Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 284: Có này ca từ, dư từ tẫn phế!
**Chương 284: Có Ca Từ Này, Những Thứ Khác Đều Là Phế Thải!**
"Cái gì cơ?"
"Nghe nhạc?"
"Cái gì?"
Không ai ngờ rằng, mọi người đang quan tâm đến tình hình sức khỏe của Dương Bội Phương, kết quả vị ca hậu này lại bảo mọi người đi nghe nhạc.
Nhưng mấy người vẫn thuận theo ngón tay Dương Bội Phương, nhìn về phía màn hình điện thoại.
Lúc này, bởi vì ca khúc đã kết thúc.
Hình ảnh trên màn hình điện thoại vừa vặn dừng lại ở giao diện ban đầu của ca khúc.
Cao Sam vô thức nói: "Tô Tuyết Dao ca? «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu»?"
Vài người khác cũng lộ ra vẻ kỳ quái.
Không thể nào?
Ý của Dương Bội Phương là muốn bọn họ đi nghe ca khúc mới mà Vô Ngôn viết cho Tô Tuyết Dao sao?
Nhất là Chu Hàm, khẽ chau mày.
Bởi vì hắn chú ý tới Dương Bội Phương dường như cố ý nhìn hắn một cái.
Có ý gì?
Chu Hàm trong lòng có chút khó chịu, bản thân mình cũng không am hiểu ca khúc, bảo hắn đi nghe nhạc là có ý gì chứ. Hắn chỉ cần phụ trách phần ca từ là được rồi, chẳng lẽ còn có người có thể vượt qua hắn về ca từ hay sao?
Đùa gì vậy!
Giới ca hát có những người làm thơ, không phải hắn tự cao, có cho đối phương thêm mười năm, cũng không viết ra được bài thơ nào có đẳng cấp như «Vọng Nguyệt».
Bất quá hồi tưởng lại ánh mắt đầy ẩn ý của Dương Bội Phương.
Chu Hàm do dự một chút, vẫn là lấy tai nghe từ trong người ra, dùng động tác không thành thạo đeo lên máy trợ thính, sau đó ấn nút phát ca khúc.
Bởi vì hắn có chút mắt mờ, không nhìn rõ ca từ trên điện thoại.
Cho nên dứt khoát nhắm mắt lại, nằm ngửa trên ghế với một tư thế thoải mái, chuẩn bị nhân cơ hội này thả lỏng tâm tình.
Hắn không quá thích nghe nhạc.
Ngay cả khi nghe nhạc bình thường, cũng chỉ nghe sáo trúc, đàn tranh và các loại âm nhạc truyền thống Hoa Hạ khác.
Những thể loại khác, hắn không cảm thụ được.
Giai điệu dạo đầu du dương càng làm Chu Hàm có chút buồn ngủ.
Nhưng ngay khi tâm trạng của hắn vừa trầm tĩnh lại, tiếng hát vang lên:
"Minh nguyệt kỷ thời hữu? Bả tửu vấn thanh thiên. Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên." (Trăng sáng có từ bao giờ? Cầm chén rượu hỏi trời xanh. Chẳng biết trên cung điện trời cao, đêm nay là năm nào.)
Đối với giọng hát của Tô Tuyết Dao, Chu Hàm không có nhiều phản ứng.
Giống như một người không thích ăn hải sản, dù người khác có nói cua, tôm hùm, cá mú, tôm tít... các loại hải sản tươi ngon đến đâu, hắn vẫn thờ ơ.
Cho nên giọng hát của Tô Tuyết Dao có hay đến mấy, cũng không kích thích Chu Hàm.
Có thể hết lần này tới lần khác ca từ mới xuất hiện vài giây.
Hai mắt Chu Hàm đang nhắm bỗng nhiên mở ra, cả người từ trên ghế vụt một cái ngồi thẳng dậy.
"Kính mắt của ta đâu?"
Ánh mắt hắn nhìn về phía mặt bàn trước mặt, cuống quýt tìm kiếm thứ gì đó.
Tay phải thì sờ soạng khắp nơi.
Rất nhanh, hắn liền mò thấy hộp kính mắt để ở một bên, lấy động tác thuần thục đến không thể quen thuộc hơn nữa lấy kính mắt từ bên trong ra, đeo lên mắt.
Tiếp đó.
Hắn không kịp chờ đợi nhìn về phía màn hình điện thoại.
Những chữ vừa rồi còn mơ hồ không rõ, nay đã hiện rõ ràng trước mắt hắn.
Nó không còn mông lung.
Cũng không còn hư ảo.
Cũng chính là trong khoảnh khắc này, toàn bộ ca từ của «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu» phảng phất biến thành từng con chữ nhảy múa, bay thẳng vào tâm trí Chu Hàm.
Từng câu thơ cổ tuyệt đẹp.
Từng câu thơ tinh hoa truyền thế.
Cứ như vậy giống như khối sắt nung đỏ, in dấu vào sâu trong đại não Chu Hàm.
Oanh!
Chu Hàm cảm giác sâu trong đại não mình có sấm sét đang ầm vang, nổ tung khiến đầu óc hắn trống rỗng.
Hắn đã hoàn toàn mờ mịt.
Làm gì đây?
Đây là làm gì đây?
Chu Hàm ngồi trên ghế, mờ mịt nhìn ca từ trên điện thoại, trong lúc nhất thời thế mà phát hiện bản thân trở nên luống cuống tay chân.
Hắn rốt cuộc đã hiểu, vì sao vừa rồi Dương Bội Phương lại nhìn mình với ánh mắt như vậy.
Sống hơn nửa đời người, giờ khắc này hắn có loại cảm giác mất mặt, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống.
Rõ ràng những người khác xung quanh đều không nhìn mình.
Có thể Chu Hàm vẫn cảm nhận được một loại khó chịu như có gai sau lưng.
Hắn muốn đi vệ sinh.
Lại phát hiện hai chân mình như nhũn ra.
Hắn cũng rốt cuộc hiểu được, vì sao vừa rồi Dương Bội Phương ngay cả chén trà cũng cầm không vững.
Không phải do bệnh tật.
Mà là bị chấn động.
Ví dụ như lúc này: Ca từ của bài hát này, phảng phất như một ngọn núi vô hình, áp chế hắn cơ hồ không thở nổi.
"Ta không tin..."
Chu Hàm hít sâu một hơi, lại nhìn về phía ca từ.
Lần này, nhìn rõ ràng hơn.
Nhưng càng rõ ràng, hắn càng cảm nhận được sự đáng sợ của ca từ bài hát này.
Mỗi một câu, thậm chí mỗi một con chữ, đều có thể tạo thành một cú sốc lớn đối với tâm hồn hắn.
Cảm ngộ càng thêm sâu sắc.
"Ngã dục thừa phong quy khứ, hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn?" (Ta muốn cưỡi gió bay đi, lại sợ lầu quỳnh điện ngọc, trên cao lạnh lẽo không chịu nổi?)
"Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian?" (Múa lượn dưới bóng trăng, đâu giống chốn nhân gian?)
"Bất ưng hữu hận, hà sự trường hướng biệt thời viên?" (Chẳng nên ôm hận, cớ sao trăng cứ tròn khi ly biệt?)
"Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên?" (Chỉ mong người trường cửu, ngàn dặm cùng ngắm trăng.)
Bất luận câu nào, đều đẹp đến cực hạn, ý cảnh cũng sâu xa đến tột cùng.
Đó là một loại thơ ca mà Chu Hàm xác định rằng bản thân có cố gắng cả đời cũng không thể đạt tới đỉnh cao. Chỉ có thể đứng dưới chân núi, cảm nhận được sự thanh tẩy linh hồn đầy rung động.
Nhìn một chút.
Chu Hàm bỗng nhiên lại chán nản, giống như Dương Bội Phương vừa rồi, suy sụp trên ghế.
Trong đầu chỉ văng vẳng một câu: "Có cần thiết không? Thật sự có cần thiết sao?"
Đây chỉ là ca từ của một bài hát thôi mà.
Ngươi có cần phải làm ra một bài thơ có thể so sánh với tuyệt tác ngàn năm không?
Cần gì chứ?
Tội gì phải khổ như thế?
Chu Hàm có chút tủi thân.
Hắn tràn đầy tự tin tiến vào giới ca hát, mới viết bài hát đầu tiên đã gặp phải chuyện như vậy, ai mà không tủi thân?
Cố gắng hít sâu mấy hơi.
Hắn mới nhớ ra điều gì.
Vội vàng đẩy gọng kính, sau đó nhìn về phía thông tin cuối ca từ.
Trình bày: Tô Tuyết Dao.
Lời: Tây Lâu.
Nhạc/Soạn nhạc: Vô Ngôn.
"Tây Lâu????"
Chu Hàm lại ngẩn người.
Nhưng rất nhanh, hắn liền lộ ra nụ cười khổ thoải mái.
Thoải mái, là bởi vì hắn biết được Tây Lâu, mới bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì trên thế giới hiện nay, chỉ sợ cũng chỉ có Tây Lâu mới có bản lĩnh này để viết ra ca từ như vậy.
Cười khổ, là bởi vì Chu Hàm hiểu rằng bản thân mình chỉ sợ cả đời này cũng khó có thể vượt qua Tây Lâu.
Chỉ bằng bài hát «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu» này, đã là một ngọn núi cao khó vượt qua, khiến Chu Hàm chỉ có thể ngước nhìn.
"Ha ha......"
Chu Hàm bỗng nhiên mất hết ý chí.
Có lẽ, Tây Lâu chính là kiếp nạn trong cuộc đời hắn?
Không phải vậy tại sao mình lại nhiều lần chạm trán đối phương như vậy?
Nhất là, Tây Lâu viết bài hát này cũng là về Trung Thu.
Điều này càng châm biếm.
Ban đầu mình cho rằng «Vọng Nguyệt» là tác phẩm đắc ý của mình, nhưng khi so sánh với «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu», Chu Hàm chợt phát hiện nó trở nên không chịu nổi đến thế, khó mà lọt vào mắt xanh.
Thậm chí có thể nói.
Đem «Vọng Nguyệt» so sánh với «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu», là một sự sỉ nhục đối với bài hát này.
Cả hai hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
"Ha ha..."
Chu Hàm lại lộ ra nụ cười khổ sở, khó nhọc đứng dậy, đi ra ngoài.
"Chu lão sư?"
"Chu lão sư?"
Dương Bội Phương thấy vậy, liền vội vàng đứng lên đuổi theo.
Chu Hàm đầu cũng không quay lại, khoát tay: "Dương tiểu thư, lần này... là ta có lỗi với cô. Khoản đặt cọc 20 vạn viết lời trước đó, lát nữa ta sẽ trả lại."
Dương Bội Phương vội vàng nói: "Chu lão sư, ngài quá lo lắng rồi. Một triệu tiền viết lời chúng tôi nhất định sẽ trả ngài."
Chu Hàm lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: "Nếu đã thua, ta nhất định phải thực hiện hợp đồng. Đây là vấn đề về chữ tín cơ bản, cô không cần nói nữa."
Dương Bội Phương dừng một chút, mới nói: "Chu lão sư, ngài không cần quá bi quan, mặc dù ca từ của đối phương viết hoàn toàn chính xác là rất hay, nhưng tôi cảm thấy chúng ta chưa hẳn đã không có sức đánh một trận. Dù sao thơ của ngài cũng không hề kém."
"Thơ của ta? Ha ha..."
Chu Hàm đầy vẻ mặt trào phúng, hắn đang cười nhạo chính mình: "Thơ của ta là thứ c·ứt c·hó gì? Cũng xứng so sánh với nó?"
Dương Bội Phương chấn động trong lòng: "Nó hay đến vậy sao?"
Chu Hàm biểu lộ vẻ u buồn nhưng nghiêm túc: "Ít nhất trong ấn tượng của ta, Hoa Hạ trên dưới năm ngàn năm, ta chưa từng thấy bất kỳ bài thơ vịnh Trung Thu nào có thể hay hơn nó. Còn về giới ca hát? Càng không cần phải nói. Bởi vì bài hát này vừa ra, những ca từ khác đều là phế thải."
Dư từ tận phế! (Những ca từ khác đều là phế thải)
Dương Bội Phương nhất thời bàng hoàng, đứng sững tại chỗ.
Kinh ngạc nhìn Chu Hàm biến mất ở ngoài cửa.
Tiếp đó.
Sau lưng truyền đến tiếng kinh hô của mấy người.
"Ca từ này?"
"Ngọa tào, ca từ này."
"Là người có thể viết ra sao?"
"Quá trâu bò rồi?"
"Cam bái hạ phong."
"......"
Dương Bội Phương quay đầu, liền nhìn thấy Cao Sam, Ngô Duệ, Lâm Gia Luân, trên mặt tất cả đều hiện đầy vẻ chấn động sâu sắc.
Mọi người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Nhất là Cao Sam, mặt đỏ bừng, hận không thể chui xuống gầm bàn, lúc này hắn mới biết được vừa rồi Dương Bội Phương chấn kinh hoàn toàn không phải vì ca khúc của mình, mà là vì bài hát «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu» này.
"Phản ứng thật chậm..."
Dương Bội Phương lắc đầu, trong lòng thầm than một tiếng, lại trở về chỗ ngồi.
Ánh mắt của nàng thật lâu dừng lại trên ca từ của «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu», trong đầu vẫn văng vẳng câu nói vừa rồi của Chu Hàm: Bài hát này vừa ra, những ca từ khác đều là phế thải.
Nàng biết câu nói này đại biểu cho điều gì, nó nói rõ: Tháng chín vừa mới bắt đầu, bảng xếp hạng đã mất đi ý nghĩa...
Sơn Thủy xã.
Mọi người đều biết chuyện Chu Hàm sáng tác bài hát cho ca hậu Dương Bội Phương, cho nên trong một nhóm Wechat nào đó, mọi người cũng đang bàn luận sôi nổi.
"Với thực lực của Chu lão sư, việc sáng tác bài hát cho ca sĩ, thật sự là dùng đại bác bắn chim sẻ, đại tài tiểu dụng."
"Ha ha ha, đó là đương nhiên."
"Chỉ bằng những nhạc sĩ trong giới ca hát, mặc dù có một số cũng rất có văn hóa, nhưng so với Chu lão sư căn bản không cùng một đẳng cấp, có được không?"
"Hãy để Chu lão sư cho giới ca hát một cú sốc nho nhỏ."
"Thật sự rất mong chờ biểu cảm kinh ngạc của mọi người khi thấy ca từ của «Vọng Nguyệt» sau khi ca khúc được công bố."
"Vậy khẳng định là trợn mắt há mồm rồi."
"Chu lão sư lần này cũng coi như là dò đường cho chúng ta. Nếu con đường sáng tác ca từ cho ca sĩ của hắn thành công, vậy sau này chúng ta lại có thêm một con đường kiếm tiền. Hơn nữa còn là kiếm bộn tiền."
"Cho nên, hãy mong chờ Chu lão sư tạo ra kỳ tích."
Những thành viên của Sơn Thủy xã, trong lòng đều rất phấn khích.
Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rõ, lần này Chu Hàm sáng tác bài hát cho Dương Bội Phương, có giá trị một triệu. Nếu ca từ của Chu Hàm có thể quét ngang bảng xếp hạng ca khúc mới tháng chín, vậy tương lai bọn họ cũng có thể sáng tác ca từ cho ca sĩ, mỗi bài hát thu về 10 vạn không quá đáng chứ?
Nghĩ thôi đã thấy hưng phấn.
Thế là vào lúc 0 giờ sáng vừa qua.
Không ít người liền nhao nhao @Chu Hàm.
"Chu lão sư, mau phát biểu cảm nghĩ nhận giải thưởng đi."
"Chu lão sư, cảm giác thế nào?"
"Chu lão sư, có nghiền ép bảng xếp hạng ca khúc mới không?"
"Chu lão sư, phát lì xì đi."
"......"
Nhưng mà, Chu Hàm vẫn không trả lời.
Ngày thường, Chu Hàm rất thích cùng mọi người tán gẫu.
Sự khác thường này khiến trong lòng mọi người dâng lên một tia bất an.
Có người gần như ngay lập tức mở giao diện Wechat của Chu Hàm, lại ngạc nhiên phát hiện, không biết từ khi nào Chu Hàm đã đổi chữ ký thành một câu như vậy: Người này đã c·h·ế·t, có việc đốt giấy. ???!!!
Khi người này chụp màn hình chữ ký của Chu Hàm gửi vào trong nhóm, mọi người xôn xao.
Chuyện gì xảy ra?
Đúng vậy!
Chuyện gì đã xảy ra?
Trên internet, không ít cư dân mạng cũng đặt ra câu hỏi tương tự. Bởi vì theo càng ngày càng có nhiều người nghe xong bài hát «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu», toàn bộ mạng internet đã dậy sóng.
"Cái gì cơ?"
"Nghe nhạc?"
"Cái gì?"
Không ai ngờ rằng, mọi người đang quan tâm đến tình hình sức khỏe của Dương Bội Phương, kết quả vị ca hậu này lại bảo mọi người đi nghe nhạc.
Nhưng mấy người vẫn thuận theo ngón tay Dương Bội Phương, nhìn về phía màn hình điện thoại.
Lúc này, bởi vì ca khúc đã kết thúc.
Hình ảnh trên màn hình điện thoại vừa vặn dừng lại ở giao diện ban đầu của ca khúc.
Cao Sam vô thức nói: "Tô Tuyết Dao ca? «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu»?"
Vài người khác cũng lộ ra vẻ kỳ quái.
Không thể nào?
Ý của Dương Bội Phương là muốn bọn họ đi nghe ca khúc mới mà Vô Ngôn viết cho Tô Tuyết Dao sao?
Nhất là Chu Hàm, khẽ chau mày.
Bởi vì hắn chú ý tới Dương Bội Phương dường như cố ý nhìn hắn một cái.
Có ý gì?
Chu Hàm trong lòng có chút khó chịu, bản thân mình cũng không am hiểu ca khúc, bảo hắn đi nghe nhạc là có ý gì chứ. Hắn chỉ cần phụ trách phần ca từ là được rồi, chẳng lẽ còn có người có thể vượt qua hắn về ca từ hay sao?
Đùa gì vậy!
Giới ca hát có những người làm thơ, không phải hắn tự cao, có cho đối phương thêm mười năm, cũng không viết ra được bài thơ nào có đẳng cấp như «Vọng Nguyệt».
Bất quá hồi tưởng lại ánh mắt đầy ẩn ý của Dương Bội Phương.
Chu Hàm do dự một chút, vẫn là lấy tai nghe từ trong người ra, dùng động tác không thành thạo đeo lên máy trợ thính, sau đó ấn nút phát ca khúc.
Bởi vì hắn có chút mắt mờ, không nhìn rõ ca từ trên điện thoại.
Cho nên dứt khoát nhắm mắt lại, nằm ngửa trên ghế với một tư thế thoải mái, chuẩn bị nhân cơ hội này thả lỏng tâm tình.
Hắn không quá thích nghe nhạc.
Ngay cả khi nghe nhạc bình thường, cũng chỉ nghe sáo trúc, đàn tranh và các loại âm nhạc truyền thống Hoa Hạ khác.
Những thể loại khác, hắn không cảm thụ được.
Giai điệu dạo đầu du dương càng làm Chu Hàm có chút buồn ngủ.
Nhưng ngay khi tâm trạng của hắn vừa trầm tĩnh lại, tiếng hát vang lên:
"Minh nguyệt kỷ thời hữu? Bả tửu vấn thanh thiên. Bất tri thiên thượng cung khuyết, kim tịch thị hà niên." (Trăng sáng có từ bao giờ? Cầm chén rượu hỏi trời xanh. Chẳng biết trên cung điện trời cao, đêm nay là năm nào.)
Đối với giọng hát của Tô Tuyết Dao, Chu Hàm không có nhiều phản ứng.
Giống như một người không thích ăn hải sản, dù người khác có nói cua, tôm hùm, cá mú, tôm tít... các loại hải sản tươi ngon đến đâu, hắn vẫn thờ ơ.
Cho nên giọng hát của Tô Tuyết Dao có hay đến mấy, cũng không kích thích Chu Hàm.
Có thể hết lần này tới lần khác ca từ mới xuất hiện vài giây.
Hai mắt Chu Hàm đang nhắm bỗng nhiên mở ra, cả người từ trên ghế vụt một cái ngồi thẳng dậy.
"Kính mắt của ta đâu?"
Ánh mắt hắn nhìn về phía mặt bàn trước mặt, cuống quýt tìm kiếm thứ gì đó.
Tay phải thì sờ soạng khắp nơi.
Rất nhanh, hắn liền mò thấy hộp kính mắt để ở một bên, lấy động tác thuần thục đến không thể quen thuộc hơn nữa lấy kính mắt từ bên trong ra, đeo lên mắt.
Tiếp đó.
Hắn không kịp chờ đợi nhìn về phía màn hình điện thoại.
Những chữ vừa rồi còn mơ hồ không rõ, nay đã hiện rõ ràng trước mắt hắn.
Nó không còn mông lung.
Cũng không còn hư ảo.
Cũng chính là trong khoảnh khắc này, toàn bộ ca từ của «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu» phảng phất biến thành từng con chữ nhảy múa, bay thẳng vào tâm trí Chu Hàm.
Từng câu thơ cổ tuyệt đẹp.
Từng câu thơ tinh hoa truyền thế.
Cứ như vậy giống như khối sắt nung đỏ, in dấu vào sâu trong đại não Chu Hàm.
Oanh!
Chu Hàm cảm giác sâu trong đại não mình có sấm sét đang ầm vang, nổ tung khiến đầu óc hắn trống rỗng.
Hắn đã hoàn toàn mờ mịt.
Làm gì đây?
Đây là làm gì đây?
Chu Hàm ngồi trên ghế, mờ mịt nhìn ca từ trên điện thoại, trong lúc nhất thời thế mà phát hiện bản thân trở nên luống cuống tay chân.
Hắn rốt cuộc đã hiểu, vì sao vừa rồi Dương Bội Phương lại nhìn mình với ánh mắt như vậy.
Sống hơn nửa đời người, giờ khắc này hắn có loại cảm giác mất mặt, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống.
Rõ ràng những người khác xung quanh đều không nhìn mình.
Có thể Chu Hàm vẫn cảm nhận được một loại khó chịu như có gai sau lưng.
Hắn muốn đi vệ sinh.
Lại phát hiện hai chân mình như nhũn ra.
Hắn cũng rốt cuộc hiểu được, vì sao vừa rồi Dương Bội Phương ngay cả chén trà cũng cầm không vững.
Không phải do bệnh tật.
Mà là bị chấn động.
Ví dụ như lúc này: Ca từ của bài hát này, phảng phất như một ngọn núi vô hình, áp chế hắn cơ hồ không thở nổi.
"Ta không tin..."
Chu Hàm hít sâu một hơi, lại nhìn về phía ca từ.
Lần này, nhìn rõ ràng hơn.
Nhưng càng rõ ràng, hắn càng cảm nhận được sự đáng sợ của ca từ bài hát này.
Mỗi một câu, thậm chí mỗi một con chữ, đều có thể tạo thành một cú sốc lớn đối với tâm hồn hắn.
Cảm ngộ càng thêm sâu sắc.
"Ngã dục thừa phong quy khứ, hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ, cao xử bất thắng hàn?" (Ta muốn cưỡi gió bay đi, lại sợ lầu quỳnh điện ngọc, trên cao lạnh lẽo không chịu nổi?)
"Khởi vũ lộng thanh ảnh, hà tự tại nhân gian?" (Múa lượn dưới bóng trăng, đâu giống chốn nhân gian?)
"Bất ưng hữu hận, hà sự trường hướng biệt thời viên?" (Chẳng nên ôm hận, cớ sao trăng cứ tròn khi ly biệt?)
"Đãn nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thiền quyên?" (Chỉ mong người trường cửu, ngàn dặm cùng ngắm trăng.)
Bất luận câu nào, đều đẹp đến cực hạn, ý cảnh cũng sâu xa đến tột cùng.
Đó là một loại thơ ca mà Chu Hàm xác định rằng bản thân có cố gắng cả đời cũng không thể đạt tới đỉnh cao. Chỉ có thể đứng dưới chân núi, cảm nhận được sự thanh tẩy linh hồn đầy rung động.
Nhìn một chút.
Chu Hàm bỗng nhiên lại chán nản, giống như Dương Bội Phương vừa rồi, suy sụp trên ghế.
Trong đầu chỉ văng vẳng một câu: "Có cần thiết không? Thật sự có cần thiết sao?"
Đây chỉ là ca từ của một bài hát thôi mà.
Ngươi có cần phải làm ra một bài thơ có thể so sánh với tuyệt tác ngàn năm không?
Cần gì chứ?
Tội gì phải khổ như thế?
Chu Hàm có chút tủi thân.
Hắn tràn đầy tự tin tiến vào giới ca hát, mới viết bài hát đầu tiên đã gặp phải chuyện như vậy, ai mà không tủi thân?
Cố gắng hít sâu mấy hơi.
Hắn mới nhớ ra điều gì.
Vội vàng đẩy gọng kính, sau đó nhìn về phía thông tin cuối ca từ.
Trình bày: Tô Tuyết Dao.
Lời: Tây Lâu.
Nhạc/Soạn nhạc: Vô Ngôn.
"Tây Lâu????"
Chu Hàm lại ngẩn người.
Nhưng rất nhanh, hắn liền lộ ra nụ cười khổ thoải mái.
Thoải mái, là bởi vì hắn biết được Tây Lâu, mới bừng tỉnh đại ngộ, bởi vì trên thế giới hiện nay, chỉ sợ cũng chỉ có Tây Lâu mới có bản lĩnh này để viết ra ca từ như vậy.
Cười khổ, là bởi vì Chu Hàm hiểu rằng bản thân mình chỉ sợ cả đời này cũng khó có thể vượt qua Tây Lâu.
Chỉ bằng bài hát «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu» này, đã là một ngọn núi cao khó vượt qua, khiến Chu Hàm chỉ có thể ngước nhìn.
"Ha ha......"
Chu Hàm bỗng nhiên mất hết ý chí.
Có lẽ, Tây Lâu chính là kiếp nạn trong cuộc đời hắn?
Không phải vậy tại sao mình lại nhiều lần chạm trán đối phương như vậy?
Nhất là, Tây Lâu viết bài hát này cũng là về Trung Thu.
Điều này càng châm biếm.
Ban đầu mình cho rằng «Vọng Nguyệt» là tác phẩm đắc ý của mình, nhưng khi so sánh với «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu», Chu Hàm chợt phát hiện nó trở nên không chịu nổi đến thế, khó mà lọt vào mắt xanh.
Thậm chí có thể nói.
Đem «Vọng Nguyệt» so sánh với «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu», là một sự sỉ nhục đối với bài hát này.
Cả hai hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
"Ha ha..."
Chu Hàm lại lộ ra nụ cười khổ sở, khó nhọc đứng dậy, đi ra ngoài.
"Chu lão sư?"
"Chu lão sư?"
Dương Bội Phương thấy vậy, liền vội vàng đứng lên đuổi theo.
Chu Hàm đầu cũng không quay lại, khoát tay: "Dương tiểu thư, lần này... là ta có lỗi với cô. Khoản đặt cọc 20 vạn viết lời trước đó, lát nữa ta sẽ trả lại."
Dương Bội Phương vội vàng nói: "Chu lão sư, ngài quá lo lắng rồi. Một triệu tiền viết lời chúng tôi nhất định sẽ trả ngài."
Chu Hàm lắc đầu, sắc mặt tái nhợt: "Nếu đã thua, ta nhất định phải thực hiện hợp đồng. Đây là vấn đề về chữ tín cơ bản, cô không cần nói nữa."
Dương Bội Phương dừng một chút, mới nói: "Chu lão sư, ngài không cần quá bi quan, mặc dù ca từ của đối phương viết hoàn toàn chính xác là rất hay, nhưng tôi cảm thấy chúng ta chưa hẳn đã không có sức đánh một trận. Dù sao thơ của ngài cũng không hề kém."
"Thơ của ta? Ha ha..."
Chu Hàm đầy vẻ mặt trào phúng, hắn đang cười nhạo chính mình: "Thơ của ta là thứ c·ứt c·hó gì? Cũng xứng so sánh với nó?"
Dương Bội Phương chấn động trong lòng: "Nó hay đến vậy sao?"
Chu Hàm biểu lộ vẻ u buồn nhưng nghiêm túc: "Ít nhất trong ấn tượng của ta, Hoa Hạ trên dưới năm ngàn năm, ta chưa từng thấy bất kỳ bài thơ vịnh Trung Thu nào có thể hay hơn nó. Còn về giới ca hát? Càng không cần phải nói. Bởi vì bài hát này vừa ra, những ca từ khác đều là phế thải."
Dư từ tận phế! (Những ca từ khác đều là phế thải)
Dương Bội Phương nhất thời bàng hoàng, đứng sững tại chỗ.
Kinh ngạc nhìn Chu Hàm biến mất ở ngoài cửa.
Tiếp đó.
Sau lưng truyền đến tiếng kinh hô của mấy người.
"Ca từ này?"
"Ngọa tào, ca từ này."
"Là người có thể viết ra sao?"
"Quá trâu bò rồi?"
"Cam bái hạ phong."
"......"
Dương Bội Phương quay đầu, liền nhìn thấy Cao Sam, Ngô Duệ, Lâm Gia Luân, trên mặt tất cả đều hiện đầy vẻ chấn động sâu sắc.
Mọi người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Nhất là Cao Sam, mặt đỏ bừng, hận không thể chui xuống gầm bàn, lúc này hắn mới biết được vừa rồi Dương Bội Phương chấn kinh hoàn toàn không phải vì ca khúc của mình, mà là vì bài hát «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu» này.
"Phản ứng thật chậm..."
Dương Bội Phương lắc đầu, trong lòng thầm than một tiếng, lại trở về chỗ ngồi.
Ánh mắt của nàng thật lâu dừng lại trên ca từ của «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu», trong đầu vẫn văng vẳng câu nói vừa rồi của Chu Hàm: Bài hát này vừa ra, những ca từ khác đều là phế thải.
Nàng biết câu nói này đại biểu cho điều gì, nó nói rõ: Tháng chín vừa mới bắt đầu, bảng xếp hạng đã mất đi ý nghĩa...
Sơn Thủy xã.
Mọi người đều biết chuyện Chu Hàm sáng tác bài hát cho ca hậu Dương Bội Phương, cho nên trong một nhóm Wechat nào đó, mọi người cũng đang bàn luận sôi nổi.
"Với thực lực của Chu lão sư, việc sáng tác bài hát cho ca sĩ, thật sự là dùng đại bác bắn chim sẻ, đại tài tiểu dụng."
"Ha ha ha, đó là đương nhiên."
"Chỉ bằng những nhạc sĩ trong giới ca hát, mặc dù có một số cũng rất có văn hóa, nhưng so với Chu lão sư căn bản không cùng một đẳng cấp, có được không?"
"Hãy để Chu lão sư cho giới ca hát một cú sốc nho nhỏ."
"Thật sự rất mong chờ biểu cảm kinh ngạc của mọi người khi thấy ca từ của «Vọng Nguyệt» sau khi ca khúc được công bố."
"Vậy khẳng định là trợn mắt há mồm rồi."
"Chu lão sư lần này cũng coi như là dò đường cho chúng ta. Nếu con đường sáng tác ca từ cho ca sĩ của hắn thành công, vậy sau này chúng ta lại có thêm một con đường kiếm tiền. Hơn nữa còn là kiếm bộn tiền."
"Cho nên, hãy mong chờ Chu lão sư tạo ra kỳ tích."
Những thành viên của Sơn Thủy xã, trong lòng đều rất phấn khích.
Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rõ, lần này Chu Hàm sáng tác bài hát cho Dương Bội Phương, có giá trị một triệu. Nếu ca từ của Chu Hàm có thể quét ngang bảng xếp hạng ca khúc mới tháng chín, vậy tương lai bọn họ cũng có thể sáng tác ca từ cho ca sĩ, mỗi bài hát thu về 10 vạn không quá đáng chứ?
Nghĩ thôi đã thấy hưng phấn.
Thế là vào lúc 0 giờ sáng vừa qua.
Không ít người liền nhao nhao @Chu Hàm.
"Chu lão sư, mau phát biểu cảm nghĩ nhận giải thưởng đi."
"Chu lão sư, cảm giác thế nào?"
"Chu lão sư, có nghiền ép bảng xếp hạng ca khúc mới không?"
"Chu lão sư, phát lì xì đi."
"......"
Nhưng mà, Chu Hàm vẫn không trả lời.
Ngày thường, Chu Hàm rất thích cùng mọi người tán gẫu.
Sự khác thường này khiến trong lòng mọi người dâng lên một tia bất an.
Có người gần như ngay lập tức mở giao diện Wechat của Chu Hàm, lại ngạc nhiên phát hiện, không biết từ khi nào Chu Hàm đã đổi chữ ký thành một câu như vậy: Người này đã c·h·ế·t, có việc đốt giấy. ???!!!
Khi người này chụp màn hình chữ ký của Chu Hàm gửi vào trong nhóm, mọi người xôn xao.
Chuyện gì xảy ra?
Đúng vậy!
Chuyện gì đã xảy ra?
Trên internet, không ít cư dân mạng cũng đặt ra câu hỏi tương tự. Bởi vì theo càng ngày càng có nhiều người nghe xong bài hát «Đãn Nguyện Nhân Trường Cửu», toàn bộ mạng internet đã dậy sóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận