Ta Từ Đỉnh Lưu Sập Phòng, Hệ Thống Mới Đến?
Chương 467: Chúng ta lục đại âm nhạc vương quốc, lại sống lại !
**Chương 467: Lục đại vương quốc âm nhạc của chúng ta, sống lại rồi!**
Tại Metropolitan Opera House đang trong lúc sôi trào khắp nơi.
Ngoài kia.
Trên internet, tin tức tràn ngập khắp nơi cũng gần như đồng bộ lan truyền.
Lần này, ảnh hưởng do dàn nhạc Trung Hoa diễn tấu "Bản hòa tấu Định Mệnh" tạo ra mới chính thức nổi bật lên.
Đầu tiên là các mạng lưới tin tức lớn và các diễn đàn xã giao.
Hầu như tất cả các phương tiện truyền thông đều viết mấy chữ lớn in đậm, thêm đậm: **Sử thi Thiên Chương!**
Xoay quanh những điểm này, các tiêu đề phụ khác thì mỗi người một vẻ, nhưng nội dung đều vô cùng bắt mắt.
【 Vương Mặc "Bản hòa tấu Định Mệnh" 】
【 Dàn nhạc Trung Hoa diễn tấu ra bản nhạc chấn động tâm linh nhất 】
【 Vương Mặc lại sáng tạo kỳ tích, mở ra chương mới "Định Mệnh" 】
【 Simon tán thưởng "Bản hòa tấu Định Mệnh" là chỉ có Thượng Đế mới có thể sáng tác được 】
【 Đây là một bản hòa âm vĩ đại mà bất luận kẻ nào đều không thể cự tuyệt 】
【 Âm nhạc thuyết minh định mệnh, "Định Mệnh" vang vọng trên sân khấu, Vương Mặc mở ra phần mới cho giới âm nhạc 】
Về phần mạng lưới Trung Hoa, càng là bùng nổ.
【 Vì sao Vương Mặc có thể sáng tác ra "Định Mệnh"? 】
【 Đó là Vương Mặc một mình giãy dụa trong dòng lũ định mệnh 】
【 Nghe xong "Định Mệnh" lại liên tưởng đến những gì Vương Mặc đã từng trải qua, mới là xúc động lòng người nhất 】
Toàn cầu dậy sóng.
Có thể nói giống như Vương Mặc tưởng tượng, bản hòa âm này đối với giới âm nhạc Lam Tinh có sức công phá gần như mang tính đột phá.
Ngay cả đại sư như Simon đều bị "Định Mệnh" chinh phục.
Vậy còn đám người quen thuộc âm nhạc kia?
Những người chuyên học âm nhạc kia thì sao?
Sức chấn động tâm linh đó, gần như không thể dùng ngôn ngữ nào để diễn tả.
Một nhà âm nhạc người Úc nói: "Mặc dù Úc Châu chúng ta giành được danh tiếng 'âm nhạc chi hương' lần trước, bản hòa âm được ca ngợi là hay nhất. Thế nhưng, tôi không thể không thừa nhận, lần này chúng ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục ở mảng hòa âm, bản 'River Of Dreams' của chúng ta tuy rất hay, nhưng căn bản không thể so sánh với 'Bản hòa tấu Định Mệnh'."
Một nhà bình luận âm nhạc có tiếng chua ngoa ở Áo cũng bình luận: "Ngay cả 'Radetzky Marsch' hiện tại đang vang dội khắp internet tôi đều có thể chỉ ra rất nhiều khuyết điểm. Nhưng trước 'Bản hòa tấu Định Mệnh', tôi chỉ có thể quỳ xuống cúng bái. Đối với định mệnh, tôi luôn ôm sự kính sợ và e ngại lớn nhất. Nhưng lại không thể ngờ rằng, có người lại có thể viết nó ra thành một tác phẩm. Càng không ngờ rằng, còn có người có thể dùng giai điệu để làm chủ vận mệnh của chính mình."
Anh.
Mỹ.
Cho dù là cư dân mạng Hàn Quốc luôn tự phụ nhất, giờ phút này đều ca ngợi hết lời.
"Vương Mặc sáng tác khúc dương cầm này không tệ."
"Có phong phạm Hàn Quốc của ta!"
"Người ưu tú như vậy lại là người Hoa, thật đáng ghét! Vì sao hắn không phải người nước ta?"
"Làm sao ngươi biết không phải? Ta tuyên bố: Từ xưa đến nay, Vương Mặc chính là con dân Hàn Quốc chúng ta!"
"......"
Đương nhiên, trên trường quốc tế, vẫn có người đang chất vấn Vương Mặc làm thế nào có thể viết ra "Định Mệnh".
Thật sự là, "Bản hòa tấu Định Mệnh" ẩn chứa tình cảm phong phú và cảm xúc mãnh liệt, hoàn toàn không phải thứ mà một người trẻ tuổi hơn 20 tuổi có thể có được và khống chế.
Nhưng vào lúc này.
Trên kênh Youtube, một cư dân mạng Trung Hoa đã đăng một video thuyết minh.
Tên video là: **« Sau khi hình tượng của bạn sụp đổ, liệu bạn có thể trở thành đỉnh lưu không? »**
Video ngắn này có độ dài mười phút.
Mà trong video, cư dân mạng Trung Hoa kia dùng tiếng Anh lưu loát trình bày việc Vương Mặc sau khi trở thành đỉnh lưu Trung Quốc, thì chỉ trong một đêm hình tượng sụp đổ, bị hàng vạn người cười nhạo, chửi rủa, tiếp theo đó là rời khỏi mạng xã hội.
Tuy nhiên, chỉ vẻn vẹn trong hai năm, Vương Mặc liền dựa vào sức một mình quật khởi, ngược dòng lật ngược thế cờ, phá vỡ xiềng xích của vận mệnh, từ bị vận mệnh nguyền rủa mà trở thành người khống chế vận mệnh của chính mình, một lần nữa trở thành đỉnh lưu.
Vị cư dân mạng này có tài ăn nói rất tốt, trong video từ từ kể, còn chèn thêm rất nhiều video, tin tức làm bằng chứng, khiến cho người ta phải tâm phục khẩu phục.
Chính video thuyết minh này, sau khi đăng tải không lâu đã nhanh chóng bị nhân viên Youtube phát hiện, đồng thời đề cử lên trang đầu.
Thế là!
Trong chưa đầy nửa giờ, độ nóng của nó đã nhanh chóng lên men.
Một triệu lượt xem.
10 triệu lượt xem.
Khi thời gian trôi qua nửa ngày, lượt xem của video thuyết minh này đã phá vỡ mốc một trăm triệu, đồng thời được các phương tiện truyền thông lớn toàn cầu phát lại, dẫn tới chấn động.
"Thì ra Vương Mặc đã từng có quá khứ không thể chịu đựng nổi như vậy?"
"Trời ạ! Trong vòng một đêm từ đỉnh lưu rớt xuống? Người bình thường chỉ sợ sớm suy sụp rồi? Vương Mặc lại có thể tại tuyệt cảnh này một lần nữa lật ngược tình thế, thật là kỳ tích!"
"Trời ơi, chỉ là xem nội dung video thôi, ta đã có cảm giác tim đập nhanh. Ta cho rằng, nếu 10. 000 người gặp phải đả kích mang tính hủy diệt kia, ít nhất 9999 người sẽ không thể chống đỡ nổi. Có thể Vương Mặc không những vượt qua được, mà còn sống đặc sắc hơn trước kia. Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, thật sự không thể tưởng tượng được."
"Không thể tưởng tượng nổi! Thật sự không thể tưởng tượng nổi!"
"......"
Lúc này.
Simon bọn hắn cũng đã xem hết video này.
Một đám đại sư nhìn nhau, sau đó thở dài không thôi.
"Đã hiểu."
"Đã hiểu rồi."
Giờ khắc này, bọn hắn rốt cuộc minh bạch vì sao Vương Mặc hơn 20 tuổi có thể sáng tác ra "Bản hòa tấu Định Mệnh". Chỉ bằng kinh nghiệm thống khổ và nhục nhã khó tưởng tượng nổi kia của hắn, đã vượt qua bất kỳ ai trong số bọn họ.
Nhất là Simon liên tục than thở: "Khó trách Vương Mặc còn trẻ như vậy, nhưng ta nhìn ánh mắt hắn luôn có sự trầm ổn và nội liễm vượt xa người cùng lứa. Chỉ bằng kinh nghiệm của hắn, đã là điều chúng ta không thể tưởng tượng. Cũng khó trách hắn có thể hái ở độ tuổi hơn 20 mà vẫn khống chế được bất kỳ phong cách âm nhạc nào, đoán chừng là bởi vì hắn đã sớm nhìn thấu nhân sinh, lúc này mới có thể ở độ cao mà người thường không thể vươn tới để viết nhạc khúc, đem cảm ngộ của mình viết vào trong âm nhạc."
Mấy người cảm khái không thôi.
Trong lòng càng thêm bội phục người trẻ tuổi kia.......
Mà giờ khắc này Vương Mặc, lại nhìn xem cái video đang khuấy động sóng gió trên toàn cầu, lắc đầu cười khổ.
Cái này cũng được sao?
Người này sao lại hiểu hắn hơn cả chính hắn thế này?
Dừng một chút, Vương Mặc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hắn quay đầu nhìn Viên Hùng đang mỉm cười bên cạnh: "Hùng ca, video này có phải là do anh tìm người làm không?"
Viên Hùng "ồ" lên một tiếng: "Sao cậu lại hỏi vậy?"
Trong mắt Vương Mặc hiện lên vẻ lanh lợi: "Bởi vì video này dài đến mười phút, mà lại bao hàm nội dung rất rộng, gần như đem tất cả những kinh nghiệm mấy năm nay của tôi đều đưa vào. Chỉ bằng nội dung của nó, ghi chép một video như vậy không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành, tuyệt đối phải tốn rất nhiều thời gian.
Thứ hai, tác giả trong video ngắn, bất luận là ngữ khí nói chuyện hay tư duy, đều vô cùng rõ ràng, sáng tỏ, xem xét cũng không phải là người bình thường.
Thứ ba, đối phương lưu loát tiếng Anh, cũng có thể thấy được đối phương cố ý làm như vậy."
Viên Hùng giơ ngón tay cái lên: "Giỏi lắm! Xem ra A Mặc cậu thật sự đã trưởng thành."
Hắn cười cười.
Tiếp tục nói: "Không sai, video này đích thật là ta đã sớm bảo công ty chuẩn bị, hiệu quả không tệ chứ? Như vậy càng có lợi cho việc cư dân mạng trên quốc tế hiểu rõ về cậu. Cậu phải biết bất kể là ở Trung Hoa hay là ở trên quốc tế, rất nhiều cư dân mạng càng thích những minh tinh có câu chuyện. Hiện tại cậu có cố sự, còn là câu chuyện rất đặc biệt, vậy thì cậu đã định trước là sẽ càng hấp dẫn người hâm mộ hơn so với những người khác."
"Được thôi......"
Vương Mặc giang tay ra.
Bất quá không thể không nói, lời Viên Hùng nói rất có lý, trải qua tuyên truyền của video này, ấn tượng của hắn trong lòng cư dân mạng quốc tế lập tức sâu hơn rất nhiều.
Tiếp theo, danh vọng mà hắn nhận được cũng tăng lên rất nhiều.
Trong lúc Vương Mặc đang âm thầm gật đầu.
Triệu Thụ tìm hắn: "Tiểu Vương, có thời gian không?"
Vương Mặc lắc đầu: "Không có."
Toàn bộ đội ngũ Trung Hoa, đoán chừng chỉ có mình hắn là thảnh thơi nhất.
Triệu Thụ nghe vậy cười nói: "Vậy được, chúng ta thương lượng một số chuyện. Đầu tiên là sự tình của dàn nhạc Trung Hoa, ta đã từng đề cập với cậu, từ lần trước các đứa trẻ diễn tấu 'Radetzky Marsch', đã có không ít quốc gia mời bọn họ đến biểu diễn. Mà bây giờ sau khi bọn họ diễn tấu 'Bản hòa tấu Định Mệnh', các phương tiện truyền thông trên toàn cầu đều sôi trào. Điều này làm cho bọn họ tiếp nhận được lời mời lại tăng vọt lên gấp bội. Thậm chí chúng ta còn nhận được lời mời từ Nhạc hội Vienna, đây đối với âm nhạc Trung Hoa mà nói, tuyệt đối là một khởi đầu tốt nhất. Giống như là cậu đã giúp âm nhạc Trung Hoa gieo một hạt giống, chỉ cần chờ đợi nó bén rễ, nảy mầm."
Vương Mặc cười gật đầu: "Vậy là tốt rồi, những chuyện này Triệu lão ngài cứ xem xét xử lý là được. Bất quá tuyệt đối đừng nên nóng vội, cũng đừng để cho các thành viên của dàn nhạc sinh ra cảm xúc kiêu ngạo, tự mãn."
Trong lòng hắn biết rõ, đội ngũ trước đây luôn diễn tấu ở trong nước, đột nhiên sẽ có một ngày có thể lưu động biểu diễn ở trên toàn thế giới, đồng thời còn có thể đặt chân đến thánh địa âm nhạc như Vienna, vậy tuyệt đối sẽ khiến cho tâm tính của một số người thay đổi, tiếp theo sẽ gây ra một số ảnh hưởng tiêu cực khó lường tới đội ngũ.
Vương Mặc không muốn nhìn thấy những chuyện kia.
"Ta biết."
Âm thanh Triệu Thụ trở nên nghiêm túc: "Đây là cậu bằng sức một mình mang đến cơ hội cho âm nhạc Trung Hoa, nếu thật sự có những đứa trẻ không biết tốt xấu, ta chắc chắn sẽ không khách khí."
Nói xong.
Triệu Thụ chuyển đề tài: "Ngày mai sẽ bắt đầu kỳ nghỉ ba ngày, chủ yếu là để bản hòa âm có ba ngày thời gian tranh đấu trên bảng xếp hạng Kim Âm. Ba ngày sau, sẽ tiến vào thời khắc chiến đấu cuối cùng của Đêm Âm nhạc Điện Đường quốc tế, tiểu Vương... Khâu này, phải xem cậu rồi."
Vương Mặc cười: "Yên tâm đi."
"Ừ."
Triệu Thụ hít sâu một hơi, bỗng nhiên thanh âm trở nên kích động: "Hiện tại, điểm tích lũy của Trung Hoa chúng ta trong nhạc hội lần này đang ở trạng thái dẫn đầu cách biệt, nếu như vòng giao lưu cuối cùng, âm nhạc truyền thống Trung Hoa có thể chinh phục người khác, nhận được sự tán thành của ban giám khảo và khán giả. Vậy... Vậy... Đây chẳng phải đại diện cho việc chúng ta có hy vọng tranh đấu danh hiệu 'âm nhạc chi hương' sao?"
Nghĩ đến đây.
Cho dù là Triệu Thụ đều hô hấp dồn dập.
Hắn nào có ngờ, lúc đầu bản thân dẫn đội ngũ tới tham gia Đêm Âm nhạc Điện Đường quốc tế, là đã chuẩn bị tâm lý làm nền. Thậm chí, ý nghĩ của hắn chỉ là để cho các đứa trẻ trong đội ngũ có thêm kiến thức.
Nhưng hắn không ngờ rằng, đội ngũ âm nhạc Trung Hoa trước đây luôn xếp hạng cuối, tại lần biểu diễn này lại dẫn đầu một đường, ở phần diễn tấu dương cầm, diễn tấu vĩ cầm, diễn tấu giao hưởng, diễn tấu hòa âm, đều giành được hạng nhất, đưa điểm tích lũy của Trung Hoa lên vị trí đứng đầu!
Hình ảnh như trong mộng.
Khung cảnh như trong mộng.
Những ngày này, Triệu Thụ thường xuyên trong mộng cười tỉnh, sau đó dùng sức bóp cánh tay của mình, muốn xác định chuyện đã xảy ra không phải là ảo ảnh.
Sau khi xác định không phải ảo ảnh, toàn thân hắn đều run rẩy.
Đây chính là "âm nhạc chi hương"!
Thu hoạch được danh hiệu "âm nhạc chi hương", có lợi ích gì?
Thứ nhất, có thể trở thành thánh địa cho người yêu âm nhạc trên toàn cầu.
Thứ hai, ở sau đó trong bốn năm, ít nhất 50% hoạt động âm nhạc quốc tế cỡ lớn phải tổ chức tại Trung Hoa.
Thứ ba, bất kỳ cuộc thi âm nhạc nào, ở ghế trọng tài, ban giám khảo, tỉ lệ của Trung Hoa không được ít hơn một phần ba.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao những cường quốc âm nhạc kia muốn dốc sức tranh thủ danh hiệu "âm nhạc chi hương".
Thật sự là, một khi đạt được danh hiệu này, đối với sự thúc đẩy ngành công nghiệp âm nhạc của một quốc gia là quá lớn.
Mà bây giờ, Triệu Thụ đã thấy được hi vọng, làm sao hắn không kích động?
Vương Mặc hỏi: "Đúng rồi, ta có chút quên mất. Muốn có được danh hiệu 'âm nhạc chi hương', cần điều kiện gì?"
Triệu Thụ bẻ ngón tay, thuộc như lòng bàn tay: "Thứ nhất, cần ít nhất một đại sư âm nhạc trấn giữ. Thứ hai, ít nhất có một khúc nhạc giành được vị trí thứ nhất trong quyết đấu. Thứ ba, ít nhất có ba ca khúc lọt vào Top 10 bảng xếp hạng Kim Âm. Thứ tư, cần phải có âm nhạc truyền thừa có thể chinh phục thế giới."
Nói xong.
Triệu Thụ hít sâu một hơi chân thành nói: "Hiện tại, ba điều kiện đầu chúng ta đều đã đạt được, thành tích còn bỏ xa người thứ hai một khoảng lớn. Chỉ cần hoàn thành điều kiện thứ tư, vậy thì xác suất lớn danh hiệu 'âm nhạc chi hương' sẽ là của chúng ta. Chỉ là điều kiện thứ tư... Muốn âm nhạc truyền thống Trung Hoa của chúng ta nhận được sự tán thành của toàn thế giới, không biết chúng ta có làm được không?"
"Có thể làm được."
Vương Mặc mỉm cười, giọng nói mang theo sự tự tin mạnh mẽ.
Âm nhạc hệ thống 5000 năm mênh mông của Trung Hoa ta, làm sao có thể không được thế giới tán thành và tiếp nhận?
Trước đây quốc tế không biết đến âm nhạc truyền thừa của Trung Hoa, là chúng ta không có cơ hội để biểu diễn cho bọn họ nghe.
Mà bây giờ, đã có cơ hội này!
Vậy thì Vương Mặc quyết định để cho tất cả người xem Lam Tinh nhìn cho kỹ, lắng nghe thật tốt cái quốc gia cổ đại phương Đông có mấy ngàn năm âm nhạc truyền thừa này, ẩn chứa một kho tàng âm nhạc mênh mông và rộng lớn đến nhường nào!......
Trong ba ngày tiếp theo.
Mặc dù cuộc tranh tài Đêm Âm nhạc Điện Đường quốc tế bước vào trạng thái nghỉ ngơi, nhưng về cơ bản vào mỗi buổi tối, tại Metropolitan Opera House thậm chí trên toàn bộ con đường âm nhạc Broadway, đều có các buổi biểu diễn nhạc kịch cỡ lớn.
Dù sao đây là nhạc hội bốn năm mới có một lần, cho nên rất nhiều đội ngũ không có tư cách tham gia thi đấu, đều sẽ nhân dịp này đến hiện trường biểu diễn, để thu hút thêm sự chú ý.
Mà Trung Hoa cũng có mấy dàn nhạc dân gian, sau khi thấy đội đại diện âm nhạc Trung Hoa thể hiện tài năng, liền không quản xa xôi ngàn dặm đến nơi này, giương cao danh tiếng của Trung Hoa để biểu diễn.
Hiệu quả coi như không tệ.
Về cơ bản đều là những người dân Âu Mỹ ôm lòng hiếu kỳ đối với Trung Hoa, đến cổ vũ.
Đối với chuyện này, Triệu Thụ cũng không ngăn cản, ngược lại rất vui mừng.
Có thể để cho dàn nhạc Trung Hoa chủ động bước ra biên giới, đồng thời nhận được sự tán thành trên quốc tế, đây mới là điều hắn luôn hy vọng nhìn thấy, mặc dù những dàn nhạc này biểu diễn còn có vẻ mười phần non nớt, nhưng chỉ cần đang trưởng thành là đủ.
Thời gian trôi qua.
Ba ngày thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong ba ngày qua, không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, "Bản hòa tấu Định Mệnh" đã gây nên sóng gió to lớn trong giới âm nhạc toàn cầu, không chỉ càn quét gần như tất cả các bảng xếp hạng âm nhạc, thậm chí ngay cả rất nhiều dàn nhạc cỡ lớn đều đang luyện tập bản nhạc này trong đêm, bởi vì chỉ cần là một nhà hát nhạc kịch có chút danh tiếng, thì vô số người dân đều giơ tay yêu cầu diễn tấu "Định Mệnh".
Chứng kiến một màn này, không ít người đều than thở không thôi.
"Chỉ riêng khúc nhạc này, Vương Mặc đã có thể vấn đỉnh những nhà âm nhạc nổi tiếng nhất trong lịch sử Lam Tinh."
"Ai nói không phải chứ?"
"Không còn cách nào, bản hòa âm này thực sự quá chấn động."
"Ngay cả ta là một người không thường nghe nhạc, mấy ngày nay đều nghe đi nghe lại nó, càng nghe càng cảm nhận được sức mạnh ủng hộ to lớn ẩn chứa trong giai điệu. Loại âm nhạc này, đối với một người đang ở trong thung lũng mà nói, sự ủng hộ là rất lớn."
"......"
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người thở dài.
"Chỉ tiếc nền tảng âm nhạc của Trung Hoa quá yếu."
"Đúng vậy, Vương Mặc sinh ra ở đó, sẽ chỉ kìm chân hắn."
"Nếu như Vương Mặc là người của bất kỳ một quốc gia nào trong lục đại vương quốc âm nhạc, quốc gia này đều sẽ trở thành 'âm nhạc chi hương'. Nhưng nền tảng âm nhạc của Trung Hoa quá yếu, danh hiệu 'âm nhạc chi hương' khẳng định là không giành được, mặc dù bọn họ hiện tại có điểm tích lũy vượt trội, nhưng không có tác dụng! Dù sao điều quan trọng nhất của 'âm nhạc chi hương' là quốc gia này cần phải có nền tảng âm nhạc thâm hậu, mà Trung Hoa, hình như không có?"
"Dù sao ta chưa từng nghe qua Trung Hoa có nền tảng âm nhạc gì."
"Đất nước lớn như vậy ở phương Đông, sao cơ sở âm nhạc lại kém như vậy?"
"Đáng tiếc, nếu không danh hiệu 'âm nhạc chi hương' dễ như trở bàn tay."
"......"
Không trách cư dân mạng quốc tế lại bàn luận như vậy.
Thật sự là gần như chín mươi chín phần trăm cư dân quốc tế, đều chưa từng tiếp xúc qua bất kỳ loại hình nào liên quan tới âm nhạc dân tộc Trung Hoa.
Đàn tranh?
Cổ cầm?
Tỳ bà?
Nhị hồ?
Đừng nói là nghe chúng diễn tấu, thậm chí ngay cả tên cũng chưa từng nghe thấy.
Đương nhiên, bởi vì hiện tại video ngắn đang phát triển nhanh chóng, cũng có không ít người yêu âm nhạc Trung Hoa đăng video biểu diễn ở trên đường phố nước ngoài bằng nhạc cụ dân tộc Trung Hoa, chủ yếu là đàn tranh và nhị hồ, chỉ có điều những người này căn bản là không có cách nào gây ra sóng gió lớn trên quốc tế, nhiều nhất cũng chỉ là để người địa phương xem cho mới lạ, rồi sau đó sẽ quên mất ngay.
Thậm chí, đại đa số mọi người đều không rõ ràng người này đến từ quốc gia nào, diễn tấu loại nhạc cụ gì.
Mà lại những Blogger này, mục đích cũng không phải vì tuyên dương âm nhạc Trung Hoa, chỉ là vì quay video ngắn đăng lên mạng trong nước để kiếm lưu lượng và lợi ích mà thôi.
Có tác dụng gì cơ chứ?
Như vậy, cư dân mạng của lục đại vương quốc âm nhạc lại càng kích động!
Từng ánh mắt lần nữa tỏa sáng.
"Ha ha ha, cơ hội lại đến rồi!"
"Các huynh đệ, mặc dù Vương Mặc mạnh, nhưng quốc gia của hắn không mạnh, cho nên chỉ có thể đem danh hiệu 'âm nhạc chi hương' chắp tay dâng cho."
"Nếu vậy, Úc Châu chúng ta liền từ chối thì bất kính!"
"A phi! Úc Châu các ngươi đã làm 'âm nhạc chi hương' lần trước, lần này khẳng định là của Áo chúng ta."
"Cứ chờ xem, 'âm nhạc chi hương' nhất định phải là của Ý chúng ta."
"......"
Những cư dân mạng này hưng phấn, lại kích động.
Ban đầu những ngày này bị Vương Mặc chèn ép đến nỗi không còn chút khí thế, dù sao ai có thể chịu đựng được việc bị lặp đi lặp lại đặt xuống đất chà đạp? Sự tự tin lớn đến đâu cũng có thể bị dẫm nát.
Mà bây giờ, bọn hắn rốt cục lại được mở mày mở mặt.
Sự tự tin bị đánh mất đã trở lại.
Những người từng chạy trốn, lại trở nên hừng hực ý chí chiến đấu, kiêu ngạo, tự cao.
Lục đại vương quốc âm nhạc của bọn hắn, sống lại rồi!
Không còn cách nào!
Vòng cuối cùng là so sánh truyền thừa âm nhạc của quốc gia!
Vương Mặc có đàn dương cầm giỏi, có viết khúc vĩ cầm hay, có hòa âm xuất sắc đi chăng nữa, thì có tác dụng gì?
Không phải đều là dùng nhạc cụ phương Tây diễn tấu hay sao?
Không có đàn dương cầm, không có vĩ cầm, không có nhạc cụ giao hưởng cùng các loại nhạc cụ khác, thực lực Vương Mặc dù mạnh đến đâu cũng không có đất dụng võ.
Đương nhiên, cũng có một số ít người làm các công việc hiểu biết một chút về văn hóa Trung Hoa, nói rằng Trung Hoa cũng có truyền thừa âm nhạc của riêng mình, thậm chí còn rất thâm hậu.
Nhưng những lời này căn bản không có mấy người nghe.
Thậm chí có người không tiếc trào phúng: "Nếu như âm nhạc truyền thừa của Trung Hoa thật sự thâm hậu như ngươi nói, vậy vì sao trên quốc tế lại không có chút danh tiếng nào? Vì sao chúng ta chưa từng nghe qua? Đây không phải mâu thuẫn sao? Không có chính là không có, đừng tốn công giải thích."
Ngay cả Simon, Romando, cũng cảm thấy Trung Hoa căn bản không có bất kỳ cơ hội nào đạt được vòng nguyệt quế "âm nhạc chi hương".
Bọn hắn bội phục Vương Mặc.
Có thể Vương Mặc lợi hại, và việc truyền thừa âm nhạc Trung Hoa có thâm hậu hay không, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Đương nhiên, bọn hắn ít nhiều cũng biết một chút về nhạc cụ Trung Hoa, nhưng mấy người đều xem thường.
Đàn tranh kia, theo bọn họ nghĩ kém xa sự hùng hậu và du dương của dương cầm.
Về phần cái gọi là nhị hồ, lại càng khó nghe đến mức muốn mạng người.
Mà kèn và các loại nhạc cụ khác, nghe càng khó có thể tiếp nhận.
Truyền thừa âm nhạc như vậy, có thể so sánh được với dương cầm, vĩ cầm, cello sao?
Hoàn toàn không so được!
"Rất nhiều nhạc cụ truyền thống của Trung Hoa có vẻ rất tương tự Nhật Bản, chỉ có điều dường như kém xa Nhật Bản về phương diện tinh túy."
Simon chắc chắn như đinh đóng cột.
Trong Đêm Âm nhạc Điện Đường quốc tế quá khứ, Nhật Bản đã từng nhiều lần tiến vào vòng tranh đấu "âm nhạc chi hương" cuối cùng, cho nên Simon và những nhà âm nhạc đỉnh cấp này đều biết Nhật Bản có truyền thừa âm nhạc rất tốt, cũng có được rất nhiều nhạc cụ chỉ thuộc về riêng mình.
Ví dụ: Shamisen, Shakuhachi, Tỳ bà Nhật Bản, Koto, Taiko...... Chờ chút.
Những nhạc cụ này, đều giống với nhạc cụ Trung Hoa đến mấy phần.
Tuy nhiên.
Nghe được những lời này.
Aida vẫn không có phản ứng, vẫn đang lẩm bẩm một mình: "Hắn sao có thể hút thuốc? Sao có thể?"
Ngược lại là Jiro Miyata gượng cười, không dám nói tiếp.
Trong lòng hắn bất đắc dĩ: "Xem ra Simon tiên sinh không có chút hiểu biết nào về Nhật Bản. Kỳ thật những nhạc cụ của Nhật Bản chúng ta, đều là từ phương Đông truyền thừa tới đó."
Nghĩ đến đây.
Jiro Miyata lại hồi tưởng lại cảnh tượng Vương Mặc một mình quyết đấu mười một quốc gia mấy năm trước.
Lúc trước tuy hắn không tham gia, nhưng sau đó bản thân lại xem hết toàn bộ video ghi hình cuộc thi. Vương Mặc ở trên sân khấu gần như đem tất cả nhạc cụ dân tộc Trung Hoa biểu diễn một cách tinh tế vô cùng, khiến cho hắn đều tê cả da đầu.
Nhạc cụ Trung Hoa không bằng Nhật Bản?
Chuyện cười lớn!
Cha có thể không bằng con trai sao?...... Khụ khụ, Jiro Miyata vội vàng tự tát mình một cái, bản thân nói như vậy thật sự là bất kính với tổ quốc.
Nhưng đạo lý chính là như thế.
Mà những nghị luận này của lục đại vương quốc âm nhạc, cũng bị cư dân mạng của mười một quốc gia đã từng khiêu chiến Trung Hoa nhìn thấy.
Những người này thấy những cư dân mạng Âu Mỹ trào phúng Trung Hoa không có truyền thừa âm nhạc của riêng mình, không có bao nhiêu nền tảng âm nhạc, từng người trong lòng đều cười lạnh không thôi: "Một đám ếch ngồi đáy giếng."
Bọn hắn thậm chí còn có chút hả hê, muốn nhìn thấy vẻ mặt khi ảo tưởng cuối cùng tan vỡ của những người này.
Trung Hoa không có nền tảng âm nhạc?
Mẹ kiếp, nếu bàn về nền tảng âm nhạc, Trung Hoa chỉ sợ có thể xưng là số một Lam Tinh.
Nhiều nhạc cụ phương Tây như vậy cộng lại đều không đủ so.
Chỉ có điều, quốc gia phương Đông kia trước kia không có cơ hội để âm nhạc truyền thừa của mình bước ra biên giới mà thôi.
Mà bây giờ, Trung Hoa đã có Vương Mặc, có một thiên tài có thể treo đánh một đám đại sư âm nhạc, ai mà biết được trong cuộc tranh tài truyền thừa âm nhạc sắp tới sẽ phát sinh những chuyện gì.
Tại Metropolitan Opera House đang trong lúc sôi trào khắp nơi.
Ngoài kia.
Trên internet, tin tức tràn ngập khắp nơi cũng gần như đồng bộ lan truyền.
Lần này, ảnh hưởng do dàn nhạc Trung Hoa diễn tấu "Bản hòa tấu Định Mệnh" tạo ra mới chính thức nổi bật lên.
Đầu tiên là các mạng lưới tin tức lớn và các diễn đàn xã giao.
Hầu như tất cả các phương tiện truyền thông đều viết mấy chữ lớn in đậm, thêm đậm: **Sử thi Thiên Chương!**
Xoay quanh những điểm này, các tiêu đề phụ khác thì mỗi người một vẻ, nhưng nội dung đều vô cùng bắt mắt.
【 Vương Mặc "Bản hòa tấu Định Mệnh" 】
【 Dàn nhạc Trung Hoa diễn tấu ra bản nhạc chấn động tâm linh nhất 】
【 Vương Mặc lại sáng tạo kỳ tích, mở ra chương mới "Định Mệnh" 】
【 Simon tán thưởng "Bản hòa tấu Định Mệnh" là chỉ có Thượng Đế mới có thể sáng tác được 】
【 Đây là một bản hòa âm vĩ đại mà bất luận kẻ nào đều không thể cự tuyệt 】
【 Âm nhạc thuyết minh định mệnh, "Định Mệnh" vang vọng trên sân khấu, Vương Mặc mở ra phần mới cho giới âm nhạc 】
Về phần mạng lưới Trung Hoa, càng là bùng nổ.
【 Vì sao Vương Mặc có thể sáng tác ra "Định Mệnh"? 】
【 Đó là Vương Mặc một mình giãy dụa trong dòng lũ định mệnh 】
【 Nghe xong "Định Mệnh" lại liên tưởng đến những gì Vương Mặc đã từng trải qua, mới là xúc động lòng người nhất 】
Toàn cầu dậy sóng.
Có thể nói giống như Vương Mặc tưởng tượng, bản hòa âm này đối với giới âm nhạc Lam Tinh có sức công phá gần như mang tính đột phá.
Ngay cả đại sư như Simon đều bị "Định Mệnh" chinh phục.
Vậy còn đám người quen thuộc âm nhạc kia?
Những người chuyên học âm nhạc kia thì sao?
Sức chấn động tâm linh đó, gần như không thể dùng ngôn ngữ nào để diễn tả.
Một nhà âm nhạc người Úc nói: "Mặc dù Úc Châu chúng ta giành được danh tiếng 'âm nhạc chi hương' lần trước, bản hòa âm được ca ngợi là hay nhất. Thế nhưng, tôi không thể không thừa nhận, lần này chúng ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục ở mảng hòa âm, bản 'River Of Dreams' của chúng ta tuy rất hay, nhưng căn bản không thể so sánh với 'Bản hòa tấu Định Mệnh'."
Một nhà bình luận âm nhạc có tiếng chua ngoa ở Áo cũng bình luận: "Ngay cả 'Radetzky Marsch' hiện tại đang vang dội khắp internet tôi đều có thể chỉ ra rất nhiều khuyết điểm. Nhưng trước 'Bản hòa tấu Định Mệnh', tôi chỉ có thể quỳ xuống cúng bái. Đối với định mệnh, tôi luôn ôm sự kính sợ và e ngại lớn nhất. Nhưng lại không thể ngờ rằng, có người lại có thể viết nó ra thành một tác phẩm. Càng không ngờ rằng, còn có người có thể dùng giai điệu để làm chủ vận mệnh của chính mình."
Anh.
Mỹ.
Cho dù là cư dân mạng Hàn Quốc luôn tự phụ nhất, giờ phút này đều ca ngợi hết lời.
"Vương Mặc sáng tác khúc dương cầm này không tệ."
"Có phong phạm Hàn Quốc của ta!"
"Người ưu tú như vậy lại là người Hoa, thật đáng ghét! Vì sao hắn không phải người nước ta?"
"Làm sao ngươi biết không phải? Ta tuyên bố: Từ xưa đến nay, Vương Mặc chính là con dân Hàn Quốc chúng ta!"
"......"
Đương nhiên, trên trường quốc tế, vẫn có người đang chất vấn Vương Mặc làm thế nào có thể viết ra "Định Mệnh".
Thật sự là, "Bản hòa tấu Định Mệnh" ẩn chứa tình cảm phong phú và cảm xúc mãnh liệt, hoàn toàn không phải thứ mà một người trẻ tuổi hơn 20 tuổi có thể có được và khống chế.
Nhưng vào lúc này.
Trên kênh Youtube, một cư dân mạng Trung Hoa đã đăng một video thuyết minh.
Tên video là: **« Sau khi hình tượng của bạn sụp đổ, liệu bạn có thể trở thành đỉnh lưu không? »**
Video ngắn này có độ dài mười phút.
Mà trong video, cư dân mạng Trung Hoa kia dùng tiếng Anh lưu loát trình bày việc Vương Mặc sau khi trở thành đỉnh lưu Trung Quốc, thì chỉ trong một đêm hình tượng sụp đổ, bị hàng vạn người cười nhạo, chửi rủa, tiếp theo đó là rời khỏi mạng xã hội.
Tuy nhiên, chỉ vẻn vẹn trong hai năm, Vương Mặc liền dựa vào sức một mình quật khởi, ngược dòng lật ngược thế cờ, phá vỡ xiềng xích của vận mệnh, từ bị vận mệnh nguyền rủa mà trở thành người khống chế vận mệnh của chính mình, một lần nữa trở thành đỉnh lưu.
Vị cư dân mạng này có tài ăn nói rất tốt, trong video từ từ kể, còn chèn thêm rất nhiều video, tin tức làm bằng chứng, khiến cho người ta phải tâm phục khẩu phục.
Chính video thuyết minh này, sau khi đăng tải không lâu đã nhanh chóng bị nhân viên Youtube phát hiện, đồng thời đề cử lên trang đầu.
Thế là!
Trong chưa đầy nửa giờ, độ nóng của nó đã nhanh chóng lên men.
Một triệu lượt xem.
10 triệu lượt xem.
Khi thời gian trôi qua nửa ngày, lượt xem của video thuyết minh này đã phá vỡ mốc một trăm triệu, đồng thời được các phương tiện truyền thông lớn toàn cầu phát lại, dẫn tới chấn động.
"Thì ra Vương Mặc đã từng có quá khứ không thể chịu đựng nổi như vậy?"
"Trời ạ! Trong vòng một đêm từ đỉnh lưu rớt xuống? Người bình thường chỉ sợ sớm suy sụp rồi? Vương Mặc lại có thể tại tuyệt cảnh này một lần nữa lật ngược tình thế, thật là kỳ tích!"
"Trời ơi, chỉ là xem nội dung video thôi, ta đã có cảm giác tim đập nhanh. Ta cho rằng, nếu 10. 000 người gặp phải đả kích mang tính hủy diệt kia, ít nhất 9999 người sẽ không thể chống đỡ nổi. Có thể Vương Mặc không những vượt qua được, mà còn sống đặc sắc hơn trước kia. Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, thật sự không thể tưởng tượng được."
"Không thể tưởng tượng nổi! Thật sự không thể tưởng tượng nổi!"
"......"
Lúc này.
Simon bọn hắn cũng đã xem hết video này.
Một đám đại sư nhìn nhau, sau đó thở dài không thôi.
"Đã hiểu."
"Đã hiểu rồi."
Giờ khắc này, bọn hắn rốt cuộc minh bạch vì sao Vương Mặc hơn 20 tuổi có thể sáng tác ra "Bản hòa tấu Định Mệnh". Chỉ bằng kinh nghiệm thống khổ và nhục nhã khó tưởng tượng nổi kia của hắn, đã vượt qua bất kỳ ai trong số bọn họ.
Nhất là Simon liên tục than thở: "Khó trách Vương Mặc còn trẻ như vậy, nhưng ta nhìn ánh mắt hắn luôn có sự trầm ổn và nội liễm vượt xa người cùng lứa. Chỉ bằng kinh nghiệm của hắn, đã là điều chúng ta không thể tưởng tượng. Cũng khó trách hắn có thể hái ở độ tuổi hơn 20 mà vẫn khống chế được bất kỳ phong cách âm nhạc nào, đoán chừng là bởi vì hắn đã sớm nhìn thấu nhân sinh, lúc này mới có thể ở độ cao mà người thường không thể vươn tới để viết nhạc khúc, đem cảm ngộ của mình viết vào trong âm nhạc."
Mấy người cảm khái không thôi.
Trong lòng càng thêm bội phục người trẻ tuổi kia.......
Mà giờ khắc này Vương Mặc, lại nhìn xem cái video đang khuấy động sóng gió trên toàn cầu, lắc đầu cười khổ.
Cái này cũng được sao?
Người này sao lại hiểu hắn hơn cả chính hắn thế này?
Dừng một chút, Vương Mặc bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hắn quay đầu nhìn Viên Hùng đang mỉm cười bên cạnh: "Hùng ca, video này có phải là do anh tìm người làm không?"
Viên Hùng "ồ" lên một tiếng: "Sao cậu lại hỏi vậy?"
Trong mắt Vương Mặc hiện lên vẻ lanh lợi: "Bởi vì video này dài đến mười phút, mà lại bao hàm nội dung rất rộng, gần như đem tất cả những kinh nghiệm mấy năm nay của tôi đều đưa vào. Chỉ bằng nội dung của nó, ghi chép một video như vậy không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành, tuyệt đối phải tốn rất nhiều thời gian.
Thứ hai, tác giả trong video ngắn, bất luận là ngữ khí nói chuyện hay tư duy, đều vô cùng rõ ràng, sáng tỏ, xem xét cũng không phải là người bình thường.
Thứ ba, đối phương lưu loát tiếng Anh, cũng có thể thấy được đối phương cố ý làm như vậy."
Viên Hùng giơ ngón tay cái lên: "Giỏi lắm! Xem ra A Mặc cậu thật sự đã trưởng thành."
Hắn cười cười.
Tiếp tục nói: "Không sai, video này đích thật là ta đã sớm bảo công ty chuẩn bị, hiệu quả không tệ chứ? Như vậy càng có lợi cho việc cư dân mạng trên quốc tế hiểu rõ về cậu. Cậu phải biết bất kể là ở Trung Hoa hay là ở trên quốc tế, rất nhiều cư dân mạng càng thích những minh tinh có câu chuyện. Hiện tại cậu có cố sự, còn là câu chuyện rất đặc biệt, vậy thì cậu đã định trước là sẽ càng hấp dẫn người hâm mộ hơn so với những người khác."
"Được thôi......"
Vương Mặc giang tay ra.
Bất quá không thể không nói, lời Viên Hùng nói rất có lý, trải qua tuyên truyền của video này, ấn tượng của hắn trong lòng cư dân mạng quốc tế lập tức sâu hơn rất nhiều.
Tiếp theo, danh vọng mà hắn nhận được cũng tăng lên rất nhiều.
Trong lúc Vương Mặc đang âm thầm gật đầu.
Triệu Thụ tìm hắn: "Tiểu Vương, có thời gian không?"
Vương Mặc lắc đầu: "Không có."
Toàn bộ đội ngũ Trung Hoa, đoán chừng chỉ có mình hắn là thảnh thơi nhất.
Triệu Thụ nghe vậy cười nói: "Vậy được, chúng ta thương lượng một số chuyện. Đầu tiên là sự tình của dàn nhạc Trung Hoa, ta đã từng đề cập với cậu, từ lần trước các đứa trẻ diễn tấu 'Radetzky Marsch', đã có không ít quốc gia mời bọn họ đến biểu diễn. Mà bây giờ sau khi bọn họ diễn tấu 'Bản hòa tấu Định Mệnh', các phương tiện truyền thông trên toàn cầu đều sôi trào. Điều này làm cho bọn họ tiếp nhận được lời mời lại tăng vọt lên gấp bội. Thậm chí chúng ta còn nhận được lời mời từ Nhạc hội Vienna, đây đối với âm nhạc Trung Hoa mà nói, tuyệt đối là một khởi đầu tốt nhất. Giống như là cậu đã giúp âm nhạc Trung Hoa gieo một hạt giống, chỉ cần chờ đợi nó bén rễ, nảy mầm."
Vương Mặc cười gật đầu: "Vậy là tốt rồi, những chuyện này Triệu lão ngài cứ xem xét xử lý là được. Bất quá tuyệt đối đừng nên nóng vội, cũng đừng để cho các thành viên của dàn nhạc sinh ra cảm xúc kiêu ngạo, tự mãn."
Trong lòng hắn biết rõ, đội ngũ trước đây luôn diễn tấu ở trong nước, đột nhiên sẽ có một ngày có thể lưu động biểu diễn ở trên toàn thế giới, đồng thời còn có thể đặt chân đến thánh địa âm nhạc như Vienna, vậy tuyệt đối sẽ khiến cho tâm tính của một số người thay đổi, tiếp theo sẽ gây ra một số ảnh hưởng tiêu cực khó lường tới đội ngũ.
Vương Mặc không muốn nhìn thấy những chuyện kia.
"Ta biết."
Âm thanh Triệu Thụ trở nên nghiêm túc: "Đây là cậu bằng sức một mình mang đến cơ hội cho âm nhạc Trung Hoa, nếu thật sự có những đứa trẻ không biết tốt xấu, ta chắc chắn sẽ không khách khí."
Nói xong.
Triệu Thụ chuyển đề tài: "Ngày mai sẽ bắt đầu kỳ nghỉ ba ngày, chủ yếu là để bản hòa âm có ba ngày thời gian tranh đấu trên bảng xếp hạng Kim Âm. Ba ngày sau, sẽ tiến vào thời khắc chiến đấu cuối cùng của Đêm Âm nhạc Điện Đường quốc tế, tiểu Vương... Khâu này, phải xem cậu rồi."
Vương Mặc cười: "Yên tâm đi."
"Ừ."
Triệu Thụ hít sâu một hơi, bỗng nhiên thanh âm trở nên kích động: "Hiện tại, điểm tích lũy của Trung Hoa chúng ta trong nhạc hội lần này đang ở trạng thái dẫn đầu cách biệt, nếu như vòng giao lưu cuối cùng, âm nhạc truyền thống Trung Hoa có thể chinh phục người khác, nhận được sự tán thành của ban giám khảo và khán giả. Vậy... Vậy... Đây chẳng phải đại diện cho việc chúng ta có hy vọng tranh đấu danh hiệu 'âm nhạc chi hương' sao?"
Nghĩ đến đây.
Cho dù là Triệu Thụ đều hô hấp dồn dập.
Hắn nào có ngờ, lúc đầu bản thân dẫn đội ngũ tới tham gia Đêm Âm nhạc Điện Đường quốc tế, là đã chuẩn bị tâm lý làm nền. Thậm chí, ý nghĩ của hắn chỉ là để cho các đứa trẻ trong đội ngũ có thêm kiến thức.
Nhưng hắn không ngờ rằng, đội ngũ âm nhạc Trung Hoa trước đây luôn xếp hạng cuối, tại lần biểu diễn này lại dẫn đầu một đường, ở phần diễn tấu dương cầm, diễn tấu vĩ cầm, diễn tấu giao hưởng, diễn tấu hòa âm, đều giành được hạng nhất, đưa điểm tích lũy của Trung Hoa lên vị trí đứng đầu!
Hình ảnh như trong mộng.
Khung cảnh như trong mộng.
Những ngày này, Triệu Thụ thường xuyên trong mộng cười tỉnh, sau đó dùng sức bóp cánh tay của mình, muốn xác định chuyện đã xảy ra không phải là ảo ảnh.
Sau khi xác định không phải ảo ảnh, toàn thân hắn đều run rẩy.
Đây chính là "âm nhạc chi hương"!
Thu hoạch được danh hiệu "âm nhạc chi hương", có lợi ích gì?
Thứ nhất, có thể trở thành thánh địa cho người yêu âm nhạc trên toàn cầu.
Thứ hai, ở sau đó trong bốn năm, ít nhất 50% hoạt động âm nhạc quốc tế cỡ lớn phải tổ chức tại Trung Hoa.
Thứ ba, bất kỳ cuộc thi âm nhạc nào, ở ghế trọng tài, ban giám khảo, tỉ lệ của Trung Hoa không được ít hơn một phần ba.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao những cường quốc âm nhạc kia muốn dốc sức tranh thủ danh hiệu "âm nhạc chi hương".
Thật sự là, một khi đạt được danh hiệu này, đối với sự thúc đẩy ngành công nghiệp âm nhạc của một quốc gia là quá lớn.
Mà bây giờ, Triệu Thụ đã thấy được hi vọng, làm sao hắn không kích động?
Vương Mặc hỏi: "Đúng rồi, ta có chút quên mất. Muốn có được danh hiệu 'âm nhạc chi hương', cần điều kiện gì?"
Triệu Thụ bẻ ngón tay, thuộc như lòng bàn tay: "Thứ nhất, cần ít nhất một đại sư âm nhạc trấn giữ. Thứ hai, ít nhất có một khúc nhạc giành được vị trí thứ nhất trong quyết đấu. Thứ ba, ít nhất có ba ca khúc lọt vào Top 10 bảng xếp hạng Kim Âm. Thứ tư, cần phải có âm nhạc truyền thừa có thể chinh phục thế giới."
Nói xong.
Triệu Thụ hít sâu một hơi chân thành nói: "Hiện tại, ba điều kiện đầu chúng ta đều đã đạt được, thành tích còn bỏ xa người thứ hai một khoảng lớn. Chỉ cần hoàn thành điều kiện thứ tư, vậy thì xác suất lớn danh hiệu 'âm nhạc chi hương' sẽ là của chúng ta. Chỉ là điều kiện thứ tư... Muốn âm nhạc truyền thống Trung Hoa của chúng ta nhận được sự tán thành của toàn thế giới, không biết chúng ta có làm được không?"
"Có thể làm được."
Vương Mặc mỉm cười, giọng nói mang theo sự tự tin mạnh mẽ.
Âm nhạc hệ thống 5000 năm mênh mông của Trung Hoa ta, làm sao có thể không được thế giới tán thành và tiếp nhận?
Trước đây quốc tế không biết đến âm nhạc truyền thừa của Trung Hoa, là chúng ta không có cơ hội để biểu diễn cho bọn họ nghe.
Mà bây giờ, đã có cơ hội này!
Vậy thì Vương Mặc quyết định để cho tất cả người xem Lam Tinh nhìn cho kỹ, lắng nghe thật tốt cái quốc gia cổ đại phương Đông có mấy ngàn năm âm nhạc truyền thừa này, ẩn chứa một kho tàng âm nhạc mênh mông và rộng lớn đến nhường nào!......
Trong ba ngày tiếp theo.
Mặc dù cuộc tranh tài Đêm Âm nhạc Điện Đường quốc tế bước vào trạng thái nghỉ ngơi, nhưng về cơ bản vào mỗi buổi tối, tại Metropolitan Opera House thậm chí trên toàn bộ con đường âm nhạc Broadway, đều có các buổi biểu diễn nhạc kịch cỡ lớn.
Dù sao đây là nhạc hội bốn năm mới có một lần, cho nên rất nhiều đội ngũ không có tư cách tham gia thi đấu, đều sẽ nhân dịp này đến hiện trường biểu diễn, để thu hút thêm sự chú ý.
Mà Trung Hoa cũng có mấy dàn nhạc dân gian, sau khi thấy đội đại diện âm nhạc Trung Hoa thể hiện tài năng, liền không quản xa xôi ngàn dặm đến nơi này, giương cao danh tiếng của Trung Hoa để biểu diễn.
Hiệu quả coi như không tệ.
Về cơ bản đều là những người dân Âu Mỹ ôm lòng hiếu kỳ đối với Trung Hoa, đến cổ vũ.
Đối với chuyện này, Triệu Thụ cũng không ngăn cản, ngược lại rất vui mừng.
Có thể để cho dàn nhạc Trung Hoa chủ động bước ra biên giới, đồng thời nhận được sự tán thành trên quốc tế, đây mới là điều hắn luôn hy vọng nhìn thấy, mặc dù những dàn nhạc này biểu diễn còn có vẻ mười phần non nớt, nhưng chỉ cần đang trưởng thành là đủ.
Thời gian trôi qua.
Ba ngày thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong ba ngày qua, không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, "Bản hòa tấu Định Mệnh" đã gây nên sóng gió to lớn trong giới âm nhạc toàn cầu, không chỉ càn quét gần như tất cả các bảng xếp hạng âm nhạc, thậm chí ngay cả rất nhiều dàn nhạc cỡ lớn đều đang luyện tập bản nhạc này trong đêm, bởi vì chỉ cần là một nhà hát nhạc kịch có chút danh tiếng, thì vô số người dân đều giơ tay yêu cầu diễn tấu "Định Mệnh".
Chứng kiến một màn này, không ít người đều than thở không thôi.
"Chỉ riêng khúc nhạc này, Vương Mặc đã có thể vấn đỉnh những nhà âm nhạc nổi tiếng nhất trong lịch sử Lam Tinh."
"Ai nói không phải chứ?"
"Không còn cách nào, bản hòa âm này thực sự quá chấn động."
"Ngay cả ta là một người không thường nghe nhạc, mấy ngày nay đều nghe đi nghe lại nó, càng nghe càng cảm nhận được sức mạnh ủng hộ to lớn ẩn chứa trong giai điệu. Loại âm nhạc này, đối với một người đang ở trong thung lũng mà nói, sự ủng hộ là rất lớn."
"......"
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người thở dài.
"Chỉ tiếc nền tảng âm nhạc của Trung Hoa quá yếu."
"Đúng vậy, Vương Mặc sinh ra ở đó, sẽ chỉ kìm chân hắn."
"Nếu như Vương Mặc là người của bất kỳ một quốc gia nào trong lục đại vương quốc âm nhạc, quốc gia này đều sẽ trở thành 'âm nhạc chi hương'. Nhưng nền tảng âm nhạc của Trung Hoa quá yếu, danh hiệu 'âm nhạc chi hương' khẳng định là không giành được, mặc dù bọn họ hiện tại có điểm tích lũy vượt trội, nhưng không có tác dụng! Dù sao điều quan trọng nhất của 'âm nhạc chi hương' là quốc gia này cần phải có nền tảng âm nhạc thâm hậu, mà Trung Hoa, hình như không có?"
"Dù sao ta chưa từng nghe qua Trung Hoa có nền tảng âm nhạc gì."
"Đất nước lớn như vậy ở phương Đông, sao cơ sở âm nhạc lại kém như vậy?"
"Đáng tiếc, nếu không danh hiệu 'âm nhạc chi hương' dễ như trở bàn tay."
"......"
Không trách cư dân mạng quốc tế lại bàn luận như vậy.
Thật sự là gần như chín mươi chín phần trăm cư dân quốc tế, đều chưa từng tiếp xúc qua bất kỳ loại hình nào liên quan tới âm nhạc dân tộc Trung Hoa.
Đàn tranh?
Cổ cầm?
Tỳ bà?
Nhị hồ?
Đừng nói là nghe chúng diễn tấu, thậm chí ngay cả tên cũng chưa từng nghe thấy.
Đương nhiên, bởi vì hiện tại video ngắn đang phát triển nhanh chóng, cũng có không ít người yêu âm nhạc Trung Hoa đăng video biểu diễn ở trên đường phố nước ngoài bằng nhạc cụ dân tộc Trung Hoa, chủ yếu là đàn tranh và nhị hồ, chỉ có điều những người này căn bản là không có cách nào gây ra sóng gió lớn trên quốc tế, nhiều nhất cũng chỉ là để người địa phương xem cho mới lạ, rồi sau đó sẽ quên mất ngay.
Thậm chí, đại đa số mọi người đều không rõ ràng người này đến từ quốc gia nào, diễn tấu loại nhạc cụ gì.
Mà lại những Blogger này, mục đích cũng không phải vì tuyên dương âm nhạc Trung Hoa, chỉ là vì quay video ngắn đăng lên mạng trong nước để kiếm lưu lượng và lợi ích mà thôi.
Có tác dụng gì cơ chứ?
Như vậy, cư dân mạng của lục đại vương quốc âm nhạc lại càng kích động!
Từng ánh mắt lần nữa tỏa sáng.
"Ha ha ha, cơ hội lại đến rồi!"
"Các huynh đệ, mặc dù Vương Mặc mạnh, nhưng quốc gia của hắn không mạnh, cho nên chỉ có thể đem danh hiệu 'âm nhạc chi hương' chắp tay dâng cho."
"Nếu vậy, Úc Châu chúng ta liền từ chối thì bất kính!"
"A phi! Úc Châu các ngươi đã làm 'âm nhạc chi hương' lần trước, lần này khẳng định là của Áo chúng ta."
"Cứ chờ xem, 'âm nhạc chi hương' nhất định phải là của Ý chúng ta."
"......"
Những cư dân mạng này hưng phấn, lại kích động.
Ban đầu những ngày này bị Vương Mặc chèn ép đến nỗi không còn chút khí thế, dù sao ai có thể chịu đựng được việc bị lặp đi lặp lại đặt xuống đất chà đạp? Sự tự tin lớn đến đâu cũng có thể bị dẫm nát.
Mà bây giờ, bọn hắn rốt cục lại được mở mày mở mặt.
Sự tự tin bị đánh mất đã trở lại.
Những người từng chạy trốn, lại trở nên hừng hực ý chí chiến đấu, kiêu ngạo, tự cao.
Lục đại vương quốc âm nhạc của bọn hắn, sống lại rồi!
Không còn cách nào!
Vòng cuối cùng là so sánh truyền thừa âm nhạc của quốc gia!
Vương Mặc có đàn dương cầm giỏi, có viết khúc vĩ cầm hay, có hòa âm xuất sắc đi chăng nữa, thì có tác dụng gì?
Không phải đều là dùng nhạc cụ phương Tây diễn tấu hay sao?
Không có đàn dương cầm, không có vĩ cầm, không có nhạc cụ giao hưởng cùng các loại nhạc cụ khác, thực lực Vương Mặc dù mạnh đến đâu cũng không có đất dụng võ.
Đương nhiên, cũng có một số ít người làm các công việc hiểu biết một chút về văn hóa Trung Hoa, nói rằng Trung Hoa cũng có truyền thừa âm nhạc của riêng mình, thậm chí còn rất thâm hậu.
Nhưng những lời này căn bản không có mấy người nghe.
Thậm chí có người không tiếc trào phúng: "Nếu như âm nhạc truyền thừa của Trung Hoa thật sự thâm hậu như ngươi nói, vậy vì sao trên quốc tế lại không có chút danh tiếng nào? Vì sao chúng ta chưa từng nghe qua? Đây không phải mâu thuẫn sao? Không có chính là không có, đừng tốn công giải thích."
Ngay cả Simon, Romando, cũng cảm thấy Trung Hoa căn bản không có bất kỳ cơ hội nào đạt được vòng nguyệt quế "âm nhạc chi hương".
Bọn hắn bội phục Vương Mặc.
Có thể Vương Mặc lợi hại, và việc truyền thừa âm nhạc Trung Hoa có thâm hậu hay không, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Đương nhiên, bọn hắn ít nhiều cũng biết một chút về nhạc cụ Trung Hoa, nhưng mấy người đều xem thường.
Đàn tranh kia, theo bọn họ nghĩ kém xa sự hùng hậu và du dương của dương cầm.
Về phần cái gọi là nhị hồ, lại càng khó nghe đến mức muốn mạng người.
Mà kèn và các loại nhạc cụ khác, nghe càng khó có thể tiếp nhận.
Truyền thừa âm nhạc như vậy, có thể so sánh được với dương cầm, vĩ cầm, cello sao?
Hoàn toàn không so được!
"Rất nhiều nhạc cụ truyền thống của Trung Hoa có vẻ rất tương tự Nhật Bản, chỉ có điều dường như kém xa Nhật Bản về phương diện tinh túy."
Simon chắc chắn như đinh đóng cột.
Trong Đêm Âm nhạc Điện Đường quốc tế quá khứ, Nhật Bản đã từng nhiều lần tiến vào vòng tranh đấu "âm nhạc chi hương" cuối cùng, cho nên Simon và những nhà âm nhạc đỉnh cấp này đều biết Nhật Bản có truyền thừa âm nhạc rất tốt, cũng có được rất nhiều nhạc cụ chỉ thuộc về riêng mình.
Ví dụ: Shamisen, Shakuhachi, Tỳ bà Nhật Bản, Koto, Taiko...... Chờ chút.
Những nhạc cụ này, đều giống với nhạc cụ Trung Hoa đến mấy phần.
Tuy nhiên.
Nghe được những lời này.
Aida vẫn không có phản ứng, vẫn đang lẩm bẩm một mình: "Hắn sao có thể hút thuốc? Sao có thể?"
Ngược lại là Jiro Miyata gượng cười, không dám nói tiếp.
Trong lòng hắn bất đắc dĩ: "Xem ra Simon tiên sinh không có chút hiểu biết nào về Nhật Bản. Kỳ thật những nhạc cụ của Nhật Bản chúng ta, đều là từ phương Đông truyền thừa tới đó."
Nghĩ đến đây.
Jiro Miyata lại hồi tưởng lại cảnh tượng Vương Mặc một mình quyết đấu mười một quốc gia mấy năm trước.
Lúc trước tuy hắn không tham gia, nhưng sau đó bản thân lại xem hết toàn bộ video ghi hình cuộc thi. Vương Mặc ở trên sân khấu gần như đem tất cả nhạc cụ dân tộc Trung Hoa biểu diễn một cách tinh tế vô cùng, khiến cho hắn đều tê cả da đầu.
Nhạc cụ Trung Hoa không bằng Nhật Bản?
Chuyện cười lớn!
Cha có thể không bằng con trai sao?...... Khụ khụ, Jiro Miyata vội vàng tự tát mình một cái, bản thân nói như vậy thật sự là bất kính với tổ quốc.
Nhưng đạo lý chính là như thế.
Mà những nghị luận này của lục đại vương quốc âm nhạc, cũng bị cư dân mạng của mười một quốc gia đã từng khiêu chiến Trung Hoa nhìn thấy.
Những người này thấy những cư dân mạng Âu Mỹ trào phúng Trung Hoa không có truyền thừa âm nhạc của riêng mình, không có bao nhiêu nền tảng âm nhạc, từng người trong lòng đều cười lạnh không thôi: "Một đám ếch ngồi đáy giếng."
Bọn hắn thậm chí còn có chút hả hê, muốn nhìn thấy vẻ mặt khi ảo tưởng cuối cùng tan vỡ của những người này.
Trung Hoa không có nền tảng âm nhạc?
Mẹ kiếp, nếu bàn về nền tảng âm nhạc, Trung Hoa chỉ sợ có thể xưng là số một Lam Tinh.
Nhiều nhạc cụ phương Tây như vậy cộng lại đều không đủ so.
Chỉ có điều, quốc gia phương Đông kia trước kia không có cơ hội để âm nhạc truyền thừa của mình bước ra biên giới mà thôi.
Mà bây giờ, Trung Hoa đã có Vương Mặc, có một thiên tài có thể treo đánh một đám đại sư âm nhạc, ai mà biết được trong cuộc tranh tài truyền thừa âm nhạc sắp tới sẽ phát sinh những chuyện gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận