Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên
Sở Thủ Trưởng, An Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Chút Điên - Chương 111: Thư thông báo đến, nghênh khảo thần (length: 8068)
Đối với chuyện này, An Tinh không có cảm giác gì.
Những điều này đều là do nàng dùng tiền thật mua về danh tiếng, tuy rằng rất đau lòng, nhưng nghĩ đến chắc hẳn đối với nhà bọn nàng mà nói là một chuyện tốt.
Trong khoảng thời gian mọi người vui vẻ này, kết quả thi đại học lặng lẽ được công bố.
Văn Thụy trước tiên gọi điện thoại cho An Tinh.
"An Tinh, ngươi đoán xem ta thi đậu ở đâu? Anh trai ta lại thi đậu ở đâu?"
Nghe giọng điệu kênh kiệu ở đầu dây bên kia, An Tinh không nhịn được dội cho nàng một gáo nước lạnh: "Mặc kệ thi đậu ở đâu, ngươi cũng đừng có kiêu ngạo, phải biết người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn.
Ngươi đó, chính là quá đơn thuần, chuyện gì cũng viết hết lên mặt.
Ngươi có biết không, ngươi như vậy sẽ khiến người nhà ngươi rất lo lắng? Nên khiêm tốn một chút thì tốt cho ngươi hơn, không có việc gì tuyệt đối đừng có đi ra ngoài khoe khoang với người ta, nhỡ gặp phải người lòng dạ hẹp hòi sau lưng chơi xấu ngươi thì sao?"
Thật ra An Tinh chỉ đơn thuần muốn đối nghịch với nàng, lại không ngờ rằng còn giúp mình có thêm một đợt hảo cảm.
Sau khi ồn ào ở đầu dây bên kia, Văn Thụy mới tiếp tục lên tiếng.
"Ta biết rồi! An Tinh ngươi cũng thật là lợi hại, rõ ràng ngươi cũng không có văn hóa gì, cũng đâu có tham gia thi đại học, sao lại hiểu biết nhiều như vậy? Lúc nãy ông bà nội ta cũng nghe thấy lời ngươi nhắc nhở ta đó."
Văn Thụy dừng lại một chút, mồ hôi lạnh của An Tinh đều toát ra.
Nhà họ Văn hẳn là cũng không phải dạng vô danh tiểu bối gì mới đúng, cái này xong rồi, có khi nào ông nội của người ta cảm thấy nàng đang bắt nạt cháu gái của mình không?
Văn Thụy tiếp tục nói ra:
"Ông nội ta nói, có thể quen được người bạn như ngươi, là do ta tu được phúc tám đời.
Ông còn dặn ta phải học hỏi ở ngươi nhiều, còn nói ngươi nói đều là vì tốt cho ta, đợi khi nào ngươi đến Đông Lăng, còn muốn mời ngươi đến nhà ta làm khách nữa đó!"
An Tinh: Ngươi có thể đừng thở gấp như vậy không hả!
Nếu biết người nhà đều ở bên cạnh, nên nịnh bợ vẫn cứ nên nịnh bợ một chút.
"Chờ ta đến Đông Lăng nhất định sẽ đến bái phỏng, ta còn chuẩn bị nhân sâm có tuổi cho ông nội ngươi đó, chậm nhất là sang năm chúng ta có thể gặp nhau ở Đông Lăng rồi."
Sau khi cúp điện thoại, An Tinh lúc này mới nhớ ra, cuối cùng con nha đầu chết tiệt kia nói cả tràng vẫn chưa nói bọn họ thi đậu trường nào.
Đành phải gọi điện thoại lại hỏi.
May mà lần này người nghe máy là Văn Diệp, dù sao cũng đáng tin hơn cô em gái của hắn nhiều.
"Em gái tôi đậu Đại học Sư phạm Đông Lăng, còn tôi đậu ngành văn chương ở một trường đại học thuộc Đông Lăng, cả nhà chúng tôi đều rất mong chờ hai người đến đó. Chuyện thiện nguyện của hai người đợt trước ở Đông Lăng cũng đã lan truyền khắp rồi."
"Cám ơn cả nhà đã chào đón, đến lúc đó tôi nhất định sẽ qua."
Xác nhận xong trường của hai anh em, nàng nhanh chóng đi đến nhà máy chế biến giấy, ở đó còn có mấy tiểu đồng bọn đang lo lắng đây.
Vừa vào cửa, liền thấy Phương Gia mặt mày ủ rũ đang than khổ với Mạc Hạo: "Biết làm sao bây giờ đây? Trịnh Hòa với Lăng Hàn đều nhận được giấy báo trúng tuyển rồi, sao cứ nhất quyết thành tích tốt nhất như Cảnh Thần lại không nhận được?"
"Cảnh Thần vẫn chưa nhận được giấy báo à?"
An Tinh hỏi.
"An Tinh cuối cùng thì ngươi cũng tới rồi, nếu không thì nhờ Sở Du giúp đỡ hỏi thăm xem sao đi? Ta thấy cảm xúc của Cảnh Thần không tốt lắm, thật sự sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì đó!"
"Được, hôm nay ta sẽ tìm người đi nghe ngóng. Còn Lăng Hàn với Trịnh Hòa thì thi đậu ở đâu?"
Mạc Hạo cười hì hì nói: "Trịnh Hòa thi đậu cao đẳng nghề, học kế toán đó! Lăng Hàn thì đậu trường quân đội, ta thấy rất hợp với cậu ta."
Thi đậu là tốt rồi; An Tinh cũng không lo Cảnh Thần thi không đậu, thực lực của hắn mọi người đều rõ như ban ngày chỉ là bây giờ vẫn chưa nhận được giấy báo, xem ra là sau lưng có người giở trò.
"Ta về trước, bảo Cảnh Thần yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo này cho cậu ấy."
Thật ra mọi người trong lòng đều hiểu rõ chuyện này, không phải là ở chỗ khác không có, thành tích tốt tự nhiên sẽ dễ bị những kẻ có quyền thế để ý, việc thế thân suất học cũng không có gì lạ.
Đây mới là nguyên nhân khiến Cảnh Thần khổ sở.
Nhưng nhờ An Tinh cam đoan, bọn họ cũng yên tâm hơn nhiều, nhanh chóng chạy đi nói cho Cảnh Thần.
An Tinh không về tiểu viện của mình, mà đi thẳng đến văn phòng của Sở Du. Nàng rất ít khi vô tâm đến công việc của Sở Du như vậy, không nói một tiếng đã chạy đến đây, lần này là một ngoại lệ.
Khi nàng hùng hổ đẩy cửa ra, Sở Du giật mình: "Sao thế bà xã? Có ai bắt nạt em à?"
An Tinh đi đến ghế sofa ngồi xuống.
"Tư lệnh, ta tới tìm anh để đòi lại công đạo cho công nhân nhà máy giấy chúng ta đó. Cảnh Thần nhà ta thành tích xuất sắc, ngay cả mấy người đậu cao đẳng nghề cũng nhận được giấy báo rồi, sao cố tình chỉ có cậu ấy là không có?"
Giọng nói lạnh như băng khiến Mạch Thất và Thái Tân bên cạnh cũng phải kinh sợ.
Lần đầu thấy phu nhân nổi giận lớn như vậy, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía Sở Du, muốn biết vị tư lệnh sợ vợ sẽ có phản ứng thế nào.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Sở Du lập tức buông văn kiện trên tay xuống chạy đến ôm An Tinh.
"Bà xã, anh sẽ đi hỏi ngay cho em, nếu để anh biết tên khốn không có mắt nào ăn cắp giấy báo, anh sẽ phế một chân của nó."
Sở Du nói câu này là để dỗ vợ thôi.
Nhưng An Tinh lại nghe lọt tai.
"Nếu anh đã nói vậy, vậy thì chặt chân nó luôn đi! Dám ăn cắp công sức của người khác thì cứ lăn xa đi, gãy chân là đáng đời."
Ai cũng biết miệng của An Tinh rất lợi hại, hễ nàng mở miệng ra thì coi như chuyện đã định.
Thái Tân hai tay chắp lại, thương xót cho kẻ trộm một giây, hy vọng quãng đời còn lại của hắn trôi qua vui vẻ.
Lúc này, Sở Du cũng không tranh cãi với vợ nữa, việc quan trọng nhất là nhanh chóng điều tra ra chân tướng, anh mặc vội áo quân phục rồi chạy ra ngoài, lúc đi còn không quên lôi theo Mạch Thất, tránh cho tiểu tử này bị vạ lây.
Đáng thương cho Thái Tân lại bị bỏ lại một mình.
Thấy An Tinh vẫn còn lạnh mặt, mắng ầm lên: "Thứ gì? Ngay cả học thức của người khác cũng ăn trộm, loại người này có thể có tương lai gì chứ? Cả đời cũng chẳng có được đủ ăn bốn mặn một canh."
An Tinh hài lòng gật đầu.
Biết chuyện này không thể chậm trễ, chậm trễ thì dù có tìm lại cũng vô dụng thôi.
Sở Du cũng không dám chậm trễ, từ cục giáo dục đến bưu điện đều chạy một vòng, cuối cùng ngay cả chính quyền thành phố cũng phải đến hai chuyến.
"Lão đại, anh nói tên chủ nhiệm Vương này gan cũng lớn thật đấy, ngay cả giấy báo trúng tuyển của thủ khoa mà hắn cũng dám trộm."
Sở Du mặt lạnh tanh: "Anh cho rằng hắn ngu à? Hắn chắc đã điều tra kỹ tình hình gia đình Cảnh Thần từ trước rồi, biết là cho dù mất cũng chẳng ai đứng ra kiểm tra cho Cảnh Thần đâu."
Mạch Thất không nói thêm gì nữa, siết chặt tờ giấy báo trong tay.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi là Cảnh Thần mất đi cơ hội cá chép hóa rồng, may mà mợ chủ nhân tốt, một phút không chậm trễ đã bắt đầu đi tìm.
Tên chủ nhiệm kia quá nhiều mưu mô, đã tính ngày mai sẽ để cho tên kia lên đường đi Đông Lăng nhập học rồi.
Nếu để hắn ta kí vào đó, Cảnh Thần chỉ còn cách đợi cơ hội khác thôi, may mà miệng của phu nhân lần nào cũng linh nghiệm, nếu không phải vì té gãy chân, tên kia có khi đã đang ở trên chuyến tàu đến Đông Lăng rồi.
An Tinh vẫn luôn ngồi ở trong phòng làm việc chờ, cứ như kiểu không đạt được mục đích thì thề không về nhà vậy, may mà Sở Du đã kịp trở về trước khi trời tối hẳn.
Khi cầm được tờ giấy báo trong tay, An Tinh chỉ cảm thấy buồn cười.
Nàng nhanh chóng lái xe trở về nhà máy giấy, sợ rằng Cảnh Thần sẽ nghĩ quẩn trong đêm nay.
"Giấy báo trúng tuyển đến rồi, nghênh đón thần đồng!" An Tinh còn chưa vào phòng, Thái Tân đã tinh quái la hét ở bên ngoài.
Mọi người nghe thấy đều vội vàng ra đón xem chuyện gì đang xảy ra, trong đó bao gồm cả Cảnh Thần, từ lúc nghe lời của Mạc Hạo, trong lòng cậu đã có chút hy vọng...
Những điều này đều là do nàng dùng tiền thật mua về danh tiếng, tuy rằng rất đau lòng, nhưng nghĩ đến chắc hẳn đối với nhà bọn nàng mà nói là một chuyện tốt.
Trong khoảng thời gian mọi người vui vẻ này, kết quả thi đại học lặng lẽ được công bố.
Văn Thụy trước tiên gọi điện thoại cho An Tinh.
"An Tinh, ngươi đoán xem ta thi đậu ở đâu? Anh trai ta lại thi đậu ở đâu?"
Nghe giọng điệu kênh kiệu ở đầu dây bên kia, An Tinh không nhịn được dội cho nàng một gáo nước lạnh: "Mặc kệ thi đậu ở đâu, ngươi cũng đừng có kiêu ngạo, phải biết người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn.
Ngươi đó, chính là quá đơn thuần, chuyện gì cũng viết hết lên mặt.
Ngươi có biết không, ngươi như vậy sẽ khiến người nhà ngươi rất lo lắng? Nên khiêm tốn một chút thì tốt cho ngươi hơn, không có việc gì tuyệt đối đừng có đi ra ngoài khoe khoang với người ta, nhỡ gặp phải người lòng dạ hẹp hòi sau lưng chơi xấu ngươi thì sao?"
Thật ra An Tinh chỉ đơn thuần muốn đối nghịch với nàng, lại không ngờ rằng còn giúp mình có thêm một đợt hảo cảm.
Sau khi ồn ào ở đầu dây bên kia, Văn Thụy mới tiếp tục lên tiếng.
"Ta biết rồi! An Tinh ngươi cũng thật là lợi hại, rõ ràng ngươi cũng không có văn hóa gì, cũng đâu có tham gia thi đại học, sao lại hiểu biết nhiều như vậy? Lúc nãy ông bà nội ta cũng nghe thấy lời ngươi nhắc nhở ta đó."
Văn Thụy dừng lại một chút, mồ hôi lạnh của An Tinh đều toát ra.
Nhà họ Văn hẳn là cũng không phải dạng vô danh tiểu bối gì mới đúng, cái này xong rồi, có khi nào ông nội của người ta cảm thấy nàng đang bắt nạt cháu gái của mình không?
Văn Thụy tiếp tục nói ra:
"Ông nội ta nói, có thể quen được người bạn như ngươi, là do ta tu được phúc tám đời.
Ông còn dặn ta phải học hỏi ở ngươi nhiều, còn nói ngươi nói đều là vì tốt cho ta, đợi khi nào ngươi đến Đông Lăng, còn muốn mời ngươi đến nhà ta làm khách nữa đó!"
An Tinh: Ngươi có thể đừng thở gấp như vậy không hả!
Nếu biết người nhà đều ở bên cạnh, nên nịnh bợ vẫn cứ nên nịnh bợ một chút.
"Chờ ta đến Đông Lăng nhất định sẽ đến bái phỏng, ta còn chuẩn bị nhân sâm có tuổi cho ông nội ngươi đó, chậm nhất là sang năm chúng ta có thể gặp nhau ở Đông Lăng rồi."
Sau khi cúp điện thoại, An Tinh lúc này mới nhớ ra, cuối cùng con nha đầu chết tiệt kia nói cả tràng vẫn chưa nói bọn họ thi đậu trường nào.
Đành phải gọi điện thoại lại hỏi.
May mà lần này người nghe máy là Văn Diệp, dù sao cũng đáng tin hơn cô em gái của hắn nhiều.
"Em gái tôi đậu Đại học Sư phạm Đông Lăng, còn tôi đậu ngành văn chương ở một trường đại học thuộc Đông Lăng, cả nhà chúng tôi đều rất mong chờ hai người đến đó. Chuyện thiện nguyện của hai người đợt trước ở Đông Lăng cũng đã lan truyền khắp rồi."
"Cám ơn cả nhà đã chào đón, đến lúc đó tôi nhất định sẽ qua."
Xác nhận xong trường của hai anh em, nàng nhanh chóng đi đến nhà máy chế biến giấy, ở đó còn có mấy tiểu đồng bọn đang lo lắng đây.
Vừa vào cửa, liền thấy Phương Gia mặt mày ủ rũ đang than khổ với Mạc Hạo: "Biết làm sao bây giờ đây? Trịnh Hòa với Lăng Hàn đều nhận được giấy báo trúng tuyển rồi, sao cứ nhất quyết thành tích tốt nhất như Cảnh Thần lại không nhận được?"
"Cảnh Thần vẫn chưa nhận được giấy báo à?"
An Tinh hỏi.
"An Tinh cuối cùng thì ngươi cũng tới rồi, nếu không thì nhờ Sở Du giúp đỡ hỏi thăm xem sao đi? Ta thấy cảm xúc của Cảnh Thần không tốt lắm, thật sự sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì đó!"
"Được, hôm nay ta sẽ tìm người đi nghe ngóng. Còn Lăng Hàn với Trịnh Hòa thì thi đậu ở đâu?"
Mạc Hạo cười hì hì nói: "Trịnh Hòa thi đậu cao đẳng nghề, học kế toán đó! Lăng Hàn thì đậu trường quân đội, ta thấy rất hợp với cậu ta."
Thi đậu là tốt rồi; An Tinh cũng không lo Cảnh Thần thi không đậu, thực lực của hắn mọi người đều rõ như ban ngày chỉ là bây giờ vẫn chưa nhận được giấy báo, xem ra là sau lưng có người giở trò.
"Ta về trước, bảo Cảnh Thần yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo này cho cậu ấy."
Thật ra mọi người trong lòng đều hiểu rõ chuyện này, không phải là ở chỗ khác không có, thành tích tốt tự nhiên sẽ dễ bị những kẻ có quyền thế để ý, việc thế thân suất học cũng không có gì lạ.
Đây mới là nguyên nhân khiến Cảnh Thần khổ sở.
Nhưng nhờ An Tinh cam đoan, bọn họ cũng yên tâm hơn nhiều, nhanh chóng chạy đi nói cho Cảnh Thần.
An Tinh không về tiểu viện của mình, mà đi thẳng đến văn phòng của Sở Du. Nàng rất ít khi vô tâm đến công việc của Sở Du như vậy, không nói một tiếng đã chạy đến đây, lần này là một ngoại lệ.
Khi nàng hùng hổ đẩy cửa ra, Sở Du giật mình: "Sao thế bà xã? Có ai bắt nạt em à?"
An Tinh đi đến ghế sofa ngồi xuống.
"Tư lệnh, ta tới tìm anh để đòi lại công đạo cho công nhân nhà máy giấy chúng ta đó. Cảnh Thần nhà ta thành tích xuất sắc, ngay cả mấy người đậu cao đẳng nghề cũng nhận được giấy báo rồi, sao cố tình chỉ có cậu ấy là không có?"
Giọng nói lạnh như băng khiến Mạch Thất và Thái Tân bên cạnh cũng phải kinh sợ.
Lần đầu thấy phu nhân nổi giận lớn như vậy, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía Sở Du, muốn biết vị tư lệnh sợ vợ sẽ có phản ứng thế nào.
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Sở Du lập tức buông văn kiện trên tay xuống chạy đến ôm An Tinh.
"Bà xã, anh sẽ đi hỏi ngay cho em, nếu để anh biết tên khốn không có mắt nào ăn cắp giấy báo, anh sẽ phế một chân của nó."
Sở Du nói câu này là để dỗ vợ thôi.
Nhưng An Tinh lại nghe lọt tai.
"Nếu anh đã nói vậy, vậy thì chặt chân nó luôn đi! Dám ăn cắp công sức của người khác thì cứ lăn xa đi, gãy chân là đáng đời."
Ai cũng biết miệng của An Tinh rất lợi hại, hễ nàng mở miệng ra thì coi như chuyện đã định.
Thái Tân hai tay chắp lại, thương xót cho kẻ trộm một giây, hy vọng quãng đời còn lại của hắn trôi qua vui vẻ.
Lúc này, Sở Du cũng không tranh cãi với vợ nữa, việc quan trọng nhất là nhanh chóng điều tra ra chân tướng, anh mặc vội áo quân phục rồi chạy ra ngoài, lúc đi còn không quên lôi theo Mạch Thất, tránh cho tiểu tử này bị vạ lây.
Đáng thương cho Thái Tân lại bị bỏ lại một mình.
Thấy An Tinh vẫn còn lạnh mặt, mắng ầm lên: "Thứ gì? Ngay cả học thức của người khác cũng ăn trộm, loại người này có thể có tương lai gì chứ? Cả đời cũng chẳng có được đủ ăn bốn mặn một canh."
An Tinh hài lòng gật đầu.
Biết chuyện này không thể chậm trễ, chậm trễ thì dù có tìm lại cũng vô dụng thôi.
Sở Du cũng không dám chậm trễ, từ cục giáo dục đến bưu điện đều chạy một vòng, cuối cùng ngay cả chính quyền thành phố cũng phải đến hai chuyến.
"Lão đại, anh nói tên chủ nhiệm Vương này gan cũng lớn thật đấy, ngay cả giấy báo trúng tuyển của thủ khoa mà hắn cũng dám trộm."
Sở Du mặt lạnh tanh: "Anh cho rằng hắn ngu à? Hắn chắc đã điều tra kỹ tình hình gia đình Cảnh Thần từ trước rồi, biết là cho dù mất cũng chẳng ai đứng ra kiểm tra cho Cảnh Thần đâu."
Mạch Thất không nói thêm gì nữa, siết chặt tờ giấy báo trong tay.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi là Cảnh Thần mất đi cơ hội cá chép hóa rồng, may mà mợ chủ nhân tốt, một phút không chậm trễ đã bắt đầu đi tìm.
Tên chủ nhiệm kia quá nhiều mưu mô, đã tính ngày mai sẽ để cho tên kia lên đường đi Đông Lăng nhập học rồi.
Nếu để hắn ta kí vào đó, Cảnh Thần chỉ còn cách đợi cơ hội khác thôi, may mà miệng của phu nhân lần nào cũng linh nghiệm, nếu không phải vì té gãy chân, tên kia có khi đã đang ở trên chuyến tàu đến Đông Lăng rồi.
An Tinh vẫn luôn ngồi ở trong phòng làm việc chờ, cứ như kiểu không đạt được mục đích thì thề không về nhà vậy, may mà Sở Du đã kịp trở về trước khi trời tối hẳn.
Khi cầm được tờ giấy báo trong tay, An Tinh chỉ cảm thấy buồn cười.
Nàng nhanh chóng lái xe trở về nhà máy giấy, sợ rằng Cảnh Thần sẽ nghĩ quẩn trong đêm nay.
"Giấy báo trúng tuyển đến rồi, nghênh đón thần đồng!" An Tinh còn chưa vào phòng, Thái Tân đã tinh quái la hét ở bên ngoài.
Mọi người nghe thấy đều vội vàng ra đón xem chuyện gì đang xảy ra, trong đó bao gồm cả Cảnh Thần, từ lúc nghe lời của Mạc Hạo, trong lòng cậu đã có chút hy vọng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận