng nổi.
Năng lực cường hãn.
Không ít chi tiết khiến hắn phải tấm tắc khen ngợi, mừng rỡ không thôi.
Kịch bản siêu cháy, khoa học kỹ thuật cường đại, biến nhân vật chính thành Iron Man không gì không làm được.
Nghĩ đến thôi đã thấy nhiệt huyết.
Nhất là câu nói cuối cùng của Tony trong buổi họp báo "Tôi là Iron Man." Khiến Clement nổi cả da gà.
Là một đạo diễn khoa học viễn tưởng hàng đầu, hắn gần như ngay lập tức nhận ra: Kịch bản này căn bản không hề tệ hại như hắn tưởng tượng, mà là rất ưu tú! Vô cùng ưu tú!
Cho dù ở Hollywood, kịch bản như vậy cũng đủ chói mắt!
"Thế nào?"
Thê tử thấy Clement lâu không trả lời, lên tiếng hỏi.
Clement nghe thấy giọng nói của thê tử, hắn mới ý thức được mình đã bất tri bất giác đọc kịch bản hơn hai giờ.
Hắn ngẩng đầu, thành khẩn nói: "Ngươi nói đúng, kịch bản này rất không tệ. Nó không những có tính sáng tạo trong cốt truyện, mà còn rất phù hợp với đặc điểm của phim Hollywood."
Thê tử: "Vậy ý của ngươi là?"
Clement hít sâu một hơi: "Ta muốn quay nó!"
Dừng một chút, hắn lại bổ sung một câu: "Hiện tại phim Hollywood, đều là sáo rỗng. Nói cách khác quá chú trọng hiệu ứng thị giác, mà lại từ bỏ phần kịch bản cơ bản nhất. Cho nên những bộ phim này nhìn có vẻ hiệu ứng thị giác rất hoành tráng, nhưng kịch bản lại vô cùng tệ. Đây cũng là căn bệnh chung của phim Hollywood hiện nay. Nhưng kịch bản "Iron Man" này, lại vô cùng đặc sắc, hơn nữa nó kể về một siêu anh hùng, loại nội dung này được người dân Bắc Mỹ yêu thích nhất. Cho nên ta cảm thấy, nó có tiềm lực rất lớn."
Thê tử mỉm cười: "Vậy thì đi quay đi."
"Ân."
Clement không chần chừ nữa.
Hắn lập tức gọi điện thoại cho Vương Mặc, tâm trạng khác hẳn so với lần gọi trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận