Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên
Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 98: Trước lúc xuất phát an bài (length: 7739)
Sở Du: Ta thay cữu cữu cảm ơn ngươi!
An Tinh thu dọn hành lý cực nhanh, Sở Thiên đưa con trai đến cũng rất mau.
Lúc nhìn thấy Sở Du, Sở Thiên vẫn không tự chủ được lộ vẻ mặt khác thường, phải biết Sở Du ở thôn Ô Lạp Kỳ tổng cộng chỉ sống mười mấy năm, trong đó nhà Sở Thiên ở cùng nhau thời gian xem ra khá dài.
Vẻ mặt của Sở Thiên khiến hắn trong lòng có chút khó chịu.
"Đại bá, dù sau này thế nào, ta vẫn coi bác là đại bá của ta, cả nhà bác đối tốt với ta, ta không quên. Sau này nhà có việc gì bác cứ nói với ta như trước đây."
"Nhưng mà, nhưng mà cha của con hắn..."
"Người đó không phải cha ruột của ta, cho dù thật là bác giết người, ta cũng không trách bác. Có lẽ sau này, khi bác biết cha ruột của ta là ai, những việc ông ta đã làm với cả nhà bác, thì lúc đó bác không chỉ thấy áy náy mà còn căm hận ta đó!"
Sở Thiên trợn tròn mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tin.
"Không thể nào, con vẫn còn nhỏ, bác nhìn con lớn lên, con và mẹ đã chịu nhiều khổ cực, ai oán đều là thật, cho dù có sai cũng không phải do con."
An Tinh cảm thấy, ông bác Sở Thiên này thật là người có tam quan chính đến phát sợ.
Hai người mở lòng hàn huyên một hồi, An Tinh còn cố ý chuẩn bị thịt rượu để họ nâng cốc chuyện trò, Sở Thiên, Sở Du, Sở Phong và Sở Lĩnh bốn người, cứ vậy mà vui vẻ trò chuyện suốt một đêm.
Ngày thứ hai thì quả nhiên không thể xuất phát.
Sau khi mấy người tỉnh rượu, An Tinh liền dẫn ba người đến Thất Đài Sơn.
"Bác Sở Thiên, hai anh, ngọn núi này là nơi mà ta cần các bác giúp trông coi, thật ra bên dưới có quân nhân canh gác, các bác không cần lo lắng sẽ có người xấu đến phá phách đâu. Chỉ cần chú ý đến tiến độ công trình và không để vàng bị tư tàng là được. Ta biết bây giờ trong thôn đang thu hoạch mùa màng, gọi các bác đến đây có chút không phải lẽ, nhưng ta thật sự là không có người tin cậy."
"Thanh niên trí thức An à, con nói gì vậy, nhà ta chẳng để ý gì đến mấy công điểm đó đâu, thím con đã nói, mình phải là người giữ lời hứa, đã nhận lời thì sao có thể nuốt lời được? Hơn nữa em trai của ta đã có thím con ở nhà chăm sóc, cũng không có gì lớn, Sở Nhạc nói ở Hải Thành cũng rất tốt. Nó còn bảo thầy giáo báo là có thể tham gia thi đại học, nếu nó đậu vào đại học trọng điểm, coi như nhà ta ngóc đầu lên được, mà có được thế cũng đều là nhờ công của con đó."
Biết Sở Thiên nói thật, An Tinh cũng yên lòng.
"Bác Sở Thiên, ta không để các bác làm không công đâu, từ đầu đã định ở đây một tháng ta sẽ trả cho mỗi người mười đồng tiền công, chắc là hơn đi cày ruộng ở nhà rồi. Chuyện Sở Nhạc cứ để cháu lo, chỉ cần nó đậu đại học, cháu sẽ chu cấp cho nó ăn học. Chỉ cần sau khi nó tốt nghiệp chịu làm cho cháu là được, đãi ngộ như các bác, không làm không công, cháu sẽ trả công cho nó nhiều hơn, tuyệt đối sẽ không để các bác thiệt."
Ba người nhà Sở đoán là An Tinh sẽ không để họ làm không công, nhưng không ngờ lại cho nhiều như vậy.
An Tinh: Chị đây giờ có tiền rồi, có mỗi mười đồng một người thôi mà, cầm ra được, cầm ra được!
Sắp xếp xong xuôi ở đây, An Tinh còn không quên nhà máy chế biến giấy, đây là chuyện rất quan trọng liên quan đến tiền, không được có sai sót, mà người thích hợp không ai khác chính là các thanh niên trí thức rồi.
Vốn Lý Lương Hữu còn không định cho người đi, bao nhiêu người đi rồi, ai sẽ làm đồng áng.
Nhưng mà Sở Thiên dạy cho Lý Lương Hữu một bài, ông ta nghĩ mấy thanh niên trí thức này có làm được gì đâu, lại còn đòi công điểm trong thôn để đổi lương thực, thế là trưởng thôn ra quyết định cực nhanh cho mấy người kia đi.
Nhà máy chế biến giấy quá đơn sơ, nhưng có Mạch Thất thì xem ra vẫn có thể tin tưởng được.
Trước khi đi An Tinh đã cho người đến xây dựng và dọn dẹp.
Tuy rằng khu xưởng không lớn lắm, nhưng dù sao thanh niên trí thức điểm cũng chỉ có tám người, bọn họ ăn ở ở đó cũng đủ dùng rồi.
Vốn Văn Diệp không nghĩ đến chỗ em gái trải qua ngày tháng, nhưng vừa nghĩ trong thôn đang mùa gặt, hơn nữa Văn Thụy lại nằng nặc đòi đi, anh đành phải thỏa hiệp.
Khi An Tinh đến nơi, mọi người vừa mới kê xong giường, con trai ở một gian, con gái ở một gian, điều kiện có hơi gian khổ một chút, nhưng dù sao cũng hơn ở thanh niên trí thức điểm, ít nhất ở đây có điện.
"Mọi người vất vả rồi!"
"An Tinh! Cậu xem như đến rồi đấy, tớ nhớ cậu quá chừng luôn, lâu vậy rồi chẳng nói về xem bọn tớ, có phải ở thành phố sống sướng quá, nên quên mất tụi tớ rồi không?"
Cũng chẳng trách Văn Thụy oán trách, cô nàng thật sự rất nhớ An Tinh.
"Cậu coi tớ là ai vậy? Lần này chẳng phải tớ tới giải cứu mọi người sao? Tớ nghe nói có khôi phục thi đại học, mọi người tính thế nào?"
Lăng Hàn và Cảnh Thần liếc nhau nói: "Chúng tôi đang chuẩn bị ôn tập lại kiến thức."
An Tinh nhẹ gật đầu.
"An Tinh, cậu không tham gia à? Như tớ đây còn định thử một phen đó, dù sao thi đậu là có thể về thành rồi, lại còn có thể tiếp tục học kiến thức, cái mác sinh viên cũng đáng giá lắm đấy!"
Trịnh Hòa quả không hổ là người làm ăn, luôn có thể nắm bắt được trọng điểm.
Mạc Hạo và Phương Gia nhìn An Tinh: "Chúng ta...chúng ta có thể theo cậu được không? Nhà điều kiện không tốt lắm, trở về thành cũng chẳng có lương thực, chúng ta...chúng ta không muốn làm gánh nặng cho gia đình."
An Tinh đương nhiên là đồng ý rồi.
"Được thôi! Dù sao tớ cũng không tham gia thi đại học. Các cậu cứ ở lại đây làm việc, tớ sẽ lo ăn ở và còn phát lương cho các cậu, tuy bây giờ nhà máy chế biến giấy này nhỏ nhưng sau này nó sẽ lớn mạnh thôi. Mà tớ đây cái không làm được nhất chính là học, cứ thấy sách là tớ thấy mệt người ra rồi."
Thật ra trong lòng ai cũng hiểu rõ, An Tinh không tham gia thi đại học là vì có gia thế tốt lại gả cho quan lớn, giàu có, đâu cần phải đi chịu khổ này làm gì.
Không như bọn họ, bất kể là vì sinh tồn, hay là vì gia đình, thì cũng vẫn phải đi con đường này.
Phương Gia và Mạc Hạo vừa nhận được lời hứa chắc nịch từ ông chủ mới, mừng rỡ không thôi, đã bắt đầu viết thư về nhà thông báo, còn những người khác thì trong khi làm việc vẫn muốn ôn lại kiến thức sách giáo khoa.
An Tinh không có ý kiến gì về chuyện này, người có chí riêng, cô không thích học, cũng không thể làm chậm trễ sự tiến bộ của người khác được.
Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ở hai nơi, An Tinh cùng Sở Du lên đường đến Tây Ninh.
Để cho chuyến đi thoải mái một chút, An Tinh mang theo không ít đồ ăn ngon, còn có cả Ngũ Ức, hai người một con chó cứ thế lái xe lên đường, thậm chí Sở Du không thèm mang theo ai hầu hạ chạy việc, chỉ sợ tiết lộ thông tin.
Hiện giờ mọi người chỉ biết rằng, anh vừa mới kết hôn, chưa tổ chức hôn lễ, nên muốn cùng vợ đi đâu đó một chuyến.
An Tinh: Không ngờ đến cái dị giới thập niên 70 này, cô còn có thể hưởng thụ một phen trăng mật đi du lịch.
Sở Du lái xe, nhìn bà xã bé nhỏ bên cạnh đang ăn như con chuột hamster, đôi má phúng phính rất đáng yêu, trong lòng mềm nhũn cả ra.
"Dừng xe!"
An Tinh liếc nhìn ra ngoài, xem ra bọn họ đã vào địa giới cổ của Tây Ninh rồi.
Sở Du vừa dừng xe, người kia liền mở cửa xe bên cạnh ra: "Các ngươi đến đây mà không tìm hiểu chút quy củ ở Tây Ninh cổ này sao?"
An Tinh thu dọn hành lý cực nhanh, Sở Thiên đưa con trai đến cũng rất mau.
Lúc nhìn thấy Sở Du, Sở Thiên vẫn không tự chủ được lộ vẻ mặt khác thường, phải biết Sở Du ở thôn Ô Lạp Kỳ tổng cộng chỉ sống mười mấy năm, trong đó nhà Sở Thiên ở cùng nhau thời gian xem ra khá dài.
Vẻ mặt của Sở Thiên khiến hắn trong lòng có chút khó chịu.
"Đại bá, dù sau này thế nào, ta vẫn coi bác là đại bá của ta, cả nhà bác đối tốt với ta, ta không quên. Sau này nhà có việc gì bác cứ nói với ta như trước đây."
"Nhưng mà, nhưng mà cha của con hắn..."
"Người đó không phải cha ruột của ta, cho dù thật là bác giết người, ta cũng không trách bác. Có lẽ sau này, khi bác biết cha ruột của ta là ai, những việc ông ta đã làm với cả nhà bác, thì lúc đó bác không chỉ thấy áy náy mà còn căm hận ta đó!"
Sở Thiên trợn tròn mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tin.
"Không thể nào, con vẫn còn nhỏ, bác nhìn con lớn lên, con và mẹ đã chịu nhiều khổ cực, ai oán đều là thật, cho dù có sai cũng không phải do con."
An Tinh cảm thấy, ông bác Sở Thiên này thật là người có tam quan chính đến phát sợ.
Hai người mở lòng hàn huyên một hồi, An Tinh còn cố ý chuẩn bị thịt rượu để họ nâng cốc chuyện trò, Sở Thiên, Sở Du, Sở Phong và Sở Lĩnh bốn người, cứ vậy mà vui vẻ trò chuyện suốt một đêm.
Ngày thứ hai thì quả nhiên không thể xuất phát.
Sau khi mấy người tỉnh rượu, An Tinh liền dẫn ba người đến Thất Đài Sơn.
"Bác Sở Thiên, hai anh, ngọn núi này là nơi mà ta cần các bác giúp trông coi, thật ra bên dưới có quân nhân canh gác, các bác không cần lo lắng sẽ có người xấu đến phá phách đâu. Chỉ cần chú ý đến tiến độ công trình và không để vàng bị tư tàng là được. Ta biết bây giờ trong thôn đang thu hoạch mùa màng, gọi các bác đến đây có chút không phải lẽ, nhưng ta thật sự là không có người tin cậy."
"Thanh niên trí thức An à, con nói gì vậy, nhà ta chẳng để ý gì đến mấy công điểm đó đâu, thím con đã nói, mình phải là người giữ lời hứa, đã nhận lời thì sao có thể nuốt lời được? Hơn nữa em trai của ta đã có thím con ở nhà chăm sóc, cũng không có gì lớn, Sở Nhạc nói ở Hải Thành cũng rất tốt. Nó còn bảo thầy giáo báo là có thể tham gia thi đại học, nếu nó đậu vào đại học trọng điểm, coi như nhà ta ngóc đầu lên được, mà có được thế cũng đều là nhờ công của con đó."
Biết Sở Thiên nói thật, An Tinh cũng yên lòng.
"Bác Sở Thiên, ta không để các bác làm không công đâu, từ đầu đã định ở đây một tháng ta sẽ trả cho mỗi người mười đồng tiền công, chắc là hơn đi cày ruộng ở nhà rồi. Chuyện Sở Nhạc cứ để cháu lo, chỉ cần nó đậu đại học, cháu sẽ chu cấp cho nó ăn học. Chỉ cần sau khi nó tốt nghiệp chịu làm cho cháu là được, đãi ngộ như các bác, không làm không công, cháu sẽ trả công cho nó nhiều hơn, tuyệt đối sẽ không để các bác thiệt."
Ba người nhà Sở đoán là An Tinh sẽ không để họ làm không công, nhưng không ngờ lại cho nhiều như vậy.
An Tinh: Chị đây giờ có tiền rồi, có mỗi mười đồng một người thôi mà, cầm ra được, cầm ra được!
Sắp xếp xong xuôi ở đây, An Tinh còn không quên nhà máy chế biến giấy, đây là chuyện rất quan trọng liên quan đến tiền, không được có sai sót, mà người thích hợp không ai khác chính là các thanh niên trí thức rồi.
Vốn Lý Lương Hữu còn không định cho người đi, bao nhiêu người đi rồi, ai sẽ làm đồng áng.
Nhưng mà Sở Thiên dạy cho Lý Lương Hữu một bài, ông ta nghĩ mấy thanh niên trí thức này có làm được gì đâu, lại còn đòi công điểm trong thôn để đổi lương thực, thế là trưởng thôn ra quyết định cực nhanh cho mấy người kia đi.
Nhà máy chế biến giấy quá đơn sơ, nhưng có Mạch Thất thì xem ra vẫn có thể tin tưởng được.
Trước khi đi An Tinh đã cho người đến xây dựng và dọn dẹp.
Tuy rằng khu xưởng không lớn lắm, nhưng dù sao thanh niên trí thức điểm cũng chỉ có tám người, bọn họ ăn ở ở đó cũng đủ dùng rồi.
Vốn Văn Diệp không nghĩ đến chỗ em gái trải qua ngày tháng, nhưng vừa nghĩ trong thôn đang mùa gặt, hơn nữa Văn Thụy lại nằng nặc đòi đi, anh đành phải thỏa hiệp.
Khi An Tinh đến nơi, mọi người vừa mới kê xong giường, con trai ở một gian, con gái ở một gian, điều kiện có hơi gian khổ một chút, nhưng dù sao cũng hơn ở thanh niên trí thức điểm, ít nhất ở đây có điện.
"Mọi người vất vả rồi!"
"An Tinh! Cậu xem như đến rồi đấy, tớ nhớ cậu quá chừng luôn, lâu vậy rồi chẳng nói về xem bọn tớ, có phải ở thành phố sống sướng quá, nên quên mất tụi tớ rồi không?"
Cũng chẳng trách Văn Thụy oán trách, cô nàng thật sự rất nhớ An Tinh.
"Cậu coi tớ là ai vậy? Lần này chẳng phải tớ tới giải cứu mọi người sao? Tớ nghe nói có khôi phục thi đại học, mọi người tính thế nào?"
Lăng Hàn và Cảnh Thần liếc nhau nói: "Chúng tôi đang chuẩn bị ôn tập lại kiến thức."
An Tinh nhẹ gật đầu.
"An Tinh, cậu không tham gia à? Như tớ đây còn định thử một phen đó, dù sao thi đậu là có thể về thành rồi, lại còn có thể tiếp tục học kiến thức, cái mác sinh viên cũng đáng giá lắm đấy!"
Trịnh Hòa quả không hổ là người làm ăn, luôn có thể nắm bắt được trọng điểm.
Mạc Hạo và Phương Gia nhìn An Tinh: "Chúng ta...chúng ta có thể theo cậu được không? Nhà điều kiện không tốt lắm, trở về thành cũng chẳng có lương thực, chúng ta...chúng ta không muốn làm gánh nặng cho gia đình."
An Tinh đương nhiên là đồng ý rồi.
"Được thôi! Dù sao tớ cũng không tham gia thi đại học. Các cậu cứ ở lại đây làm việc, tớ sẽ lo ăn ở và còn phát lương cho các cậu, tuy bây giờ nhà máy chế biến giấy này nhỏ nhưng sau này nó sẽ lớn mạnh thôi. Mà tớ đây cái không làm được nhất chính là học, cứ thấy sách là tớ thấy mệt người ra rồi."
Thật ra trong lòng ai cũng hiểu rõ, An Tinh không tham gia thi đại học là vì có gia thế tốt lại gả cho quan lớn, giàu có, đâu cần phải đi chịu khổ này làm gì.
Không như bọn họ, bất kể là vì sinh tồn, hay là vì gia đình, thì cũng vẫn phải đi con đường này.
Phương Gia và Mạc Hạo vừa nhận được lời hứa chắc nịch từ ông chủ mới, mừng rỡ không thôi, đã bắt đầu viết thư về nhà thông báo, còn những người khác thì trong khi làm việc vẫn muốn ôn lại kiến thức sách giáo khoa.
An Tinh không có ý kiến gì về chuyện này, người có chí riêng, cô không thích học, cũng không thể làm chậm trễ sự tiến bộ của người khác được.
Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện ở hai nơi, An Tinh cùng Sở Du lên đường đến Tây Ninh.
Để cho chuyến đi thoải mái một chút, An Tinh mang theo không ít đồ ăn ngon, còn có cả Ngũ Ức, hai người một con chó cứ thế lái xe lên đường, thậm chí Sở Du không thèm mang theo ai hầu hạ chạy việc, chỉ sợ tiết lộ thông tin.
Hiện giờ mọi người chỉ biết rằng, anh vừa mới kết hôn, chưa tổ chức hôn lễ, nên muốn cùng vợ đi đâu đó một chuyến.
An Tinh: Không ngờ đến cái dị giới thập niên 70 này, cô còn có thể hưởng thụ một phen trăng mật đi du lịch.
Sở Du lái xe, nhìn bà xã bé nhỏ bên cạnh đang ăn như con chuột hamster, đôi má phúng phính rất đáng yêu, trong lòng mềm nhũn cả ra.
"Dừng xe!"
An Tinh liếc nhìn ra ngoài, xem ra bọn họ đã vào địa giới cổ của Tây Ninh rồi.
Sở Du vừa dừng xe, người kia liền mở cửa xe bên cạnh ra: "Các ngươi đến đây mà không tìm hiểu chút quy củ ở Tây Ninh cổ này sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận